*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khoảng thời gian này thái độ của Đại phu nhân đối với Minh Yên rất tốt, Minh Yên còn từng quản gia, tính tình lại không kiêu ngạo phách lối, bởi vậy trong Úc phủ tương đối có nhân duyên. Buổi sáng là thời gian bận rộn nhất, thấy Minh Yên tới thì vẫn giống như trước kia không đi vào thông báo, cho nên Minh Yên mới có thể vô tình nghe được câu nói kia, nếu không phải chính tai nghe thấy Minh Yên gần như không dám tin đến nước này Đại phu nhân và Lan Cúc còn muốn tính kế mình.
Quả nhiên chữ lợi ở ngay trước mắt, không ai có thể ngăn cản!
Minh Yên bình ổn lại tâm tình của mình, cố ý ở bên ngoài phát ra một chút tiếng động, quả nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong ngừng lại, Minh Yên còn chưa đi được hai bước Lan Phương liền đi vào, Minh Yên thấy Lan Phương cười nói: “Ngũ tỷ tỷ cũng tới rồi.”
Lan Phương hờ hững cười một tiếng, nhìn Minh Yên thầm trào phúng nói: “Vẫn là Thất muội muội đến sớm, Thất muội muội đi nhanh thật.”
“Ngũ tỷ tỷ quá khen, muội nào có đi nhanh, là từ Kim Hoa Hiên qua bên này gần thôi.” Minh Yên hé miệng cười một tiếng, lại chọc tức Lan Phương thầm nghiến răng, vốn muốn đẩy Minh Yên lên đầu, ai biết Minh Yên lại lấy Kim Hoa Hiên – tâm bệnh của mình ra nói, chọc mình tức tới nỗi nói không ra lời.
Vừa đúng lúc này Lan Lăng lại đi vào, Minh Yên cười chào hỏi, lúc này mới đi theo sau lưng hai người vào trong.
Vẻ mặt Đại phu nhân trước sau như một, Lan Cúc cũng giấu diếm không để lộ ra, Minh Yên thở dài trong lòng, quả nhiên đều thành tinh cả rồi, bây giờ lại chẳng để lộ chút đầu mối nào.
Lan Cúc cố tình nói chuyện ngày hôm qua, quả thực khen ngợi Minh Yên một phen, Minh Yên nghe vậy lập tức kinh hoảng nói: “Nhị tỷ tỷ đừng nói vậy, do tỷ không có ở đó thôi, lúc ấy muội sợ tới mức hai chân nhũn cả ra, nếu không phải nghĩ tới mẫu thân vẫn đang ở đó, không phải vì thanh danh của Úc phủ, muội nào có gan dám nói ra những lời đó. Lúc ấy thật sự không có cách nào, Tứ tỷ tỷ và Ngũ tỷ tỷ vẫn chưa định hôn sự, vốn không thể lộ mặt, một mình mẫu thân phải có người đi cùng, mặc dù hôn sự của Tiểu Thất vẫn chưa hoàn toàn xác định, nhưng tiểu Vương gia đã nói như vậy, cho dù bên vương phủ huỷ hôn, đời này của Tiểu Thất không thể tái hôn với người khác, cho nên lúc này mới lớn gan ra mặt, dù sao Tiểu Thất đã ra quyết định xấu nhất, con người nếu không có chuyện gì đáng để lo lắng ngược lại có thể không cần để ý đến, may mà cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết.”
Minh Yên nắm chặt khăn, lúc nói ra vẻ mặt còn sợ hãi, trong đôi mắt bồ câu kia lóe lên tia sáng chưa tỉnh hồn, khăn trong tay cũng bị vặn không còn hình dạng gì, giống như lên đoạn đầu đài vậy, nước mắt ròng ròng, vành mắt Minh Yên còn ửng đỏ, sưng tấy, vừa nhìn là biết đã khóc, còn khóc rất lâu, dù là ai nhìn thấy, trái tim đều sẽ mềm ra.
Ngẫm lại cũng đúng, Minh Yên là một nữ tử yếu đuối, ngày hôm qua trong tình huống như vậy còn cố gắng chống chọi, vẻ mặt Lan Cúc lập tức trở nên hòa nhã, an ủi nói: “Cũng khó cho muội, chuyện ngày hôm qua may mà có muội ở đó, nếu không hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Hàm răng trắng noãn như ngọc của Minh Yên nhẹ nhàng cắn đôi môi anh đào, giống như đang kiềm chế cái gì đó, thật lâu mới lên tiếng: “Lúc ấy đã một lòng muốn chết, muội nghĩ nếu những người này dám đả thương mẫu thân và hai tỷ tỷ, muội sẽ liều mạng với đám người đó, về sau may mà không có chuyện gì lớn, sau khi trở về nghĩ lại muội sợ tới mức nằm ở trên giường không dám nói lời nào.”
Minh Yên nói xong thân thể còn run lên, tựa như lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua, sợ vô cùng, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Lúc ấy máu xông lên não, nếu hiện tại để muội lặp lại lần nữa, e rằng muội sẽ không dám mất.”
Đại phu nhân nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhìn Minh Yên cũng thuận mắt hơn, thì ra cũng chỉ là nhất thời khí huyết dâng trào, cộng thêm Minh Yên lại vì mình và Lan Phương, lòng nghi ngờ của Đại phu nhân phai nhạt một chút, nhìn Minh Yên lại trở nên thân thiết.
Nhìn vẻ mặt Đại phu nhân và Lan Cúc từ từ hòa hoãn, giọng điệu của Minh Yên mới chậm lại, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, nhìn Đại phu nhân vừa nói vừa cười với mấy nữ nhi, sau cùng lại nói chuyện ngày mai phải đến vương phủ, ngừng lại một chút, Đại phu nhân vẫn nói muốn Lan Phương đi cùng, trong lòng Minh Yên hừ lạnh một tiếng, dù thế nào vẫn là con ruột tương đối ổn thỏa.
Nói một hồi lâu, dùng xong bữa trưa Lan Cúc liền đi về, Đại phu nhân giữ Lan Phương lại nói chuyện, Minh Yên và Lan Lăng cáo từ đi ra ngoài, hai người sóng vai bước đi, thật ra Minh Yên không thích đi cùng Lan Lăng, mỗi lần đi cùng tỷ ta đều thấy khó chịu. Lan Lăng vốn luôn nói mấy lời khiến người ta khó chịu, nghe vào tai trong lòng lại ghét trả lời, nhưng Minh Yên vẫn duy trì lễ phép chu toàn với tỷ ta, nhưng trong lòng lại cực kỳ mệt mỏi.
Minh Yên thấy Lan Lăng không đi, Minh Yên đành phải dừng bước lại nhìn Lan Lăng cười nói: “Sao Tứ tỷ tỷ không đi?”
Lan Lăng không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào Minh Yên, Minh Yên bị nàng ta nhìn trong lòng có chút hoảng sợ, hơi nhíu mày lại, ngước mắt quan sát Lan Lăng nói: “Nếu Tứ tỷ tỷ không có chuyện gì thì muội về trước, hôm nay vẫn hơi khó chịu, muốn quay về sớm một chút.”
Lan Lăng nhìn Minh Yên thản nhiên nói: “Thất muội muội, hôn sự bên vương phủ muội nhất định sẽ giành được vào tay sao?”
Minh Yên sững sờ ngơ ngác nhìn Lan Lăng, hơi ngẩn ra sau đó mới trả lời: “Hôn nhân đại sự tự có cha mẹ làm chủ, Tiểu Thất không dám nghĩ.”
Lan Lăng hừ lạnh một tiếng, nhìn Minh Yên nói: “Ta ghét thấy muội như vậy, thích gì ghét gì đều không nói ra miệng, người ta bảo muội thế nào muội liền thế ấy, bản thân muội không có chút chủ kiến nào sao? Hôm qua ngược lại muội ra sức cứu vãn thanh danh Úc phủ, bảo vệ mẫu thân, nhưng cuối cùng thì thế nào? Muội nhận được cái gì? Còn không phải là nghi ngờ của mẫu thân, lo lắng của Nhị tỷ tỷ, hôm nay để Ngũ muội muội đi theo muội đến vương phủ, đừng nói với ta cái gì muội cũng không biết, các ngươi rõ ràng, chỉ là không chịu nói ra có đúng không?”
Lần đầu tiên nghe thấy Lan Lăng nói những lời này, Minh Yên thật sự có chút ngây người, quay đầu nhìn nha hoàn bà tử ở phía xa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lan Lăng nói: “Muội không rõ ý của Tứ tỷ tỷ.”
“Muội cứ giả vờ đi, đều là thứ nữ giống nhau, hôm nay chẳng qua ta chỉ nói cho muội biết một câu, ngày mai muội nên cẩn thận, cẩn thận Ngũ muội muội.” Lan Lăng hạ thấp giọng nói, ánh mắt nhìn Minh Yên mang theo chút đồng tình.
Trong lúc nhất thời Minh Yên không biết nên nói gì, Lan Lăng lúc này dường như nàng chưa từng thấy qua…
Minh Yên muốn hỏi gì đó, Lan Lăng lại giành nói trước: “Thất muội muội, muội cho rằng cần phải cẩn thận sống trong hậu viện này sao? Muội cho rằng Lục muội muội thật sự bệnh chết sao? Đừng ngây thơ nữa, ngày mai muội cẩn thận một chút đi!”
Minh Yên nhìn Lan Lăng cảm thấy có phần lạ lẫm, Lan Lăng lúc này tựa như một người xa lạ, nhìn vẻ đau thương nhàn nhạt trên khuôn mặt xinh đẹp kia, lần đầu tiên Minh Yên cảm thấy Lan Lăng này không giống với Lan Lăng mà nàng biết, quan trọng hơn là Lan Lăng nhắc đến Lan Nhụy chết là vì…
“Lục tỷ tỷ không phải bị phong hàn mà chết sao? Tứ tỷ tỷ… nói vậy là có ý gì?” Minh Yên giả vờ như hoàn toàn không biết gì mà hỏi, trên mặt tức thời lộ ra vẻ kinh ngạc, trong hai mắt mang theo chút khiếp đảm làm rung động lòng người.
Lan Lăng nhìn Minh Yên cười lạnh một tiếng, nói: “Muội ngốc thật hay giả ngốc ta mặc kệ, nhưng ta biết muội là người cực kỳ thông minh, một trận phong hàn có lẽ sẽ lấy mạng người, nhưng Úc phủ chúng ta không phải không mời nổi lang trung, không uống được thuốc tốt, đang êm đẹp liền chết đi, đổi lại là muội thì muội không nghi ngờ sao?”
Minh Yên vừa nghe thấy lời này trong lòng có chút thất vọng, thì ra Lan Lăng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, còn tưởng rằng tỷ ta thật sự biết điều gì, sau khi bình tĩnh lại, mới lên tiếng: “Cái này Tiểu Thất lại không hiểu, huống chi đây không phải là chuyện muội có thể can thiệp, muội chỉ cần mình không làm ra sai phạm gì là được, vẫn là Tứ tỷ tỷ nói, thứ nữ không dễ dàng.”
Lan Lăng nghe vậy rất đồng cảm, ánh mắt nhìn Minh Yên cũng thân cận một chút, khẽ cắn răng nói: “Ta cũng không quanh co lòng vòng với muội, ta cho muội biết Ngũ muội muội là một người lợi hại, chuyện muội ấy muốn làm không có gì là không làm được, muội cẩn thận một chút. Sở dĩ ta nói cho muội biết cũng vì là tư lợi của chính ta, tiểu Vương gia kia coi trọng muội, hơn phân nửa sẽ là muội gả vào vương phủ, ta chỉ hy vọng sau này muội ở vương phủ có quyền thế của mình đừng quên ân tình hôm nay ta chỉ điểm cho muội là được rồi. Đời này của ta hoàn toàn không biết sẽ bị mẫu thân gả cho người nào, nói không chừng thật sự sẽ có lúc cầu xin muội, chỉ hy vọng đến lúc đó muội đừng phủi tay mặc kệ là được.”
Minh Yên có chút giật mình, thì ra Lan Lăng muốn kéo gần khoảng cách lại với mình là vì tính toán cho tương lai, Lan Lăng làm như vậy thật ra rất thông minh, biết ân huệ vẫn nên tặng sớm, nhưng rốt cuộc Lan Phương sẽ làm gì?
“Tứ tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ sẽ làm gì muội?” Minh Yên nhìn Lan Lăng hạ thấp giọng hỏi, “Tỷ cũng biết kế hoạch của Ngũ tỷ tỷ?”
“Nếu ta mà biết thì những năm này ta còn rơi vào tình trạng này sao? Là ta đấu không lại Lan Phương, nhưng không có nghĩa ta thật sự ngu ngốc cái gì cũng không biết!” Lan Lăng nhìn Minh Yên khóe mắt mang theo đầy vẻ châm chọc.
Minh Yên im lặng không nói gì, Lan Lăng nói tiếp: “Năm đó Lục muội muội vẫn còn sống, nhà của chúng ta thường xuyên qua lại với Chung gia, mẫu thân nhìn trúng Đại thiếu gia Chung phủ, muốn bấu víu mối hôn sự này, ai biết lại bị Ngũ muội muội biết Chung Đại thiếu gia và Lục muội muội lén lút qua lại, tư định chung thân. Đại thiếu gia Chung gia là đối tượng trượng phu mẫu thân chọn cho Nhị tỷ tỷ, sau đó Ngũ muội muội liền ‘trong lúc vô tình’ nói ra việc này với mẫu thân, sau đó không bao lâu Lục muội muội liền bị bệnh qua đời.”
“Sao Ngũ tỷ tỷ có thể biết Lục tỷ tỷ và Nhị tỷ phu tư định chung thân?” Minh Yên cưỡng chế kích động trong lòng hỏi, nàng vẫn luôn không nghĩ ra chuyện giữa nàng và Chung Dực bị tiết lộ như thế nào, thì ra không ngờ là Lan Phương.
“Làm sao mà biết? Theo như lời Lan Phương nói với ta thì trong lúc vô tình muội ấy thấy Đại thiếu gia Chung gia và Lục muội muội len lén gặp nhau, còn trong lúc vô tình nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, thế mới biết bọn họ lại tự định chung thân. Ngũ muội muội thật sự lợi hại, chuyện người khác không biết lại có thể bị muội ấy trong lúc vô tình bắt gặp, còn có thể nghe được những lời cơ mật.” Giọng điệu dạng này đầy mỉa mai, ngước mắt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Minh Yên đắc ý nói: “Muội đoán Ngũ muội muội làm sao mà biết?”
Minh Yên lắc đầu, chỗ nàng vẫn luôn nghĩ không ra hiện tại rốt cục đã ra rồi, lại nghe Lan Lăng nói: “Lục muội muội có nha hoàn tên là Lục La, là đại nha hoàn bên cạnh Lục muội muội, Lục muội muội rất thích nàng ta, nhưng Lục La này lại là người của Ngũ tỷ tỷ! Có một nội ứng, còn có chuyện gì Ngũ muội muội không biết chứ?”
Minh Yên biết Lan Lăng không lừa nàng, Liên Song cũng đã nói Lục La bán chủ cầu vinh, nhưng không ai biết Lục La chính là người của Lan Phương, lúc này chỉ cảm thấy trái tim lạnh đến mức muốn chết, Lan Nhụy đáng thương, thật lòng đối xử lại bị phụ bạc.
“Vậy làm sao Tứ tỷ tỷ biết?” Minh Yên nhìn Lan Lăng khó khăn hỏi, Lan Lăng có thể biết được những chuyện này cũng không đơn giản nhỉ? Chỉ có thể cười Minh Yên sau khi sống lại còn bị Lan Lăng lừa, tỷ ta che dấu thật là tốt.
“Nơi Ngũ muội muội và mẫu thân nói chuyện chính là bên cạnh hòn non bộ nhỏ ở hậu hoa viên, ngày đó ta đúng lúc tìm con mèo trắng nhỏ của ta ở trong núi giả, vô tình nghe thấy những chuyện này, lúc ấy ta thật sự bị dọa sợ. Sau đó sau khi mẫu thân nghe xong thì xanh mặt, Ngũ muội muội quay đầu đi liền phân phó Thư Điệp nói với Lục La giữ nguyên kế hoạch làm việc, ta mới biết Lục La chính là gian tế. Thì ra từ khi bắt đầu, ta mới biết người lợi hại nhất trong nhà này không phải là mẫu thân, không phải là Nhị tỷ tỷ, không phải là Lục muội muội, mà là Ngũ muội muội thâm tàng bất lộ kia.
Con người của ta trời sinh không có bản lĩnh gì, ta biết mình không đấu lại Ngũ muội muội, cho nên kể từ sau ngày đó ta liền cố ý để bản thân minh trở nên không biết lễ nghĩa lại kiêu căng ngạo mạn, vừa nhìn đã biết là không có tâm nhãn gì. Đời này ta không mong mẫu thân tìm cho ta một dòng dõi quan lớn, ta chỉ ngóng trông tìm được một người có thể bình an vui sướng sống hết đời là được. Cho nên lúc quản gia cố ý để mình luống cuống tay chân, cửa hôn sự bên vương phủ, các người thấy ta mặt ngoài rất quan tâm, thật ra ta ước gì có thể lẩn đi thật xa.
Ta suy nghĩ kỹ mấy ngày, ta biết muội là người có tâm kế, lời ta nói hôm nay, chỉ hy vọng sau này ta xuất giá muội có thể giúp đỡ ta một chút. Ta không hy vọng sau khi ta xuất giá còn phải chịu sự khống chế của mẫu thân, ta cũng không hy vọng di nương của ta bị tổn thương gì, người ở đây có thể giúp ta, người có địa vị có thể áp chế mẫu thân cũng chỉ có muội. Cho nên hôm nay ta mới thông suốt nói cho muội biết những lời này, ta tình nguyện muội gả vào vương phủ chứ không hy vọng Ngũ muội muội có thể gả đi.”
Minh Yên vẫn sóng vai đi cùng Lan Lăng, giọng của hai người đều rất thấp, nha hoàn bà tử đi theo phía xa hoàn toàn không nghe được, chỉ là giây phút này tâm trạng của Minh Yên lại cực kỳ không bình tĩnh, Lan Lăng không phải là Lan Lăng mà Lan Nhụy biết, sau khi sống lại, Lan Lăng cũng thay đổi rồi, tỷ ta trở nên thông minh, dùng một cái mặt nạ cực tốt để bảo vệ mình, biết mình không phải là một người có bản lĩnh, Đại phu nhân cũng sẽ không gả mình vào thềm cửa vọng tộc, Lan Lăng biết đủ mà vui mừng, tỷ ta muốn chính là một hạnh phúc đơn giản, hạnh phúc như vậy Minh Yên lại không dám nghĩ đến, nàng gánh vác quá nhiều, những thứ này đã không có quan hệ gì với nàng rồi!
Chỉ là Minh Yên vẫn không nghĩ ra tại sao Lan Phương lại làm như vậy? Nếu nói tỷ ta nhìn mình không vừa mắt chia rẽ nàng và Chung Dực, nhưng sao tỷ ta lại tàn nhẫn với Lan Cúc như thế, biết rõ Chung Dực yêu ai, nhưng vẫn muốn đẩy Lan Cúc qua…
Minh Yên nhìn Lan Lăng cười nói: “Tứ tỷ tỷ yên tâm, trong khả năng cho phép của tiểu muội tất nhiên sẽ giúp Tứ tỷ tỷ đạt được tâm nguyện.”
Minh Yên sảng khoái khiến Lan Lăng cực kì hài lòng, nàng biết mình không nhìn lầm người, kể từ khi Minh Yên vào phủ đi từng bước một cực kỳ ổn định, từ Thất tiểu thư do phòng ngoài dưỡng bị nha hoàn bà tử xem thường, cho đến bây giờ thành đối tượng người người tranh nhau nịnh bợ, ít nhất Lan Lăng biết mình không có bản lĩnh làm tốt như vậy, cho nên nàng mới tìm Minh Yên hợp tác, nàng còn có một di nương, nàng không thể không trông nom di nương…
Sau khi chia tay với Lan Lăng, Minh Yên trở về Kim Hoa Hiên, suốt dọc đường đi vô cùng lo lắng, nếu Lan Lăng biết Lan Phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng lại không biết Lan Phương sẽ có kế hoạch gì, mình chỉ có thể cẩn thận gấp bội, vừa nghĩ tới Lan Phương, trên mặt Minh Yên thoáng hiện lên vẻ âm u, bi kịch của mình đều do Lan Phương gây ra, thật là tốt, thật là tốt mà!
Tại sao Lan Phương hao tốn tâm tư đối phó với mình như vậy? Minh Yên có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra mình đã đắc tội gì với Lan Phương, ôm chăn ngồi ở trên giường, dựa vào gối mền ở sau lưng, ngơ ngác nhìn màn giường mờ tối, ánh sáng quá tối không thể nhìn thấy rõ hoa văn trên màn, không biết mình đã ngồi bao lâu, hai mắt Minh Yên có hơi xót nhưng không hề buồn ngủ chút nào, tay lạnh như băng nắm chặt lấy góc chăn gấm, trên mặt hờ hững không nhìn ra được nét mặt gì, lúc này trái tim Minh Yên còn lạnh hơn trời đông ngày rét ba phần.
Năm đó không ngờ lại là Lan Phương mật cáo, mặc dù sớm đã nghi ngờ nhưng hôm nay lời của Lan Lăng và Liên Song chứng thực với nhau, mặc dù trong lòng vẫn có chút không tin, lúc này cũng không còn lý do nữa, thì ra Lan Phương lại ác độc như vậy, tuy nghĩ không ra mình chưa từng có thù sâu hận lớn với tỷ ta, khiến tỷ ta ra tay độc ác mượn tay Đại phu nhân diệt trừ mình, nhưng Minh Yên biết, sống lại lần nữa, nàng cũng sẽ để Lan Phương nếm thử tư vị này.
Đợi đến khi Minh Yên tỉnh lại trời đã sáng tỏ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng động mấy nha hoàn đi qua đi lại, Minh Yên biết các nàng ấy đang chuẩn bị đồ cho mình xúc miệng rửa mặt, vươn tay xoa bóp hai mắt sưng lên, chậm rãi ngồi dậy, vén màn giường lên nhìn về phía đồng hồ cát ở mép giường đã là đầu giờ Mão rồi, Minh Yên nhanh chóng xuống giường, hôm nay phải đến vương phủ Vũ Ninh không thể phạm sai lầm được.
Ký Dung cầm y phục chuẩn bị đi tới, vừa nhìn thấy Minh Yên thì kinh ngạc nói: “Sao tiểu thư lại tự dậy vậy? Không gọi nô tỳ một tiếng.”
Minh Yên mang giày vào, nói: “Ta không phải bà lão bảy tám chục tuổi, tỷ làm như ta nằm trên giường không dậy nổi vậy.”
Ký Dung nở nụ cười, cầm y phục trong tay nói: “Tiểu thư, người nhìn xem bộ này được không?”
Minh Yên ngẩng đầu nhìn, áo khoác lụa Hàng Châu tán hoa khắp nơi màu xanh liễu, viền ống tay áo cổ áo thêu hoa văn hình mây Như ý tinh xảo, váy dài hoa vân nhánh hoa cúc quấn lấy thập nhị phúc, gật nhẹ đầu nói: “Màu sắc thanh lịch không ngột ngạt, lại không phô trương, hoa văn cũng tuân theo phép tắc, bộ này được, rất vừa ý ta, mặc bộ này đi.”
Ký Dung hầu hạ Minh Yên thay đổi y phục, đi tịnh phòng rửa mặt, rửa tay rồi mới quay trở lại trước gương đồng, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng, nhẹ nhàng như hoa sen ban mai, mang theo sắc hồng nhạt phai rực rỡ.
Tuyết Hủy chải tóc, cầm lược ngọc chải tóc, chẳng mấy chốc búi xong trụy mã kế[1], trên tóc đen Minh Yên chỉ cài một cây trâm Phỉ Thúy toàn thân xanh biếc, đầu trâm khảm một viên bảo thạch màu đỏ, rực rỡ chói mắt, trong trang nhã lộ ra nét quý phái, Lan Nhụy từng rất thích cây trâm này, hôm nay Minh Yên lại có thể cầm thứ mình thích nhất quang minh chính đại mang lên người, trong lòng Minh Yên có chút thoải mái.
[1] Trụy mã kế: búi tóc nghiêng qua một bên
“Tiểu thư, thế này có mộc mạc quá không?” Tuyết Hủy cau mày nói, “Dù sao cũng đến vương phủ, chuyện hôm nay vô cùng quan trọng, sao người lại ăn mặc đơn giản như vậy?”
Minh Yên nhìn Tuyết Hủy một cái, hé miệng cười một tiếng, thản nhiên nói: “Mọi người trông hết ngàn buồm đều thích người chững chạc, thích người mộc mạc, sẽ mang lại cho họ cảm giác an tâm.”
Tuyết Hủy nghe không hiểu, Minh Yên là người sống lại lần thứ hai, nàng biết những người cao tuổi giống lão Vương phi sẽ không thích người kiêu căng xốc nổi, mình ăn mặc càng thanh lịch, càng chững chạc, ngược lại càng có thể được lòng lão Vương phi. Một đại gia tộc hễ đã phú quý thì sẽ có một giai đoạn, thứ họ mong muốn không còn là mạnh dạn anh dũng, mà là thận trọng đóng giữ, không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, vị trí Trắc phi này mặc dù không phải là chính thất, tuy nhiên nó cũng không thấp, không phải giống như Mục Trắc phi hiện tại đang chưởng gia vương phủ Vũ Ninh sao?
Cuối cùng đeo một đôi khuyên tai Minh Châu trên lỗ tai, tản ra tia sáng óng ánh trơn bóng, khiến Minh Yên tăng thêm chút hoạt bát.
Rất nhanh dùng xong điểm tâm, Minh Yên để lại Ký Dung trông nhà, dẫn Tuyết Hủy và Liên Song đến chỗ của Đại phu nhân. Lúc Minh Yên đến Lan Phương đã đến rồi, hôm nay Lan Phương phá lệ không giống ngày thường, mặc áo khoác dệt kim tản hoa khắp nơi màu hồng hoa Hải Đường, phát ra tia sáng chói mắt, lớp áo ngoài gấm Hồ màu xanh nhạt, viền ống tay áo cổ áo đều khảm tơ lụa phát sáng rộng cỡ hai ngón tay, váy mã diện song tất[2] màu xanh cỏ, trên tất lan dùng sợi vàng thêu hoa văn phức tạp, lúc đi lại có ánh vàng dập dờn xao động, rực rỡ chói mắt.
[2] Song tất: một loại trang sức chỗ đầu gối
Tóc chải thụy tiên kế phức tạp, cài trâm khảm vàng ở giữa tóc, vành tai ngọc trụy, Lan Phương hôm nay có sức sống hơn ngày thường vài phần, giữa hai hàng lông mày cũng có thêm vẻ khí khái. Minh Yên thầm than một tiếng trong lòng, có đôi khi thật đúng là không phải ngươi muốn lui một bước thì người ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Đại phu nhân và Lan Phương vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Minh Yên thì cực kì kinh hãi, nhưng hai mẹ con lại không nói gì, Đại phu nhân cười nhìn Minh Yên nói: “Ngồi đi, giờ Thìn chúng ta xuất phát, đã dùng bữa sáng chưa?”
“Dùng rồi ạ, đa tạ mẫu thân quan tâm.” Minh Yên cười ngồi xuống bên dưới Lan Phương, từ đầu đến cuối trên mặt luôn mang theo nụ cười ôn hòa.
“Hôm nay đến vương phủ con cũng biết vì chuyện gì, nếu lão Vương phi chấp nhận con vậy thì thôi, nếu lão Vương phi không chấp nhận con thì dù tiểu Vương gia có làm thế nào con cũng không vào cửa vương phủ được, cho nên hôm nay nhất định phải cẩn thận gấp bội có biết không?” Đại phu nhân nhìn Minh Yên răn dạy, hai mắt vô cùng sắc bén.”
“Vâng, Tiểu Thất nhớ kỹ, đa tạ mẫu thân chỉ điểm.” Minh Yên cung kính nói, trên mặt tức thời mang theo chút khẩn trương, rất có dáng vẻ tức phụ xấu gặp công bà[3]. Lúc này Đại phu nhân mới hài lòng nở nụ cười.
[3] Công bà: công công bà bà; cha mẹ chồng
“Nương, hôm nay để Thất muội muội ngồi cùng xe ngựa với con, nương xem có được không?” Lan Phương mím môi nói, hai mắt oánh nhuận lóe lên ý cười nhè nhẹ.