Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 204: Thù xưa hận cũ tính một thể (3)




Trận giằng co này sẽ thế nào đây? Vì một hài tử tự dưng bị mất, rốt cuộc Thập Nhất di nương cũng muốn tranh đấu với Đại phu nhân, thế dâng mạnh mẽ không thể chống đỡ, còn chưa giao đấu được hai hiệp Úc Duy Chương đã muốn hưu thê, không ai biết Thập Nhất di nương đã nói gì với Úc Duy Chương, nhưng mọi người đều biết, một núi không thể chứa hai hổ, trong cuộc chiến giữa Thập Nhất di nương và Đại phu nhân này tất sẽ có một bên thảm bại, và sẽ có một kết cục bi thảm, nhẹ nhàng thì bị đuổi khỏi phủ, còn nếu không nhẹ nhàng thì sẽ là một tấc lụa trắng.

Trên đời này, dù là triều đình, hậu cung hay trong hậu viện thì đều có một phép tắc thống nhất, thắng làm vua thua làm giặc, mà đã kẻ thua làm giặc thì không cần sống nữa, chỉ có thể bị chôn vùi trong quá khứ.

Minh Yên hơi cúi đầu xuống, không nhìn Thập Nhất di nương nữa, nàng biết nếu Thập Nhất di nương không nắm chắc một phần thắng thì sẽ không khơi mào chiến tranh, Minh Yên muốn tin nàng ấy, thế nhưng người xưa có câu “Rết trăm chân chết còn giãy giụa, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo”, căn cơ trong phủ của Đại phu nhân là thứ Thập Nhất di nương không thể so sánh được, một khi đã giao chiến, dù coi như hai người đánh ngang tay thì trực giác của Minh Yên vẫn đánh giá Đại phu nhân có lợi thế hơn.

Nghe thấy tiếng Đại phu nhân ngồi xuống, tất nhiên là ngồi xuống cái ghế bên cạnh Úc Duy Chương, trong phòng lập tức im lặng, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Đám nha hoàn nô bộc đã lui ra ngoài, không gọi tới không ai dám tự tiện đi vào, tránh tai họa còn không kịp.

Úc Duy Chương nhìn Đại phu nhân trong bộ xiêm y cũ, ánh mắt đột nhiên nhuốm màu mê mang, đôi mắt như xuyên qua thời không về thời mình còn trẻ, thần sắc dần trở nên dịu dàng. Mấy năm gần đây Đại phu nhân càng ngày càng quá đáng, hai phu thê cũng ít nói chuyện dần, nhưng Đại phu nhân đã hi sinh rất nhiều, làm rất nhiều cho cái nhà này, Úc Duy Chương không phải là người tuyệt tình, vẫn giữ được sự tôn trọng nhất định với Đại phu nhân.

Thế nhưng, ông không thể ngờ bao hài tử chết yểu trong những năm qua đều liên quan tới bà ta, một thoáng lơ đãng đã không còn bóng dáng của Thục Viện dịu dàng thích cười của ngày xưa nữa rồi.

Thời gian dần kéo con người ra khỏi hồi ức, sắc mặt của Úc Duy Chương không rõ là vui hay buồn, ánh mắt nhìn Đại phu nhân mang theo nỗi niềm phức tạp rối ren.

Đại phu nhân ngồi ở đó, phong thái trang nghiêm, lẳng lặng nhìn qua mọi người, xong rồi mới chậm rãi nói: “Nhị đệ, Tam đệ cũng đến, hôm nay đúng là một trận chiến lớn.”

Thản nhiên trào phúng khiến Úc Duy Chương đang hơi mềm lòng lập tức cứng rắn trở lại, lạnh lùng chế giễu: “Nếu không phải bà gây ra chuyện tốt, sao ta phải mời lão Nhị và lão Tam tới?”

“Ta gây ra chuyện tốt gì? Không biết ta gây ra chuyện tốt gì?” Đại phu nhân nhìn Uc Duy Chương bằng ánh mắt thê lương, có quá nhiều lời giữ trong lòng không thể nói ra, khi nhan sắc của ta đã tàn phai, nam nhân sẽ không bao giờ nghĩ tới cái tốt thời trẻ đẹp mà sẽ chỉ nhớ mãi cái ác của ta, trong khi chúng cũng đã biến mất hoàn toàn theo thời gian rồi.

“Bà cố ý đẩy kệ đồ làm tơ lụa đè lên người Bạch Lộ khiến nàng ấy sảy thai, bà dám nói bà không làm gì?” Úc Duy Chương lên giọng, sắc mặt cũng biến sang màu tím xanh, ông ta vẫn muốn có thêm mấy đứa con, mặc dù đã có Úc Dương, thế nhưng con cháu ít cũng không phải chuyện tốt, huynh đệ nhiều lần giúp đỡ, vậy mà mong muốn này đều bị Đại phu nhân phá vỡ.

Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Thập Nhất di nương, rồi lại đảo mắt nhìn Úc Duy Chương, lúc này mới nói: “Ông chỉ nghe nàng ta nói, ông đã nghe ta nói một câu nào chưa? Ông không hỏi lấy một câu đã muốn trị tội ta thì sao ta có phục được? Ngay đến Huyện lệnh thăng đường cũng phải điều tra nguyên nhân, phải đưa ra chứng cứ, ông làm quan bao nhiêu năm qua nhưng sao càng ngày càng hồ đồ thế.”

Minh Yên nhìn Đại phu nhân, gặp nguy không hoảng, ứng biến linh hoạt, từng câu từng chữ đều đẩy Úc Duy Chương vào chỗ chết, thật sự có phong thái của chủ mẫu đương gia, không uổng công bao năm làm chủ mẫu.

Úc Duy Chương nhìn Đại phu nhân, hừ lạnh nói: “Bà tưởng bà có thể một tay che trời được sao? Nếu không phải hôm đó bà nổi tà niệm, nếu không phải có mưu tính trước thì sao lại đuổi hết bọn nha hoàn ra ngoài, sao bọn nha hoàn vừa ra ngoài hết thì kệ bị đổ? Không lẽ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy? Kệ ở trong khố phòng đâu phải mới ngày một ngày hai, sao không đổ vào ngày khác? Chuyện này có quá nhiều sự trùng hợp trong đó.”

Đại phu nhân nghe vậy thì phản bác: “Kệ đó bao năm qua không được sửa chữa, mấy năm bị chuột gặm hỏng có gì lạ? Lão gia làm quan chẳng lẽ không biết, vật để ở đó, chỉ cần không động vào thì sẽ không sao, nhưng một khi mở cửa gió lùa, lập tức có thể đổ sập xuống là chuyện bình thường, kệ kia tự đổ liên quan gì tới ta? Còn về những nha hoàn kia, thật sự là có chuyện cần làm, ta cũng không ăn nói tráo trở, lão gia không tin thì có thể gọi vào hỏi là biết.”

Bởi vậy mới có cái gọi là ‘kỹ thuật có chuyên môn’, Đại phu nhân nói những điều này cũng không vô lí, đồ trong kho của các đại gia tộc thường sẽ được mang ra phơi, sửa chữa định kỳ, sợ nhất là đồ đã bị côn trùng làm hỏng, như vương phủ năm nào cũng dọn đồ trong kho ra phơi nắng một lần, Minh Yên biết việc này.

Nghe Đại phu nhân nói vậy, chẳng lẽ là thật? Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?

Nghĩ tới đây Minh Yên nhìn sang Thập Nhất di nương, lúc này chỉ có Thập Nhất di nương mới có tiếng nói ở đây, dù sao nàng ấy cũng là người bị hại.

Không chỉ Minh Yên mà tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Thập Nhất di nương, mọi người đều rất tò mò về vụ việc này, rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?

Thập Nhất di nương đã bỏ mũ trùm đầu xuống từ lâu, lúc này hơi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng bệch mang theo sự đau khổ, nhìn Đại phu nhân khẽ mở miệng nói: “Phu nhân nói gì cũng có lý, tỳ thiếp nào dám phản bác. Thế nhưng tỳ thiếp có một chuyện không rõ, xin phu nhân chỉ giáo.”

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Có gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa, ta không biết thương hương tiếc ngọc đâu.”

Đây là đang chỉ trích Thập Nhất di nương quyến rũ Úc Duy Chương, làm Úc Uy Chương mê muội vu oan lại bà ta.

Miệng lưỡi sắc sảo thật!

Nhưng Thập Nhật di nương lại không sợ hãi, không khoan nhượng nói: “Tỳ thiếp chỉ muốn biết lúc kệ bị đổ phu nhân đang làm gì?”

Lời này có hơi bất thường, cân nhắc cẩn thận thì cảm giác như Thập Nhất di nương cũng đồng ý rằng Đại phu nhân không đẩy kệ đổ, nhưng mấu chốt lại nằm ở chỗ khi kệ đổ, Đại phu nhân đang làm gì? Mà không phải ai cũng có thể nhận ra điểm mấu chốt này, Tam phu nhân thông minh nhanh trí đã sớm hiểu ra trước Nhị phu nhân.

Lan Lăng xưa đâu bằng nay, trước kia ngu ngơ nên chỉ biết dùng những thủ đoạn đơn giản để bảo vệ bản thân và di nương, bây giờ bị phụ tử Tống gia tiêm nhiễm, dù là con heo cũng phải thông minh hơn đồng loại đôi phần. Thập Nhất di nương nói như vậy, mặc dù nàng ấy không phải người hiểu ra sớm nhất trong bốn tỷ muội, nhưng cũng không đến mức không nghĩ ra, thật sự đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Ánh mắt mọi người lại nhìn về Đại phu nhân, rõ ràng Đại phu nhân có hơi bất ngờ, có lẽ là không ngờ Thập Nhất di nương sẽ hỏi vậy, suy nghĩ một chập rồi nói: “Lúc ấy ta có làm gì đâu, kệ vừa đổ ngươi đã bị đè ở dưới, ta lập tức hô hào người tới cứu ngươi.”

Thập Nhất di nương lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Đại phu nhân, cười lạnh nói: “Tỳ thiếp nhớ rõ, trong nháy mắt kệ ập xuống ấy, vốn sẽ đổ sang hướng bên cạnh tỳ thiếp, cho dù có đè vào người tỳ thiếp thì cùng lắm là bị thương ở chân. Mà trong nháy mắt đó, phu nhân lại đẩy kệ một cái, kệ lập tức đổ lên bụng tỳ thiếp, tuy lúc ấy vô cùng hỗn loạn nhưng tỳ thiếp vẫn biết tại sao tỳ thiếp lại bị ngã, phu nhân không ngờ tới chứ gì.”

Đại phu nhân hét lên một tiếng, nói: “Chỉ với một câu từ miệng ngươi mà muốn vu oan cho ta hả? Ngươi có chứng cứ gì không?”

Thập Nhất di nương sầm mặt, lập tức nói: “Nếu phu nhân còn một chút tình người thì hãy tự mình nói ra, có lẽ lão gia sẽ giơ cao đánh khẽ.”

“Vớ vẩn!” Lan Cúc nổi giận, hung dữ nhìn Thập Nhất di nương nói: “Chẳng qua chỉ là một thiếp thất nhỏ nhoi, ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện như thế với chủ mẫu? Làm phản à!”

Lúc Lan Cúc chưa xuất giá cũng từng giúp Đại phu nhân quản lý nhà cửa, khí thế mạnh mẽ, bây giờ nổi giận quát một tiếng như thế thật sự khiến mọi người có hơi kinh sợ, nhìn lông mày nhướng lên, mắt hạnh trừng to thật sự làm người ta không rét mà run.

“Nhị tiểu thư nói không sai, ta chỉ là một tỳ thiếp nhỏ nhoi, thật sự không dám nói chuyện như thế với phu nhân, thế nhưng hài tử trong bụng tỳ thiếp là hài tử của lão gia, là hài tử của Úc phủ, ít ra nó cũng cao quý hơn tỳ thiếp đây, không lẽ không thể đòi lại công bằng cho nó được sao?” Thập Nhất di nương nhìn Lan Cúc: “Đã sớm nghe qua uy danh của Nhị tiểu thư, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng trách lúc chưa xuất giá đã có thể giúp phu nhân quản gia rồi.”

Thập Nhất di nương nói lời này nghe mà xót xa, mẫu thân chỉ là một di nương, thật sự chẳng có gì đáng giá, thế nhưng hài tử trong bụng nàng ấy là tiểu thư thiếu gia của Úc phủ, di nương trước mặt hài tử ruột thịt của mình cũng thấp kém mang nửa phận đầy tớ.

Lan Cúc nhìn Thập Nhất di nương nhíu mày.

Trong lúc đang ở thế giằng co như hiện tại, Minh Yên chợt sinh lòng muốn nói giúp, nhưng ngẫm lại thì thấy thời cơ chưa đến, Thập Nhất di nương vẫn có thể ứng phó, tạm thời mình cứ kiên nhẫn đã.

“Ta có một việc rất tò mò, Thập Nhất di nương, ta hỏi ngươi, ngươi đã từng báo cho mẫu thân biết về hài tử trong bụng mình chưa?”

“Chưa, bởi vì dấu hiệu chưa rõ.”

“Chưa báo thì sao mẫu thân biết mà có thể ra tay tàn nhẫn hại hài tử của ngươi? Mẫu thân đâu biết có hài tử này tồn tại trên đời, ngươi vu oan giá họa như vậy quá là ngu ngốc.” Lan Phương đứng dậy, từ tốn nói.

Mọi người kinh ngạc, như là bị thao túng, mọi người đều cho rằng Đại phu nhân đã biết tới sự tồn tại của đứa bé, bây giờ nghe Lan Phương hỏi vậy thế mới biết Đại phu nhân cũng không biết có cái thai này, đã không biết thì sao có suy tính hại người ta được? Quả thật là làm trò cười cho thiên hạ mà!

Nhị phu nhân cùng một phe với Đại phu nhân, lúc này lại nói thêm: “Thập Nhất di nương làm người ta được mở rộng tầm mắt quá, vì muốn tranh giành tình cảm, vì muốn mưu đoạt vị trí chủ mẫu mà dám nghĩ ra thủ đoạn như vậy, thật là khiến người ta thể không tin nổi.”

Tình thế đi tới bước này, có vẻ như mọi người đều cho rằng Thập Nhất di nương muốn hãm hại Đại phu nhân, ngay cả Úc Duy Chương cũng hơi do dự, dù sao hưu thê cũng là chuyện lớn, nhất là thê tử từng thủ hiếu cho phụ mẫu của mình, làm ông ta cũng phải hoang mang đắn đo.

Lan Lăng lo lắng nhìn Minh Yên, hi vọng Minh Yên có thể ra mặt.

Minh Yên lại khẽ lắc đầu, thật ra nàng tin Thập Nhất di nương, nàng cảm thấy chuyện xảy ra đúng như lời Thập Nhất di nương nói, Đại phu nhân có hiềm nghi, chỉ là bây giờ phải chứng minh sao đây?

Thập Nhất di nương nhìn Lan Phương, đột nhiên bật cười ra tiếng, nghiến răng nói: “Lời này của Ngũ tiểu thư quả thật có mấy phần đạo lý, thế nhưng Ngũ tiểu thư đừng quên, Thập di nương và ta ở cùng một viện, Thập di nương từng là nha hoàn thiếp thân của Đại phu nhân.”

Ở cùng một viện, kiểu gì cũng có nhiều cơ hội nhận ra chuyện Thập Nhất di nương mang thai hơn người khác, hơn nữa ngay từ đầu Thập di nương đã luôn ở gần Thập Nhất di nương, khó mà khiến người ta không nghi ngờ Thập di nương là người Đại phu nhân phái đi giám sát Thập Nhất di nương, dù sao hai người đều là di nương, nhưng một người được sủng ái, một người bị ghẻ lạnh, chênh lệch quá lớn.

“Nha hoàn thiếp thân thì đã làm sao? Ý của ngươi là nha hoàn thiếp thân là người mật báo hả? Nếu thật sự là vậy, thế ngươi có thai mà không báo lên là có mục đích gì?” Nhị phu nhân liếc Thập Nhất di nương một cái, thái độ rất khinh thường.

“Có mục đích gì? Chẳng qua ta chỉ muốn bảo vệ hài tử bình an sinh ra, chưa báo lên mà hài tử đã không còn, nếu báo lên e rằng mẫu tử bọn ta đã mất mạng từ lâu rồi, ta không muốn giống các di nương khác, có người không chết thì cũng mang tật, còn hài tử được sinh ra đều được đại phu chẩn đoán chính xác là nữ nhi, nếu Nhị thiếu gia không được sinh ra ở ngoài phủ, phu nhân không biết tới sự tồn tại của hắn, nếu hắn ở trong phủ không biết có thể được sinh ra và lớn lên không?” Câu chữ Thập Nhất di nương nói ra rất gay gắt nhưng chứa đựng đầy nỗi thê lương, vừa dứt lời mọi người ngồi đây đều kinh sợ.

Thật ra nghĩ kỹ lại cũng không thấy vô lý lắm, trước khi Úc Dương được đưa về phủ, Úc phủ chỉ có một nam hài là Úc Đạt, hơn nữa trông rất ốm yếu, còn lại những đứa trẻ được sinh ra đều là nữ hài. Trước đây có lẽ không ai chú ý, nhưng Thập Nhất di nương vừa nói lời này, lập tức đã bóc trần một cái hố lớn, người trong phòng đều thất kinh.

Minh Yên hiểu ra, chẳng trách Úc Duy Chương tức giận như vậy, nhất định là Thập Nhất di nương đã đánh vào điểm này, người xưa nói bất hiếu có ba lý do, không có con cái là lớn nhất, nó liên quan tới cả dòng tộc, ngay cả hiếu đạo cũng phải đứng sau, bảo sao Úc Duy Chương giận dữ muốn hưu thê.

Đối mặt với đủ mọi ánh nhìn, Đại phu nhân vỗ bàn đứng dậy, nhìn Thập Nhất di nương quát: “Đừng có ăn nói bậy bạ, dám vu oan hãm hại ta như thế, ngươi có chứng cứ gì không?”

Lời nói suông không chứng minh cho điều gì, chỉ có bằng chứng mới là thuyết phục, dù có nói hay đến đâu thì vẫn phải đưa ra bằng chứng mới có thể chặn miệng kẻ khác, như vậy mới có sức mạnh đánh bại kẻ địch của mình.

Thập Nhất di nương nhìn Đại phu nhân, mắt chưa hề chớp lấy một cái, nói: “Phu nhân muốn bằng chứng cũng đơn giản thôi, trong những lang trung tới bắt mạch cho phủ chúng ta, có một vị khiến người ta phải đặc biệt suy ngẫm, hơn nữa còn khám cho phủ chúng ta hơn mười năm rồi, hay là chúng ta gọi ông ta tới hỏi thử xem nhé?”