Minh Yên đang muốn thu chân lại, nghe vậy không khỏi kinh ngạc ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Liên Song, hỏi: “Em nói gì? Ai muốn đến?”
“Tiểu Vương gia, lúc này đang ở tiền sảnh ạ.” Liên Song hít sâu một hơi nói, thái độ cực kì kỳ lạ, không nói được là vui hay giận, nhăn nhó có chút không ra hình dáng gì.
Lần này Minh Yên nghe rõ ràng, hai mắt từ từ trợn to, không lâu sau trên mặt mang theo chút tức giận, hồi lâu mới lên tiếng: “Vậy sao được, mặc dù nói có hôn ước, nhưng cũng không thể cứ thế tới đây được, nếu lan truyền ra ngoài, sau này ta còn mặt mũi nào mà đi ra cửa chứ?”
Minh Yên có chút buồn bực, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có chút ngọt không thể nói rõ thành lời, thật sự là một cảm giác kỳ quái, xoay người đi vào phòng trong ngồi trên giường không nói câu nào, Liên Song sợ hãi đứng ở đó, thử nói: “Tiểu thư, nếu tiểu Vương gia muốn tới Kim Hoa Hiên thì người phải làm sao?”
“Càn quấy, vẫn chưa thành thân sao có thể bước vào khuê phòng của người ta? Quả thật không ra thể thống gì!” Minh Yên trách mắng, nhưng trên mặt lại dâng lên ánh sáng chói lọi, còn hơi nóng nóng.
“Tiểu gia ta xưa nay đã không ra thể thống gì rồi, có gì phải sợ nữa?”
Âm thanh của Chu Hạo Khiên đột nhiên xuất hiện thật sự dọa Minh Yên sợ hết hồn, theo bản năng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, ngay tức khắc nhìn thấy Chu Hạo Khiên khoanh hai tay trước ngực đang dựa nghiêng vào cửa cười như không cười nhìn chằm chằm vào Minh Yên.
Liên Song lập tức quên luôn phép tắc, chỉ vào Chu Hạo Khiên nói: “Rõ ràng vừa rồi ma ma trong viện phu nhân nói tiểu Vương gia vẫn đang ở tiền sảnh, sao người lại im hơi lặng tiếng xuất hiện ở đây?”
“Truyền lời sai rồi, nên đánh.” Chu Hạo Khiên thuận miệng nói, hai mắt liếc nhìn Liên Song, khóe mắt hơi nheo lại, trong phút chốc lóe lên hàn ý lạnh như băng. Liên Song rùng mình khắp người, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh rờn rợn, nàng thật sự không thể đối kháng với khí thế cường đại của Chu Hạo Khiên, quay đầu nhìn Minh Yên nịnh nọt cười nói: “Tiểu thư, dù sao người và tiểu Vương gia đã định danh phận, cho dù gặp mặt cũng không hề gì rồi. Nô tỳ đi xem hoa nô tỳ phơi nắng đã xong chưa.”
Liên Song không đợi Minh Yên trả lời đã chuồn lẹ, Chu Hạo Khiên cảm thấy nha đầu này rất thông minh, hơn chủ tử của mình nhiều.
Minh Yên trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng Liên Song nhanh chóng biến mất, vừa rồi là ai còn phụ họa theo nàng nhỉ? Nha đầu này càng ngày càng kỳ cục, ngày mai phải tìm nàng ấy giáo huấn một trận mới được.
“Không muốn gặp gia đến thế à?”
Minh Yên hoảng sợ nhìn Chu Hạo Khiên, từ khi nào người này lại đi đến bên cạnh mình rồi, theo bản năng lùi về sau một bước, nhìn hắn bật thốt lên: “Ngươi không cần thanh danh, nhưng ta cần danh tiết đấy.”
Minh Yên cảm thấy mỗi lần mình nhìn thấy Chu Hạo Khiên đều trở nên vô cùng sắc nhọn, gai phòng bị toàn thân tự động mở ra, bảo vệ lấy mình, nhiều khi nói chuyện đều không thông qua não đã thốt ra khỏi miệng, cũng như câu vừa rồi, hễ có chút đầu óc, hễ có chút lý trí đều sẽ không nói ra lời này.
Minh Yên rối rắm, nàng cảm thấy chỉ cần mình dựa gần Chu Hạo Khiên là sẽ vô cùng khẩn trương, vừa căng thẳng là sẽ rất sắc bén, mà sắc bén nổi lên là sẽ đả thương người ta, là một sự hung dữ tuần hoàn, có lúc nàng không ngăn được chính mình, ở trước mặt Chu Hạo Khiên, Minh Yên không dễ dàng che giấu tâm tình của mình, mà nàng cũng không muốn che giấu làm gì.
Trước kia là vì không quan tâm, dù sao bọn sẽ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện cùng một lúc, không có gì đáng kể cả. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, hắn đã là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng mặc dù còn chưa gả đi, nhưng danh phận đã định rồi, Minh Yên không thể tuỳ tiện làm bậy như trước nữa. Đã từng không biết bao nhiêu lần cảnh cáo mình sau này phải sửa tật xấu này đi, nhưng vừa nhìn thấy Chu Hạo Khiên liền không khống chế được, Minh Yên có chút bất an đứng đó, không dám nhìn vẻ mặt của Chu Hạo Khiên.
Chu Hạo Khiên đứng trước mặt Minh Yên, quan sát vẻ mặt Minh Yên kỹ lưỡng, khóe môi vẫn là nụ cười tươi như trước, nhìn thấy nàng băn khoăn lo lắng thì tâm trạng càng tốt hơn. Vẫn biết sợ đấy.
“Nàng sợ ta?” Chu Hạo Khiên ngồi xuống giường nhỏ bên cạnh Minh Yên, tuỳ ý hỏi, trong giọng nói trong vắt trầm lắng mang theo khàn khàn mông lung, quệt qua làm lòng người ngứa ngáy, lông toàn thân không nhịn được dựng thẳng lên.
Minh Yên lại lùi về sau một bước, tim đập thình thịch, ngoài miệng lại quật cường thua người không thua trận, cứng rắn nói: “Ai sợ ngươi?”
“Ồ, còn rất bướng bỉnh đấy, gia thích, gia thích nàng như thế, cứ như trái ớt nhỏ vậy.” Chu Hạo Khiên không nhịn được nở nụ cười, cục đá trong lòng buông xuống, Úc Minh Yên vẫn là Úc Minh Yên hắn biết, không hề thay đổi, hắn thật sự sợ hôn sự này vừa định xuống Úc Minh Yên sẽ không còn là Úc Minh Yên hắn biết nữa, hắn thật sự sợ Úc Minh Yên cũng sẽ khom lưng khuỵu gối, cố ý nịnh nọt hắn giống đám phàm phu tục tử kia, hắn không muốn một kẻ phụ họa, hắn muốn chính là Úc Minh Yên lúc đầu liếc hắn, bướng bỉnh quật cường lãnh diễm[1] cự tuyệt người ta ở ngoài ngàn dặm, Úc Minh Yên độc nhất vô nhị, Úc Minh Yên sau khi biết thân phận của hắn vẫn không khuất phục.
[1] Lãnh diễm: vẻ đẹp lạnh lùng; xinh đẹp lạnh lùng
Minh Yên nghe nói thế mặt đỏ như lửa đốt, hung dữ trừng mắt liếc nhìn Chu Hạo Khiên, cắn răng nói: “Miếu nhỏ không chưa được đại thần, tiểu Vương gia mời về cho.”
Chu Hạo Khiên không nhúc nhích, bắt chéo hai chân, mắt hoa đào léo lên, thuận tay cầm lát đào Minh Yên đã ngâm qua giếng nước mát để ở trên bàn lên cắn một miếng. Đào này đã được cắt thành lát, cho vào miệng giòn giòn ngọt ngọt, Minh Yên thấy hắn bỏ vào miệng, vội vàng hô: “Không được ăn.”
Nhưng đã quá chậm, nàng chưa nói xong Chu Hạo Khiên đã cho vào miệng, hương vị rất tuyệt, hắn vui sướng nheo hai mắt lại, lúc này mới nhìn Minh Yên, cười nói: “Sao, một lát đào nàng cũng không nỡ?”
Minh Yên nghiến răng không nói lời nàng, nào làm gì không nỡ chứ, chẳng qua là vì lát hắn ăn nàng đã cắn một ngụm nhỏ.
Xem ra đánh chết Minh Yên cũng sẽ không nói, nam nhân này thật sự khiến nàng không tìm được từ ngữ nào có thể hình dung được, sao lại vô sỉ thế chứ? Dấu cắn lớn thế sao hắn không thấy, hắn bị mù sao, rõ ràng là cố ý mà.
Chu Hạo Khiên cười hì hì, nhìn Minh Yên nói: “Mấy ngày không thấy nàng vẫn dễ giận như vậy, nói chuyện tức chết người ta đấy, ta cũng không cướp phần của nàng, nàng hẹp hòi như vậy làm gì?”
Minh Yên lại cảm thán lần nữa, có thể không bị hắn làm cho tức chết, còn có thể sống gả ra ngoài thì thật đúng là ông trời đã cực kỳ khai ân cho nàng rồi, nàng cảm tạ, không thể đòi hỏi nhiều hơn, người và heo nào có tiếng nói chung chứ, nàng đã có thể dự đoán được cuộc sống sau khi thành thân của mình sẽ muôn màu muôn vẻ cỡ nào, quả thật có thể được xưng là thảm kịch nhân gian, đám thiếp thất của hắn có thể còn sống thật không dễ dàng, con người này khiến người ta ưu sầu mà, một người như vậy sao mình lại xui xẻo đụng trúng chứ.
Nhìn Minh Yên im lặng không nói, Chu Hạo Khiên lại không nhịn được mở miệng hỏi: “Nàng không có lời gì muốn nói với tiểu gia hả?”
Minh Yên nhíu mày, nàng có gì muốn nói với hắn chứ? Vì vậy lắc đầu một cái, bày tỏ mình không có gì để nói!
Chu Hạo Khiên đen mặt, hung dữ trợn mắt nhìn Minh Yên, mấy lần muốn chịu đựng không tức giận nhưng mụ nội nó lại không nhịn được! Chu Hạo Khiên đứng phắt dậy nhìn Minh Yên, hỏi: “Thật sự không có?”
Minh Yên nhìn vẻ mặt hung dữ của hắn, lại lùi về sau một bước, nhưng chợt cảm thấy mình thật sự mất mặt, sợ hắn làm gì, vì vậy dựng thẳng lông mày lên, trừng mắt hạnh, quát: “Tại sao ta phải có lời muốn nói với ngươi? Ta với ngươi rất thân quen hả?”
Chu Hạo Khiên nghe vậy suýt chút nữa bị nghẹn chết, sững sờ nhìn Minh Yên có chút hung hãn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của nàng rõ ràng trong lòng có chút khiếp sợ nhưng lại giả vờ như không hề sợ hãi, không biết tại sao Chu Hạo Khiên lại vui vẻ, không vui vừa rồi lập tức tan thành mây khói, cầm lấy cái gối dựa của Minh Yên gối ở sau lưng, nghiêng người nhìn Minh Yên, hồi lâu mới lên tiếng: “Còn mấy ngày nữa là ta phải tham gia đại tá sa trường rồi.”
Minh Yên nghe vậy sắc mặt trở nên có chút âm trầm, chuyện này nàng vẫn chưa tìm hắn tính sổ đâu đấy, hắn tự dẫn xác tới thật đúng lúc, Minh Yên trừng to mắt hạnh liếc xéo Chu Hạo Khiên, đôi mắt tròn xoe ánh nhuận mang theo vô số ánh đao lạnh như băng!
“Ngươi không nói thì thôi, hôm nay nếu ngươi đã nói thì nói rõ lý do cho ta. Nếu ngươi muốn tham gia đại tá sa trường thì ngươi cứ tham gia đi, tại sao lại lấy tên của ta ra? Ngươi làm vậy không phải là muốn vùi ta vào việc bất nghĩa sao? Nếu ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy chẳng phải ta sẽ thành tội nhân lớn của vương phủ, vậy khác nào ngươi muốn giết chết ta chứ? Ta đã đắc tội gì với ngươi, ngươi muốn chỉnh ta sao, ta không muốn khoe khoang, ta chỉ muốn an phận sống qua ngày thôi, cầu xin ngươi sau này đừng làm chuyện như vậy nữa có được không?” Minh Yên thật sự hi vọng Chu Hạo Khiên thu hồi suy nghĩ, đừng đi tham gia cuộc so tài bỏ đi kia.
Vẻ mặt Chu Hạo Khiên trở nên có chút nghiêm túc, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mất mát, hắn vốn tưởng rằng Minh Yên ít nhất sẽ có chút cảm động, có nam nhân nào sẽ vì một nữ nhân mà làm chuyện như vậy? Không ngờ lại nhận được một trận mắng giận, Chu Hạo Khiên bỗng cảm thấy mình không thể mất mát hơn được nữa, tinh thần hăng hái lúc đầu trong nháy mắt biến mất không thấy tung tích.
Trong phòng yên lặng, Minh Yên cúi thấp đầu không nói câu nào, nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, yên tĩnh như vậy đột nhiên khiến nàng hơi hoảng sợ, Chu Hạo Khiên im lặng như vậy khiến nàng có chút không quen, rốt cục không chống lại được âm thanh kêu gào trong lòng kia, Minh Yên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hạo Khiên, lại nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Chu Hạo Khiên đang nhìn cây quế ở góc tường ngoài cửa sổ, chẳng ừ chẳng hử, vẻ mặt chuyên chú, chỉ là trong đôi mắt kia chợt lóe lên vẻ hiu quạnh rồi biến mất nhưng trong tích tắc đó lại vô cùng chuẩn xác đánh trúng trái tim Minh Yên.
Chưa bao giờ thấy vẻ mặt như vậy của Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên như vậy Minh Yên chẳng hề quen thuộc, Chu Hạo Khiên trong đầu Minh Yên không phải như thế, Chu Hạo Khiên trong đầu nàng lúc nào cũng treo nụ cười trên mặt, là nụ cười khiến người ta hận không thể tát một cái.
Khóe miệng của hắn luôn vểnh lên, không phải là mỉa mai thì chính là đùa cợt, thế nhưng một khắc này lại bằng phẳng không hề có độ cong, điều này khiến Minh Yên không quen chút nào, trong lúc nhất thời ngơ ngác không biết mình nên nói gì cho phải, chỉ có thể tiếp tục đứng ở đó, không nói lời nào, tiếp tục nhìn mũi chân của mình, nàng không muốn nhìn thấy Chu Hạo Khiên như vậy, sẽ khiến nàng cảm thấy rất có áp lực, sẽ đè ép lòng nàng không thể thở nổi, sẽ khiến nàng khó chịu muốn thò tay vào trong lòng mình vuốt nếp nhăn ở ngực.
“Nàng ghét ta lắm sao?”
Giọng của Chu Hạo Khiên bay bổng truyền tới, giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ, thế nhưng kiểu nhẹ này Minh Yên lại không đón nhận được, theo bản năng nhíu mày, vươn tay vỗ vỗ ngực, muốn áp chế khó chịu bay bổng trong ngực khó nói thành lời kia.
“…” Minh Yên im lặng, nàng không biết mình nên trả lời thế nào, nàng cảm thấy mình thật sự rất ghét, rất ghét Chu Hạo Khiên, nhưng muốn nói câu này ra khỏi miệng lại không thể thốt ra được chữ nào, tựa như có một sức lực kéo lòng của nàng lại, khiến nàng không nói ra được một chữ.
Chu Hạo Khiên đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Minh Yên, hôm nay Chu Hạo Khiên mặc áo thẳng xuyết hoa văn biên bức màu xanh ngọc, trên eo buộc đai mặc ngọc chạm khắc hình thú, chân mang ủng da, đầu đội tiểu kim quan, quả nhiên là một mỹ nam ngọc thụ lâm phong, phong độ lịch lãm.
Lúc này Minh Yên mới phát hiện không biết từ khi nào Chu Hạo Khiên không mặc quần xanh áo đỏ nữa, đã mặc phục sức như người bình thường, trong lúc nhất thời không hề quen chút nào! Chuyển tầm mắt từ mũi chân của mình sang phần dưới y sam của Chu Hạo Khiên, vẫn không hề nhìn Chu Hạo Khiên, vẫn yên lặng không nói.
“Tiểu gia ta cưới nàng về, ngay cả điều kiện so với hoạnh hoẹ còn hoạnh hoẹ hơn của tổ mẫu ta cũng đồng ý, nếu nàng có trái tim sẽ không nói ra lời này, đủ thấy nàng không có trái tim rồi, vậy trái tim của nàng đã đi đâu? Hay nàng đã để lại cho người nào?” Chu Hạo Khiên ở trên cao nhìn xuống Minh Yên thấp bé, trong giọng nói lại mang theo chút tủi thân.
Trái tim Minh Yên đập mạnh, hai nắm tay càng nắm chặt hơn, hồi lâu mới lên tiếng: “Nữ tử sinh tồn ở hậu viện không thể có trái tim, người có trái tim không thể sống.”
“Người không có trái tim tương tự không thể sống, trái tim của nàng thì sao?” Chu Hạo Khiên không chịu từ bỏ, hùng hổ doạ người.
Minh Yên lập tức có chút chật vật, trái tim của nàng, trái tim của nàng sớm đã không còn rồi, lúc nàng sống lại vốn đã không có trái tim, không có trái tim yêu người khác, nàng đã không thể nào chịu nổi đả kích lần thứ hai, chuyện của Chung Dực đã khiến nàng thất vọng về nam nhân đến cực điểm, trái tim của nàng chỉ muốn để lại cho chính nàng, bảo vệ nàng thật tốt, sẽ không bao giờ dễ dàng cho bất cứ ai.
“Ta không có tim!” Minh Yên nhấn mạnh nói, trong giọng nói thậm chí còn có chút tức giận, bực bội không thể khống chế, cả người đột nhiên trở nên muốn hành động điên cuồng, tại sao hết lần này tới lần khác muốn trái tim của nàng, nàng nào còn trái tim chứ!
“Nàng có!” Chu Hạo Khiên tựa như muốn dây dưa cùng Minh Yên, một bước cũng không nhường, nửa bước cũng không dời, nhìn chằm chằm Minh Yên không chớp mắt, nhìn chăm chú từng biểu cảm của Minh Yên, quả nhiên hắn không hề đoán sai, quả nhiên trong lòng Minh Yên có người khác, nếu không nàng sẽ không đối xử với mình như vậy, Chu Hạo Khiên không cách nào hình dung tâm trạng của mình lúc này, chỉ có thể đứng nhìn Minh Yên như thế, khoảng cách có thể chạm tay là đến, nhưng lại có cảm giác xa xôi như thiên sơn vạn thủy khiến người ta muốn tuyệt vọng.