Trong tiếng cười của đại lão gia mang theo nịnh nọt, Minh Yên vừa nghe thấy thì ghê tởm không thôi, nhìn Đại phu nhân phụ họa theo, Minh Yên cảm thấy cái nhà này thật sự khiến người ta chán ghét vô cùng, nếu không phải vì báo thù nàng tuyệt đối sẽ không trở lại nơi này.
Đám người Minh Yên hành lễ với Úc Duy Chương, Úc Duy Chương nhìn thấy Minh Yên đột nhiên hỏi: “Yên Nhi, con ở đây đã quen chưa? Sao không thấy Dương ca nhi?”
Nói đến Úc Dương, trái tim Minh Yên khẽ nhúc nhích, thế nhưng nàng lại không tiện lấy cớ, chỉ có thể nói chung chung, “Mẫu thân rất tốt với nữ nhi, nữ nhi ở cũng quen rồi, làm phiền phụ thân đã quan tâm.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Úc Duy Chương vui mừng nhìn Minh Yên, lại nhìn về phía Đại phu nhân, Đại phu nhân vội vàng nói: “Ngày hôm nay Dương ca nhi đã vào tộc học, tuổi không còn nhỏ, cũng nên đi học rồi, có lẽ sắp trở về rồi.”
Nghe thấy Đại phu nhân nói như vậy, tảng đá trong lòng Minh Yên được buông xuống. Nàng sợ Đại phu nhân không cho Úc Dương đi học, hôm nay xem ra Đại phu nhân có lòng muốn nuôi Dương ca nhi dưới danh nghĩa của mình, cho nên mới cho đệ ấy vào tộc học, chắc là muốn xem sức học của đệ ấy ra sao.
Quả nhiên Úc Duy Chương gật đầu một cái, cười nói: “Nên vậy, nên vậy, nam hài tử muốn đi trên con đường làm quan thì phải đến trường, trước kia cũng từng học ở trường tư, nhưng dù sao học vấn của tiên sinh trong trường tộc vẫn tốt hơn.”
Chung Dực nghe đến đó đột nhiên nói: “Nếu nhạc phụ nhạc mẫu nguyện ý không bằng để thê đệ[1] đến học đường Duyệt Vi, con có duyên gặp Đỗ tiên sinh một lần, có thể đi hỏi thử xem.”
[1] Thê đệ: em vợ
Minh Yên nghe đến đó trái tim khẽ nhúc nhích, học đường Duyệt Vi rất có tiếng ở kinh thành, trợ giảng chính là đại nho[2] Đỗ Thanh Hàn đương thời, hàng năm không biết có bao nhiêu người muốn tiến vào học đường Duyệt Vi, chỉ tiếc mỗi năm học đường Duyệt Vi chỉ lấy hai mươi người, có tiền cũng khó tiến vào, huống chi nếu trở thành học trò của Đỗ Thanh Hàn, tương lai Úc Dương thi khoa cử cũng có chỗ tốt. Nghĩ tới đây, Minh Yên thật sự có chút kích động, nàng mong mỏi Úc Dương có thể có một tương lai thật tốt, có thể độc mộc thành lâm[3], làm việc mà không cần nhìn bất kỳ sắc mặt người nào.
[2] Đại nho: Nhà thông thái
[3] Độc mộc thành lâm: Một cây có thể thành khu rừng; một người cũng có thể tự làm nên thành quả
Úc Duy Chương lập tức hưng phấn, Đại phu nhân lại có chút không vui, nhưng ở trước mặt Úc Duy Chương lại không thể biểu hiện ra, chỉ có thể gượng cười cho qua chuyện. Mấy người đang nói chuyện thì Úc Dương đi vào, mọi người lập tức ngừng cười đùa, ngẩng đầu nhìn về phía Úc Dương.
Minh Yên cố nén không để cho mình chạy qua kéo Úc Dương hỏi han, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía xa, vừa nhìn thì không sao, nhưng nhìn kỹ thì lập tức bị dọa nhảy dựng lên. Quần áo Úc Dương có vài chỗ bị rách, trên mặt cũng có dấu vết bị cào, toàn thân dính đầy vết bẩn, Minh Yên sợ tới mức cả người run lên, rồi lại cố nén không đi qua, bởi vì nàng nhìn thấy Đại phu nhân, ít nhất ở trước mặt mọi người Đại phu nhân sẽ không quá cay nghiệt.
Vì kiêng kị Đại phu nhân, Minh Yên không thể đi qua, nàng không thể vì mình mà phá hủy tương lai của Úc Dương, nhưng tại sao đệ ấy lại biến thành như vậy? Nhìn vẻ quật cường trên khuôn mặt nhỏ kia, trái tim Minh Yên đều muốn vỡ ra.
“Dương ca nhi, con bị sao vậy? Đánh nhau với người khác sao? Hay là bị người khác bắt nạt?” Đại phu nhân nhìn Úc Dương nghiêm túc hỏi, trong giọng nói mang theo chút tức giận, ngay ở trước mặt Chung Dực như vậy không phải khiến bà mất hết mặt mũi sao? Mới vào học đường có một ngày đã biến thành như vậy, xem ra chuyện vào thư viện Duyệt Vi thất bại rồi.
Úc Dương khiến mình không nhìn về phía Minh Yên, cậu nhớ kỹ lời Minh Yên nói, biết hai tỷ đệ bọn họ muốn sinh tồn rất không dễ dàng gì, cậu nhịn, dùng hết toàn bộ khí lực để nhịn, đợi đến lúc cậu có bản lĩnh bảo vệ tỷ tỷ rồi thì sẽ không cần nhịn nữa. Bởi vậy cậu nhìn Đại phu nhân ủy khuất nói: “Bẩm mẫu thân, vốn không phải là nhi tử gây chuyện trước, mà là bọn hắn khinh người quá đáng, bọn họ nói con là tiện bại hoại do tiện nhân nuôi không thể vào học đường, con trai nhất thời không nhịn được mà động thủ, sỉ nhục con không sao, nhưng không thể để bọn họ sỉ nhục thanh danh của Úc gia, lúc trước phụ thân từng dạy con trai, mọi việc đều phải lấy gia tộc làm trọng, nhi tử sao có thể để người ta sỉ nhục thanh danh của Úc phủ được.”
Đại phu nhân nghe vậy trên mặt phủ một lớp sương lạnh, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, thế nhưng ở trước mặt Chung Dực lại không thể nói thêm điều gì, đành phải trấn an Úc Dương nói: “Dương ca nhi làm rất khá, biết bảo vệ danh dự của Úc phủ, một đứa bé ngoan, không uổng công mẫu thân thương con.”
Úc Dương chậm rãi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Nhi tử không có bản lĩnh không đánh lại người ta cho nên mới nhếch nhác như vậy, sau này nhất định nhi tử sẽ vươn lên, tuyết đối không để cho người ta bắt nạt, đánh đến mất thể diện của Úc phủ.”
Ngay cả người có tâm địa sắt đá nghe thế cũng mềm ra, Đại phu nhân thật sự không ngờ Úc Dương lại là người thân thiết như vậy, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười tươi: “Đợi con lớn thêm chút dĩ nhiên là không sợ rồi, phụ thân con nói rất đúng, nam tử hán là phải vươn lên, con có thể suy nghĩ được như vậy thì rất là tốt.” Nói đến đây thì khựng lại, vừa rồi Chung Dực nói muốn vào học đường Duyệt Vi gì đó bà còn có chút không vui, nhưng bây giờ thì không nghĩ như vậy. Nếu muốn Úc Dương có tiền đồ thì vào học đường Duyệt Vi là lựa chọn tốt nhất, bà ngẩng đầu nhìn Úc Dương cười nói: “Dương ca nhi, Đại tỷ phu[4] của con nói muốn đưa con vào học đường Duyệt Vi học, con có bằng lòng không?”
[4] Đại tỷ phu: anh rể
Úc Dương sửng sốt, học đường Duyệt Vi, cậu có biết, chỉ là… ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân có chút bất an nói: “Dĩ nhiên là nhi tử muốn đi, chỉ là con nghe nói Thẩm tiên sinh nhận học trò cực kỳ nghiêm khắc, nhi tử sợ không lọt nổi mắt xanh của ông ấy, hơn nữa cánh cửa của học đường Duyệt Vi cao, một năm chỉ nhận hai mươi người…”
Hôm đó Đại phu nhân rất long trọng khoản đãi Chung Dực, bởi vì không có người ngoài, cộng thêm Lan Cúc cũng ở đây, cho nên Lan Lăng và Minh Yên là thứ nữ cũng được ở lại. Minh Yên không có cảm giác gì, cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, nhưng Lan Lăng lại rất vui sướng, lúc nào trên mặt cũng mang theo nụ cười xinh đẹp.
Úc Duy Chương và Đại phu nhân ngồi ở trên đầu, Chung Dực ngồi bên dưới Úc Duy Chương, đương nhiên Lan Cúc ngồi bên cạnh trượng phu của mình, lần này Đại phu nhân lại giữ Dương ca nhi ở bên cạnh mình, ngay cả đích nữ Lan Phương cũng ngồi dưới Dương ca nhi. Trên mặt Lan Phương không có vẻ gì, nhưng lại ẩn nhẫn không phát ra, Lan Lăng ngồi dưới Lan Phương, Minh Yên ngồi chốt cùng.
Nhìn vị trí của Minh Yên, lại nhìn vị trí của mình, Úc Dương nắm chặt tay để ở dưới bàn, tỷ đệ cùng nhau vào phủ hôm nay lại khác biệt như vậy, Úc Dương chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Món ăn trên bàn rất phong phú, phần lớn đều là món Chung Dực thích ăn. Minh Yên nhìn mà trong lòng lại thấy chua xót. Đại phu nhân lôi kéo nữ tế[5] thật sự bỏ ra nhiều tâm tư, Lan Cúc có thể thăm dò sở thích của Chung Dực cũng không có gì khó khăn, dù sao vẫn là phu thê… phu thê… đúng vậy, phu thê là thân cận nhất, còn có cái gì mà không thể biết được. Nàng nhớ mang máng, một năm kia Úc Duy Chương khoản đãi cha con Chung Dực ở Úc phủ, lúc vẫn còn là Lan Nhụy, nàng từng hỏi Chung Dực thích ăn món gì nhất?
[5] Nữ tế: con rể
Chung Dực không trả lời mà hỏi ngược lại Nhụy nhi thích ăn cái gì? Hỏi xong thì cười nhìn Lan Nhụy, nụ cười như ánh mặt trời đó khiến tim Lan Nhụy đập liên hồi, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi, lúc đó nàng còn nghĩ tại sao trên thế giới này lại có nam tử đẹp trai đến như vậy chứ? Rõ ràng là một võ tướng, nhưng lại phong nhã mê người, thật là chuyện lạ!
“Muội thích nhất là món xào bát trân[6], mặc dù không thể bày trên tiệc rượu nhưng lại ăn ngon cực kỳ.” Giọng của Lan Nhụy như chuông bạc phiêu đãng, còn lâu mới nàng quản người khác nhìn nàng thế nào, nàng cực thích món ăn không lên được bàn tiệc thì đã sao nào? Nàng chính là nàng, là Úc Lan Nhụy duy nhất, còn lâu mới giống những thục nữ giả thích giả vờ xấu hổ kia.
Nếu Chung Dực dám chê cười nàng, vậy sau này nàng sẽ không bao giờ để ý tới hắn nữa!
Thế nhưng Chung Dực lại không cười nàng, chỉ dịu dàng nói: “Thật khéo, ta cũng thích món xào bát trân.”
Một câu nói kia của Chung Dực đã ăn sâu bén rể ở trong lòng Lan Nhụy, nàng biết thân phận của bọn họ chênh lệch thế nào, nàng biết hắn là đại thiếu gia của phủ Đô đốc, còn mình chỉ là một thứ nữ mà thôi, hoàn toàn không xứng với hắn. Thế nhưng từ đầu đến cuối Chung Dực luôn đối xử dịu dàng với nàng, ngay cả món xào bát trân nhỏ bé mà nàng yêu thích hắn cũng dám nói thích vì không muốn làm nàng xấu hổ. Khoảnh khắc ấy Lan Nhụy lập tức quyết định bất cứ giá nào cũng phải đấu tranh một lần trong đời, phụ thân yêu thương nàng như vậy, cố gắng một chút có lẽ sẽ đồng ý gả nàng đi.
Tiệc tan người phân, Đại phu nhân giữ Lan Cúc lại nói chuyện, đuổi các nàng đi.
Lan Lăng xưa nay mắt cao hơn đầu, cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười ở trước mặt Đại phu nhân, không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái kéo Lan Phương rời đi. Chung Dực đi theo Úc Duy Chương đến thư phòng mật đàm, một mình Minh Yên chậm rãi đi về, nghĩ tới khi nãy mình nhớ lại chuyện cũ bất tri bất giác ăn hết nửa dĩa xào bát trân ở trước mặt mình, ánh mắt Chung Dực kinh ngạc quét qua trên người nàng…
Minh Yên thấy lòng mình đầy chua xót, nếu hắn đã cưới Lan Cúc rồi thì sao lại thích món xào bát trân như lúc trước…
Minh Yên cho Tuyết Hủy và Ký Dung lui xuống, còn mình thì lững thững đi dạo trong sân, cả vườn sắc xuân phồn hoa rực rỡ, khắp nơi tràn đầy hương thơm khiến người ta muốn say, so với mình thì tính là cái gì? Ngay cả khi sống lại vẫn không thể thoát khỏi tình cảm sống phụ thuộc vào người khác, chứ đừng nói chi là bắt được hung thủ giết mình năm đó sau chốn phồn hoa này. Chuyện năm đó không hề có chút manh mối nào, chỉ có một chén thuốc có cho thuốc độc, giờ đã qua bao nhiêu năm rồi, nếu muốn tìm ra e rằng không mấy dễ dàng.
Chuyện năm đó rõ như ban ngày, Minh Yên hạ quyết tâm muốn lôi kéo Ký Dung, có lẽ có thể hỏi ra được chút gì đó từ miệng nàng ấy, ví dụ như, ma ma tỳ nữ năm đó hầu hạ Lan Nhụy đều đi đâu hết rồi? Nàng trở về Úc phủ lần nữa, những người kia dường như đều biến mất, Minh Yên chưa từng thấy bọn họ, bởi vậy trong lòng mới càng thêm nghi ngờ.
Nếu không có mờ ám, sao có thể không nhìn thấy ai? Trong chuyện này ắt có chỗ đen tối, bởi vậy cho dù thế nào Minh Yên cũng muốn nghĩ hết mọi cách để tìm những người năm đó trở về, có lẽ vẫn có thể tìm được chút đầu mối. Chỉ trách năm đó mình không hề có tâm đề phòng, dễ dàng bị người ta mưu tính, một bát thuốc cứu mạng lại thành bùa đòi mạng…
Vòng qua hòn non bộ, Minh yên ngẩng đầu nhìn trời, mình đi lại ở trong vườn thời gian khá lâu rồi cũng nên trở về thôi. Vừa quay người thì bất ngờ đụng phải người ta, Minh Yên bị hù dọa nhảy dựng lên, lập tức lùi về sau một bước, ai mà lỗ mãng như vậy, trên mặt không khỏi mang theo sự tức giận, khí thế của Lan Nhụy vô ý biểu lộ ra một chút, nhướng mày, nổi giận nói: “Ai đó? Đi đường cũng không cẩn thận chút, nôn nôn nóng nóng làm cái gì?”
Nói xong, lúc này Minh Yên mới nhìn về phía người mới đến, vừa nhìn một cái thì lập tức nghẹn họng lại, sắc mặt trở nên tái nhợt. Đụng trúng nàng không ngờ lại là Chung Dực, không phải hắn đến thư phòng với Úc Duy Chương sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Những lời vừa nãy của mình… Nghĩ tới đây lại nghĩ tới thân phận hiện tại của mình, Minh Yên lập tức có chút bối rối, theo bản năng lùi về sau một bước, chỉnh đốn lại trang phục hành lễ: “Hóa ra là Đại tỷ phu, còn tưởng là nô tài không có mắt nào nữa chứ.”
Vốn định muốn che dấu bản tính nhưng lại không thông qua não mà để lộ móng vuốt sắc bén, Minh Yên càng quẫn bách hơn, tự khinh bỉ mình một trận, không phải chỉ là tình lang lúc trước thôi sao? Đến mức khiến nàng thất lễ như vậy sao? Từ từ ổn định lại bản thân, Minh Yên cúi đầu không nói gì, hôm nay quá sơ suất rồi, sau này không thể như vậy được nữa.
Chung Dực nhìn Minh Yên lùi về sau ba bước… Đúng, hắn vẫn nhớ nàng tên Minh Yên, nhưng vừa rồi hắn lại thấy rõ thần thái của Lan Nhụy từ mặt mày của Minh Yên, Lan Nhụy… đã bao lâu rồi hắn không dám nghĩ đến cái tên này…
Trong lòng nghĩ như vậy, Chung Dực không có chút ý thức nhỏ giọng kêu: “Lan Nhụy…”
Cơ thể Minh Yên khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trái tim đập thình thịch, cưỡng chế sợ hãi trong lòng, nhìn Chung Dực nói: “Lan Nhụy? Lan Nhụy là ai? Đại tỷ phu nhận lầm người rồi, muội là Tiểu Thất.”
Nghe thấy giọng nói trầm nhẹ của Minh Yên, Chung Dực chợt giật mình hoàn hồn lại, trên khuôn mặt tuấn tú hơi ửng đỏ. Lúc này nhìn kỹ lại, chỉ thấy dáng vẻ bối rối của Minh Yên, hiển nhiên là bị mình hù sợ. Nhớ lại tình cảnh lúc nãy, lại nhìn Minh Yên nhát gan ở trước mặt, Chung Dực khẽ cau mày, chẳng lẽ mình hoa mắt sao? Nhưng vừa rồi… lại nhìn Minh Yên lần nữa, dường như Minh Yên rất căng thẳng, tay nắm chặt vạt áo của mình, hơn nữa dung mạo của nàng không hề giống với Lan Nhụy.
Cái đẹp của Lan Nhụy là cái đẹp tự do phóng khoáng, nàng ấy không hề che dấu sở thích của mình, cũng không làm bộ làm tịch, nên có dáng vẻ nào thì có dáng vẻ đó, nào giống nữ tử trước mặt, các nàng thật sự khác nhau một trời một vực. Nhất định là vừa rồi mình bị ánh mặt trời làm hoa mắt nhìn nhầm rồi, chẳng qua chỉ là một tiểu nữ tử vừa mới vào phủ, làm gì có được khí thế của Lan Nhụy!
Nghĩ đến đây hắn cảm thấy mình nghĩ đúng rồi, Chung Dực khôi phục lại dáng vẻ trước kia, thản nhiên nói: “Là ta lỗ mãng đụng phải Thất muội, mong đừng trách.”
Minh Yên nghe thấy câu này không biết tại sao trong lòng lại có chút thất vọng, hờ hững đáp: “Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, tiểu muội cáo từ.”
Ở trong vườn hoa bất cứ lúc nào cũng có người đi tới, Minh Yên không muốn bị Úc Lan Cúc hiểu lầm bất cứ chuyện gì vào lúc này, bèn nhanh chóng xoay người rời đi. May mà lúc này tất cả mọi người đều bận rộn ở sân trước, trong vườn không có ai, bấy giờ Minh Yên mới yên lòng, bước nhanh trở về viện Trúc Ẩn.
Trên đường đi lại nghĩ đến bản thân mình sẽ không phạm phải sai lầm gì, Minh Yên không biết người tên Lan Nhụy này, lúc nàng vào phủ Lan Nhụy đã chết hơn hai năm rồi, từ trên xuống dưới người của Úc phủ đều ngậm miệng không nói về cái người tên Úc Lan Nhụy này, tựa như nàng ấy chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này vậy. Nếu Minh Yên biết Lan Nhụy thì đó mới là chuyện kỳ quái, cẩn thận suy nghĩ lại quả thực không có sai lầm gì, lúc này Minh Yên mới yên tâm lại.
Chung Dực nhìn góc áo Minh Yên biến mất ở một ngã rẽ, không biết tại sao hắn lại có cảm giác dường như mình đã gặp Minh Yên ở đâu đó rồi, nhưng hai mắt nói cho hắn biết trước ngày hôm nay hắn hoàn toàn không quen biết Minh Yên? Thế nhưng cảm giác quen thuộc vương vấn ở trong lòng hắn lại không thể nào gạt đi được. Nhất là ánh mắt sắc bén vừa rồi, hắn cho rằng hắn bị hoa mắt, nhưng cảm giác đó lại chân thật như vậy, hắn điên rồi sao? Thế mà lại nhìn thấy bóng dáng Lan Nhụy ở trên người Minh Yên, nhất định là hắn uống nhiều quá rồi.
Chung Dực đi theo đường cũ trở về thư phòng, hắn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Trong vườn hoa này có quá nhiều ký ức của hắn và Lan Nhụy, ở thêm nữa hắn sợ nhìn ai cũng sẽ ra Lan Nhụy, Lan Nhụy đã chết rồi, Lan Cúc nói cũng không biết mắc phải bệnh lạ gì, vừa phát tác là không cứu chữa được, còn chưa đợi được lang trung chữa trị đã ra đi.
Tin tức tới quá đột ngột, hắn cũng không thể nhìn thấy được nàng lần cuối, nhưng nhận được tin tức thì thế nào? Bọn họ không có lệnh của cha mẹ, không có lời của mai mối, cuối cùng hắn vẫn không thấy được nàng, nhưng đang êm đẹp sao lại mắc phải bệnh lạ? Mấy năm nay vẫn luôn nghĩ mãi không ra, vẫn mang theo nghi ngờ rời khỏi hoa viên.
—
Chú thích [6]:
[6] Xào bát trân: Bát trân là tên gọi chung của tám món ăn quý hiếm và cầu kỳ chỉ dành cho giới quý tộc cung đình, chủ yếu là các bậc vua chúa. Về cơ bản bát trân không thống nhất, ở các niêm đại khác nhau thì các món ăn trong bát trân lại của sự thay đổi. Bát trân (八珍): Long can (龍肝, gan rồng), Phượng tủy (鳳髓, tủy phượng), Báo thai (豹胎, bào thai báo), Lý vĩ (鯉尾, đuôi cá chép), Hào chích (鴞炙, chả chim cú), Tinh thần (猩脣, môi đười ươi), Hùng chưởng (熊掌, bàn chân gấu), Tô lạc thiền (酥酪蟬, ve nấu sữa béo). Ngoài các món kể trên còn nhiều thuyết khác, tùy nơi tùy thời.