Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 24




Nghe thấy tiếng quát chói tai của Lan Cúc, Minh Yên cảm thấy trái tim của mình càng đập mạnh hơn, Lan Phương có thể chắc chắc như thế, có thể biết rõ cây trâm Tô ma ma cầm về nhất định là trâm ngọc Linh Lung, Minh Yên làm thế nào cũng không ngờ mình luôn luôn cẩn thận bước từng bước, cuối cùng vẫn rơi vào cạm bẫy của Lan Phương.

Thật ra cũng không thể trách Minh Yên, sao Minh Yên biết Lan Phương lại có hai cây giống nhau như đúc, nếu Minh Yên sớm biết, cục diện lúc này cũng sẽ không bị động như thế, nàng sẽ sớm đề phòng cẩn thận. Minh Yên cũng không phải là người dễ dàng nhận thua, nhớ tới lúc ở viện Trúc Ẩn Liên Song kiên quyết muốn cài cây trâm lên tóc mình, Minh Yên bình tĩnh trở lại, Liên Song đã không còn là Hải Đường của trước kia, nàng ấy làm như vậy nhất định là có lý do, chỉ là lý do này mình hoàn toàn không biết mà thôi.

Minh Yên không dám nhìn về phía Liên Song, rất sợ Đại phu nhân và Lan Cúc sẽ phát hiện ra cái gì đó, chỉ tranh thủ trước khi Tô ma ma nói chuyện với Lan Cúc mà nhìn Lan Cúc, sít chặt cái khăn trong tay, nước mắt trong hốc mắt di động, âm thanh run rẩy nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ không suy nghĩ xem trên đời này có kẻ ngốc như vậy sao? Cầm cây trâm đưa cho tỷ phu nhà mình còn dám trắng trợn cài trâm lên tóc? Huống chi dù có đưa cây trâm này cho tỷ phu thì vẫn biết chủ nhân của cây trâm là ai? Muội và tỷ phu chưa bao giờ gặp mặt riêng, càng không lén lút nói với nhau câu nào, cho dù không tin muội thì tỷ cũng không thể không tin tỷ phu chứ? Mọi người trong phủ đều nói tỷ phu chính trực, thái độ đoan chính, người chính trực đoan chính sao có thể giở thủ đoạn mờ ám với thê muội[1] của mình?”

[1] Thê muội: muội muội của thê tử

Dáng vẻ Minh Yên điềm đạm đáng yêu, trên mặt đầy vẻ uất ức, môi mím chặt hiếm khi mang theo vẻ quật cường, ánh mắt nhìn Lan Cúc kiên định, giống như cành cây bị cuồng phong quét qua vẫn cố gắng kiên cường thẳng sống lưng của mình, bộ dạng quật cường chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt mọi người này của Minh Yên xâm nhập vào trong lòng Lan Cúc.

Lan Cúc nhìn Minh Yên trong lòng có một cảm giác khó tả bằng lời, niềm tin kiên định khi nãy dường như bị hòa tan trong phút chốc, tác dụng của lời Minh Yên nói không lớn nhưng vô cùng có phân lượng, không tin Minh Yên có thể hiểu, một muội tử mới quen không bao lâu dựa vào cái gì mà phải tin muội ấy, nhưng trượng phu của nàng thì sao? Lan Cúc tin tưởng Chung Dực, ít nhất nàng tin vào nhân phẩm của Chung Dực. Nghĩ tới đây, cơn tức giận bàng trướng tựa như bị thọc một cái lỗ, trở nên mềm nhũn, rồi thả lỏng ra, vẻ mặt Lan Cúc cũng hòa hoãn rất nhiều.

Minh Yên nhìn vào trong mắt, trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi, Lan Cúc vẫn giống trước, cho dù tức giận cỡ nào tỷ ta đều sẽ lạnh lùng bình tĩnh, lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay khiến Minh Yên cảm thấy dinh dính, nhưng vẫn nói tiếp: “Nhị tỷ tỷ, chuyện khác muội không nói, nha hoàn bên cạnh em đều được phân tới sau khi muội vào phủ, tỷ nói bọn họ sẽ vì muội mà bất chấp tình cảnh cả nhà bị bán để đưa cây trâm giúp muội sao? Muội không tiền không thế, dựa vào cái gì mà bọn họ bán mạng cho muội?”

Lời vừa thốt ra ngay cả vẻ mặt Đại phu nhân cũng hòa hoãn một chút. Đây là một vấn đề thực tiễn của con người, ở trong mắt, trong lòng những người này, ai cũng sinh tồn vì lợi ích. Đổi lại là trên người mình, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng bán mạng cho một tiểu thư mới vào phủ không bao lâu, không được cưng chiều, từ bụng ta suy ra bụng người, vốn là lẽ bình thường thôi.

Lan Phương hung dữ nhìn chằm chằm vào Minh Yên, không ngờ Minh Yên lại khôn khéo như thế, nhưng dù thế nào cũng không né được chuyện kế tiếp, chỉ cần Tô ma ma lấy cây trâm ở chỗ Chung Dực ra, tất cả chuyện này đều không thể giải thích.

“Thất muội muội, tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, vẫn nên nhìn vật trong tay Tô ma ma trước đã, muội thấy thế nào?”

Lan Phương hờ hững nói một câu, lại kéo sự chú ý của Lan Cúc và Đại phu nhân về, Đại phu nhân nhìn Tô ma ma nói: “Đồ đâu?”

Tô ma ma do dự nhìn Đại phu nhân một cái, lại nhìn về phía Lan Phương, rốt cục vẫn phải hạ quyết tâm, nói: “Phu nhân, nô tỳ có chuyện riêng muốn nói với ngài.”

Đại phu nhân sững sờ, nghi ngờ nhìn Tô ma ma, bà biết Tô ma ma là loại người gì, lúc này nói như vậy nhất định là có chuyện quan trọng, gật đầu nói: “Đi theo ta.”

Đại phu nhân đứng dậy đi vào phòng trong, mọi người ở trong phòng chỉ có thể yên lặng cùng đợi. Minh Yên cảm thấy mình có một cơ hội sống, nếu Tô ma ma lấy trâm ngọc Linh Lung ra ở đây, tuyệt đối sẽ không bận tâm đến thể diện của mình mà làm ra chuyện gì, có lẽ đồ trong tay Tô ma ma không phải trâm ngọc Linh Lung, nhưng rốt cuộc là thứ gì khiến Tô ma ma không thể mở miệng như thế?

Không chỉ Minh Yên không đoán ra, ngay cả Lan Phương cũng thấy bất ổn trong lòng, cố gắng suy nghĩ xem có phải có vấn đề ở chỗ nào không, từ tiểu tư đưa cây trâm đến nô tỳ động thủ ở nội viện tất cả đều là người mình tín nhiệm, huống chi trên tay mình đều có nhược điểm của mấy người này, cho dù bị bắt được cũng không dám nói lung tung, nhưng Tô ma ma kiêng dè cái gì đây? Trừ phi thứ bà ấy lấy được không phải là trâm ngọc Linh Lung, nhưng nếu không phải là trâm ngọc Linh Lung thì là cái gì? Đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tô ma ma liếc mình một cái, trong lòng Lan Phương thật sự  bồn chồn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới đây, Lan Phương nghi ngờ nhìn về phía Minh Yên, nhưng lại thấy vẻ mặt Minh Yên cũng mờ mịt. Lan Phương bất an trong lòng, Minh Yên cũng không biết chuyện sẽ phát triển đến bước này. Trong ván cờ ngày hôm nay, ngoại trừ Minh Yên và mình ra thì còn có một cao thủ ẩn nấp, rốt cuộc người đó là ai? Lại nhắm vào người nào? Một chuyện không thể xác định hoàn toàn khiến Lan Phương lo lắng, đối với người quen khống chế toàn cục ở trong tay mà nói, tình huống không xác định như vậy sẽ càng làm nàng tâm hoảng ý loạn, khiến trong lòng nàng không rõ ngọn nguồn, trong dáng vẻ triển khai bước kế tiếp chung quy vẫn lộ ra chút khẩn trương.

Lan Cúc nhìn cánh cửa phòng trong im lặng không nói gì, nàng là người bị hại trong chuyện này còn có chuyện gì khiến nàng không thể nghe, nghĩ tới đây bước nhanh đi đến phòng trong.

Lan Cúc chợt vén rèm đi vào, quả thực hù dọa Đại phu nhân và Tô ma ma, Đại phu nhân nhìn nàng nói: “Sao lại lỗ mãng như vậy?”

Lan Cúc cắn răng nói: “Rốt cuộc là lấy được đồ gì sao lại không thể để con xem? Nương, người phải biết con là người chịu oan lớn nhất trong chuyện này, người không thể tránh con.”

Đại phu nhân nghe thấy lời Lan Cúc thì xoa xoa lông mày, thở dài một tiếng, nói: “Không định tránh con, còn không phải là vì Tô ma ma không xác định được mới lén nói với nương sao? Con tới đây xem thứ này rốt cuộc là của con hay là Lan Phương? Đồ của hai tỷ muội các con có rất nhiều thứ giống nhau, trong lúc nhất thời nương không thể phân biệt được.”

Nghe nói như thế Lan Cúc thật sự bị dọa, nhìn Đại phu nhân hỏi: “Là có ý gì ạ? Của con? Lan Phương?”

Đại phu nhân cau mày nói: “Có thể là có người nghe nhầm trâm ngọc Linh Lung gì đó rồi, đồ ở chỗ nữ tế là một trụy Song Ngư bằng bạch ngọc, nương nhớ con và Lan Phương mỗi người có một cái đúng không?”

Lan Cúc gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, nhưng của con vẫn còn ở trong rương, đã rất lâu rồi không có lấy ra.” Lan Cúc nói đến đây liền biến sắc, không phải là của nàng vậy thì là của Lan Phương. Nghĩ tới đây, nàng nhìn Đại phu nhân, trong lòng trở nên phập phồng bất định, khuôn mặt âm u không dứt, là Lan Phương sao?

Đại phu nhân với tay kéo Lan Cúc bảo nàng ngồi xuống, nói: “Con đừng sốt ruột, để nương gọi Lan Phương vào hỏi xem sao, con đừng nói gì là được.”

Lan Cúc hờ hững gật đầu, chấn động này quá lớn, nàng không thể tin đâu là thật, tại sao lại như vậy?

Đại phu nhân quay đầu nhìn Tô ma ma nói: “Bà ra ngoài nói với mọi người là đồ trong tay cô gia là của Nhị tiểu thư, bảo tất cả mọi người giải tán, gọi Ngũ tiểu thư vào đây.”

Tô ma ma nhanh chóng đi ra, biết chuyện này quan trọng, nếu là người khác thì thôi, đằng này lại là Ngũ tiểu thư, muội tử ruột của Nhị tiểu thư, chuyện này không tiện xử lý rồi nhỉ?

Tô ma ma nói lại lời của Đại phu nhân, lúc ấy Lan Phương sửng sốt, Minh Yên nghi ngờ nhìn Lan Phương một cái, lại nhìn sang Tô ma ma, lúc này mới vẫy tay gọi Liên Song tới vịn nàng ấy đi ra ngoài, ngày nay quả thật rất đặc sắc, chân của nàng sắp nhũn ra rồi, nàng phải ngủ một giấc thật đã, mối nghi ngờ trong chuyện này phải để Liên Song giải rồi.

Lan Lăng quỳ lâu như vậy cuối cùng lại đợi được một kết quả như thế, nhưng Mịch Lộ lại bị bắt, cả đời này sẽ mang theo vết nhơ trên người, lúc Lan Lăng vịn Dạ Tuyết đi ra ngoài không hề nhìn Mịch Lộ bị đánh cho gần chết, Dạ Tuyết lén liếc nhìn Mịch Lộ một cái, chỉ cảm thấy trái tim lành lạnh, chỉ sợ Mịch Lộ không sống nổi nhỉ?

Lan Phương vén màn lên đi vào phòng trong, trong lòng có chút lo sợ bất an, nhìn vẻ mặt Lan Cúc, trong lòng càng thêm thấp thỏm, ngược lại vẻ mặt Đại phu nhân hòa ái, nhưng càng như vậy trong lòng Lan Phương càng lo lắng, “Mẫu thân gọi nữ nhi vào có chuyện gì muốn dặn dò ạ?”

Đại phu nhân cười nhìn Lan Phương nói: “Tới đây ngồi bên mẫu thân này, ba mẹ con chúng ta trò chuyện.”

Lan Phương ngập ngừng đi tới, lúc này cho dù có lo lắng cũng vô ích, đành phải cẩn thận ứng phó thôi. Ngồi xuống bên Đại phu nhân, lại nghe thấy Đại phu nhân cười nói: “Lan Phương à, con còn nhớ lúc nhỏ nương có làm cho hai tỷ muội các con một đôi trụy Song Ngư không?”

Lan Phương gật đầu một cái, nói: “Nhớ ạ, sao mẫu thân lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”

“Còn không phải do cháu ngoại nhỏ U tỷ nhi của con sao, mấy ngày trước nhìn thấy trụy Song Ngư của Đại tỷ tỷ con thì nằng nặc muốn có, sau đó lại nghe nói chỗ con vẫn còn một cái thì muốn mượn, nương nghĩ con cũng lớn rồi không có dùng đến, không bằng cho cháu gái ngoại của con đi.” Nụ cười của Đại phu nhân như gió xuân hoà thuận, khiến lòng người sảng khoái.

Lan Phương sững sốt, há miệng nói: “Cái đó không còn ở chỗ của con nữa.”

Đại phu nhân và Lan Cúc lấy làm kinh hãi, nhìn Lan Phương nói: “Con nói gì? Không ở chỗ con? Là sao?”

Trong đầu Lan Phương đột nhiên lóe lên, chỉ cảm thấy trong lòng như bị sét đánh, đè nén sợ hãi trong lòng, ổn định hơi thở nhìn Đại phu nhân và Lan Cúc nói: “Năm đó khi Lục muội muội tặng trâm ngọc Linh Lung cho con, con tiện tay tặng đáp lễ cho muội ấy rồi.”

Lời còn chưa dứt, Đại phu nhân và Lan Cúc vừa nghe thấy vậy cả người đều thay đổi, tại sao hôm nay đồ của Lan Nhụy lại xuất hiện ở trong tay Chung Dực?

Vẫn là Lan Cúc kịp phản ứng lại, đối với cái chết của Lan Nhụy, trong lòng hai người đều có quỷ, không muốn để cho Lan Phương biết chuyện gì, kiên cường cười nói: “Vậy thì thôi, lúc về tỷ đến cửa hàng làm cho nó một cái, mệt mỏi cả ngày rồi, còn bị rơi xuống nước, muội cũng trở về nghỉ ngơi đi.”

Lúc này trong lòng Lan Phương đã hiểu, đồ Tô ma ma cầm về không phải là trâm ngọc Linh Lung là mà trụy Song Ngư bằng bạch ngọc, đồ nàng tặng cho Lan Nhụy sao lại xuất hiện trong tay Chung Dực? Năm đó sau khi Lan Nhụy chết, không phải mẫu thân đã niêm phong hết tất cả đồ đạc của nàng ấy rồi sao? Điều này sao có thể? Lan Phương chỉ cảm thấy trước mắt tối om suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, may mà nàng vịn góc bàn, Đại phu nhân thấy vậy vội vàng nói: “Tô ma ma, đưa Ngũ tiểu thư trở về, rồi mời lang trung đến khám.”

Tô ma ma đáp một tiếng, vội dìu Lan Phương rời đi.

Đại phu nhân và Lan Cúc liếc mắt nhìn nhau, tâm trạng của hai người đều không bình tĩnh, ai mà nghĩ tới chuyện lại thành ra như vậy chứ.

“Nương, năm đó đồ của Lan Nhụy, viện của Lan Nhụy không phải đều đã niêm phong hết rồi sao? Sao lại có đồ lọt ra ngoài vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lan Cúc chỉ cảm thấy toàn thân run lên, ngay cả giọng nói cũng có chút run run.

Vẻ mặt Đại phu nhân tái nhợt, hồi lâu mới nói: “Con cảm thấy lời của Ngũ nha đầu là thật? Ngọc trụy kia nó thật sự tặng cho Lan Nhụy?”

“Ý của nương là Lan Phương nói dối? Con thấy không giống lắm, dáng vẻ vừa rồi của Lan Phương không giống như là nói dối, Lan Nhụy tặng cho Lan Phương cây trâm, Lan Phương đáp lễ ngọc trụy lại cũng coi như hợp tình hợp lý. Hơn nữa con cảm thấy Lan Phương đâu phải đồ ngốc, làm sao có thể đưa vật này cho Chung Dực? Lan Phương sẽ không làm chuyện như vậy.” Ở trong lòng Lan Cúc, Lan Phương sao có thể là người đi thích tỷ phu của mình?

Vấn đề nằm ở chỗ đồ Lan Phương đã tặng cho Lan Nhụy, mà tất cả đồ của Lan Nhụy đã bị niêm phong hết rồi thì sao lại xuất hiện trước mặt công chúng được, còn xuất hiện ở trong tay Chung Dực với cách thức như vậy, Lan Cúc càng nghĩ càng sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, nương nói xem có phải quỷ hồn của Lan Nhụy trở về không?”

“Nói bậy?” Đại phu nhân nổi giận nói, nhưng trong lòng cũng có chút sợ hãi, vấn đề này quá mức quỷ dị, trong lòng Đại phu nhân cũng tê dại, nhìn Lan Cúc nói: “Con đừng lo, có lẽ năm đó Lan Nhụy không biết lại mang đi tặng cho ai, chuyện ngày hôm nay thật sự là rất trùng hợp. Là ai sai khiến Mịch Lộ làm ra chuyện này? Nhìn Lan Lăng thì không giống là người có tâm kế, tìm không ra người mới là đáng sợ nhất.”

Trong lòng Lan Cúc lúc nào cũng không ổn định, nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, chúng ta đến viện của Lan Nhụy xem thử được không? Nếu có người lén đi vào trộm đồ vậy nhất định sẽ để lại dấu vết, còn nếu không có ai động tới…”

Lan Cúc còn chưa nói hết, Đại phu nhân cũng hiểu được, nhìn Lan Cúc có chút đau lòng, nói: “Không có tiền đồ gì cả, sợ cái gì? Chỉ là một thứ nữ nhỏ, khi còn sống nương còn không sợ, chết rồi thì sợ gì hả? Đi, chúng ta đi xem, nương không tin ban ngày ban mặt còn dám chạy ra dọa người.”

*

Minh Yên trở lại viện Trúc Ẩn, cả người mệt mỏi, Tuyết Hủy, Ký Dung còn có Liên Song vây quanh Minh Yên, Tuyết Hủy nói đầu tiên: “Nô tỳ lo muốn chết, tiểu thư quay lại là tốt rồi, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy ngẫm lại mà cảm thấy sợ.”

Ký Dung đồng cảm gật đầu, nhìn Minh Yên nói: “Sau này không thể sơ suất như vậy nữa, không ngờ Ngũ tiểu thư ác như vậy, thật sự là không thể nhìn người chỉ nhìn bề ngoài.”

Liên Song lau nước mắt nói: “Đâu chỉ là ác, rõ ràng là Ngũ tiểu thư muốn giết chết tiểu thư mà, nếu không phải tiểu thư liệu địch trước, người bị đánh chết hôm nay sẽ không phải là Mịch Lộ rồi.”

Liên Song cố ý nói như vậy, là vì thân phận thật sự của Liên Song không thể để lộ ra ngoài, cho nên ở trước mặt Tuyết Hủy và Ký Dung, Liên Song vẫn là tiểu nha hoàn như cũ, nàng không muốn khiến Tuyết Hủy và Ký Dung cảm thấy nàng muốn tranh thủ tình cảm gì đó, vẫn là tiểu nha hoàn như trước, chỉ cần trong lòng Minh Yên biết nàng là ai là được rồi. Minh Yên phất phất tay nói: “Sau này canh chặt cửa một chút, hễ là những đồ vật hay là người bên chỗ Ngũ tỷ tỷ, đều phải đặc biệt chú ý đến, ta ngủ trước, đầu nặng rồi, mấy người cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Tuyết Hủy nhìn Minh Yên nói: “Nô tỳ ở lại hầu hạ, người rơi xuống nước lại hứng gió, nếu bị sốt thì phải làm sao? Bên cạnh không có người không được đâu.”

Minh Yên mở mắt nhìn Tuyết Hủy nói: “Tỷ còn phải trông nom chuyện trong viện, mấy ngày nay cũng đặc biệt chuyên tâm, mọi chuyện không thể rời khỏi tỷ. Ký Dung thay ta đến chỗ Thập Nhất di nương một chuyến, thay ta cảm ơn nàng ấy, Liên Song thì ở lại trông coi đi.”

Sắp xếp của Minh Yên cực kỳ hợp lý, mọi người không có ý kiến gì, Tuyết Hủy không yên lòng lại dặn dò Liên Song đừng có lười biếng phải cẩn thận trông coi, lúc này mới cùng Ký Dung đi ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, Minh Yên ngồi dậy đi vào phòng ngủ, lên giường nghiêng người dựa vào gối, nhìn Liên Song kéo nàng ấy qua để nàng ấy ngồi xuống mép giường, đang muốn mở miệng, không ngờ vành mắt chua xót, nước mắt chảy xuống trước, Liên Song thấy vậy cũng ngồi xuống, kéo tay Minh Yên khóc hu hu, đợi một loạt cảm xúc uất ức, lo lắng, vui mừng ở trong lòng đều tuông trào, cảm xúc của hai người mới từ từ trở bình thường lại, không có gì so sánh bằng niềm vui vào lúc này, không có niềm rung động nào so sánh được với sống sót sau tai nạn lại gặp được nhau.

Cầm khăn lau nước mắt, Minh Yên nhìn Liên Song, khóe môi gợi lên nụ cười dịu dàng, nắm chặt tay Liên Song hỏi: “Sao em trở về?”

Liên Song nhìn vẻ mặt Minh Yên thì có chút đau lòng, nghẹn ngào nói: “Ngày đó uống xong chén thuốc kia tiểu thư liền rời khỏi thế gian, mấy người bọn muội đều sợ hãi, chẳng mấy chốc Đại phu nhân trói muội, Hồng Tụ, Lục La còn có Thiên Hương lại, lấy đồ nhét vào miệng bọn muội, giam ròng rã bảy tám ngày, chờ tới khi bọn muội ra được thì tang sự của tiểu thư cũng đã làm xong. Ngay trong đêm đó liền đưa bọn muội ra khỏi phủ, chẳng nói lời nào cứ thế bán bọn muội cho đám buôn người. Lúc ấy bốn người bọn muội thật sự sợ hãi, bọn muội bị nhốt vào một căn phòng nhỏ tối đen, ngay cả ánh mặt trời cũng không nhìn thấy, những ngày đó bọn muội nói với nhau rất nhiều lời. Bọn muội đều cảm thấy tiểu thư chết rất kỳ lạ, mọi người liền nghi ngờ lẫn nhau có phải trong mấy người bọn muội có người bất trung bất nghĩa hay không, tiểu thư cũng biết miệng Thiên Hương cay nghiệt nhất, mấy lời mắng chửi của nàng ấy liền đề ra nghi vấn, Lục La dần dần lộ chân tướng, Lục La nói người phía sau nàng ta hẳn là Ngũ tiểu thư, chỉ tiếc không đợi bọn muội hỏi xong thì Lục La đã bị đám buôn người mang đi, sau đó bọn muội biết có người chuộc Lục La ra ngoài, thấy vậy bọn muội càng thêm chắc chắn Lục La nhất định là tay trong, nếu không sao chỉ có mình nàng ta được chuộc ra ngoài? Sau đó đám buôn người lòng dạ hiểm độc kia lại bán bọn muội vào thanh lâu.

Ba người bọn muội thà chết thà chết cũng không theo, chạy trốn nhiều lần đều bị bắt trở về, Thiên Hương bị đánh đến mức tàn phế một chân, lúc đi thì khập khiễng, người trong thanh lâu không nên có dáng vẻ như vậy liền bán nàng ấy cho một tên lưu manh ở vùng nông thôn gần đó, hiện tại cũng không biết thế nào rồi. Hồng Tụ và muội thật sự không thể làm chuyện đó, nhưng cũng bị dọa sợ, cả người không có chỗ nào là tốt cả, huống chi bọn muội còn muốn trở về báo thù cho tiểu thư, vì vậy bọn muội bàn bạc với nhau là giả vờ khuất phục, bọn muội bắt đầu tiếp nhận huấn luyện trong thanh lâu, từ từ làm giảm cảnh giác của bọn họ, sau đó có một ngày có một đám người đến thanh lâu gây chuyện đánh đập tàn nhẫn, lúc ấy cực kỳ loạn, muội và Hồng Tụ thật sự cực hận nơi đó, thừa dịp hỗn loạn mà chạy đến phòng bếp châm một mồi lửa, muội và Hồng Tụ liền nhân cơ hội trốn thoát.

Sau khi trốn ra bọn muội không có một đồng xu trong người, vậy mà muội lại bị bệnh, đầu óc mê mang không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó muội hơi tỉnh táo một chút mới biết Hồng Tụ vì chữa bệnh cho muội mà bán mình, bán cho nhà người ta làm nha hoàn, tiền bán thân của nàng ấy đều dùng hết vào người muội nhưng vẫn không chữa hết được bệnh cho muội, muội nói với Hồng Tụ là trước khi muội chết muốn đến trước mộ của tiểu thư nhìn một chút, sau khi chết thì chôn muội ở bên cạnh tiểu thư. Hồng Tụ lại cầu xin chủ nhà cho nàng ấy thêm mấy ngày rồi dẫn muội lên đường, muội thấy được bia mộ của tiểu thư mới chết đi, Hồng Tụ không dám giống chống khua chiên chôn muội, lúc ấy địa giới phần mộ tổ tiên của Úc phủ có người trông chừng, cũng chỉ có thể thừa dịp ban đêm đào hố lén chôn muội. Lúc ấy mặc dù muội đã chết, nhưng kỳ quái là muội lại có thể nhìn thấy mọi chuyện xung quanh, muội cảm giác linh hồn của muội đang bay bổng bốn phía, muội nhìn thấy Hồng Tụ khóc đến mức sưng cả hai mắt, cũng nhìn thấy nàng ấy dùng hai tay đào mộ cho muội đến nát bấy, nhìn thấy Hồng Tụ dập đầu vào bia mộ của người, còn nói sau này nhất định sẽ báo thù cho người, sau khi nói xong lúc này mới len lén rời đi, lúc ấy trong lòng của muội khó rất chịu, đã bán mình đi rồi, thù này phải báo thế nào đây?

Sau đó thì trời mưa to, sấm sét vang dội, muội không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi tỉnh lại đã trở thành tiểu nha đầu tên Liên Song này. Liên Song cũng rất đáng thương, cha mẹ chết sớm, bị đám buôn người bán đi bán lại mấy lần rồi, lúc nô tỳ trở thành nàng ấy đúng lúc gặp người của Úc phủ đi vào mua nha hoàn, nô tỳ mất chút tâm tư mới được người của Úc phủ chọn trúng, lúc này mới vào Úc phủ.”

Minh Yên hồi tưởng lại khó tránh sau khi nàng mất một thời gian rất lâu mới thấy bốn phía đen kịt, nàng muốn sờ thứ gì đó nhưng sờ không được, muốn nói chuyện cũng không phát ra được âm thanh nào, giống như bị nhốt trong một cái hộp tối đen vậy. Khó trách sau đó nàng có thể cảm giác được xung quanh nàng có tiếng đào đất, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, thì ra đều không phải là giả, nàng còn nhớ lúc nàng ra ngoài cũng là trời mưa sét đánh, tia chớp sáng loáng khiến người ta hoa mắt, run rẩy, sợ sệt.