*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy Tôn cô cô nói như vậy, Đại phu nhân và Minh Yên đều kinh hãi, không biết trong chuyện này Vân phi có liên quan gì, Minh Yên nhìn Tôn cô cô, chỉ thấy vẻ mặt nàng ta hơi hòa hoãn một chút, nhưng vẫn không nở nụ cười, trong lòng cảm thấy là lạ, mặc dù nghi ngờ nhưng Minh Yên cũng không thể hỏi, có Đại phu nhân ở đây nào đến phiên nàng mở miệng.
“Tiểu nữ và tiểu Vương gia đổi thiếp canh, hợp bát tự, chỉ là không biết nương nương…” Phu nhân nhìn Tôn cô cô thử hỏi, lúc này trong đầu Đại phu nhân đang cố gắng suy nghĩ về mối quan hệ giữa Vân phi và vương phủ, bỗng nhiên sững người lại, sao bà lại quên mất Vân phi và mẫu phi của tiểu Vương gia là tỷ muội ruột, lần này xem như đã hiểu rồi, khó trách Vân phi lại quan tâm đến chuyện này, trong lúc nhất thời Đại phu nhân có chút vui sướng còn mang theo bất an, có thể bấu víu vào mối quan hệ với Vân phi thì đúng là cầu còn không được, An Thân vương và tiểu Vương gia là biểu huynh đệ, sau này Úc phủ còn sợ Chung phủ chèn ép sao?
Tôn cô cô nhìn Đại phu nhân nói: “Nương nương vẫn luôn cực kỳ quan tâm đến hôn sự của tiểu Vương gia, mặc dù lần này không phải chọn Chính phi, nhưng nương nương biết Thất tiểu thư là người tiểu Vương gia đích thân nhìn trúng, trong lòng vẫn luôn nhớ rõ, cho nên mới sai nô tỳ đến thăm hỏi một chuyến.”
Trong lòng Minh Yên nhẹ nhàng thở ra, thì ra là xem mặt, nghĩ tới đây thì chậm rãi thở phào, cả người cũng thả lỏng theo, chỉ là dáng ngồi vẫn đoan chính, tuyệt đối không dám qua loa, đầu hơi cúi xuống không nói lời nào, chuyện như vậy nàng chỉ cần ngồi yên là được rồi, còn lại tự có Đại phu nhân lo liệu.
Đại phu nhân cung kính trả lời mỗi vấn đề của Tôn cô cô hỏi, mỗi vấn đề đều không khó, rất đơn giản, nhưng muốn trả lời tốt cũng không dễ dàng, vấn đề càng đơn giản thì càng khó trả lời, Đại phu nhân khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay xuất ra mồ hôi, đặc biệt là Tôn cô cô lại là người không thích cười, bỗng cảm thấy rất áp lực.
“Ngày thường Thất tiểu thư thường thích làm những gì?” Tôn cô cô nhìn Minh Yên đột nhiên hỏi.
Minh Yên ngẩng đầu nhìn Tôn cô cô, chậm rãi nói: “Ngày thường thần nữ hay thêu hoa, đọc sách, thỉnh thoảng tự chơi cờ, niệm kinh Phật.”
Tôn cô cô tương đối cảm thấy hứng thú hỏi: “Thất tiểu thư thích chơi cờ gì?”
Minh Yên cung kính trả lời: “Không thích chơi song lục, không thích chơi cờ vây, chỉ thích chơi cờ tướng mà thôi.”
Tôn cô cô liếc nhìn Minh Yên đầy thâm ý, đứng dậy nói: “Ta cũng nên cáo từ rồi, nương nương vẫn đang chờ hồi âm đấy.” Nói đến đây lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm tơ lụa hoàng quyên, tiến lên mấy bước đến trước mặt Minh Yên, cười nói: “Đây là lễ gặp mặt của nương nương cho Thất tiểu thư, Thất tiểu thư huệ chất lan tâm[1], chắc hẳn khi nương nương nhìn thấy cũng sẽ yêu thích.”
[1] Huệ chất lan tâm: Chỉ người cao nhã, cao khiết.
Minh Yên vội vàng quỳ về hướng hoàng cung rồi tạ lễ Vân phi, vươn tay nhận lấy hộp gấm, lại cảm tạ Tôn cô cô, Tôn cô cô cũng không ở lâu, cáo từ hồi cung, Đại phu nhân và Minh Yên vội vàng tiễn người ra ngoài, nhìn Tôn cô cô lên cỗ kiệu đi xa, lúc này mới trở lại phòng khách.
Đại phu nhân nhìn Minh Yên, cười nói: “Nhìn xem Vân phi nương nương tặng con thứ gì?”
Lúc này Minh Yên mới hoàn hồn, lấy hộp gấm ra, hộp gấm không lớn chỉ có ba tấc vuông, Minh Yên vươn tay mở ra, vừa nhìn không khỏi ngây người, trong lúc nhất thời nói không ra lời, đồ này…
Đại phu nhân nhìn thấy ánh mắt Minh Yên thì khẽ cau mày lại, vươn tay cầm hộp gấm qua, cúi đầu nhìn xem, là một miếng ngọc bích, điêu khắc hoa văn Phượng xuyên Mẫu Đơn, là ngọc Dương Chi thượng hạng ấm áp bóng loáng lộ ra tia sáng oánh nhuận, vừa nhìn đã biết là đeo thời gian dài mới có thể có ánh sáng êm dịu như vậy. Tục ngữ nói, ngọc dưỡng nhân, thật ra người cũng nuôi ngọc, ngọc tốt đeo một thời gian dài sẽ có độ sáng bóng êm dịu, chẳng lẽ đây là vật Vân phi mang trên người? Phải nói thế nào đây, ân huệ kia đã không nhỏ nữa rồi, Đại phu nhân âm thầm tự định giá trong lòng.
Hoa văn Phượng xuyên Mẫu Đơn
Sở dĩ Minh Yên kinh ngạc, là vì ngọc bội kia trong tay nàng còn có một miếng, là thứ mà Chu Hạo Khiên mạnh mẽ nhét cho nàng khi lần đầu tiên nàng gặp hắn ở trong rừng hoa quế. Hai miếng ngọc bội giống nhau như đúc, sao Minh Yên không kinh hãi được chứ? Có phải là trùng hợp không? Nhưng trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao? Trong lúc nhất thời nàng không nghĩ ra, Vân phi này cũng là người kỳ quái, lần đầu tiên tặng quà cho người ta, lại còn tặng thứ giống như đúc của Chu Hạo Khiên…
Đại phu nhân nhìn Minh Yên rồi đưa lại cho nàng, nói: “Con bảo quản cẩn thận chút, nhớ không thể để mất nghe không.”
“Vâng, nữ nhi nhớ ạ.” Minh Yên nhận hộp gấm về, cúi đầu đáp.
Đại phu nhân nhìn Minh Yên một cái, nói: “Bây giờ con lo thêu đồ cưới của con cho tốt, thiếu thứ gì thì trực tiếp nói với Tô ma ma là được.”
“Cảm ơn mẫu thân, mẫu thân đã rất ưu ái con rồi, đồ của Lục tỷ tỷ cũng cho con, bên trong có rất nhiều thứ tốt, Minh Yên không dám muốn nhiều, có mấy thứ đó là đủ rồi.” Minh Yên cung kính nói, vẻ mặt sợ hãi. Thật ra ít đồ kia nào đủ, nhưng cũng là tài sản riêng của nữ nhi khuê các, vốn không thể tính là đồ cưới, Minh Yên nói như vậy thật ra là dùng sách lược lôi kéo Đại phu nhân, nói với Đại phu nhân dù mình có vào vương phủ cũng sẽ không vênh váo đắc ý, vẫn là dáng vẻ của tiểu nữ nhi trước sau như một.
Đại phu nhân thấy vậy quả nhiên tâm trạng tốt hơn một chút, cười nói: “Con đúng là người có tâm nhãn, ngày đó ta nói đồ của Lục tỷ tỷ con để cho con làm đồ cưới chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong đồ cưới của con thôi, ngoài ra còn có phần lệ trong phủ nữa, Đại tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ con xuất giá đều có phần lệ, làm sao có thể thiếu của con? Thật là một đứa ngốc…”
Đồ cưới của Đại tỷ tỷ…. Tam tỷ tỷ…, vì sao Đại phu nhân không nói đồ cưới của Nhị tỷ tỷ, Minh Yên cười lạnh một tiếng ở trong lòng, bây giờ Đại phu nhân còn muốn dùng đồ cưới của thứ nữ để đuổi mình đi, e rằng bà ta nghĩ quá ngây thơ rồi nhỉ? Vương phủ hạ sính cho dù là một Trắc phi vậy cũng nhiều thứ quý giá hơn so với nhà bình thường, từ trước đến nay đồ cưới và sính lễ phải xấp xỉ nhau, chỉ cần Đại phu nhân muốn giữ thể diện, muốn nương nhờ vương phủ, đồ cưới của nàng phải chi mạnh tay vào.
Nghĩ tới đây Minh Yên than nhẹ, vương phủ cưới Trắc phi sính lễ một vạn lượng coi như đủ, lúc trước Đại tỷ tỷ Tam tỷ tỷ xuất gia, đồ cưới của mỗi người chỉ năm ngàn lượng, là thứ nữ đồ cưới như vậy cũng không ít, gia đình bình thường chỉ có một hai ngàn lượng, nhưng hôn nhân của Đại tỷ tỷ và Tam tỷ tỷ mang đến lợi ích không chỉ dừng ở con số này nhỉ?
Đồ cưới của nữ nhi xuất giá chính là chỗ dựa cả đời, Minh Yên muốn thanh cao thì sẽ không để mình chịu khổ ở phương diện này, nàng lấy lui làm tiến muốn để Đại phu nhân tự cân nhắc, dòng dõi cao thấp của hôn sự cũng quyết định cấp bậc đồ cưới, có một số việc không thể buông tay được.
*
Đồ cưới là một vấn đề rất thực tế, bởi vì sau khi nữ tử xuất giá tất cả phí tổn đều lấy từ trong đồ cưới của mình ra, đồ cưới sẽ nuôi sống nàng cả đời. Đồ cưới của nữ tử ít hay nhiều đều gián tiếp quyết định đến địa vị của nàng ở nhà chồng, đương nhiên bên vương phủ chắc chắn sẽ không coi trọng đồ cưới là bao nhiêu, nhưng nếu đồ cưới quá ít, chỉ sợ đám nô bộc đàm luận cũng sẽ bị người ta khinh thường.
Đồ cưới bình thường được tổ hợp từ mấy phương diện mà thành, thứ nhất chính là đồ vật bằng vàng bạc lấy ra để trang trí, mấy món nhỏ thì tặng cho người ta, đồ trang sức vải vóc xiêm y để dùng cho mình mặt; thứ hai là cửa hàng, vị trí của cửa hàng tốt xấu lớn nhỏ ảnh hưởng trực tiếp đến tiền lời, cửa hàng tốt kinh doanh tốt, một năm thu vào khoản thu lớn mấy ngàn lượng là không thành vấn đề; thứ ba là ruộng đất, ruộng đất không có tiền lời lớn như cửa hàng, nhưng gặp phải năm đói kém lại là gốc rễ của sinh mệnh, bởi vậy ruộng đất cũng không thể thiếu, mà ruộng đất cũng có tốt có xấu, thu hoạch cao thu hoạch thấp, ruộng tốt và sa địa há cùng một đẳng cấp?
Minh Yên nghe Thập Nhất di nương cẩn thận liệt kê tốt xấu của đồ cưới không khỏi sợ ngây người, nàng không hề biết trong đồ cưới còn có chỗ khó hiểu như vậy, nhìn vẻ mặt Minh Yên, Thập Nhất di nương cười nói: “Thất tiểu thư không cần kinh ngạc, thân mẫu của người mất sớm không kịp nói với người những chuyện này, người và Đại phu nhân cũng chẳng phải là mẹ con ruột thị, bà ấy sao có thể gần tim gần phổi suy nghĩ cho người chứ? Nếu có danh sách đồ cưới rồi, người nhìn xem thử đi, đảm bảo là bề ngoài thì ngăn nắp, bên trong cám bã, từ xưa đến nay đích mẫu chẳng ai tốt bụng cả.”
Minh Yên biết Thập Nhất di nương nói tình hình thực tế, hôm qua lúc Đại phu nhân đề cập đến đồ cưới thì lấy Đại tỷ tỷ Tam tỷ tỷ ra làm ví dụ, hoàn toàn không nhắc đến Lan Cúc, chuyện này Minh Vẫn vẫn có thể nhận ra, nhưng chuyện đồ cưới Minh Yên không thể há miệng đòi được, chuyện đi đến bước này, cũng chỉ có thể xem xem bên vương phủ hạ bao nhiêu sinh lễ, bên Đại phu nhân sẽ tương ứng mà bù vào đồ cưới cho nàng, mặc dù không thể ngang hàng với sính lễ nhưng ít nhất cũng sẽ không kém quá nhiều nhỉ?
Nhân tình vương phủ tới lui, thị phi nhiều, đồ cưới ít thật đúng là một vấn đề lớn!
Nhìn Minh Yên nhíu mày, Thập Nhất di nương khẽ cười nói: “Thất tiểu thư đừng lo lắng, ít nhất Đại phu nhân vẫn phải giữ thể diện, nếu tiểu Vương gia nhìn trúng Thất tiểu thư thì chẳng lẽ về mặt sính lễ còn để người mất mặt hay sao?”
Thấy Thập Nhất di nương trêu chọc, mặc dù Minh Yên bình tĩnh nhưng cũng xấu hổ đỏ mặt, một hồi lâu mới lên tiếng: “Sau khi thành thân toàn dựa vào đồ cưới để nuôi sống mình, không muốn bận tâm cũng không thể nào.”
“Dựa theo phép tắc, vào cửa Thất tiểu thư sẽ có bạc hàng tháng của mình, đồ ăn cũng từ trong công xuất ra, tiền tiêu của mình thì dùng để làm lễ vật qua lại, còn có chi phí kinh doanh ruộng đồng, cửa hàng, người chỉ cần suy nghĩ về phương diện này là được.” Trên mặt Thập Nhất di nương mang theo chút buồn bã, làm thiếp của người ta làm gì có đồ cưới? Nàng ta có muốn quản lý cũng không quản lý được.
Minh Yên cảm thấy Thập Nhất di nương thật sự là một người kỳ quái, dường như biết rất nhiều, lại có thủ đoạn, hơn nữa vẫn luôn rất có thiện ý với mình, chưa bao giờ khó xử mình, thật khiến người ta lạ lùng. Nghĩ tới đây, Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương hỏi: “Gần đây di nương vẫn sống tốt chứ?”
Thập Nhất di nương không ngờ Minh Yên lại đột nhiên quan tâm tới mình, vội nói: “Tốt, mọi chuyện đều tốt.”
“Cũng đúng, đương nhiên di nương sẽ sống tốt rồi. Có Cửu di nương dẫn đầu trêu chọc mẫu thân, lại có phụ thân yêu quý, các nô tài từ trên xuống dưới trong phủ này đều thân thiết với ngươi, còn có cái gì mà không tốt chứ?” Minh Yên cười nhạt nói, trong lời nói không hề có hâm mộ, không hề có mỉa mai, chỉ có bình tĩnh trần thuật lại sự thật.
Thập Nhất di nương hơi ngẩn ra, mình còn có gì chưa thỏa mãn đây? Đúng vậy, làm thiếp, nàng thật sự không có gì là không thỏa mãn, nhưng trái tim trống rỗng ai tới bổ sung vào cho nàng? Ngẩng đầu nhìn Minh Yên, nàng không biết mình hâm mộ Minh Yên cỡ nào, mọi chuyện đều có người nọ suy nghĩ cho nàng ấy, tất cả khó khăn đều sẽ giải quyết cho nàng ấy, cho dù Minh Yên có nghĩ đến hay không, hắn đều sẽ vắt óc tìm kế cho nàng ấy, nàng đã từng nghĩ nhiều lần, hắn làm vậy có đáng không?
“Gần đây Đại phu nhân quá thanh nhàn, cho nên mới phải nghĩ ra cách mưu hại Minh Yên, bất kể ngươi dùng cách gì, thủ đoạn gì, nhất định phải khiến bà ta không có thời gian suy nghĩ mưu hại Minh Yên là được!” Trong đầu lại nghĩ đến những lời này, đây là mệnh lệnh thứ hai của hắn, sau khi xe ngựa của Minh Yên gặp nạn, hắn bảo nàng giúp hắn bảo vệ Minh Yên cho tốt cho nên nàng thật sự hâm mộ Minh Yên, bởi vậy trong khoảng thời gian này, Đại phu nhân mới sứt đầu mẻ trán như vậy!
“Đúng vậy, Thất tiểu thư nói rất đúng, ta nên thấy thỏa mãn.” Thập Nhất di nương cười nói. Nhưng giọng nói lại biến đổi, nói tiếp: “Nhưng nếu ta thật sự thỏa mãn, Thất tiểu thư nói nghe xem, hiện tại ta chỉ sợ lúc mới vào phủ đã thành Cửu di nương thứ hai rồi!”
Trong lòng Minh Yên chấn động, lập tức tỉnh táo lại, đúng vậy, là nàng hồ đồ, Đại phu nhân là người thế nào nàng hiểu rõ nhất, không phải sao? Sao lại có thể trông cậy vào một di nương được sủng ái mà sống một cuộc sống an nhàn dưới mí mắt của Đại phu nhân chứ?
“Di nương nói rất đúng, là ta lỗ mãng rồi.” Minh Yên cười khổ một tiếng.
“Không, không phải Thất tiểu thư lỗ mãng, mà là trong lòng Thất tiểu thư còn có thiện niệm sẽ không chủ động công kích người khác, cho nên tư tưởng của người sẽ không có ý nghĩ như ta. Nhưng đợi đến lúc Thất tiểu thư thành thân, tình cảnh của ta người sẽ hiểu thôi.” Thập Nhất di nương chậm rãi nói, vẻ mặt không có bất kỳ hờn giận nào, lúc trước lựa chọn con đường này nàng vốn không hề hối hận.
Thập Nhất di nương đứng dậy, cười nói: “Sau này Thất tiểu thư không cần khó xử khi kết hội với ta, tóm lại bản thân vào phủ cho tới nay, Thất tiểu thư chưa bao giờ xem thường ta, chưa bao giờ tính kế ta, ta đây đã rất thỏa mãn rồi. Thất tiểu thư yên tâm, ta sẽ không đối địch với Thất tiểu thư.” Ngừng lại một lúc, hé miệng cười một tiếng, nói: “Đợi lát nữa e rằng lại có tin tức tốt truyền đến, Thất tiểu thư lưu ý chuẩn bị đi.”
Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương đi ra khỏi phòng, trong lúc nhất thời vẫn có chút sững sờ, thiện ý của Thập Nhất di nương nàng có thể cảm nhận ra được, nhưng tại sao nàng ta phải đối tốt với mình như vậy? Minh Yên cũng không giúp nàng ta được chuyện lớn gì, mặc dù có lúc sẽ thỉnh thoảng giúp đỡ chút chuyện nhỏ…
Lời của Thập Nhất di nương quả nhiên lại ứng nghiệm, rất nhanh Tôn cô cô ở trong cung lại tới, lần tới này còn lớn hơn cả lần trước, trong tay cầm danh thiếp Vân phi tự mình viết, thế mà đến làm bà mai cho Chu Hạo Khiên, đường đường là một hoàng phi muốn làm mai cho một Trắc phi, vinh hạnh đặc biệt như vậy tuyệt đối có một không hai, trong Úc phủ nhất thời lại nổi lên sóng to gió lớn, ngay cả Minh Yên cũng cảm thấy không có khả năng, chuyện này quá bất thường rồi?
Tôn cô cô giao thủ thiếp[2] của Vân phi cho Đại phu nhân, lần này vẻ mặt không nghiêm túc như lần trước, cười nói: “Thỉnh Đại phu nhân định ra hôn kỳ.”
[2] Thủ thiếp: Thiếp mời tự tay viết
Làm bà mai chẳng phải nên định ra hôn kỳ sao? Vân phi không thể tuỳ tiện xuất cung, Tôn cô cô là cô cô được sủng ái bên cạnh Vân phi, nàng ta đến chẳng khác nào Vân phi đích thân đến, vội vàng hỏi hôn kỳ như vậy, Minh Yên lập tức xấu hổ đỏ mặt, xoay người né tránh. Lan Lăng vẫn giống như trước, ánh mắt nhìn Minh Yên lộ ra vẻ ghen tỵ, Lan Phương vặn khăn, không ngờ Vân phi lại đích thân làm mai… Cho dù Minh Yên là thứ nữ thì thế nào?
Hôm nay Vân phi chịu làm mai, vậy chứng tỏ bà ấy rất hài lòng Minh Yên, sau này gả vào vương phủ, cho dù thân phận nàng thấp kém, người khác muốn bắt nạt nàng cũng phải cố kỵ Vân phi. Hôm nay Mục Trắc phi nở mày nở mặt, nhưng năm đó cũng không có vận khí tốt như Minh Yên, hoàng phi làm mai? Bao nhiêu người cầu xin vinh hạnh đặc biệt này mà còn không được, cứ tùy tiện như thế để Minh Yên chiếm được.
Trước kia nàng căm ghét Lan Nhụy, rõ ràng là thứ nữ nhưng cuộc sống lại hào hoa như đích nữ, cho nên Lan Nhụy phải chết! Hiện tại nàng căm ghét Minh Yên, rõ ràng là thứ nữ do phòng ngoài nuôi không thể lên được mặt bàn, tuy nhiên lại lọt vào mắt xanh của tiểu Vương gia, bây giờ còn có Vân phi làm mai chứng hôn, bây giờ nàng có thèm muốn cũng không dám động thủ, nếu lỡ chọc giận Vân phi, hậu quả như thế nào nàng không chịu nổi! Huống chi mưu tính lần trước tỉ mỉ tinh vi, Minh Yên vẫn có thể tránh khỏi một kiếp, Lan Phương không nắm chắc trong tình huống người không biết quỷ không hay vẫn có thể đắc thủ khi Minh Yên toàn lực đề phòng!
Mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống! Chuyện trí mạng trước mắt chính là, hôn kỳ của Minh Yên được định, vậy hôn sự của nàng và Lan Lăng đã không còn bao nhiêu thời gian để cẩn thận chọn lựa, hiện tại Lan Phương mới có chút nóng nảy, không thể gả vào vương phủ, nhưng hôn sự của nàng mặc dù thua kém Minh Yên, chẳng lẽ còn thấp hơn Lan Cúc sao? Nàng không muốn bị đối xử như hạ nhân!
Đại phu nhân nào dám tùy tiện tự chủ trương, cười nói: “Kính xin nương nương bận tâm thưởng một ngày tốt, đây là phúc phận của Minh Yên, là vinh quang của Úc phủ chúng tôi.”
Tôn cô cô hơi có chút khó xử nói: “Sao có thể bao biện làm thay, vẫn nên để Úc phu nhân chọn ngày cho thỏa đáng.”
“Nương nương uy nghi[3] vang dội, đức cao vọng trọng, lại có từ danh[4], vẫn kính xin nương nương ban cho một hôn kỳ, đó chính là ban ơn lớn lao cho Úc phủ chúng tôi.” Đại phu nhân vội vàng nói, đạo lý này bà vẫn hiểu, nếu đã làm bài mai rồi thì chuyện hôn kỳ đương nhiên bà không thể quyết định! Chỉ là bà mong mỏi hôn kỳ đừng quá gấp, dù sao hôn sự của Lan Lăng và Lan Phương vẫn chưa có tin tức, Lan Lăng còn dễ nói, chọn một trong hai người Tống Tần và Phùng Nhạc Văn là được rồi, không có gì khó xử, nhưng Lan Phương… không thể tùy tiện được, phải kịp gả ra ngoài trước khi Minh Yên xuất giá.
[3] Uy nghi: thái độ uy nghiêm, uy phong.
[4] Từ danh: danh tiếng hiền từ, hiền hậu
Tôn cô cô nhìn Đại phu nhân, nhẹ nhàng cười nói: “Nếu đã vậy ta sẽ trở về bẩm báo với nương nương một tiếng, nghe theo ý chỉ của nương nương mà làm việc.”
“Vâng, vâng, thần phụ hiểu.” Đại phu nhân vội vàng nói, khuôn mặt tươi cười.
Tôn cô cô xong việc liền hồi cung, lúc này Đại phu nhân mới thu hồi nụ cười, chỉ cảm thấy bước chân nặng nề hơn rất nhiều. Hoàng phi làm mai quả thật rất nở mày nở mặt, cũng rất có thể diện, nhưng chuyện kế tiếp cũng không dễ xử lý. Không nói đến đồ cưới phải chuẩn bị thế nào, riêng hôn sự của Lan Phương cũng khiến bà sốt ruột, Đại phu nhân nhìn người đầy sân phất tay nói: “Trở về hết đi.”
Mọi người hành lễ xong đều lục tục lui xuống, Lan Phương do dự một lát, vẫn tiến lên vịn Đại phu nhân nói: “Nương, nương có muốn tìm Nhị tỷ tỷ về bàn bạc không.”
Đại phu nhân gật đầu một cái, nhìn Tô ma ma nói: “Đi đưa tin cho Đại tiểu thư, bảo nó mau về nhà một chuyến.” Tô ma ma nhanh chóng đáp, tự mình ra cửa ngồi lên xe đi.
Minh Yên nhìn Lan Phương vịn Đại phu nhân đi đến chính phòng, nhếch môi nở nụ cười nhạt, lần này Lan Phương hẳn nên sốt ruột nhỉ? Mình là nhỏ nhất, chỉ cần hôn kỳ của Minh Yên cận ngày, Lan Phương sẽ nhanh chóng gả mình đi, thế nhưng vội vàng gả mình ra ngoài… Chưa hẳn có thể tìm được một nhà tốt, tính tới tính lui, Minh Yên cũng muốn nhìn xem Lan Phương sẽ chọn cho mình nhà chồng tương lai như thế nào.
Bởi vì chuyện quan trọng rất nhanh Lan Cúc chạy về, nhìn Đại phu nhân nói: “Sao có chuyện như vậy? Vân phi nương nương làm mau? Không có nghe nói hoàng phi nào đứng ra làm mai cho một thứ nữ cả, thật đúng là khó tin mà.”
“Không thì như thế nào? Lần đầu tiên Tôn cô cô đến ta đã để ý rồi, chỉ là ta cho rằng Vân phi nương nương muốn nhìn Minh Yên thôi, không ngờ lại như thế.” Đại phu nhân thở dài, chỉ cảm thấy đau não không thôi, mấy ngày nay bà tiều tụy đi không ít, trong trong ngoài ngoài đều không yên lặng, nhất thời cảm thấy một mình thật đúng là không đủ dùng, có lẽ bà nên tìm một người chia sẻ mới được.
“Nếu chuyện đã như vậy, cũng coi như là vinh quang cho Úc phủ chúng ta, chỉ có thể lo liệu chuyện này cho tốt thôi.” Lan Cúc khẽ thở dài, nói đến đây nhìn Lan Phương nói: “Nếu Vân phi định ngày gấp, hôn sự của Lan Phương Lan Lăng phải nắm chặt rồi, không có đạo lý tỷ tỷ chưa xuất giá muội muội đã gả trước.”
Lan Phương nghe thế cúi thấp đầu xuống, không nói câu nào, Đại phu nhân nhìn Lan Phương nói: “Ta cũng đang rầu đây, Cửu di nương có thai, phải chăm sóc khắp nơi, con hỏi thăm xem có nhà nào tốt không, không thể để Lan Phương chịu ủy khuất được. Về phần Lan Lăng, ta có chọn hai người, hôn sự của nó không vội, chỉ cần định ngày thành thân là được.”
Lan Cúc hiểu Đại phu nhân nói đến hai người nào, bất quá vẫn dặn dò: “Nương, mối hôn sự bên Tống gia vẫn nên cân nhắc, thật ra Phùng gia cũng rất tốt, lại có tiền đồ, Lan Lăng gả qua cũng là trèo cao, nương đừng chọn nữa.”
Cân nhắc của Đại phu nhân khác với Lan Cúc, Lan Cúc đứng trên lập trường của Chung phủ, còn Đại phu nhân phần lớn là muốn suy tính cho Úc phủ. Chỉ có thể đồng ý trước, nói: “Cuối cùng vẫn là để cha con quyết định, ta nói lại ý kiến của con cho ông ấy nghe là được.”
Lúc này Lan Cúc mới gật đầu, lại nhíu mày nói: “Hôn sự của Lan Phương sau khi về nhà con sẽ suy nghĩ kỹ, lại nhờ bà bà con giúp đỡ hỏi thăm, không thể để Lan Phương ủy khuất…”
Nghe đến đó Lan Phương ngồi không yên, mặc dù nói nàng cũng rất muốn nghe, nhưng nào có chuyện nữ nhi chưa xuất giá ở lại đây nghe hôn sự của mình, đành phải đỏ mặt chạy ra ngoài. Lan Cúc nhìn dáng vẻ của nàng ta không nhịn được nở nụ cười, ngay cả Đại phu nhân cũng cười rộ lên, tâm trạng tốt hơn một chút.
“Tìm con đến còn có một chuyện, chính là về vấn đề đồ cưới.” Đại phu nhân vì chuyện này mà buồn chết người, muốn nghe ý của Lan Cúc xem thế nào.