Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 213: Cười cười nói nói, người tới ta đi




Mọi người nói chuyện hồi lâu, tất cả đều như đánh Thái Cực, người đi một quyền tới, ta tránh né được, ta trả lại một quyền, người vòng qua khỏi, cuộc nói chuyện giả tạo này khiến Minh Yên hơi đau đầu. Xét thấy mình là chủ nhà mà cũng không thể trốn được, cuối cùng cũng đợi được đến lúc câu chuyện hạ màn, lúc này mới nhìn Tần phu nhân, cười nói: “Hôm nay phu nhân tới vì chuyện gì quan trọng vậy?”

Tần phu nhân nghe thế thì mỉm cười, đáp lời: “Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là Vũ nha đầu vẫn luôn sùng bái Úc Trắc phi, mấy ngày nay nghe kể không ít truyền kỳ về Úc Trắc phi nên cứ xin ta cho phép tới làm quen, thấy con bé chân thành, ta cũng chỉ đành mang cái mặt già này ra đặt cược, tới phủ gặp mặt.”

“Xem ngài nói kìa, Minh Yên đâu phải quái vật ba đầu sáu tay, Tần muội muội cứ tự nhiên tới chơi, có thể quen thêm một vị tỷ muội, Minh Yên cũng rất vui.” Nói đến đây thì ngừng lại, nhìn sang Thanh Mi, nói: “Ta và Liễu muội muội cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần thế nhưng bây giờ lại như tỷ muội thân quen đã lâu, mọi người sống hòa thuận là tốt.”

Minh Yên nói rất lập lờ, Tần Vũ nhìn Minh Yê, lại nhìn Liễu Thanh Mi, cười đáp: “Úc Trắc phi nói phải, sau này chúng ta đều là tỷ muội, tất nhiên phải sống hòa thuận với nhau rồi.”

Minh Yên mỉm cười, nói: “Khách sáo thế, còn gọi là Úc Trắc phi, đã là tỷ muội rồi mà, không phải sao?”

Tần Vũ đỏ mặt, trên má trắng mịn như nở rộ đóa hồng mai, vô cùng thẹn thùng, cúi đầu nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh, sau này sẽ gọi là Úc tỷ tỷ, xin đừng chê muội ngu dốt là được ạ.”

Minh Yên khẽ cười, nói: “Ta đây có tiếng dữ, cẩn thận không An Thân Vương tìm tới cửa trách ta dạy hư bọn muội đấy.”

Lời bông đùa này của Minh Yên làm bầu không khí trong phòng càng thêm hài hòa, tiếng cười nói cũng nhẹ nhàng hơn vừa nãy rất nhiều, Thanh Mi cũng không dè dặt như vừa rồi, nhìn Tần Vũ nói: “Đã sớm nghe nói Tần tỷ tỷ xinh đẹp như hoa, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Muội muội cứ thích trêu ta, muội muội mới như hoa đào đầu cành tháng Ba, có một đôi mắt đẹp tựa làn nước ngày xuân, ta nhìn mà vô cùng thích.” Trong đôi mắt to tròn của Tần Vũ chứa đựng sự chân thành vô bờ, lời nói còn pha chút dí dỏm, lại thêm giọng nói kiều mị càng khiến người ta nhìn không rời mắt.

Minh Yên chú ý quan sát, cũng không nhận ra Tần Vũ có chỗ nào khác thường, cười thầm bản thân quá đa nghi, hai tiểu mỹ nữ chỉ đang khen nhau thôi mà, nàng tiếp lời: “Hai vị phu nhân có cảm thấy trong phòng này của ta càng lúc càng ngọt không?”

Mọi người cười vang, Tần Vũ vẫn rất đoan trang, ngoại trừ mặt ửng đỏ thì vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, còn Thanh Mi thì đã nhào vào lòng Liễu phu nhân, không chịu ngẩng đầu, còn la hét: “Úc tỷ tỷ cứ trêu người ta…”

Đến giữa trưa mở tiệc, vì sự có mặt của Tần phu nhân và Tần Vũ, Minh Yên chủ động bảo Bạch Hinh đi mời Đại phu nhân và Nhị phu nhân qua đây, mặc dù hai vị Tần Mục không cùng tới đây nhưng cũng đều qua chào hỏi, lễ nghi không rườm rà trói buộc, mọi người trong bữa tiệc đều rất vui vẻ.

Thanh Mi xinh đẹp đáng yêu, nói chuyện hoạt bát, vì sớm được Minh Yên dặn dò nên ngược lại để tâm nhiều hơn, dù vẻ ngoài hay khí chất đều không thua kém người ta, Minh Yên thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Tần Vũ uyên bác thông minh, có thể hạ bút thành văn những câu chuyện lý thú từng nghe, trong bữa tiệc rất hay chọc mọi người cười lớn, tuy chỉ là chuyện trong dân gian đời thường, nhưng kể từ miệng nàng ấy lại mang màu sắc thơ từ phong hoa.

Tần phu nhân cũng rất có phong thái của một phu nhân triều đình, lời nói hành động đều gãi đúng chỗ ngứa, tuy nhiên Liễu phu nhân cũng không kém cạnh chút nào, hai người không hơn không kém, mỗi người mỗi vẻ.

Minh Yên thông minh cơ trí, trong buổi tiệc đã thử nhiều lần, Tần Vũ đều ứng đáp trôi chảy, nói cười dí dỏm, khéo léo đưa đẩy, hoàn toàn không có gì để chê trách.

Nhưng thật ra Minh Yên vẫn không thể nào nghĩ thông, cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ là trùng hợp, hay là mẫu nữ Tần thị biết mẫu nữ Liễu gia tới nên cố tình đuổi theo tới, Minh Yên đã thử mấy lần đều không bắt được đầu mối, càng nhìn Tần Vũ càng khiến người ta suy tư.

Nếu chỉ là vô tình tới thì còn dễ nói, nhưng nếu là cố ý theo tới, vậy rốt cuộc có ý định gì? Tới để thị uy? Trông không giống lắm. Hay là tới để cảnh cáo? Cũng không giống! Nghĩ tới nghĩ lui Minh Yên đều không nghĩ ra, đành tạm thời bỏ qua.

Mà chuyện Minh Yên sầu nhất là tiểu nha đầu Thanh Mi này chẳng biết đề phòng gì cả, Tần Vũ mới tỏ ra thân thiết một chút, nàng ấy đã hận không thể đào tim móc thổi đưa cho người ta, nhìn mà Minh Yên phát sầu đi được à…

Sau khi tiễn mọi người, nắng chiều đã phủ bóng, đúng lúc này Chu Hạo Khiên và An Thân Vương cùng nhau đi tới.

Khi ấy Minh Yên đang ngồi ở hoa viên phía sau Vô Vi Cư, dòng nước chảy quanh co trong sân, đình đài lầu các xung quanh lịch sự trang nhã, tuy diện tích không lớn nhưng lại rất hoàn hảo. Trong hoa viên có một bục cao, Minh Yên đang nghiêng người dựa lên gối mềm đưa lưng về phía hai người, im lặng thất thần.

Gió chiều thổi qua, từ từ xua tan hơi nóng ban ngày, Minh Yên xõa tóc dài sau lưng, dùng một dây lụa tím thắt lại, trong ánh hoàng hôn đỏ rực có gì đó không chân thật như có thể cuốn theo chiều gió bay đi bất cứ lúc nào.

Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tiềm, bất đắc dĩ nói: “Nhất định là lại nghĩ ngợi gì rồi, để ta đi xem.”

Tống Tiềm gật đầu, trên mặt vẫn là nụ cười tự nhiên nhưng sâu trong lòng lại có chút hâm mộ, Minh Yên đợi Chu Hạo Khiên trở về với dáng vẻ tùy hứng bình thản như vậy, không giống bất cứ người nào hắn từng gặp, bao gồm cả mẫu phi của hắn, tất cả đều ăn vận lộng lẫy khi ở trước mặt trượng phu của mình, nhưng Minh Yên không giống vậy, giống như ở trước mặt Chu Hạo Khiên có lôi thôi thế nào, không quan tâm hình tượng thế nào thì cũng không lo lắng vị trí trong tim hắn, một sự tin tượng như vậy, một sự nương tựa như vậy lại là điều Tống Tiềm vô cùng hâm mộ.

Đứng từ xa nhìn, Chu Hạo Khiên trèo lên tảng đá, dịu dàng đỡ Minh Yên dậy, Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, đột nhiên bật cười vui vẻ, niềm vui sướng không thể che giấu, so với bất kỳ hoa dung nguyệt mạo nào trên đời đều mỹ lệ hơn rất nhiều, nhìn Minh Yên cười hồn nhiên như vậy, Tống Tiềm cũng bất giác mỉm cười, trong đầu lại hiện ra một đôi mắt to lém lỉnh, nhíu mày suy tư, hình như tên là Thanh Mi, lần trước gặp qua ở đây, nói chuyện rất bạo gan…

Lấy lại tinh thần thì nhìn thấy Minh Yên và Hạo Khiên cùng đi về phía mình, Tống Tiềm tiến tới hai bước, nghe Minh Yên cười nói: “Chẳng báo trước một tiếng, ta lại lười không trang điểm cũng không ăn mặc hẳn hoi, mong An Thân Vương đừng trách tội.”

Tống Tiềm thở than trong lòng, thứ không phải của mình thì mãi mãi không phải của mình, tuy trước mặt Hạo Khiên có thể không quan tâm nhưng vẫn phải nói với chính mình như vậy, khác biệt quá rõ ràng mà. Gạt đi mất mát trong lòng, Tống Tiềm vẫn lịch sự nho nhã như mọi khi mà nói: “Không sao, đều là người một nhà, không cần để ý như vậy.”