Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 216: Tin đồn bất ngờ lưu truyền




Chim kêu chiếp chiếp, hoa nở rực rỡ, trời tháng Bảy nóng hơn tháng Sáu thật khiến người ta cảm thấy buồn bực.

Ngày An Thân Vương cưới Trắc phi đã được xác định, không biết là trùng hợp hay vô tình mà lại đúng vào ngày bảy tháng Bảy!

Mấy ngày nay Vô Vi Cư càng căng thẳng, còn một tháng nữa là đến ngày sinh dự kiến của Minh Yên, nhưng vừa vào tháng Bảy, cái bụng đã không yên, mà cái lưng lại vô cùng đau mỏi, cũng bởi vì Minh Yên mang thai ba hài tử quá nặng nề mệt mỏi, cho nên càng như vậy Minh Yên càng cố gắng đi lại nhiều nhất có thể, Thái y bảo vậy tốt cho việc sinh đẻ.

Do đó việc chọn bà vú cho ba hài tử cũng trở nên cấp bách, trong lòng Minh Yên đã có tính toán, trong mười bà vú này chỉ có thể giữ lại ba người, thật ra trong lòng đã có kế hoạch sẵn, mắt thấy tình hình của mình càng ngày càng không ổn, Minh Yên cũng muốn chọn được người sớm trước, không kẻo đến lúc đó lại luống cuống tay chân để người ta thừa nước đục thả câu.

Nhìn mấy nha hoàn bận bù đầu, biết bọn họ đang chuẩn bị đồ dùng mình có thể sẽ dùng trong lúc lâm bồn, Bạch Hinh còn đặc biệt mời ma ma có kinh nghiệm tới hỏi xem cần chú ý những gì cần thiết, phải chuẩn bị thứ gì, không nhỡ lúc đó lại luống cuống tay chân, may là lão Vương phi cử Tiền ma ma tới, ngày nào cũng giúp Bạch Hinh chuẩn bị đồ, tận tâm truyền đạt lời dặn dò của lão Vương phi.

Thân thể Minh Yên không ổn định, tất nhiên sau khi Thái y bắt mạch sẽ báo vào trong cung, có thần y Giang Nam điều trị, sức khỏe Tuyên Đế tốt lên rất nhiều, bây giờ ngồi xử lí chính sự đã không thành vấn đề, nếu cứ theo hướng điều trị này, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì hoàn toàn có thể chống đỡ được một năm rưỡi nữa.

Vì vụ cá cược giữa Minh Yên và Tuyên Đế mà việc lâm bồn của Minh Yên rất được chú ý, vốn định dọn ra ngoài ở, ai ngờ bệnh tình của Tuyên Đế bất ngờ nguy kịch nên bị trì hoãn. Kinh thành vừa trải qua biến hóa, Chu Hạo Khiên và Minh Yên cũng không thể gây thêm phiền phức tại thời điểm này, tất nhiên không thể dọn ra ngoài.

Có điều thế gia sinh con, không phải chưa từng xảy ra chuyện trộm long tráo phượng, bởi vậy ngay lúc quan trọng này Kinh thành đột nhiên nổi lên lời đồn, hầu hết đều nói vì vị trí Vương Thế tử này, rất có thể Chu Hạo Khiên và Úc Minh yên sẽ động tay chân lên giới tính của hài tử…

Chu Hạo Khiên nổi giận, Minh Yên cũng lạnh mặt, biết chuyện này có kẻ đứng sau thao túng không thì sao lại có lời đồn như vậy? Hai người lập tức bàn bạc, sau đó Chu Hạo Khiên đã vào cung xin ân chỉ.

Tóm lại là phu thê hai người còn trẻ không có kinh nghiệm, xin Hoàng thượng ngự tứ hai ba vị ma ma trong cung có kinh nghiệm đến hỗ trợ, tránh cho lúc đó lại luống cuống làm sai.

Kinh thành lại được phen chấn động, cái gọi là “tiên phát chế nhân” chính là để chỉ như vậy.

Mục tiêu của lời đồn muốn nhằm vào Minh Yên và Chu Hạo Khiên, nếu sinh hai nữ một nam thật, vậy chắc chắn có điều mờ ám bên trong, hài tử sinh ra quá trùng hợp, tại sao lại trùng hợp được hai nữ một nam như vậy mà không phải hai nam một nữ, không phải ba nữ hoặc ba nam? Sức mạnh của lời đồn rất đáng sợ, mục đích là muốn Tuyên Đế nghi ngờ phu thê Chu Hạo Khiên, để rồi cuộc sống sau này của phu thê trẻ tuổi sẽ không dễ dàng.

Một chiêu này không thể nói là không hung ác, không thể bảo là không thâm độc, dù có sinh được Vương Thế tử, nhưng mất đi sự tín nhiệm của Hoàng đế thì cũng mất nhiều hơn được, từ xưa đến nay những đại thần bị nghi kỵ đều không có kết cục tốt lành!

Nếu Minh Yên và Chu Hạo Khiên là hạng người tầm thường chỉ biết hám danh trục lợi thì tuyệt đối sẽ không xin thánh chỉ này, dù sao cũng chỉ cần bố trí chu đáo cẩn thận thì vẫn có thể đánh cược, bởi không biết có bao nhiêu người đỏ mắt mong mỏi vị trí Vương Thế tử này.

Nhưng Chu Hạo Khiên và Minh Yên không giống vậy, trong lòng bọn họ, hài tử được an toàn mời là điều quan trọng nhất, hơn nữa dù có sinh hai nam một nữ không có phong hào Vương Thế tử thì cũng không sao, chỉ cần Chu Hạo Khiên là tiểu Vương gia, là người thừa kế tước vị thì có gì phải sợ? Mà kể cả tương lai không có tước vị này thì cũng không sao, cùng lắm thì hai người chèo thuyền du ngoạn Ngũ Hồ, đi khắp non sông, du sơn ngoạn thủy, không phải cũng rất vui vẻ rồi sao?

Chu Hạo Khiên đích thân xin Hoàng đế phái người tới Vô Vi Cư, nói là mời người tới hỗ trợ, hướng dẫn nhưng thật ra là để Hoàng đế phái người tới tận mắt chứng kiến, bọn họ có động tay động chân không.

Quang minh lỗi lạc như thế khiến người ta không còn gì để bàn cãi, những tin đồn kiếm chuyện kia đều chìm nghỉm chỉ trong một đêm.

Tuyên Đế cũng hào phóng, hạ chỉ ngự tứ ba vị ma ma tới vương phủ, cũng nói rõ, sau này ba vị ma ma này sẽ là ma ma giáo dưỡng cho ba hài tử! Ngự tứ ma ma giáo dưỡng, đây là vinh hạnh đặc biệt hiếm có, không nói trước cuối cùng có thể được phong Vương Thế tử không, nhưng trong cung chỉ có công chúa mới được ngự tứ ma ma giáo dưỡng, mà mấy hài tử của Minh Yên còn chưa ra đời đã được ngự tứ ma ma giáo dưỡng, cũng tức là điểm xuất phát của ba hài tử này đã cao hơn hài tử nhà khác rồi.

Ngay đến phủ vương gia trong Hoàng gia, ít nhất thời Tuyên Đế là chưa từng được có ma ma giáo dưỡng ngự tứ thế này!

Tuyên Đế ban long ân như vậy, thật ra cũng đang khuyến khích chu thần, một lòng trung thành phò tá, Hoàng đế sẽ không bạc đãi nhà ngươi, đây chính là một ví dụ!

Lúc Tuyên Đế bệnh tình nguy kịch, kinh đô xảy ra xáo trộn khiến mọi người thấp thỏm lo âu, bây giờ lại có chuyện ma ma giáo dưỡng là ám chỉ cho tất cả biết, tuyệt đối không thể kết bè kéo cánh, chỉ được trung thành nghe lệnh một mình Hoàng đế. Chu Hạo Khiên quang minh lỗi lại, trung  thành phó tá, Hoàng đế ban cho hắn vinh quang không ai sánh bằng, đây chính là ví dụ!

Phủ Vũ Ninh Nương lại bận rộn, ma ma giáo dưỡng vào phủ là chuyện không thể xem nhẹ, lão Vương phi đích thân đi gặp họ, dùng nghi thức tiếp đãi long trọng, dù sao cũng là người trong cung, ai lại dám qua quýt?

Minh Yên đã đặc biệt cho dọn dẹp Thiên Viện của Vô Vi Cư để ba vị ma ma vào ở, cũng phá thông tường, mở nguyệt môn giúp thuận tiện đi lại, như vậy thì diện tích của Vô Vi Cư sẽ rộng hơn.

“Ba vị ma ma vất vả rồi, đợi xây sân xong sẽ mời các vị chuyển qua, bây giờ chỉ có thể phiền các vị cố gắng ở tạm.” Minh Yên vừa cười vừa nói, thánh chỉ này quá đột ngột khiến người ta luống cuống tay chân, nếu đã là ma ma giáo dưỡng của hài tử, vậy không thể ở xa Vô Vi Cư, Vô Vi Cư lại chỉ có một Thiên viện nho nhỏ, quả thật làm khó các vị từ hoàng cung tới.

Người dẫn đầu là Triệu ma ma, chỉ nghe thấy bà ấy nói: “Úc Trắc phi không cần cầu kỳ như vậy, mặc dù chúng lão nô tới từ trong cung, nhưng đã đến vương phủ hầu hạ ba vị tiểu chủ tử sắp ra đời thì sau này sẽ là nô tài của tiểu chủ tử. Nói câu này không xuôi tai, bọn ta tới từ trong cung nên có mấy phần thể diện hơn người bên ngoài, nhưng chúng lão nô ở trong cung nhiều năm vẫn biết một đạo lý, thân làm nô bộc không thể rước tai họa về cho chủ nhân, nếu Úc Trắc phi khách sáo với chúng nô tài như vậy, về lâu về dài sẽ không tốt cho các tiểu chủ tử.”

Minh Yên sững sờ, không ngờ Triệu ma ma lại nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết có nên tin tưởng không. Người trong cung phải trải qua không ít bấp bênh chìm nổi, có thể sống sót được thì chính là nhân tài, ba vị ma ma này do Tuyên Đế ban cho, nhưng Minh Yên không biết mấy người này có đáng tin không, song, vì là ngự tứ nên không thể công khai đề phòng người ta được.

“Ma ma nghĩ rộng như vậy, quả thật làm Minh Yên khâm phục.” Minh Yên chậm rãi đứng dậy, tự mình mời ba vị ma ma ngồi xuống, ba người lại từ chối, Thẩm ma ma nói: “Trước mặt chủ tử nào có chỗ ngồi cho nô tỳ, tuyệt đối không được, không đúng lễ nghĩa sẽ bị người ta lên án.”

Minh Yên biết, thật ra ba người nãy cũng hơi căng thẳng, nghe có vẻ là chuyện rất hãnh diện, nhưng đã là người từ trong cung thì sao có thể không bị người ta đề phòng? Bị đề phòng thì sẽ không tin tưởng, bọn họ đã rời khỏi Hoàng cung, vậy chắc chắn sẽ không thể quay lại, nếu không được chủ tử mới tin tưởng và trọng dụng, ma ma trong cung lại không có con cái, già không có nơi nương tựa là điều đáng sợ nhất.

Minh Yên nghĩ đến điểm này, quyết định thử thăm dò chút, ba người họ đã không chịu ngồi, vậy nàng cũng không bắt ép, lại ngồi xuống sạp, rồi lúc này mắt nghiêm mặt nói: “Minh Yên là người thẳng thắn, ta có một thói quen, nghi ngờ thì không dùng người, mà đã dùng người thì không nghi ngờ.”

Ba vị ma ma nhìn Minh Yên một thoáng, sau đó liếc mắt với nhau, hiển nhiên nhất thời không hiểu Minh Yên muốn nói gì, cũng chỉ có thể lấy tĩnh chế động, giữ im lặng, nghe Minh Yên nói tiếp.

Minh Yên quan sát thái độ của mấy người họ mà an tâm, nói tiếp: “Hôm nay ta xin nhờ vả nhiều chút, sẽ nói rõ ở đây, ba vị ma ma đều là ma ma lâu năm trong cung, nhất định rất quen thuộc việc dạy dỗ lễ nghĩa cho hài tử, người xưa có câu mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, ta giao ba hài tử vào tay ba vị ma ma tất nhiên vô cùng yên tâm. Tương lai hài tử trưởng thành chắc chắn sẽ không quên ân đức của các ma ma, tương lai các ma ma có thể nở mày nở mặt về quê an dưỡng đúng không?”

Minh Yên nói rất thấu tình đạt lý, ý tứ rõ ràng, bọn họ chăm sóc tiểu chủ tử của mình tốt, quan hệ hòa hảo, tình cảm chủ tớ sâu đậm thì tương lai những hài tử này tất nhiên sẽ không bạc đãi ma ma giáo dưỡng của mình, tất nhiên sẽ phụng dưỡng họ khi về già. Nhưng ngược lại, nếu bọn họ không tận tâm tận lực, không trung thành mà lại có lòng dối trá, vậy không ai nói trước tương lai sẽ như thế nào. Hài tử được bọn họ chăm sóc, nuôi lớn, tình cảm sâu đậm, việc an hưởng tuổi già sau này là điều không cần bàn cãi. Nói tóm lại một câu, bọn họ giáo dưỡng tốt, bảo vệ chủ tử của mình tốt thì cũng là đang bảo vệ tương lai mà bọn họ mong muốn.

Những ma ma này lo lắng nhất là về già không có nơi nương tựa, Minh Yên đã cho bọn họ một lời hứa hẹn này, không khác nào là đã tin tưởng chấp nhận bọn họ! Sở dĩ Minh Yên không hứa hẹn cho bọn họ một chỗ dựa về già ngay hiện tại, bởi vì sợ bọn họ sẽ ỷ lại vào hài tử mà không tận tâm, chỉ khi bọn họ hiểu hài tử có tương lai tươi sáng thì đó mới có phúc phần cho bọn họ, như vậy bọn họ mới có thể cố gắng hết sức giáo dưỡng hài tử. Vị trí ma ma giáo dưỡng này vô cùng quan trọng, không khác nào là ân sư vỡ lòng của hài tử, không thể xem nhẹ, không thể coi thường.

Bao nhiêu thế gia đại tộc, danh môn trăm năm đã mục nát từ gốc, Minh Yên không thể không đề phòng trước, hài tử của nàng quyết không thể bị nuôi dạy thành cậu ấm cô chiêu.

Trong phòng lặng thinh, ba vị ma ma cúi thấp không nói câu nào, hiển nhiên là đang suy nghĩ, Minh Yên cũng không thúc giục, chuyện lớn như vậy tất nhiên phải cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu ba vị ma ma đồng ý, vậy sau này ba hài tử của mình sẽ có bùa hộ mệnh, có thân phận ngự tứ bày ở đó, ai trong vương phủ này cũng phải kính ba phần, nhưng nếu ba vị ma ma này có ý đồ xấu, Minh Yên cũng sẽ không bỏ qua, cho nên mới có lời như vừa rồi.

Hài tử bình an, bọn họ bình an, hài tử có vấn đề, Úc Minh Yên nàng cũng có thể liều cái mạng này!

Trong ba vị ma ma này, dễ thấy người đứng đầu là Triệu ma ma, bà ấy tiến lên một bước, nói: “Xin Úc Trắc phi yên tâm, chúng lão nô lăn xả ở trong cung mấy chục năm, cái khác không dám chắc chắn nhưng riêng chuyện dạy dỗ lễ nghĩa phép tắc cho tiểu chủ nhân thì đó là nghề của bọn ta, trên có quốc pháp kỷ cương, dưới có gia huấn của vương phủ, có điều đến lúc đó Úc Trắc phi đừng trách chúng lão nô nghiêm khắc là được.”

Đây là đang cò kè mặc cả, ta có thể cố gắng hết sức dạy dỗ hài tử, nhưng học lễ nghĩa phép tắc là một việc khổ cực, không thể làm qua quýt được, đến lúc đó nếu nàng đau lòng ngang ngược ngăn cản thì biết thế nào?

Nghe đến đó Minh Yên lại an tâm, chỉ cần biết cò kè mặc cả thì tức là mình đoán đúng rồi, những người này lo lắng nhất chuyện an dưỡng tuổi già, mình cho bọn họ hi vọng, tất nhiên bọn họ sẽ cố gắng, thế nhưng bọn họ cũng lo mình sẽ thương hài tử mà ngang ngược ngăn cản, mẫu thân yêu chiều hài tử, không muốn hài tử chịu khổ là chuyện quá quen thuộc trong đại trạch viện tử, cũng không thể trách bọn họ lo thừa.

“Ma ma cứ yên tâm, Minh Yên không phải người không hiểu đạo lý, chỉ cần ma ma nói đúng, Minh Yên tuyệt đối sẽ không ngang ngược ngăn cản.”

Có được lời cam đoan của Minh Yên, Triệu ma ma cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh, nói: “Vậy được, bọn ta đã là ma ma giáo dưỡng ngự tứ thì tất nhiên không thể làm mất mặt Hoàng gia, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy vì tiểu chủ tử.”

Quả nhiên Triệu ma ma này là người vô cùng thông minh, lời này đang nhắc nhở Minh Yên, bọn họ là người được ngự tứ, tất nhiên sau này sẽ không để các tiểu chủ tử gặp bất lợi, Minh Yên cười nói: “Vậy Minh Yên trịnh trọng phó thác mấy hài tử cho ba vị ma ma.”

Dương ma ma là người không nói một câu nào từ đầu tới giờ, đủ thấy là người kiệm lời, chỉ khi nghe đến câu sau cùng mới nở một nụ cười, Minh Yên đặc biệt quan sát bà ấy, Dương ma ma như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Minh Yên nên ngẩng đầu lên nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, mãi lâu sau mới nói một câu: “Tốt nhất là Úc Trắc phi nên giữ khoảng cách với bọn ta trong lúc này, cũng hi vọng Úc Trắc phi có thể giao việc chọn bà vú cho bọn ta.”

Trái tim Minh Yên nảy lên, trong lòng có hơi kích động, lại nhìn Dương ma ma, rơi vào trầm ngâm. Đúng lúc này Triệu ma ma tiếp lời: “Úc Trắc phi không cần nghi ngờ, tuy vị Dương muội tử này của ta kiệm lời nhưng vô cùng cẩn thận, bà ấy yêu cầu như vậy cũng là có nguyên nhân.”

“Triệu ma ma không cần lo lắng, Minh Yên rất cảm kích khi Dương ma ma nói lời này, lập tức giải quyết rắc rối trước mắt cho Minh Yên, tại đây ta xin cảm tạ trước. Dương ma ma có lý của bà ấy, các bà là ma ma giáo dưỡng, vậy thì phải có phán đoán của bản thân, để các bà tuyển chọn bà vú mới đúng lý, cứ làm thế đi, sau này phàm là chuyện của tiểu chủ tử đều giao cho mấy vị lo liệu.” Minh Yên rất vui, bởi vì cái gọi là dùng tâm đổi tâm không phải chỉ nói về quan hệ giữa nam nữ, vị Dương ma ma này quả thật là một người tài.