(1)
“Quắc quắc[1]…” Phi Ca chạy tới kéo tà áo của người nào đó.
“Ca ca.” Tống Minh Tấn đã sửa lại phát âm không biết bao nhiêu lần, rõ ràng cậu là người, sau qua miệng cô bé lại thành tiếng côn trùng rồi.
[1] 蝈 – [guō] : tiếng kêu của con dế. 哥 – [gē] : ca – anh trai
“Quắc quắc!” Nhóc nữ nào đó nghiêm mặt, cứ như vô cùng nghiêm túc sửa lại phát âm cho đúng, nhưng mà hai chữ này vẫn sai như cũ.
“Ca ca!” Thái dương Tống Minh Tấn nổi gân xanh, khóe miệng run run, chỉ có nha đầu này mới có bản lĩnh khiến mình mất bình tĩnh. Cậu nghiến răng sửa lại phát âm cho đúng, sau đó lạnh lùng nhìn tiểu nữ oa ở phía sau…
Phi Ca ngẩng đầu nhìn Tống Minh Tấn trước mặt, bị cậu trừng bằng ánh mặt lạnh băng thì lập tức tủi thân gục đầu xuống, hai tay nắm chặt lại, xoay vặn tà áo của Tống Minh Tấn, hai mắt rưng rưng, đáng thương gọi: “Quắc quắc, muội đã gọi Quắc quắc, tại sao huynh vẫn còn giận? Huynh mà bắt nạt muội, muội sẽ đi mách Tứ di phụ.”
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Phi Ca, ngẫm lại cũng thấy lạ, một hài tử bốn tuổi sao vẫn chưa phân biệt được ca ca và quắc quắc, rõ ràng Phi Ly và Chu Nghiên đều nói sõi rồi…
Dáng vẻ mếu máo của tiểu nha đầu làm Tống Minh Tần mềm lòng, nhìn thứ sền sệt dính trên tà áo của mình, dù cậu là người ưa sạch sẽ cũng không đẩy tiểu nữ oa đang làm bẩn y phục của mình ra.
Cậu đen mặt cúi người bế Phi Ca lên, nghiến răng lẩm bẩm: “Quắc quắc thì quắc quắc…”
Tiểu oa nhi không cho là vậy, nói: “Cái gì mà quắc quắc thì quắc quắc, quắc quắc vốn là quắc quắc mà!”
Tống Minh Tấn đứng hình, đột nhiên thở than, chọc phải ma đầu này, e rằng cuộc sống sau này thảm rồi… Nhưng đâu chỉ là bi thảm, quả thực là không thấy ánh mặt trời, song, cậu nào có thể đoán trước được.
Minh Tấn đang ngẩng đầu thở dài, không nhìn thấy hồ ly nhỏ trong lòng đang nhịn cười sung sướng, đôi mắt to híp lại, hiệp đầu tiên đã thắng hoàn toàn, người khác đều gọi huynh ấy là ca ca, riêng mình không muốn gọi giống người khác, vậy mới là Chu Phi Ca độc nhất vô nhị!
(2)
Nhờ có Úc Dương giật dây, cuối cùng đại nho Đỗ Thanh Hàn đương thời cũng đồng ý tới dạy lớp vỡ lòng cho mấy hài tử. Đỗ đại nho dạy rất kỹ, quy tắc nghiêm ngặt, tay lăm lăm cái thước, đám hài tử đều không dám nghịch ngợm, trong lớp của Đỗ đại nho không đứa nào dám lơ là.
Ngay cả Chu Nghiên nhỏ nhất cũng ngồi ngay ngắn, dáng vẻ gật gù rất giống con mọt sách.
Nhân lúc Đỗ đại nho quay người đi, Phi Ca khẽ gọi: “Quắc quắc, quắc quắc.”
Minh Tấn giật mình, giả vờ không nghe thấy, nhưng Phi Ca lại phát huy toàn bộ tinh thần Hồng quân quyết chiến hai vạn năm, tiếp tục gọi: “Quắc quắc… Quắc quắc…”
Tiếng gọi càng lúc càng to, Đỗ đại nho nhíu mày quay người lại, mắt tinh liếc một vòng thì thấy Chu Phi Ca đang nắm chặt lấy cổ áo của Tống Minh Tấn, mặt lập tức đen kịt, quát: “Chu Phi Ca, trò đang làm gì thế?”
Phi Ca bị bắt tại trận tủi thân nhìn Đỗ đại nho, lau nước mắt nói: “Phu tử, trò có điều không hiểu muốn hỏi Minh Tấn quắc quắc, nhưng huynh ấy không để ý tới trò, phu tử, có phải huynh ấy rất xấu không?”
Nghe mấy chữ Minh Tấn quắc quắc, mấy bạn nhỏ khác trong phòng cười khe khẽ, ngay cả khuôn mặt nghiêm túc của Đỗ đại nho cũng dịu lại, ánh mắt nhìn Minh Tấn cũng không giống bình thường, quả thật hài tử này có tài học khiến người ta tán tương, hành xử lời nói cũng ưng ý ông ấy, duy chỉ có một chuyện là bất lực trước Chu Phi Ca, bây giờ không ai không biết hai chữ quắc quắc là đại danh của Tống Minh Tấn.
Nhưng đối mặt với Chu Phi Ca, Đỗ đại nho cũng thấy rất đau đầu, rõ ràng là nhóc làm mất trật tự trong lớp nhưng lúc này nhìn dáng vẻ tủi thân còn trách người khác không quậy theo mình, còn bắt nạt mình, điều đáng sợ là nha đầu này còn nhỏ mà đã biết ngụy biện, khiến người ta á khẩu không trả lời được. Có một lần Phi Ca hỏi gà có trước hay trứng có trước làm Đỗ đại nhỏ suýt ngất, ông rất muốn bổ cái đầu nhỏ này ra xem bên trong đựng cái gì.
Bây giờ nghe Phi Ca lại hỏi, Đỗ đại nho lập tức nhăn nhó, im lặng hồi lâu mới nói: “Có vấn đề gì đợi học xong rồi hỏi, nếu mất trật tự trong lớp, phạt trò ra ngoài đứng.”
Phi Ca nghe vậy bĩu môi, không cam lòng nói: “Phu tử đáng ghét lắm, rõ ràng là sợ không trả lời được câu hỏi của Phi Ca, còn lấy quyền ép người ta, thật sự đáng ghét mà…”
Giọng nói trẻ con kéo dài thật dài, cả phòng toàn trẻ ngoan nên càng khiến mặt Đỗ đại phu đen đi, cái đứa này càng ngày càng nhiễu sự rồi! Mà quan trọng là hoả lực của Phi Ca đã chuyển hướng…
Minh Tấn quay đầu lại nhìn Chu Phi Ca, nghiêm giọng: “Đi học thì phải ngoan, muội còn mất trật tự nữa thì ngày mai đừng ngồi sau ta, chơi với Minh Trình ấy.”
Mình Trình khó hiểu kêu lên: “Liên quan gì tới đệ, chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết, đệ có chết cũng không ngồi gần Phi Ca, nha đầu này thích gây chuyện, đừng đổ tai họa cho đệ, huynh tự mà gánh tai họa đi.”
Mặt Minh Tấn tối sầm, lườm đệ đệ của mình một cái, nhưng không đợi cậu nói, Phi Ca đã nhảy khỏi chỗ ngồi, nhìn Minh Trình cười nói: “Đồ ngốc, đồ ngốc, ta không ngồi cùng huynh đâu, lần nào hỏi huynh cũng không trả lời được, đồ ngốc, đồ ngốc, không thèm ngồi cùng huynh.”
Minh Trình như gà trống bị nhổ lông, quát: “Chu Phi Ca, muội nói lại lần nữa xem, xem ta có tét mông muội không!”
Phi Ca cười khúc khích, nhanh chóng trốn sau lưng Minh Tấn, ló đầu ra làm mặt quỷ, nói: “Huynh tới đây, tới đây, Minh Tấn quắc quắc sẽ đánh đòn huynh, Minh Trình ngu ngốc, Minh Trình ngu ngốc…”
Tống Minh Trình bực lắm nhưng quả thật không dám, có một lần nha đầu này chọc giận cậu, cậu mới tét mông trả thù một cái mà đã bị ca ca đánh ba ngày không xuống được giường, đương nhiên là cậu giả vờ ba ngày không xuống được giường, sau đó phụ thân đã cấm túc Đại ca. Nhưng nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nhìn Phi Ca phách lối kiêu ngạo, cậu hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể ra tay dạy dỗ, không thể nói đúng sai với loại miệng lưỡi lươn lẹo này được, khóe miệng giật giật hận không thể lập tức khâu miệng Phi Ca lại.
Thật sự hết cách, Minh Trình quay đầu nhìn Phi Ly, đáng thương nói: “Đại muội muội, dù gì muội cũng là tỷ tỷ của Phi Ca, nam nhân không đánh nữ nhân, ta không chấp nhặt với muội ấy, nhưng muội cũng không thể để mặc muội ấy vô pháp vô thiên như vậy chứ.”
Phi Ly im lặng nãy giờ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc Phi Ca một cái, lạnh lùng nói: “Chu Phi Ca, ngồi yên đi! Không thì… Hử?”
Phi Ca lập tức như gà trống bại trận, nắm tay cụp đuôi, ủ rũ trở về chỗ ngồi của mình, trông đáng thương vô cùng. Mọi người đều sửng sốt sùng bái nhìn Phi Ly, chỉ với một câu đã trấn áp được Phi Ca rồi sao? Quả nhiên có phong thái của Đại quận chúa!
Chu Nghiên cười hì hì liếc Phi Ca, nói: “Nhi tỷ tỷ thật vô dụng, Nhị tỷ tỷ thật vô dụng…”
Phi Ca lập tức nổi đóa, nhìn Chu Nghiên nói: “Ta thấy đệ ngứa da rồi đúng không?”
Chu Nghiên làm mặt quỷ, cười nói: “Sao tỷ biết? Mùa hè lắm muỗi quá, tỷ gãi giúp ta à?”
Phi Ca rơi lệ ướt mặt, đồ Chu Nghiên đáng ghét kể chuyện cười mà chẳng buồn cười tí gì!
Mẫn Nhu không hiểu, thắc mắc hỏi Chu Nghiên: “Đệ bị muỗi đốt à? Nha hoàn bà tử hầu hạ kiểu gì thế? Đợi ta mách Thất di mẫu dạy dỗ lại bọn họ, đệ đừng bảo vệ bọn họ, biết đệ là người dễ tính nhưng cũng không thể mặc bọn họ lười biếng được.”
(Nha hoàn bà tử vô cớ ăn đạn nằm lăn lộn đầy đất, người ta chăm chỉ lắm mà!)
Phi Ly lại gục đầu xuống, có điều một ý cười thoáng qua trong ánh mắt.
Phi Ca phì cười xoài ra bàn, tay nhỏ đập vào mặt bàn vang ra tiếng.
Thái độ của Minh Trình cũng không khác Phi Ca là bao, mặt Chu Nghiên đỏ bừng nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào. Lúc này Minh Tấn dịu dàng lên tiếng: “Mẫn Nhu ngoan, chuyện này không liên quan tới nha hoàn bà tử, tại đệ đệ Chu Nghiên của muội quá nghịch, thích chạy tới chỗ có muỗi, hiểu không?”
Mẫn Nhu vỡ lẽ, nói với Chu Nghiên: “Nghiên đệ đệ, sau này không được chạy lung tung nữa, muỗi dữ lắm đấy, có biết không? Thất di mẫu mà biết sẽ buồn lắm, nếu đệ không nghe lời, ta sẽ bảo Thất di mẫu cấm túc đệ.”
Chu Nghiên rớt nước mắt, đắc tội với ai cũng không được đắc tội với tên xấu tính Tống Minh Tấn này, mình chỉ trêu Phi Ca có một câu mà cậu đã trả thù mình như vậy… Hu hu…
Khóe miệng Minh Trình giật giật, sợ người gặp xui xẻo kế tiếp là mình nên không dám nhìn ca ca, vội vàng ngồi vào chỗ rồi nhìn Đỗ đại nho còn đang ngẩn người, nói: “Phu tử, học thôi ạ.”
Ánh mắt lạnh lùng của Minh Tấn lướt qua Minh Trình, ngoài mặt Minh Trình vẫn bình thường nhưng trong lòng đã run cầm cập, yếu ớt kêu lên: “Đại ca, huynh tha cho đệ đi, sau này đệ sẽ không chọc Chu Phi Ca nữa, huynh đừng lôi đệ đi học võ với huynh nữa, đệ không muốn đêm nay bị đánh không xuống được giường… Đệ là đệ đệ ruột thịt của huynh mà, Chu Phi Ca chỉ là họ hàng… Huynh xa gần không phân…”
Phi Ca cười hì hì làm mặt quỷ với Chu Nghiên và Minh Trình, không muốn bị Đỗ đại nho bắt được đuôi, Đỗ đại nho đã hơi đau đầu, đang giảng bài thì lại bị Chu Phi Ca quấy rối, giận không có chỗ phát tiết, xụ mặt nói: “Chu Phi Ca, trò nói cho ta biết như nào là huynh đệ bạn hữu, mong tình sâu đậm, thổi còi sáo vang, đồng nhịp chung điệu. Huynh đệ trong ấm ngoài êm, hoa liền cành lá, huynh đệ cùng chung chí hướng, cảnh đẹp bên nhau. Gian khổ có người, chìa vôi ngoài đồng, thủ túc chia xa, nhạn bay cánh gãy.”
Phi Cả ngẩn người, hồi lâu sau mới hoàn hồn, đôi mắt nhỏ nhìn Đỗ đại nho từ từ sáng lên: “Phu tử bắt nạt người ta, trò làm sao hiểu được thứ cao siêu này, đây không nằm trong Tam Tự Kinh, không phải Thiên Tự Văn, cũng không thuộc Đệ Tử Quy, càng không có trong Ấu Học Quỳnh Lâm, sao trò giải thích được, phu tử bắt nạt người ta!”
Mọi người đều im lặng, ngươi không giải thích được thế sao còn biết Ấu Học Quỳnh Lâm, ngươi chưa đọc qua thì sao mà biết được?