Sắc mặt Đại phu nhân lập tức trở nên tái nhớt, nhưng vẫn nói: “Chẳng qua chỉ là một lang trung, sao có thể tin ông ta? Hơn nữa người chết vì tiền, chim chết vì ăn, ai biết ông ta có bị người ta mua chuộc hay không?”
Thái độ bất thường của Đại phu nhân khiến mọi người đều nghi ngờ trong chuyện này có gì đó khác lạ. Hai bên đều tự cho là mình đúng, lập tức đẩy cục diện vào thế bế tắc. Úc Duy Chương phái người mời lang trung đến, đích thân thẩm vấn.
Trong lúc chờ lang trung đến, Minh Yên đảo mắt qua nhìn Đại phu nhân, chỉ thấy bà ta vẫn bình tĩnh, trong lòng cũng lấy làm lạ, bình tĩnh như thế thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là bà ta không làm, thứ hai là lang trung kia sẽ không bán đứng bà ta. Mà nếu thật sự là vậy, Thập Nhất di nương sẽ không nhắc tới lang trung kia, chắc chắn Thập Nhất di nương đã nắm được tin tức gì đó nên mới nói ra.
Bên trong chứa đủ mọi bí mật huyền nghi, nhưng chỉ có thể chờ đến khi lang trung kia tới mới có thể gỡ giải.
Sắc mặt của Lan Phương rất khó coi, địa vị của nàng ta ở nhà chồng vốn đã rất bấp bênh, bây giờ vất vả lắm mới có chút khởi sắc, nếu mẫu thân bị hưu thê, e rằng cuộc sống sau này của nàng ta sẽ càng gian nan hơn. Nghĩ tới đây chân mày càng nhíu chặt, hết chuyện này tới chuyện khác, làm thế nào cũng không bình yên được.
Nhớ tới vừa rồi Minh Yên nhắc tới Lục La, Lan Phương lại bồn chồn không yên, càng không thể bình tĩnh, nếu chuyện Lục La bị khai ra, vậy thật sự là một tai họa khó lường. Úc Duy Chương yêu thương Lan Nhụy nhất, năm đó sau khi Lan Nhụy chết, ông ta cũng hơi nghi ngờ nhưng cũng không điều tra, lúc ấy tình cảm giữa phụ mẫu vẫn còn tốt, chắc sẽ không nghĩ ngờ mẫu thân, nhưng bây giờ đã khác rồi, nàng ta rùng mình một cái, nếu đúng lúc này Minh Yên lôi chuyện này ra nói chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn, có thể ngay cả mình cũng bị đuổi khỏi phủ…
Nghĩ tới đây Lan Phương có hơi thấp thỏm, quay đầu nhìn Minh Yên, thấy Minh Yên đang nhẹ nhàng vuốt bụng, hơi cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh, trước tình cảnh như hiện tại vậy mà có thể tạo cho người ta một cảm giác dịu dàng bình yên.
Úc Minh Yên, nữ nhân này cực kỳ đáng ghét, còn đáng ghét hơn cả Lan Nhụy!
Hiện tại điều Lan Phương muốn làm nhất là gỡ bỏ nguy cơ đe dọa đến mình, dù bất kể khi nào nàng ta đều không thể để bản thân rơi vào hiểm cảnh, nhưng bây giờ nên làm thế nào đây…
Không đợi Lan Phương nghĩ ra cách, lang trung đã tới, Úc Duy Chương nói: “Dẫn vào!”
Lang trung họ Tôn, gần như là lang trung chuyên biệt của Úc phủ mười mấy năm qua, bất kể là ai trong phủ có bệnh lớn bệnh nhỏ gì đều tìm ông ta chẩn trị.
Lang trung đeo hòm thuốc đi đến, vừa thấy cảnh tượng trong phòng thì bị dọa sợ, vì thường xuyên đến nên đều quen biết mấy người trong phòng, cung kính hành lễ hỏi: “Không biết vị nào khó chịu ở trong người?”
Minh Yên vỡ lẽ, hóa ra là lấy cớ khám bệnh để lừa ông ta tới, nếu biết mình sắp bị thẩm vấn, mà thật sự làm ra chuyện thương thiên hại lý thì e rằng đã sớm trốn mất, không thể không khen thủ hạ của Úc Duy Chương thông minh lanh trí.
Úc Duy Chương nhìn Tôn lang trung hỏi: “Ta hỏi ông, ông và Úc phủ bọn ta quen biết đã lâu, những năm qua phàm là có người trong phủ bị bệnh hay có thai thì đều tìm ông chẩn trị, đúng không?”
Tôn lang trung xoay người đáp: “Bẩm Úc đại nhân, quả thật có chuyện này, nhưng nếu thấy thảo dân đang khám bệnh ở nhà, trong phủ sẽ mời lang trung khác.”
Lời này cũng đúng, Úc Duy Chương gật gật đầu nói: “Ông bắt mạch, phát hiện người trong phủ có thai thì đầu tiên sẽ làm gì?”
Người làm quan giảo hoạt bậc nhất, Minh Yên nghe câu Úc Duy Chương hỏi không khỏi cực kỳ bội phục, không phải vừa đến đã không quan tâm gì hỏi loạn lên, đằng này ông ta hỏi này hỏi kia như chuồn chuồn lướt nước, gần như không để lại vết tích gì, bắt đầu chậm chậm từ từ, khiến người ta không chú ý đề phòng. Minh Yên cảm thấy lần này mình đã học thêm điều mới.
Tôn lang trung nhíu mày, ngước mắt nhìn Úc Duy Chương, có hơi do dự sau đó mới nói: “Dựa theo phép tắc đương nhiên là phải báo cho phu nhân trong phủ biết, vậy mới đúng với phép tắc.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, nếu thiếp thất có thai, đại phu chẩn trị không nói cho thai phụ biết trước mà lại nói cho phu nhân trước, vậy có bị ngu cũng nhận ra ẩn tình trong chuyện này. Bản thân không biết mình mang thai, nếu có người động tay động chân mà không hề đề phòng thì chuyện ngoài ý muốn càng dễ dàng xảy ra.
Đúng lúc này Đại phu nhân nói xen vào: “Tôn lang trung, ông là người thường xuyên tới phủ ta, y thuật cũng không tệ, thế nhưng có mấy lời ông không thể nói bậy, có lần nào thiếp thất trong phủ mang thai mà ông không báo cho ta ngay trước mặt thiếp thất đó không?”
Nghe Đại phu nhân nói, cả người Tôn lang trung run lên, sau đó nói: “Phu nhân nói phải, lần nào khám ra cũng nói trước mặt mọi người, không có lần nào giấu giếm hết.”
Tôn lang trung nói vậy, xét cả lời của Đại phu nhân thù kẻ ngu cũng biết không ai biết trước chuyện mang thai.
Thập Nhất di nương lại đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Tôn lang trung, đá ngã ông ta, phẫn nộ quát: “Ông dám nói láo!”
Thập Nhất di nương kích động như vậy, lại còn đánh người khiến mọi người đều nhất thời kinh ngạc, Thập Nhất di nương luôn đoan trang lễ độ mà lại làm ra chuyện như vậy, phải mất một lúc rất lâu mọi người mới hoàn hồn lại, nghe thấy Tôn lang trung vỗ ngực nói: “Thập Nhất di nương có ý gì, thảo dân không rõ, thảo dân không phải nô tài trong phủ nói đánh là đánh.”
Thấy Úc Duy Chương không trách mắng hành động của Thập Nhất di nương, Nhị lão gia và Tam lão gia đều không tiện lên tiếng, mặt Đại phu nhân thì tái đi, nhìn Thập Nhất di nương quát: “Ngươi làm cái gì thế? Mất hết thể diện của Úc phủ rồi!”
Thập Nhất di nương quay người lại nhìn Đại phu nhân, cười lạnh nói: “Phu nhân sợ à? Ba ngày trước hôm ta bất ngờ sảy thai, ta thấy khó chịu trong người nên đã mời Tôn lang trung tới bắt mạch, Tôn lang trung không hề nói cho tỳ thiếp biết mình có thai, thế nhưng chỉ ba ngày sau, phu nhân lại muốn tỳ thiếp theo người đến nhà kho kiểm tra, kệ tơ lụa đột nhiên đổ lên người tỳ thiếp, chẳng lẽ những chuyện này đều là ngoài ý muốn? Vậy thì ngoài ý muốn quá nhiều rồi!”
Chẳng trách Thập Nhất di nương nhắc tới Tôn lang trung, còn muốn gọi vào phủ, hóa ra ông ta từng bắt mạch cho Thập Nhất di nương nhưng lại không báo cho Thập Nhất biết mình có thai, Thập Nhất di nương không biết mình mang thai, còn tưởng trong người có bệnh, bây giờ hài tử không còn mới tỉnh táo nhận ra bị người ta hãm hại!
Minh Yên vỡ lẽ, chẳng trách Thập Nhất di nương đau khổ như vậy, hóa ra nàng ấy không biết mình mang thai, hóa ra Đại phu nhân ra tay thật, nhất thời lửa giận bùng lên, nữ nhân tâm địa rắn rết này cho tới bây giờ vẫn không biết hối cái, một hài tử chưa ra đời ảnh hưởng gì tới bà ta? Làm ra chuyện như vậy nhất định trời đất không tha!
Đại phu nhân cả giận trừng mắt với Thập Nhất di nương nói: “Ngươi nói linh tinh gì đó? Tôn lang trung chưa hề báo cho ta biết chuyện ngươi có thai, sao ta biết ngươi có thai được?”
Đại phu nhân đùng đùng nổi giận trông cũng không giống giả vờ, vô cùng chân thực, Minh Yên khẽ cau mày. Rốt cuộc chuyện là thế nào? Chẳng lẽ Đại phu nhân không biết thật? Nhưng ngẫm lại cảm thấy không đúng, Đại phu nhân là người quá giỏi trong chuyện ngụy trang…
Thập Nhất di nương và Đại phu nhân đối chọi gay gắt, một tấc cũng không nhường, bầu không khí trong phòng lại căng thẳng lên.
Đúng lúc này Lan Cúc đứng dậy, đi tới trước mặt Tôn lang trung hỏi: “Tôn lang trung, ngày đó ông bắt mạch cho Thập Nhất di nương có khám ra nàng ta có thai không? Sau đó ông có báo lại chuyện này với mẫu thân của ta không?”
Hiển nhiên lúc này Tôn lang trung đã bị dọa sợ, nghe Lan Cúc hỏi thì lập tức nói: “Nhị tiểu thư, thảo dân là người thế nào không phải ngài biết rõ nhất sao? Ta không nói sai gì hết, ngày đó bắt mạch cho Thập Nhất di nương quả thật phát hiện mạch tượng khác thường, rất có thể là hỉ mạch, nhưng mới được mấy ngày không thể chắc chắn hoàn toàn, đúng lúc hôm đó Đại phu nhân không có ở nhà, thảo dân lại có chuyện vội đi nên Đại phu nhân cũng không biết rõ tình hình, Thập Nhất di nương cũng không rõ, nói đi nói lại đều tại thảo dân sai, nếu ngay hôm sau thảo dân tới báo thì đã tốt rồi.”
Câu chuyện đột ngột chuyển biến, Tôn lang trung nhận hết lỗi sai lên người ông ta, đừng nói là Minh Yên mà ngay cả Lan Lăng cũng cau mày.
Lúc này Lan Phương lại nói: “Được lắm tên lang trung to gan nhà ông, một cái sai của ông khiến Úc phủ tổn thất lớn như thế, ông nói nên xử lí ông như thế nào đây?”
Lan Phương nghĩ hay thật đấy, một câu đã muốn định tội lang trung, giải cứu Đại phu nhân, rèn sắt khi còn nóng không có gì tuyệt hơn.
Nhị phu nhân lập tức phụ họa theo Lan Phương, xối xả nói Tôn lang trung sai, Minh Yên nhìn nàng ta, lại nhìn Thập Nhất di nương, trong lòng bùng lửa giận.
Chuyện sẽ không trùng hợp như vậy, như Thập Nhất di nương đã nói, sao có thể có nhiều sự trùng hợp như thế? Tôn lang trung lại tới đúng lúc Đại phu nhân không có ở trong phủ? Chuyện này đã được lên kế hoạch từ trước hay thật sự chỉ là trùng hợp? Nếu là trùng hợp, vậy chuyện Thập Nhất di nương sảy hài tử này thật sự có quá nhiều sự trùng hợp.
Nghĩ tới đây Minh Yên cảm thấy mình không thể im lặng nữa, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ý của Ngũ tỷ tỷ là toàn bộ lỗi sai đều do lang trung này đúng không?”
“Thất muội muội không thấy phải vậy hả? Hay Thất muội muội cho rằng đây không phải kết luận chính xác?” Lan Phương hừ lạnh một tiếng.
Lời này mỉa mai Minh Yên không có ý tốt, Minh Yên không tức giận, bình tĩnh nói: “Ta không có ý gì khác, ta tin mẫu thân là người có tấm lòng lương thiện, nếu không sao mẫu thân lại sắp xếp một mối hôn sự tốt cho thứ nữ nuôi ở ngoài phủ như ta chứ? Ơn đức mẫu thân dành cho ta, ta luôn ghi tạc trong lòng, nhất định sẽ không để một chút nước bùn nào vấy bẩn lên người mẫu thân. Tôn lang trung này nói rất không rõ ràng, đây chẳng phải đang vu oan hãm hại sao? Ngũ tỷ tỷ không giúp mẫu thân lấy lại lẽ phải đã đành, cớ sao còn có thể nói giúp người ngoài được?”
Lan Phương nổi giận, nói lại Minh Yên: “Lời này của Thất muội muội lạ quá, ta đang bất bình thay mẫu thân, muội nói thế là ngậm máu phun người!”
“Ngũ tỷ tỷ hiểu lầm rồi, chẳng lẽ tỷ không muốn làm rõ chuyện này à? Cứ để một lang trung nhỏ bé lừa gạt như thế sao?” Minh Yên không nể nang gì nói thẳng, nhìn Lan Phương bằng ánh mắt vô cùng chân thành như thể thật sự cảm thấy tủi thân thay cho Đại phu nhân.
Thập Nhất di nương đã ngồi xuống, người đang bệnh đứng lâu sẽ đau lưng, nghe thấy Minh Yên nói vậy nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi gì, giống như chuyện không liên quan gì tới nàng ấy vậy.
Sắc mặt Đại phu nhân nhìn Minh Yên đã dịu đi rất nhiều, không còn khó coi nữa, Tam phu nhân vẫn luôn im lặng lúc này lại tiếp lời: “Thất tiểu thư có chuyện gì thì cứ nói luôn, chuyện này rất kỳ lạ, tuyệt đối không thể để người khác lấy ra bôi nhọ trong sạch của Đại tẩu, mấy năm nay Đại tẩu lo cho cái nhà này không có công lao cũng có khổ lao, nhất định phải minh oan lấy lại trong sạch cho tẩu ấy.”
Lúc này Lan Cúc cũng nhìn Minh Yên, trong mắt chứa đựng sự nghi ngờ, nhưng vẫn nói: “Thất muội muội, chuyện quan trọng đừng ăn quàng nói bậy.”
“Nhị tỷ tỷ yên tâm, Minh Yên hiểu mà.” Minh Yên bình tĩnh đáp lại Lan Cúc, bây giờ đối mặt với đủ loại người của Úc phủ, nàng đã có thể giữ được cái đầu lạnh, không có bất kỳ một gợn sóng nào, bời vì bây giờ là lúc nàng đòi lại công bằng cho bản thân.
Minh Yên chậm rãi đứng dậy, từ từ đi tới trước mặt Tôn lang trung, đứng thẳng người rồi nói: “Ta hỏi, ông trả lời, nếu có bất cứ một lời gian dối nào, luật pháp của nước Đại Chiêu không phải để làm cảnh, ông phải biết rằng, trong phủ đột nhiên mất đi một mạng người đang sống sờ sờ, chứ không phải con chó con mèo.”
Lời của Minh Yên vô cùng sắc bén, cộng thêm với uy danh của Minh Yên, Tôn lang trung đã bị dọa sợ run bần bật, vội nói: “Thảo dân không dám gian dối dù chỉ là một chữ, xin Úc Trắc phi cứ hỏi.”
Một câu Úc Trắc phi đã vô hình nâng thân phận của Minh Yên lên trên tất cả những người ở đây, Lan Phương mím môi nhưng không trở lại trỗ ngồi của mình mà vẫn muốn giằng co với Minh Yên, khí thế giữa hai người tức khắp khiến mọi người xung quanh cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng đó cũng chỉ là trong nháy mắt thôi, Minh Yên bước lên một bước, nhìn Tôn lang trung hỏi: “Ta hỏi ông, vừa nãy ông có nói lúc trước sau khi bắt mạch xong luôn báo lên cho chủ mẫu đương gia biết, phải lén lút giấu thiếp thất, những lời này bây giờ ông còn thừa nhận không?”
Tôn lang trung nghe Minh Yên hỏi thì ngẩn người, nào có ai hỏi chuyện như vậy, nhưng nhớ tới lời vừa rồi của Đại phu nhân nên vẫn nói: “Tất nhiên là không, lúc trước đều nói trước mặt Đại phu nhân.” Nói tới đây thì ngừng lại một lúc, bồi thêm: “Trước đây mỗi lần bắt mạch, Đại phu nhân quan tâm thiếp thất nên đều sẽ ở bên cạnh nhìn.”
“Ồ… ” Minh Yên kéo dài giọng, sau đó nói: “Ông xác nhận lời này không thay đổi chứ? Ý của ông là dù phu nhân có mặt ở đó hay không ông vẫn sẽ nói, chỉ là lúc trước lần nào phu nhân cũng ở bên cạnh hết?”
Tôn lang trung cảm thấy lời này không có vấn đề gì, nghĩ nghĩ rồi gật đầu xác nhận. Minh Yên cười lạnh một tiếng, nói: “Điêu dân to gan, ở đây nhiều người như vậy mà ông dám ngang nghiên nói dối, còn nói dối trắng trợn như vậy, không thể tha thứ!”
Một câu này của Minh Yên cực kì chói tai, người ở đây nghe mà giật thót, giống như âm thanh kia đã chui vào sâu trong lòng, trái tim lập tức bị bóp nghẹt, không suy nghĩ được rốt cuộc lời này có ý gì?
Tất nhiên là Tôn lang trung không phục, ngẩng đầu hỏi: “Úc Trắc phi nói vậy là có ý gì? Thảo dân không hiểu!”
Lúc này, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều tập trung về phía Minh Yên, lời này thật sự rất khó hiểu, nghĩ một hồi vẫn không ra, tất cả đều đang chờ đáp án từ Minh Yên.