“Nàng ta không gặp ngươi thì ngươi không có cách à? Không phải nàng ta muốn tổ chức lễ Hoa Triều sao? Không phải có mời khách tới ngắm hoa à? Ngươi là tỷ tỷ ruột của nàng ta, có đi thì cũng đâu có ngại gì?” Nam Dương Hầu phu nhân nhìn chằm chằm Lan Phương, gần như là nghiến răng nói, nếu Lan Phương dám nói không, e rằng sẽ ăn ngay một bạt tai sau đó.
Lan Phương thầm thở dài trong lòng, nàng ta biết ngay là gọi nàng ta mới vì chuyện này, ngẩng đầu nhìn phu nhân Nam Dương Hầu, nói: “Nương không bảo, con cũng tính sẽ đi, Thế tử gia còn ở trong đại lao, thân là thê tử sao có thể mặc kệ được.”
Nghe Lan Phương nói vậy, sắc mặt Nam Dương Hầu phu nhân mới dịu lại, ngồi xuống ghế gập nhìn Lan Phương nói: “Ngươi đứng lên đi, tính ra ngươi vẫn còn có chút lương tâm. Nhớ ngày đó ta cũng không thích ngươi gả vào nhà, nhưng Bình Nhi đã thấy ngươi thất trinh trước của nhà ta, vì thanh danh của ngươi nên mới quyết cưới ngươi về, ngươi không thể quên ơn đức này, bây giờ Bình Nhi gặp nạn, ngươi làm thê tử tất nhiên phải nghĩ mọi biện pháp cứu được người ra.”
Lan Phương từ từ đứng dậy, bởi vì quỳ lâu nên chân tê cứng, suýt nữa không đứng được mà ngã xuống đất, nhưng may nàng ta vịn vào cái ghế mới đứng vững lại được, cung kính đáp lời: “Nương răn dạy phải, nhi tử biết phu thê là một thể, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, Thế tử gia đối với con thâm tình nghĩa thắm, mãi mãi không dám quên, người cứ yên tâm, đợi tới lễ Hoa Triều, con sẽ tới vương phủ một chuyến, chẳng lẽ vị Thất muội muội cao ngạo kia của con không cần thể diện ở trước mặt rất nhiều quý phụ nhân sao?”
Nghe nói như thế Nam Dương Hầu phu nhân rất hài lòng, phất phất tay nói: “Ngươi về đi, nghỉ ngơi cho sớm, mấy ngày tới không cần đến thỉnh an, chăm chút cho tốt vào, còn mấy ngày nữa là tới lễ Hoa Triều rồi.”
“Vâng, tạ nương thông cảm.” Lan Phương khom người đáp, xong rồi mới chậm rãi lui ra.
Thư Đào và Thư Điệp đã chờ sẵn ở ngoài cổng viện từ lâu, thấy Lan Phương đi ra thì vội vàng tới đón, nhìn thấy một bên mặt của Lan Phương sưng đỏ thì lập tức nổi giận, nhưng đang ở trước cổng viện của Nam Dương Hầu phu nhân nên không dám nói gì, đành phải đỡ Lan Phương trở về viện của mình. Đóng cổng lại, vào phòng, hai người lập tức bưng nước lạnh, vắt khăn đắp lên mặt cho Lan Phương.
Bấy giờ Thư Đào mới cắn răng nói ra: “Dù gì cũng là Hầu phu nhân mà chẳng khác gì cái loại chợ búa, sao có thể nói đánh là đánh, dù sao người cũng là phu nhân, chẳng nể mặt mũi gì hết.”
Thư Điệp đổi khăn, lúc này mới tiếp lời: “Chỉ sợ tú tài gặp quan binh, tiểu thư gặp Hầu phu nhân có khác nào tú tài gặp quan binh, có lý cũng không nói được, sao ngươi có thể giảng đạo lý với một người điên chứ?”
Lan Phương nhắm mắt lại, nghe hai người nói chuyện mà tim quặn đau vô cùng, khoảng thời gian này khác gì rơi vào Địa ngục đâu? Nàng ta siết chặt nắm tay, mãi lâu sau mới nói: “Ta phải tới phủ Vũ Ninh Vương vào lễ Hoa Triều, bất kể thế nào cũng phải gặp Úc Minh Yên một lần, thành công hay thất bại cũng phải thử một lần mới được.”
“Tất nhiên Thất tiểu thư sẽ không giúp đỡ rồi, lần trước người nhờ Tứ tiểu thư truyền tin cho Thất tiểu thư không phải đã từ chối sao? Dù có đi nữa, e rằng nàng ta cũng sẽ không giúp đỡ.” Thư Đào lo lắng nói, trong lòng thầm than một tiếng, đúng là sông có lúc người có khúc, nếu còn ở Úc phủ, bọn họ sao phải nhìn sắc mặt của một thứ nữ chứ. Vận đổi sao dời, thế sự biến hóa, đúng là khiến người ta thở dài.
“Chẳng lẽ Hầu phu nhân muốn người cầu xin Thất tiểu thư ở trước mặt mọi người trong lễ Hoa Triều?” Thư Điệp che miệng nói, sắc mặt tái xanh, bàng hoàng nói: “Tiểu thư, người đừng đi, Thất tiểu thư trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn có thể bình yên sống sót, chắc chắn là một người có thủ đoạn cao siêu, dù có đi cũng tự rước lấy nhục thôi. Hơn nữa, Thế tử gia cưới người về vì bảo vệ thanh danh của người là thật, thế nhưng ngài ấy có một đống thiếp thất, bao nuôi con hát, không tôn trọng chính thê là người, mặc cho thiếp thất giẫm lên đầu của người, sao người phải khổ sở cầu xin cho ngài ấy?”
Nhắc tới chuyện này là Thư Điệp lại tủi thân thay cho Lan Phương, có phu nhân chính thất nào mà lại không bằng đám thiếp thất hồ ly kia,Tống Thanh Bình mượn danh tình thâm ý trọng mà làm ra chuyện thất đức. Nghĩ tới đây, Thư Điệp hạ giọng nói: “Bây giờ người và Thế tử gia còn chưa viên phòng, hay là chúng ta mang theo đồ cưới của người cao chạy xa bay, đến một nơi núi xanh nước chảy, bình yên sống qua ngày không phải tốt hơn là mỗi ngày tỉnh dậy lại phải ăn mắng ăn đánh.”
Nói đến chuyện này, Thư Đào cũng thở dài, không hiểu tại sao vị Thế tử gia này ban đầu thề thốt không cưới người nào, nhưng sau khi cưới thì lại không động vào, cả ngày chỉ biết quấn quýt bên di nương, mới đầu cho rằng những di nương hồ ly này mê hoặc tâm trí Thế tử gia, nhưng sau khi Thập Nhị di nương và Thập Tam di nương bị đánh chết, Thế tử gia chỉ ngủ ở thư phòng chứ chưa từng qua đêm ở phòng của tiểu thư, nói đến đây là thấy rất không bình thường rồi, nhớ tới là giận dữ vô cùng.
“Tiểu thư, Thư Điệp nói không sai, Thế tử gia đối xử với người vô tình vô nghĩa, người cần gì phải tự rước nhục vào thân vì hắn? Lúc đầu vì chuyện hôn sự với phủ Vũ Ninh Vương, người từng động tay động chân với xe ngựa, Thất tiểu thư suýt nữa thì hồn về Địa phủ, nàng ta sẽ không giúp chúng ta đâu.”
Lan Phương luôn nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, nhìn hai người nói: “Vậy các em nói ta nên làm gì? Đã gả vào Tống gia, ta nào còn đường lui? Tìm một nơi núi xanh nước chảy? Các em nói nghe nhẹ nhàng quá, không có quan bằng của quan phủ, không có hộ tịch chứng minh thì có nơi nào cho phép ba nữ tử cô độc chúng ta dừng chân? Ở đâu cũng là không có khẩu, triều đình trừng phạt rất nghiêm với những người không có khẩu, không chỉ không cho tích lũy gia sản mà còn phải sung quân, chẳng lẽ các em không sợ?”
Thư Đào và Thư Điệp sửng sốt, hiển nhiên là chưa từng nghe nói qua chuyện này, nhất thời cả hai đều ngẩng người ra, vậy phải làm sao đây? Trốn cũng không trốn được, ở lại cũng mang tội, đúng là đẩy người ta vào đường cùng.
“Vậy chúng ta làm gì đây, tiểu thư? Chẳng lẽ người phải đến phủ Vũ Ninh Vương thật? Đến lúc đó không biết Thất tiểu thư sẽ làm ra chuyện gì nữa?” Thư Điệp dậm chân nói, nước mắt cũng rơi xuống.
Lan Phương từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắng cay, tới ngày hôm nay nàng ta mới hiểu được, mưu tính nhiều năm như vậy, thật ra bản thân mình không đạt được gì, nhưng con đường này dài đằng đẵng như vậy, nếu đã kiên định đi tiếp vậy nàng ta sẽ không nhận thua.
“Còn có thể làm sao được? Tất nhiên là đợi đến lễ Hoa Triều sẽ tìm tới cửa. Bây giờ Úc Minh Yên đã không giống ngày trước, đứng trên cao nên cũng biết sĩ diện, nếu ta ra ngoài gây náo loạn, e là thanh danh của nàng ta cũng bị tổn hại, chỉ cần nàng ta có điều kiêng kỵ, chúng ta còn có hi vọng, hơn nữa trong tay còn có một thứ, ta không tin nàng ta không có hứng thú!”
*****
Trời đông giá rét đã tan, đầu xuân ùa đến, tuyết trắng mênh mông đã tan thành nước tuyết không thấy tăm hơi, trong vườn cây liễu nảy mầm, trăm hoa bung nở, một cảnh tươi đẹp căng tràn sức sống, sắp đến lễ Hoa Triều, bởi vì mùa xuân năm nay tới muộn nên lúc này chỉ mới có nụ hoa chứ chưa nở rộ, nhưng càng như vậy càng khiến cho người ta cảm thấy khí xuân ngập tràn.
Mặt trời mọc nơi ờ sông đỏ như lửa, xuân tới nước sông xanh như chàm. Mặc dù Minh Yên không được nhìn thấy mặt trời như lửa, nước sông như chàm nhưng thời khắc này đây, sắc trời sắp sáng, hiện ra một màu xanh mênh mang, nhìn lên không trung xa xa đã thấy có chút báo hiệu của mặt trời mọc, đường chân trời đỏ mà như không đỏ khiến Minh Yên cong khóe môi.
Sáng sớm Chu Hạo Khiên đã lén lút dẫn Minh Yên tới thư phòng lâu rồi không dùng ở tiền viện của mình, lên phòng nhỏ trên lầu hai quan sát, ôm lấy Minh Yên, chỉ vào đường chân trời nói: “Hôm nay ta và nàng cùng ngắm mắt trời mọc.”
Minh Yên ngạc nhiên, quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Sao đột nhiên chàng lại nhớ tới chuyện này?”
Chu Hạo Khiên gác cằm lên vai Minh Yên nói: “Trước kia ta đã hứa với nàng, sẽ dẫn nàng đi du ngoạn khắp Đại Chiêu. Nhìn tình hình trước mắt, trong vòng mười mấy năm tới e rằng ta không thể làm được, nhưng trước tiên ta có thể cùng nàng ngắm mặt trời mọc. Đây là nơi cao nhất vương phủ, có tầm nhìn tốt nhất, đợi sau khi An Thân Vương vinh đăng đại bảo, ta sẽ dẫn nàng tới đỉnh tháp đá của chùa Tướng Quốc ngắm mặt trời mọc, đợi khi Chu Nghiên trưởng thành lấy vợ sinh con, chúng ta sẽ đi du ngoạn, có được không?”
Minh Yên xiêu lòng, nào sẽ nghĩ Chu Hạo Khiên thần kinh sáng sớm lôi mình ra từ ổ chăn ấm đưa đến nơi gió thổi lồng lộng này, hơn nữa còn nói lời tình tứ vậy chứ. Đúng vậy, Chu Hạo Khiên đã hứa với mình sẽ dẫn mình đi khắp thiên hạ, không ngờ bây giờ hắn bộn bề công việc mà vẫn có thể nhỡ kỹ lời hứa hẹn của bọn họ, sao lại có một tình yêu như vậy được chứ!
Nàng dựa lưng vào lòng Chu Hạo Khiên, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, áo lông chồn rộng bọc lấy hai người, chân trời phương xa đã nhuốm màu đỏ rực, hòn lửa to lớn đang từ từ bay lên bầu trời, ánh sáng vàng óng bao phủ thiên địa, dát một lớp ánh vàng lên hai người đang ôm ấp lấy nhau.
Nếu thời gian có thể dừng trôi thì tốt biết bao, nếu hai người không vì nghĩa, không quan tâm tới mọi chuyện chung quanh thì tốt biết bao, mãi đến khi đột nhiên có tiếng nha hoàn kêu lên, lúc này hai người trên đài mới giật mình hoàn hồn. Minh Yên nhìn bóng dáng nha hoàn kia chạy trối chết, khuôn mặt lập tức xấu hổ đỏ bừng, dậm chân một cái muốn xuống đài quan sát, thế này thì hay rồi, e rằng chẳng mấy chốc toàn bộ vương phủ đều biết chuyện bọn họ ngắm mặt trời mọc, không biết sẽ có bao nhiêu người nói linh tinh nữa.
Chu Hạo Khiên nhìn bộ dạng của Minh Yên thì cười ha ha, nói: “Nàng sợ cái gì, ta yêu nàng thương nàng, chiều nàng mọi chuyện, thích dỗ nàng vui vẻ, ai dám nói một chữ?”
Hai tay Minh Yên che mặt cứng đờ, mãi lúc lâu vẫn không hạ xuống, Chu Hạo Khiên bước tới một bước kéo tay Minh Yên xuống, cúi đầu thủ thỉ: “Thê tử của ta, ta muốn chiều sao thì chiều thế đó, chẳng lẽ còn phải bận tâm tới ánh mắt của người khác? Hạnh phúc của chúng ta không cần lời nói của người khác phá hỏng, bọn họ thích nói gì thì cứ nói, chúng ta cứ sống những tháng ngày của chúng ta, nàng vui vẻ, ta hạnh phúc, một nhà mỹ mãn, không cần chú ý tới ánh mắt thế tục như vậy.”
Nói đến đây Chu Hạo Khiên đứng thẳng người dậy, nhìn Minh Yên cao giọng nói: “Chu Hạo Khiên ta đời này chỉ muốn yêu chiều Úc Minh Yên, cả đời tươi vui, ai dám nói một chữ?”
Tiếng nha hoàn hét chói tai kéo rất nhiều người đến, câu Chu Hạo Khiên nói này lập tức rơi vào tai tất cả mọi người, Minh Yên đứng ở đó đón bình minh, hơi híp mắt lại, nhìn nam nhân trước mặt mạnh mẽ mà ương ngạnh, không e ngại nói ra lời thế tục không cho phép, nhìn sự kiên định bộc lộ giữa hàng mày của hắn, nhìn nụ cười ấm áp nơi khóe môi của hắn, Minh Yên mỉm cười đón ánh ban mai, gương mặt xinh đẹp như ngọc dương chi điểm thêm ánh vàng lấp lánh, thêm phần đẹp đẽ nghiêm trang.
Mười ngón tay đan xen, tâm hồn nối liền, đúng vậy, ai dám nói một chữ? Ai có quyền gì mà nói cơ chứ?
Minh Yên mỉm cười, không khuynh thành khuynh quốc nhưng lại nắm giữ trái tim của Chu Hạo Khiên, vậy đã đủ rồi!
Hai người chậm rãi rời đài quan sát, nhìn hạ nhân ở đằng xa đang bàn tán lập tức giải tán, hai người nhìn nhau cười, mặc kệ đi!
Chỉ với một câu nói, Chu Hạo Khiên ta đời này chỉ muốn yêu chiều Úc Minh Yên, cả đời tươi vui, ai dám nói một chữ? Không biết có bao nhiêu khuê nữ, thiếu phụ phải ghen tị, Chu Hạo Khiên trong mắt mọi người đã từng là một kẻ hoang đường, cả ngày chỉ biết quẩn quanh xóm làng chơi, không có công việc đàng hoàng, mà trong nháy mắt đã trở thành hình mẫu nam nhân đáng ngưỡng mộ, thế sự xoay vần, vận đổi sao rời, thật sự không thể ngờ mới chưa được hai năm mà đã khác xa như thế.
Dù ở bất cứ nơi đâu thì cái truyền nhanh nhất vẫn là lời đồn nhảm nhí, giống như con chuột sinh ra ở nơi bẩn thỉu, xì xà xì xầm, líu ra líu ríu, vừa nghe được tin tức đã quay đầu nói cho người khác, chỉ có thêm mắm thêm muối chứ tuyệt đối sẽ không nói thiếu một câu một chữ. Lời đồn này có thể vun đắp thành một người mà cũng có thể hủy hoại một người.
Ngày An Thân Vương hồi Kinh, dân chúng trong thành cảm thấy An Thân Vương không màng nguy hiểm mà đích thân tới khu thiên tai cứu trợ nên đã tự phát tổ chức chào đón, tiếng hoan hô kia vang tới trời cao. Đây là tiếng lòng của bách tính, người bọn họ cần là một quan vương hiền đức, có thể vì quốc gia thiên hạ mang đến ấm no cho mọi người, có thể suy nghĩ đến bách tính khốn khổ.
Tuy Minh Yên không ra ngoài xem, nhưng chỉ ở trong Vô Vi Cư vẫn có nghe loáng thoáng tiếng vang.
“An Thân Vương rất được lòng dân, kế thừa ngôi vua chỉ là chuyện sớm muộn, con mắt của dân chúng sáng như tuyết.” Bạch Hinh vừa cười vừa nói, nhìn Minh Yên kiểm tra lại danh sách khách trong yếu tiệc lễ Hoa Triều và danh mục thịt rượu.
“Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, nhưng chỉ cần không gặp phải thiên tai, dân chúng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị dồn vào đường cùng đứng lên khởi nghĩa, về cơ bản một quân chủ thuận lợi kế vị vẫn phải nhìn đại thần trong triều ủng hộ ai.” Minh Yên vừa nói vừa chỉ hai người trong danh sách: “Tả tướng phu nhân và Hữu tướng phu nhân, tỷ nói bọn họ đồng ý tham gia lễ Hoa Triều, thật ra là muốn quan sát, thần dân hướng về vua đều sẽ được trọng dụng, ai cũng không ngu.”
Thật ra Bạch Hinh không hiểu lắm, nhưng vẫn nói: “Nô tỳ ngu dốt không hiểu rõ, xin chủ tử chỉ điểm.”
Minh Yên ngẩng đầu nhìn Bạch Hinh nói: “Thật ra rất đơn giản, giả sử như vương phủ chúng ta đi, trước tình thế hiện tại, coi Tương Thân Vương như Mục Trắc phi, Túc Thân Vương là Tần Trắc phi, An Thân Vương thì là ta, tỷ nói xem, tất cả quản sự bà tử, nha hoàn sai vặt từ trên xuống dưới trong vương phủ có ai không muốn tương lai của mình tốt hơn, nhưng có ba chủ tử nên phải nhìn chuẩn, xem ai có tiền đồ!”
Minh Yên nói rất dễ hiểu, Bạch Hinh lập tức hiểu ngay, cười nói: “Tất nhiên nô tỳ đi theo chủ tử, còn người ngoài thì coi như không biết.”
“Thế nên ấy, chúng ta tổ chức lễ Hoa Triều này là để mở đường cho An Thân Vương.” Minh Yên khẽ cười một tiếng, khép danh sách lại nói: “Người tới trong ngày lễ đều là người có cáo mệnh trong triều, có địa vị cao quý, nhớ căn dặn tất cả đều phải cẩn thận, nếu ai gây ra sơ suất gì, đừng trách ta không khách sáo.”
Bạch Hinh trịnh trọng gật đầu, nói: “Chủ tử cứ yên tâm, chuyện lớn thế ai lại dám hồ đồ chứ?”