Tống Thanh Bình nhìn Lan Phương, hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống rồi mới nói: “Úc gia nhà nàng giỏi lắm, Nhị tỷ và mẫu thân của nàng chứa chấp bốn mẫu tử Úc Minh Yên lâu như vậy mà cũng không nói với nàng một tiếng.”
Lan Phương giật thót, nhìn Tống Thanh Bình bày ra vẻ uất ức nói: “Trong mắt bọn họ nào có ta, chỉ có Úc Minh Yên kia thôi, rõ là kỳ lạ, ngay cả Chung Dực cũng bảo vệ nàng ta, không hiểu rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.”
Sắc mặt Tống Thanh Bình sầm lại, như trời nổi giông gió, chỉ nghe hắn nói: “Mấy năm nay ta làm mật thám cho Túc Thân Vương, không tiếc hủy hoại thanh danh của mình, cứ tưởng rằng với lòng trung thành ta dành cho ngài ấy, dù không thể vượt qua Chung Dực thì ít nhất cũng có thể ngang hàng, ai ngờ Chung Dực vừa trở về, Túc Thân Vương không chỉ không truy cứu lỗi của hắn mà còn phong hắn làm Đại tướng quân, hơn nữa còn nghe theo lời của hắn thả bốn mẫu tử Úc Minh Yên ra khỏi thành, đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi, đây khác nào tự tay vứt bỏ một cơ hội rất tốt chứ? Chỉ cần có mẫu tử Úc Minh Yên trong tay, dù Chu Hạo Khiên không phản bội An Thân Vương nhưng đưa mẫu tử bọn họ ra vẫn có thể bắt sống Chu Hạo Khiên, diệt trừ được Chu Hạo Khiên, không khác nào chặt đứt một phụ tá đắc lực của An Thân Vương, đại sự khó thành. Tranh bá thiên hạ, quan trọng ở sức mạnh, quan tâm thanh danh cái gì, đúng là buồn cười, chẳng lẽ đao thương sẽ nói chuyện nhân nghĩ lễ trí tín với ngươi à?”
Nghe Tống Thanh Bình nói, Lan Phương cũng hơi hiểu hiểu, cau mày, xem ra người Túc Thân Vương tin tưởng nhất là Chung Dực, nghĩ tới đây ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Bình nói: “Chẳng lẽ không có cách nào khác?”
“Mấy năm qua ta che giấu bản thân làm mật thám cho Túc Thân Vương, trong tay không có thực quyền, không có lực lượng hùng hậu giống quân đội của Chung phủ. Bây giờ lấy cứng chọi cứng sẽ chịu thua thiệt.” Tống Thanh Bình càng nghĩ càng phẫn nộ, trong cơn nóng giận vung tay gạt hết cốc chén trên bàn xuống đất, một chén trà nóng vừa pha đổ lên người Lan Phương.
Lan Phương giật mình kêu lên, vội đứng dậy phủi y phục, nhíu mày vì đau, Tống Thanh Bình nghe tiếng kêu của Lan Phương thì càng buồn bực hơn, phất tay áo bỏ đi.
Lúc Thư Đào và Thư Điệp nghe thấy tiếng thì đi vào, thấy Lan Phương mặt mày tủi hờn cắn môi dưới, trên người ướt sũng nước đều kinh ngạc, nhận ra là trà nóng thì không nói gì, vội vàng mang nước lạnh vào lau chỗ bị bỏng cho Lan Phương, rồi đổi y phục khác cho nàng ta.
Xong xuôi hết mọi chuyện Thư Đào mới nói: “Cô gia cũng tàn nhẫn quá, trà nóng như vậy đổ lên người mà không nói câu nào cứ thế mà đi, coi tiểu thư là cái gì?”
Lan Phương nheo mắt nhíu mày, chỗ bị bỏng đau rát nhưng vẫn cắn răng không kêu, nhìn hai nha hoàn đã sắp khóc tới nơi.
“Tiểu thư, nếu đau quá thì người cứ kêu lên đi, đừng đè nén trong lòng.” Thư Điệp nhìn Lan Phương nức nở nói, nhớ ngày đó ở Úc phủ chưa từng phải chịu sự tủi nhục như này.
“Kêu thì có làm được gì? Bây giờ ta chỉ là phận nữ lang thang bị Úc phủ trục xuất, ở trong Hầu phủ này vốn không được chào đón, bây giờ hoàn cảnh càng khó khăn thì càng phải cẩn thận, hai em quên những gì ta nói rồi à?” Lan Phương nghiến răng nói, nàng ta sẽ không bao giờ quên những chuyện này do ai tạo thành.
“Vậy bây giờ người định thế nào? Thế tử gia đã bị Thập Tam di nương quyến rũ, cả ngày rỉ tai Thế tử gia nói xấu người. Bây giờ Thế tử gia còn không nghỉ qua đêm ở phòng của người, cứ tiếp tục như vậy được sao? Phải củng cố địa vị, người phải có hài tử mới được.” Thư Đào thấp giọng, nhắc tới mấy di nương kia là lại tức nghiến răng nghiến lợi: “Không biết Thập Tam di nương kia dùng mị thuật gì mê hoặc Thế tử gia.”
Lan Phương than nhẹ một tiếng, đúng vậy, nàng ta cần có hài tử để củng cố địa vị của mình, bây giờ nàng ta đã không có nhà mẹ đẻ chống lưng, nếu Thập Tam di nương mang thai nhi tử, dù Tống Thanh Bình bỏ mình thì cũng không có người nhà mẹ đẻ ra mặt, đến lúc đó mình còn không bằng một tiểu thiếp, chỉ là một người bị trượng phu bỏ mà thôi. Úc Lan Phương nàng tuyệt đối không để trải qua những chuyện như thế này.
Nghĩ tới đây đôi bàn tay trắng muốt nắm chặt, nhìn Thư Đào và Thư Điệp nói: “Nghe nói Thập Tam di nương có biểu huynh đúng không?”
“Vâng ạ, nghe đâu là làm việc dưới trướng của Thế tử gia, vài ngày trước đó còn qua thăm Thập Tam di nương.” Thư Điệp đáp, không rõ tại sao Lan Phương lại hỏi như vậy.
Lan Phương khẽ cười một tiếng,nói: “Nam nhân rộng lượng tới đâu cũng không chấp nhận bị cắm sừng, đúng không?”
“Ý của tiểu thư là?” Thư Điệp thấp giọng hỏi.
“Khi nào biểu huynh của Thập Tam di nương lại tới phủ nhớ nói ta một tiếng.” Lan Phương hờ hững dặn dò.
“Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”
Lan Phương còn biết một việc, vị Thập Tam di nương này là Thế tử gia giành được, nghe nói nàng ta và biểu huynh là thanh mai trúc mã… Nếu như mình bày kế chu toàn cũng có thể diệt trừ được một kình địch. Trong khoảng thời gian này nàng ta cố gắng cúi mình, tận tâm tận lực hầu hạ Nam Dương Hầu phu nhân thì mới có chút quyền lực, nàng ta nhất quyết không để cho bất cứ kẻ nào hủy hoại cuộc đời của mình.
Hai ba ngày sau, biểu huynh của Thập Tam di nương phụng lệnh của Tống Thanh Bình đến đưa cho Thập Tam di nương một hộp ngọc trai to cỡ móng tay, tin tức lan ra lập tức dấy lên oán khí trong hậu viện, không biết có bao nhiêu người ghen ghét vị Thập Tam di nương này.
Lan Phương đã bố trí xong từ sớm, cố ý lan truyền tin tức ra ngoài, lúc này nhìn người người phẫn nộ mục tiêu của mình đã đạt được một nửa, ước lượng thời gian, thấp giọng dặn dò Thư Đào mấy câu rồi đưa một bọc giấy cho nàng ta, Thư Đào sững người nhưng vẫn lập tức đi làm.
Sau đó Lan Phương ăn vận chỉnh chu, dẫn Thư Điệp tới chỗ của Thập Nhị di nương, Thập Nhị di nương có hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Lan Phương, cười nhạo một tiếng nói: “Cô làm chính thất không vui vẻ lắm nhỉ, danh tiếng còn không bì kịp vị kia, một hộp ngọc trai to cỡ móng tay này ít nhất cũng có giá trên ngàn lượng, Thế tử gia hào phóng quá.”
Lan Phương cũng không tức giận, chỉ điểm nhiên nói: “Sao hôm nay cô lại nóng tính thế? Thế tử gia sủng ái nàng ta cũng không phải ngày một ngày hai, vì một hộp ngọc trai mà phải tức giận ư?” Nói đến đây nhìn tổ yến đã lạnh trên bàn, nói: “Thư Điệp, mang bát tổ yến này tới phòng bếp đi, để đầu bếp hâm nóng rồi đưa trả lại.”
Thư Điệp bước lên phía trước đáp: “Vâng, nô tỳ đi ngay, di nương đợi một lát, món này nguội rồi không thể dùng được, nô tỳ đi một lát sẽ mang về ngay.”
Thập Nhị di nương đang định nói không cần thì lại bị Lan Phương kéo tay lại, nói: “Muội muội tốt đừng nên tức giận, không đáng để tức điên lên đâu.” Nói rồi lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm đưa cho Thập Nhị di nương: “Mở ra xem có thích không.”
Thập Nhị di nương quên mất chuyện ngăn Thư Điệp, đưa tay ra nhận hộp gấm, mở ra xem thì kinh ngạc nhìn lại Lan Phương, sau đó hỏi: “Đại phu nhân muốn làm gì thế?”
“Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân, trâm phượng đính hồng bảo thạch, điểm xuyến san hô và ngọc phỉ thúy này là đồ mẫu thân cho ta hồi ta còn ở nhà mẹ đẻ, ta luôn không nỡ đeo. Muội muội xinh đẹp tuyệt trần, cài thêm trâm này càng thêm rực rỡ, vị kia có đồ tốt để khoe, chẳng lẽ muội muội lại không có? Nếu Thế tử gia nhìn thấy cũng sẽ bị muội muội quyến rũ.” Lan Phương hé môi cười, tự tay cài trâm lên tóc Thập Nhị di nương, nhanh tay lấy một đóa trâm hoa trên tóc Thập Nhị di nương xuống, giấu vào trong tay áo. Thập Nhị di nương chỉ lo vui sướng, không chú ý tới hành động của Lan Phương.
Ngồi một lúc, Thư Điệp bưng tổ yến về, cung kính đặt lên bàn của Thập Nhị di nương, Lan Phương cười nói: “Muội muội uống nhân lúc còn nóng, sức khỏe rất quan trọng, ta về trước đây.”
Thập Nhị di nương nhận đại lễ của Lan Phương thì thân thiện với nàng ta hơn nhiều, đích thân tiễn ra ngoài cổng. Lan Phương bước một chân ra ngoài cổng thì lại quay lại cười nói: “Thập Tam di nương có được ngọc trai sẽ khoe cho cả viện nhìn, muội muội dùng tổ yến của ta nếu không có việc gì có thể qua chơi. Trâm này dùng ngọc bích đẹp, san hô quý giá cùng một viên hồng ngọc không lẫn tạp chất, chất đá thượng hạng, ngọc hoa ôn hòa, mà việc chạm trổ cũng mời danh sư chế tác, là của hồi môn trước kia của mẫu thân ta, muội muội đừng cô phụ tấm lòng của ta đấy.”
Sau khi Lan Phương rời đi, Thập Nhị di nương nhìn bóng lưng của Lan Phương xì một tiếng kinh miệt, nói: “Ta không phải người ngu, cài trâm này đi một vòng, mọi người đều biết ta là chó của cô. Đồ tốt thì ta nhận, nhưng ta sẽ không bán sức cho cô, một nữ tử bị trục xuất khỏi gia môn mà cũng đòi sĩ diện với ta, không nhìn xem đức hạnh của mình tới đâu.”
Thập Nhị di nương quay người trở về phòng của mình, nhìn bát tổ yến thì cảm thấy không thể chà đạp đồ tốt, bèn bưng lên uống, ngồi xuống giường lớn lấy trâm cài trên tóc quan sát tỉ mỉ, càng nhìn càng thấy là đồ tốt, đắc ý không nói thành lời.
Rời khỏi viện của Thập Nhị di nương, Lan Phương lấy từ trong tay áo ra trâm hoa trộm được trên đầu của Thập Nhị di nương, bí mật đưa cho Thư Điệp: “Nhanh lên.”
Thư Điệp gật đầu xoay người đi, Lan Phương quay đầu nhìn về hướng viện của Thập Nhị di nương cười khinh một tiếng, sau đó quay người đi tới viện của Nam Dương Hầu phu nhân, lúc này Nam Dương Hầu phu nhân đã ngủ trưa dậy, mình qua vấn an vừa đúng lúc.
Bưng trà rót nước, bóp vai đấm lưng, Hầu phu nhân sai Lan Phương như một tiểu nha hoàn, không hề mềm lòng, Lan Phương luôn tươi cười làm tốt nhất có thể, thỉnh thoảng còn gợi chuyện với Nam Dương Hầu phu nhân. Trong lòng thầm tính thời gian, cũng sắp rồi.
Quả nhiên chưa được thời gian nửa tuần trà đã nghe thấy tiếng khóc rống từ xa vang tới, Lan Phương cố tình nhìn ngó ra ngoài, lại cố ý quay đầu sang, ra vẻ cẩn thận khép nép, Nam Dương Hầu phu nhân bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Nhi tức cũng không rõ, hình như trong viện nào đó xảy ra chuyện.”
Nam Dương Hầu phu nhân lập tức phái đại nha hoàn thân cận của mình đi xem, nha hoàn kia nhanh chóng trở về, thở phì phò nói: “Phu nhân, không xong rồi, không xong rồi, Thế tử gia muốn đánh chết Thập Tam di nương.”
Nam Dương Hầu phu nhân biến sắc, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nói rồi đi thẳng ra ngoài, Lan Phương đi phía trước đỡ Hầu phu nhân, im lặng nghe nha hoàn kia bẩm báo từ đầu đến cuối, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Thật ra kế hoạch của Lan Phương rất đơn giản, biết hôm nay biểu ca của Thập Tam di nương tới nên đã phái Thư Đào tới phòng bếp hạ mị dược vào thuốc bổ của Thập Tam di nương, ngày nào Thập Tam di nương cũng uống thuốc bổ để mong dung mạo không đổi theo thời gian, thế nên mọi người trong Hầu phủ đều biết rõ chuyện này. Việc hầm thuốc bổ cho Thập Tam di nương được giao cho một người duy nhất, người này lại có thói quen nấu thuốc xong lười bưng lên ngay. Thư Đào muốn hạ thuốc chỉ cần canh trong phòng bếp không có người là có thể dễ dàng ra tay, nữ nhân này trúng mị dược, trước mặt là biểu ca thanh mai trúc mã thì sao có thể nhịn được? Lại đúng lúc Lan Phương tung tin đồn, dụ Tống Thanh Bình về bắt gian, mà đã phát hiện mị dược trong canh thì tất nhiên phải điều tra, tra tới tra lui cũng không thể tra tới đầu mình, cho nên Lan Phương mới dùng trâm phượng đính ngọc bích san hô hồng ngọc giá trị liên thành kia đổi lấy châu hoa trên đầu Thập Nhị di nương, rồi sai Thư Điệp giấu trâm hoa quanh bếp đun thuốc của Thập Tam di nương. Không phải trước đó Thư Diệp bưng tổ yến của Thập Nhị di nương đi hâm nóng sao? Nhưng không phải Thư Điệp tự mình đi, mà là sau khi ra khỏi phòng của Thập Nhị di nương đã sai một tiểu nha hoàn trong viện của Thập Nhị di nương đi.
Cứ như vậy, dù có ngưởi ở phòng bếp thấy gì thì cũng chỉ nhận ra người của Thập Nhị di nương, không có một chút liên quan nào tới nàng ta, tuy Nam Dương Hầu phu nhân đanh đá chua ngoa nhưng không phải một người tinh ý, tất nhiên sẽ không phát hiện ra uẩn khúc bên trong, Tống Thanh Bình phát hiện ái thiếp dan díu, tất nhiên sẽ lửa giận công tâm, dẫn đến chuyện này sẽ được giao cho mình điều tra, đến lúc đó Thập Nhị di nương có chối cãi cũng không thể nói rõ được.
Không phải mấy ngày trước trâm phượng ngọc bích san hô hồng ngọc của mình bị rơi mất sao? Dù Thập Nhị di nương có lấy cây trâm ra thì có thể làm được gì? Một chiêu diệt được hai kẻ thù lớn, một thời gian dài sắp tới mình sẽ không cần phải lo lắng gì nữa.
***
Tại Miên thành.
Minh Yên vừa chơi với hài tử vừa nghe Liễu Thanh Mi ở bên lải nhải phàn nàn về Tần Vũ, thỉnh thoảng phân tâm khuyên bảo một lời, lão Nhị của Chu gia cứ tròn mắt nhìn Liễu Thanh Mi, thỉnh thoảng cười rộ lên, giống như nghe hiểu nàng ấy nó vậy, ai nhìn kỹ có thể phát hiện ra trong đôi mắt kia mang theo sự hào hứng như đang cười trộm.
Lão Đại và lão Tam của Chu gia thì khá là im, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, nhìn lão Nhị của Chu gia làm mấy hành động ngốc nghếch mà cùng coi thường, cứ như không chấp nhận được, chỉ là bọn họ không thể ngờ tới, vị lão Nhị của Chu gia này lớn chút nữa sẽ còn làm ra chuyện càng ngốc hơn, không chỉ hai hài tử ngoan ngoãn ngước mắt ngây người mà ngay cả Minh Yên và Liễu Thanh Mi cũng trợn mắt, quên mất đêm nay là đêm nào.
Mà chuyện đắc ý nhất của Chu lão Nhị vẫn chưa được hai tháng này làm được từ lúc sinh ra sẽ trở thành kí ức đáng giá nhất trong cuộc đời của nàng, đặc biệt khiến người ta không tài nào quên được, đến nỗi mấy chục năm sau người của cả Kinh thành không ai không biết, mỗi lần nói về cái danh sắc nữ, không ai có thể vượt qua…