Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 42




Kể từ sau khi Minh Yên sống lại thì rất cẩn thận, làm việc gì cũng phải suy nghĩ rất nhiều, phải nghĩ ở trong đầu mấy lần rồi mới ra tay. Kiếp trước lúc là Lan Nhụy thì quá lơ là, chưa bao giờ bỏ thời gian vào những chuyện này, cho nên cũng rất dễ dàng bị ám hại, đời này Minh Yên cẩn thận gấp bội.

Cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện một lần nữa, từ đầu tới cuối, từng chút từng chút một, Minh Yên cẩn thận phân tích kỹ lưỡng, Lan Lăng hẳn sẽ không lừa nàng, như vậy quy lại tính kế mình cũng chỉ có Thập Nhất di nương và Cửu di nương.

Thập Nhất di nương muốn quyền quản gia, Cửu di nương muốn lo nghĩ cho Lan Lăng, dù sao Lan Lăng sắp bàn hôn sự rồi, hôm nay Đại phu nhân độc đoán vô cùng, cũng không đối tốt với Lan Lăng, khó trách Cửu di nương lại chó cùng rứt giậu muốn hợp tác với Thập Nhất di nương, chỉ có điều Minh Yên nghĩ không ra, tại sao Thập Nhất di nương nhất định muốn kéo mình theo. Thật ra chuyện hôm nay mình có thể không cần ra mặt, nhưng Thập Nhất di nương lại cứ thế để Lan Lăng đến chỗ của nàng một chuyến…

Minh Yên có chút không hiểu lắc đầu một cái, nàng thật sự nghĩ không ra tại sao Thập Nhất di nương nhất định muốn ở trên cùng một thuyền với mình, chẳng lẽ vì mình có hôn ước với bên vương phủ? Nhưng cho dù có hôn ước thì sao? Tương lai Chu Hạo Khiên sẽ cưới Chính phi, mình chỉ là một Trắc phi, huống chi nam nhân có mấy ai chung tình?

Suy nghĩ đến đau đầu, Minh Yên dứt khoát dựa vào gối, nhưng đầu óc vẫn chuyển động không dừng lại được, Cửu di nương lại có thai, Đại phu nhân sẽ tốt bụng để Cửu di nương sinh ra? Chỉ sợ chưa hẳn. Nếu Thập Nhất di nương muốn quyền quản gia, nàng ta sẽ đi bước kia? Phải biết rằng địa vị chủ mẫu đương gia không thể tùy tiện lung lay, chỉ cần Đại phu nhân không phạm sai lầm gì lớn, địa vị của bà ta sẽ bền vững, Thập Nhất di nương không có khả năng không biết điểm này.

Nếu nàng ta biết mà còn muốn xông lên… dựa vào cái gì? Nhớ tới con đường tin tức cực kỳ chuẩn của Thập Nhất di nương, trong lòng Minh Yên mơ hồ bất an, vươn tay xoa xoa đầu trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Hiện tại Minh Yên đã suy nghĩ cẩn thận, Đại phu nhân sẽ vĩnh viễn có lòng phòng bị với nàng, cộng thêm còn có Úc Dương, Minh Yên không thể lấy Úc Dương ra đùa giỡn được, cho nên thay vì bị Đại phu nhân quản chế, không bằng nâng đỡ người mới quản gia. Sau này mình gả cho người ta, có nhà mẹ đẻ mạnh mẽ ủng hộ, vậy không cần lo địa vị của Úc Dương, luận tâm kế, luận thủ đoạn, Thập Nhất di nương là một đối tượng tốt, nhưng Minh Yên không hiểu rõ lai lịch của nàng ta nên cũng không dám to gan hợp tác với nàng ta…

Nhíu chặt ấn đường vẫn không nghĩ ra nguyên do vì sao, lại nghe thấy tiếng rèm vang lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tuyết Hủy đi vào, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, nhìn Minh Yên cười nói: “Tiểu thư, bên kia náo nhiệt quá.” Nói xong bĩu môi, là hướng chính viện.

Vốn là Tuyết Hủy đi theo Minh Yên, nhưng cũng không có mâu thuẫn lớn với Đại phu nhân, cộng thêm Đại phu nhân từng tha cho nàng một mạng, Tuyết Hủy cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa. Nhưng kể từ sau khi biết chuyện xe ngựa, thái độ của Tuyết Hủy hoàn toàn thay đổi, đã nghiêng hẳn về phía Minh Yên, cộng thêm nàng là người duy nhất biết rõ nguồn gốc giữa Minh Yên và Chu Hạo Khiên, cho nên cũng có ý thức cùng chung hoạn nạn rất sâu với Minh Yên.

Minh Yên lập tức tỉnh táo tinh thần, nhìn Tuyết Hủy dịu dàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tuyết Hủy đang muốn nói chuyện thì Liên Song tiến vào, nhìn thấy Tuyết Hủy cũng ở đây, không khỏi ái ngại cười một tiếng, nói: “Tuyết Hủy tỷ tỷ, tỷ đừng mắng muội, là muội vui quá, muốn nói cho tiểu thư biết ngay.”

Tuyết Hủy nhìn dáng vẻ cẩn thận của Liên Song, không nhịn được cười nói: “Ta cũng không phải là độc xà mãnh thú, muội sợ cái gì? Có chuyện gì thì mau chóng nói đi.”

Liên Song cười hì hì, nhìn Minh Yên nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nói với tiểu thư. Phu nhân đang tức giận Cửu di nương đấy ạ.”

Minh Yên nghe đến đó thì nở nụ cười, nói: “Em không cần phải sợ, Tuyết Hủy tỷ tỷ của em cũng muốn nói chuyện này với ta, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp sao mẫu thân lại tức giận Cửu di nương?”

Liên Song liếc nhìn Tuyết Hủy, có hơi không biết nên nói thế nào, Tuyết Hủy nhìn dáng vẻ này của nàng ấy là biết nàng ấy cố kỵ mình, không khỏi nhìn Liên Song nói: “Tiểu nha đầu lừa đảo, còn không mau nói đi, chẳng lẽ còn chờ ta nói hay sao?”

Liên Song chợt rụt đầu lại, nhìn Tuyết Hủy nói: “Tuyết Hủy tỷ tỷ đừng hung dữ nữa, sau này sẽ chẳng có ai lấy tỷ đâu, chẳng lẽ tỷ muốn dựa vào tiểu thư cả đời hay sao?”

Tuyết Hủy lập tức tức giận, làm bộ muốn đánh Liên Song, hai người náo loạn một hồi, mãi đến khi Liên Song cầu xin mới bỏ qua cho nàng ấy, còn mình thì nhìn Minh Yên nói: “Thật ra cũng không thể trách phu nhân tức giận được, thật sự là Cửu di nương hơi quá đáng một chút. Ỷ vào mình mang thai, ăn cơm thì kén cá chọn canh, y phục thì muốn loại tốt, còn ngại Thập di nương cả ngày chướng mắt, cho dù là Bồ Tát cũng tức giận đấy.”

Minh Yên cau mày, nhìn Tuyết Hủy nói: “Cửu di nương thật sự làm vậy?”

Tuyết Hủy gật đầu một cái, thở dài: “Không thì như thế nào? Không biết có phải Cửu di nương váng đầu rồi hay không, cho dù mang thai thì cũng chỉ là thiếp, vậy mà vẫn cứ liều lĩnh, chỉ sợ về sau sẽ thua thiệt.”

“Cửu di nương cũng là bị bắt nạt đến thảm thôi, mấy hôm trước Thập di nương còn giày vò bà ta, còn không cho người ta xả giận à?” Liên Song bất đồng ý kiến với Tuyết Hủy, hiển nhiên nàng ủng hộ Cửu di nương.

Tuyết Hủy cũng không cố ý thiên vị Đại phu nhân, dù sao cũng là chủ tớ nhiều năm, có phần bất bình thay Đại phu nhân thôi. Huống chi từ nhỏ Tuyết Hủy đã ở trong sân hầu hạ Đại phu nhân, trong tư tưởng vẫn cảm thấy Chính thê lớn như núi, tôn nghiêm của Chính thê không thể bị giẫm đạp, Liên Song đứng ở lập trường của Minh Yên lại không nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy Đại phu nhân đáng đời, là một lập trường khác.

Minh Yên vẫn đang suy nghĩ Cửu di nương lại muốn giở trò quỷ gì, lại dám đối nghịch với Đại phu nhân như vậy, bà ta u mê hay là bị kích thích? Không nói đến đứa bé trong bụng bà ta, bà ta cũng nên nhẫn nhịn vì Lan Lăng chứ? Minh Yên thật đúng là không nhìn thấu chiêu này của Cửu di nương, trong lúc nhất thời trầm tĩnh lại.

Tuyết Hủy và Liên Song nhìn Minh Yên không nói gì cũng không có tâm tình cãi nhau, đều lẳng lặng đứng tại chỗ không lên tiếng, nhìn thần sắc Minh Yên thấp thỏm bất an.

Một hồi lâu Minh Yên mới ngẩng đầu lên nói: “Liên Song, em đi mời Tứ tỷ tỷ tới đây, nói ta có việc tìm tỷ ấy thương lượng.”

Liên Song vội vàng đáp rồi rời đi, Minh Yên lại nhìn Tuyết Hủy nói: “Tỷ tiếp tục coi chừng động tĩnh của chính viện, nếu Cửu di nương có hành vi nào quá khích thì lập tức nói cho ta.” Minh Yên phải phòng bị bảo vệ an toàn của Cửu di nương bất cứ lúc nào, dù sao trong bụng còn có một sinh mạng, coi như vì Lan Lăng, Minh Yên cũng không thể mặc kệ ngồi nhìn.

Rất nhanh Lan Lăng đi tới, thần sắc nàng ta lo lắng, tựa như đã khóc, hai mắt hồng hồng sưng tấy, Minh Yên thấy vậy vội hỏi: “Tứ tỷ tỷ, tỷ sao thế?”

Lan Lăng được Minh Yên dìu ngồi xuống đối diện mình, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi tắn, hỏi: “Thất muội muội tìm ta có chuyện gì sao?”

Minh Yên đánh giá Lan Lăng, hiển nhiên nàng ta mới rửa mặt, bên tóc mai vẫn còn ướt, mặc y sam màu hoa hồng có vài chỗ bị nhăn, mở miệng hỏi: “Tứ tỷ tỷ đến chỗ mẫu thân à.”

Lan Lăng hơi ngẩn ra, không ngờ Minh Yên lại nhìn ra, sau đó ngẫm lại cũng đúng, người thông minh như vậy có cái gì mà không nhìn ra, bèn gật đầu nói: “Ừm, không biết vì sao di nương lại đến chỗ mẫu thân khóc lóc om sòm, tỷ sợ di nương chọc giận mẫu thân nên đi qua khuyên nhủ, ai biết ngược lại bị di nương mắng cho một trận, Thất muội muội, muội nói xem bây giờ di nương bị sao vậy.”

Cửu di nương mắng Lan Lăng? Minh Yên kinh hãi, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hơi cau mày lại, Cửu di nương muốn làm gì đây? Vừa đắc tội Đại phu nhân còn đối xử với nữ nhi ruột thịt của mình như vậy. Chẳng lẽ có thai tính tình thay đổi thất thường?

“Gần đây Cửu di nương có lui tới mật thiết với Thập Nhất di nương không? Tứ tỷ tỷ có biết không?” Minh Yên nhẹ giọng hỏi.

Lan Lăng lắc đầu một cái, nói: “Tỷ và di nương ở xa, cũng không hiểu rõ tình huống của bà ấy, chẳng qua tỷ không có nghe di nương nói gì về Thập Nhất di nương, có thể là không thường xuyên qua lại, dù sao mẫu thân rất ghét các di nương tụ tập với nhau.”

Minh Yên cảm thấy Thập Nhất di nương và Cửu di nương khẳng định có âm mưu gì đó, nếu không Cửu di nương xưa nay bị Đại phu nhân đè ở dưới tay sao lại ra oai quyết liệt như vậy. Thập Nhất di nương… Minh Yên thở dài, nữ nhân này thật sự rất có thủ đoạn, mình vẫn chưa ra mặt, lại đẩy Cửu di nương ra làm rối loạn cả Úc phủ.

Không thể không nói Thập Nhất di nương nhìn người rất chuẩn, Cửu di nương quả thực có tiền vốn và bản lĩnh khóc lóc om sòm, cộng thêm hiện giờ Cửu di nương đang mang thai, Đại phu nhân càng không thể động vào Cửu di nương, chính vì trong bụng có bùa hộ mệnh nên Cửu di nương mới có thể không cố kỵ gì.

Nhưng Đại phu nhân muốn diệt trừ một thai nhi còn chưa ra đời rất dễ dàng, không phải Cửu di nương không biết trong hậu viện này có bao nhiêu hài tử chưa chào đời đã biến mất, sao bà ta có thể chủ quan như thế.

Rốt cuộc Thập Nhất di nương và Cửu di nương muốn giở trò quỷ gì. Minh Yên nghĩ không ra, cũng không hiểu rõ suy nghĩ của Thập Nhất di nương, nhưng Minh Yên có thể xác định Thập Nhất di nương là người vừa ra tay là nhất định có thu hoạch, lần này nàng ta muốn lấy được thứ gì đó từ trên người Đại phu nhân.

Minh Yên an ủi Lan Lăng một phen, nhưng nàng cũng không nói ra được lời lẽ hùng hồn nào, chỉ có thể nói: “Muội sẽ cố gắng trông chừng Cửu di nương giúp tỷ, chính tỷ cũng phải tận lực chú ý, có tin tức khác thường gì phải thông báo cho muội. Tỷ và Cửu di nương là mẹ con ruột thịt, có một số việc tỷ đừng ngại hỏi thử xem, để coi Cửu di nương trả lời như thế nào.”

Lan Lăng ngước mắt nhìn Minh Yên có chút nghi ngờ, Minh Yên thở dài: “Tứ tỷ tỷ, hành vi của Cửu di nương rất kỳ quái, muội sợ trong này có ẩn tình gì đó, có thể hỏi ra không phải rất tốt à. Như vậy chúng ta muốn giúp đỡ thì có thể chuẩn bị trước, không đến mức đến lúc đó luống cuống tay chân.”

Lan Lăng hiểu, cười nói: “Tỷ hiểu rồi, vậy tỷ về trước, tỷ đi xem di nương đã trở về chưa, thật không bớt lo chút nào.”

Minh Yên tiễn Lan Lăng đi, rất nhanh Tuyết Hủy tiến vào, mặt mày xanh xao, không thể nói rõ là có biểu hiện gì, nhìn vào khiến lòng người ngột ngạt: “Sao vậy? Có người bắt nạy tỷ à.”

Tuyết Hủy lắc đầu nhìn Minh Yên nói: “Lần này Cửu di nương xuất chiêu thật sự khiến người ta kinh ngạc, không nghĩ rằng mấy năm gần đây bà ta che dấu đúng là vất vả.”

“Hửm, có ý gì?” Minh Yên có chút giật mình hỏi, Cửu di nương lại cho ra cao chiêu gì đây, cực kỳ tò mò đấy. Nhớ năm đó Cửu di nương thình sủng giao thủ với Đại phu nhân cũng là tám lượng nửa cân, hiện tại đạo hạnh cao lên rồi.

“Cửu di nương nói, bây giờ bà ta đang hoài thai cốt nhục của Úc phủ, về mặt thức ăn phải tốt hơn chút, không thể giống như trước kia, bà ta thiệt thòi không sao, nhưng không thể thiệt thòi đứa bé trong bụng được.” Tuyết Hủy học theo cường điệu của Cửu di nương, hếch cằm lên, chảnh chọe nói, có hơi giống khiến Minh Yên không nhịn cười được, nói: “Yêu cầu này có lý.”

“Đại phu nhân liền đồng ý, nói cái này là điều tất nhiên, ngươi có con đúng là phải nên bồi bổ cho đủ chất. Đại phu nhân còn nói để Cửu di nương dưỡng thai cho tốt, tranh thủ sinh một tiểu thiếu gia vui vẻ khỏe mạnh”. Tuyết Hủy lại nói thêm.

“Lời này cũng rất đúng mực, Đại phu nhân biết cách làm người, về mặt hình thức thì nói không sai.” Minh Yên cười nói, ngẩng đầu hỏi: “Lúc ấy nhất định phụ thân đang ở đó nhỉ?”

Tuyết Hủy gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy ạ, lão gia có mặt ở đấy.”

Vậy là đúng rồi, không có Úc Duy Chương ở đó Cửu di nương sẽ không dám càn quấy, Úc Duy Chương có mặt ở đấy Đại phu nhân cũng không thể làm khó Cửu di nương, chiêu số của Cửu di nương vẫn sẽ còn, chỉ là rốt cuộc Cửu di nương đã làm gì khiến vẻ mặt Tuyết Hủy lại như vậy.

“Phụ thân nhìn thấy thê thiếp hòa thuận chắc chắn rất vui vẻ nhỉ.” Trên khuôn mặt cười của Minh Yên có chút mỉa mai.

Tuyết Hủy gật đầu, nói tiếp: “Lão gia rất vui vẻ, Cửu di nương lại nói rất nhiều lời ca ngợi Đại phu nhân, nói Đại phu nhân hiền huệ thục đức, rất quan tâm đến mấy thiếp thất các nàng.” Cửu di nương không nói còn tốt, vừa nói Đại lão gia liền mất hứng, chuyện Cửu di nương bị Thập di nương bắt nạt mấy hôm trước Đại lão gia tận mắt nhìn thấy, bởi vậy vẻ mặt đối với Đại phu nhân có chút mất hứng, “Sau đó Cửu di nương còn nói, hôm nay bà ta có thai, không chịu được ồn ào muốn chuyển đến nơi thanh tĩnh. Đây không phải là trực tiếp nói Thu Sương làm ồn đến bà ta sao. Lúc ấy Đại lão gia nói, bà ta không cần chuyển, người có thai không thể lộn xộn, để Thập di nương chuyển đi.”

Minh Yên kinh ngạc, trong chớp mắt liền đá kẻ địch đi, có thai đúng là lo lắng đủ điều, nam nhân quả nhiên đều xem trọng con cái, “Sau đó thì sao?” Minh Yên hỏi.

“Trong phủ làm gì còn chỗ dư thừa nào, cũng chỉ có chỗ của Thập Nhất di nương là còn phòng trống, Đại phu nhân hết cách lại thu xếp Thập di nương đến viện Trúc Ẩn. Cửu di nương vẫn chưa chịu từ bỏ, còn nói gì mà sau này bà ta không thể ăn uống bừa bãi, vì an toàn đứa bé trong bụng, bà ta xin lão gia ân chuẩn sau này đến chính viện ăn cơm.” Tuyết Hủy bỉu môi nói.

Minh Yên kinh hãi, kế hay đấy, chiêu này của Cửu di nương tốt thật, sau này bà ta không sợ con của mình bị hạ độc gì rồi, e rằng Đại phu nhân còn phải hao hết tâm lực giúp bà ta giữ đứa bé, nếu đứa bé có nguy hiểm gì vậy Đại phu nhân sẽ không thoát khỏi liên quan. Thủ đoạn lôi đình như vậy chắc chắn không phải do Cửu di nương nghĩ ra, vậy thì chính là Thập Nhất di nương ngầm thao túng, nhưng tại sao Thập Nhất di nương lại muốn kéo Thập di nương vào viện Trúc Ẩn. Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?

***

Toàn bộ Úc phủ đều đắm chìm trong bầu không khí vô cùng quỷ dị, Cửu di nương mang thai mỗi ngày đều cực kỳ ân cần đi thỉnh an Đại phu nhân, mỗi lần đi đều chọc tức Đại phu nhân hận không thể hộc máu nhưng Đại phu nhân lại không bắt được chút nhược điểm nào của bà ta. Thập Nhất di nương vẫn cực kỳ yên tĩnh, Thập di nương ở viện Trúc Ẩn cũng không yên thỉnh thoảng gây ra chút động tĩnh nhưng Thập Nhất di nương lại nhẫn nại không có câu oán thán nào. Cửu di nương mang thai, Thập di nương không được sủng ái, nơi Đại lão gia đến thường xuyên nhất vẫn là phòng của Thập Nhất di nương, bởi vậy Thập di nương càng bất mãn hơn.

Cả Úc phủ đều nằm trong trạng thái khẩn trương căng thẳng, sắc mặt Đại phu nhân âm trầm đến người ngu cũng có thể cảm nhận được. Mỗi ngày sau khi Minh Yên thỉnh an xong đều nhanh chóng rời đi tránh né khỏi chiến trường tranh đấu giữa thê thiếp. Một thứ nữ như nàng vì tránh làm bia đỡ đạn vẫn nên chạy lấy người thì hơn.

Bầu trời đầu Hạ không khô nóng nhưng đến giữa buổi sẽ nóng khiến người ta không muốn ra khỏi phòng một bước. Gần đây Minh Yên càng lười biếng, không duyên không cớ thì ngay cả cửa cũng không bước ra. Ở trong Kim Hoa Hiên không thêu đồ cưới thì đọc sách, cuộc sống trôi qua rất thích ý. Minh Yên mơ hồ cảm thấy có một trạng thái căng thẳng sẽ không kéo dài được lâu, nó cần một kíp nổ để dẫn phát, mà kíp nổ này Minh Yên biết đang bị Thập Nhất di nương khống chế trong tay.

Thập Nhất di nương không hề chủ động đi tìm Minh Yên, Minh Yên cũng không đi gặp nàng ta, tựa như giữa hai người đã đạt đến một sự ăn ý nào đó. Cửu di nương ra mặt khiêu kích Đại phu nhân, Thập Nhất di nương ở sau lưng giúp Cửu di nương xuất chiêu, còn Minh Yên thì vẫn yên ổn ngồi câu cá nhìn thế lực khắp nơi tranh đấu. Khiến Minh Yên bất ngờ nhất vẫn là Lan Phương luôn “dưỡng bệnh” gần như không lộ mặt. Lan Phương là bất lực hay có mưu đồ khác, Minh Yên không xác định được, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Ngày hôm đó trời vừa mới đổ mưa vẫn còn hương cỏ xanh, Minh Yên lẳng lặng tựa vào cửa sổ nhìn cây hoa quế ở góc tường phía xa, hoa quế trên cây đã sớm rơi rụng ở trên mặt đất, hoa quế màu hồng nhạt tung tóe đầy nước bùn. Dù lay động ở đầu cành nhưng một khi rơi vào trong bụi đất cũng không tránh khỏi nước bùn khắp người. Con người khi ở trên cao vời vợi sẽ có vô số người tâng bốc, một khi ngươi mất thế thì lúc đó cũng sẽ bị giẫm vào nước bùn.

Thở dài một tiếng, Minh Yên thu hồi tâm tư tiếp tục thêu gối Bốn mùa bình an, vừa thêu chưa được mấy mũi kim thì nghe thấy tiếng rèm châu “đinh đang” vang lên vô cùng dễ nghe. Minh Yên ngẩng đầu lên thì thấy Liên Song vén màn màu hồng cánh sen lên thở phì phò nhìn Minh Yên nói:” Tiểu thư mau lên, Đại phu nhân gọi người qua bên kia đấy.”

Minh Yên hơi ngẩn ra nhìn Liên Song hỏi: “Có biết là vì chuyện gì không?”

Liên Song hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: “Là người trong cung đến muốn gặp Thất tiểu thư ạ.”

Kim châm trong tay Minh Yên nhất thời không cầm chắc mà run lên đâm vào tronng da thịt Minh Yên, nàng nhíu mày cầm khăn lau đi huyết châu tròn xoe phun ra, ngăn cản động tác Liên Song muốn băng bó cho nàng hỏi: “Người trong cung? Chuyện là thế nào? Ta không quen ai ở trong cung cả.”

“Nô tỳ cũng không biết, người đến bất chợt, đang đợi ở sảnh trước. Đại phu nhân đang phụng bồi trò chuyện với người kia, cho người truyền lời bảo người mau chóng đi qua. Ôi chao, tiểu thư tốt của em ơi, người đừng hỏi nữa, người mau chóng thay y sam rửa mặt chải đầu lại đi.” Liên Song vừa nói vừa đỡ Minh Yên, trong miệng còn nói: “Người trong cung ai dám khinh mạn, nếu động tác chậm trễ bị trách tội thì phải làm sao?”

Liên Song đang nói thì Tuyết Hủy và Ký Dung cũng vì nhận được tin tức mà đi đến, hai người bước nhanh tới, một người bưng chậu một người cầm khăn, vẻ mặt đều hoảng sợ. Có khi nào bọn họ nhìn thấy người trong cung đâu, cũng khó tránh khỏi bị kinh hoảng.

Kim Hoa Hiên náo nhiệt một trận, rất nhanh Minh Yên đã thay y sam khác, áo lăng sa màu xanh bích, áo ngoài dệt kim màu hồng vàng váy tương điệp xuyên hoa cùng màu, đầu chải thiên vân kế, cắm một cây trâm vàng khảm phỉ thúy, giống như Phù Dung tẩy trần khiến cho người ta ngạc nhiên. Chỉnh đốn gọn gàng xong, Minh Yên không dám trì hoãn thời gian, ngay lập tức dẫn Tuyết Hủy và Ký Dung đi đến sảnh trước. Từ xa đã nhìn thấy ở trước sảnh có mấy bóng dáng nữ tử cung kính đứng thẳng, áo ngoài đều là màu lam nhạt, váy mã diện màu trắng thuần, ngay cả kiểu tóc cũng là kiểu tóc bánh bao giống nhau như đúc, tóc cài trâm hoa cùng màu, chập chờn rực rỡ.

Trong lòng Minh Yên hơi ngạc nhiên, những người này không phải là người của Úc phủ, vậy thì nhất định là cung nữ trong cung, không ngờ lại phô trương lớn như vậy, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Thuận theo hành lang khoanh tay, Minh Yên đi vào phòng khách thì thấy Đại phu nhân có chút bối rối ngồi ở một bên, ngồi bên còn lại là một nữ tử vẻ mặt cẩn thận, tuổi của nữ tử này cũng không lớn lắm, tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, mặc cung trang màu đậm ngồi ngay ngắn ở trên ghế. Minh Yên đi vào chậm rãi đi tới, tự nói với mình đừng kinh hoảng, phải vững vàng, trước tiên hành lễ với Đại phu nhân, Đại phu nhân vội vàng nói: “Đây là Tôn cô cô bên cạnh Vân phi nương nương.” Minh Yên nhìn nữ tử kia cúi đầu, hơi khom người hành lễ, nói: “Ra mắt Tôn cô cô.”

Tôn cô cô vội vàng đứng dậy, cười nhạt nói: “Thất tiểu thư xin đứng lên.”

Minh Yên chậm rãi đứng thẳng lên, Đại phu nhân ra hiệu mới ngồi xuống bên cạnh, hai mắt Tôn cô cô không ngừng đánh giá Minh Yên, nụ cười vừa rồi chợt lóe rồi biến mất, lại đổi thành dáng vẻ nghiêm túc, khiến người ta không hiểu rõ rốt cuộc nàng ta đang suy nghĩ gì. Minh Yên lại không thể mở miệng hỏi, chỉ có thể lẳng lặng ngồi ngay ngắn tại chỗ, im lặng không lên tiếng, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tôn cô cô đang quan sát mình, nhưng nàng lại không thể trốn tránh, lẳng lặng mặc cho Tôn cô cô quan sát.

Qua một hồi lâu, rốt cục Đại phu nhân không kiềm nén được, nhìn Tôn cô cô thăm dò hỏi han: “Không biết lần này Tôn cô cô tới đây là vì chuyện gì?”

Minh Yên nghe thấy câu này mới hiểu thì ra Đại phu nhân cũng không biết Tôn cô cô tới để làm gì, nhưng tại sao Tôn cô cô nhất định muốn gặp mình? Mình không quen biết Vân phi, mặc dù Minh Yên không tiếp xúc triều chính, nhưng cũng từng loáng thoáng nghe Chung Dực nhắc tới, con trai của Vân phi hình như chính là An Thân vương Tống Tiềm… Nghĩ tới đây trong lòng hơi bất an, không biết Vân phi phái cô cô quản sự tới là có ý gì? Trong lòng có chút lo sợ bất an, nhưng cho dù là như vậy cũng không dám tùy tiện lộ ra vẻ bất an nào, tránh cho bị người ta xem thường, mặc dù là thứ nữ, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ nhi của quan Tứ phẩm.

“Lần này nô tỳ tới là phụng ý chỉ Vân phi nương nương, thứ nhất là muốn gặp Úc Thất tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh, thứ hai, nghe nói Thất tiểu thư đã trao đổi thiếp canh, hợp bát tự với phủ Vũ Ninh Vương, sai nô tỳ đến là có chuyện muốn làm.” Giọng nói của Tôn cô cô không nhanh không chậm, nhưng lại khiến lòng người bất ổn, chuyện của Minh Yên và vương phủ Vũ Ninh, Vân phi lại can dự vào làm gì?

Trong lòng Minh Yên thử cân nhắc, ngay cả Đại phu nhân cũng thấy bất an, trên trán lấm tấm mồ hồi.