Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 236: Quần hùng tranh thiên hạ (1)




Trong “Đại Chiêu quốc chí, quần hùng chuyển” có ghi chép lại trận chiến dịch lớn này, sách viết: Mùa Thu năm Ung Hòa thứ bảy, ái tướng Chung Dực của Túc Thân Vương trên đường điều binh về Kinh thành thì bị Tương Thân Vương mai phục chặn đánh, vốn tưởng kế lớn nhất định có thể toàn thắng, nào biết đây chính là kế sách dẫn xà khỏi hang của Chung Dực, đại quân của Tương Thân Vương bị vây đánh, ngay lúc tình thế nguy cấp, Chỉ huy sứ đương nhiệm của Kinh Doanh là Chu Hạo Khiên dẫn theo Phi Ưng ba mươi sáu kỵ danh chấn biên ải hỏa tốc tới cứu viện, mặt khác, Đại tướng Lưu Thống Huân chỉ huy quân của An Thân Vương toàn lực tiến đánh Kinh thành, dùng kế sách vây Ngụy cứu Triệu…

Đến nay hồi tưởng lại, Minh Yên vĩnh viễn không thể quên cảnh mình đứng trên tường thành, nhìn ra ngoài thành cát vàng mù mịt, nghe tiếng chém giết không ngớt, nhìn Chu Hạo Khiên dẫn binh ra khỏi thành vội vã đi tiếp viện cho Tương Thân Vương, áo giáp sắc vàng kia dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu lóa mắt mà cũng lạnh giá.

Tam Nương thân mang giáp bạc ẩn hiện trong cát bụi, Phượng Thủy và Lạc Bạch bảo vệ sát bên người Chu Hạo Khiên, theo quy định Phi Ưng ba mươi sáu kỵ chỉ được có ba ngàn tám trăm tám mươi tám người, sở dĩ có con số này, thứ nhất là sợ quân quyền của Chu gia quá lớn nguy hiểm tới xã tắc, thứ hai đây chính là số người cần có cho trận pháp tổ truyền của Chu gia, ba mươi sáu ngựa, mỗi ngựa dẫn một trăm linh tám người, mỗi một người cưỡi ngựa đều có thể phối hợp với một tổ khác biến hóa linh hoạt trận hình tiêu diệt kẻ địch, chính vì linh hoạt như vậy nên mặc dù nhân số của Phi Ưng vệ ít nhưng thường có thể lấy ít thắng thiều, bởi vậy mới nắm chắc danh xưng Thiết Quân trăm năm.

Nhưng mà trong lần xuất chinh này, không chỉ có những người này mà còn có thêm nhân mã của Phượng Kiêu, ước chừng trên vạn người, người ngoài chỉ biết Chu Hạo Khiên lấy danh nghĩa của An Thân Vương mở rộng quân, nhưng lại không biết Chu Hạo Khiên mượn cơ hội này sắp xếp Phượng Kiêu vào Phi Ưng vệ, đã là một thể lại có thể tách ra bất cứ lúc nào, chỉ huy linh hoạt, điều động dễ dàng.

Phi Ưng vệ danh chấn biên ải lần đầu xuất chinh vừa hay đối đầu với quân Chung gia uy danh hiển hách mấy năm gần đây, nhưng Minh Yên không thể ngờ Chu Hạo Khiên và Chung Dực lại chạm trán nhanh tới vậy, làm cho người ta không kịp chuẩn bị tinh thần.

Tống Tiềm tọa trấn trung quân, liên tục điều binh khiển tướng, vừa gấp rút tiếp viện vừa tiến hoặc lui, dưới sự chỉ huy của hắn tất cả đều được tiến hành nhịp nhàng, trước giờ được biết đến với danh hiền vương mà đây là lần đầu tiên bộc lộ tài quân sự siêu quần, càng khiến thủ hạ thêm phần bội phục nguyện lòng trung thành.

Trận chiến này đã kéo dài liên tục ba ngày ba đêm, mọi người đều đỏ mắt, mệt mỏi vô cùng, trong Miên thành ngày nào cũng nghe thấy tiếng vó ngựa không dứt, bá tánh toàn thành tự phát gom góp lương thảo, may áo làm giày cho quân sĩ, thợ rèn thì trắng đêm không ngủ sửa chữa binh khí, xưởng cung tiễn cũng ngày đêm bận rộn, bổ sung tên bắn, thật sự là toàn dân đồng lòng, toàn bộ Miên thành đều đoàn kết thành một.

Minh Yên để sáu hài tử ở bên nhau, ba bà vú, ba ma ma, còn có nha hoàn hầu hạ cho huynh muội Tống gia, còn bản thân, Lan Lăng và Liễu Thanh Mi thì thay phiên ở bên lão Vương phi nhiều nhất có thể, nhưng thật ra lão Vương phi lại bình tĩnh hơn những người trẻ tuổi các nàng nhiều, khiến mấy người họ tự thẹn không bằng.

Đã qua ba ngày mà Chu Hạo Khiên vẫn chưa về, trong lòng Minh Yên rất lo lắng, những ngày qua liên tục có chiến báo lúc thắng lúc bại truyền về, ra khỏi viện của lão Vương phi, bầu trời đầy sao vẫn lấp lánh như xưa, gió đêm như nước lạnh, Minh Yên không khỏi quấn chặt xiêm y lại, nhìn tiền viện vẫn đèn đuốc sáng trưng mà vô thức đi tới.

Ánh nến tỏa sáng, Minh Yên vén rèm lên nhẹ nhàng đi vào, chính giữa phòng treo bản đồ làm từ da trâu, chúng tướng đã giải tán, An Thân Vương vẫn đứng trước bản đồ không ngừng chỉ trỏ, nghiên cứu gì đó. Địa vị cao quý là Vương gia nhưng cũng một thân chiến bào, rất có phong thái anh dũng sẵn sàng chiến đấu, người nam nhân trước mặt này, không cao ngạo không nóng nảy, chỉ huy tài tình, thật khiến người ta muốn đi theo quân chủ.

Nghe được tiếng động, Tống Tiềm có hơi mất kiên nhẫn nói: “Không phải đã nói đừng tới quấy rầy ta rồi à, những cơm canh đó bây giờ bổn vương không cần.”

Minh Yên sửng sốt một lúc rồi lập tức hiểu ra, Tống Tiềm tưởng mình là Tần Vũ ngày ngày quan tâm bưng canh đến. Nhất thời tiến thoái lưỡng nan không biết mình nên đi vào hay là lui ra, đang lúc lưỡng lự thì Tống Tiềm quay đầu, thấy là Minh Yên, hắn cũng có hơi xấu hổ.

“Sao muội lại tới đây?” Tống Tiềm mở lời đánh tan không khí ngượng ngùng, vẻ mặt có hơi cau có ảo não.

“Ta chỉ muốn hỏi xem tình hình bên phía tiểu Vương gia thế nào, cả ngày nay không có tin tức gì, lòng ta cứ bất an.” Minh Yên thầm than một tiếng trong lòng, đành phải nói ra mục đích đến của mình.

Nghe được lời này, Tống Tiềm đi hai bước tới trước bàn, lấy một phong thư trên bàn đưa cho Minh Yên, nói: “Vừa nhận được chiến báo của bên Hạo Khiên, muội xem đi.”

Minh Yên không ngờ Tống Tiềm lại không đề phòng cho nàng xem việc cơ mật trong quân, trong lòng kinh ngạc nhưng lập tức bị sự lo lắng chiếm giữ, mở phong thư ra cẩn thận đọc. Minh Yên đã từng đọc một ít binh thư, tuy không tinh thông tất cả nhưng cũng không phải như nữ tử khuê phòng bình thường không biết gì hết. Nhìn trong thư Chu Hạo Khiên viết, nhất thời quên mất lễ nghĩa quy cử, bước nhanh tới trước bản đồ làm bằng da trâu, vươn bàn tay nõn nà như ngọc chỉ lên vị trí mà Chu Hạo Khiên viết, dốc Lạc Nhạn.

Nhất thời biến sắc, dốc Lạc Nhạc? Sao lại là nơi này?

Tống Tiềm nhìn Minh Yên mà thầm biến sắc, vội hỏi: “Sao vậy?”

Minh Yên nhìn Tống Tiềm hỏi: “Vương gia đã từng nghe về lời đồn của dốc Lạc Nhạn chưa?”

“Nghe qua một ít, nghe nói nước ở nơi này chảy dọc đi lên theo mặt dốc, ngựa không thể lao xuống dốc từ đây, nhưng những lời đồn đãi hoang đường này cũng chưa chắc có thể tin, rốt cuộc vẫn phải đích thân tới xem thì mới biết được.” An Thân Vương nhíu mày nói, nhưng trong lời nói ra lại có hơi ho dự.

Minh Yên hít sâu một hơi, lúc này mới nói: “Đây không phải tin đồn, đây là sự thật. Nơi này được cư dân địa phương gọi là dốc Quỷ, dốc Lạc Nhạn, nghe đồn mỗi năm sẽ có đàn chim nhạn bay về phương Nam, cứ có đàn chim nhạn nào bay qua nơi này là bị rơi xuống, lâu dần nơi này được gọi là dốc Lạc Nhạn. Nước ở đây thật sự không chảy xuống hạ lưu của con dốc mà sẽ chảy ngược lên trên núi, ngựa mà đi xuống hạ lưu thì xuống như lội ngược dòng, khó mà di chuyển, còn ngựa chạy lên dốc thì như thuyền xuôi dòng, nhanh như gió mạnh.”

“Sao muội biết nơi này? Theo lý muội chưa từng ra ngoài thì không nên biết rõ như vậy.” Không phải Tống Tiềm không tin mà là chuyện này đã vượt ngoài sức tưởng tượng, khiến người ta không thể tin.

Tống Tiềm nói rất đúng, mình không ra khỏi nhà, không được đi đây đi đó, biết điều này là nhờ Chung Dực. Kiếp trước Chung Dực rất thích những lời đồn địa phương cổ quái này, và kiểu gì cũng sẽ đi nghiệm chứng, dốc Lạc Nhạn này chính là nơi mà Chung Dực nghe đồn sau đó đến kiểm chứng, khi trở về có kể cho Lan Nhụy nghe. Minh Yên vẫn còn nhớ rõ, khi ấy mặt mũi Chung Dực tràn ngập phấn kích nói với nàng: “Nhụy Nhi, nàng không thể tới chứng kiến tại sao trên đời này lại có thể có nơi như vậy, đi lên là xuôi dòng, xuống dốc lại ngược dòng, lên dốc như thuyền xuôi dòng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy sẽ không thể tin được trên đời này lại có chỗ như vậy, đúng là quá kỳ lạ.”

Chuyện thật giả này liên quan tới kiếp trước của mình và Chung Dực, Minh Yên không thể nói ra, nghĩ tới đây nàng đi tới bên cạnh nói: “Lúc trước ở ngoài phủ từng nghe người ta nói tới, nhưng quả thật đã có người nhìn thấy, chính vì chuyện này vượt quá sức tưởng tượng nên lúc ấy Minh Yên nghe rất chăm chú, chắc chắn không nhầm.”

Tống Tiềm ngước mắt nhìn Minh Yên, biết nàng từng ở ngoài phủ mười mấy năm nhưng luôn cảm thấy Minh Yên có chuyện gì đó không chịu nói ra, mình cũng không tiện truy hỏi nàng, song, lại có cảm giác nàng nói thật, sao Úc Minh Yên lại đi hại Chu Hạo Khiên chứ? Nghĩ tới đây Tống Tiềm ngẩng đầu nhìn bản đồ, sắc mặt dần nghiêm túc, nếu thật sự như vậy, Hạo Khiên sẽ đại nạn lâm đầu.

Nói cách khác: Chuyện lên dốc và xuống duốc sẽ tráo đổi hoàn toàn, nếu hai quân giao tranh, lên dốc như thuyền xuôi dòng, xuống dốc như lội ngược dòng, nhỡ Hạo Khiên không rõ nội tình, trong trận chiến sẽ chịu lép vế, không biết có bao nhiêu tướng sĩ chôn xương ở dốc Lạc Nhạn, tên Chung Dực giảo hoạt này, thế mà lại biết lợi dụng địa hình như này để mai phục.

“Thời gian không đợi người, xin Vương gia lập tức báo tin cho tiểu Vương gia, tránh cho thương vong nặng nề, tổn thất vô ích.” Minh Yên nóng nảy nói, Chung Dực và Chu Hạo Khiên quyết chiến, cuối cùng Minh Yên vẫn đứng về phía Chu Hạo Khiên, Chung Dực nói rất đúng, lập trường khác nhau, gặp lại là địch không là bạn.

Trời cao sao mà tàn khốc, ép con người ta vào đường cùng, Minh Yên nhìn Tống Tiềm múa bút thành văn, viết rõ chuyện của dốc Lạc Nhạn lên thư, gọi lính đưa thư đến nghiêm túc nói: “Nhanh chóng đưa thư cho Chu Chỉ huy sứ, không được trì hoãn một khắc nào.”

“Rõ!” Binh sĩ kia nhận thư cất ở trong ngực, lập tức xoay người rời đi.

Lúc này Minh Yên mới thở phào một hơi, chuyện hôm nay quá trùng hợp, không biết có phải trong cõi u minh đã có sắp xếp, nơi Chung Dực và Chu Hạo Khiên quyết đấu lại là dốc Lạc Nhạn, mà bí mật của dốc Lạc Nhạn lại do Chung Dực nói với Minh Yên. Nếu là ngày thường, Minh Yên sẽ không tới đây vào giờ này, tối nay cứ như trúng tà, luôn cảm thấy trong lòng bồn chồn, nhất quyết phải tới. Cũng trùng hợp Tống Tiềm chịu đưa thư của Chu Hạo Khiên cho mình xem, tất cả sự ngẫu nhiên này tụ vào một chỗ tạo thành một điều tất xảy ra.

Đã biết tình hình của Chu Hạo Khiên, cô nam quả nữ ở chung một chỗ thì không được tốt, mặc dù bây giờ đang thời buổi loạn lạc không nghiêm ngặt chuyện nam nữ phân phòng nhưng Minh Yên vẫn cảm thấy mình nên chú ý hơn, nhất là bên người Tống Tiềm còn có một Tần Vũ, mình không muốn có lời đồn hiểu làm gì đó rồi vô duyên vô cớ rước thêm một kẻ địch vào thân.

Nghĩ tới đây Minh Yên bèn nói ra: “Chuyện đã xong, thần phụ xin cáo lui, Vương gia cũng nghỉ ngơi sớm.”

Tống Tiềm nhìn Minh Yên, thấy nàng hành lễ chuẩn chỉ, đầu hơi cúi xuống, thân mang áo váy xanh liễu càng tôn lên dung mạo tươi đẹp của nàng, hắn vội vàng cất giấu tâm tư của mình, cười nói: “Về đi, muội cũng nghỉ ngơi cho sớm, phía Hạo Khiên, muội cũng đừng lo lắng quá. Hạo Khiên cẩn thận chu toàn, hành quân đánh trận ở chỗ mới chắc chắn sẽ tìm hiểu địa hình ở nơi đó, có lẽ điều chúng ta biết, đệ ấy đã biết rồi.”

Biết Tống Tiềm đang an ủi nàng, Minh Yên gật đầu nói: “Đa tạ Vương gia, thần phụ xin cáo lui.”

Minh Yên quay người vén rèm lên, nhẹ bước xuống bậc thềm, từ từ trở về viện của mình. Mà ngay đối diện lưng Minh Yên có một váy thêu đỏ thấp thoáng ở góc tường, Tần Vũ không ngờ lúc này lại nhìn thấy Minh Yên đi ra từ chỗ này, nhìn theo bóng lưng của nàng mà rơi vào trầm tư. Một thoáng sửng sốt, đang định bước vào thì lại nghe thấyc tiếng bước chân, vội vàng nấp trở lại, nhìn qua khe hở giữ nhánh hoa, lại là Tống Tiềm đi ra.

Chỉ thấy hắn nhìn theo hướng Minh Yên rời đi, ánh mắt chăm chú, đôi mắt trước giờ luôn bình thản thâm thúy không có lấy gợn sóng mà nay lại khe khẽ thay đổi, sâu trong đôi mắt sáng rỡ ấy là một nỗi bi thương, không ngừng dâng trào, khi bóng lưng của Minh Yên biến mất không thấy đâu nữa thì mới từ từ bình tĩnh lại.

Mãi đến khi An Thân Vương quay về phòng, lúc này Tần Vũ mới lặng lẽ đi ra, nàng ta cảm thấy tim mình quặn đau từng cơn, mấy ngày nay nàng ta đã sớm thấy khác thường, luôn cảm thấy ánh mắt của An Thân Vương vô tình hoặc cố ý dừng trên người Minh Yên, vốn tưởng bản thân suy nghĩ nhiều, thế nhưng trải qua đêm này mới hiểu rõ ánh mắt dịu dàng bình thường không thể nhìn thấy được của An Thân Vương, An Thân Vương lại thích Trắc phi của Chu Hạo Khiên, sao có thể như thế?

Có ai không biết quan hệ giữa An Thân Vương và Chu Hạo Khiên là đánh gãy xương còn có gân, không phải huynh đệ ruột mà còn thân hơn cả huynh đệ ruột? Sao An Thân Vương có thể thích đệ tức của mình chứ? Đây là chuyện loạn luân, vừa rồi bọn họ cô nam quả nữ ở chung một phòng… Nghĩ tới đây Tần Vũ cảm thấy mình không thể thở nổi, loạng choạng đi về phòng của mình.

Sáng sớm hôm sau, Minh Yên đã rời giường từ sớm, mấy hài tử vẫn chưa dậy, Minh Yên dùng xong bữa sáng rồi đi tới phòng của lão Vương phi, nàng cảm thấy vẫn nên nói chuyện tối qua cho lão Vương phi nghe, nhiều người nhiều miệng, nếu nhỡ có người thấy được gì, chẳng phải mình có giải thích thế nào cũng không rõ ràng?

Minh Yên tới rất sớm, nhưng không ngờ còn có người tới sớm hơn nàng, liếc mắt một cái nhận ra Tần Vũ. Hôm nay Tần Vũ vẫn ăn vận đoan trang như thường, áo váy màu hồng cánh sen thêu hoa cỏ bốn màu, tóc búi kiểu đơn giản, cài trâm bạc đính phỉ thúy, tươi đẹp như phù dung sau mưa.

Quần thần khác biệt, Minh Yên vẫn bước tới hành lễ: “Tham kiến Tần Trắc phi, không ngờ Trắc phi lại tới sớm như vậy.”

Tần Vũ nhìn Minh Yên mà trong lòng vẫn hoảng loạn, nhưng lập tức bình tĩnh lại, cười nói: “Cũng đang rảnh rỗi, lão Vương phi uyên bác nên muốn trò chuyện với lão nhân gia, thân là vãn bối cũng có thể mở mang kiến thức.” Lời này không có gì để bắt bẻ, Minh Yên khẽ cười một tiếng, ngồi xuống đối diện Tần Vũ, trên mặt mang theo nụ cười bình thản, im lặng chờ lão Vương phi đi ra, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối, thế này thì không thể nói chuyện với lão Vương phi rồi, nàng không khỏi có chút đau đầu, cứ luôn cảm thấy ánh mắt Tần Vũ nhìn nàng hôm nay cứ khác lạ, mình nhìn nàng ấy thì nàng ấy lập tức lảng tránh, rất khác thường.