Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 29




Hôn sự của vương phủ Vũ Ninh đột nhiên đại biến, ở Úc phủ cũng đưa tới không ít lời đồn, không ít tôi tớ bí mật nghị luận Minh Yên dùng thủ đoạn ti tiện dụ dỗ Chu Hạo Khiên cướp đi mối hôn sự của Lan Phương, lập tức ánh mắt của mọi người nhìn Minh Yên đều không giống lúc trước, dường như đang chỉ trích nàng vậy.

Có lẽ là vì hôn sự lần này có biến động, ngược lại bệnh của Đại phu nhân khôi phục rất nhanh. Con người một khi có xúc động mạnh mẽ lúc nào cũng khôi phục nhanh một cách lạ kỳ. Minh Yên cực kỳ thức thời giao nộp quyền trong tay ra, mặc dù quản gia trong thời gian ngắn nhưng Minh Yên vẫn học được rất nhiều thứ, cũng nắm giữ nhược điểm của rất nhiều quản sự quan trọng trong phủ, những chuyện này Minh Yên đều giữ trong lòng, nàng tin tưởng rất nhanh sẽ dùng đến.

Vốn muốn thông qua Tô ma ma lấy chìa khóa kho hàng nhỏ ở nội môn, ai biết Tô ma ma tinh ranh xảo trá lại không giành được tới tay, Minh Yên chỉ có thể thối lui con đường này tìm cách khác.

Vương phủ Vũ Ninh vốn hẹn với tất cả tiểu thư qua phủ một lần nữa, nhưng đột nhiên lại nhận được tin tức lão Vương phi bị bệnh, bởi vậy chuyện này bị trì hoãn. Đại phu nhân nghe nói lão Vương phi bị bệnh liền cho người đi hỏi thăm, nhân tiện lấy ra một vài dược liệu trân quý, nhưng vương phủ thiếu mấy thứ này sao? Chẳng qua chỉ là người với người qua lại tới lui mà thôi, huống chi Chu Hạo Khiên còn tự mình tới cửa định hôn sự, chẳng khác nào có quan hệ thân gia, càng phải nên đi thăm.

Gần đây kinh thành có một chuyện được bàn tán hăng say, là chuyện gì? Chính là chuyện tiểu Vương gia Chu Hạo Khiên bị Thất tiểu thư Úc phủ cự hôn[1], được truyền đi cực kỳ xôn xao, trong lúc nhất thời Minh Yên nổi tiếng cả kinh thành, người thật sự dám thách thức Chu Hạo Khiên đúng là ít càng thêm ít. Muốn hỏi độ tin cậy của chuyện này? Được, ngươi khỏi cần nghi ngờ, là từ đâu truyền ra? Là sau khi tiểu Vương gia uống say chính miệng nói đấy, còn xuất khẩu cuồng ngôn, hắn không tin đời này hắn không cưới được người vào cửa, án cự hôn này cực kỳ náo nhiệt ở kinh thành, tất cả đại tộc thế gia trong vòng một đêm đều biết Úc phủ có một vị Thất tiểu thư, ngay cả trong cung cũng loáng thoáng nhận được chút tin tức.

[1] Cự hôn: cự tuyệt chuyện kết hôn.

Tống Tiềm cầm ly bạch ngọc trong tay nhẹ nhàng chuyển động, nhìn vẻ mặt buồn rầu của Chu Hạo Khiên ở đối diện, khóe môi nhếch lên nụ cười tươi rói, trong ánh mắt thỉnh thoảng mang theo chút chế nhạo, chỉ là không nói gì thôi.

Chu Hạo Khiên đợi một hồi cũng không đợi được tiếng người, ngồi phắt dậy trên ghế ngồi ở trong đình nghỉ mát, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Tống Tiềm, tóm lấy ly rượu trước mặt uống cái ực, nói: “Huynh nói câu gì đi chứ, không thấy ta đang phiền não sao?”

“Là đệ tự kiếm phiền não.” Tống Tiềm thản nhiên nói, liếc nhìn Chu Hạo Khiên một cái, nghiêm túc nói: “Đệ nói xem có nữ nhân nào mà đệ chưa thấy qua? Sao cứ thích nữ nhân theo lời đệ nói là không có chút ưu điểm kia, nữ nhân như vậy đệ cưới làm gì? Đặt ngay trước mặt không thấy phiền sao? Ta khuyên đệ vẫn nên thôi đi, không phải nghe nói người ta cũng chướng mắt đệ sao? Không phải đúng lúc nhất phách lưỡng tán[2] à?”

[2] Nhất phách lưỡng tán: hỏi mọi người thì bảo là “chia tay”, dùng ở đây chẳng có nghĩa gì, mà t nghĩ hẳn là hai bên đều có ý nghĩ giống nhau.

Chu Hạo Khiên thấy Tống Tiềm nói vậy thì nằm trở lại giả chết, hồi lâu mới lên tiếng: “Không được!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tống Tiềm vốn cho rằng Chu Hạo Khiên lại giống như trước ham thích cái mới mẻ, cứ nghĩ đợi chuyện này qua rồi thì sẽ thôi, ai biết tên này lại tự mình chạy tới nhà gái đính hôn, lại chọc tức lão Vương phi, Vũ Ninh vương cũng tức giận đánh hắn mười bản, nhưng tiểu tử này bị thương chưa khỏe lại chạy đến chỗ của hắn, mở miệng đóng miệng đều là Úc Minh Yên. Hắn nghe vậy thì thật đúng là có chút tò mò với nữ nhân có tên là Úc Minh Yên kia, rốt cuộc nàng ấy có ma lực gì có thể khiến Chu Hạo Khiên nóng ruột nóng gan như vậy.

Tiểu tử Chu Hạo Khiên này háo sắc, rất háo sắc, thế nhưng tiểu tử này lại không phải nữ nhân nào cũng để vào mắt, có thể bầu bạn bên cạnh hắn đều là những nữ nhân có sở trường riêng của mình. Với mức độ hoa tâm của tiểu tử này, không có chút tuyệt kỹ nàng ta có thể giữ lại lòng hắn? Cho nên nói, Tống Tiềm biết mỗi cơ thiếp trong vương phủ ai cũng có bản lĩnh thật sự cả, nhưng cứ thế, Chu Hạo Khiên vẫn bị một thứ nữ nho nhỏ mê hoặc đâm vào một cái sọt lớn, bất ngờ chạy đến nhà gái đính hôn, còn là nhà trai tự mình tới cửa, may mà đó là người không biết xấu hổ, nếu không có thể gặp trở ngại rồi! Nhớ lại hôm qua phụ hoàng tuyên hắn vào cung hỏi thăm chuyện vẻ vang của Chu Hạo Khiên, hắn cũng cảm thấy ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn có chút là lạ, phụ hoàng hắn sẽ không cảm thấy mình gần mực thì đen đấy chứ, vậy không phải tiền đồ tốt đẹp của hắn sẽ hủy trong tay tên tiểu tử này sao?

Nghĩ tới đây Tống Tiềm cũng tức giận, hắn là người rất ít phát cáu, thế nhưng nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của Chu Hạo Khiên một hồi, gào lên: “Đệ nói đệ đã lớn như vậy rồi, cả ngày chạy đến xóm làng chơi, trà trộn vào cái đám mèo mả gà đồng, lớn lên ngoại trừ thừa kế tước vị thì đệ nói xem đệ còn có thể làm gì? Vừa không có chức quan, cũng không có công danh trong người, nói dễ nghe một chút đệ là tiểu Vương gia, thế nhưng là một tiểu Vương gia do tổ tiên lấy mạng để đổi, đệ hưởng sái từ tổ tiên, chứ đệ thì biết cái gì? Đệ có thứ gì? Văn không có mà võ cũng chẳng được. Theo ta thấy, Thất tiểu thư Úc gia kia mắt sáng như đuốc, người ta không có nhìn trúng gia thế của đệ, người ta muốn gả cho nam nhân có bản lĩnh, đệ vác xú danh trên người, ngoài lớp da kia thì được coi là gì? Đệ cũng không bằng một thư sinh gian khổ học tập! Còn cả ngảy cảm thấy mình vô cùng ghê gớm, đệ nói xem đệ nào còn dáng vẻ của ngày trước? Đệ có còn là Chu Hạo Khiên mà lúc trước ta quen không? Nếu ta là Thất tiểu thư Úc gia nhất định cũng không muốn gả cho đệ!”

Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tiềm, trong lúc nhất thời dại ra, không biết đã bao lâu rồi Tống Tiềm không nói chuyện như thế này với hắn. Chu Hạo Khiên gục đầu xuống, hồi lâu mới nói một câu, “Huynh thì biết cái gì? Có thể còn sống đã không dễ dàng rồi!”

“Bậy! Của đệ thì tính là gì? Đệ khó khăn còn có thể khó hơn ta? Tình cảnh còn nguy hiểm hơn ta? Chính bản thân đệ mấy năm nay lười biếng quen rồi, đệ cho rằng sống như vậy là có thể bình an đến già? Đầu đệ bị kẹp cửa à? Lão gia tử còn sống không ai dám động đến đệ, nhưng lão gia tử có thể trông chừng đệ cả đời sao?” Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên quát hỏi, tên tiểu tử này càng ngày càng không ra thể thống gì.

Nghe thấy lời Tống Tiềm, Chu Hạo Khiên ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi, cầm cái ly bạch ngọc ở trước mặt uống cái ực, để cái ly trở lại trên bàn, lúc này mới nhìn Tống Tiềm nói: “Thời gian không đợi ta, ngồi đợi gió nổi lên.”

Chu Hạo Khiên sải bước đi thẳng, Tống Tiềm nhíu mày nhìn bóng lưng của hắn, tên tiểu tử này lại chơi trò bí hiểm gì đây? Thời gian không đợi ta, ngồi đợi gió nổi lên? Hai mắt Tống Tiềm đột nhiên sáng lên, tên nhóc khốn kiếp này, mấy năm nay ngay cả hắn cũng lừa!

Tống Tiềm sờ sờ cằm nhìn bóng lưng Chu Hạo Khiên, khóe môi nhếch lên một độ cong sung sướng, ngồi đợi gió nổi lên, tiểu tử này ném lại cho mình một câu rồi chuồn đi, làm hại hắn phải thu dọn cục diện rối rắm này cho nó. Xem ra gió này mình phải đích thân phát động cho nó, cưới một Trắc phi, tiểu tử này cũng có thể chỉnh ra sóng gió lớn như vậy, xem ra tiểu tử này cũng không kiềm chế được. Nhưng Tống Tiềm cũng rất tò mò, sao Chu Hạo Khiên lại khẳng định đặt toàn bộ tài sản trên người Úc Minh Yên như vậy, nữ nhân này có thể đối kháng được?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghĩ tới đây thật sự càng tò mò với Úc Minh Yên, bên lão Vương phi hắn lại phải tự mình đi một chuyến rồi, nếu không chẳng có cách nào hạ sính được, mặc dù cưới một Trắc phi, nhưng quá trình cũng không được qua loa. Nhớ tới lão Vương phi, Tống Tiềm lại thở dài, vô lực dựa vào cột gỗ sau lưng, trận này nên đánh rồi.

***

Cuộc sống dần dần yên tĩnh trở lại, Đại phu nhân và Lan Cúc quả nhiên không hề gây sự với Minh Yên, bởi vì Đại phu nhân và Lan Cúc đều cùng một loại người, bọn họ chính là loại người xem quyền lực quan trọng hơn bất cứ điều gì, cẩn thận có thể chú ý ổ gà kia, vốn sẽ không có chuyện bất bình gì.

“Tiểu thư, người còn ngồi được ở đây, người nghe xem mọi người đang nói cái gì kìa, gì mà người cướp tỷ phu tiểu Vương gia chứ, đây không phải nói xằng nói bậy sao? Tiểu Vương gia lại vẫn chưa đính hôn với Ngũ tiểu thư, đây rõ ràng là có người chọc gió nổi lên mà.” Tuyết Hủy quả thật tức muốn chết rồi, nhìn dáng vẻ không hề gấp gáp của Minh Yên thì giậm chân bình bịch.

Minh Yên buông đồ thêu trong tay ra, xoa xoa thái dương, rồi mới lên tiếng: “Thứ tỷ ta muốn chính là thăm dò thái độ của ta từ mấy lời đồn đại này, nếu ta có phản ứng không phải vừa vặn để người ta mượn cớ sao?”

“Nhưng cứ mặc kệ như thế sao? Đám người không tim không phổi kia truyền ra cái dạng gì rồi? Nô tỳ sốt ruột thay cho người đấy.” Tuyết Hủy thở dài, nàng không hiểu sao Minh Yên có thể ngồi yên được, đây chính là bôi nhọ thanh danh của tiểu thư mà.

Minh Yên lắc đầu cười khẽ, Liên Song cất những sợi tơ đã được phân tốt, lúc này mới nhìn Tuyết Hủy nói: “Tuyết Hủy tỷ tỷ, lời đồn vốn là nhắm vào tiểu thư, cho dù không phải Ngũ tiểu thư gây ra, tiểu thư có phản ứng gì cũng không chỉ có Ngũ tiểu thư nhìn vào trong mắt, còn có Đại phu nhân và Nhị tiểu thư nữa đấy.”

Tuyết Hủy nghe thấy Liên Song nói vậy thì từ từ định thần lại, lúc này mới hiểu ra nói: “Nàng ấy là muốn buộc tiểu thư ra tay, để Đại phu nhân đem lòng sinh nghi tiểu thư?”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Liên Song cười đắc ý.

Tuyết Hủy nhìn bộ dáng đắc ý của Liên Song, hai tay chống nạnh, trừng mắt nói: “Tiểu đề tử, hôm nay muội càng lúc càng khoe khoang rồi đấy, còn dám đùa cợt với ta, xem ta có lột da muội không.”

“Điều này có thể trách ai đây, còn không phải do ngươi dung túng muội ấy?” Ký Dung vén rèm lên đi vào, cười nói với Tuyết Hủy, trên tay bưng một cái khay, trong khay là một chén cháo tổ yến, đặt ở trước mặt Minh Yên nói: “Tiểu thư, bên phu nhân đưa tới, bảo người uống nhân lúc còn nóng.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Minh Yên cười gật đầu, bưng cái chén lên từ từ uống, lại nhìn Tuyết Hủy nói: “Từ hôm nay tất cả mọi người đừng tùy tiện nói câu nào ở bên ngoài viện Trúc Ẩn, người khác có cố ý nói ở trước mặt chúng ta thì cũng phải cố mà nhịn, tạm thời uất ức không đáng là gì, dù sao bên vương phủ vẫn chưa hạ sính, tất cả còn có biến số, mọi người phải nhẫn nhịn.” Minh Yên nói đến đây thì thở dài một tiếng, nói tiếp: “Cho dù gả hay không gả đều ta đều không thể quyết định, điều chúng ta có thể làm bây giờ là cố gắng an phận thôi. Huống chi thật ra lời đồn cũng không sai, mối hôn sự bên vương phủ vốn do mẫu thân chuẩn bị cho Ngũ tỷ tỷ, ai biết tiểu Vương gia lại đột nhiên nhìn trúng ta, đừng nói đến người khác, chuyện này xảy ra trên người chúng ta các người cũng thấy bất bình đúng không?”

Mấy nha hoàn im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe, thật ra Minh Yên nói rất đúng, nếu việc này đổi lại là Ngũ tiểu thư cướp hôn sự của Thất tiểu thư, e rằng các nàng cũng bực tức ấy chứ, huống chi mối hôn sự này còn hiển hách như vậy. Minh Yên nói như vậy cũng không tiếp tục tức giận nữa, ngược lại từ từ có chút lo lắng.

Liên Song nhìn Minh Yên trong mắt tràn đầy lo lắng, lại nhìn Tuyết Hủy và Ký Dung, cân nhắc một phen nói: “Hôm nay chúng ta càng phải an phận hơn, Đại phu nhân không phải không biết lời đồn trong phủ nhưng vẫn không có động tác gì, thật ra Đại phu nhân cũng áy náy với Ngũ tiểu thư, muốn mượn mấy lời đồn đại tổn thương đến Thất tiểu thư để dỗ dành Ngũ tiểu thư. Ngũ tiểu thư làm như vậy thật sự ác độc, nhưng chúng ta cũng có cách khiến nàng ta có khổ mà không nói được, nếm thử tư vị trong bình trà có nấu sủi cảo này.”

Hai năm qua tất cả tâm tư của Liên Song đều dùng để nghiên cứu chuyện của Lan Phương, lúc này nàng đến nói chuyện này cho Minh Yên biết là thích hợp nhất.

Trong khoảng thời gian này Ký Dung và Tuyết Hủy đã có thể tiếp nhận vị trí của Liên Song là người một nhà, chủ yếu là Minh Yên thích nàng ấy, tin nhiệm nàng ấy, Liên Song lại là người chịu khó làm việc, con người cũng sáng sủa hơn trước kia rất nhiều, nói chuyện cũng rất có tính giải trí, Liên Song thành công đánh chốt vào trung tâm.

Nghe thấy Liên Song nói như vậy, hai người đều cực kỳ có hứng thú, Tuyết Hủy vươn tay đánh Liên Song một cái, cười hì hì nói: “Tiểu nha đầu lừa đảo, quỷ thành tinh, mau nói nghe một chút coi, thời gian này nghẹn chết ta rồi, nào có người bị bắt nạt đến trên đầu rồi còn không đánh trả chứ? Ngũ tiểu thư nhìn ngày thường rất hiền lành, có ai ngờ lại ngấm ngầm hạ độc thủ như vậy. Chuyện này có liên quan gì đến tiểu thư của chúng ta, đều là do bản thân tiểu Vương gia chọn trúng tiểu thư mà, có trách thì trách nàng ta không lọt nổi vào mắt xanh của tiểu Vương gia thôi.”

Cũng không thể trách Tuyết Hủy bực tức như vậy, mọi người đều biết Tuyết Hủy là người nóng tính, Lan Phương lại sắp xếp người cố ý nói mấy lời này nọ ở trước mặt nàng ấy, Tuyết Hủy lại không dám tùy tiện gây phiền phức cho Minh Yên, bởi vậy ăn tức không ít, trong lòng cực kỳ nổi giận đấy.

Liên Song nhìn Tuyết Hủy nói: “Tuyết Hủy tỷ tỷ, không phải xưa nay Ngũ tiểu thư đều khiến người ta cảm thấy hiền lành, mềm lòng sao? Lần này chúng ta chính là đánh không cự lại mắng không trả đòn, còn phải nơi nơi ăn nói khép nép với người trong viện của Ngũ tiểu thư, nhìn thấy bọn họ thì hạ thấp ba phần, người ta nhìn vào trong mắt sẽ thành là gì? Ngũ tiểu thư bởi vì hôn sự mà bất mãn với Thất tiểu thư, hôm nay các nô tài trong viện Thất tiểu thư nhìn thấy các nô tài trong viện Ngũ tiểu thư đều hạ thấp ba phần, muội không tin Ngũ tiểu thư còn có thể ngồi yên được, tiếng xấu bắt nạt muội tử này nàng ta không dám vác trên lưng đâu đúng không? Người ta là một người lương thiện quý trọng thanh danh mà, không phải sao?”

Tính toán không tốt này của Liên Song lập tức chọc cười mọi người, mọi người liếc mắt nhìn nhau cảm thấy cách này có thể thực hiện được, mặc dù chịu uất ức một chút nhưng cũng đáng, bốn người liếc mắt nhìn nhau, lập tức quyết định kế sách này.

***

Trời xanh không mây, gió nhẹ như huân, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống mặt đất nóng hôi hổi, trong tiểu viện tất cả mọi người đều dùng nước lạnh giội xuống đất mới giảm được khí hanh một chút. Lan Phương mặc áo khoác màu xanh nhạt lăng ti ám văn[3], trên đầu búi một búi tóc lỏng, dùng một cây trâm cố định lại, dựa nghiêng người ở trên gối, sắc mặt có chút tái nhợt, yên lặng ngẩn ngơ  nhìn lá chuối bên ngoài cửa sổ.

[3] Lăng ti ám văn: lăng là một loại vải, lăng ti là vải tơ tằm; ám văn là hoa văn tối.

Nhìn từ xa thật sự là một bức tranh đẹp mỹ nhân nhíu mày dựa cửa sổ ngắm hoa, mặc dù Lan Phương không xinh đẹp bằng Lan Lăng nhưng lại có tư thế sạch sẽ uyển chuyển hàm xúc, cho dù đứng thẳng ở trong đám người cũng tuyệt đối sẽ không bị chôn vùi. Lúc này Lan Phương đang chau mày, nàng không ngờ nước cờ của mình cứ thế bị phá giải, Minh Yên không hao binh tổn tướng, bình yên vô sự đi qua, khiến nàng có một cảm giác vô lực.

Lời đồn đãi đối với một người có lực sát thương bao nhiêu Lan Phương rõ hơn ai hết, lúc trước không phải Lan Nhụy chết cũng vì khoe khoang quá lộ liễu sao. Thật ra Lan Nhụy chết cũng tốt, vốn cũng chẳng phải cực kỳ khoe khoang, nhưng có một số việc không có gió vẫn dậy sóng, chứ đừng nói chi là muốn động tay chân lên thanh danh của một người. Thật ra mọi chuyện rất dễ dàng, ít nhất Lan Phương biết Lan Nhụy chết đi, có một phần lớn là do sự khoe khoang của nàng ta, không đúng, là sự khoe khoang ở trong miệng mỗi người, Lan Nhụy chân chính cũng không khoe khoang như vậy, nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng, cộng thêm Lan Nhụy cũng không chú ý đến lúc làm những chuyện này không hề biết thu liễm, từ từ thanh danh truyền ra ngoài, từ từ góp nhặt từng ngày, bất kể ai nhắc tới Lan Nhụy đều nghĩ đến sự khoe khoang của nàng ta trước.

Cũng một chiêu như vậy năm đó dùng ở trên người Lan Nhụy có hiệu quả cực lớn, thế nhưng ở trên người Minh Yên chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại còn kéo mình vào vũng bùn.

Trước đó vài ngày, Lan Phương cố tình thả ra lời đồn Minh Yên cướp đoạt tỷ phu, thật ra là muốn từ từ phá hủy thanh danh của Minh Yên, để mối hôn sự này chịu áp lực lớn mà không thể không tuyển chọn lại lần nữa. Nàng là khổ chủ không truyện này, Minh Yên là người được lợi, nhưng chuyện phát triển lại thoát khỏi quỹ đạo, người của viện Trúc Ẩn cố tình tỏ ra yếu thế, nhìn thấy người của nàng là sống lưng hạ xuống ba phần, cộng thêm không ngừng có người nói, Minh Yên ở trước mặt mọi người cự hôn, là tiểu Vương gia nhất định muốn Thất tiểu thư, trong lúc vô hình Minh Yên cũng trở thành người bị hại.

Giữa người bị hại và người bị hại, Minh Yên còn phải nhìn sắc mặt Lan Phương khắp nơi, tất cả người của viện Trúc Ẩn đều hạ thấp ba phần, thấy ai cũng khom lưng, ngược lại càng tỏ vẻ đáng thương, lập tức khơi dậy lòng đồng cảm của mọi người, chỉ trong thời gian vài ngày Minh Yên đã chuyển bại thành thắng, Lan Phương sao không buồn bực được chứ?

Đối thủ mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán của Lan Phương, nàng chỉ có thể thu tay về trước, để người dưới ngừng hoạt động, nếu lời dặn dò tiếp tục truyền xuống, người của viện Trúc Ẩn càng khom lưng, vô hình trung mình sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mấy năm nay nàng tận lực giữ vững thanh danh không thể bị phá hủy được.

Lan Phương cẩn thận ngẫm lại bước tiếp theo nên làm cái gì, nếu như chờ đến lúc vương phủ hạ sính tất cả đều muộn rồi, may mà lão Vương phi bị bệnh, bệnh này đến thật đúng lúc, để cho mình thời gian suy nghĩ.

Chiến tranh của Minh Yên và Lan Phương vừa mới hạ màn, trong tiểu viện vừa mới thái bình được chút, có người lại không yên, Thập di nương lại náo loạn lên rồi.

Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương ở trước mặt, có chút đau đầu, nàng thật sự không muốn bị cuốn vào chuyện tranh giành thê thiếp của Úc Duy Chương, nhưng cố tình mỗi lần Thập Nhất di nương đều là người xui xẻo, nhìn vết bầm trên mặt nàng ta, vội vàng gọi Tuyết Hủy lấy thuốc cao đến đắp lên cho nàng ta, nói: “Di nương, đang yên đang lành sao lại đánh nhau? Hai người lại không ở trong một cái viện, chẳng qua chỉ gần sát nhau mà thôi, nàng ta còn có thể chạy đến trong viện của ngươi đánh ngươi?

Minh Yên không biết nên nói Thu Sương có cái gì tốt, mọi người vừa mới yên ổn lại, nàng ta có cần gây náo loạn với người khác vào lúc này không, hoàn toàn không biết nhìn thời cơ gì cả, thật khiến người ta vô cùng nhức đầu.

“Nàng ta sợ gì mà không dám chạy đến viện của ta náo loạn chứ? Đồ dùng trong phòng đều bị hủy gần hết rồi, cái nào đập được đều bị đập cả, chẳng qua ta chỉ nói với nàng ta hai câu, nàng ta liền dùng tay đẩy ta, cái đẩy này không cần thận khiến mặt đụng vào chân bàn nên mới bị bầm thế này.” Thập Nhất di nương ủy khuất nói, hai mắt vì khóc mà đỏ cả lên, cả người như vẫn chưa hoàn hồn từ trong kinh sợ, ngay cả nói chuyện cũng có chút ngơ ngác, nhìn vào thật khiến người ta đau lòng.

Minh Yên xoa xoa cái trán, hỏi: “Thập di nương lại náo loạn vì chuyện gì?”

“Không phải là vì hai ngày nay lão gia đều nghỉ lại ở trong viện của ta sao, nàng ta liền chỉ gà mắng chó, ta không để ý đến nàng ta chỉ muốn mình an ổn sống qua ngày là được rồi, có ai ngờ tới nàng ta lại đến viện của ta đập phá, còn có để cho người ta sống không chứ?” Thập Nhất di nương nói xong lại uất ức, cầm khăn lau nước mắt, thút tha thút thít khiến người ta thương tiếc.

Minh Yên biết ơn Thập Nhất di nương trong khoảng thời gian này không ít, suy nghĩ một chút hỏi: “Chuyện này có tố lên mẫu thân chưa?”

Thập Nhất di nương nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Thập di nương là người của phu nhân, ta đi cáo trạng còn có quả ngon để ăn sao?”

Cũng đúng, Đại phu nhân bao che khuyết điểm, dù sao Thu Sương cũng là người từ phòng bà ra, bà ta không thể tự mình tát mình được, chỉ là chuyện này đúng là Minh Yên không thể nhúng tay vào, nhìn Thập Nhất di nương nói: “Cũng chỉ có thể uất ức Thập Nhất di nương rồi, chuyện này ta thật sự không tiện nhúng tay vào, chẳng qua ta nghĩ với bản lĩnh của Thập Nhất di nương muốn để Thập di nương chịu thiệt cũng không khó, chỉ là tại sao Thập Nhất di nương lại đến chỗ ta khóc lóc kể lể? Chẳng lẽ Thập Nhất di nương cho là ta có thể giúp ngươi làm được chút việc gì à?”

Thập Nhất di nương nghe thấy Minh Yên nói vậy, biết nàng nhìn thấu vở kịch của mình rồi, cũng không thấy xấu hổ, cầm khăn lau khô nước mắt nói: “Ta biết gần đây Thất tiểu thư không mấy yên bình, chỉ là trong hậu viện nước sâu, ta không có ý gì khác, chỉ muốn cùng Thất tiểu thư giúp đỡ lẫn nhau, một cây khó thành rừng, có đúng không?”

Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương, một hồi lâu mới lên tiếng: “Tại sao di nương muốn tìm ta hợp tác? Ta mới tới đây, ở trong phủ không có căn cơ gì,  ngươ muốn tìm cũng nên tìm Tứ tỷ tỷ, hoặc Ngũ tỷ tỷ mới phải.”

Thập Nhất di nương quan sát Minh Yên, hé miệng cười một tiếng, trên mặt cũng không còn vẻ sầu khổ và uất ức của vừa rồi, phất nhẹ tóc mai nói: “Nói chuyện với người thông minh thật không tốn sức chút nào, ta và tiểu thư trao đổi tin tức mấy lần, mặc dù không thật sự liên thủ nhưng cũng không tránh được ám tiễn, Thất tiểu thư là người thông minh, ta người sáng không nói lời tối, ta giúp Thất tiểu thư thuận lợi gả vào vương phủ, Thất tiểu thư phải đồng ý với ta một điều kiện, đó chính là sau này hậu viện trong phủ này phải để ta quản gia, thế nào?”

Minh Yên nghe vậy lập tức bị dọa, sắc mặt căng cứng lại, khẩu vị của Thập Nhất di nương thật lớn, lại dám miệng hùm cướp thức ăn, vẫn chưa có người nào dám nói ra lời như vậy đâu, Đại phu nhân là người dễ đối phó như thế sao?