Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 203: Thù xưa hận cũ tính một thể (2)




Minh Yên cười lạnh một tiếng trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Để mẫu thân đợi lâu, thật sự là cơ thể nặng nề, sắp tới ngày lâm bồn rồi, lão Vương phi và tiểu Vương gia đều không muốn cho con ra ngoài sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng chuyện quan trọng như này nếu không đến thì trong lòng cứ thấp thỏm, cho nên mới cố gắng nói hết nước hết cái thuyết phục lão Vương phi và tiểu Vương gia rồi mới được cho đi.”

Nhìn Minh Yên bất đắc dĩ và lo lắng, thật ra mọi người đều tự hiểu, bây giờ hài tử trong bụng Minh Yên là quan trọng nhất, phủ Vũ Ninh Vương cưng nựng không biết bao cho đủ, có thể khiến nàng đi ra ngoài đã rất không dễ dàng rồi.

Đại phu nhân liếc Minh Yên một cái, sắc mặt vẫn không tốt lên, Lan Cúc bèn khuyên: “Nương, bây giờ Thất muội muội không thể so với ngày trước, có thể đến đây đã rất khó khăn rồi, sao người còn trách muội ấy? Nhìn cái bụng lớn này đi, con nhìn cũng thấy lo thay.”

Đại phu nhân nhìn nữ nhi của mình, thở dài: “Suy cho cùng chỉ có miếng thịt rơi từ trên người mình xuống mới thương cho phận làm mẫu thân này, tối qua con đã tới rồi, còn Lan Phương mới sáng sớm ra đã chạy tới, thật sự khác biệt.”

Lời vừa thốt ra, đến cả Lan Lăng cũng cảm thấy không được tự nhiên, sắc mặt trở nên khó coi, Minh Yên nghĩ Đại phu nhân đúng là sắp chết rồi còn không biết hối cải, đến nước này mà vẫn muốn ra oai, cũng không nhìn lại xem bây giờ còn là lúc trước nữa không. Bà ta đối xử với nữ nhi ruột thịt của mình thì quan tâm trăm bề, thương yêu vô cùng, thế nhưng bà ta đối xử với thứ nữ ra sao, một trời một vực, thế mà bà ta còn muốn người ta đối đáp với bà ta thế nào?

Lan Lăng nhìn Đại phu nhân, khẽ cắn môi nói: “Bây giờ nữ nhi không phải chỉ có một mình, trên có công công bà bà, dưới có hài tử, dù muốn ra ngoài cũng phải sắp xếp chuyện nhà cửa ổn thỏa đáng, nếu không một đống công việc để cho ai làm? Mẫu thân đừng trách lầm người tốt, Nhị tỷ tỷ và Ngũ muội muội không cần quản lý những chuyện này, đương nhiên nói đến là đến rồi.”

Ôi chao, có tiến bộ rồi! Nghe lời này xem, đã nâng bản thân lên còn trách ngược lại giọt máu đầu tim của Đại phu nhân, Tống gia nuôi người giỏi quá, Lan Lăng gần mực thì đen, bây giờ ăn nói sắc sảo gớm.

Lan Cúc không ý kiến gì, nhưng Lan Phương lại ngẩng đầu nhìn Lan Lăng với thái độ rất bất mãn. Khuôn mặt Đại phu nhân đỏ hồng, chỉ vào Lan Lăng nói: “Ngươi có thái độ kiểu gì đấy hả? Có ai nói chuyện với mẫu thân như vậy không? Trong lòng ngươi còn có người mẫu thân là ta không hả?”

“Nếu trong lòng không có mẫu thân thì hôm nay con đã không tới, chỉ có điều không ngờ dậy sớm để xử lý cho xong chuyện nhà để vội vàng chạy tới đây còn bị trách mắng, đương nhiên trong lòng rất khó chịu rồi.” Lan Lăng bình tĩnh nói lại Đại phu nhân.

“Tứ tỷ tỷ thật sự có bản lĩnh, bây giờ học được cách mạnh miệng rồi?” Lan Phương nhìn Lan Lăng châm chọc.

Lan Lăng đã sớm có thù oán với Lan Phương, nhân cơ hội này cũng nói thẳng: “Mạnh miệng thì không dám, chỉ là nói thật thôi. Ta đây đâu thể hiền lành tốt bụng bằng Ngũ muội muội, không chỉ cho trượng phu của mình thu nạp mỹ thiếp mà ngay cả con hát cũng không ngại, tấm lòng này ta tuyệt đối không bì kịp, đổi lại là ta thì ta cũng không làm được như vậy, Ngũ muội muội thật sự khiến người ta bội phục đấy.”

Mặt Lan Phương lập tức đen như mực, không ai trong cái đất Kinh thành này không biết Tống Thanh Bình mê đắm con hát, Lan Phương muốn lấy lòng bà bà và trượng phu nên đành phải chấp nhận để nam nhân tranh trượng phu với mình, thật đúng là trở thành trò cười cho cả Kinh thành.

Lan Lăng nhắc tới chuyện này, sao Lan Phương có thể không uất hận cho được? 

“Còn Tứ tỷ tỷ thì có phúc lớn rồi, vừa gả vào đã làm kế mẫu, sau này có con của mình thì cũng không được làm trưởng tử, cả đời này bị ba hài tử của tiền thất đè trên đầu trên cổ, vậy mà tỷ còn có thể đối xử tốt với ba hài tử đó, đây mới là chuyện khiến người ta vô cùng bội phục đó.” Lan Phương nghiến răng nói.

“Còn có cách nào sao? Lời mối mai, lệnh phụ mẫu, hôn sự này do mẫu thân quyết định, nếu Ngũ muội muội bất bình thay ta thì phải hỏi lại mẫu thân chứ?”

Lúc này Lan Phương đột nhiên nhớ ra hôn sự này chính là do Đại phu nhân chọn, mình nói như vậy thì mặt mũi của mẫu thân biết để vào đâu? Nhất thời thẹn quá hóa giận, nhưng không thể tỏ thái độ, đành uất nghẹn một mình.

Đại phu nhân nghe hai người câu qua câu lại, cuối cùng đẩy sang người mình, tức mà khó thở ho khan không dứt.

Lan Cúc vội vàng vỗ lưng cho Đại phu nhân, lúc này Tam phu nhân mới nói: “Không ầm ĩ nữa, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, mục đích hôm nay tới đây chủ yếu là đòi lại công bằng cho Đại tẩu, sao các con còn cãi cọ như thế?”

Tam phu nhân đứng ra thì lúc này mới bình thường trở lại.

Minh Yên nhìn Lan Lăng trong lòng tự biết đã chết tâm từ lâu, không còn như xưa nữa, cũng có thể để lộ ra nanh vuốt sắc nhọn. Lan Lăn nhìn Minh Yên với ánh mắt ẩn chứa ý cười, ý nói ta đã không ưa muội ta từ lâu! Minh Yên quay đầu đi, không muốn để cho mọi người biết nàng và Lan Lăng thân nhau, Lan Lăng cũng hiểu, lập tức cúi đầu xuống.

Nhị phu nhân thấy thế thì không có ý kiến gì, nói: “Theo ta nghĩ, chắc chắn là Thập Nhất di nương đĩ đõa kia đã vu hãm cho Đại tẩu, cái loại này phải bị đuổi đánh ra ngoài, giữ lại làm gì?”

Minh Yên đỡ trán không nói, quan sát thái độ của mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đại phu nhân, chỉ thấy trong mắt bà ta lóe lên sự ngoan độc, mặc dù trông hơi tiều tụy ốm yếu nhưng dù sao cũng là chủ mẫu một nhà, khí thế không thể giả được. Lời của Nhị phu nhân đã nói đúng ý mình, thế nhưng bà ta không thể nói ra lời này, chỉ nghe thấy Đại phu nhân nói: “Đa tạ Nhị đệ muội bênh vực điều đúng, có điều bây giờ lão gia bị Thập Nhất di nương kia mê hoặc, nào còn phân rõ phải trái chứ? Đã thế còn muốn hưu thê, bất kể thế nào lần này ta muốn mời người trong tộc tới phân xử.”

“Đại tẩu thủ hiếu vì công bà, điểm này Đại ca tất biết, hưu thê chỉ là lỡ lời, sao có thể làm thật được chứ?” Tam phu nhân khuyên nhủ, nhưng từ thần sắc trên mặt đến chính cả bà ấy cũng biết lời của mình không có mấy phần đáng tin.

Lúc này Minh Yên nhìn  lại Đại phu nhân, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Hôm qua Tô ma ma đã kể qua chuyện này, không phải đúng sai tự sẽ có kết luận sao, phu nhân không cần lo. Phụ thân cũng không phải là người không hiểu lí lẽ, sao có thể dễ dàng phán định, nhất định trong này có uẩn khúc. Tạm thời chúng ta không nên vội, cứ gặp chiêu phá chiêu thôi.”

Lan Phương nhìn Minh Yên, nói: “Ta nghe nói Thất muội muội rất thân với Thập Nhất di nương nhỉ.”

Lời vừa dứt, ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân lập tức chĩa về phía Minh Yên, Minh Yên biết ngay Lan Phương sẽ không chịu để yên, điềm nhiên đáp trả: “Cùng sống trong một sân, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cũng nói qua lại mấy câu. Ngũ tỷ tỷ nói vậy là nghi ngờ ta sẽ đứng về phía Thập Nhất di nương à?”

Lan Phương hé miệng cười, nói: “Quen là quen, không phải sẽ nể mấy phần tình cũ sao?”

“Xa gần lạnh nhạt, Minh Yên hiểu rõ.” Giọng Minh Yên lạnh lùng, nắp trà nhẹ nhàng quét qua chén trà phát ra âm thanh trong trẻo.

Lan Phương nhìn Minh Yên, lập tức cười nói: “Biết thì tốt.”

Bầu không khí dương cung bạt kiếm trong phòng dần dịu xuống, thế nhưng tất cả đều hiểu rõ, không thể nhất trí một lòng được.

Lan Cúc khuyên Đại phu nhân: “Nương, người đừng lo lắng, phụ thân muốn hưu thê cũng không dễ như vậy đâu.”

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Tất nhiên là không dễ rồi, ta gả vào cái nhà này nhiều năm như vậy, trên phải phụng dưỡng công bà, dưới phải nuôi dạy hài tử, còn phải lo liệu nhà cửa, không có công lao cũng có khổ lao, muốn dùng một trang giấy ruồng bỏ ta đâu dễ thế. Hơn nữa, chuyện của Thập Nhất di nương không hề liên quan tới ta, rõ ràng là nàng ta tự ngã, chỉ có thể trách cái số của nàng ta không tốt, có hài tử thì nói sớm đi, che che đậy đậy làm gì? Chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân à?”

Giọng Đại phu nhân vang vọng khắp phòng khiến người nghe run sợ, một hài tử đang sống sờ mất đi mà cuối cùng chỉ có thể nhận lại một câu như vậy, Minh Yên cười khổ một tiếng, không phải đến chính mình cũng hương tiêu ngọc vẫn một cách chớp nhoáng ở kiếp trước đấy sao? Trong mắt Đại phu nhân, sinh mạng quá rẻ mạt, dù đó có là hài tử chưa ra đời hay một người lớn, nhưng chỉ cần cản trở con đường của bà ta thì tất cả đều phải diệt trừ.

Nghĩ tới đây hai tay nắm chặt lại, Minh Yên nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nghe người khác mồm năm miệng mười bàn luận cách diệt trừ Thập Nhất di nương, trong lòng mình cũng hiểu được, Bạch Lộ không phải nữ nhân không có đầu óc, lâu như vậy mới làm náo loạn lên thì chứng tỏ trong tay đang có thứ gì đó, suy cho cùng Đại phu nhân vẫn quá tự tin, không hề biết thứ đáng sợ nhất chính là chứng cứ, chỉ cần có chứng cứ, dù thủ hiểu sáu năm cho công bà thì cũng có tác dụng gì đâu?

Lúc con người ngu muội vô tri thường làm ra những chuyện rất nực cười. Khi đạo đức đụng chạm tới pháp luật thì bên thắng lợi thường là pháp luật, ngàn năm vẫn không đổi, mãi là như vậy.

Bây giờ điều Minh Yên lo lắng nhất là Thập Nhất di nương, không biết nàng ấy sảy thai thật hay giả sảy thai, Minh Yên nghĩ có lẽ là sảy thật, không thì làm sao qua mắt được lang trung. Thế nhưng sao Thập Nhất di nương lại nhẫn tâm lấy hài tử của mình ra đánh cược chứ? Nàng ấy không phải người như thế, trong chuyện này có khuất tất gì sao?

Trong phòng có hơi ngột ngạt, Minh Yên lại không thể ra ngoài một mình, chỉ có thể ngồi im trong phòng, từ đầu tới cuối không nói được mấy câu, chỉ nghe người khác lớn giọng bàn luận, nhất là Nhị phu nhân chuyên phụ họa theo Đại phu nhân, dù là chuyện gì lời gì cũng nói đúng ý của Đại phu nhân, thật sự là một người đáng ghét.

Đang cảm thấy bực bội, Tô ma ma đột nhiên hoảng loạn chạy vào, bẩm: “Lão gia và Thập Nhất di nương tới.”

Đại phu nhân nghe vậy lập tức nổi cơn tam bành, ngồi bật dậy, nghiền răng nói: “Con hồ ly tinh này còn dám tới, tưởng  ta không dám lột da ả hả!!!”

Minh Yên nghe thấy Thập Nhất di nương cũng tới thì khẩn trương, gặp đại nạn như thế này, nghĩ lại mà thấy đau lòng.

Đại phu nhân xuống giường, Lan Cúc vội vàng dìu bà ta, Đại phu nhân nhìn mọi người nói: “Mấy người ra ngoài chờ trước, ta thay xiêm ý rửa mặt đã.”

Ra khỏi phòng, Minh Yên đứng dưới mái hiên cong cong bên ngoài, nhìn một lùm hoa, trong viện muôn hồng nghìn tía, bướm bay dập dờn, ve sầu kêu vang, quả là một cảnh sắc tuyệt đẹp, chỉ tiếc lúc này Minh Yên không có tâm trạng để thưởng thức.

“Thất muội muội,”

Nghe thấy giọng Lan Lăng, Minh Yên quay người lại, cười lại: “Tứ tỷ tỷ, sao tỷ cũng ra đây thế?”

Lan Lăng khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Không muốn ngồi cùng Lan Phương, nhìn thấy muội ta là phiền.” Nói tới đây thì ngừng lại, nhìn Minh Yên hỏi: “Muội nói xem, chuyện này là thật hay giả?”

Minh Yên lắc đầu, nói: “Không biết nữa, chỉ nghe một phía từ Đại phu nhân e rằng khó mà thuyết phục.”

“Chúng ta nên làm thế nào đây?” Lan Lăng hỏi Minh Yên, việc này thật sự khiến người ta khó xử.

Minh Yên nhìn Lan Lăng, hé môi cười nói: “Tất nhiên là đứng về bên đúng, không phải sao?”

Lan Lăng trầm tư, hai mắt sáng lên, nói: “Hiểu rồi.”

Hai người nhìn nhau cười, không nói nữa.

Lan Phương nhìn bóng lưng hai người mà sắc mặt u ám, không biết đang suy nghĩ gì.

Minh Yên quay đầu lại, nhìn Lan Phương, ánh mắt của hai người va vào nhau, tóe lên tia lửa.

“Thất muội muội nhàn hạ ghê, giống như chẳng sốt ruột chút nào.” Lan Phương đi tới châm chọc.

“Nữ nhi ruột thịt còn chưa vội, phận làm thứ nữ cần gì phải sốt ruột chứ, đúng không?” Minh Yên nói thẳng, hài lòng khi thấy Lan Phương biến sắc.

“Mẫu thân đã nuôi một kẻ ăn cháo đá bát.” Lan Phương nghiến răng nói.

“Vậy là đỡ rồi đấy, e rằng phu nhân không hề hay biết bên cạnh mình có một tiểu nhân ăn cây táo rào cây sung, âm hiểm hèn hạ.” Minh Yên nhìn Lan Phường, cười như không cười, sâu trong đôi mắt kia đang bùng lên ngọn lửa rừng rực.

Lan Phương nào không nhận ra, Minh Yên đang ám chỉ nàng ta.

Lúc này tâm trạng của Minh Yên đang tốt, nàng tới gần thì thầm với Lan Phương: “Bây giờ Lục La đang ở trong tay ta, có phải Ngũ tỷ tỷ bất ngờ lắm không?”

Mặt Lan Phương lập tức tái mét, nghi ngờ nhìn Minh Yên, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói: “Không biết muội đang nói gì, nghe không hiểu gì hết.”

Minh Yên hạ giọng cười nhẹ một tiếng, nói: “Nếu phu nhân biết cái chết năm đó của Lục tỷ tỷ thật ra không phải do bà ấy, không biết trong lòng phu nhân sẽ nghĩ thế nào.”

Lan Phương nhìn chằm chằm Minh Yên với ánh mắt hung tợn, nếu không phải ngại Lan Lăng đứng ở bên cạnh, có lẽ nàng ta sẽ đẩy ngã Minh Yên từ mái hiên này xuống.

“Lan Nhụy chết vì phong hàn, mọi người đều biết.” Lan Phương cố trấn tĩnh bản thân, nàng ta tuyệt đối không thể để cho Minh Yên thăm dò được gì từ mình, phải bình tĩnh, bình tĩnh!

Minh Yên khẽ cười một tiếng, sau đó nói: “Thật sao? Vậy thì thú vị quá, theo ta được biết thì hình như không phải thế, hôm nào rảnh ta dẫn theo Lục La tới thăm Ngũ tỷ tỷ nhé?”

Lan Phương nheo mắt lại, nhìn Minh Yên, hồi lâu sau mới nói: “Được, ta rất muốn xem con hầu đó sẽ nói những gì.”

Minh Yên hé môi cười, tiến lên một bước nhỏ sát lại gần Lan Phương, thì thầm bên tai: “Tỷ nói xem, nếu phu nhân và Lan Cúc biết sẽ có phản ứng gì? Ta nghe nói bọn họ vẫn luôn cho rằng mình hại chết Lan Nhụy, nhưng không hề biết núi cao còn có núi cao hơn, có vị cao thủ là tỷ đây mượn dao giết người.”

Sắc mặt Lan Phương lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhìn Minh Yên nói: “Rốt cuộc muội muốn làm gì? Chuyện này liên quan gì đến muội? Muội đừng có mà tự đập đá vào chân mình, bây giờ muội đang bụng mang dạ chửa cũng nên chú ý cẩn thận vào!”

Đột nhiên bị Lan Phương uy hiếp, Minh Yên chỉ cảm thấy buồn cười, lui về sau một bước giữ khoảng cách an toàn, lập tức nói: “Ta không sợ, tỷ nói xem nếu tỷ dám ra tay ở trước mắt bao người, để tiểu Vương gia biết được không cần ta nói tỷ cũng biết sẽ có hậu quả gì, ta mà xảy ra chuyện bất trắc thì sẽ có người chôn cùng, tỷ dám hi sinh mạng sống của mình sao?”

Lan Phương chợt cảm thấy Minh Yên thật đáng sợ, trước kia không hề biết hóa ra nàng còn có bộ mặt đáng hận như này, ngoan độc như này, nàng ta nghiến răng nói: “Đừng có mà đắc ý, sông có khúc người có lúc.”

“Vậy thì chờ tới ngày tỷ đè trên đầu ta rồi hẵng vênh váo. Ít nhất nam nhân của ta chiều chuộng ta hết mực, một lòng một dạ với ta, không có di nương thiếp thất thô tục, không bị con hát ở thanh lâu nào đó hớp hồn, cả đời tỷ luôn muốn được trèo cao, bây giờ cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi, nhưng lại gặp phải một kẻ bạc tình bạc nghĩa, chắc không dễ chịu đâu nhỉ?” Tiếng cười đắc ý của Minh Yên vang vọng bên tai Lan Phương.

Lan Phương khẽ ho một tiếng, sắc mặt rất khó coi, nhìn Minh Yên bằng ánh mắt hung tợn, phất tay áo bỏ đi!

Đợi nàng ta đi rồi, Lan Lăng bước tới nhìn Minh Yên hỏi: “Sao muội lại nhắc tới chuyện của Lục muội muội? Chẳng lẽ muội muốn đòi lại công bằng cho Lục muội muội?”

Minh Yên nhìn Lan Lăng, thật ra rất muốn nói cho nàng ấy biết mình là Lan Nhụy, nhưng nàng không thể, đành phải nói: “Được người ta nhờ cậy thì phải hết lòng thôi, Tứ tỷ tỷ cũng không cần lo nhiều, trong lòng ta đã quyết định rồi.”

Lan Lăng không nghi ngờ gì, thở than: “Muội ấy, quá tốt bụng, có một số việc đâu dễ lật lại như vậy? Đừng liên lụy bản thân vào.”

Minh Yên gật đầu, cười nói: “Ta hiểu mà.”

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy ngoài cổng có tiếng bước chân truyền tới, quay đầu lại nhìn, là Úc Duy Chương đang đỡ Thập Nhất di nương đi vào.

Thập Nhất di nương ăn mặc kín mít, mặc dù đang là mùa hè nhưng trên đầu còn đeo băng che sợ trúng gió vì người mới sảy thai không chịu được gió. Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương, chỉ thấy sắc mặt nàng ấy trắng bệch như sắp chết, trong đôi mắt chứa đựng nỗi căm hận tột cùng, mím chặt đôi môi nhợt nhợt, thật khiến người ta lo lắng.

Minh Yên giật thót, nhìn dáng vẻ này Thập Nhất di nương hẳn là sảy thai thật, không phải giả.

Minh Yên và Lan Lăng đi lên kiến lễ với Úc Duy Chương, trông Úc Duy Chương cũng hơi tiều tụy, gật gật đầu đáp lại hai người, nhìn Minh Yên nói: “Bụng to còn ra ngoài làm gì? Sao không ở yên trong phủ dưỡng thai còn chạy linh tinh?”

Mặc dù là lời trách cứ nhưng Minh Yên lại cảm nhận được sự ấm áp, nhớ tới lúc mình xuất giá Úc Duy Chương cho mình đồ cưới, lại nghĩ tới tình yêu thương dành cho mình ở kiếp trước, vành mắt chợt cay cay, vội nói: “Lâu lắm rồi không về, con về thăm nhà một chút, phụ thân có khỏe không?”

Úc Duy Chương gật đầu, một tay đỡ Minh Yên, lại nhìn sang Lan Lăng: “Lớn cả rồi, tốt lắm, nghe nói nhà chồng đối xử với con rất tốt, vậy phụ thân yên tâm rồi.”

Lan Lăng là đứa trẻ có số khổ, Úc Duy Chương ít khi quan tâm nàng ấy như vậy, nhất thời có hơi kích động, không đợi nàng ấy nói đã nghe thấy Úc Duy Chương nói tiếp: “Di nương của con rất nhớ con, có thời gian thì thường xuyên về thăm, mặc dù nữ nhi đã gả như bát nước đổ đi nhưng nơi này vẫn là nơi các con lớn lên, có gì khó khăn sau này hãy nhớ về thăm nhà.”

Hai người gật đầu, Úc Duy Chương không nói gì nữa đỡ Thập Nhất di nương đi vào.

Hai người nhìn nhau, Lan Lăng kéo tay Minh Yên kích động nói: “Không ngờ phụ thân lại nói những lời này với ta, ta thấy như mình đang nằm mơ vậy, Thất muội muội, ta đang nằm mơ đúng không?”

“Không đâu, Tứ tỷ tỷ, đây là sự thật đấy.” Minh Yên cười nói, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được ánh sáng lấp lánh trong mắt đối phương, có tranh đấu cỡ nào cuối cùng lại vẫn khát khao tình thân nhất, đó là khát khao duy nhất từ khi còn bé đến khi trưởng thành.

Minh Yên kéo Lan Lăng đi vào, ngồi xuống ghế gỗ ở xa nhất, giữ im lặng…

Lan Phương ngồi đối diện Minh Yên, cứ tránh né ánh mắt của Minh Yên như thể đang trốn tránh điều gì đó, Minh Yên biết nhưng chỉ cười không nói. Thỉnh thoảng Lan Lăng lại nhìn về phía phụ thân, rõ ràng là vẫn còn xúc động nghẹn ngào vì chuyện ban nãy, thứ mình khát khao nhất lại đột nhiên ập vào mặt mà không hề báo trước, sung sướng hạnh phúc đến mê muội.

Nhị phu nhân và Tam phu nhân ngồi trước Lan Phương, hai người đều không nói lời nào, chẳng mấy chốc Nhị lão gia Úc Duy Đình và Tam lão gia Úc Duy An đầu đầy mồ hôi chạy đến, người trong phòng đều giật mình, không ngờ Úc Duy Chương lại gọi cả Nhị lão gia và Tam lão gia tới, chứng tỏ ông ta vô cùng tức giận, Minh Yên khẽ cau mày, nhìn Thập Nhất di nương, mà Thập Nhất di nương lại không chú ý tới nàng, thật sự làm Minh Yên sốt ruột vô cùng, ít nhất nàng ấy cũng phải ra ám hiệu gì chứ, nhưng Thập Nhất di nương chẳng đoái hoài gì, khuôn mặt tràn ngập bi thương xót xa cho hài tử đã mất.

“Đại ca.” Úc Duy Đình và Úc Duy An cùng hô lên.

Úc Duy Chương gật đầu, nói: “Ngồi đi, gọi các đệ tới gấp quá mà.”

“Nói gì vậy, Đại ca có gì dặn dò thì cứ bảo.” Úc Duy Đình cười nói, nụ cười kia hệt như Phật Di Lặc.

Úc Duy Chương nhìn ông ta, gật đầu, sau đó nói: “Đừng vội, lát nữa sẽ biết.”

Thật ra Úc Duy Đình và Úc Duy An đã nghe kể trước đó rồi, chỉ là lúc này Úc Duy Chương chưa mở lời nên bọn họ cũng không tiện nói, dù sao đây cũng là việc trong nhà Úc Duy Chương, bây giờ gọi hai huynh đệ bọn họ tới có vẻ giống như chuyện gia tộc nghị sự, chắc muốn dùng tới gia pháp, xóa tên khỏi dòng họ thật hay sao?

Trong lòng hai người đều có hơi bất an, dù Đại phu nhân làm quá trớn, nhưng những năm qua đối xử với Nhị phòng và Tam phòng cũng không tệ.

Đúng lúc này, rèm cửa phòng trong được vén lên, Lan Cúc và Tô ma ma đỡ mỗi bên Đại phu nhân đi ra, ánh mắt mọi người lập tức tập trung lại, Minh Yên thì nheo mắt, không ngờ Đại phu nhân lại mặc bộ váy áo cũ năm nào, nhớ mang máng bộ váy áo này là đồ Úc Duy Chương tặng Đại phu nhân lúc bà ta còn trẻ.

Minh Yên vỡ lẽ, muốn đánh vào tâm lí đây mà, tình cảm giữa Úc Duy Chương và Đại phu nhân rạn nứt thế nào thì cũng từng có khoảng thời gian mặn nồng, áo gì cũng không bằng áo mới, người nào cũng không bằng người xưa, Minh Yên thở than trong lòng, xem ra Đại phu nhân đã có chuẩn bị, ngày hôm nay sẽ tưng bừng lắm đây.