Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 312: Kết thúc (Hoàn chính văn)




Tin tức mà Chu Hạo Thần mang đến quả thật dọa sợ Chu Hạo Khiên và Tống Tần, Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tần nói: “Xem ra chuyện của huynh phải hoãn lại mấy ngày rồi, huynh cứ ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, ta lập tức qua phủ An Thân Vương.”

Tống Tần gật đầu nói: “Cẩn thận đấy.”

Chu Hạo Khiên cười đáp: “Không sao, yên tâm đi, nhưng mấy ngày trước sức khỏe của Hoàng thượng vẫn ổn định, sao đột nhiên lại trở nên tệ như vậy, e rằng trong này còn có nguyên nhân khác, thế nên An Thân Vương mới dặn chúng ta bảo vệ cổng thành, ta đi xác nhận, có chuyện thì liên lạc.”

Minh Yên cũng vội vàng về theo Chu Hạo Khiên, Minh Yên ngó đầu ra, thấy Chu Hạo Khiên thì lập tức nói: “Chàng qua phủ An Thân Vương đi, ta sẽ về vương phủ, có đoạn đường ngắn thì có thể xảy ra chuyện gì, không cần lo cho ta, công việc quan trọng.”

Chu Hạo Khiên ngẫm lại cũng đúng, bèn nói: “Nàng phải cẩn thận, may mà người khác vẫn chưa biết tin, vẫn chưa có gì bất thường.”

Minh Yên hối Chu Hạo Khiên mau đi, nhìn bóng lưng hắn đã đi xa rồi mới nói với người đánh xe: “Hồi phủ.”

Xe ngựa đi được một đoạn thì đột nhiên dừng lại, người đánh xe thưa: “Chủ tử, hình như đằng trước xảy ra tranh cãi nên bị tắc đường, chúng ta có cần đi đường vòng không?”

Bây giờ Minh Yên không muốn xen vào việc của người khác, không nghĩ đã nói: “Đi đường vòng, có đường nào ngắn không?”

“Từ đây rẽ trái, qua phủ Nam Dương Hầu, tới phủ Đại tướng quân rồi quẹo vào hướng Nam là đến.”

Phủ Nam Dương Hầu… Minh Yên khẽ cau mày, hình như đã lâu rồi trong đầu không nhớ tới cái tên này, không biết bây giờ Lan Phương thế nào, với tình cách của Nam Dương Hầu phu nhân, e rằng sẽ chẳng tốt lành gì, bèn nói: “Đi đi.”

Xe ngựa lập tức lăn bánh rẽ sang một con đường khác, Minh Yên vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, từ xa có thể nhìn thấy phủ Nam Dương Hầu một thời vàng son mà nay lại có hơi tiêu điều.

Vì ân oán trong quá khứ mà Minh Yên rất ghét nơi này, thế là buông rèm không muốn nhìn nữa. Suy cho cùng mình vẫn oán hận, không thể buông bỏ quá khứ, không thể cảm thông cho Lan Lăng.

“… Mau cút đi, ngươi tưởng mình vẫn là Đại phu nhân trước kia à, miếu nhỏ của bọn ta không chứa được Phật lớn như ngươi, phu nhân đã nói rồi, nếu ngươi còn bước một bước vào thì sẽ đánh gãy chân của ta, coi như ta cầu xin ngươi, mau đi đi…”

Tiếng ồn ào bất ngờ vang lên, xưng hô trong lời nói khiến Minh Yên lập tức tỉnh táo lại, Đại phu nhân… Phu nhân… Minh Yên giật thót, lại vén rèm lên, từ xa đã thấy một nữ tử đang cầm một bọc y phục bị đẩy từ bậc thềm xuống ngã nhào ra đất.

Bóng dáng kia… Vô cùng quen mắt…

“Dừng xe!” Minh Yên kêu lên.

Người đánh xe vội ghìm chặt dây cương để xe ngựa dừng lại, hôm nay tới Tống phủ, Minh Yên không dẫn theo nha hoàn, xa ngựa dừng lại, Minh Yên vén rèm lên nhưng không xuống xe, tập trung nhìn thì hoảng sợ.

Người đứng trước mặt này, mặc áo vải thôi, bọc y phục trong tay cũng vô cùng cũ nát, búi tóc bù xù, dáng người gầy yếu, nữ tử ấy chính là Lan Phương.

Lan Phương quay đầu, không ngờ lại nhìn thấy người mà đời này nàng ta không muốn nhìn thấy nhất, Úc Minh Yên.

Hai bên nhìn nhau, Lan Phương như không chịu nổi, hoảng loạn đứng dậy muốn rời đi.

“Khoan đã!” Minh Yên vô thức gọi nàng ta lại, không biết tại sao lại lên tiếng nữa.

Nhưng đã lên tiếng thì cũng quyết định xuống xe ngựa.

Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, Lan Phương nói: “Ngươi đến chê cười ta?”

“Ta tình cờ đi ngang qua, không ngờ lại gặp được tỷ.” Minh Yên nói thật.

Nhưng Lan Phương có vẻ không tin, cười khẩy: “Dù ngươi đến chê cười ta thì sao chứ? Ta cũng chẳng quan tâm.”

Minh Yên ngạc nhiên, cảm thấy thật sự không thể chung tiếng nói với Lan Phương, sầm mặt nói: “Quả thật chẳng có gì để quan tâm, với bản tính và sự kiêu ngạo của tỷ thì cũng không cần người khác thương hại. Lúc trước khi tỷ bày kế hãm hại người khác thì nên nghĩ tới sẽ có một ngày cũng bị người ta vứt bỏ như thế, đúng không?”

Nghe câu cuối Minh Yên nói, Lan Phương khẽ hừ một cái, vác bọc y phục rách rưới lên rồi xoay người rời đi, Minh Yên nhìn bóng lưng của nàng ta, cứ rời Hầu phủ như thế, nàng ta có thể đi đâu?

“Tỷ cứ đi như thế sao, tỳ nữ, đồ cưới của tỷ đâu?”

Lan Phương dừng bước, cả người lập tức cương cứng, mãi lâu sau mới đáp: “Người đã chết, đồ đã bị cướp, Tống Thanh Bình vừa ra khỏi ngục đã đưa cho ta một tờ hưu thư, ngươi biết tại sao không?”

Minh Yên giật thót, bị bỏ? Vốn cứ tưởng có thể hòa li… Thư Đào, Thư Điệp chết rồi? Một câu nhẹ nhàng, nhưng lại là hai mạng người.

“Tại sao?” Giọng Minh Yên có hơi nghẹn ngào, Lan Phương rơi vào kết cục như vậy, đáng lẽ mình nên vui vẻ nhưng lại buộc bực khó chịu.

“Bởi vì Nam Dương Hầu phu nhân tìm được cho hắn một mối hôn nhân, muốn mượn gia thế nhà gái để xoay người, ta là chính thất tất nhiên bị chướng mắt, bọn họ muốn hạ độc giết ta, nhưng Thư Đào và Thư Diệp lại bảo vệ ta, ta cứ tưởng hắn dịu dàng bón cháo cho ta vì cảm thấy có lỗi với ta, nhưng không ngờ lại là lá bùa thúc giục ta mau xuống Hoàng tuyền…”

Tống Thanh Bình thế mà lại tự tay hạ độc giết Lan Phương, Minh Yên lập tức ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, tên nam nhân này không người.

“Ta biết ngươi rất vui, ngươi cười đi, Úc Lan Phương ta bày kế một đời, cuối cùng bị người ta bày kế hại lại, nhưng ta không hối hận, chưa bao giờ hối hận. Song, Tống Thanh Bình không nên tuyệt tình đến vậy, mạng của Thư Đào Thư Điệp, ta sẽ đòi lại thay bọn họ.”

Lan Phương rời đi, mặc dù bóng người gầy yếu nhưng bước chân vững vàng, Minh Yên nhìn bóng lưng của nàng ta mà nghĩ mãi không rõ, nàng ta đã rơi vào tình cảnh này mà vẫn muốn báo thù? Không phải viển vông quá rồi sao?

Dù Minh Yên có nghĩ thế nào cũng không ngờ cách báo thù của Lan Phương lại tuyệt tình tàn nhẫn đến thế, quả nhiên giống với con người thường ngày của nàng ta.

Năm thứ tám Ung Hòa, trải qua chiến loạn ba Vương, sức khỏe của Tuyên Đế vốn đã yếu, nếu chăm sóc chữa trị tốt cón có thể sống thêm một năm, nhưng không ngờ nửa đêm Tương Thân Vương lại vào cung dâng một quyển sổ cũ, ngày hôm sau lập tức có tin bệnh tình của Tuyên Đế trở nên nguy kịch.

Sau này mới biết quyển sổ kia ghi lại tất cả chứng cứ phạm tội của phe phái Túc Thân Vương, chuyện được ghi trong quyển sổ này vô cùng bí mật, rất nhiều chuyện liên quan tới nhiều quan viên của nước Đại Chiêu, trên dưới đồng lòng mưu quyền soán vị, chẳng trách Tuyên Đế lại nổi trận lôi đình như vậy. 

Sau này Minh Yên mới biết, ngày Tương Thân Vương vào cung cũng chính là ngày Lan Phương bị bỏ, lập tức vỡ lẽ, chẳng trách Lan Phương lại có quyết tâm có thể báo được thù như vậy, hóa ra trong lòng đã tính sẵn.

Trước lúc Tuyên Đế băng hà đã để hại hai di chiếu. Thứ nhất,  Túc Thân Vương cấu kết triều thần, mưu đồ làm phản, phát động chiến tranh, sau khi binh bại xá tội nhưng vẫn không biết hối cải, tội chồng thêm tội, Trẫm rất thất vọng, thu hồi phong hào, chém đầu thị chúng. Vây cánh của Túc Thân Vương liên đới rộng, để tránh lòng dân Đại Chiêu hoang mang, chỉ trọng xử bè lũ mật thiết, những người còn lại giáng ba cấp, giữ lại chờ sắp xếp.

Thánh chỉ thứ hai là chiếu thư truyền ngôi cho An Thân Vương.

Tuyên Đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, những chuyện rối ren kéo dài mất nửa tháng, đám người Chu Hạo Khiên vì đề phòng vây cánh của Túc Thân Vương gây rối nên luôn sẵn sàng nghênh đón quân địch, giới nghiêm toàn bộ Kinh thành, tất nhiên phủ Nam Dương Hầu không thể may mắn thoát khỏi, bị bắt giam toàn bộ, trong nháy mắt một tòa Hầu phủ đã vườn không nhà trống.

Cùng lúc đó Minh Yên cũng không được nhàn nhã một hơi nào, đang lúc chuyển giao hoàng quyền, phủ Vũ Ninh Vương cũng xảy ra một trận chiến không khói lửa, phe của Tần Trắc phi nhanh chóng bị diệt sạch, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được của hồi môn của Linh Ngọc, giống như đã bốc hơi biến mất, tất cả những đồ Tần Trắc phi phái người vận chuyển ra ngoài đều đã được tìm về hết, duy chỉ phần của hồi môn này là không có tung tích, nên chỉ có thể giải thích là đã bị trộm mất trong chiến loạn Tam Vương rồi.

Tân hoàng đăng cơ, một loạt chiếu chỉ được hạ xuống như tuyết rơi, đầu tiên là cử hành tang lễ cho Tiên đế, một tháng sau truy phong hậu cung, Vân Phi được tôn làm Hoàng Thái hậu, Tần Vũ được phòng làm trung cung Hoàng hậu, Liễu Thanh Mi được phòng làm Hoàng quý phi, còn hai vị Trắc phi được đưa từ hai phủ Tương Túc Vương, tuy Tống Tiềm không thích nhưng dù sao cũng do Tiên đế ban tặng, một người được phong Quý tần Tứ phẩm, một người là Dung Hoa Ngũ phẩm.

Kế tiếp chính là những người từng phò trợ An Thân Vương, có công trong chiến loạn tam Vương, Tống Tần, Trịnh Trí, Nhạc Tu Trúc và các tướng lĩnh đều được phong thưởng,mà người kì lạ nhất vẫn luôn là Chu Hạo Khiên, dùng phong thưởng của Tân đế đổi lấy sắc phong Trắc phi Úc Minh Yên lên Chính phi, hành động này của Chu Hạo Khiên lại gây sốc cho toàn bộ Kinh thành một lần nữa, chúng nữ nhân vô cùng hâm mộ, chúng nam nhân thì nghiến răng nghiến lợi, lu mờ những chuyện khác, ngay cả chuyện Túc Thân Vương và vây cánh bị chém đầu cũng không khiến mọi người quá quan tâm.

Nói về phe cánh còn không phải do Hoàng thượng quyết định sao, lúc trước Tống Thanh Bình suýt chút nữa giết Minh Yên, không chỉ có Chu Hạo Khiên nhớ kỹ thù này mà Tống Tiềm cũng nhớ.

Trong điện Minh Tâm đèn đuốc sáng trưng, trên bàn đặt một cuộn lụa vàng ghi danh sách, trong này có ghi tất cả vây cánh của Túc Thân Vương, đã có mấy cái tên bị gạch bỏ, chứng tỏ đã có đường sống, Hoàng thượng thả cho bọn họ một con ngựa. Tên Tống Thanh Bình sớm đã bị khoanh tròn, đây là trọng phạm, tất nhiên phải trảm không cần bàn cãi… Bên cạnh Tống Thanh Bình là Chung Dực… Tống Tiềm do dự hồi lâu vẫn không có cách nào hạ bút, tuy Chung Dực là vây cánh quan trọng của Túc Thân Vương nhưng Chung Dực từng cứu Minh Yên thoát khỏi tay Tống Thanh Bình… Hơn nữa hôm nay Chu Hạo Khiên còn cầu xin cho Chung Dực, với lý do dù sao Chung Dực cũng là tỷ phu của Minh Yên, với lại Chung Dực cũng được coi như là tướng tài, không hiếu sát, chỉ là khác lập trường mà thôi.

Nhưng chỉ là tỷ phu thôi sao?

Tại sao có mấy lần hắn thấy Chung Dực nhìn Minh Yên với ánh mắt khác thường, ánh mắt ấy như đang che giấu tình cảm giống hắn, bọn họ đều giấu nàng nơi đáy lòng…

Do dự hồi lâu, nếu Chu Hạo Khiên đã cầu xin cho, vậy Minh Yên cũng biết, đây là ý của Minh Yên sao? Nàng không muốn Chung Dực chết?

Tống Tiềm cười khổ, chuyện hắn có thể làm vì nàng cũng chỉ có nhiêu đây, cuối cùng hạ bút gạch tên Chung Dực, tuy rằng vẫn không cam lòng, hóa ra trên đời này cũng có một người thầm thương Minh Yên giống hắn…

Dù Chung Dực được tha nhưng Chung Lương không thoát khỏi lưới trời, sau khi chọn ra mấy cái tên, Tống Tiềm khoanh tay ra ngoài đại điện, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết, hôm nay là ngày Minh Yên được phong làm Chính phi, chắc là phủ Vũ Ninh Vương đang rất tưng bừng, cuối cùng tâm nguyện của Hạo Khiên cũng thành sự thật.

Ngày chém đầu, mưa rơi rả rích, mưa bụi tí tách khiến pháp trường vốn đã bức bí lại càng tiêu điều.

Lan Phương đứng ngoài xa rìa pháp trường, nhìn Tống Thanh Bình quỳ gối mà không một chút bi thương, bọn họ từng là phu thê nhưng cuối cùng người đưa hắn lên đoạn đầu đài lại là mình.

Từ từ lại gần, nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, Tống Thanh Bình đang gục đầu nhìn lên, khi nhìn thấy người đến là Lan Phương thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nghiến răng nói: “Tiện nhân, ngươi còn dám tới gặp ta?”

Tống Thanh Bình vừa dứt lời, Nam Dương Hầu phu nhân cũng lập tức ngẩng đầu lên, mắng chửi không ngớt, nhìn Lan Phương hận không thể lột da róc xương nàng ta.

Lan Phương liếc nhìn Nam Dương Hầu phu nhân, nói: “Đã bao giờ bà nghĩ bà sẽ có ngày hôm nay không? Khi bà sai người nhục mạ ta, tra tấn ta, bà cũng nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Nếu không phải nhi tử ngoan của bà muốn bỏ ta thì đã không có ngày hôm nay, đây là các người tự chuốc lấy.”

“Quả nhiên là ngươi trộm sổ sách giao cho Tương Thân Vương, ngươi quen Tương Thân Vương kiểu gì?” Tống Thanh Bình gào lên, không cam lòng hỏi.

Lan Phương nheo mắt, Tương Thân Vương… Đúng vậy, thật ra đã quen người này từ rất lâu, nếu không thì mình đã không nắm được sổ sách của Úc phủ, nhờ vào sổ sách gả vào phủ Nam Dương Hầu, không lẽ thứ Tương Thân Vương muốn chính là kết cục ngày hôm nay? Cuối cùng cũng hạ được Túc Thân Vương, dù người lên ngôi không phải y. Trong cuộc chiến quyền lực của các nam nhân, nữ nhân chỉ là một quân tốt thí mà thôi.

Quay người rời đi, nghe tiếng khai đao vang lên, ngửa đầu nhìn trời, trời đất bao la, đâu là chốn dung thân cho mình? Không có danh phận, không có chốn về, mình nên đi đâu…

Chung Lương cũng bị xử tử cùng ngày, Lan Phương vừa ra khỏi pháp trường thì đã thấy Chung phu nhân gào khóc như kẻ điên, ngay sau bà ta là Lan Cúc đã lâu không gặp, có vẻ như Lan Cúc muốn ngăn Chung phu nhân nhưng không đuổi kịp, thở hổn hển chạy về phía trước, khi nhìn thấy Lan Phương thì bỗng dừng lại!

Lan Phương điềm nhiên nói một câu: “Chậm rồi, người đã chết!”

Nói xong Lan Phương cất bước đi tiếp, Lan Cúc bất ngờ gọi nàng ta lại, hỏi: “Muội muốn đi đâu?”

“Ta không còn là người của Úc gia, đi đâu cũng không cần cho ngươi biết.”

Lan Cúc kinh ngạc, nhìn bóng lưng Lan Phương xa dần mà không biết bản thân có thể làm được gì, hóa ra tình cảm tỷ muội của bọn họ đã cắt đứt từ rất lâu rồi!

Chung Lương bị xử tử, Chung Dực biến mất như bốc hơi, gia sản của Chung phủ không bị tịch thu, Lan Cúc và Chung phu nhân bán hết gia sản chuyển tới Giang Nam định cư, Chung Dực đã sắp xếp một tòa nhà cho bọn họ, Lan Cúc tin chỉ cần mình kiên nhẫn chờ, một ngày nào đó hắn sẽ trở về.

Minh Yên nhìn thư trong tay, đây là phong thư Lan Cúc gửi cho nàng trước khi đi, nàng nhíu mày, tâm trạng buồn bực.

Chu Hạo Khiên hạ triều trở về, vừa vào đã thấy dáng vẻ này của Minh Yên, không nhịn được hỏi: “Sao thế?”

“Chung Dực mất tích, Lan Cúc không tìm thấy hắn.” Minh Yên cụp mắt nói.

Chu Hạo Khiên sửng sốt, đột nhiên nhớ lại ngày ấy hắn có đi qua Chung phủ, nhìn Chung gia đang bán gia sản, trong đó có hai cái rương lớn, Lan Cúc đích thân giám sát người khuân rương lên xe ngựa đi về phía Nam, đám người hầu khuân vác sơ ý làm mở rương, mấy chục tượng gỗ rơi ra ngoài, tượng gỗ khắc một nữ tử, dung mạo giống hệt với Lan Nhụy mà Minh Yên tự tay vẽ.

Chu Hạo Khiên không muốn nói chuyện này ra, coi như hắn ích kỷ đi, nhưng tượng gỗ kia được khắc từ gỗ quý chỉ ở phương Nam mới có, có lẽ hắn biết Chung Dực đi đâu, chỉ là hắn không thể nói!

“Hắn có nơi về, một nam nhân lớn đùng như vậy chẳng lẽ có thể đi lạc được?” Chu Hạo Khiên cười nói.

Minh Yên nghĩ cũng đúng, nói tiếp: “Lan Cúc và Chung phu nhân dẫn theo U tỷ nhi rời đi, bảo là xuống phía Nam định cư, nhưng không báo cho ta ngày khởi hành, muốn đi tiễn cũng đã muộn rồi.”

“Thà rằng không gặp, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.” Chu Hạo Khiên nói đến đây thì cười gian, nhìn Minh Yên nói: “Còn nhớ ta đã từng hứa sẽ dẫn nào đi ngao du thiên hạ không?”

Minh Yên không hiểu tại sao Chu Hạo Khiên lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, gật đầu nói: “Tất nhiên vẫn nhớ, sao đột nhiên hỏi vậy?”

“Nàng có muốn bây giờ đi ngắm cảnh đẹp non sông luôn không?”

“Muốn, nhưng mà…”

“Không có nhưng, đêm nay chúng ta xuất phát luôn, dẫn theo ba hài tử đi, ta đã dâng tấu xin nghỉ ba năm, trong ba năm này, ta sẽ dẫn nàng đi khắp nước Đại Chiêu.”

Minh Yên trợn mắt há mồm, lo lắng nói: “Vương gia sẽ không đồng ý đâu.”

“Ông ta có đồng ý hay không thì liên quan gì tới ta? Ông ta muốn trở tay trút hết trọng trách cho ta gánh, để ông ta nhàn hạ sung sướng, ngậm kẹo đùa cháu, nằm mơ! Lúc trước không làm một phụ thân tốt, bây giờ lại muốn làm tổ phụ tốt, ta không để ông ta có cơ hội đâu, dẫn hài tử đi, đêm nay đi luôn, ta đã chuẩn bị xong rồi, trốn từ cửa sau, khi ông ta biết thì đã muộn rồi!” Chu Hạo Khiên nghiến răng nghiến lợi, muốn cướp nhi nữ của hắn, ông già nằm mơ đi, hắn dẫn theo hài tử đi luôn, không cho ông ta được gặp!

Đến lúc này Minh Yên mới nhận ra, Chu Hạo Khiên là người có thù tất báo, Vũ Ninh Vương đã chính miệng xin lỗi nhi tử, còn tổ chức đạo tràng siêu độ cho tiên Vương phi, tự mình tắm gội trái giới bảy ngày quỳ trước mộ, tuy không cứu vãn được gì nhưng cũng thể hiện được tấm lòng của bản thân.

Nhưng rõ ràng là Chu Hạo Khiên không chịu tha thứ cho Vũ Ninh Vương, vậy nên mới trốn đi mà không nói. Nhiều năm sau Minh Yên mới biết, hóa ra Chu Hạo Khiên đã biết Vũ Ninh Vương định từ quan đi du sơn ngoạn thủy, thế là bèn đi trước ông ta một bước, dẫn theo thê nhi trốn đi, sau khi trở về, nghe Mục Trắc phi kể sau khi Vũ Ninh Vương nhìn thấy thư Chu Hạo Khiên để lại thì tức ngực dậm chân, rồi lại không để ý hình tượng cười phá lên.

Tối khuya trốn khỏi nhà, sau khi lo cho hài tử xong, Minh Yên mới nhớ tới một chuyện quan trọng: “Không phải chàng đã đồng ý với Tống Tần là sẽ giúp phu thê bọn họ làm lành à, chàng đi rồi thì hắn phải làm sao?”

Chu Hạo Khiên nhìn xung quanh, thấy không kinh động tới ai mới thì thầm: “Ra ngoài càng tiện hơn, Trịnh Trí và Tam Nương đang chờ chúng ta ở cổng thành, đợi sau khi gặp nhau rồi nói tiếp, đảm bảo Tứ tỷ tỷ của nàng sẽ cam tâm tình nguyện sống bên Tống Tần…”

Đêm tối mịt mùng, trong đêm yên ắng chỉ có tiếng vó ngựa chầm chậm vang lên, nhìn ba hài tử ngủ say, Minh Yên rúc vào lòng Chu Hạo Khiên hạnh phúc nhắm mắt.

Bây giờ đã yên bình, năm tháng dần dần trôi, ngày mai lại là một ngày tốt lành!