Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 202: Thù xưa hận cũ tính một thể (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời tiết tháng Sáu nóng như lồng hấp, Minh Yên lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ được, nương theo ánh sáng mờ ảo từ dạ minh châu nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Chu Hạo Khiên, nếu không gặp được hắn, có lẽ đời này của mình sẽ giống như bao nữ nhân trong hậu viện khác, cố gắng đối phó với nữ nhân mới của trượng phu.

Không được nam nhân sủng ái sẽ không có địa vị, không có địa vị thì mình không thể báo thù, đã có lần nàng từng nghĩ cả đời này nàng sẽ phải vùng vẫy trong hậu viện, nửa đời đầu sống để báo thù, đến khi về già sống cho con cái, đó là cuộc đời thê lương làm sao.

Thế nhưng trời cao xót thương nàng, cho nàng gặp hắn, Phật dạy: Kiếp trước ngoái đầu năm trăm lần mới có thể đổi lấy một lần gặp thoáng qua…

Không biết cả đời trước hắn đã ngoái đầu lại bao nhiêu lần, nhìn nàng mấy ngàn lần, mấy vạn lần…

“Tỉnh rồi à?” Chu Hạo Khiên mở to mắt nhìn Minh Yên, giọng nói trầm thấp ấm áp, sự ấm áp này quẩn quanh trong màn, khiến cho bóng đêm mông lung như có thêm chút mê muội.

Minh Yên gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, nói: “Không ngủ được, cứ cồn cào ruột gan.”

“Đừng lo, đã có ta rồi, cứ đi làm việc nàng muốn làm đi, trời sập xuống có ta chống đỡ.” Chu Hạo Khiên biết khúc mắc trong lòng Minh Yên, thù hận đau thương bao năm nay, có lẽ sẽ kết thúc trong ngày mai, có thể báo thù cho chính mình, Minh Yên đã đợi ngày này không biết bao lâu rồi.

Nghĩ đến đây, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên nói: “Mới đầu định liên lạc với Bạch Lộ, ai ngờ nhạc phụ đại nhân canh giữ nàng ấy cả ngày thế nên không thể hỏi rõ sự thật, ngày mai về phải thật cẩn thận. Hay là ta về cùng nàng nhé?”

Minh Yên lắc đầu, lập tức nói: “Không cần đâu, dù sao cũng là việc trong Úc phủ, chàng về theo còn ra thể thống gì? Mọi người đều xấu mặt, dù ta muốn báo thù, nhưng tương lai Úc phủ sẽ do Úc Dương tiếp quản, ta không thể để lại một mớ bòng bong cho Úc Dương được.”

Chu Hạo Khiên thở dài bất đắc dĩ, nói: “Lúc nghĩ cho người khác nàng luôn bình tĩnh như vậy, nhưng nàng có nghĩ tới bản thân không? Long trời lở đất cũng không sao, có ta ở đây.”

Minh Yên lại bật cười: “Đừng nghĩ ta tốt thế, ta có tính toán của riêng mình, hưu Đại phu nhân thì lại lời cho bà ta quá, những gì bà ta nợ ta há có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Mà ta cũng không thể để lại một cái thùng rỗng cho Úc Dương được.”

Chu Hạo Khiên lập tức hiểu ý, véo mũi Minh Yên, thủ thỉ bên tai nàng: “Tiểu hồ hy giảo hoạt.”

Minh Yên khẽ cười, lại bị Chu Hạo Khiên ôm vào lòng, nghe được nhịp tim đều đều của hắn, nghe thấy giọng nói của hắn vang trên đỉnh đầu: “Ngủ đi, sợ là ngày mai sẽ bận cả ngày đấy, đừng để tinh thần không tốt lại làm khổ mình.”

Nằm trong lòng người thương, nghe những lời dịu dàng thủ thỉ của hắn, Minh Yên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mà khóe miệng vẫn nở một nụ cười mỉm, có phu quân như này còn mong gì hơn.

Hôm sau trời vừa tang tảng sáng, Minh Yên thức dậy thì Chu Hạo Khiên đã vào triều rồi, bên cạnh trống không. Nàng ngồi dậy vén rèm lên, nghe thấy trong phòng có tiếng động, mấy nha hoàn nhanh chân tiến vào hầu hạ Minh Yên rời giường.

Sau khi rửa mặt xong, Minh Yên đứng trước tủ gỗ lê sơn vàng khắc hoa, nhìn váy áo lộng lẫy muôn màu bên trong, cuối cùng quyết định chọn một bộ áo màu bạch ngọc thêu hoa phối với chân váy mã diện phấn trắng, chỗ hai đầu gối thêu sóng nước, chất liệu này được dệt từ tơ của Băng Tằm mới ra năm mày ở phương Nam, mặc lên người mát lạnh vô cùng, một kiện này có giá trị ngàn vàng, nhà giàu có tiền cũng khó mua, cái thai trong bụng Minh Yên ngày càng lớn, rất sợ nóng, thế nên Chu Hạo Khiên mới dùng mọi cách để mua về cho được.

Áo màu trắng tinh điểm xuyết hoa văn nhàn nhạt cùng mép váy gợn sóng theo bước đi chậm rãi của nàng, nhìn từ xa tới gần thật khiến người ta không rời nổi mắt. Tất nhiên nếu lúc này không bụng to cản trở hình tượng thì với dáng người thanh thoát, yêu kiều thướt tha, thật sự đẹp như tiên tử Cửu thiên hạ phàm.

Hôm nay về nhà mẹ đẻ, Minh Yên biết là chuyện quan trọng nên soi gương trang điểm, cho búi một kiểu tóc lộng lẫy cầu kỳ, Bạch Hinh nghĩ nghĩ rồi nói: “Dạo này Giang Nam đang nổi kiểu tóc ‘Dao Đài Cửu thiên tiên’, rất lộng lẫy quý phái, hay là búi kiểu này đi?”

Biết Phi Thiên kế[1], Dao Đài kế, nhưng chưa từng nghe qua ‘Dao Đài Cửu thiên tiên kế’, Minh Yên cũng thấy tò mò, bèn gật đầu đồng ý.

[1] Kế: búi tóc. Vì là tên kiểu tóc nên t để nguyên Hán Việt luôn.

ch202 - Phi Thiên kPhi thiên kế                   ch202 - Dao Đài kDao đài kế

Xõa mái tóc đen dài ra, Bạch Hinh cầm lấy lược trên bàn chải từng lọn, kiểu búi này rất phức tạp, từng tầng từng lớp được cuộn lên, riêng việc búi tóc đã mất trọn nửa canh giờ, xem như hoàn thành cơ bản. Bạch Hinh mở hộp nữ trang của Minh Yên ra, biết Minh Yên không thích trang sức quá rực rỡ, nhưng trong lòng tính trước nếu đã búi kiểu tóc cầu kỳ thì những trâm vòng này sẽ không thể hiện được sự cao sang quý phái, nghĩ nghĩ rồi kéo cái hộp ở dưới cùng, lấy bộ diêu Kim Phượng khảm hồng ngọc ra, bảo thạch được khảm trên Phượng Hoàng kia sáng lấp lánh làm toàn thân cũng tỏa ra ánh sáng ấm áp theo, quả thật quý giá, mắt Phượng cũng được khảm hắc thạch thu hút ánh nhìn, bên dưới tua dây mạ vàng tinh xảo là ngọc trai to đều cỡ hạt gạo, đu đưa theo từng cử động.

Bạch Hinh nhanh tay lấy từ trong hộp ra cài đầu bằng vàng khảm hồng ngọc, phía trên tạo hình hoa cúc, nhụy hoa gắn một viên hồng ngọc, phía dưới tạo thành hai tầng hoa nhỏ, phần đuôi kẹp tóc dài thì chạm khắc mây uốn cỏ cong. Còn hai bên trái phải cài một đôi kẹp vàng khắc hình bọ ngựa bắt ve, miếng vàng dát mỏng như đuôi mây che đi tóc mai, cuối cùng ở giữa mi tâm đính trân châu, tai mang khuyên hồ lô đính hồng ngọc, vừa nhìn là không thể rời mắt nổi.

Mấy nha hoàn sửng sốt hô lên: “Đẹp quá, Bạch Hinh tỷ tỷ khéo tay quá…”

Minh Yên nghe mấy nha hoàn tấm tắc khen, nhìn mình trong gương cũng rất hài lòng, hôm nay trở về không còn là Úc Minh Yên của ngày trước, lần này nàng về để đòi nợ, nàng không còn là thứ nữ dễ dàng bị nghiền chết nữa, bây giờ nàng đã có thể đứng cười mọi người rồi.

Liên Song và Hồng Tụ đã biết sơ sơ, thần sắc cũng hơi kích động, tiếc rằng Thiên Hương không ở đây, nếu Thiên Hương có thể đi cùng thì không biết tốt bao nhiêu.

Tiểu nha hoàn vén rèm châu lên, theo tiếng vang thanh thúy mà đi vào, thấy nàng ấy cung kính bẩm: “Chủ nhân, Thiên Hương tỷ tỷ tới ạ.”

Minh Yên sửng sốt, hôm nay đúng là ngày tốt, sao nàng ấy cũng tới vậy?

“Gọi nàng ấy vào đi.”

“Thưa vâng.” Tiểu nha hoàn lập tức khom người đi ra ngoài, Liên Song cười nói: “Nô tỳ đang nghĩ nếu nàng ấy cũng tới thì tốt, không ngờ vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, thật là trùng hợp.”

Minh Yên mỉm cười, có thể tới là rất tốt, nhưng sáng sớm tinh mơ Thiên Hương tới làm gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Thiên Hương đi tới hành lễ, xong rồi mới đứng thẳng người, nàng ấy muốn kể cho Minh Yên biết chuyện Chung Dực ép hỏi mình, lại đúng lúc Kinh thành bị phong tỏa nên chỉ đành nán lại, bây giờ lệnh phong tỏa đã được gỡ bỏ, nàng ấy lập tức tới đây. Thiên Hương cảm thấy đây không phải chuyện nhỏ, nhất định phải nói lại với Minh Yên, không biết Chung Dực có ý đồ gì, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Nhìn thấy Thiên Hương muốn nói nhưng cứ ngập ngừng, Bạch Hình cười nói: “ Nô tì đi xem đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa.” Dứt lời lập tức đi ra ngoài, mà Minh Yên lại cảm thấy áy náy với Bạch Hinh, nha đầu này quá hiểu chuyện khiến nàng cứ thấy bứt rứt.

Sau khi Bạch Hinh đi, lúc này Thiên Hương mới kể đầu đuôi mọi chuyện. Minh Yên nhíu mày im lặng suy tư, Liên Song hạ giọng nói: “Chẳng lẽ hắn nghi ngờ rồi?”

“Vậy phải làm sao đây? Nếu người khác biết chuyện kinh hãi thế tục này e rằng sẽ nghĩ chủ tử là yêu quái.” Hồng Tụ cuống lên, đây không phải là chuyện nhỏ, không phải trò đùa đâu.

Minh Yên nhớ lại Tam Nương từng kể, nhờ Chung Dực hỗ trợ mà nàng ấy mới an toàn thoát được, chẳng lẽ Chung Dực giúp Tam Nương vì hắn đã nghi ngờ quan hệ giữa mình và Lan Nhụy? Nhất thời Minh Yên thật sự không biết đáp án, thâm tâm nàng không hi vọng Chung Dực biết chuyện mình sống lại, chuyện cũ đã bay theo gió, chết cũng đã chết rồi, dù được sống lại thì tình cảm trước đây đã không còn, ký ức tươi đẹp chỉ có thể khắc ghi trong tim, rốt cuộc vẫn không thể quay lại được như lúc trước. Giống như tấm gương bị vỡ vậy, dù cố gắng hàn gắn thì vẫn còn vết nứt.

“Tạm thời không cần lo chuyện này. Tóm lại, cho dù sau này Chung Dực có hỏi mọi người thì cứ khẳng định rằng ta và Lan Nhụy không quen biết, biết chưa?” Minh Yên nói như đinh chặt sắt, không muốn chuyện xưa trói buộc bước chân của mình, cái thời sống chết vì tình yêu đã qua rồi, bây giờ nàng đã có hạnh phúc thuộc về mình, nỗi đau cũng được xoa dịu, nếu mình có suy nghĩ gì không đúng, không chỉ rất có lỗi với Chu Hạo Khiên mà chính bản thân mình cũng tự thấy ghê tởm.

Quá khứ thì để nó qua đi, có tiếc nuối, có đau thương và không cam lòng, nhưng càng nhiều hơn là sự trầm lắng.

Dùng xong bữa sáng, Minh Yên đi qua viện Thúy Ninh thưa chuyện và chào lão Vương phi, sau đó ngồi lên xe ngựa ấm áp êm ái đi đến Úc phủ.

Gió thổi nhè nhè, màn xe đung đưa thỉnh thỏa bị thổi bay lên, Minh Yên nhìn qua khe hở thấy bá tánh đang chuẩn bị cho một ngày làm việc mới, quãng thời gian bị phong tỏa kia như không ảnh hưởng gì đến mưu sinh của những người này, cuộc sống vẫn như cũ, đó là bá tánh, dù xảy ra chuyện gì thì cuộc sống mới là thứ quan trọng nhất.

Xe ngựa từ từ dừng lại, Bạch Hinh nhanh nhẹn nhảy xuống xe, đặt đạp chân vào chỗ dưới càng xe xong rồi mới đỡ Minh Yên xuống, quá trình vô cùng cẩn thận, lúc này mấy nha hoàn Liên Song cũng xuống từ một chiếc xe ngựa khác, theo sau Minh Yên đứng trước cổng lớn của Úc phủ.

Minh Yên nhìn cổng lớn sơn đen, vòng đồng sáng loáng, sau khi mình sống lại lấy thân phận MInh Yên bước vào từ đây, không ngờ hôm nay sẽ trở về với tư thái này.

Người gác cổng chạy ra, vội vàng hành lễ với Minh Yên, hiện giờ không ai không biết đến Minh Yên là người không chịu khuất phục trước Thánh giá, nhìn người gác cổng tươi cười nịnh nọt, Minh Yên hỏi: “Đã ai về chưa?”

“Bẩm Thất cô nãi nãi, tối hôm qua Nhị tiểu thư đã về, ở lại không đi. Sáng sớm hôm nay Ngũ tiểu thư cũng đã về, mới nãy Tứ tiểu thư cũng vừa vào ạ.”

Minh Yên cười khinh một tiếng ở trong lòng, cùng là nữ nhi thân sinh, tối qua Lan Cúc đã về mà sáng nay Lan Phương mới tới, bởi vậy có thể nhìn ra tất cả.

Bước chân vào cửa, Úc phủ vẫn như trước, chỉ là con người đã thay đổi nên cảm thấy rất khác lạ.

Úc Duy Chương vẫn đang ở trong phòng của Thập Nhất di nương, Minh Yên nghĩ mình không thể đi thăm một di nương trước được, vẫn nên qua chính viện của Đại phu nhân thì hơn. Suốt quãng đường này, tôi tớ của Úc phủ thấy Minh Yên đã không còn là Minh Yên của trước đây thì ai nấy đều cung kính hành lễ không dám chậm chễ, đặc biệt là trước váy áo trang sức trên người Minh Yên thì càng khiến người ta không dám nhìn gần.

Thấy bóng lưng Minh Yên biến mất ở chỗ rẽ, mấy nha hoàn tạp dịch kia mới thì thầm bàn tán: “Hôm nay Thất tiểu thư đẹp quá, so với trước kia như hai người khác nhau vậy.”

“Tiểu Vương gia yêu chiều hết mực, có đồ gì tốt đều mang về cho Thất cô nãi nãi, thật sự tốt số mà, vốn chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi nhưng bây giờ e rằng đến cả Nhị tiểu thư và Ngũ tiểu thư cũng phải lép vế…”

“Chả thế, nghe nói Ngũ tiểu thư ở Hầu phủ không được tốt lắm, tiếc thay cho một đại tiểu thư mong manh yếu đuổi lại phải gả đi chịu đau khổ dày vò…”

Mấy người vừa nói vừa đi qua bên kia, trên mặt mang theo vẻ thận trọng vô cùng, thời điểm này không ai dám gây thị phi, bây giờ chỗ nào trong Úc phủ cũng bao trùm bởi bầu không khí ngột ngạt căng thẳng, lúc này mà gây chuyện không biết sẽ thành ra thế nào nữa…

Lúc Minh Yên đi vào thì Vũ Xuân đi ra, hai mắt hồng hồng chắc là vừa khóc, thấy Minh Yên thì sửng sốt, suýt chút nữa không nhận ra người đang tới là lại, một hồi lâu mới vội khom người hành lễ: “Tham kiến Thất cô nãi nãi.”

“Đứng dậy đi Vũ Xuân, tỷ làm sao vậy?” Minh Yên quan tâm hỏi.

Vũ Xuân muốn nói gì đó nhưng rồi lại lắc đầu, bảo: “Nô tì dẫn người đi vào, các vị tiểu thư đều đã tới, đang ngồi trong phòng với Đại phu nhân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân cũng ở trong đó, người cẩn thận một chút.”

Minh Yên cũng không làm khó Vũ Xuân, trong lòng tự hiểu nhất định là Đại phu nhân không vui lôi nha hoàn ra trút giận. Nàng cất bước vào phòng, quả nhiên thấy trong phòng ngủ của Đại phu nhân một đống người.

Thấy Minh Yên đi vào, sắc mặt của mọi người không giống nhau. Lan Lăng là người nói đầu tiên: “Muội đã bụng lớn như thế sao còn tới đây? Phải nghĩ cho bản thân mình chứ.”

Nếu là trước kia, có lẽ Lan Lăng sẽ không mở miệng nói đầu tiên, nhưng bây giờ Tống Tần đã thăng lên làm Đề đốc Cửu Môn, đây là chức quan có thực quyền, tất nhiên nói chuyện cũng mạnh dạn thẳng lưng hơn hẳn, ngay đến Lan Phương cũng không thể tùy tiện đùa cợt, thời buổi này tước vị trên danh nghĩa không sánh bằng phu nhân nhà quan viên có thực quyền, mà từ xưa đến nay vốn đã là điều hiển nhiên rồi.

Minh Yên để mấy nha hoàn ra ngoài chờ, cười nói: “Phu nhân bị uất ức đương nhiên phải về xem rồi, tuy cơ thể nặng nề nhưng vẫn đi được, cẩn thận là được.”

Mọi người như không cảm nhận được một câu phu nhân này có gì không đúng, trước kia Minh Yên luôn gọi Đại phu nhân là mẫu thân, còn hôm nay lại gọi là phu nhân, nhưng không có ai phát hiện ra, bởi vì lúc này còn ai chú ý tới mấy cái đó?

Minh Yên thỉnh an Đại phu nhân, Tam phu nhân vội đỡ Minh Yên đang mang thai ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: “Cháu cẩn thận một chút, bụng to nhìn mà sợ.”

Lan Phương nhìn váy vóc trang sức trên người Minh Yên thì mím môi, nàng ta biết chất liệu Minh Yên đang mặc là loại vải dệt từ tơ của Băng Tằm có tiền cũng khó mua, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Chú ý giống Lan Phương còn có Nhị phu nhân, nhưng suy nghĩ trong lòng lại không giống nhau, mấy tiểu thư đầu được gả tới nhà cao cửa rộng, nhưng có thể mặc loại vải thượng hạng như này thì chỉ có mình Thất nha đầu, phủ Vũ Ninh Vương quả là phú quý. Thế là thái độ với Minh Yên càng tươi cười nịnh nọt hơn, chỉ hi vọng có thể bám vào quan hệ này giúp trượng phu của mình được thơm lây.

Lan Cúc thì chỉ quan tâm tới Đại phu nhân, Đại phu nhân nằm trên giường quay đầu lại nhìn Minh Yên, ánh mắt vô cùng bất mãn, nói: “Con càng ngày càng có giá rồi, đến cả ta mà cũng không mời được con?”