Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 217: Mùng bảy tháng Bảy, mọi chuyện gắn liền (1)




Trong Kinh thành có hai chuyện vui lớn, một là An Thân Vương cưới đồng thời hai vị Trắc phi vào phủ, không vào cửa trước sau, không xếp thứ lớn bé. Chuyện thứ hai chính là ba vị ma ma giáo dưỡng khiến người ta phải ngước mắt nhìn, ma ma giáo dưỡng quá là lợi hại, chuyện đầu tiên khi mới tới chính là chọn bà vú cho các tiểu chủ tử sắp ra đời, tiêu chuẩn kia cứ phải gọi là khắc nghiệt.

Xét từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tướng mạo đoan chính, sạch sẽ gọn gàng, giọng nói nhỏ nhẹ, nụ cười dịu dàng. Hơn nữa còn tra xét từng người từ tám đời tổ tông, nhất định người thân phải trong sạch gia đình phải đàng hoàng, với lại vào phủ là bán mình làm nô, không phải chỉ bán một người mà bán cả nhà luôn, điều kiện này thật sự quá khắc nghiệt, dọa không ít người từ bỏ.

Nếu không phải cuộc sống khó khăn, không ai lại bán cả nhà mình làm nô bộc.

Chuyện tuyển chọn bà vú rầm rộ thế này bị không ít người chê cười, trong lòng mọi người đều phỏng đoán, không lẽ Hoàng đế cố ý phái người tới làm khó.

Ban đầu Vô Vi Cư đã chọn ra được mười bà vú, nhưng lại thêm một lượt tuyển chọn nữa, làm ầm ĩ một trận như này, mặc dù Vũ Ninh Vương có hơi khó chịu nhưng nghĩ dù sao đây cũng là người do Hoàng đế phái tới, nhịn! Mục Trắc phi chỉ đứng một bên xem trò hay, cũng dặn dò người của Nhị phòng không được tới chỗ Tam phòng gây chuyện. Tần Trắc phi thế mà lại giống Mục Trắc phi, cũng không có động tĩnh gì, chắc là đang chờ xem tình hình thế nào.

Ngày hôm đó, cuối cùng chuyện tuyển chọn bà vú rầm rộ này cũng kết thúc, ba vị ma ma đang nói chuyện với Minh Yên ở tiểu viện phía sau Vô Vi Cư. Nơi này là hoa viên nhỏ thuộc Vô Vi Cư, rất tiện để nói chuyện, không cần sợ có người nghe lén, lại có hồ nước nên vô cùng mát mẻ.

“… Lão nô nhân việc này đuổi hết bà vú khả nghi khỏi Vô Vi Cư, lại tuyển thêm được ba người ở bên ngoài vào, cùng với ba người Trắc phi đã chọn trước đó, tổng cộng còn lại sáu người.” Dương ma ma nhìn Minh Yên, nghiêm túc nói.

Minh Yên khẽ gật đầu, cười: “Xin hỏi vì sao ma ma tuyển thêm ba người, giữ lại ba người.”

“Chẳng qua chỉ để che mắt người ngoài thôi, giống như trước kia chủ tử giữ lại mười mấy người nhưng không nói rõ sẽ chọn ai.” Dương ma ma cung kính trả lời.

Minh Yên bật cười, qua mấy ngày nay xem như nàng đã được mở mang tầm mắt, quả nhiên người trong cung có thủ đoạn cao siêu, chỉ cần là người không vừa ý, chắc chắn bà ấy sẽ có lý do để loại người ra, hơn nữa còn là lý do không thể phản bác được.

Minh Yên nghĩ, sở dĩ cuối cùng Dương ma ma giữ lại sáu người, bởi vì mình đã chọn trước ba người, họ đã được quan sát một thời gian tương đối dài, tám chín phần có thể tin tưởng, trong mắt một số người, chỉ giữ ba người này lại vì ba vị ma ma nể mặt mình, kỳ thật vẫn hạ thấp uy thế của mình, mà mình lại không thể nổi giận với mấy vị ma ma này thì có lẽ kẻ khác sẽ cảm thấy vui. Ba người được ba vị ma ma chọn vào Vô Vi Cư, người tinh ý quan sát, tất nhiên sẽ coi ba người này là người cuối cùng được giữ lại, dù sao ba vị ma ma cũng là ma ma giáo dưỡng do Hoàng thượng ngự tứ, e rằng người khác cũng không tiện nói gì.

Như vậy, trong vương phủ thật sự có người muốn lợi dụng bà vú để ra tay, ba người này sẽ trở thành mục tiêu để bọn họ lôi kéo lợi dụng.

Che mắt kẻ địch, điểm này làm rất tốt, chỉ cần có thể bảo vệ được bà vú mình sẽ dùng, còn chuyện khó khăn thế nào thì nàng mặc kệ.

Phủ An Thân Vương phải chuẩn bị cho hôn sự nên tất nhiên bận tối mắt tối mũi, nhất là hôn kỳ lại sát ngày như vậy, An Thân Vương đã không vào triều liên tục nhiều ngày nay, phủ Vũ Ninh Vương thì vì chuyện chọn bà vú mà gây ra một trận ồn ào rất lớn, hình như Minh Yên xảy ra việc gì, Chu Hạo Khiên xin nghỉ ở nhà chăm sóc, kể từ đó An Thân Vương và Chu Hạo Khiên nhanh chóng rút lui khỏi triều đình, so với cảnh uy phong lúc trước thật sự khác biệt.

Tại thư phòng của phủ Tương Thân Vương.

“Vương gia, đây là một cơ hội tốt, An Thân Vương và Chu Hạo Khiên đền không có mặt ở trên triều, là một cơ hội tốt cho chúng ta tái xuất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ, nếu như bị Túc Thân Vương đoạt trước sẽ ở thế bị động mất.”

Tương Thân Vương nhìn phụ tá của mình, nhíu mày nói: “Ngươi nghĩ như vậy?”

“Thuộc hạ lại thấy không ổn, lần trước An Thân Vương vô thanh vô thức lập công đầu, quả thật trước đó chúng ta đã quá coi thường y nên mới rơi vào bẫy, lần này chắc chắn phải cẩn thận trăm bề, không thể giẫm lên vết xe đổ được.” Một phụ tá khác phản đối, chính bởi vì nóng lòng vội vàng nên bây giờ mới bị nghi kỵ.

“Đợi nữa là đợi đến khi nào? Mặc dù Đương kim Thánh thượng đã vượt qua được ải này, thế nhưng ai cũng biết Hoàng thượng chỉ có thể cầm cự được nay mai, nếu thật sự có chuyện bất ngờ xảy ra, không chuẩn bị trước tất sẽ thua thiệt.” Dễ thấy phụ tá này rất kích động, lần trước thất bại, hắn ta đã ghi hận trong lòng, luôn muốn thắng lại một ván.

“Tham công liều lĩnh như vậy sẽ nguy hiểm, đừng quên còn có một Túc Thân Vương như hổ rình mồi!”

Hai người không ai nhường ai, tranh cãi một hồi, lúc này Chỉ huy sứ Kinh vệ An Thành Thái chưa nói gì lại mở lời: “Đừng ồn ào nữa, nghe ý Vương gia thế nào đã.”

Hai người như có vẻ sợ An Thành Thái, lập tức ngậm miệng lại, không nói gì thêm nữa, quay đầu nhìn Tương Thân Vương.

“An Chỉ huy sứ có diệu kế gì thì cứ nói thẳng.” Tương Thân Vương vừa cười vừa nói, hắn ta biết An Thành Thái đa mưu túc trí, chắc hẳn đã có kế hoạch trong đầu.

An Thành Thái cười nhạt một tiếng, nhìn Tương Thân Vương, nói: “Bẩm Vương gia, phía bên Túc Thân Vương vẫn không có động tĩnh, Chung Lương đa mưu túc trí, Chung Dực thì càng tài giỏi hơn phụ thân của hắn, trong tay hai người còn có binh quyền, lần trước thua bại trong tay An Thân Vương tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, sao chúng ta phải gấp gáp, ngày An Thân Vương thành thân đó, chắc có lẽ sẽ không yên ổn đâu.”

Tương Thân Vương nhướng mày, nhìn An Thành Thái hỏi: “Lời này có ý gì?”

“Thuộc hạ đã nhận được tin mới nhất, dạo gần bên Túc Thân Vương bắt đầu rục rịch lại, chắc là nhịn không được nữa, chúng ta cứ im lặng theo dõi diễn biến, làm ngư ông đắc lợi không phải tốt hơn sao?”

“Ý của ngươi là Túc Thân Vương sẽ gây rối vào ngày An Thân Vương thành thân?” Tương Thân Vương cảm thấy chuyện này rất vô lí, Túc Thân Vương sẽ không lỗ mãng như thế chứ?

“Không phải gây rối, chỉ sợ là sẽ…” An Thành Thái không nói nốt nửa vế sau, nhưng Tương Thân Vương đã biến sắc.

Tương Thân Vương đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên dừng lại, hỏi: “Sao ngươi biết được tin tức này? Có đáng tin không?”

An Thành Thái gật đầu, nói: “Tai mắt mà ta gài vào phủ Túc Thân Vương nghe được, mấy ngày nay phụ tử Chung thị ra vào vương phủ liên tục, riêng chuyện này đã làm người ta nghi ngờ rồi.”

Mùng bảy tháng Bảy… Tương Thân Vương nhắm mắt, mấy ngày nữa là tới rồi!

*****

Chu Hạo Khiên và An Thân Vương thoái nhượng cũng không khiến Túc Thân Vương và Tương Thân Vương dừng tay, mặc dù sức khỏe của Tuyên Đế đã khôi phục chút chút nhưng vẫn không thể vất vả quá độ, mấy ngày nay công vụ trên triều lại đột nhiên tăng lên,vạch tội quan viên tham ô nhận hối lộ, vi phạm quốc pháp, chiếm đoạt ruộng đất, trắng trợn bức hiếp dân nữ, việc ác liên miên… Từng chuyện từng chuyện đều khiến người ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, mà gần đây Tuyên Đế vì tức giận Ngũ quân phủ Đô đốc và Kinh vệ Chỉ huy sứ ti mà cho bãi triều, kết quả lại ngã bệnh.

Chỉ huy sứ của Kinh vệ Chỉ huy sứ ti chính là An Thành Thái, Ngũ quốc phủ Đô đốc bây giờ đã cùng Chung Lương quy phục dưới trướng Túc Thân Vương, nhất thời làm sức mạnh phe Túc Thân Vương tăng lên.

Dạo gần đây Chu Hạo Khiên và An Thân Vương rất bận rộn, cả Ngũ quân phủ Đô đốc chiếm gần như một nửa binh quyền, không biết lão già Chung Lương kia đã làm cách nào thuyết phục bốn vị Đô đốc còn lại cùng đứng về phe Túc Thân Vương, nhưng quả thật không thể phủ nhận, lực lượng của Túc Thân Vương đã tăng mạnh.

Nếu nói gần đây có một người cực kỳ nổi bật thì đó chính là Thế tử phủ Nam Dương Hầu, Tống Thanh Bình, nghe nói dạo gần đây đã thay đổi hoàn toàn, lâu rồi không dây dưa với tiểu quan kia nữa, ngoan ngoãn làm một lòng một dạ làm trượng phu thâm tình.

Trong kinh có tin đồn, sở dĩ Úc Lan Phương bị trục xuất khỏi Úc phủ là bởi vì mẫu thân hại thứ nữ Úc Lan Nhụy, Lan Cúc theo Đại phu nhân tới nông trang sống, Lan Phương cũng bị vạ lây bị gạch tên ra khỏi gia phả. Nhắc tới Tống Thanh Bình quả thật là không nhận ra nổi, bình thường là cái loại chẳng ra gì, chỉ biết chọi gà dắt có, trêu hoa ghẹo liễu, thế mà bây giờ cũng biết thương hương tiếc ngọc, biết tức phụ của mình bị oan, hắn bớt lại cái tính ăn chơi lêu lổng, một lòng một dạ bảo vệ tức phụ của mình.

Nhất thời trong Kinh thành rộ lên câu chuyện cảm động về trượng phu đào hoa nay biết yêu thương thê tử, hối hận về những chuyện trước kia, mà thành ra lại lu mờ hào quang của Minh Yên không ít, nhưng mà hai người đều là nữ nhi của Úc gia, chẳng qua một người từ đích nữ biến thành nữ nhi bị đuổi, một người từ thứ nữ trở thành đích nữ, dần dần lại có tin đồn nói Úc Trắc phi muốn mình có thể danh chính ngôn thuận leo lên vị trí tiểu Vương Phi mà bất chấp thủ đoạn hãm hại đích tỷ ruột thịt, vu oan đích mẫu, tạo thành một vụ án oan.

“Đúng là tức chết người ta mà, những người này không có mắt à? Sao người khác nói cái gì cũng tin vậy, đúng là tức chết ta mà, nhất định là Lan Phương lại giở trò, ta biết ngay nha đầu xấu xa kia sẽ không yên phận.” Lan Lăng tức run người, nhìn Minh Yên ngồi đối diện vẫn bình tĩnh như cũ nói: “Minh Yên, sao muội không quan tâm thế?”

Tống Minh Trình – đứa thích nói chuyện nhất trong ba đứa nhỏ im lặng ăn hoa quả nãy giờ đột nhiên nói: “Nương, uống một ngụm trà cho bớt giận, đúng là Hoàng đế không vội, thái giám đã lo cuống, nương nhìn Thất di mẫu ngồi bình chân như vại kìa, chứng tỏ Thất di mẫu đã có cách đối phó, người đừng lo, sốt ruột nóng giận sẽ xấu đi đó.”

Khóe mắt Tống Minh Tấn giật giật, vẫn ưu nhã ăn bánh ngàn lớp trước mặt mình, nhớ kỹ khi nào về sẽ phái nữ đầu bếp nhà mình đến học, tay nghề của nhà mình tuy giỏi thật, nhưng so với nhà người ta thì thật chẳng đâu vào đâu.

Đúng lúc này Tống Mẫn Nhu ngẩng đầu lên, cười híp mắt, nhìn Lan Lăng nói: “Nương, nương, phụ thân bảo không thích nhìn thấy người nhíu mày, lúc người nhíu mày trông như trái bí ngô.”

Minh Yên không nhịn được, lập tức bị sặc nước trà vừa uống vào miệng, bí ngô… Tống Tần so sánh như đúng rồi, có ai từng thấy bí ngô xinh đẹp như vậy không?

Nhìn thái độ của Minh Yên, gương mặt xinh đẹp của Lan Lăng đỏ bừng, sau đó nói: “Muội còn cười được, muội không biết người kia tùy tiện ngông cuồng thế nào à.”

Minh Yên lấy khăn ra chấm chấm khóe miệng, sau đó mới nói: “Tứ tỷ, tỷ vội cái gì, tỷ ta có động tĩnh mới tốt, nếu mãi không có động tĩnh mới khiến cho người ta lo lắng ấy.”

Lúc này Tống Minh Tấn lại đột nhiên nói: “Minh đao dễ đỡ, ám tiễn khó phòng.”

Minh Yên nhìn Tống Minh Tấn, cười tủm tỉm nói: “Một câu tóm gọn hay lắm.” Quả thật tiểu tử này càng nhìn càng thấy vui mắt, nhưng mà hài tử trong bụng mình và cậu nhóc này cách nhau tám tuổi, chờ đến lúc nữ nhi của mình đến tuổi gả chồng, có lẽ Minh Tấn đã làm phụ thân của mấy đứa trẻ rồi, đúng là buồn mà!

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy?” Lan Lăng cắn răng nói.

Minh Yên có lòng muốn thử Minh Tấn, cười hỏi: “Minh Tấn, theo ý cháu thì việc này nên xử lí thế nào?”

Tống Minh Tấn nghe thấy Minh Yên hỏi mình, kính cẩn đứng dậy, dõng dạc trả lời: “Thưa Thất di mẫu, theo tiểu chất thấy có hai cách ạ.”

Minh Yên nhướng mày, nhìn Lan Lăng vẫn đang mông lung, thầm than một tiếng, xong rồi mới mới nhìn Minh Tấn, hỏi: “Hai cách gì?”

“Thứ nhất là không chú ý tới, quân tử không tranh cãi, không phải cứ trắng hay đen là tự có kết luận, cứ đợi chuyện này lắng xuống rồi cũng tan thành mây khói. Thứ hai, để đối phó với những kẻ tiểu nhân vô sỉ, hèn hạ gian trá thế này, chỉ có thể lấy ác trị ác, cách tốt nhất để dập tắt một tin đồn là tạo ra một tin đồn kích thích hơn, chấn động hơn, phóng đại hơn, thế thì trong nháy mắt có thể dập tắt tin đồn ban đầu.” Tống Minh Tấn mặt không biến sắc, nói đâu ra đấy, có điều đôi cặp mắt kia vẫn chưa được sắc sảo như phụ thân của cậu, vẫn để lộ chút sự hưng phấn.

Minh Yên cảm thán không thôi, vế thứ hai vừa đúng với ý của mình, với tình thế bây giờ muốn không chú ý tới thật sự không dễ, không phản kích đánh trả, tức chết mình thì bản thân cũng không được lời, chỉ có nước mạnh mẽ phản kích mới có thể khiến bản thân sung sướng, trong lòng khoan khoái, sức khỏe căng tràn.

Thật sự là mẫu nương[1] nhìn nữ tế càng hài lòng, Minh Yên rất thích Tống Minh Tấn, trong lòng thầm tính có nên sớm đính hôn trước không, kẻo bị người khác cướp mất, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện bắt Tống Minh Tấn đợi hài tử của mình tám năm thì lại không nỡ mở miệng, dù sao Tống Minh Tấn cũng là trưởng tử, trưởng tử gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ không thể xem nhẹ, nàng lại than một tiếng, đau lòng muốn chết, sao lại khó khăn như thế!

[1] Mẫu nương: mẹ vợ; trượng mẫu nương: cha mẹ vợ. Nữ tế: con rể.

Mẫn Nhu nghe không hiểu gì hết, dù sao vẫn còn nhỏ, Minh Trình thì lại vỗ tay tán dương, nhìn Đại ca của mình bằng ánh mắt đầy sùng bái, Lan Lăng cảm thấy cuộc đời mình quá thất bại, cả đời này nàng ấy cũng chỉ được thế thôi, còn không bằng cả tiểu hài tử, đúng là chỉ có tiểu hồ ly như Minh Yên mới có thể trị được thằng bé.

Minh Yên nhìn Tống Minh Tấn, trong mắt lóe tia sáng, tất nhiên là Tống Minh Tấn không đoán ra được tâm tư của Minh Yên, nhưng vẫn cảm thấy vị Thất di mẫu này của mình quá thông minh, cũng nghi ngờ tại sao lại khác hẳn kế mẫu của mình như vậy, rõ ràng là người một nhà thế mà lại một trời một vực, nhưng ngẫm lại chênh lệch giữa mình với Minh Trình và Mẫn Nhu thì thấy cũng bình thường, không phải người nào cũng là thiên tài!

Cơ mà Thất di mẫu cười như thế trông chẳng tốt lành gì, không lẽ muốn… Nghĩ tới đây lập tức đè nén bất an trong lòng, cố gắng tỉnh táo nhìn Minh Yên nói: “Thất di mẫu, dạo này tiểu chất nhiều bài vở, e rằng không thể giúp người được.”