Chu Hạo Khiên tiêu sái phóng khoáng, mặc mãng bào gấm đỏ, Tống Tiềm ấm áp như ngọc, mặc y sam màu trắng bay bay trong gió, hai người đứng cạnh nhau quả thật làm phai màu trời đất. Minh Yên đứng bên Chu Hạo Khiên, cười nói: “Ngoài sân thoáng hơn, để ta đi gọi nha hoàn chuẩn bị rượu và đồ ăn, ở đây dùng cơm chiều vừa hay thích hợp đúng không?”
Chu Hạo Khiên cười nói: “Hai người qua đình ngồi trước đi, ta đi gọi nha hoàn, hiện tại nàng nặng nề rồi, phải cẩn thận.”
Không đợi Minh Yên nói đã lập tức chạy đi như một cơn gió. Minh Yên cong môi cười, lúc này mới giữ khoảng cách hai bước xa với Tống Tiền, cùng đi tới đình.
Đình bát giác được dựng bên cạnh hồ nước, ngồi trong đình có thể ngắm biển hoa sen tươi đẹp ở đối diện, hồng phấn đan xen cùng tôn nhau lên. Gió nhè nhẹ thổi mang theo hương thơm, dường như ngăn cản tất cả trần tục trên thế gian, tâm không vướng bận.
Nhất thời hai bên không nói gì, Minh Yên chợt nhớ tới Thanh Mi bèn ngẩng đầu nhìn Tống Tiềm, tính ra Minh Yên không có nhiều lần tiếp xúc riêng với Tống Tiềm, hầu như những gì biết về Tống Tiềm đều được nghe từ Chu Hạo Khiên, lúc hai người gặp mặt đều có Chu Hạo Khiên ở cùng.
Lần này ở riêng, quả thật Minh Yên có hơi bồn chồn, nhưng nghĩ tới Thanh Mi vẫn lên tiếng: “Hôm nay ta mời Liễu phu nhân và Liễu tiểu thư qua phủ chơi.”
Tống Tiềm sững sờ, vẫn đang đắm chìm trong cảnh đẹp, nghe thấy lời Minh Yên nói thì mới tập trung lại, nhìn Minh Yên, nghe nàng nói tiếp, hắn biết phía sau vẫn còn tiếp.
“Không ngờ Tần phu nhân và Tần tiểu thư lại đột nhiên ghé thăm, không biết đây là cố ý hay chỉ là trùng hợp.” Minh Yên nhẹ nhàng nói, dù Tần Vũ có đối phó với Thanh Mi không, Minh Yên vẫn muốn trải đường trước cho Thanh Mi, trong lòng nàng cảm giác được Tần Vũ không phải người an phận thủ thường, loại người này thường sẽ bất chấp thủ đoạn.
Tống Tiềm nhướng mày, ngầm hiểu ý của Minh Yên, nhìn Minh Yên một lát, hỏi: “Đệ muội có ý gì?”
“Thiếp thân nào dám can thiệp vào chuyện của vương phủ, chẳng qua chỉ thuận miệng kể vậy thôi, thiếp thân rất thích Thanh Mi nên mới mời muội ấy qua phủ chơi.” Minh Yên phải chớp lấy cơ hội. Dù sao sau này Tống Tiềm cũng là quân lâm thiên hạ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ phải thẳng được hai vị ca ca của hắn. Nhưng chỉ cần có một chút nguy cơ, Minh Yên cũng không thể để lại lời nói hay hành động sơ suất gieo mầm tai họa trong lòng Đế Vương, bởi vậy nói chuyện vẫn rất cẩn thận.
Tống Tiềm nhìn thái độ dè chừng của Minh Yên thì thật sự rất mất mát, nhìn nàng nói: “Vẫn chưa chính thức cảm ơn đệ muội đã giúp bổn Vương chuyện lần trước, nếu không nhờ đệ muội thông minh nhanh trí, gặp nguy không loạn mời Liễu Thượng thư ra tay, có lẽ hiện tại đã thành cục diện khác.”
“Thiếp thân không có công lao, đó là nhờ hiền danh của Vương gia, cho nên mới cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực vì ngài. Tất nhiên Liễu Thượng thư đã phân rõ lập trường của bản thân.” Minh Yên cung kính nói.
“Thật ra đệ muội không cần phải giữ lễ tiết như thế, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, ta và Hạo Khiên còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt.” Tống Tiềm vừa cười vừa nói, muốn xoa dịu bầu không khí có phần ngột ngạt này.
Minh Yên nhẹ nhàng thở ra, đối mặt với một Đế Vương tương lai, bất kể là ai cũng không thể thả lòng, nhưng quả thật không cần căng thẳng như vậy.
Đúng lúc này Chu Hạo Khiên đã quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh Minh Yên thì nghe thấy Minh Yên nói: “Tiểu thư Liễu gia hồn nhiên ngây thơ, tấm lòng thiện lương, e rằng không hợp lắm với cuộc sống trong cung. Minh Yên rất thích con người chân chất của muội ấy, chỉ hi vọng Vương gia có thể quý trọng muội ấy, không mong Vương gia chuyên sủng một người, chỉ hi vọng ít nhất có thể cho muội muội của Liễu gia một cuộc sống bình yên, vui vẻ, muội ấy là một người rất tốt.”
Chu Hạo Khiên không ngờ Minh Yên lại nói điều này, cười nói: “Nàng ấy, quá tốt bụng, những chuyện này không cần nàng lo đâu, trong lòng Vương gia tự có tính toán.”
Minh Yên lại lắc đầu, thở dài nói: “Nếu không gặp tiểu thư Tần gia trước thì ta cũng sẽ không lo lắng như này, nhưng hôm nay gặp mặt thì không khỏi có mấy phần lo lắng.”
“Tiểu thư Tần gia? Nàng gặp lúc nào? Sao còn đi ra ngoài?” Chu Hạo Khiên lập tức cuống lên, đang mang thai thì đừng có chạy linh tinh khắp nơi.
Minh Yên lườm hắn một cái, nói: “Không phải hôm nay ta mở tiệc tiếp đãi Liễu phu nhân và Thanh Mi à? Ai ngờ Tần phu nhân và Tần tiểu thư cũng tới.”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên một lát, trong lòng lập tức vỡ lẽ, hỏi: “Nói vậy là thế nào?”
“Dạo gần đây Kinh thành đang có lời bàn tán tiểu thư của Tần gia thông minh uyên bác, tính tình nhã nhặn, dịu dàng nhu mì, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.” Minh Yên đáp lại một cách ngắn gọn đầy ẩn ý, thật ra nếu chỉ có mình Chu Hạo Khiên ở đây, Minh Yên sẽ nói thẳng, nếu một người không hề có khuyết điểm, không phải kiểu giấu mình quá sâu thì tức là thiên tính đã vậy, thế nhưng Tần Vũ kia lại quá hoàn hảo, thành ra Minh Yên lại cảm thấy không chân thật.
Bọn nha hoàn nối đuôi bưng rượu thịt lên, Minh Yên tự tay rót rượu cho hai người, đúng lúc này lại nghe thấy Tống Tiềm nói: “Quá hoàn hảo tức là giả dối.”
Tay Minh Yên khẽ run, vội nói: “Đây chỉ là cái nhìn phiến diện của thiếp thân, Vương gia nghe thôi chứ đừng để tâm làm gì.”
Chu Hạo Khiên kéo Minh Yên ngồi xuống, cười nói: “Nàng đừng sợ, cũng không phải là người ngoài, có gì cứ nói đi.” Nghe xong câu này Minh Yên lại oán thầm trong lòng, huynh đệ ruột thịt còn sống mái với nhau, chàng ấy, cũng phải cẩn thận đi. Mà vừa oán thầm xong lại lập tức nghe thấy Chu Hạo Khiên nói tiếp: “Ta cảm thấy Tiểu Yên Nhi nói cũng có lý, ý chỉ cưới Trắc phi vừa ra chưa được mấy ngày, khắp Kinh thành đã ngợp lời tán dương tiểu thư của Tần gia, tài múa bút của hội văn nhân quả là cao siêu, nghe nói mấy ngày trước còn lan truyền thơ văn do chính tay Tần tiểu thư viết, lúc ấy khiến mọi người trầm trồ, ca tụng là tài nữ.”
Bình thường, thơ văn của nữ nhi gia há có thể tùy tiện lọt ra bên ngoài? Theo kinh nghiệm sống mười mấy năm ở Kinh thành của Minh Yên biết được, như nhà nàng là tiểu viện Tứ phẩm, nếu đồ của mình bị lọt ra ngoài sẽ là một chuyện vô cùng hệ trọng, nhẹ thì hỏng khuê danh, nặng thì không biết sẽ có kết cục gì, không tuân theo nữ tắc này kia…
Nếu như bị Đại phu nhân biết được, nha hoàn bà tử thân cận đều bị phạt, cho nên nha hoàn bà tử trong viện của các tiểu thư đều rất chú ý tới đồ dùng của tiểu thư nhà mình, bảo vệ nhiều tầng lớp, đừng nói là thơ văn như này, ngay đến cả một sợi tóc cũng tuyệt đối không được đưa ra ngoài.
Không phải Minh Yên cố tình chơi xấu, nhưng từ khi hai nhà Tần Liễu ra về, Minh Yên đã trầm ngâm suy nghĩ rất kỹ, cảm thấy chuyện này có vấn đề, chuyện của Tần gia có vẻ là tình cờ, thế nhưng có chắc chắn là tình cờ không? Nàng không tin tự dưng có đĩa bánh rơi từ trên trời xuống, phải biết rằng dù là chuyện gì cũng có nhân quả, chắc chắn Tần gia buộc phải có được vị trí Hoàng hậu trong tương lai, vậy nên mới bắt đầu trải đường.
Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, phải có đủ tất cả đức ngôn công dung, quả nhiên Tần gia rất cao tay!
Thần sắc của Tống Tiềm vẫn không thay đổi, nhưng Minh Yên lại nhìn thấy ánh mắt hắn đã sầm xuống. Tất nhiên là Minh Yên muốn giúp Liễu Thanh Mi, nhưng cũng là giúp vương phủ. Việc tuyển chọn Hoàng hậu tương lai rất quan trọng, nếu như một người quen thân của mình lên làm Hoàng hậu, phủ Vũ Ninh Vương sẽ không tự dưng rước lấy mầm họa, còn nếu người có mâu thuẫn với mình lên làm Hoàng hậu thì chưa chắc đã là chuyện tốt cho vương phủ.
Suy cho cùng những chuyện này đều móc nối với nhau, ta muốn tránh khỏi chốn thị phi, vậy cũng phải có cơ hội đã.
Hôm nay, hai mẫu nữ Tần gia đột nhiên ghé thăm, cũng không đưa bái thiếp tới trước, cứ thế tới cửa thật ra có hơi thất lễ. Nhất là trước đó mấy ngày Minh Yên đã từ chối tiếp khách, mọi người đều biết chuyện này. Nay tới cửa, nếu Minh Yên không gặp tức là kết thù, mà gặp cũng chưa chắc đã thành bằng hữu, hôm nay hai mẫu nữ Tần gia tận mắt chứng kiến quan hệ không tầm thường giữa Thanh Mi và Minh Yên, e rằng trong lòng đã có kiêng dè, sau này chắc chắn không thành bằng hữu, tuy chưa tới mức gọi là kè thủ, thế nhưng khi xảy ra xung đột lợi ích thì khó nói.
Minh Yên thường đánh giá mọi chuyện về lâu về dài, cũng không so đo lợi hại trước mắt, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện mới là nguyên tắc để đưa ra quyết định.
Mà gốc rễ của mọi chuyện đều nằm ở Tống Tiềm, Minh Yên muốn từ từ, âm thầm đóng một cây đinh trong lòng Tống Tiềm, không cho hắn quá gần gũi với Tần Vũ, cũng coi như tạo một con đường cho Thanh Mi, chuyện này không dễ dàng, quả thật đời trước nàng đã thiếu nợ người ta…
“Đệ muội không thích tiểu thư của Tần gia?” Tống Tiềm đã lấy lại bình tĩnh như trước giờ, không nhìn ra chút khác lạ gì.
Minh Yên có hơi xấu hổ, ở trước mặt người ta nói xấu tức phụ chưa vào cửa của người ta, chuyện như vậy thật sự là một sai lầm cơ bản, làm hỏng hình tượng của nàng, thế nhưng vì nha đầu kia, nàng chấp nhận!
“Không phải không thích, tiểu thư của Tần gia xinh đẹp như hoa, ăn nói khéo léo, phong thái thì đoan trang nhã nhặn, quả là giai nhân hiếm có. Chỉ là có lẽ không có duyên với ta, ta vẫn thích nữ hài đơn thuần như Thanh Mi hơn, thật sự khiến người ta vui vẻ, không cần đề phòng gì cả, mà giữa phu thê với nhau lại có đề phòng thì còn ý nghĩa gì nữa?” Minh Yên xúc động bộc bạch, nhưng thật ra nàng đã quên mất, trong hoàng gia đây là điều kiêng kỵ nhất.
Chu Hạo Khiên cũng không chú ý, nói theo Minh Yên: “Trực giác của Tiểu Yên Nhi rất chuẩn, nàng ấy không thích Tần tiểu thư, vậy chắc chắn người này có vấn đề, sau này huynh cẩn thận chút, không kẻo sau này cưới vào cửa bị nàng ta mê hoặc.”
Tống Tiềm trợn trừng mắt với Chu Hạo Khiên, nghiến răng nói: “Tưởng ta cũng giống đệ à, vì một Úc Minh Yên mà có thể từ bỏ tất cả?”
Rượu vào bụng đã được hai chén, lời nói ra cũng to gan hơn.
Minh Yên đỏ mặt, có hơi giận Tống Tiềm nói khó nghe, đây khác nào nói nàng là họa thủy, nàng nghiến răng nói: “Ồ, ý của Vương gia là cả đời này sẽ không thật lòng yêu thương một nữ nhân nào sao? Đợi đến một này ngài thật lòng thích ai đó, ngài tuyệt đối đừng để ta biết, ta thù dai lắm ấy.”
Chu Hạo Khiên bật cười ha ha, nhìn Tống Tiềm nói: “Nàng trông mong huynh ấy giống ta thì thôi đừng trông mong làm gì, đời này thứ quan trọng nhất trong lòng huynh ấy chính là quốc gia, đã làm một Hoàng đế thì chỉ có thể suy nghĩ cho quốc gia của mình, nếu thành Thương Trụ Vương, Chu U Vương, vậy cũng không đáng để ta phò trợ.”
Tống Tiềm nghe Chu Hạo Khiên nói thì hai má ửng hồng, hai mắt long lanh, uống một hơi cạn ly rượu trong tay, châm chọc: “Ta có người trong lòng thật, nhưng không nói cho đệ đâu.”
Minh Yên và Chu Hạo Khiên sửng sốt, cũng tỉnh rượu, Chu Hạo Khiên truy hỏi: “Nhà ai? Huynh kể đi để mai ta nói lại với di mẫu, giúp huynh cưới về phủ được không?”
Tống Tiềm đã hơi say nhưng vẫn còn tỉnh táo, nhìn Chu Hạo Khiên đã say rồi, cong miệng cười nói: “Sao phải nói cho đệ biết? Cả đời này ta cũng không nói cho đệ biết nàng ấy là ai, quyết không nói, đánh chết cũng không nói.” Thật ra Tống Tiềm muốn nói, nói đệ có thể nhường thê tử của đệ cho ta không? Không thể đúng không? Đã không thể thì sao phải nói ra? Nói ra thì tất cả sẽ thay đổi, giữa huynh đệ có xa cách, cuối cùng rất có thể sẽ dẫn đến kết cục tự tàn sát lẫn nhau, đời này Tống Tiềm hắn sẽ không làm ra chuyện cướp nữ nhân của huynh đệ mình, có lẽ nếu là nam nhân khác gặp trước mà không phải là Chu Hạo Khiên gặp trước thì hắn sẽ cướp thật… Nhưng tại sao đó lại là Chu Hạo Khiên chứ?
Tống Tiềm nghĩ mãi mà không hiểu, cũng không muốn hiểu, suốt bao năm qua, bất kể chuyện gì hắn đều chiều theo Chu Hạo Khiên, xử lí cục diện rối rắm giúp đệ ấy, có lẽ đã thành thói quen rồi, một thói quen đáng sợ! Nâng tay lên, rượu trong ly không còn một giọt dư thừa.
Chu Hạo Khiên nào có thể buông tha cho Tống Tiềm dễ dàng như vậy, vẫn mè nheo không ngừng truy hỏi.
Thật ra Minh Yên cũng tò mò, không ngờ trong lòng Tống Tiềm đã có người thương, đáng thương cho Thanh Mi, gả cho nam nhân như vậy, dù một đời vinh hoa phú quý nhưng lại không có được trái tim của trượng phu, đây mới là chuyện đau buồn nhất. Minh Yên nghĩ có nên thuyết phục Thanh Mi từ bỏ hôn sự này không? Thế nhưng vừa nghĩ tới ý chỉ đã được hạ thì chỉ có thể thầm than một tiếng. Quản nhiên con người không thể quá hoàn hảo!
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên cứ ép hỏi Tống Tiềm nữ nhân kia là ai, Tống Tiềm lại nhất quyết không nói, Chu Hạo Khiên buồn bực hét lên: “Có phải huynh lừa ta không? Thật ra không hề có người này?”
Tống Tiềm ngẩng đầu, nhìn bản mặt gợi đòn của Chu Hạo Khiên, nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử đáng ghét, cứ xát muối lên vết thương của ta… Thật sự không nhìn nổi bộ dạng ngang ngược của Chu Hạo Khiên, rất muốn nói ra nhưng vẫn đè xuống, buồn bực uống một ly rượu, nhất thời lại thấy đau thương, tại sao người gặp Minh Yên sớm nhất không phải hẳn? Nếu là hắn thì tốt biết bao nhiêu!
Minh Yên khẽ kéo Chu Hạo Khiên lại, ra hiện hắn đừng quá đáng, thấp giọng bảo: “Chàng đừng hỏi nữa, nhìn ngài ấy đau lòng như thế, sắp khóc luôn rồi kìa, ngậm cái miệng của chàng lại đi.”
Chu Hạo Khiên gãi gãi đầu, say rượu là gây chuyện. Bọn nha hoàn thắp đèn trong sân, đèn lồng đỏ chót chiếu sáng sân vườn tối mờ, dưới vầng sáng đỏ tươi, cảnh vật trở nên mông lung, gió mát thổi nhẹ, đóa hoa nở rộ kia đột nhiên được phủ một vẻ quyến rũ, hoa dưới ánh đèn đỏ quả thật rất đẹp, lần đầu tiên Minh Yên phát hiện ra, nhịn không được ngắm mãi…
Mà không biết Chu Hạo Khiên đã nói gì, Tống Tiềm lại nói: “Đệ không thấy phiền à, muốn biết lắm hả? Ta nói cho đệ biết, nàng ấy đã thành gia lập thất, cả đời này ta đều không có cơ hội, được chưa?”
Mọi người lặng thinh, nụ cười trên mặt Chu Hạo Khiên cứng đờ, Minh Yên thở dài bất đắc dĩ, hôm nay người này bị ma nhập thật rồi, sao lại nói lời không nên nói chứ?
“Hạo Khiên, đệ thật sự may mắn, ta thường nghĩ nếu như ta gặp được nàng ấy sớm hơn nam nhân kia, vậy có phải sẽ có kết quả khác không? Có lẽ người nàng ấy gả không phải hắn mà là ta? Đệ nói xem có đúng không?” Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên, ánh mắt kia mang theo sự cố chấp như thể muốn Chu Hạo Khiên trả lời cho bằng được.