Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 223: Sinh con thành thân lúc cướp giết (3)




Ngồi trong phòng, Minh Yên không thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt kia, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng pháo nổ, tiếng nhạc cưới và tiếng reo hò, dù đã cách một một khoảng xa nhưng vẫn có nghe rõ ràng.

Minh Yên ở trong phòng có hơi bồn chồn, không biết bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Lan Phương đã dám đến tận cửa thị uy, vậy chắc chắn Túc Thân Vương sẽ có hành động. Lan Phương nói Túc Thân Vương đã khống chế toàn bộ Kinh thành, Minh Yên cảm thấy e rằng không phải vậy. Sài Ngôn không chết, lúc này trong cung chưa thể rơi vào tay người khác.

Hơn nữa, Tống Tiềm và Chu Hạo Khiên đã phái người âm thầm bảo vệ, bản thân Sài Ngôn lại là võ tướng, một thân võ nghệ cao cường, người thường không trụ quá hai mươi chiêu của ông ấy, vẫn có khả năng tự vệ, nghĩ tới đây nàng mới hơi an tâm.

Nhưng chuyện ở đời xoay vần không thể dùng tư duy bình thường để nghĩ.

Chiến tranh giành thiên hạ thường bất ngờ bùng nổ, mà chỉ cần bắt đầu sẽ khó mà giải quyết hậu quả.

Theo “Nước Đại Chiêu, Anh Đế truyện” có ghi chép: Ban đầu, khi Anh Đế chưa kế vị, phong An Thân Vương, trong ngày đón dâu cưới Trắc phi trùng hợp gặp hai vương Tương Túc sống mái với nhau, An Thân Vương vô tội liên lụy, đoàn đón dâu bị đánh tơi bời, sau đó, Túc Thân Vương thắng Tương Thân Vương, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lĩnh Kinh thành. Tương Thân Vương bại trận, dẫn tàn quân rời khỏi Kinh thành, mưu đồ Đông Sơn tái khởi.

Cùng lúc đó, Anh Đế kỳ tài ngút trời, gấp rút chỉ huy thủ hạ của mình dẫn hai vị tân phu nhân đi trước, xông ra ngoài thành. Bản thân tự mình dẫn dắt thủ hạ, xông vào phủ Vũ Ninh Vương, cứu lão Vương phi và Úc Trắc phi, nhanh chóng xông ra ngoài thành.

Thế nhưng, Túc Thân Vương phản ứng rất nhanh, phái binh chặn đánh, hai quân giao chiến ngay tại sườn núi Võ Gia ở ngoại thành, trong lúc hỗn loạn, mọi người bị chia tách, đợi Chu Hạo Khiên cấp tốc đến viện trợ, đại quân của Túc Thân Vương đã rút lui nhưng không tìm thấy Úc Trắc phi đâu, lão Vương phi được tìm thấy bên trong khe núi, may mắn không chết, chỉ bị thương ở ngoài da thôi.

Một đoạn văn ngắn ngủi đã đủ để miêu tả tình cảnh thảm khốc lúc đó, mà người trải qua cuộc chiến kia thì cả đời đều không quên được.

Minh Yên sẽ không quên, trước mặt mình là thi thể chia năm xẻ bảy, sẽ không quên Bạch Hinh máu me đầy người bảo vệ mình rời đi, sẽ không quên dưới trận mưa tên mình gian nan chạy trốn như thế nào.

Khói đen dày đặc che phủ bầu trời, mùi máu tanh nồng nặc khiến dạ dày Minh Yên sôi trào, lưng càng lúc càng đau, không đi nổi nửa bước chân, nhưng Minh Yên biết mình phải đi, nếu không đi, nếu bị quân tuần tra phát hiện e rằng sẽ chỉ có cái chết.

Bị tách khỏi Bạch Hinh, cũng không tìm thấy Dương ma ma, càng không biết Ô tẩu tử đã đi đâu, máu tanh bắn khắp người Minh Yên, lẫn trong thiên quân vạn mã, cách lớp lớp người, nàng thấy rõ Chu Hạo Khiên giết người đến mức đỏ hai mắt không ngừng gọi tên nàng.

Thế nhưng bọn họ cách nhau quá xa, Minh Yên không dám lên tiếng, nếu bị lộ chỗ ẩn thân, e rằng không đợi Chu Hạo Khiên đánh giết tới thì nàng đã xuống Hoàng Tuyền trước rồi. Nước mắt hòa với máu tươi đầy mặt, hòa với bùn cát nhỏ xuống nền đất. Nơi kia nhìn thì gần như vậy nhưng muốn đi tới lại xa đến thế, Minh Yên không thể khiến Chu Hạo Khiên mất mạng vì mình. Vậy nên nàng ghé sát vào khe núi, bất động ẩn thân dưới xác chết, đau bụng khó chịu cũng cắn môi không để cho mình kêu lên, mùi máu tanh nồng nặc ngập tràn trong miệng, Minh Yên đã không còn cảm giác.

Khắp sườn núi Võ Gia la liệt thi thể, sắc trời dần tối, Minh Yên không dám chậm chễ, nương theo bóng đêm lảo đảo đi đến nơi không người. Vô số bó đuốc từ sườn núi Võ Gia tràn tời, Minh Yên biết họ đang đi nhặt xác, để tránh xảy ra ôn dịch nên sau mỗi lần đại chiến đều sẽ chôn lấp thi thể ngay tại đây, hoặc là sẽ cho một mồi lửa đốt sạch sẽ.

Minh Yên không thể để người của Túc Thân Vương phát hiện ra mình, nếu mình bị bắt rồi lấy mình ra uy hiếp Chu Hạo Khiên, vậy Minh Yên tình nguyện chết đi.

Vực dậy tinh thần, Minh Yên đỡ eo càng lúc càng đau, lảo đảo đi về phía trước. Nàng là con nhà quan, mặc dù kiếp trước chết thảm nhưng sau khi sống lại vẫn được áo đưa tận tay, cơm dâng tận miệng, đâu chịu được khổ thế này, đi không bao lâu đã cảm thấy chân rã rời, đùi cũng đau nhức gần chết, thật sự không đi được nữa, thế nhưng nhìn những ánh lửa kia, Minh Yên chỉ có thể men theo rừng cây liều mạng tiến về phía trước, nhánh cây sắc nhọn làm rách xiêm y của nàng, Minh Yên ôm khư khư một bao vải trong tay, đây là thứ Bạch Hinh chuẩn bị cho nàng, bên trong có y phục của hài tử, còn có pháo lửa mà nàng luôn nghĩ đến, nhỡ hài tử muốn sinh sớm, những thứ này đều không thể thiếu.

Mặc dù Minh Yên sợ muốn chết nhưng lạ thay lại không đánh mất bao vải này, vẫn luôn nắm chặt trong tay…

Tiếng người càng lúc càng xa, những ánh lửa từ từ biến thành một đốm nhỏ, lúc này Minh Yên mới thở phào nhẹ nhõm, vịn lấy một cây to ngồi bệt xuống, không còn sức di chuyển về trước dù chỉ một bước. Bụng đau vô cùng, Minh Yên cảm thấy giữa hai chân có thứ nóng ướt chảy ra, lập tức bị dọa tái mặt.

Tự dưng nhớ tới lời Dương ma ma nói, trước khi sinh con đều sẽ chảy nước ối, chẳng lẽ mình sắp sinh rồi?

Ngửa đầu nhìn trăng khuyết, Minh Yên khóc không ra nước mắt, ở nơi hoang vu rừng rú này thế mà nàng phải một thân một mình sinh hài tử, chẳng phải muốn mạng của nàng à?

Thế nhưng lúc này Minh Yên không dám bắn pháo lửa, tín hiệu vừa bắn ra, người cứu mình chưa tới thì người giết mình đã tới trước rồi.

Minh Yên ôm bụng, dựa vào thân cây cắn môi, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, lúc tứ cố vô thân như thế này nàng tuyệt đối không được đánh mất lý trí, nàng còn có hài tử trong bụng, nàng không thể để cho hài tử của mình còn chưa nhìn thấy thế gian này đã hồn về Địa phủ được.

Dựa vào ý chí kiên cường này, Minh Yên cố gắng chịu đựng từng cơn quặn đau từ bụng truyền tới, móng tay dài đều đã bị bấm gãy trên thân cây.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng ở sườn núi Võ Gia không còn ánh lửa nữa, Túc Thân Vương đã thu binh. Lại qua một lúc lâu nữa, đợi tới nửa đêm, lúc này Minh Yên mới run rẩy lấy ra pháo lửa, bắn thẳng lên trời. Ánh lửa kia đỏ rực, chiếu rọi một khoảng lớn, Minh Yên không ngời pháo lửa này còn sáng hơn bất cứ pháo hoa nào mình từng thấy, lập tức bị dọa sợ không dám ở lại chỗ đó, vội vàng đi tới nơi khác.

Pháo lửa sáng như vậy, e rằng binh tướng trấn giữ cổng thành của Túc Thân Vương sẽ đến nhanh hơn Lạc Bạch mất.

Minh Yên thật sự không thể đi được nữa, nhìn ngó xung quanh muốn tìm chỗ trốn, nhưng tìm tới tìm lui ngay cả một lỗ nhỏ cũng không tìm được, rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục đi về phía trước. Lưng càng lúc càng đâu, nàng buộc phải dừng bước, nếu không phải vì hài tử, vì để gặp lại Chu Hạo Khiên, Minh Yên thật sự muốn chết quách luôn cho xong.

Minh Yên trượt chân ngã xuống đất, đúng lúc này có tiếng vó ngựa dồn dập từ bốn phương tám hướng chạy tới…

Minh Yên ngã trên đất, cả người đau nhức khiến nàng hận không thể phanh thây mình ra, Minh Yên không biết chuyện sinh nở lại đau đến vậy, thế nhưng nàng không dám phát ra âm thanh, xung quanh không có chỗ cho mình trốn, nàng thở dài bất đắc dĩ một tiếng, chỉ có thể từ từ lê thân tới đại thụ bên cạnh, dựa lưng vào đại thụ, cố gắng hạ thấp tiếng thở, nàng có thể cảm nhận được mặt đất rung chuyển và nghe thấy tiếng vó ngựa, chỉ mất thời gian nửa tuần trà tất cả đồng loạt ngừng lại ở ngoài bìa rừng, khoảng cách đến vị trí của Minh Yên dù cách cây cối trùng điệp nhưng thật ra chỉ có mười mấy bước chân.

Minh Yên cười khổ một tiếng, hóa ra mình mới đi được một đoạn ngắn như thế, sờ vào bao vải trong lòng, bên trong còn hai pháo lửa, Minh Yên nghĩ nếu bây giờ mình bị quân địch bắt, tuyệt đối không thể để pháo lửa này rơi vào quân địch, nếu quân địch dùng pháo lửa này bày kế mai phục, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm cho Lạc Bạch? Nghĩ tới đây, Minh Yên lấy hai pháo lửa ra khỏi bao vải, cố gắng đào một cái hố bên cạnh mình, đào tới mức mười ngón tay sưng đỏ muốn gãy, may mà đất ở đây không quá cứng, lá cây rụng xuống nền đất lâu ngày nên vẫn dễ đào.

Minh Yên gói kỹ pháo lửa trong vải dầu rồi chôn xuống, lại dùng lá khô che kín lên, sau khi ngụy trang xong mới thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần thả lỏng thì lại cảm thấy bụng đau vô cùng, đang mê mang thì nghe thấy phía bên kia của rừng cây có tiếng nói vang đến, Minh Yên không biết đó là ai, lập tức cắn chặt môi dưới, nghiêng tai lắng nghe.

“Ta tưởng là ai, hóa ra là Chung đại nhân, hình như đây không phải khu vực canh gác của Chung đại nhân?”

Giọng nói này có hơi quen tai, Minh Yên nhất thời không nghĩ ra người kia là ai, chỉ là trong giọng nói mang theo sự gian xảo khiến nàng rất ghét. Chung đại nhân mà hắn nói là Chung Dực hay Chung Lương? Minh Yên đoán có lẽ là Chung Dực, nếu là Chung Lương, người kia đã không khinh khỉnh thiếu tôn trọng như vậy, nếu người tới là Chung Dực thật, Minh Yên như nhìn thấy ánh sáng của sự sống.

“Thế tử không ở trong quân doanh à, cẩn thận đao kiếm không có mắt.”

Giọng của Chung Dực rất lạnh, tựa như tuyết đọng ngàn năm trên núi tuyết trắng mênh mông. Giọng nói này khiến Minh Yên run lên, quen biết Chung Dực lâu như vậy nhưng chưa từng nghe thấy hắn còn có một mặt lạnh lùng như này, hắn luôn đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười dịu dàng, nụ cười ấy còn ấm áp hơn nắng mai, khiến lòng người rạo rực xốn xao.

Nghe Chung Dực nói, rốt cuộc Minh Yên cũng nhớ ra người kia là ai, hóa ra là Tống Thanh Bình. Thật sự không ngờ Tống Thanh Bình lại ra chiến trường, xem ra vị này không phải là công tử bột ăn chơi đàn đúm gái gú cờ bạc như trong lời đồn, rất có thể cũng là một cao thủ giỏi giấu mình giống Chu Hạo Khiên.

“Không phiền Chung đại nhân lo lắng, Thanh Bình không sợ cưỡi ngựa vung đao ra trận giết địch, nhưng còn Chung đại nhân không nên vượt qua phòng tuyến, vẫn nên về đi thôi.” Nghe giọng của Tống Thanh Bình có vẻ không vui, ý muốn tiễn khách.

“Thời buổi chiến tranh xác định phòng tuyến kiểu gì? Hai ta đều làm việc cho Túc Thân Vương, tất nhiên chỗ nào có việc là có mặt ở đó, hơn nữa một nửa sườn núi Võ Gia này cũng thuộc phòng tuyến của ta.” Chung Dực nhìn Tống Thanh Bình, thái độ không hề nhượng bộ, hắn luôn có cảm giác có lẽ Minh Yên đang ở bên trong. Chung Dực biết mình không nên dấy lên xung đột với Tống Thanh Bình, tên Tống Thanh Bình này vốn là đôi mắt của Túc Thân Vương, những năm qua lăn lộn nơi phố hoa quán rượu thật ra để thám thính tin tức cho Túc Thân Vương.

Bây giờ rốt cuộc Tống Thanh Bình cũng có thể quang minh chính đại thoát khỏi ô danh, Chung Dực không thể xem thường người này. Hôm nay hắn nghe nói An Thân Vương dẫn Minh Yên xông ra ngoài thành là biết không ổn, lập tức điều động binh mã chạy tới, ai ngờ Túc Thân Vương nghi kỵ quan hệ giữa hắn và Úc phủ nên không cho hắn xuất binh. Đợi đến khi hắn chạy tới, sườn núi Vũ Gia đã trở thành mảnh đất ngập tràn khói lửa.

Chung Dực mặc y phục của binh lính bình thường, trà trộn vào giữa hai quân, muốn tìm Minh Yên bị lạc, ai ngờ vẫn chưa tìm được còn suýt chút khiến bản thân hãm trong hiểm cảnh.

Nhìn thấy pháo lửa này, Chung Dực lập tức thúc ngựa chạy tới, trực giác mách bảo rằng pháo lửa này do Minh Yên thả ra, cho nên lập tức dẫn binh chạy tới, ai ngờ tên Tống Thanh Bình này cũng chạy tới, chắc Tống Thanh Bình vẫn chưa về nội thành giống mình nên mới có thể chạy tới nhanh như vậy.

Nếu bắt được Minh Yên thì có thể buộc Chu Hạo Khiên hạ vũ khí đầu hàng, tất nhiên Tống Thanh Bình sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, nhưng Minh Yên… Minh Yên là Nhụy Nhi của hắn ư? Chung Dực không biết, vô thức sờ lên quyển “Du văn tạp ký” trong ngực, bất kể có phải hay không, hắn cũng không thể mặc kệ ngồi nhìn.

Tống Thanh Bình nhìn Chung Dực, không muốn đối địch trực diện với Chung Dực, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chung đại nhân, chắc ngài biết tại sao Túc Thân Vương không cho ngài xuất hinh rồi nhỉ, ta khuyên ngài đừng dấn thân vào vũng nước đục này, tranh thủ thu binh đi, bằng không, nếu để Vương gia biết chưa chắc đã là chuyện tốt đâu.”

Chung Dực híp mắt, cười khinh nói: “Chung mỗ một lòng trung thành với Túc Thân Vương, không ai hiểu rõ hơn Vương gia, Chung mỗ làm việc không thẹn với lòng, Tống đại nhân nên về mới đúng, nơi ngài đặt chân hiện tại là phòng tuyến của ta. Tống đại nhân muốn lục soát thì tới phòng tuyến của ngài mà lục soát, Chung mỗ tuyệt đối không can thiệp.”

Tất nhiên Tống Thanh Bình biết người ở trong rừng cây nửa đêm bắn pháo lửa này không phải là người bình thường. Sao hắn có thể chấp nhận chắp tay nhường công lao lớn bực này cho người khác, lập tức cười nói: “Chung đại nhân thích nói đùa thật đó, rõ ràng sườn núi Võ Gia thuộc phòng tuyến của ta, chẳng lẽ Chung đại nhân muốn độc chiếm công lao?”

Minh Yên nghiêng người dựa vào đại thụ, tần suất cơn đau bụng càng lúc càng dày, môi dưới của nàng đã bị cắn bật máu, trong lòng suy nghĩ hai tên khốn kiếp này sao không mau cút đi, mình sắp chịu hết nổi rồi. Hai người này cứ giằng co mãi, có lẽ đều cho rằng mình ở trong rừng cây này, đều muốn lập tức đại công.

Không ngờ Úc Minh Yên nàng cũng có lúc được giá như vậy, nắm chặt nhánh cây bên cạnh, cả người Minh Yên đã vã vượt mồ hôi, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, y phục đã ướt đẫm. Thật sự không nhịn được nữa, Minh Yên thống khổ rên rỉ, tại sao lại sinh con đúng lúc đáng chết này chứ? Ba hài tử trong bụng quả nhiên đặc biệt, ngay cả hoàn cảnh ra đời cũng đặc biệt như thế.

Mặc dù Minh Yên đã cố gắng đè thấp tiếng rên nhưng người luyện võ tai thính mắt tinh, bên ngoài lập tức im bặt. Minh Yên vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng ngay cả sức để đứng lên cũng không có, đột nhiên có tiếng đao kiếm vang lên, người ở ngoài rừng đánh nhau. Minh Yên thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức bị cơn đau dữ dội quét sạch…