Sắc mặt Tần Trắc phi trắng nhợt, cười lạnh nói: “Úc Trắc phi đúng là được dạy bảo tốt!”
Ở đây không ai không biết Minh Yên được nuôi ở ngoài phủ, một câu như vậy đã dẫm thẳng vào nỗi đau của Minh Yên, không chỉ khiến Minh Yên biến sắc mà mọi người ngồi đây xem trận tranh đấu này đều phải nín thở.
Minh Yên lập tức lấy lại bình tĩnh, giơ tay ngăn Chu Hạo Khiên đang nổi giận, lúc này mới nhíu mày cười đáp: “Vậy chắc Tần Trắc phi cũng được dạy bảo tốt lắm, không biết ma ma dạy dỗ của Tần Trắc phi là ai, Minh Yên phải mời tới thỉnh giáo mới được. Quả thật Minh Yên được nuôi lớn ngoài phủ, nhưng cũng được dạy tam cương ngũ thường, học tập Nữ giới, ma ma dạy dỗ ta không nổi danh lắm nhưng quản giáo ta cũng khá là nghiêm khắc. Ấy thế mà nghe Tần Trắc phi nói vậy, chắc là không đúng rồi, Minh Yên ngả lưng xin được thỉnh giáo cầu học tập.”
Chu Hạo Khiên không nhịn được bật cười, Minh Yên nói vậy đủ thâm độc, Tần Trắc phi đi lên từ phận tỳ nữ, đâu có được ma ma dạy dỗ gì, mặc dù bây giờ là Trắc phi, nhưng không ít người trong Kinh thành biết về xuất thân của Tần Trắc phi, còn một số người không biết rõ bèn hỏi nhỏ người bên cạnh, nghe được câu trả lời thì che miệng cười không ngừng.
Mặt Tần Trắc phi tái xanh, bà ta không ngờ Minh Yên dám làm mình xấu mặt trước bao nhiêu người, ngước mắt nhìn Minh Yên, rồi lại quay đầu nhìn lão Vương phi, trong nháy mắt ấy lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ, nức nở nói: “Con không có tài cán gì, xuất thân lại thấp, đến giờ vẫn không rèn được phong thái của bậc trưởng bối, nên quay mặt vào góc hối lỗi thì hơn.”
Hay cho một chiêu lấy lui làm tiến!
Minh Yên khinh thường vô cùng, ngoài mặt lại tỏ ra buồn bã lo sợ, cắn răng nói: “Minh Yên trẻ tuổi nóng tính, Tần Trắc phi giận cũng đúng, tổ mẫu đừng giận hại sức khỏe.”
“Từ lâu đã nghe nói Úc Trắc phi hống hách càn rỡ, ghen tuông đanh đá, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.” Bạch Lưu Vân nhìn thấy thế đã không còn gì để mất, muốn bôi nhọ danh dự của Minh Yên.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán không ngớt, chân mày Vũ Ninh Vương nhíu chặt lại, đang định nói thì Chu Hạo Khiên lại cười khinh một tiếng, lớn giọng: “Hống hách càn rỡ thì sao? Ghen tuông đánh đá thì sao? Tiểu gia ta thích cái tính hống hách càn rỡ của nàng ấy, thích nhìn nàng ấy ghen tuông đánh đá đấy, nếu nàng ấy không vậy thì ta cũng không thèm, cô có ý kiến gì không?”
Bầu không lập tức đông cứng thành băng!
Chúng nữ nhân bật khóc, than trách tại sao họ không gặp được nam nhân như vậy…
Chúng nam nhân thì đấm tường, Chu Hạo Khiên nhà ngươi làm mất hết thể diện của đấng mày râu rồi…
Minh Yên ngơ ngạc nhìn Chu Hạo Khiên, một hồi lâu mới bật thốt: “Chàng…”
Nói được một chữ rồi Minh Yên không tài nào mở miệng được, kích động không thành lời, ngượng ngùng như thiếu nữ ngây thơ, có thể có một nam nhân luôn chống trời cho mình thật sự rất yên tâm, dù cho một khắc sau trời long đất lở cũng không quan trọng!
Chu Hạo Khiên như cảm thấy chưa đủ, quay đầu nhìn Tần Trắc phi, châm chọc: “Bản thân xuất thân không cao còn đi bắt bẻ người khác. Ta thấy bà nên mở mang đầu óc ra đi, trước khi nói chuyện thì bản thân phải tốt đẹp đã, tránh cho bị người ta cười chê, Tiểu Yên Nhi mà không gia giáo thì đã không cung kính tôn trọng dòng xuất thân nô tỳ bà rồi, không biết tự nhìn lại bản thân mà còn đi gây sự với người khác!”
“Hỗn xược!” Vũ Ninh Vương quát lớn: “Dù sao đó cũng là thứ mẫu của ngươi, sao có thể vô lễ như thế?”
“Tam đệ, nói chuyện phải chú ý một chút!”
Giọng của Chu Hạo Nam và Vũ Ninh Vương đồng loạt vang lên, tỏ thái độ không hài lòng, vậy cũng đúng, Tần Trắc phi là người đẻ ra hắn mà.
Chu Hạo Khiên như chẳng quan tâm, cười ha ha một tiếng, nói với Vũ Ninh Vương: “Ông buồn cười thật đấy, bao nhiêu năm rồi mà ông vẫn không nhìn rõ nữ nhân bên cạnh ông có đức hạnh thế nào, ông biết bà ta đã làm bao nhiêu việc sau lưng ông không?”
Mặt Vũ Ninh Vương đen xì, nhìn Chu Hạo Khiên mà hận không thể đá hắn văng ra ngoài, quát: “Ngươi nói cái gì? Ngươi dám vô lễ thế hả?”
Chu Hạo Nam tiến lên một bước, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Tam đệ, bao năm qua Trắc mẫu phi quan tâm đệ, sao đệ có thể vô tâm nói lời như vậy, thật sự khiến người ta thất vọng mà!”
Chu Hạo Khiên quay đầu nhìn Chu Hạo Nam, cười phá lên, ngông cuồng tột độ, mỉa mai: “Chu Hạo Nam, ta không biết huynh ngốc thật hay giả ngốc nữa, nhưng dù huynh ngốc thật hay giả ngốc thì ta cũng phải nói với huynh một chuyện, ta thấy thương thay cho huynh, cuộc đời này của huynh thật sự uổng phí.”
Chu Hạo Nam đứng hình, mở to hai mắt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xong mới nói: “Ta không hiểu đệ có ý gì!”
“Huynh không hiểu? Dù huynh có hiểu thì cũng coi như không hiểu! Thanh Oánh bị giam trong nhà kho nhiều năm như vậy, huynh đã từng đi gặp nàng ta chưa? Thê tử của huynh nén giận bao năm vì huynh, huynh từng thấy có lỗi với tẩu ấy chưa?” Nói đến đây hắn ngừng lại, chỉ tay vào Bạch Mẫu Đơn, cười nhạo: “Nữ nhân này mang thai hài tử của huynh, nhưng cứ nhất quyết đẩy lên đầu ta, chẳng phải vì hi vọng một ngày nào đó nó kế thừa tước vị, hoàn thành giấc mộng của huynh sao? Còn cả Liên Mật kia… Chắc nha hoàn kia không biết thuốc tránh thai nàng ta uống mỗi ngày đã được đổi thành thuốc bổ nhỉ?”
Tất cả lặng thinh!
Ngay cả Minh Yên cũng run lên bần bật, vô thức đưa tay bám lấy thành ghế, chuyện này quá kinh khủng, khiến người ta không thể bình tĩnh nổi!
Lời của Chu Hạo Khiên rốt cuộc có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả? Nhưng Chu Hạo Khiên đã có thể hùng hồn nói ra như vậy thì chắc chắn có chứng cứ.
Vừa rồi khách khứa vẫn còn bình thường thì lúc này như ngồi trên bàn chông, đây đã động vào những chuyện trong bóng tối thì ai có thể ngồi yên được? Một số người đứng dậy cáo từ, những người còn lại nhao nhao rời theo. Đến lúc này lão Vương phi cũng không níu giữ nữa, Minh Yên tự mình tiễn khách, cũng nghe được tiếng bên khách nam đang dần giải tán.
Cho dù những người này không nghe được nội dung tiếp theo nhưng chỉ với những lời vừa rồi của Chu Hạo Khiên, e rằng trong Kinh thành sẽ lại có thêm rất nhiều câu chuyện.
Chẳng mấy chốc sảnh lớn yên tĩnh trở lại, chỉ còn người của phủ Vũ Ninh Vương, bây giờ đã không còn người ngoài nữa.
Ba hài tử cũng đã được bà vú bế đi, Phi Ca vùng vẫy nhưng cũng phải đầu hàng trước ánh mắt sắc lẹm như dao của Minh Yên, ngoan ngoãn cho bế đi.
Lão Vương phi, Vũ Ninh Vương, Tần Trắc phi, Chu Hạo Nam, Đại phu nhân, Mục Trắc phi, Chu Hạo Thần, Nhị phu nhân, Minh Yên, Chu Hạo Khiên, mẫu tử Bạch Lưu Vân,… Tất cả có mặt ở đây, Linh Ngọc và Linh Tú đã lặng lẽ lui xuống, bọn họ không tiện ở lại trong hoàn cảnh này.
“Ngươi vừa nói cái gì? Hài tử này là của Hạo Nam?” Cuối cùng thì Vũ Ninh Vương cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi, trên mặt đã nổi giông bão.
Bạch Lưu Vân hoảng sợ kêu lên: “Không phải, sao hài tử này có thể là của Đại thiếu gia được chứ? Rõ ràng là của tiểu Vương gia!” Vừa nói vừa kéo hài tử lại, gào lên: “Vương gia, ngài xem đôi mắt này giống tiểu Vương gia như cùng một khuôn đúc ra. Sao có thể là giả chứ?”
Tần Trắc phi đã rơi nước mắt, nức nở nói với Vũ Ninh Vương: “Tuy đã biết tiểu Vương gia có nhiều điều bất mãn với Hạo Nam, nhưng cũng không thể trắng trợn đẩy chuyện này lên người Hạo Nam được, chuyện này quá vô lý, Vương gia, Mẫu phi, mọi người phải làm chủ cho Hạo Nam…”
Trong lòng Vũ Ninh Vương, Chu Hạo Nam luôn là một đứa con ngoan, từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, sau này lớn lên xử lý công việc cũng rất chu toàn, rất ít khi để Vũ Ninh Vương phải bận tâm, ngay cả lão Vương phi cũng rất thích đứa cháu này.
Lão Vương phi nhìn Chu Hạo Khiên, khẽ cau mày, nhưng giọng nói vẫn khá dịu: “Hạo Khiên, đây không phải việc có thể nói lung tung, con có chứng cứ không?”
“Từ nhỏ tiểu tử này đã điên điên khùng khùng, có khi đang nói linh tinh đấy.” Vũ Ninh Vương cả giận, lời nói có hơi quá đáng.
Mày liễu của Minh Yên nhướng cao, mỗi lần như vậy đều gần như mất bình tĩnh, lập tức tiếp lời: “Vương gia đã từng điều tra chưa? Nếu Vương gia chưa từng điều tra thì không có quyền lên tiếng. Tuy Hạo Khiên tuổi trẻ hoang đường nhưng cũng chỉ là tự vệ theo bản năng, nếu như Vương gia có thể đối xử công bằng với Hạo KHiên, đối xử như nhau thì Hạo Khiên cần gì phải làm ra những chuyện hoang đường kia để đánh lạc hướng người khác? Đích tử nhà người khác đều được yêu thương, thứ tử bị chèn ép, nhưng vương phủ thì lại ngược lại, Vương gia không thương đích tử thì cũng thôi, nhưng ngay cả thứ đơn giản nhất là công bằng cũng không có, đây là đạo làm phụ thân sao? Phụ thân không dạy nhi tử là có tội, chẳng lẽ không có liên quan gì đến Vương gia?”
Từ lâu trong thâm tâm Minh Yên đã căm hận Vũ Ninh Vương, lại nói tiếp: “Mỗi khi ba huynh đệ bọn họ xảy ra tranh chấp, người gặp nạn đầu tiên luôn là Hạo Khiên, người bị nghi ngờ đầu tiên luôn là Hạo Khiên, dựa vào đâu mà ngài đối xử với chàng ấy như thế? Chàng ấy là đích tử của ngài, là nhi tử ruột thịt của ngài, Vương gia không cảm thấy quá đáng sao?” Minh Yên như chưa hết giận, vậy mà còn rưng rưng nước mắt nói: “Sau này ba hài tử không dám quá thân với Vương gia nữa, tránh cho trên không nghiêm dưới ắt loạn!”
“Hỗn xược!”
“Hỗn xược!”
Lão Vương phi và Vũ Ninh Vương đồng thanh quát!
Minh Yên nắm chặt tay, biết hôm nay sẽ vi phạm gia quy, lễ giáo, nàng đã chuẩn bị tinh thần tới từ đường quỳ, vậy nên mới nói hết ra, quỳ một lần cũng không nhẹ nhàng, tất nhiên phải nói đủ.
Minh Yên quỳ gối bên người lão Vương phi, quật cường ngóc đầu lên, nói: “Tổ mẫu, Minh Yên biết mình không đúng, biết mình không nên nói như vậy, biết mình nói thế sẽ có hậu quả gì, nhưng Minh Yên vẫn phải nói! Cơn giận này giấu trong lòng lòng không phải ngày một ngày hai, Minh Yên đã bước chân vào vương phủ được hai năm, trong hai năm qua Minh Yên lạnh nhạt không quan tâm, Vương gia thân là chủ của một nhà mà lại quá hà khắc với đích tử duy nhất, chưa một lần nào con nhìn thấy ngài ấy đối xử bình thường với Hạo Khiên, giữa huynh đệ xảy ra tranh chấp, chắc chắn Vương gia sẽ nghĩ Hạo Khiên sai đầu tiên, trước giờ chưa từng quan tâm tới chàng ấy, chưa từng có thái độ nhẹ nhàng với chàng ấy. Hôm nay con phải hỏi, nếu Vương gia không thích hài tử do tiên Mẫu phi sinh, vậy lúc trước đừng cưới tiên Mẫu phi làm gì, cũng đừng để tiên Mẫu phi mang thai, đã sinh hài tử ra thì phải làm tròn trách nhiệm của một phụ thân. Tiên Mẫu phi tạ thế sớm, Hạo Khiên mất mẫu thân đã đủ đáng thương, nhưng Vương gia là phụ thân mà lại đối xử cay nghiệt với chàng ấy, những năm qua Vương gia không áy náy chút nào sao? Dựa vào đâu mà Vương gia đối xử với chàng ấy như vậy?”
Minh Yên kích động, nói một lèo xong mới ngừng lại, thở hổn hển, rồi lại nói tiếp: “Tiểu Vương gia đã không còn là con nít chưa mọc lông của năm đó, chàng ấy đã kiến công lập nghiệp xứng mặt nam nhi, mỗi lần chàng ấy làm việc, còn có chỗ nào để người ta không hài lòng. Lúc này đây, chàng ấy có thể thẳng thắn nói ra lời kia, Vương gia nên hỏi chàng ấy có chứng cứ gì, chứ không phải là một câu chỉ trích nổi giận với chàng ấy! Nếu đổi lại là tiểu Vương gia bị nói như vậy, có lẽ Vương gia còn bình tĩnh hỏi người kia có bằng chứng không, chứ không phải trách cứ người kia ăn nói linh tinh, làm người như thế là không công bằng, làm sao có thể thanh thản được?”
Minh Yên giận thật rồi, bùng lửa giận thật rồi, bực tức thay Chu Hạo Khiên không chỉ ngày một ngày hai. Xả giận xong, Minh Yên nhìn lão Vương phi nói: “Tổ mẫu, con biết mình đã phạm vào gia quy, sau khi chuyện này kết thúc, con sẽ tự giác đến từ đường quỳ.”
Lão Vương phi thở dài, sự bất lực xen lẫn trong giọng nói, vỗ vỗ tay Minh Yên: “Con ấy…”
“Con biết con đã làm người thất vọng, nhưng còn không thể chịu được khi thấy Vương gia bất công như thế, điều này không công bằng với Hạo Khiên, đã không công bằng nhiều năm rồi, chẳng lẽ nửa đời sau vẫn không công bằng nữa? Thứ con mong muốn chỉ là Vương gia có thể công bằng mà thôi, chẳng lẽ vậy cũng không được? Nếu ngày cả điều này cũng không được, vậy thì quá thất vọng rồi.”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, đã không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu Minh Yên nổi lên xung đột với nam nhân kia vì mình, chỉ là không gay gắt như lần này, trên đời này cũng chỉ có một nữ nhân như vậy, một nữ nhân đặt hắn vào tim, để yêu, để bảo vệ!
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ lửa giận ngút trời của Minh Yên, nhìn nàng bênh vực kẻ yếu là hắn, biết rõ lúc này mạnh miệng sẽ phải quỳ ở từ đường nhưng vẫn không do dự, Chu Hạo Khiên mỉm cười, được người đặt trong tim là chuyện hạnh phúc nhất với hắn, trên đời này chỉ có nữ nhân tên là Úc Minh Yên soi sáng thế giới của hắn.
Nghĩ tới đây, Chu Hạo Khiên vươn tay đỡ Minh Yên dậy, dịu dàng nói: “Sau này không được động tí là quỳ, tổ mẫu không thích nàng quỳ, còn những người khác nàng có thể bỏ qua không cần quan tâm, bọn họ không phải người ta quan tâm, nàng không cần làm thế, ta không thích nàng chịu tổn thương vì ta, ta sẽ đau lòng chết mất.”
Chu Hạo Khiên nở một nụ cười ấm áp với Minh Yên, nữ nhân này dễ dàng khiến hắn mỉm cười, cười từ tận đáy lòng.
Nắm chặt tay Minh Yên, lúc này Chu Hạo Khiên mới nhìn về phía Vũ Ninh Vương, trọng giọng nói mang theo sự khinh bỉ: “Không phải ông không tin à? Vậy ta để cho ông xem người ở bên cạnh ông mười mấy năm, nữ nhân ông luôn nghĩ là dịu dàng nhất, hài tử ông cho rằng là an phận nhất, rốt cuộc là loại người gì!”