Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 247: Tiếp tục giao tranh không phân cao thấp




Đến tháng Chạp, mọi người bận tối mắt tối mũi, đây là Tết đầu tiên sau chiến loạn, ai cũng muốn giải xui đón mừng nên khắp vương phủ treo lồng đèn đỏ chót, tường được quét vôi mới, ngay cả nóc nhà hơi cũ cũng được thay mới, ban đầu định dùng ngói lưu ly, xa xa nhìn lại như mây gấm rực rỡ, nhưng với tình hình trước mắt, thái độ cẩn thận của Vũ Ninh Vương lại được thể hiện rõ ràng toàn bộ, đề nghị này của Chu Hạo Nam bị khiển trách một trận.

“…Quốc gia chưa yên ổn, trên triều đình sợ bóng sợ gió, người người bất an, ngay giai đoạn nhạy cảm này phải hết sức cẩn thận. Mặc dù ngói lưu ly này là đồ của nội công, nếu là những năm khác thì cũng thôi, chưa chắc Hoàng thượng sẽ trách mắng nặng nề. Nhưng ngay lúc chiến loạn qua đi, Tương Thân Vương bị giam lỏng, Túc Thân Vương bị giáng chức khiển trách, phủ Vũ Ninh Vương chúng ta lại vì chiến công bình loạn của Hạo Khiên mà danh tiếng nổi bật, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, mỗi bước đi đều phải cẩn thận từng li từng tí, sự cẩn thận tỉ mỉ ngày xưa của con đi đâu rồi? ” Lửa giận lần này của Vũ Ninh Vương không bình thường, trách cứ Chu Hạo Nam ghê gớm.

Chu Hạo Nam quỳ gối trong đại sảnh, mọi người xung quanh không dám nói lời nào, lão Vương phi ngồi ở vị trí đầu, Tần Trắc phi và Mục Trắc phi phân ra hai bên trái phải, Đại phu nhân, Nhị phu nhân cúi đầu không nói, Minh Yên cũng ngồi yên một chỗ không nói một lời, hai huynh đệ Chu Hạo Thần và Chu Hạo Khiên ngồi kề nhau, nha hoàn bà tử đều bị đuổi ra ngoài, trong đại sảnh càng yên tĩnh tới phát sợ.

“Nhi tử biết sai rồi, xin phụ thân bớt giận. Vốn nghĩ sắp đến Tết, mọi người trải qua trận chiến loạn này đều đã chịu nhiều khổ sở, vui vẻ phấn khởi giải xui cũng tốt, nhất thời quên mất việc trong triều, là lỗi của nhi tử.” Chu Hạo Nam quỳ trên đất, giọng nói tự trách vô cùng, khiến người nghe mềm lòng.

Vũ Ninh Vương nhìn Chu Hạo Nam, nghe hắn nói thế thì thở dài một tiếng, nói: “Người ta hay bảo lập nghiệp khó, kế thừa càng khó, tổ tiên Chu gia dùng máu tươi đúc thành uy danh phủ Vũ Ninh Vương, thân là con cháu đời sau phải cố gắng, cẩn thận bảo vệ gia nghiệp. Ta đã từng khuyên bảo con nhiều lần, mọi động thái của vương phủ đều bị người ta chú ý, cần phải cẩn thận, tuyệt đối không thể khoa trương làm lố, nổi bật thái quá, nhà quyền quý trăm năm thì phải có phong thái của thế gia, không phải cứ mua thêm mấy thứ của cải vật chất là có thể có được sự kính trọng của người ta.”

Trên trán Chu Hạo Nam đã lấm tấm mồ hôi, ngón tay bấu chặt, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Phụ thân dạy rất đúng, nhi tử đã tiếp thu, sau này chắc chắn sẽ cẩn thận trong mọi việc.”

“Được rồi, được rồi, Hạo Nam đã biết sai rồi, con đừng nói mãi như thế.” Lão Vương phi mở miệng nói, nhìn Vũ Ninh Vương nói tiếp: “Con thân làm cha, ngày thường có thời gian cũng nên nói chuyện nhiều hơn với các con của con, cứ phải đợi đến khi bọn trẻ phạm sai lầm, tính ra con cũng không đúng.”

“Vâng, nhi tử cũng biết sai, mẫu thân đừng giận. Trước kia không cảm nhận sâu sắc như vậy, lần động loạn này quả thực khiến nhi tử kinh sợ, sau này chắc chắn sẽ dạy dỗ ba đứa nó cẩn thận.”

Tần Trắc phi vẫn luôn nhíu mày lúc này mới thả lỏng, đứng dậy nhìn Vũ Ninh Vương nói: “Vương gia bận rộn công việc, là do thiếp thân không quan tâm đến hài tử, cứ nghĩ nó đã lớn, làm việc tự biết cẩn thận lại không ngờ phạm phải sai lầm như vậy, Vương gia muốn trách phạt thì hãy trách phạt thiếp thân.”

Vũ Ninh Vương than một tiếng, nói: “Mặc dù ngói lưu ly là đồ trong hoàng cung, nhưng mười mấy năm qua cũng có không ít các nhà quyền quý sử dụng, Đương kim Thánh thượng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng đó là trước kia, bây giờ đang lúc nhạy cảm, Hạo Nam quản lý công việc trong vương phủ cũng phải biết tình hình của triều đình, không thể vì một việc nhỏ mà đưa tới tai hại cho vương phủ.”

“Thiếp thân chắc chắn sẽ đốc thúc Hạo Nam thật tốt, sau này không còn vô tâm như thế này nữa.” Tần Trắc phi hơi cúi đầu, giọng nói buồn tủi ăn năn, thái độ của Vũ Ninh Vương dịu đi, nói: “Nàng ngồi xuống đi, đây không phải là lỗi của nàng, chỉ là bây giờ ngoài phủ An Thân Vương thì không ai có thể vượt qua thanh thế của vương phủ ta, chúng ta phải chú ý.”

“Vương gia nói đúng lắm, gần đây vương phủ quá nổi bật.” Tần Trắc phi phụ họa theo, thần sắc có hơi âu sầu, nói: “Nếu khiến Hoàng thượng nghi kỵ thì thật sự không tốt, Hạo Nam đáng bị phạt.”

Miệng thảo luận nên phạt Chu Hạo Nam nhưng hết lần này tới lần khác nhắc tới sự đa nghi của Hoàng thượng, Chu Hạo Nam có bản lãnh có thể khiến Hoàng thượng nghi kỵ sao? Không thể rồi! Người có thể khiến Hoàng thượng nghi kỵ là ai? Tất nhiên là Chu Hạo Khiên đang vang danh ầm ầm, một chiêu chỉ cây dâu mắng cây hòe này của Tần Trắc phi trong vô tình cáo trạng đến cả Chu Hạo Khiên.

Minh Yên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tần Trắc phi, xem ra nữ nhân này đã hạ quyết tâm muốn đấu với mình đến cùng, nhìn bộ dạng tủi thân của bà ta kìa, cứ như là bị chèn ép khổ sở lắm vậy.

Đúng lúc này lão Vương phi nói: “Con không cần nhạy cảm quá, chẳng qua là Hạo Nam nó bất cẩn thôi, sau này chú ý nhiều hơn là được.”

Hai mắt Minh Yên lóe sáng, mặc dù một câu kia của lão Vương phi rất bình thường nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không đúng, Tần Trắc phi nhạy cảm, Vương gia quá cẩn thận, Chu Hạo Nam ruột để ngoài da, trong này chẳng liên quan gì tới Chu Hạo Khiên, cũng nhờ lão Vương phi nói thay cho Chu Hạo Khiên, một câu đã chặn lời của Tần Trắc phi lại, ám chỉ bà ta nhạy cảm thì cũng đừng đẩy tất cả mọi chuyện lên người Chu Hạo Khiên.

Gừng càng già càng cay, xem ra lão Vương phi cũng đã hơi nghi ngờ Tần Trắc phi rồi, nhưng lúc này Mục Trắc phi không nói câu nào lại làm Minh Yên có hơi thắc mắc

Minh Yên cẩn thận sát Mục Trắc phi, chỉ thấy sắc mặt bà ta ủ rũ, thật ra từ sau khi kết thúc chiến loạn trở lại vương phủ, Mục Trắc phi có hơi khác thường, ánh mắt nhìn Minh Yên cứ là lạ, bình thường không tiếp xúc với Minh Yên mấy, nhưng ít nhất có thể nhìn thấy trong mắt Mục Trắc phi bập bùng ngọn lửa nhỏ, nhưng lần này Minh Yên chỉ thấy sự điềm nhiên bất thường trong đó.

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ Mục Trắc phi không còn thái độ thù địch với Tần Trắc phi nữa, Minh Yên không nghĩ ra, cũng không nhìn thấu, lại nghĩ tới nhân sâm trăm năm Mục Trắc phi tặng, còn nói là Chu Hạo Thần tặng, liệu trong này có uẩn khúc gì không?

Tạm thời Minh Yên không bận lòng, suy nghĩ chờ khi nào nhàn rỗi tìm Vũ di nương hỏi chuyện, thật ra còn có rất nhiều chuyện mà Minh Yên muốn biết, tỉ như lúc chiến loạn mình ra khỏi thành, tất nhiên có người xông vào vương phủ, vậy người của vương phủ thì sao? Đi đâu? Suốt khoảng thời gian này Minh Yên không có rảnh hỏi thăm chuyện này, mắt thấy đã sắp hết năm, lại bận rộn đủ chuyện thì không khỏi đau đầu.

“Vâng, nhi tức biết ạ.” Tần Tắc phi cung kính đáp, chậm rãi ngồi về chỗ ngồi của mình.

Lúc này lão Vương phi nhìn Vũ Ninh Vương nói: “Hạo Khiên bị thương, con nên tập trung việc trên triều, chuyện trong phủ đã có Uyển Nghi và Nhu Gia nên con không cần quá lo lắng, mặc dù Hạo Nam có lỗi nhưng không phải chuyện gì to tát, con đừng tức giận, trách mắng thì cũng trách mắng rồi, để nó đứng lên đi, ngày nào cũng bận rộn vì chuyện của vương phủ thì cũng khó tránh khỏi có lúc sơ suất.”

“Vâng.” Vũ Ninh Vương đáp, quay người bảo Chu Hạo Nam đứng lên, xong rồi mới nói: “Mẫu thân cũng phải giữ gìn sức khỏe, nhi tử còn có mấy việc phải xử lý, xin đi trước.”

Lão Vương phi cười nói: “Con mau đi đi, con ở đây mọi người cũng không thoải mái cười đùa, con đi đi để mọi người được tự nhiên.”

Nghe lão Vương phi nói vậy, Vũ Ninh Vương ngượng ngùng cười một tiếng rồi xoay người đi.

Vũ Ninh Vương vừa đi, bầu không khí trong phòng thoải mái hẳn ra, nhưng mà cũng không được tự nhiên như lão Vương phi nói, dù sao hoàn cảnh hiện tại cũng rất khó xử, xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải ai cũng có thể chấp nhận được.

Minh Yên nhìn lão Vương phi cười nói: “Trời lạnh nên không dẫn theo mấy hài tử qua thỉnh an tổ mẫu, đợi hôm nào ngưng tuyết sẽ bế qua cho tổ mẫu nhìn ạ.”

Minh Yên chủ động dời câu chuyện, không muốn mọi người khó xử thêm, lão Vương phi cười nói: “Nhị nha đầu có quấy nữa không?”

Gương mặt xinh đẹp của Minh Yên ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Mấy bữa nay ngoan hơn, tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi ạ.”

“Vốn dĩ nhà chúng ta có truyền thống học tập, luôn mời tiên sinh uyên bác về dạy, tiếc rằng sau này không nối tiếp nữa, nếu giữ đến giờ thì tốt, để hài tử Tống gia và hài tử nhà chúng ta cùng học chữ với nhau cũng là chuyện tốt.” Lão Vương phi thở dài một tiếng.

Minh Yên nghe vậy thì ánh mắt lóe sáng, do dự hỏi: “Bây giờ có thể làm lại được không ạ? Nghe nói phu tử Đỗ Thanh Hàn nghỉ ở thư viện Duyệt Vi rồi, nếu chúng ta có thể mời đến cũng là phúc của bọn trẻ. Nghiên ca nhi được ba bốn tuổi là đã phải bắt đầu học rồi, đợi đến lúc đó thì Đỗ tiên sinh đã bị người khác mời mất. Các nhà quyền quý thế gia tranh nhau sứt đầu mẻ trán vì một nhà nho uyên bác, Đỗ tiên sinh lại rất nổi tiếng, e rằng cũng không dễ mời.”

Lão Vương phi nghe vậy khẽ nhíu mày, từ tốn nói: “Đúng vậy, chỉ là không biết sau chiến loạn Đỗ tiên sinh đi đâu, tìm mãi không thấy. Nếu người này chịu đến, chúng ta cứ trả phí cao chút, một năm bốn mùa tám bộ y phục, một ngày ba bữa, ở luôn trong viện của chúng ta, nếu còn có người nhà thì cũng có thể đón tới ở chung, Vương phủ chúng ta rất rộng, vẫn còn phòng trống.”

Điều kiện này rất tốt, người bình thường cũng chỉ được một năm hai bộ y phục, chỗ ở thì tự túc, có người lo ba bữa, nhưng Đỗ Thanh Hàn là nhà nho uyên bác, nếu mời thì chắc chắn đãi ngộ không thấp, vậy nên lão Vương phi mới nói hậu hĩnh như vậy.

“Đỗ tiên sinh dạy đệ đệ nhà mẹ của con, tài học của tiên sinh rất đáng ngưỡng mộ, nếu muốn hỏi thăm, con sẽ nhờ đệ đệ nhà mẹ của con hỏi giúp, tình thầy trò của hai người họ rất tốt, Dương ca nhi làm bắc cầu có lẽ sẽ thành công.” Minh Yên càng nghĩ càng thấy việc này khả thi, hiện tại tìm được phu tử có tiếng không dễ dàng.

“Được, giao việc này cho con lo, đã có cách thì mau làm đi, qua năm mới đi mời sợ sẽ muộn đấy. Người như Đỗ tiên sinh không thiếu lời mời đâu.”

Từ sau khi trở về, Dương ca nhi đến thăm nàng một lần, tỷ đệ hai người tâm sự một hồi, chẳng qua là lúc đó vương phủ đang rất loạn, Úc phủ cũng có rất nhiều chuyện phải giải quyết nên không nói nhiều, bây giờ mọi thứ đã ổn định lại, Minh Yên nghĩ mình cũng nên về xem một chút.

Đúng lúc này Tần Trắc phi đứng dậy, cười nói: “Sắp hết năm còn rất nhiều chuyện phải xử lý, con về trước ạ.”

“Con cứ đi làm việc đi, nơi này không có gì phải lo lắng.” Lão Vương phi nói, Tần Trắc phi cũng nhân cơ hội cáo từ, Minh Yên ở lại nói chuyện với lão Vương phi một lát, kể mấy chuyện vui vẻ của tụi nhỏ, xong rồi mới đứng dậy cáo từ. Vừa ra khỏi cổng lớn của viện Thúy Ninh, Minh Yên quấn chặt áo khoác, sau đó nói với Bạch Hinh: “Tỷ qua chỗ Vũ di nương một chuyến, bảo là ta mới nàng ấy qua nói chuyện.”

Bạch Hinh gật đầu, quay người đi hướng khác.

Tuyết phủ khắp vườn, trên cành hoa héo rũ phủ tuyết trắng tinh, xa xa nhìn lại cảm thấy rất đáng yêu. Minh Yên đưa tay đụng nhẹ một cái, tuyệt đọng trên cành hoa lập tức rơi xuống như tạo thành màn mưa tuyết, khiến người ta thích thú mà cười khẽ, cảm giác lạnh buốt kéo tâm trạng ngẩn ngơ của Minh Yên về lại.

Dọc đường trở về Vô Vi Cư, dù đã đi guốc gỗ nhưng chân vẫn dính đầy bùn đất, Minh Yên đổi giày dưới mái hiến, Liên Song vén rèm cho Minh Yên đi vào, nàng quay đầu lại hỏi Liên Song: “Chuyện mà ta phái em đi tìm hiểu có hỏi được không?”

Liên Song gật đầu, nói: “Nô tỳ đã hỏi qua, tất cả đều nói không thấy Tần Trắc phi và Mục Trắc phi có tranh chấp gì, bây giờ mà hai người có ý kiến trái chiều thì Mục Trắc phi luôn là người lui một bước trước, thật sự khiến người ta bất ngờ.”

Minh Yên đã sớm phát giác trong này có điều khác thường, đang định hỏi kỹ lại thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, trong lòng hiểu nhất định là Vũ di nương đến, cũng tốt, đang có một số việc phải hỏi nàng ấy.

Vũ di nương vẫn xinh đẹp như trước, mặc một bộ váy áo hồng phấn càng tôn lên sự quyến rũ của nàng ấy, Minh Yên đứng dậy cười nói: “Mau vào đây, đi đường có bị lạnh không?”

Vũ di nương thi lễ chào Minh Yên, xong rồi mới nói: “Không sao, không quá lạnh, tuyết trong vườn rất đẹp, vừa đi đường vừa ngắm cảnh.”

Minh Yên khẽ cười một tiếng, kéo nàng ấy ngồi xuống sạp, Vũ di nương xua tay, vội nói: “Đây đâu phải là nơi tỳ thiếp được ngồi, chủ tử cứ ban cho một cái ghế tròn thôi.”

Thái độ của Vũ di nương rất kiên quyết, Minh Yên biết thân phận của hai người có tôn ti nên cũng không bắt ép, nói: “Cô để ý quá, chỗ này không có người ngoài, cần gì phải cứng nhắc như vậy, chẳng lẽ ta lại ăn thịt cô à?”

Vũ di nương nghe vậy thì hé miệng cười, xong rồi mới nghiêm túc nói: “Nếu là trước kia chủ tử bảo tỳ thiếp ngồi thì tỳ thiếp sẽ ngồi, nhưng ngươi bây giờ tiểu chủ tử được phong làm Vương Thế tử, rất nhanh chủ tử sẽ được phong làm Chính phi, không có khuôn thước thì không thành vuông tròn, chủ tử lương thiện nhưng có một số nô tài gan to bằng trời dám trèo lên đầu chủ. Người cũng không thể quá hiền, hiền thì cũng phải nhìn người, nhìn chỗ.”

Minh Yên nghe lời này thì lấy làm kỳ lạ, trước kia Vũ di nương sẽ không nói những lời này, sao lại thế này?

Bạch Hinh đi đến, trong tay bưng một khay gỗ tử đàn khắc hóa, bên trên đặt chén trà Phấn Thải hoa văn hoa bướm, dâng trà cho Minh Yên, sau đó dâng trà cho Vũ di nương, xong rồi mới cất khay qua một bên, nói: “Vũ di nương nói không sai, chủ tử không thể giống trước kia, không có khuôn thước sẽ bị người ta coi thường.”

“Sao nha đầu nhà tỷ cũng nói những lời này, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Minh Yên nhìn Bạch Hinh, cứ cảm thấy là lạ.

Bạch Hinh lắc đầu nói: “Cũng không có việc gì lớn, chỉ là mấy nô tài nói linh tinh thôi.”

Minh Yên nghe Bạch Hinh nói vậy thì vỡ lẽ, chắc là trong vương phủ lại có người lan truyền chuyện gì đó, nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Khỏi lo, chủ tử nhà tỷ đanh đá như vậy, có thể bị bắt nạt được sao?”

Bạch Hinh dậm chân, nhìn Vũ di nương nói: “Di nương xem, di nương xem, thân là chủ tử mà còn bông đùa như vậy, bây giờ di nương hiểu tại sao nô tỳ lại lo lắng đề phòng suốt ngày rồi đấy, đúng không?”

Vũ di nương gật đầu, nhìn Minh Yên nói: “Đương nhiên trong lòng chủ tử có kế sách, chúng ta không thể đoán được. Không biết chủ tử gọi tỳ thiếp tới có chuyện gì sai bảo?”

Nghe vậy Minh Yên nghiêm túc lại, sau đó nói: “Quả thật có một số việc muốn hỏi di nương, nếu tới viện của di nương, Nhị phu nhân biết thì không biết phải nói sao, thôi thì gọi di nương đến đây, ở trong viện này cũng có thể yên tâm nói chuyện.”

Vũ di nương gật đầu, nhắc tới Nhị phu nhân, sắc mặt nàng ấy hơi cau có, Minh Yên nhìn mà thầm thở dài trong lòng, chính thê và ái thiếp luôn khó ở chung, chắc cuộc sống của Vũ di nương cũng không dễ chịu, tính Nhị phu nhân thế nào, mọi người đều biết cả.

“Ta muốn biết tại sao Mục Trắc phi lại đột nhiên thay đổi như thế? Đáng lẽ chiến hậu trùng phùng, trọng chưởng gia nghiệp thì bà ta phải vui vẻ mới đúng chứ, có phải trong này có nguyên nhân gì không?” Minh Yên không quanh co, hỏi thẳng vấn đề luôn.

Vũ di nương than nhẹ một tiếng, nói: “Về chuyện này thì đúng là tỳ thiếp có biết một chút, có lẽ là vì Nhị gia từ bỏ tranh đoạt tước vị với tiểu Vương gia, khiến Mục Trắc phi mất ý chí chiến đấu.”

Minh Yên sửng sốt, nhíu mày hỏi Vũ di nương: “Từ bỏ? Di nương nói vậy là thế nào?”

Tay đang cầm chén trà của Vũ di nương siết lại, ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu lên nhìn Minh Yên, tựa như hạ quyết tâm, nói: “Chủ tử, hôm nay tỳ thiếp sẽ nói rõ, dù sao tỳ thiếp cũng chỉ định nói việc này với người, có điều vẫn luôn không có thời gian rảnh. Chuyện là thế này, giai đoạn đầu quả thật Nhị gia muốn tranh đoạt tước vị với tiểu Vương gia, khi đó hình tượng trong mắt người khác của tiểu Vương gia không mấy tốt đẹp, Nhị gia khinh thường tiểu Vương gia, sao có thể để người như vậy tiếp quản vương phủ? Hơn nữa từ nhỏ Nhị gia đã cho rằng tiên Vương phi cướp vị trí Chính phi của Mục Trắc phi, tiểu Vương gia cướp vị trí Thế tử của chàng ấy, do đó rất hận tiểu Vương gia, nhưng tỳ thiếp dám thề với trời, Nhị gia không hề muốn hãm hại tiểu Vương gia. Thời gian dần trôi, tiểu Vương gia dần bộc lộ tài năng, thanh danh vang dội, mới đầu trong lòng Nhị gia rất khó chịu, nhưng dần dần uy danh của tiểu Vương gia càng truyền xa, Nhị gia lại kính nể tiểu Vương gia hơn. Bởi vậy Nhị gia đã nói rõ với Mục Trắc phi và Vương gia, chàng ấy sẽ không tranh đoạt tước vị với tiểu Vương gia nữa.”

Minh Yên bất ngờ mắc nghẹn, trà vừa uống cũng suýt phun ra, Bạch Hinh vội vàng tới vỗ lưng cho Minh Yên, cầm khăn lau nước dây ra người, Vũ di nương muốn giúp thì Minh Yên lại ra hiệu bảo nàng ấy ngồi xuống, thở dốc một hơi xong rồi mới nói: “Không sao, không sao, chỉ là bị câu vừa rồi của di nương dọa sợ thôi.”

Vũ di nương hiểu, cúi thấp đầu không trả lời.

Lúc này Minh Yên mới nói: “Không ngờ Vương gia lại cổ vũ nhi tử thứ hai tranh đoạt tước vị với con út, đúng là làm người ta bất ngờ vô cùng.”

Vũ di nương vò khăn, luống cuống nói: “Chủ tử đừng giận, đây đều là chuyện của trước kia, bây giờ Nhị gia đã khẳng định rõ ràng là sẽ rút lui, Vương gia cũng không còn cách, hơn nữa với tình thế hiện tại, ai có thể rung chuyển được địa vị của tiểu Vương gia chứ?”

Lời này nói đúng về tình hình hiện tại, chỉ cần An Thân Vương lên ngôi báu, địa vị của Chu Hạo Khiên sẽ vững như bàn thạch. Nhưng Minh Yên vẫn không nuốt trôi, nhìn Vũ di nương hỏi: “Chẳng lẽ Vương gia vẫn cứ hồ đồ như vậy? Đích thứ không rõ ràng?”

Vũ di nương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là thế này, năm đó khi Vương gia chưa thành thân cũng yêu Mục Trắc phi ngay từ cái nhìn đầu tiên, giống như tiểu Vương gia thích người vậy. Nhưng Vương gia không dám chống lại tứ hôn của Thánh thượng, cưới Vương phi, Mục Trắc phi vốn sẽ làm Chính phi ai ngờ trong chớp mắt lại biến thành Trắc phi, tất nhiên trong lòng oán hận. Chủ tử có phúc lớn, tiểu Vương gia không tiếc kháng chỉ tứ hôn, không cưới Chính phi vì người, mà năm đó Vương gia lại không có đủ dũng khí để chống lại. Cũng có thể nói như này, tiểu Vương gia không có tình cảm với cái vương phủ này, cha không thương, nương không còn, dù Hoàng thượng trong cơn nóng giận niêm phong vương phủ thì ngài ấy cũng sẽ không quan tâm, thế nhưng Vương gia không giống vậy, Vương gia lớn lên trong vương phủ, được lão Vương gia và lão Vương phi yêu thương vô cùng, vương phủ này là mạng của ông ấy, cho dù ông ấy mất mạng thì cũng không thể để vương phủ chịu vết nhơ.”

“Cho nên năm đó Vương gia không có dũng khí và độ gan lì như tiểu Vương gia có thể vứt bỏ vương phủ, ông ấy đành phụ tình cảm của Mục Trắc phi, cưới Vương phi, sau khi Mục Trắc phi vào phủ chỉ có thể làm Trắc phi thì nào chấp nhận được, tranh đấu với Vương phi rất nhiều, tình cảm giữa Vương gia và tiên Vương phi không tốt, ngay cả sau khi sinh tiểu Vương gia, ông ấy cũng không để ý tới, người nghĩ mà xem, dưới hoàn cảnh như thế, tất nhiên Vương gia chỉ cảm thấy nợ Mục Trắc phi rất nhiều, sao có thể yêu thương hài tử của tiên Vương phi được, do đó muốn truyền tước vị cho Nhị gia để bù đắp cho mẫu tử Mục Trắc phi.”