Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 208: Thù xưa hận cũ tính một thể (7)




“Thảo dân không có chứng cứ xác thực, chỉ nghe nói lang trung kia tới phủ bắt mạch khám bệnh xong mất tích luôn, rồi ngay sau đó nghe được tin Lục tiểu thư của Úc phủ bạo bệnh bỏ mình, theo tiểu nhân được biết thì Lục tiểu thư và Đại thiếu gia của Chung phủ tình đầu ý hợp, thế nhưng người được gả đi lại là Nhị tiểu thư.” Tôn lang trung cúi thấp đầu nói, giống như vì mạng sống mà sẵn sàng nói ra bất kể lời gì.

Lan Cúc chợt mở to hai mắt, cả người khẽ run lên, chuyện nên tới cuối cùng sẽ vẫn tới, hạnh phúc mình tranh giành không thể lâu dài, thứ không phải của mình cuối cùng vẫn không thuộc về mình.

“Ông nói bậy, nói bậy, không được vu oan cho nữ nhi của ta… Đồ tiểu nhân ăn cháo đá bát nhà ông…” Mới nãy Đại phu nhân còn không có phản ứng, thế nhưng nghe Tôn lang trung nhắc tới Lan Cúc là lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Tôn lang trung mắng chửi một trận, người làm nương, dù cho thanh danh của mình bị tổn hại cũng không sao, nhưng một khi liên quan tới nữ nhi của mình thì không thể bỏ qua.

Rốt cuộc cũng tới nước này, Minh Yên cảm thấy như được một vị thần ở nơi xa xôi dẫn dắt, Tôn lang trung khơi mào nhưng không có chứng cứ, trong tay mình thì có chứng cứ nhưng không thể là người đầu tiên nhắc tới chuyện này được. Một khi Tôn lang trung bắt đầu, mình sẽ dễ dàng hành động, Đại phu nhân, Lan Cúc, Lan Phương, ai cũng đừng mong chạy thoát, tâm nguyện nhiều năm qua của mình cuối cùng cũng có thể thành hiện thực rồi.

Úc Duy Chương nhìn Đại phu nhân, quát: “Ta hỏi bà, việc này có thật không? Cái chết của Lan Ngụy có phải do bà ra tay không?”

Đại phu nhân nhìn Úc Duy Chương, sắc mặt trở nên khác thường, đột nhiên bật cười ha ha, chỉ vào ông, nói: “Ông giả vờ giả vịt cái gì, Chung Dực và Lan Nhụy tình đầu ý hợp, Chung Dực muốn cưới Lan Nhụy về, nhưng Chung gia không muốn, Chung Lương không nói với ông à? Người Chung phủ cần là đích nữ, lúc đó ông đã đồng ý, ông không nhớ à?”

“Ta còn nhớ, nhưng ta không bảo bà lấy mạng Lan Nhụy! Ta chỉ bảo bà đưa Lan Nhụy tới nông trang, đợi sau khi xong chuyện của Lan Cúc và Chung Dực một thời gian sẽ đón nó về.” Hai mắt Úc Duy Chương bùng lên lửa giận. Chẳng lẽ ông sai rồi ư?

“Ông nói nghe nhẹ nhàng đơn giản vậy, chẳng lẽ ông còn không biết tính Lan Nhụy thế nào? Vô pháp vô thiên, ai có thể quản được? Ở trong phủ hoành hành ngang ngược, đến ngay cả hai đích nữ là Lan Cúc và Lan Phương cũng phải nhường nó ba phần, nếu không phải nó có một di nương được sủng ái thì có thể như vậy sao? Trong mắt ông, điểm nào của Bát di nương cũng tốt, dù nàng ta có nổi cáu thì trong mắt ông cũng tốt đẹp, nữ nhi của nàng ta cũng tốt, hai mẫu tử nàng ta vô cùng tốt. Nhưng ông đặt ta ở đâu? Bát di nương không nên có mặt trên đời, tại sao nàng ta lại có mặt trên đời để chọc tức ta, cướp nam nhân của ta còn vênh váo với ta, dựa vào đâu nữ nhi của ta phải tươi cười làm thân với một thứ nữ? Tất cả lỗi là do ai? Chẳng phải do ông sao!” Uất ức chất chứa trong lòng Đại phu nhân nhiều năm qua bùng nổ, bà ta vừa khóc vừa cười, sắc mặt khi thì thê lương, khi thì bi phẫn, khi thì lại há miệng cười lớn, nhất trời trong phòng chỉ còn tiếng Đại phu nhân văng vẳng bên tai mọi người.

Úc Duy Chương mấp máy môi, rất lâu sau mới nói ra: “Vì vậy mà bà hại chết Bát di nương, hại chết Lan Nhụy?”

Đúng lúc này Lan Cúc đột nhiên chắn trước Đại phu nhân, nhìn Úc Duy Chương, nói: “Chuyện này không liên quan tới mẫu thân, tại nữ nhi thích Chung Dực nên mới xin mẫu thân cướp hôn sự này, người đừng trách mẫu thân, chuyện này không liên quan tới mẫu thân, không liên quan thật…”

“Lan Cúc, con lại đây cho ta, con còn chưa nhìn ra sao? Nha đầu ngốc này, tội danh gì cũng nhận về mình, con không nghe ta nói à? Hôn sự này, người của Chung phủ quyết định chỉ có con mới có thể gả, vì đảm bảo lợi ích của hai nhà, không thể gả thứ nữ được, chỉ có đích nữ mới có thể! Dù Lan Nhụy không chết cũng không thể bước chân vào cổng lớn của Chung phủ!”

Minh Yên cảm giác như bị sét đánh, hóa ra chân tướng là vậy, hóa ra dù mình không chết, dù Chung Dực có liều mạng cố gắng, nàng vẫn không thể bước vào cổng lớn của Chung gia, người Chung Lương chọn là đích nữ của Úc phủ chứ không phải một thứ nữ, chẳng trách mỗi lần nhắc tới chuyện này sắc mặt của Úc Duy Chương luôn rất khó coi. Đột nhiên Minh Yên cảm thấy thật buồn cười, rốt cuộc có bao nhiêu người xen vào tình yêu của mình và Chung Dực? Rốt cuộc có bao nhiêu người đẩy mình vào chỗ chết? Hóa ra trước giờ vận mệnh của hai người chưa từng nằm trong tay bản thân, dù mình không chết, dù Chung Dực liều mạng cầu xin phụ mẫu của nàng, nhưng trước thế lực của Chung Lương, trước uy hiếp của Chung phu nhân, cuối cùng hai người vẫn sẽ không đến được với nhau.

Lan Nhụy quá hiểu Chung Dực, hắn không phải là người có thể vứt bỏ gia đình chỉ vì một nữ nhân, hắn không kiên định như Chu Hạo Khiên. Hóa ra trời cao đã an bài tất cả, trong tình yêu của một đôi trẻ, tình yêu thủy chung ở vị trí sau cùng, còn lợi ích gia tộc mới là trên hết, thế nên sau cái chết bất ngờ của Lan Nhụy, Chung Dực đã cưới người khác.

Minh Yên nhìn Đại phu nhân, nhìn Lan Cúc, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của bọn họ, cuối cùng dừng ở Lan Phương. Nàng có thể hiểu, Đại phu nhân hại mình vì tương lai của nữ nhi, Lan Cúc hại mình vì muốn gả cho người tỷ ta thích, nhưng nàng không thể tha thứ cho Lan Phương vì tư lợi của bản thân mà lợi dụng nhiều người để đẩy mình vào đường chết, người khác đều có lý do, nhưng Lan Phương thì vì điều gì? Tỷ ta muốn đẩy mình vào chỗ chết là vì điều gì?

Tỷ ta không thích Chung Dực, sẽ không gây thù hằn với mình chỉ vì một nam nhân, nhưng tại sao tỷ ta lại phải làm như thế?

Minh Yên nhất định phải làm rõ, nghĩ tới đây lập tức có kế sách, chậm rãi đứng dậy, nhìn Lan Phương đang trốn sau lưng đám người rồi mới nói với Úc Duy Chương: “Phụ thân, nữ nhi có một chuyện muốn nói.”

Úc Duy Chương nhìn Minh Yên, sắc mặt hơi dịu đi, nhẹ nhàng bảo: “Con nói đi.”

“Tiểu Vương gia cứu được mấy nha hoàn của Lục tỷ tỷ khi còn sống, bởi vì không có chỗ sắp xếp, lại biết lai lịch của họ nên sau đó đã giao lại người cho con. Nữ nhi từng nghe được một số chuyện từ miệng mấy nha hoàn này nhưng vẫn luôn không tin, hôm nay lại nghe được vụ án rắc rối này, rồi nhớ lại những lời bọn họ nói hình như cũng thấy đúng đúng, nếu phụ thân muốn biết nguyên nhân cái chết của Lục tỷ tỷ, hay là gọi bọn họ vào đích thân hỏi nhé ạ.”  Minh Yên nhẹ nhàng nói, sắc mặt đã sớm lấy lại bình tĩnh, lửa giận mới nãy đã biến mất không còn gì, hiện tại xuất hiện trước mặt mọi người chỉ là một Minh Yên đơn thuần mà thôi.

Đại phu nhân và Lan Cúc tới nước này đã không còn gì để mất nữa, im lặng đứng đó, nhưng Lan Phương thì vô cùng căng thẳng, quả nhiên Úc Minh Yên không chịu tha cho mình, nữ nhân đáng chết này, mình phải làm gì đây? Chẳng lẽ phải chấp nhận như vậy?

Trong lúc Lan Phương đang thẫn thờ, Hồng Tụ và Thiên Hương đã được dẫn vào, hai người quỳ ở đó, nhìn Đại phu nhân, Lan Cúc và Lan Phương bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Kẻ làm chuyện xấu sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, muốn tránh cũng không tránh được!

Được Úc Duy Chương cho phép, hai người kể lại những chuyện đã xảy ra một lần nữa, nói tới chén thuốc bị động tay vào, nói tới những khổ sở thê thảm khi bị bản vào thanh lâu sau cái chết của Lan Nhịu, nói tới Hải Đường dù chết vẫn quật cường muốn chôn chung tiểu thư nhà mình, nói tới Hồng Tụ bán thân kiếm lộ phí, nói tới Thiên Hương bị què một chân, nói tới Lục La bán chủ cầu vinh…

Rất rất nhiều chuyện đau đớn thê lương khiến người nghe rơi nước mắt, xót xa. Ngay cả Đại phu nhân, người gây ra tấn bi kịch này có lẽ cũng không ngờ bọn họ sẽ phải gánh chịu nỗi đau như vậy, nghe mà nhất thời ngây ra.

“Lục La đang ở đâu?” Trong giọng nói của Úc Duy Chương lộ ra sát khí.

“Đang ở trong Vương phủ, không dẫn theo ạ.” Minh Yên cúi đầu đáp, thở dài một tiếng, lại nói: “Lúc trước nghe được những chuyện này nữ nhi sợ vô cùng, cũng không dám kể với ai, cũng không biết đó có phải là thật không. Sau này thấy Ngũ tỷ tỷ phái người truy tìm Lục La, thế mới biết tất cả đều là sự thật, không ngờ Ngũ tỷ tỷ lại nhẫn tâm như vậy, không có thâm thù đại hận gì với Lục tỷ tỷ sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy?”

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn lên người Lan Phương, Lan Cúc loạng choạng đi tới nhìn nàng ta, nói: “Lan Phương, muội nói với ta đây không phải sự thật đi? Muội làm thật ư? Ta cứ tưởng bà tử kia cho quá nhiều thuốc, nhưng thuốc đó không thể lấy mạng người, thật không ngờ muội thế mà lại thay mận đổi đào, tại sao muội lại làm thế?”

Lan Phương biết Minh Yên đang nói dối, mấu chốt nằm ở Lục La, lúc này không muốn đưa Lục La xuất hiện trước mặt mọi người để làm chứng chống lại mình. Nhìn Lan Cúc, Lan Phương khẽ cười một tiếng nói: “Nhị tỷ, tỷ tốt bụng không nỡ lấy mạng Lan Nhụy, nhưng biến muội ta thành thứ đần độn thì thà chết còn sướng hơn, đúng không?”

Mặt Lan Cúc lập tức trở nên tái nhợt, quả thật nàng ta không nghĩ tới vấn đề này, lúc trước chỉ không đành lòng lấy đi tính mạng của Lan Nhụy, hơn nữa nàng ta cũng có ý định chữa khỏi cho Lan Nhụy. Lan Phương nói như vậy, Lan Cúc đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự đã quá ích kỷ, nhưng chỉ vì thế mà Lan Phương ra tay cướp đi tính mạng của Lan Nhụy thì đánh chết nàng ta cũng không tin.

“Lan Phương, con nói thật cho ta biết, tại sao con lại làm vậy?” Đại phu nhân đẩy Lan Cúc ra, nắm lấy ống tay áo của Lan Phương, cười lạnh nói: “Quả nhiên ta nuôi nữ nhi giỏi quá, con lợi dụng ta, lợi dụng Lan Cúc, rốt cuộc tại sao con lại làm như vậy? Tại sao?”

Trong suy nghĩ của Đại phu nhân, Lan Phương là đứa hiền lành yếu đuối, sao có thể ngờ Lan Phương lại độc ác tàn nhẫn như vậy, ngay cả bà ta và Lan Cúc cũng không hay biết bản thân bị lợi dụng diệt trừ Lan Nhụy, nữ nhi bà ta thương yêu vậy mà lại làm ra loại chuyện này, bà ta không thể nào chấp nhận nổi.

Nhìn thái độ của mẫu thân, sắc mặt của Lan Phương có hơi khác thường, nàng ta giãy khỏi tay Đại phu nhân, xong rồi nói: “Tại sao hả? Nào có lí do gì đâu mẫu thân, chỉ là nữ nhi không muốn các người khó xử, sau khi con biết yêu cầu của Chung phủ, lại biết trong lòng Nhị tỷ tỷ vẫn còn chút thiện tâm, mà Lan Nhụy lại phách lối ương ngạnh, cho dù bị đưa đến nông trang nhưng Nhị tỷ tỷ lại muốn chữa khỏi cho muội ta, với tính tình của muội ta chắc chắn sẽ trở về gây rối, đến lúc đó ầm ĩ cho cả Kinh thành đều biết, thể diện của Úc phủ ở đâu? Con chỉ nghĩ dù sao Chung phủ cũng sẽ không để Lan Nhụy vào cửa, Lan Nhụy mất đi Chung Dực cũng sẽ đau lòng không muốn sống, thay vì để muội ta chịu dày vò cả đời không bằng sớm đi đầu thai.”

Minh Yên suýt chút nữa đã bật cười ra tiếng, cái cớ như vậy mà Lan Phương cũng nói ra được, nàng không nhịn được nói: “Ngủ tỷ tỷ làm mọi người bất ngờ thật đấy, nếu theo như tỷ nói, vậy Lục tỷ tỷ ở dưới suối vàng còn phải cảm tạ lòng tốt của tỷ ấy nhỉ? Nếu có kẻ tát vào mặt tỷ rồi giải thích, tỷ có chấp nhận được không? Nếu có kẻ giết tỷ rồi nói với tỷ rằng cuộc sống dài đằng đẵng, đau khổ vô vàn, không bằng chết sớm siêu sinh sớm, tỷ có chấp nhận không? Tỷ không phải là Lục tỷ tỷ, làm sao tỷ biết Lục tỷ tỷ sẽ đau lòng không muốn sống?”

Lan Phương nhìn Minh Yên, tiến lên một bước, nói: “Thất muội muội, muội lạ thật đó, muội mới vào Úc phủ không được bao lâu đã có thể thuận lợi được tiểu Vương gia vừa gặp đã yêu, lại có thể trùng hợp gặp mấy nha hoàn của Lục muội muội như thế. Mấy nha hoàn này cũng thật sự kỳ lạ, tại sao lại nói những chuyện kỳ quái này với muội? Thất muội muội cứ làm người ta đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, giống như có rất nhiều điều bất ngờ tồn tại trên người muội.”

“Ngũ tỷ tỷ nói vậy không đúng rồi, mỗi người đều có duyên phận khác nhau, không phải Ngũ tỷ tỷ cũng “không cẩn thận” làm rách xiêm ý ngay trước cửa Hầu phủ sao, không phải cũng cùng muội ngồi chung xe ngựa sập nhưng đúng lúc mẫu thân tái phát bệnh cũ nên thoát được một kiếp nạn sao, nếu không có  Vương gia giúp đỡ, e rằng ta đã trở thành cô hồn từ lâu rồi? Trên người Ngũ tỷ tỷ cũng có không ít bất ngờ đâu.”

“Xe ngựa gì?” Úc Duy Chương cảm thấy trong này có chuyện khả nghi, lập tức mở miệng hỏi.

Tất nhiên lúc này có thù báo thù, có oán báo oán, Minh Yên kể lại hoàn cảnh lúc đó, Úc Duy Chương nghe xong thì không nói nên lời, đúng là gan to bằng trời, chuyện như vậy cũng có thể làm ra, ánh mắt nhìn sang Lan Phương.

Lan Phương thấy vậy trong lòng cũng hơi bất an, nhưng biết Minh Yên không có chứng cứ gì nên mạnh miệng nói: “Đây chỉ là lời nói phiến diện của Thất muội muội, có chứng cứ không?” Khi sự việc xảy ra, chưởng quầy phá chiếc xe ngựa này đã bỏ quê xa xứ từ lâu, không có nhân chứng chính là vu oan…

Minh Yên bình tĩnh nói: “Muốn chứng cứ cũng đơn giản thôi, khi ấy kiểm tra xe ngựa không chỉ có tiểu Vương gia mà còn có An Thân Vương cũng có thể làm chứng.”

“Có ai không biết quan hệ giữa An Thân Vương và tiểu Vương gia chứ, chứng cứ này có thể tin được không?” Nàng ta không thể thua, thua thì sẽ mất tất cả.

“Nếu theo như lời của Ngũ tỷ tỷ, vậy chẳng phải cái gì cũng không thể tin?” Minh Yên cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Đại phu nhân nói: “Phu nhân nghĩ sao?”

Đại phu nhân nghiến răng nói: “Không ngờ ta lại nuôi cái thứ vong ơn phụ nghĩa như ngươi!”

“Nhạc mẫu nói vậy là sai rồi, không phải Minh Yên vong ơn phụ nghĩa, mà là do người làm đích mẫu như bà một bụng xấu xa, mưu hại thứ nữ để nữ nhi của mình được gả vào vương phủ, có nhân ắt có quả, nếu không trải qua chuyện kia, biết bản tính thật sự của mẫu tử hai người, sao ta lại nhất quyết không muốn cưới Úc Lan Phương?” Chu Hạo Khiên đột ngột đi tới mà không báo trước, trên mặt nở nụ cười hài lòng đi tới bên cạnh Minh Yên, đỡ lấy nàng hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ? Thân thể có chịu đựng được không?”