Công thành và thủ thành giống như cuộc đấu sức của hai người, nếu sức mạnh trời sinh đã tương đương nhau, ai có sức mạnh lớn hơi một chút, ai có sức chịu đựng lâu hơn một tí thì mới có thể là người chiến thắng cuối cùng.
E rằng lần này Túc Thân Vương muốn một chiêu diệt trừ Tương Thân Vương và An Thân Vương, đầu tiên triệu viện quân hồi kinh dẫn đến Tương Thân Vương nhịn không nổi xuất binh phục kích, Chung Dực suất lĩnh đại quân vây đánh phía sau, nếu An Thân Vương ngồi xem mặc kệ, vậy chưa tới mười ngày nửa tháng, phe Tương Thân Vương sẽ bị diệt gần như sạch sẽ. Môi hở răng lạnh, tất nhiên An Thân Vương sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, vì thế đã cho Chu Hạo Khiên suất lĩnh cứu viện. Dựa theo tình thế trước mắt, có lẽ tất cả đều nằm trong mưu tính của Túc Thân Vương, kết quả cuối cùng mà hắn muốn chính là cục diện trước mắt này.
Chu Hạo Khiên lãnh binh xuất chinh, trong Miên thành không có lực lượng, lúc này là thời cơ tốt nhất để công thành.
Cờ chiến phấp phời, ngựa hí vang to, năm vạn đại quân ngoài thành đã bày thành thế trận vòng cung, chỉnh đốn chờ lệnh, chỉ đợi tiếng kèn thổi vang, trận công thành nay sẽ lập tức khai chiến.
An Thân Vương đứng thẳng trên đầu tường, nhìn quân sĩ tướng lĩnh thủ thành hô to: “Gian Vương bắt nhốt Đương kim Thánh thượng, bây giờ lại có ý đồ diệt trừ quân ta, phàm là nam tử có lòng nhiệt huyết đều muốn giải cứu Quân vương, vệ gia hộ quốc, hôm nay Tống Tiềm ta đứng ở đây sát cánh cùng sống cùng chết với chư vị! Quyết thủ vững đến một khắc cuối cùng. Tuy rằng địch đông hơn ta, nhưng chúng ta quân thần một lòng, nhất định có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, đợi viện quân đến.”
An Thân Vương cổ động sĩ khí, đứng ở trên cao khích lệ lòng quân, chúng tướng sĩ cùng hô to đáp lại, tiếng hô rung chuyển núi sông, từng tiếng hô vang dội đất trời, vang vọng kéo dài, ngay đến Nhạc Tắc Sơn cũng hơi nhíu mày, hai mắt nheo lại nghiêm túc nhìn người mang giáp vàng đứng trên tường thành xa xa kia, trước giờ chỉ biết An Thân Vương được người người ca tụng là Hiền Vương, không ngờ còn có bản lãnh bực này, ngay ở thời điểm nguy cấp vẫn có thể vững vàng như núi, khí nuốt núi sống, chẳng trách Túc Thân Vương lại nói An Thân Vương đáng sợ hơn Tương Thân Vương, hôm nay chứng thực mới biết Vương gia hỏa nhãn kim tinh, thật sự không thua kém chút nào.
Hai quân giằng co, Nhạc Tắc Sơn thúc ngựa tiến lên, nói to: “Vương gia, chỉ cần người khoanh tay chịu trói, chủ của ta nói nhất định có thể đảm bảo cho ngài một đời vinh hoa. Dựa vào địa thế hiểm yếu chống chọi cũng chỉ kéo dài thời gian, Phi Ưng vệ của Chu Hạo Khiên đã bị quân Chung gia vây ở dốc Lạc Nhạn, chỉ cần hai ba ngày nữa chắc chắn sẽ bị quân Chung gia vây giết sạch sẽ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cần gì cứ phải để máu chảy thành sông, ít nhất cũng phải suy nghĩ cho bá tánh trong thành, Vương gia không nên ngoan cố cự đến cùng như vậy!”
Nhạc Tắc Sơn đúng là người thông minh, biết Tống Tiềm được người đời xưng là Hiền Vương nên đã lấy bá tánh ra hòng gây áp lực cho hắn, làm Tống Tiềm không chiến đã hàng. Nếu Tống Tiềm không mang an nguy sống chết của bá tánh thì sẽ thành hạng người hữu danh vô thực, nếu trói tay đầu hàng, cả đời này Tống Tiềm chỉ có thể làm Vương gia bù nhìn, thậm chí còn có thể sống một cuộc sống tạm bợ như sâu kiến, kế sách đánh vào tâm trí này, không thể nói là không độc, một câu đã đẩy Tống Tiềm đến lằn ranh giới nước lửa!
Đúng lúc này Minh Yên vừa leo lên tới thành lâu, đồng thời nghe thấy lời của Nhạc Tắc Sơn nói, quay đầu nhìn Tống Tiềm, tiến tới một bước nói: “Vương gia, để tiểu phụ nhân đối đáp với hắn vài câu!”
Tống Tiềm ngạc nhiên, cả kinh nói: “Sao muội lại lên đây?”
“Tất nhiên là để giữ vững lòng quân, người người đều biết tiểu Vương gia vì ta mà ngay cả mạng cũng có thể không cần, bây giờ ta thân chôn ở Miên thành, dù cho Phi Ưng vệ chỉ còn mình chàng ấy thì chàng ấy cũng sẽ lập tức trở về. Thứ cần lúc này chính là cảm giác ổn định lòng người, càng mạnh mẽ càng khiến mọi người có niềm tin tất thắng, một nữ tử yếu đuối như ta còn có thể thủ vững đến cuối cùng huống chi là nam nhi mạnh mẽ? Cái bọn họ cần chỉ là một niềm tin, Vương gia cho bọn họ niềm tin kiên định bảo vệ quốc gia, mà thần phụ cho bọn họ chính là niềm tin vào tình yêu thủy chung trong thời loạn lạc, cương nhu kết hợp cũng có thể cho ra kết quả không tưởng, xin Vương gia ân chuẩn cho thần phụ nói với hắn mấy câu.”
Minh Yên đưa hai người Tần Vũ và Liễu Thanh Mi trở về rồi vội vàng chạy đến. Bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến sự tàn khốc của cuộc chiến này, thế nhưng trong chiến tranh, cái người ta thường nhắc tới, cái người ta hâm mộ nhất lại không phải là ai lập công lớn, chiếm được mấy thành trì, mà là trong loạn thế này, nàng và Chu Hạo Khiên đã trải qua bao phen ly hợp. Tựa như trong máu tươi nở rộ một đóa hoa mai, từ xưa đến nay tình yêu là thứ cả nam lẫn nữ đều ước mong.
Mấy nghìn năm qua đã lưu truyền rất nhiều thần thoại tình yêu, trải qua ngàn năm dài đằng đẵng mà không mất, được mọi người kể lại say sưa, sinh lòng khao khát, đây thật ra cũng là tâm lý theo đuổi sự hoàn mỹ. Người đời không xem trọng Úc Minh Yên nàng, cũng không đánh giá cao Chu Hạo Khiên, nhưng điều mọi người quan tâm lại là tình yêu sống chết không chia lìa của bọn họ, dù trong thời loạn thế này tin tưởng thủy chung một lòng.
Con người có niềm tin thì sẽ bộc phát được sức mạnh vô tận, dù là một thư sinh tay trói gà không chặt nhưng trong lúc nguy cấp cũng có thể bất ngờ nâng được ngàn cân, không phải hắn biến thành đại lực sĩ trong vòng một đêm mà là niềm tin trong lòng hắn đã chiến thắng cơ thể hắn, kích động bộc phát ra tất cả tiềm năng cơ thể.
Con người chính là một loại quái vật, thường những lúc con người ta không tưởng tượng được sẽ giải phóng tiềm năng đáng kinh ngạc.
Minh Yên mặc một bộ áo lụa khói tím, khoác áo ngoài màu ngọc thêu nhành hoa mai và váy mã diện cùng màu, tóc búi kiểu hoa kế, cài trâm vàng, đính điền vàng[1], đứng trên tường thành cao cao, vạt áo tung bay trong gió, thời khắc này tựa như tiên tử đang nhảy múa theo gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bay về.
[1] Điền vàng: Một loại trang sức hình bông hoa.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về bóng hình không nên xuất hiện trên tường thành kia, nhưng trên tường thành cao cao lại có một nữ nhân đang đứng.
Nhạc Tắc Sơn nheo mắt, giữ im lặng, ở khoảng cách thật xa, cách thiên quân vạn mã mà như vẫn có thể cảm nhận được một đôi mắt đang lẳng lặng đánh giá mình, trong lòng có hơi tức giận, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Hôm nay Nhạc tướng quân thật là uy vũ, chỉ là trợ Trụ tất sẽ không bền lâu! Hôm nay tướng quân thuyết phục An Thân Vương giơ tay chịu trói không cảm thấy buồn cười sao?” Minh Yên đứng trên đầu tường nói to, trong khoảng không yên tĩnh, từng câu từng chữ vang vọng trong không khí đi vào tai mỗi người.
“Ngươi là ai? Sao dám ăn nói xằng bậy, là một nữ tử không ở trong khuê phòng vậy mà lại xuất đầu lộ diện trên thành lâu, đúng là chỉ có Miên thành mới có cảnh tượng kỳ lạ này, thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt.” Nhạc Tắc Sơn cực kỳ trào phúng, từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên gặp cảnh nữ nhân đứng trên thành lâu lúc hai quân giao chiến, vị An Thân Vương này thật sự làm người ta bất ngờ mà, đang định làm gì đây? Chẳng lẽ muốn dùng một nữ nhân khiến hắn phải lui binh? Đúng là buồn cười vô cùng!
“Tướng quân có tài hùng biện thật đó, tuy là vũ phu chinh chiến sa trường nhưng vẫn biết nữ tử nên ở yên trong khuê phòng, tay cầm cuốn sách hoặc se chỉ luồn kim, nếu không phải tướng quân đánh tới cửa, nữ tử bọn ta cần gì phải xuất đầu lộ diện đứng trên cổng thành cao chót vót này?” Minh Yên cười mỉa mai, nói tiếp: “Tướng quân đúng là một người kỳ lạ, dí đao vào cổ người ta mà vẫn còn hỏi tại sao đồ ngu nhà ngươi không trốn đi?”