Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 209: Thù xưa hận cũ tính một thể (8)




Minh Yên còn chưa hoàn hồn, thấp giọng hỏi: “Sao chàng lại tới đây?”

Chu Hạo Khiên điềm nhiên nói: “Nàng ở đâu ta ở đó, xong việc ta lập tức đến đây, xem nàng có ổn không?”

Minh Yên khẽ cười, nhưng không đáp lại, bây giờ không phải lúc chàng chàng thiếp thiếp.

“Tiểu Vương gia có ý gì?” Úc Duy Chương hỏi.

“Nhạc phụ đại nhân, chuyện Minh Yên vừa nói có tiểu tế tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không nói ngoa nửa lời. Ngũ tiểu thư muốn chứng cứ, vậy cũng dễ thôi, ông chủ nhận làm xe ngựa kia đã dẫn theo đồng bọn chạy trốn sau khi xảy ra sự việc, tất nhiên An Thân Vương không thể để một kẻ phạm pháp nhơn nhởn như thế, cho nên đã phái quan binh tróc nã dọc đường, cuối cùng cũng bắt được người về. Nếu Ngũ tiểu thư vẫn không phục, ta lập tức dẫn người đến đối chất, hai kẻ đó đang bị nhốt trong đại lao của phủ Thuận Thiên, mọc cánh cũng khó thoát!” Khóe miệng Chu Hạo Khiên nhếch lên, liếc qua Lan Phương với thái độ mỉa mai.

Sự xuất hiện đột ngột của Chu Hạo Khiên  khiến rất nhiều người kinh ngạc, đặc biệt là lời của Chu Hạo Khiên càng khiến người ta kinh ngạc hơn, không ai biết chuyện này, bây giờ nghe Chu Hạo Khiên nói vậy thì thật sự khó có thể diễn tả cảm xúc bằng lời, ngay đến cả Minh Yên cũng không có chứng cứ, nàng không nghĩ rằng mình có thể đòi lại công bằng vụ xe ngựa ở trong tình huống này, quan trọng là hi vọng có thể mượn chuyện này để mọi người biết lòng dạ nham hiểm hèn hạ của Đại phu nhân và Lan Phương…

Nhưng quả thật sự xuất hiện của Chu Hạo Khiên đã khiến tình thế biến hóa, ai biết sẽ có bất ngờ như thế. Chu Hạo Khiên nhìn Đại phu nhân, nhắc lại: “Có muốn để nhân chứng thăng đường xét xử không?”

Chu Hạo Khiên đã dám nói thì chắc chắn đã bắt được người, nếu để lên công đường thì cuối cùng sẽ trở thành trò cười cho mọi người, Đại phu nhân lắc đầu, cười lạnh nói: “Tiểu Vương gia đã đổi tính đổi nết thật rồi, thật sự khiến người ta phải ngỡ ngàng. Ngài nói cái gì thì là cái đó, chuyện đã tới nước này, ta không còn gì để nói, ta không cảm thấy mình sai khi mưu tính tương lai của nữ nhi.”

Tức là đã chấp nhận, thừa nhận, Đại phu nhân và Lan Phương thật sự đã từng muốn mưu hại Minh Yên để cướp đoạt vị trí Trắc phi.

Đúng lúc này tùy tùng của Úc Duy Chương đi ra, trong tay cầm một hộp gỗ lim, nhân lúc mọi người không chú ý đã chạy vào phòng của Đại phu nhân tìm được trong tủ xiêm y.

Úc Duy Chương nhận lấy hộp gỗ nhìn, thấy bên trong có rất nhiều bình sứ tinh xảo to nhỏ, giao cho Tôn lang trung xem, sau đó nói trong này có độc dược lấy mạng người, có thuốc làm sảy thai, có thuốc khiến người uống hóa điên…

Tất cả mọi người nghe mà ngây ra, nhìn Đại phu nhân bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi, không ngờ Đại phu nhân đoan trang hiền thục lại là loại người này, ngay cả người cay nghiệt như Nhị phu nhân cũng khiếp sợ. Nhị phu nhân cay nghiệt nhưng cũng chỉ cay nghiệt thể hiện ra ngoài chứ không thâm độc như thế.

Tôn lang trung đột nhiên lấy ra một lọ trong đó rồi nói: “Lọ này là thuốc mà Lục tiểu thư uống vào rồi chết, thảo dân đã đến Úc phủ sau ngày Lục tiểu thư chết, Đại phu nhân lệnh cho tiểu nhân đi cùng Chung phu nhân xác nhận xem có phải Lục tiểu thư chết vì bạo bệnh không, tiểu nhân đi theo Đại phu nhân, đã làm qua rất nhiều việc, đương nhiên biết cách ứng phó ở trước mặt nhiều người, tiểu nhân thấy ấn đường trên thi thể của Lục tiểu thư biến thành màu đen, môi như lá vàng, nhìn là biết trúng độc mà chết, thật ra lúc ấy Chung phu nhân và Đại phu nhân đã nhìn qua trước, có mù cũng nhận ra đây là chết do trúng hộc, nhưng họ lại ép tiểu nhân nói là bị bạo bệnh mà chết, muốn có một lý do chính đáng thuyết phục mà thôi.”

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng vang nhỏ, sự chú ý của mọi người lập tức bị thu hút, quay đầu lại nhìn thì thấy Chung Dực mặt mũi trắng bệch đứng ở đó, không ai biết hắn đã đứng ở cửa từ bao giờ, nghe được bao lâu, chỉ thấy hắn trong bộ y phục đen tuyền trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt trắng như tờ giấy.

Thật ra người ở đây đều biết quan hệ giữa Chung Dực và Lan Nhụy, chỉ là mọi người ngầm hiểu nhưng không nói ra, lúc này nhìn thấy Chung Dực bất ngờ xuất hiện, lại có liên quan tới chân tướng cái chết của người hắn yêu ngày xưa, trong lúc nhất thời không ai dám phát ra tiếng động nào.

Đôi mắt vẫn sáng rực nhìn khắp khoảng không, lá cây bay lượn theo gió không ngừng phát ra tiếng rì rào. Chung Dực cứ đứng ở đó như vậy, giống như giữa trời đất này chỉ còn mình hắn, đôi mắt chứa đựng nỗi đau thương đảo qua mặt Đại phu nhân và Lan Phương, hai người bất giác lùi về sau một bước, bọn họ chưa bao giờ thấy Chung Dực lạnh lùng như vậy, dù là lúc nào Chung Dực cũng giữ vẻ dịu dàng lễ độ, thế nhưng thời khắc này lại khiến người ta cảm nhận được sự nguy hiểm trí mạng.

Minh Yên nhìn Chung Dực, nhìn cả người hắn tràn đầy vẻ đau thương và phẫn nộ, nhìn hắn đi từng bước vào đại sảnh, trái tim lập tức như bị một tảng đá lớn đè nặng khiến nàng không thể thở nổi. Đã nói là buông bỏ, không bận tâm, thế nhưng cứ nhìn thấy Chung Dực như này là lại đau lòng nghẹn thở, hóa ra sau khi hắn biết chân tướng sẽ có dáng vẻ như này, hóa ra sẽ như này…

Chu Hạo Khiên vươn tay nắm chặt tay Minh Yên, vậy mà cảm nhận được chút run rẩy từ nàng, hắn sợ Minh Yên sẽ mềm lòng trước Chung Dực, sẽ rời bỏ hắn để trở lại bên Chung Dực. Nam nhân giống nữ nhân, nữ nhân cũng giống nam nhân, mãi mãi không thể xóa đi hình bóng của người đầu tiên mình yêu, Chu Hạo Khiên rất thông minh, hắn chưa từng có suy nghĩ sẽ đá Chung Dực ra khỏi trái tim của Minh Yên, hắn chỉ muốn cố gắng để bản thân lấp đầy trái tim của Minh Yên, che khuất vị trí của Chung Dực.

Nhưng tại thời khắc này, hắn nhìn Chung Dực đau lòng, đè nén phẫn nộ, nhìn ra đau đớn trong mắt Minh Yên thì đột nhiên thấy sợ.

Cảm nhận được lực nắm tay làm nàng hơi đau, Minh Yên hoàn hồn, nhìn sang Chu Hạo Khiên, lại thấy được sự sợ hãi không kịp ẩn giấu trong mắt Chu Hạo Khiên thì lập tức tỉnh táo lại, trở tay nắm lấy tay Chu Hạo Khiên, sự xao động lúc nãy cũng bình tĩnh lại, khẽ dựa vào Chu Hạo Khiên, bí mật viết vào lòng bàn tay của hắn mấy chữ. Chu Hạo Khiên ngẩn người, lập tức mỉm cười, Minh Yên viết ta yêu chàng…

Thật ra Chung Dực đã biết nguyên nhân cái chết của Lan Nhụy từ lâu, chỉ là không ngờ khi chính tai nghe được phụ mẫu của mình sắm vai gì trong chuyện này, Đại phu nhân, Lan Phương, Lan Cúc sắm vai gì hại chết Lan Nhụy thì vẫn phẫn nộ như cũ. Hắn cứ tưởng bản thân có thể tỉnh táo xử lí, nhưng hắn không thể bình tĩnh được, đứng trước mặt Lan Phương, trợn trừng mắt nhìn, bất ngờ chộp lấy cổ Lan Phương, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn hại Tiểu Nhụy? Nếu ngươi không nói cho rõ ràng thì hôm nay ta sẽ bắt ngươi đền mạng cho Tiểu Nhụy!”

Mọi chuyện chuyển biến quá đột ngột, Chung Dực đột nhiên ra tay, đừng nói là Minh Yên, ngay đến những người khác cũng giật mình, Lan Cúc đi tới kéo Chung Dực, nói: “Có chuyện gì từ từ nói, chàng làm gì vậy?”

Chung Dực nhìn Lan Cúc, lạnh lùng nói: “Nàng ta là muội muội ruột của nàng, nàng ta lợi dụng nàng, giá họa cho nàng, nàng có thể không quan tâm, nhưng nàng ta hại chết Tiểu Nhụy thì ta không thể bỏ qua, rõ ràng tất cả các người đều biết ta và Tiểu Nhụy tình đầu ý hợp, thề ước đầu bạc răng long, thế mà còn từng bước bức tử nàng ấy, hôm nay ta phải đòi lại công bằng cho nàng ấy.”

Nhưng thật ra Chung Dực đã quên, hắn không hề có tư cách đòi lại công bằng cho Lan Nhụy, quả nhiên Lan Phương lập tức đẩy Chung Dực ra, thở hồng hộc nói: “Hai người các người không có lời của mối mai, không được phụ mẫu cho phép, hứa hẹn đầu bạc răng long cái gì, nói trắng ra là gian díu mập mờ, còn nói dễ nghe như thế nữa, ngươi có tư cách gì mà đòi lại công bằng cho Lan Nhụy? Muội ta là hôn thê chưa cưới của ngươi, hay ngươi đã cưới muội ta về rồi? Ngươi làm gì có tư cách ấy chứ?”

“Nếu không bị các người hãm hại, Lan Nhụy đã là thê tử được ta cưới hỏi đàng hoàng rồi, tại sao không có tư cách đòi lại công bằng?” Chung Dực cười lạnh một tiếng, không hề quan tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh, nói tiếp: “Úc Lan Phương, đến nước này rồi mà ngươi còn tưởng ta vẫn là người bị lề lối lễ nghĩa trói buộc sao? Ta nói cho ngươi biết, Lan Nhụy ở trong lòng ta mãi mãi là người ta yêu nhất, là thê tử duy nhất của ta, nếu hôm nay ngươi không nói rõ lý do hại nàng ấy, ta thề với trời chắc chắn sẽ khiến ngươi đổ máu ở đây!”

Ánh mắt hung hiểm như dã thú bị thương, Lan Phương chỉ cảm thấy trái tim đập loạn lên, vô thức lùi về sau một bước, Chung Dực của lúc này thật sự đáng sợ, cực kỳ đáng sợ…

Đừng nói Chung Dực không biết tại sao, chỉ sợ tất cả mọi người có mặt ở đây đều không biết tại sao Lan Phương lại làm vậy, ngay cả mẫu thân và tỷ tỷ ruột thịt của mình mà cũng muốn hại. Tại sao lại biến thành người điên dại như thế?

Sắc mặt của Úc Duy Chương đã cực kỳ khó coi, Thập Nhất di nương nhẹ nhàng dựa vào ông ta, im lặng thương tiếc cho hài tử đã chết của mình, Chu Hạo Khiên tới, nàng ấy yên tâm rồi, mọi chuyện phía sau không cần nàng ấy nhúng tay vào nữa, nàng ấy là người châm lửa, mở màn sự việc, bây giờ nàng ấy nên lui xuống sân khấu, cùng với sự xuất hiện đầy bất ngờ của Chung Dực, màn kịch này đã được đẩy tới cao trào làm người xem bàng hoàng.

“Tại sao ta lại làm thế hả?” Khuôn mặt Lan Phương vặn vẹo nhìn Chung Dực nở nụ cười quái dị, giọng nói kia khiến người nghe sởn gai ốc, trong lòng có cảm giác là lạ cực kỳ khó chịu.

Đại phu nhân tiến lên một bước nhìn Lan Phương, rồi lại nhìn lại Lan Cúc, lúc này mới nói: “Ta cứ tưởng con là một đứa hiền lành ngoan ngoãn nhất, không ngờ con lại tâm cơ như thế, gài bẫy cả mẫu thân và tỷ tỷ ruột của mình, Lan Phương, tại sao con lại làm như thế?”

Lan Phương quay đầu nhìn Đại phu nhân, đột nhiên như biến thành một người khác, trong mắt ngập tràn bi thương, giọng nói vang lên như khóc như than: “Tại sao à? Chính con cũng không biết tại sao, con chỉ cảm thấy bản thân là người dư thừa trên thế giới này, không ai ở đây quan tâm tới con. Lúc nhỏ, rõ ràng con là nữ nhi ruột của người, là đích nữ đường đường chính chính, thế nhưng trong mắt phụ thân chỉ có Lan Nhụy, con suy nghĩ rất nhiều làm sao để phụ thân có thể nhìn con bằng ánh mắt như lúc nhìn Lan Nhụy, con hy vọng phụ thân có thể nói chuyện với con giống như khi nói chuyện với Lan Nhụy, mỗi lần nhìn thấy Lan Nhụy, phụ thân đều cưng chiều nói Tiểu Nhụy lại gây họa rồi, thế nhưng chưa bao giờ trách phạt muội ta…”

“Lan Nhụy thích gì, phụ thân đều hận không thể đi khắp thiên hạ tìm về cho muội ta, dựa vào đâu mà một thứ nữ lại được phụ thân quan tâm yêu thương hơn cả đích nữ. Mỗi lần nhìn thấy phụ thân, phụ thân luôn nghiêm mặt, cũng chẳng nói gì sau khi bọn con vấn an, nhưng thấy Lan Nhụy là phụ thân lại như không hết chuyện để nói, mỗi lần thấy Lan Nhụy, phụ thân đều trở nên rất vui, cho nên con hận muội ta!”

“Phụ thân không thương con đã đành, thế nhưng còn nương thì sao? Trong mắt nương chỉ có mỗi Nhị tỷ, Nhị tỷ mới là quan trọng nhất, cho dù may xiêm y mới, làm trang sức mới, mẫu thân đều để Lan Cúc chọn trước, nếu con và Lan Cúc cùng ngã bệnh, nương luôn đi thăm Lan Cúc trước rồi mới nhớ tới đi thăm con, trong mắt các người, con có cũng như không, nhưng con cũng là nữ nhi của các người mà, con cũng hi vọng có thể được các người yêu thương mà, thế nhưng trong lòng phụ thân chỉ có Lan Nhụy, trong lòng nương chỉ có Lan Cúc, nếu con là thứ nữ thì con cũng không ý kiến, nhưng con là đích nữ, tại sao các người không ai quan tâm tới con?”

“Từ nhỏ con đã rất ngoan, chưa từng làm trái lời của các người, con cố gắng làm các người hài lòng, muốn có được một chút xíu quan tâm, thế nhưng các người đều không nhìn thấy, ngay cả đại quản gia của Úc phủ khi thấy Lan Nhụy còn cung kính hơn, cũng nịnh bợ Lan Cúc hơn. Con cố gắng học tốt những gì cần phải học, con học thuộc lòng, tập viết, nữ công, mọi thứ đều làm tốt nhất, thế nhưng cuối cùng vẫn tốn công vô ích, vẫn không thể khiến các người nhìn con bằng con mắt khác.”

“Thế rồi con đã nghĩ thông suốt, tại sao con phải khiến các người hạnh phúc? Các người không quan tâm tới sự tồn tại của con, con không hạnh phúc thì tất cả đều không được hạnh phúc, các người khiến con không hạnh phúc, con sẽ khiến các người thống khổ. Con biết Chung Dực thích Lan Nhụy, Lan Nhụy thích Chung Dực, con cũng biết Lan Cúc thích Chung Dực, thế là con cố ý để lộ chuyện này cho nương và tỷ tỷ biết, hai người không ai muốn Lan Nhụy gả đi, con muốn mượn tay hai người giết chết Lan Nhụy, ai ngờ Lan Cúc yếu đuối, cho nên con đã mua chuộc Lục La.”

“Lan Nhụy chết rồi, trong lòng con rất vui, muội ta ngồi trên đầu con bao năm cũng nên chết đi từ lâu rồi. Mẫu thân và Lan Cúc tưởng họ đã hại chết Lan Nhụy, con biết Chung Dực thích Lan Nhụy, dù bây giờ Chung Dực không biết Lan Nhụy bị Lan Cúc hại chết, nhưng sẽ có một ngày con cho hắn biết, các người ai cũng không được hạnh phúc, dựa vào cái gì đều là đích nữ mà Lan Cúc có thể hạnh phúc, còn con lại phải chịu ghẻ lạnh? Nếu Chung Dực biết nữ nhân mình yêu nhất lại bị thê tử của mình hại chết thì sẽ có phản ứng gì đây? Nửa đời sau của Lan Cúc bị hủy, Lan Cúc không hạnh phúc, mẫu thân cũng không hạnh phúc, các người đều không hạnh phúc thì con càng vui vẻ, các người không để cho con được vui vẻ, không để cho con được hạnh phúc vậy thì con sẽ hủy hoại tất cả, hủy tất cả…”

Minh Yên thật sự không dám tin Lan Phương làm mấy chuyện này lại vì nguyên nhân như vậy, nàng ta điên rồi, điên thật rồi!

“Chát!” Một tiếng vang đinh tai, Đại phu nhân giáng một bạt tai lên mặt Lan Phương!