Minh Yên nghe mọi người từ từ kể lại, thế mới biết ngày đó sau khi tách ta, bọn họ bị bắt, lại không ngờ người bắt bọn họ là quân của Chung Dực, quân của Chung Dực không tham chiến, nhưng khi Chung Dực đi tìm Minh Yên thì có dẫn theo đội lính thân cận, sau khi cứu được bọn họ thì đưa tới đây.
Minh Yên nhìn mọi người, ít nhiều cũng bị thương, nhưng còn sống đã rất cảm kích trời cao rồi.
“Có tin của tiểu Vương gia không?” Minh Yên lo lắng hỏi Bạch Hinh, từ biệt nơi chiến trường, không biết hiện tại hắn sao rồi, có bị thương không, ngày đó hắn cưỡi ngựa gào thét tên mình trong loạn quân, Minh Yên mãi mãi không quên được cảnh đó, nàng không thể quên được ánh mắt điên cuồng xen lẫn bi thương của Chu Hạo Khiên khi không tìm thấy mình, không biết hắn đau lòng cỡ nào.
Bạch Hinh lắc đầu, nói: “Bây giờ mọi người không dám ra ngoài, không nghe ngóng được tin tức, bởi vì nơi này nằm trong khu vực của Chung đại nhân nên chúng ta mới có thể bình yên sống qua ngày, nếu không đã không được an toàn như thế này.”
Minh Yên nhìn Bạch Hinh, hỏi: “Nhị tỷ phu và Lạc Bạch thế nào rồi? Bị thương có nặng không?”
“Vẫn hôn mê, Lạc Bạch còn đỡ chút, mặc dù cũng bị thương nhưng không trúng chỗ hiểm, rất nhanh sẽ tỉnh lại. Thương thế của Chung đại nhân rất nặng, có mấy vết chém đã vào xương, nhìn mà sợ chết khiếp. May mà có thuốc trị thương tốt nhất đắp lên, tối hôm qua Chung phu nhân chăm sóc cả đêm, chủ tử lâm bồn nên mọi người bận bù đầu, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng mưa tạnh trời trong.”
Minh Yên nhớ tới lời của Chung Dực, trong lòng hiểu rõ, Chung Dực đã đoán được mình là Lan Nhụy, có điều e rằng hắn sẽ không rõ tại sao mình lại biến thành Minh Yên. Hắn nói, không quan trọng, không quan trọng nàng là ai, quan trọng là hắn sẽ không để nàng lại chịu tổn thương.
Quả nhiên hắn đã dùng tính mạng của bản thân để che chở cho nàng, nàng đã từng yêu, đã từng thất vọng, đã từng rất hận, đã từng buông bỏ, nhưng Chung Dực ở trong tim Minh Yên là một khắc ghi không thể xóa bỏ. Đối mặt với Chung Dực tại thời khắc này, Minh Yên cảm thấy trong lòng rối ren, không biết nên đối diện với hắn sao nữa.
“Bạch Hinh, ta muốn nhìn hài tử, được chứ?” Minh Yên hỏi sang chuyện khác, từ khi sinh ra tới giờ vẫn chưa được nhìn thấy hài tử của mình.
“Chủ tử, người nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, đợi người lấy lại sức, nô tỳ sẽ bế hài tử tới. Người không cần lo lắng cho hài tử mới sinh, Ô tẩu tử nói sau sinh một tháng phải chăm sóc cẩn thận không thì sẽ để lại bệnh.” Bạch Hinh đỡ Minh Yên nằm xuống, đắp chăn mỏng cho nàng.
Loay hoay nửa ngày trời, quả thật Minh Yên cũng hơi mệt nên không cố gắng, biết hài tử bình an là tốt rồi, đột nhiên nhớ tới một vấn đề trọng đại, nhìn Bạch Hinh hỏi: “Ba hài tử mấy nam mấy nữ?”
Bạch Hinh lập tức bật cười, nhìn Minh Yên rưng rưng nước mắt, nói: “Hai nữ một nam, chủ tử thật sự có phúc lắm.”
Minh Yên sửng sốt, không ngờ lại sinh hai nữ một nam thật, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, từ từ nhắm mắt lại, lúc này mới ngủ một giấc thật say. Trong giấc mộng như trở về nơi chiến trường kia, cách thiên quân vạn mã thấy Chu Hạo Khiên liều mạng tìm hình bóng của mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trong cuộc chiến này, ai cũng không nhìn thấy được lo lắng của đối phương.
Minh Yên như có thể nghe được tiếng gọi xé lòng của Chu Hạo Khiên, nhìn thấy hai mắt đỏ ngầu vì chém giết, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, Minh Yên mở to mắt, chỉ cảm thấy trong phòng tối mù, nhìn qua cửa sổ mới thấy màn đêm đen kịt, hóa ra đã tối rồi.
Minh Yên vừa định gọi người rót cho nàng miếng nước thì nghe thấy tiếng của Bạch Hinh cách một tấm màn truyền đến, dù đã cố nhỏ tiếng nhưng vẫn có thể nghe rõ, có lẽ mọi người cho là mình chưa tỉnh lại, chỉ nghe thấy Bạch Hinh nói: “… Đừng nói lung tung, hôm nay vừa thăm dò được tin quân đội của An Thân Vương và tiểu Vương gia đã rút về phía Nam hơn trăm dặm, nghe nói Túc Thân Vương và Tương Thân Vương lại sắp giao chiến, không biết có an toàn không. Tiểu Vương gia không tìm được chủ tử không biết sẽ đau lòng thế nào, nhưng chúng ta lại không có cách báo tin, đúng là sầu mà.”
“Giữa thời buổi loạn lạc chiến hỏa này ai dám ra ngoài, nghe nói có mấy nông trang bị san thành đất bằng, nông trang này núp bóng của Chung gia, không thì cũng không tránh khỏi.” Ô tẩu tử thở dài bất đắc dĩ, nói tiếp: “Không biết nhà ta và hài tử của ta thế nào, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì…”
Minh Yên ngẩn ngơ, hóa ra Hạo Khiên đã rút về phía Nam, nhất thời cảm xúc trong lòng khó mà diễn tả, buồn buồn, hắn đã từ bỏ việc tìm mình rồi ư? Minh Yên lắc đầu, không đâu, hắn sẽ không từ bỏ, nhất định là vì bố trí quân sự nên mới làm như thế, nhưng tại sao trong lòng mình vẫn cứ khó chịu.
“Lạc cô nương, cô nương tỉnh rồi sao?” Cách tấm màn, Minh Yên nghe thấy tiếng bật thốt của Bạch Hinh. Lạc Bạch tỉnh rồi? Nàng ấy có biết chuyện của Hạo Khiên không? Minh Yên không nhịn được mà lập tức vén màn lên, ngước mắt nhìn về phía Lạc Bạch vừa đi vào.
Có lẽ mọi người không ngờ Minh Yên đã tỉnh nên ai cũng hoảng sợ. Bạch Hinh bất an, nghĩ tới lời mình mới vừa nói… Minh Yên đâu còn bận tâm tới chuyện đó, nhìn Lạc Bạch vội hỏi: “Lạc Bạch, trước khi cô đến có gặp tiểu Vương gia không? Chàng ấy sao rồi, có bị thương không?”
Lạc Bạch nhìn Minh Yên, trong mắt lộ ra một vẻ phức tạp, đối diện với ánh mắt tha thiết chờ mong của Minh Yên thì thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Vương gia bị thương, một người một ngựa xông vào thiên quân vạn mã tìm cô bị ám tiễn bắn trúng, may mà không bị thương chỗ nguy hiểm, An Thân Vương vì cứu tiểu Vương gia nên cũng xông vào, hai vị chủ soái đều bị thương, đành phải chấp nhận rút xuống phía Nam, thế nhưng tiểu Vương gia sống chết không chịu đi, nhất quyết muốn đi tìm cô, Phượng Thủy bèn phải đánh ngất, trước khi đi dặn dò ta tìm kiếm cô ở xung quanh, ta tìm cô hơn nửa đêm, thấy pháo lửa thì lập tức chạy tới.”
Bị thương? Vành mắt Minh Yên lập tức nóng ướt, nàng biết ngay tên ngốc này sẽ không bỏ mặc nàng mà, Phượng Thủy làm tốt lắm, khi nào gặp lại nhất định phải cảm tạ hắn. Đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng hỏi Lạc Bạch: “Tống Thanh Bình đâu? Nếu như để hắn chạy về, Chung Dực sẽ gặp nguy hiểm.”
Nghe Minh Yên nhắc tới Chung Dực, sắc mặt Lạc Bạch lại có hơi kỳ quái, ngước mắt nhìn nàng nhưng không nói lời nào, Bạch Hinh thấy vậy vội vàng kéo Ô tẩu tử đi xem hài tử. Trong phòng yên tĩnh trở lại, Minh Yên nhìn Lạc Bạch, hai người đối mặt, hồi lâu sau Lạc Bạch mới hỏi Minh Yên: “Tại sao chỉ vì cứu cô mà Chung Dực phản bội Túc Thân Vương, từ bỏ gia tộc, từ bỏ song thân phụ mẫu của hắn, tại sao vậy?”
Minh Yên im lặng, vấn đề này nên trả lời sao đây? Nàng không biết phải trả lời sao nữa.
Lạc Bạch nhìn chằm chằm Minh Yên, hồi lâu sau Minh Yên mới nói: “Khi nào cô gặp tiểu Vương gia thì hỏi chàng ấy, bây giờ ta chỉ muốn biết Tống Thanh Bình có còn sống hay không?” Tống Thanh Bình còn sống, có nghĩa là Chung Dực phải chết, có nghĩa là chỗ ở hiện tại của bọn họ không an toàn.
Lạc Bạch nhìn chằm chằm Minh Yên rất lâu, đôi mắt luôn bình lặng như mặt nước lại xuất hiện cơn sóng, không ngừng cuồn cuộn mãnh liệt, dường như muốn nuốt chửng tất cả.
Minh Yên đột nhiên cảm thấy có hơi sợ hãi, bất an nhìn nàng ấy, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Chung Dực chỉ là tỷ phu của ta, cô đừng hiểu lầm.”
Lạc Bạch vẫn nhíu mày, hồi lâu sau mới nói: “Thế thì tốt.” Sau đó im lặng một thoáng, lại nói tiếp: “Tống Thanh Bình chết rồi.”
Lạc Bạch quẳng lại một câu này rồi đi luôn, đi đứng vẫn có chút bất tiện, Minh Yên nhìn mà áy này, nói vọng về phía nàng ấy: “Cảm ơn cô đã cứu ta.”
Lạc Bạch dừng bước, nói: “Không dám, thuộc hạ bảo vệ chủ mẫu là bổn phận.”
Nghe câu trả lời cứng nhắc này, Minh Yên lại bật cười, đây có phải là đang nói nếu mình phải bội Chu Hạo Khiên thì sẽ không còn là chủ mẫu của nàng ấy, nàng ấy sẽ không bảo vệ mình nữa? Lời cảnh cáo ẩn ý như vậy, Minh Yên không nhịn được cười.
Minh Yên đang ở cữ nên không thể đi lại lung tung, càng không thể ra gió, may mà viện này dựa bóng Chung gia nên không có ai tới quấy rầy. Chớp mắt đã qua mười mấy ngày, sức khỏe Minh Yên đã được chăm sóc tốt lên nhiều, ba hài tử đã không còn nhăn nhúm như khỉ con lúc mới ra đời, da dẻ đã căng bóng, trắng trẻo mũm mĩm như có thể bóp ra nước.
Đúng là rất kỳ quái, hai bé nữ giống nhau như đúc, mà bé nam lại một mình một kiểu, khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Ba hài tử này cũng không giống người thường, một đứa vô cùng nghịch ngợm, đôi mắt lúc nào cũng đảo qua đảo lại, luôn có thể nghe thấy tiếng bé cười i i a a, mặc dù không rõ nhưng biết chắc bé rất vui vẻ. Nhưng còn hai hài tử kia lại vô cùng im ắng, chỉ lúc đói bụng sẽ khóc hai tiếng, còn đâu hầu như sẽ không khóc.
Đừng nói là Dương ma ma thường chứng kiến hoàng tử công chúa ra đời ở trong cung cũng chưa từng thấy ai như ba hài tử này, đến cả Ô tẩu tử cũng nói trong dân gian chưa từng gặp hài tử nào ngoan ngoãn như vậy. Đại phu nhân không thể lộ mặt, trừ phi có chuyện quan trọng không thì sẽ không ra khỏi phòng của mình. Ngược với đó là Lan Cúc rất bận rộn, vừa phải chăm sóc Chung Dực hôn mê bất tỉnh, vừa phải xoay xở chi phí ăn uống của cả đám mẫu tử Minh Yên, xoay như con quay. Dù sao ở nông trang cũng không thuận tiện như ở trong phủ, đột nhiên có thêm một đống người như vậy, còn có thêm ba hài tử nhỏ nên rất bận.
Ở đây không nắm được tin tức, cũng không có ai dám ra ngoài nghe ngóng tin tức, may mà trong nông trang cất trữ nhiều lương thực, không phải lo đói bụng. Minh Yên lòng nóng như lửa đốt muốn biết tình hình của Chu Hạo Khiên, nhưng nàng vẫn đang trong tháng ở cữ không thể đi ra ngoài, thương thế của Lạc Bạch cũng không tốt nên không thể đi ra ngoài, cuối cùng đến ngày thứ ba Chung Dực cũng tỉnh, chỉ là không thể xuống giường vì bị thương rất nặng.
Trên mặt Lan Cúc mang theo nụ cười vui sướng, Minh Yên nhìn theo bóng lưng của nàng ấy, trong lòng có một cảm giác khác lạ khó nói thành lời. Lan Cúc rất yêu Chung Dực, nhưng bây giờ Chung Dực đã biết mình chưa chết, lại đã gả cho người ta, không biết có thể quý trọng người trước mắt này không.
Cắt không đứt lý còn loạn tơ tình, Minh Yên quyết định để qua một bên, chỉ mong Lạc Bạch có thể sớm hồi phục, xong rồi đi dò la tin tức của Chu Hạo Khiên.
Nông trang này như cách biệt với thế giới bên ngoài, khói lửa ngoài kia không thể ảnh hưởng tới nơi này, nơi này như chốn đào nguyên trong thời loạn. Nhưng sự yên bình này cũng không kéo dài, chuyện nên đến rồi cũng sẽ đến…
Minh Yên nhìn ba bảo bối, không ngừng dùng ngón tay chọc cho bọn trẻ cười, nhưng có hai bé không chịu nể mặt, còn một bé thì vểnh cao khóe miệng, có điều còn quá nhỏ nên không thể cười ra tiếng, thỉnh thoảng mới có vài tiếng i i a a vang lên, nhưng cũng đủ để Minh Yên cảm thấy có chút thành công.
“Ta phải đi ra ngoài.”
Đột nhiên có tiếng nói vang lên khiến Minh Yên giật mình, ngẩng đầu nhìn bóng người màu trắng trước cửa: “Thương thế ổn rồi chứ?”
Lạc Bạch nhìn Minh Yên gật đầu một cái, nói: “Cô phải cẩn thận một chút, sau khi tìm được tiểu Vương gia, ta sẽ lập tức quay lại đón mọi người đi.”
Minh Yên gật đầu, cười nói: “Làm phiền cô rồi, trên đường đi nhớ cẩn thận đấy, hiện tại không như ngày trước, không thể chủ quan được.”
Nghe Minh Yên quan tâm dặn dò, lúc này sắc mặt Lạc Bạch mới tốt lên chút, gật đầu rồi nói: “Có lời gì muốn ta chuyển cho tiểu Vương gia không?”
“Hoa không úa tàn, dây leo không khô, đá không nát vụn, coi hoa là đồng minh, lấy cỏ khô làm minh, vì một lời hứa với người mà như bàn thạch.” Minh Yên thì thầm ngân nga, nhớ lại lúc hai người tâm sự dưới ánh trăng dịu nhẹ, tuy lời này chưa được nói ra nhưng luôn giấu kín trong lòng, mà lúc này đây cuối cùng cũng nói ra được.
“Có ý gì?” Lạc Bạch không hiểu, mấy lời cổ quái nghe mà thấy rối tinh rồi mù.
Minh Yên cúi đầu cười, nhưng không giải thích, chỉ nói: “Cô nói lại cho chàng ấy nghe, chàng ấy tự hiểu.”
Lạc Bạch trợn mắt với Minh Yên rồi xoay người rời đi, đúng là nữ nhân đa tâm!
Thật ra Minh Yên muốn nói, như vậy mà cũng nghe không hiểu, thật sự khiến người ta vô cùng sầu não, đây là lời phu thê tâm tình thủ thỉ, biết giải thích với nàng ấy kiểu gì đây? Đây không phải là làm khó người ta à…
*****
Thế sự biển hóa vật đổi sao dời, mới có hơn nửa tháng mà cuộc sống này như đã thay đổi hoàn toàn. Con đường Lạc Bạch đi qua, tường đổ ngổn ngang, bách tính trôi giạt khắp nơi, phần lớn nông trang không bị một mồi lửa đốt sạch thì cũng vườn không nhà trống, chỉ còn những người già bệnh tật quá mụa, vết máu khô cũ im lặng cho biết nơi này đã phát sinh chuyện gì.
Lạc Bạch ngày trốn đêm đi, bí mật dò hỏi hành tung của đại quân Chu Hạo Khiên, nhưng mãi vẫn không có kết quả, trong lòng không khỏi sốt ruột. Tính thời gian, người của Phượng Kiêu và Phi Ưng vệ cũng đã đến, nghĩ tới đây mới thoáng yên tâm.
Lại đi đến sườn núi Võ Gia, nhớ tới một đêm kia vì không để lưu lại hậu hoạn mà giết sạch hơn trăm người Tống Thanh Bình dẫn theo, còn mình cũng suýt chút nằm mãi ở nơi này. Nghĩ tới đây bèn liếc nhìn rừng cây rậm rạp kia, Lạc Bạch không muốn đi vào đó nữa, quay người đi luôn.
Đột nhiên có một âm thanh khe khẽ, nếu là người thường thì sẽ không biết, nhưng người luyện võ có thính giác nhạy hơn bình thường, Lạc Bạch hơi cau mày, trong nháy mắt phi thân bay lên cây ẩn nấp, đứng từ trên cao dõi mắt quan sát, chợt thấy có bóng người di chuyển trong rừng cây, Lạc Bạch lập tức che kín người. Chỉ một thoáng không chú ý động vào nhánh cây sau lưng, trong khoảnh khắc ấy có tiếng xé gió truyền đến, ánh sáng sắc bén lóe lên trong không trung, Lạc Bạch thấy thế bèn xoay người nhảy xuống khỏi cây, bóng người kia lập tức đuổi theo.
Nhưng khi nhìn thấy bóng người ấy Lạc Bạch lại đứng yên tại chỗ, khẽ gọi: “Phượng Thủy…”
Bóng đen sững người, hắn kéo mũ trùm đầu của mình xuống, đẩy lá cây rậm rạp ra, quả nhiên là Lạc Bạch, không đợi hắn tới ôm một cái đã bị người nào đó đá văng qua một bên, đi tới lôi kéo Lạc Bạch hỏi: “Tiểu Yên Nhi đâu?”