Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 28




Không phải Lan Phương? Mọi người sợ ngây người, Minh Yên chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, tên khốn kiếp này sẽ không chỉ mình đấy chứ? Nếu thật sự là thế nàng sẽ đón nhận cái chết mất! Nếu Chu Hạo Khiên thật sự nói ra là mình, Minh Yên thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, có lẽ mình sẽ không thấy được mặt trời ngày mai, có lẽ lại là một bát gì đó lấy đi mạng của mình!

Nghĩ tới đây Minh Yên không khỏi rùng mình một cái, cả người hơi run rẩy, nàng có thể không sợ sao? Vận mệnh của nàng vẫn còn nằm ở trong lòng bàn tay của Đại phu nhân, chỉ cần Đại phu nhân dùng sức nắm lòng bàn tay lại, mình sẽ chẳng còn hơi thở nào, Minh Yên gần như cảm nhận được sự tuyệt vọng, tên khốn kiếp này sẽ hại chết mình, hắn thật sự sẽ hại chết mình!

Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Chu Hạo Khiên, bà không nghe lầm chứ, không phải Lan Phương vậy thì là ai? Lan Lăng? Minh Yên? Trong lòng Đại phu nhân đột nhiên dấy lên cơn giận dữ, nhưng ở trước mặt Chu Hạo Khiên bà không thể phát tác, còn phải cố nặn ra vẻ tươi cười, cẩn thận hỏi: “Tiểu Vương gia chỉ là…”

“Nàng ấy!” Chu Hạo Khiên vươn tay ra chỉ về hướng Minh Yên, khóe môi mang theo nụ cười tươi, lại nói thêm: “Tiểu Vương sẽ mau chóng tới hạ sính!”

Lần này Chung Dực cũng cảm thấy kinh ngạc, Chu Hạo Khiên lại nhìn trúng Minh Yên, tỷ tỷ ruột của Dương ca nhi. Không biết tại sao hắn lại thấy trong lòng rất khó chịu, bởi vì trên người Minh Yên mang lại cho hắn bóng dáng của Lan Nhụy, chẳng lẽ chút nhớ nhung kia ông trời cũng muốn thu về sao? Vô thức nắm chặt tay lại, nhưng hắn lại không thể nói gì, hôn sự của Minh Yên sao hắn có thể quản được?

Minh Yên chỉ cảm thấy sấm chớp rầm rền, trước mắt biến thành màu đen, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất, tên này thật sự muốn mạng của mình mà! Minh Yên không muốn chết, nàng sẽ không có cơ hội sống lại lần thứ hai, sẽ không có cơ hội báo thù lần thứ hai, Minh Yên không biết một sức lực từ đâu tới, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, cứng rắn nói: “Đa tạ tiểu Vương gia hậu đãi, chỉ là thần nữ không muốn, xin tiểu Vương gia thu hồi lời nói lại.”

Lúc này rốt cục Lan Cúc cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn nhìn Chu Hạo Khiên, lại nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Minh Yên, trong lúc nhất thời nàng cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đỡ Minh Yên dậy trước, nhỏ giọng nói: “Không có phép tắc, hôn nhân đại sự có chỗ cho muội xen vào sao? Tất cả tự có mẫu thân làm chủ, muội cần gì phải nhiều lời chứ?”

Minh Yên biết Lan Cúc đang vòng vo thăm dò mình, Minh Yên lập tức lệ rơi đày mặt, kéo tay Lan Cúc nói: “Nhị tỷ tỷ, muội thật sự không muốn gả cho hắn!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lần này Chu Hạo Khiên thật sự tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn Minh Yên, đời này hắn chưa gặp nữ nhân nào khó chơi như vậy! Theo lý mình đích thân tới cửa nói với đích mẫu nàng muốn cưới nàng là cho nàng bao nhiêu mặt mũi rồi chứ? Tiểu nha đầu này không biết cảm ơn, lại còn khóc lóc đòi sống đòi chết không muốn gả cho mình, nàng chán ghét mình như thế sao?

Con người ấy à, chính là khó hiểu như vậy đấy, càng không có được thì càng xem như trân bảo, cộng thêm Chu Hạo Khiên quả thật có chút thiện cảm khác người đối với Minh Yên, vẫn chưa có nữ nhân nào khiến hắn nhớ mong như vậy đâu!

Ngươi nói xem nàng ấy có gì tốt, cả người gầy đét không có mấy lạng thịt, ngang ngược bướng bỉnh liều mạng với mình, khuôn mặt đó cũng coi như có thể nhìn, vừa không dịu dàng lại không hiền lành, dùng chậu nước đá cho ngày hè cũng không khiến nàng hạ nhiệt được. Mỗi lần nhìn thấy mình là hai mắt nhìn trời, tự nhũ với mình lời ra khỏi miệng chính là châm biếm chế nhạo, nếu không thì là dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững. Đúng rồi, nàng còn sai khiến mình nữa chứ. Chu Hạo Khiên chưa từng thấy nữ nhân nào hung dữ như vậy, hắn cảm thấy mình có chút bị đứt dây thần kinh nào rồi. Oanh oanh yến yến bày ra đấy thì không nhìn tới, cứ muốn tới đây gặp nàng ấy tự tìm xui xẻo, càng nghĩ càng bực mình, cũng chẳng quan tâm đây là đâu, nhìn Minh Yên quát: “Nàng nói lại lần nữa? Nàng nói không gả?”

Thật ra Minh Yên thật sự chướng mắt Chu Hạo Khiên, một công tử bột như vậy, đời này mình đi theo hắn sẽ không biết phải cướp đoạt trượng phu với bao nhiêu nữ nhân, nàng bị điên bị u mê mới muốn gả cho nam nhân như vậy! Nếu không phải vì có thể tìm được Hồng Tụ Thiên Hương và mấy nha hoàn bà tử vì mình mà bị bán, Minh Yên tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ muốn vào vương phủ.

Nàng suy nghĩ là một chuyện, nhưng Chu Hạo Khiên bức hôn như vậy ngược lại thật sự khơi dậy máu nóng trong người Minh Yên, mở miệng là nói không gả, nhưng vừa nhìn thấy Lan Cúc xanh mặt nhìn vẻ mặt kinh khủng của Chu Hạo Khiên, Minh Yên lại không nói ra được lời nào, cả người cũng từ từ tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Chu Hạo Khiên bị chọc tức mà gần như vặn vẹo, cơn tức vơi bớt được chút.

Không biết tại sao mỗi lần đối mặt với Chu Hạo Khiên, sự tự chủ Minh Yên luôn lấy làm kiêu ngạo lại hỏng mất, mỗi lần đều không kiềm chế được mà muốn nổi giận, ở trước mặt của hắn, Minh Yên cảm thấy mình như một đứa trẻ, không ngừng cáu kỉnh.

“Tiểu Vương gia, thần nữ có chỗ nào tốt chứ, không diễm quan quần phương[1] như Tứ tỷ tỷ, không hiền huệ hào phóng như Ngũ tỷ tỷ. Tứ tỷ tỷ nói chuyện thú vị, Ngũ tỷ tỷ kiến thức uyên bác có thể vì ngài hồng tụ thiêm hương châm đèn nói chuyện về đêm, thần nữ ngoại trừ thêu hoa thì không biết được một chữ lớn, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho ta đi, lần trước ở vương phủ là thần nữ sai, không nên chống đối tiểu Vương gia, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta đi.” Minh Yên đau khổ cầu xin nói, cả người tựa vào người Lan Cúc càng lộ ra vẻ đáng thương, yếu đuối đến mức một trận gió thổi qua cũng sẽ không thấy bóng dáng đâu.

[1] Diễm quan quần phương: chỉ người này là mỹ nữ, dáng dấp rất đẹp, chỉ cần cô ấy xuất hiện là những cô gái khác đều không sánh bằng, rất hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Minh Yên cố tình hạ thấp mình như vậy thật ra cũng đã hết cách rồi, nàng không muốn mình vô tội chết oan, nhất là đây chính là hôn sự Đại phu nhân chuẩn bị cho Lan Phương, ai biết tiểu Vương gia lại nhìn trúng mình chứ, đây không phải là sỉ nhục Lan Phương sao? Đại phu nhân sao có thể dằn nổi cơn giận này? Lan Phương sao có thể dằn nổi cơn giận này? Chuyện đã đến bước này, Minh Yên đã không còn đường lui, người này đã đẩy nàng vào đường cùng, nàng chỉ có thể tìm sống trong chết.

Minh Yên cố tình nói như vậy là có hai ý nghĩ, thứ nhất là bày tỏ mình và Chu Hạo Khiên thật sự không có gì ở trước mặt Đại phu nhân, thứ hai, thật ra cũng muốn dò xét ở trong lòng Chu Hạo Khiên rốt cuộc mình có bao nhiêu phân lượng, phân lượng này quyết định Minh Yên có nên nghiến răng giậm chân đánh cược mạng của mình để tranh thủ mối hôn sự này hay không.

Mục đích cuối cùng của Minh Yên là vẫn muốn mượn năng lực của Chu Hạo Khiên tìm lại nha hoàn bà tử hầu hạ mình năm đó, nếu phân lượng của mình không đủ thì gả đi có ích lợi gì? Chu Hạo Khiên cũng sẽ không vì mình mà tiêu tốn tinh thần, cho nên Minh Yên nhất định phải biết rõ ràng, đây là điểm rất quan trọng.

Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Minh Yên, nha đầu này lại nói bản thân không biết chữ, vì không muốn gả vào vương phủ không ngờ nó lại tự hạ thấp mình, xem ra nha đầu này không có tâm nhãn khác, có lẽ mình đa nghi quá rồi. Tiểu Vương gia cũng thật là, sao lại nhìn trúng Minh Yên chứ, Lan Phương có chỗ nào không tốt đâu, lần này khó rồi!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Hạo Khiên nghe Minh Yên nói xong thì cảm thấy muốn xù lông lên, mình là sài lang hổ báo hay sao mà khiến nàng kiếm cớ thoái thác như vậy, càng nghĩ càng tức giận mà. Chu Hạo Khiên đứng dậy không thèm nhìn Minh Yên lấy một cái, chỉ nhìn Đại phu nhân nói: “Ngày khác ta sẽ sai người đến hạ sính, nếu để nha đầu này chạy trốn, mất tích, hoặc thiếu một sợi tóc, thêm một vết sẹo, tiểu Vương sẽ không vui, đến lúc đó ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Nói đến đây Chu Hạo Khiên thu hồi cái chân vừa mới bước ra, lại nhìn Đại thái thái nói: “Tiểu Vương muốn chính là Úc Minh Yên, ngoài Úc Minh Yên ra thì không cần người khác, nếu Úc Minh Yên có mệnh hệ gì thì hôn sự này xong luôn, hơn nữa ta cũng sẽ truy cứu tới cùng.”

Đại phu nhân còn có thể nói gì đây, ngoại trừ đồng ý bà không còn cách nào khác.

Nhìn thấy Đại phu nhân đồng ý, Chu Hạo Khiên nói: “Vậy tiểu Vương không quấy rầy nữa, ngày khác sẽ lại đến làm phiền.”

Chung Dực giúp người của Úc phủ tiễn Chu Hạo Khiên ra ngoài, Chu Hạo Khiên vừa đi Đại phu nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt lại không thể nào tốt được, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng âm u lúc sáng lúc tối, cẩn thận nhớ lại lời vừa rồi của Chu Hạo Khiên, trong lúc nhất thời không nói gì.

Lan Cúc ngồi ở đó cũng không nói chuyện, chỉ nhíu chặt hàng mày, thỉnh thoảng nhìn về phía Minh Yên cúi đầu không nói, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Sự yên lặng ứ đọng siết chặt bầu không khí vây quanh mỗi người, sự ngưng trọng này gần như muốn đánh nát trái tim Minh Yên.

Minh Yên còn chưa lấy lại tinh thần trong cơn khiếp sợ, mấy câu nói của Chu Hạo Khiên để lại lúc sắp rời đi lập tức giải quyết nỗi lo về sau của nàng, rốt cuộc nàng không cần lo lắng Đại phu nhân có muốn mạng của nàng hay không, hôm nay nàng cần phải đề phòng cũng chỉ một mình Lan Phương mà thôi.

Minh Yên thật sự cảm thấy rất kỳ quái, dường như Chu Hạo Khiên biết nỗi lo sợ của nàng, nói mấy câu vô cùng đơn giản khiến cho Đại phu nhân không dám manh động. Đến một khắc này Minh Yên mới nghiêm túc nghĩ đến Chu Hạo Khiên này, rốt cuộc hắn là một người như thế nào? Nhìn cà lơ phất phơ, không làm việc đàng hoàng, trêu hoa ghẹo nguyệt, chưa từng làm chuyện gì đứng đắn, nhưng nếu muốn Minh Yên thật sự nói ra có phải hắn đã làm chuyện tội ác tày trời gì không, Minh Yên đúng là không nói ra được.

Minh Yên u buồn, rõ ràng là một người không có chỗ nào tốt cả, hư hỏng đến mức có thể so với mấy tên cặn bã, sao lại có thể không làm ra một hai chuyện tội ác tày trời gì chứ? Uy danh kia thật khiến người ta khó hiểu.

Lan Cúc có mấy lời muốn nói riêng với Đại phu nhân, đang muốn tìm cớ đuổi Minh Yên ra ngoài, đúng lúc bên phòng bếp tới tìm Minh Yên có một số việc muốn hỏi, sau khi Minh Yên cáo lui thì liền đi ra ngoài.

Minh Yên vừa đi, sắc mặt Lan Cúc vẫn có chút tái nhợt lo lắng, nói: “Xem ra mối hôn sự này chỉ có thể là Thất muội muội, nương, không bằng gả Thất muội muội qua thôi. Mối hôn sự bên vương phủ chúng ta không thể lùi, cơ hội hiếm có, huống chi tiểu Vương gia tự mình chọn trúng Minh Yên, đợi Minh Yên vào vương phủ, nếu có thể sinh nhi tử, sau này nương còn sầu lo gì nữa.”

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta cảm thấy dường như giữa tiểu Vương gia và Minh Yên có bí mật gì đó, con không thấy ánh mắt của tiểu Vương gia nhìn Minh Yên có chút không đúng sao?”

“Nương, nương suy nghĩ nhiều rồi, sao con không nhìn ra được chứ.” Lan Cúc cảm thấy Đại phu nhân có phần trông gà hoá cuốc, suy nghĩ một chút, nói: “Bất kể thế nào chỉ cần có thể có quan hệ thân gia với vương phủ là được, không phải trước kia nương còn không muốn gả Lan Phương qua sao? Như vậy chẳng phải là theo như ý của nương rồi à? Con thấy nha đầu Minh Yên này cũng không đến nỗi, không phải nương nói mấy ngày này muội ấy chăm sóc cho nương rất hết lòng sao, nương còn lo lắng gì nữa.”

Đại phu nhân khẽ thở dài, nói: “Coi như nương đa tâm đi, trong khoảng thời gian này nha đầu kia rất nhu thuận, Lan Phương bị cảm phong hàn nằm trên giường, Lan Lăng lại là đứa ngu xuẩn vô dụng, từ trong ra ngoài đều dựa vào Thất nha đầu chống đỡ, Tô ma ma cũng nói nó rất tận tâm, buổi tối còn mang sổ sách về xem, một nha đầu chưa từng quản gia có thể làm được như vậy là rất tốt rồi, chỉ là không biết tại sao trong lòng nương vẫn luôn khó chịu.”

Lan Cúc nhìn thần sắc buồn bã của Đại phu nhân, đừng nói Đại phu nhân, trong lòng của nàng cũng rất khó chịu, hai hàng mày khẽ nhíu lại, lúc này mới lên tiếng: “Tạm thời chỉ có thể như vậy, mối hôn sự này cứ đồng ý trước, xem xem Minh Yên có động tĩnh gì không, nếu muội ấy thật sự cảm thấy mình lên đài cao, có vọng tưởng không nên có, đến lúc đó mới hạ thủ cũng giống nhau, dù sao tiểu Vương gia đã căn dặn, không thể để bị nắm được điểm yếu. Nếu Minh Yên là đứa nghe lời, cho dù gả đi cũng không sao, dù sao Dương ca nhi vẫn đang ở trong tay nương, không sợ muội ấy không khuất phục.”

Đại phu nhân nhẹ nhàng dựa vào gối, vẻ mặt âm u, có hơi không hiểu hỏi: “Rốt cuộc tiểu Vương gia nhìn trúng Minh Yên ở điểm nào? Nha đầu này nhìn kiểu gì cũng không giống một đứa trưởng thành, nương cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhất định trong này có chuyện gì mà chúng ta không biết.”

Nghe thấy Đại phu nhân nói vậy, Lan Cúc nói: “Như vậy đi, sau này gọi Tuyết Hủy tới hỏi tình huống của Minh Yên là được, có Tuyết Hủy đang bên cạnh muội ấy, nương vẫn có thể an tâm không ít.”

Đại phu nhân nghe vậy thì đờ đẫn gật đầu, thần sắc trên mặt vẫn không thả lỏng chút nào.

Úc Dương tự mình tiếp đãi Chung Dực, chẳng mấy chốc Đại lão gia cũng từ nha môn trở về, lúc này vì sợ phát sinh chuyện giống như lần trước, Chung Dực không vào hậu viện ăn cơm, mà là theo Đại lão gia Úc Dương dùng cơm ở phòng khách phía trước, đến buổi chiều cùng Lan Cúc trở về, dù sao thân thể Lan Cúc vẫn chưa khỏe, Đại phu nhân cũng mệt mỏi rồi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chuyện Chu Hạo Khiên muốn cưới Minh Yên nhanh chóng truyền khắp Úc phủ, Lan Phương nằm ở trên giường kinh ngạc không biết đang suy nghĩ gì.

Thi Đào nhìn dáng vẻ Lan Phương đau lòng nói: “Nhìn Thất tiểu thư yếu đuối thế không ngờ cũng có thủ đoạn, không nói không rằng cướp mất của người khác, một mối hôn sự tốt cứ thế mà không còn.”

Lan Phương quay đầu nhìn Thi Đào nói: “Sau này không được nói mấy lời như vậy, hiện tại cướp đi thì có ý gì, nếu nàng ta có thể thuận lợi xuất giá mới thú vị.”

Nghe ý ở trong lời Lan Phương, Thi Đào nhíu mày nói: “Vận may của tiểu thư thật sự không tốt, vất vả lắm mới có cơ hội quản gia mà người lại ngã bệnh, ông trời thật không công bằng, đều là rơi xuống nước, dựa vào cái gì Thất tiểu thư lại khỏe mạnh như người bình thường, còn người lại nằm trên giường dưỡng bệnh chứ. Còn có Nhị tiểu thư cũng không nói chuyện giúp người, Đại phu nhân cũng thật là, một thứ nữ có thể hơn nữ nhi đích xuất là người sao, thật tức chết người mà.”

Nghe Thi Đào phàn nàn, Lan Phương lộ ra một nụ cười lạnh, trong lòng Đại phu nhân ngoại trừ Lan Cúc ra thì chỉ có quyền thế, mình thì tính là gì chứ. Xem ra lần này mình không thể không động, Úc Minh Yên, vươn tay quá dài, chưa chắc đã là chuyện tốt!