Minh Yên nhìn Liễu Thanh Mi như không hề biết chuyện tối qua, là một đích nữ được phụ mẫu yêu thương, Thanh Mi được che chở cưng chiều, lớn tầm này vẫn không chú ý đề phòng người khác, không biết đây là may mắn hay bất hạnh, Thanh Mi của hiện tại thật giống với Lan Nhụy đã bị hại chết, không biết tới ưu sầu của thế gian, đắm mình trong vui vẻ, cho nên lần đầu gặp Thanh Mi, Minh Yên đã rất thích nàng ấy, bởi vì nàng thấy được hình bóng kiếp trước của mình trên người Thanh Mi.
Nắm chặt tay Thanh Mi, Minh Yên khẽ nói: “Đúng là một người hạnh phúc, cả đời này đều hạnh phúc như vậy được không?”
Liễu Thanh Mi không hiểu tại sao Minh Yên lại nói những lời này, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Úc tỷ tỷ, muội rất vui, tỷ không biết đâu, muội vừa thấy những tiểu thư khuê các kia vênh váo khinh khỉnh thì phản cảm gần chết, muội rất quý Úc tỷ tỷ, Úc tỷ tỷ không vênh váo tự đắc giống những người kia, tỷ thật tâm đối tốt với muội, muội biết.”
Thật tâm đối tốt với muội… Chỉ những con người ấm áp có thể cảm nhận được một trái tim ấm áp, hóa ra mình cũng có một trái tim như vậy. Minh Yên càng lúc càng thích Thanh Mi, trong lòng suy nghĩ nếu làm Trắc phi với tính tình này, e rằng sau này sẽ phải nếm trải đắng cay từ Chính phi, cho nên bất kể thế nào Minh Yên cũng phải giúp Thanh Mi ngồi lên vị trí An Thân Vương phi, thậm chí là mẫu nghi thiên hạ tương lai, chỉ khi ở vị trí cao nhất, Thanh Mi mới gặp ít nguy hiểm nhất, chí ít mọi người sẽ phải nhìn sắc mặt của nàng ấy, sẽ không ai dám trách phạt nàng ấy.
Trong ánh mắt của Minh Yên tràn ngập ý cười dịu dàng, khóe miệng cong cong, đầu mày ấm áp, cứ nhìn Liễu Thanh Mi như vậy, nghe nàng ấy ríu rít kể những chuyện xấu hổ của mình, hai người quá mải mê, chợt quên mất thời gian, không biết từ lúc nào bên rèm cửa đã xuất hiện hai bóng người, cứ đứng im ở đó mà không tiến vào cắt ngang, nhìn hai mỹ nhân trong phòng tám nhảm chuyện nhà mà lại vô cùng ấm cúng.
Một người trầm tĩnh dịu dàng mà trong mắt lại ánh lên tia sáng tinh nghịch, một người ngây thơ hoạt bát, khoa chân múa tay vui đùa thoải mái, nụ cười đơn thuần kia làm Chu Hạo Khiên và Tống Tiềm đều không muốn phá hư cảnh tượng này. Qua mấy ngày mấy đêm căng thẳng, giờ thấy được cảnh bình yên ấm cúng, thấy được nụ cười tươi vui này thì bao mệt mỏi khắp người đều bị quét sạch…
Minh Yên thấy hai người các nàng đã cắn một mâm lớn hạt hướng dương, lại nhìn chén trà trống không, lúc này mới nhớ ra nói cả buổi vẫn chưa vào vấn đề chính, lập tức gọi Liên Song thêm trà, vừa quay đầu lại thì thấy có hai bóng người đang đứng ở cửa. Minh Yên chỉ liếc mắt rồi giả vờ như không biết quay đầu lại, nhìn Liễu Thanh Mi, cười nói: “Tỷ hỏi muội, chắc hẳn muội cũng biết hôn sự của mình chứ?”
Liễu Thanh Mi gật đầu, nói: “Có biết một chút, nhưng chẳng phải vẫn chưa quyết định à? Hôn nhân đại sự do phụ mẫu làm chủ, phụ mẫu muội thương muội vô cùng, muội không cần lo về chuyện này.”
Đúng là một đứa trẻ tốt số, Minh Yên rất hâm mộ, nhếch miệng nở một nụ cười giảo hoạt, hỏi: “Nếu đã biết một ít, vậy nhất định biết vị hôn phu tương lai của mình là An Thân Vương nhỉ?”
Liễu Thanh Mi không thấy ngại, hoặc có lẽ ở trước mặt Minh Yên nàng ấy không cần ngại, gật đầu cái rụp, nói: “Có biết.”
“Thế muội có thích An Thân Vương không?”
“Không biết.”
“Không biết? Tức là thế nào? Thích là thích, không thích là không thích, không phải lần trước vào cung muội từng gặp qua rồi à?”
“Gặp thì gặp, nhưng muội không biết mình có thích ngài ấy không, muội cũng không biết con người của ngài ấy, sao có thể chỉ vì thấy ngài ấy có vẻ ngoài anh tuấn mà cảm mến ngay chứ? Mẫu thân của muội kể, thích vẻ ngoài là phụ, thích con người bên trong mới là chính.”
Khóe môi Minh Yên giật giật một cái, cũng liếc thấy bóng ai đó có vẻ không được tự nhiên, trong lòng cười thầm một tiếng, Liễu Thanh Mi này đúng là hót một tiếng làm kinh động lòng người.
“Nhưng muội nghe nói An Thân Vương hiền lành, tài cao đức độ, người như vậy chắc là một người tốt, muội nghĩ không sai đâu nhỉ.” Liễu Thanh Mi thấp giọng bổ sung thêm.
“Vậy tức là cũng có chút thích rồi ha?” Minh Yên cố hỏi.
Liễu Thanh Mi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lúc này Chu Hạo Khiên đang nín cười nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tống Tiềm, lần trước Chu Hạo Khiên nhìn thấy Tống Tần rơi vào thảm cảnh, lần này lại nhìn thấy được bi kịch của Tống Tiềm, Chu Hạo Khiêm dám khẳng định tức phụ của hắn đã nhìn thấy bọn hắn rồi, nếu không cũng sẽ không bao giờ hỏi như thế, vừa hay… hắn có trò vui để xem. Hắn kéo Tống Tiềm muốn đi vào lại, Tống Tiềm bất đắc dĩ thu chân về, đột nhiên nhớ tới lần trước mình không nên chê cười Tống Tần bị Minh Yên gài bẫy, quả báo không chừa một ai, ngày hôm nay tới phiên mình rồi, hình như mình không có đắc tội với Minh Yên mà…
Liễu Thanh Mi không hề biết mấy người kia đang hơn thua nhau, ngước mắt nhìn Minh Yên, khẽ nói: “Úc tỷ tỷ, nếu ngài ấy tốt với muội, muội có thể trao trái tim cho ngài ấy, nhưng nếu ngài ấy không tốt với muội, muội tự sống cho bản thân mình, mẫu thân của muội bảo nữ nhân phải có tự tôn của bản thân thì nam nhân mới tôn trọng mình. Phụ thân của muội tốt với mẫu thân biết bao, suốt những năm qua đều không có thiếp thất, mẫu thân của muội bảo phải dùng trái tim đổi lấy trái tim mới có thể sống với nhau cả đời.”
Dùng trái tim đổi lấy trái tim mới có thể sống với nhau cả đời, rất đơn giản, nhưng có mấy ai có thể làm được? Nếu giữa nam nữ chỉ có vậy thì sao lại có nhiều di nương thông phòng. Nàng ngước mắt nhìn Liễu Thanh Mi, cười nói: “Dùng trái tim đổi lấy trái tim, Liễu phu nhân nói rất đúng.”
Liễu Thanh Mi nhếch mày tươi cười, chợt nghe thấy rèm châu khẽ vang bèn quay đầu nhìn, thấy Chu Hạo Khiên và Tống Tiềm đi vào phòng thì nhất thời bị dọa không nói nên lời, quay đầu nhìn Minh Yên, lập tức che mặt lại, từ kẽ ngón tay nhả ra mấy câu: “Úc tỷ tỷ, tỷ là người xấu!”
Nói xong thì lập tức chạy ra ngoài, chạy đến cửa lại đột nhiên dừng lại, quay đầu đỏ mặt nói: “Mẫu thân bảo muội chuyển lời cho tỷ, không phụ nhờ cậy.”
Nói rồi xông thẳng ra ngoài, nào chú ý đến lễ nghi, đúng là một cô nương hay ngượng ngùng khiến người ta yêu thích.
Minh Yên nhìn An Thân Vương, hé miệng cười nói: “Vương gia, đây là thê tử tương lai của ngài, ít nhất ngài cũng phải hộ tống người ta về chứ?”
Tống Tiềm nhìn Minh Yên, thấy mặt mày nàng tươi cười, mắt đẹp híp lại, bất đắc dĩ thở dài nói: “Bị muội hại chết mất thôi.” Dứt lời lập tức quay người ra ngoài, mà sau khi quay người rời đi Tống Tiềm chỉ cảm thấy trong lòng dâng trào cảm xúc khó tả, có rất nhiều thứ có lẽ nên buông bỏ rồi.
Người trong phòng biến mất dạng, Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, bốn mắt nhìn nhau, muốn nở ra một nụ cười thật tươi, muốn phấn khởi mừng hắn bình an trở về, muốn nói rất nhiều rất nhiều chuyện với hắn, thế nhưng lời đến khóe môi lại không thể thành tiếng, cũng không có sức để nói, nước mắt từng giọt lăn dài, tất cả lo lắng sợ hãi, tất cả bất an hoảng loạn, tất cả căng thẳng bồn chồn khó diễn tả trong những ngày qua, trước mặt người ngoài còn có thể che giấu được, nhưng chỉ riêng với Chu Hạo Khiên là không thể.
Tiếng nghẹn ngào chưa bật ra, một đôi tay mạnh mẽ đã ôm lấy nàng, hơi thở quen thuộc vây quanh, thời khắc này sóng gió chưa kết thúc, nhưng lại bình yên đến lạ thường!
Suốt cả đêm hai người không ngủ được, cùng kể cho nhau nghe lo lắng trong lòng mình, cùng nói tới khốn cảnh và bất đắc dĩ của bản thân. Những chuyện Minh Yên làm, Chu Hạo Khiên đã sớm biết tất cả, nhưng nghe chính miệng Minh Yên nói vẫn rất đau lòng, còn gì đáng trách hơn khi nữ nhân mình yêu phải chịu khổ mà mình lại bị nhốt ở nơi khác không thể bảo vệ.
Trăng khuyết treo trên ngọn cây, chăn êm đệm ấm, một đêm thích hợp để nói chuyện.
Mấy ngày tiếp đó như sấm sét mưa rào, sau khi Hoàng thượng tỉnh dậy thì sức khỏe dần tốt lên, nghe thấy những chuyện xảy ra ở Kinh thành trong mấy ngày mình hôn mê lập tức nổi cơn tam bành. Rất nhiều ý chỉ được ban xuống, trong đó nổi bật nhất là Đề đốc Cửu môn Nhạc Tắc Sơn bị bãi chức, thay thế hắn là Tống Tần anh dũng bị thương trong trận hỗn loạn này, Chỉ huy sứ Kinh vệ An Thành Thái bị trách cứ, nghỉ ở nhà hối lỗi nửa tháng, hậu quân phủ Đô đốc làm trái thẩm quyền, chống lại quân lệnh, Chung Lương bị trách cứ nhưng không bị cách chức.
Một thời gian toàn bộ Kinh thành đều ngập trong bầu không khí căng thẳng, văn võ bá quan không ai dám ho he.
Thủ hạ của Túc Thân Vương và Tương Thân Vương không ít thì nhiều bị trách phạt hoặc bãi chức, thấy rõ Hoàng thượng rất không hài lòng về hai người. Ngược với đó là An Thân Vương, lần này có công hộ giá, được ban thưởng vô số, nhất thời trở thành tâm điểm của mọi người.
Nhưng trong lúc liệt hỏa nấu dầu này, An Thân Vương vẫn khép mình như trước, chỉ khác lần này không từ chối ngăn chặn tất cả ngoài cửa, mà đã công khai gặp mọi người, để không rơi vào vòng nghi kỵ của Hoàng đế, Chu Hạo Khiên và Tống Tiềm thu nạp nhân tài một cách nhanh chóng và chính xác.
Nói tới việc tại sao Hoàng thượng lại không hài lòng về Tương Thân Vương và Túc Thân Vương, phải kể tới công lao của Minh Yên, tối đó người lẻn vào phủ Túc Thân Vương và An Thân Vương bị bắt, sau đó An Thân Vương và Chu Hạo Khiên đã bí mật áp giải vào cung gặp Hoàng đế.
Kể từ đó trong lòng Hoàng đế như đã hiểu, lúc mình bệnh tình nguy kịch, hai đứa con mình coi trọng lại không quan tâm tới an nguy của mình trước mà chỉ biết đầu đá tranh đoạt, trong lòng thất vọng không cần nói cũng biết.
Lần trước Liễu Nham giúp Minh Yên, Minh Yên hứa với ông ấy sẽ cố gắng giành vị trí Chính phi cho Liễu Thanh Mi, nàng lập tức nói vấn đề này với Chu Hạo Khiên.
Chu Hạo Khiên suýt chút nữa bị sặc nước trà, trợn trừng mắt nhìn Minh Yên, nói: “Nàng… Thế mà dám mạnh miệng như vậy, nàng cũng biết vị trí Chính phi do Vân phi nương nương quyết định, nàng chen ngang như vậy chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”
Người trên cao sợ nhất thuộc hạ có thể đoán được suy nghĩ của mình, hoặc có thể bị thuộc hạ khống chế, Minh Yên làm vậy có hơi gượng ép giành công, chẳng trách Chu Hạo Khiên hoảng sợ.
Minh Yên cười khổ một tiếng, nói: “Dưới tình thế lúc đó, ta còn có thể tìm ai giúp đỡ? Trong tay không có người mới phải đi tìm Liễu đại nhân. Bên Tống Tần thì không thể động vào, nếu không chẳng khác gì nói cho người khác biết quan hệ giữa các chàng, vậy thì càng nguy hơn, trừ phi rơi vào đường cùng mới để Tống Tần ra mặt, ai biết trong bóng tối có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm chứ. Chúng ta và ngoài thành bị cắt đứt liên lạc, binh mã chuẩn bị lại không thể vào thành, cho dù ta có kế hoạch tốt thế nào cũng phải có người đi làm chứ?”
Chu Hạo Khiên hiểu đạo lý này, nhìn Minh Yên một chập rồi nói: “Ta sẽ nói lại chuyện này với An Thân Vương, xem ý của huynh ấy trước, nàng phải biết Chính phi bây giờ có thể sẽ là Hoàng hậu trong tương lai, để chọn được người chắc chắn phải thận trọng, gia thế của Liễu gia hơi kém.”
Con người là vậy đó, bản thân đi tìm tức phụ thì chẳng quan tâm luật lệ quy củ quái quỷ gì, cũng không có thấy có gì to tát. Nhưng nếu là người khác cưới tức phụ thì y như rằng tư tưởng cắm sâu trong lòng lại chỗi dậy. Ví dụ như Chu Hạo Khiên, lúc hắn cưới Minh Yên thì không sợ trời không sợ đất, không quan tâm tới chuyện gì hết, chỉ muốn cưới người về. Đến lượt Tống Tiềm cưới tức phụ thì hắn lại thay người ta nghĩ tới dòng dõi cao hay thấp, gia thế tốt hay kém, có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho Tống Tiềm…
Cũng không thể trách Chu Hạo Khiên hướng về sự thật, cũng vì hoàn cảnh của Tống Tiềm khác Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên là một tiểu Vương gia, còn Tống Tiềm có thể là quân lâm thiên hạ, tất nhiên không giống nhau rồi.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, nhẹ giọng: “Cho dù tương lai có là quân lâm thiên hạ, thế nhưng bên cạnh cũng nên có một người mà An Thân Vương thật lòng yêu thích, ta rất quý Liễu muội, thẳng thắn đáng yêu, là một người dễ mến. Có lẽ muội ấy không thích hợp cho vị trí Hoàng hậu, nhưng chỉ nguyện một lòng vì An Thân Vương, cho dù là quân lâm thiên hạ cũng cần người sẻ chia chứ. Tất nhiên bây giờ gia thế là quan trọng, nhưng khi đã đứng trên đỉnh tất cả, nếu người cạnh mình không phải người mình yêu thì có nghĩa lý gì?”
Trong phòng rơi vào tĩnh lặng, tình yêu và sự nghiệp giống như cá và tay gấu, không thể chiếm tất, không thể vẹn cả đôi đường, chỉ khi ta chịu buông bỏ thứ gì đó mới có thể có được những thứ khác.
Thấy Chu Hạo Khiên im lặng, Minh Yên dịu dàng kéo cánh tay của hắn, cười nói: “Lúc chàng cưới ta, sao không nghĩ nhiều như thế? Chàng không nghĩ tới gia tộc, không nghĩ tới tương lai của chàng sao?”
“Không!” Chu Hạo Khiên lập tức nói, “Ta thề lần đầu ta nhìn thấy nàng, ta đã quyết định phải cưới được nàng về, chỉ cần nàng, không cần gì khác.”
Minh Yên mỉm cười, nói: “Đã như vậy, chàng cần gì phải bận lòng vì chuyện tình cảm của An Thân Vương?”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, thở dài: “Được rồi, ta sẽ thử nói với Tống Tiềm, nhưng nàng vẫn phải chuẩn bị tinh thần, dù An Thân Vương có đồng ý thì chưa chắc Vân phi nương nương sẽ đồng ý, so với người thường, người sống trong thâm cung biết địa vị gia thế quan trọng thế nào.”
Minh Yên gật gật đầu, nói: “Ta hứa với Liễu đại nhân là sẽ cố gắng hết sức, không thể nói không giữ lời.”
Lúc này hai người đều không biết trong lòng Vân phi đã chọn sẵn Chính phi, con đường này chắc chắn khó đi, mà phía sau còn xảy ra một loạt vấn đề, càng khiến người ta biết được, đôi lúc gia thế là thứ không tài vào vượt qua nổi.
Hai người bàn bạc xong, lúc này Minh Yên mới cảm thấy hơi mệt, Chu Hạo Khiên lót thêm một cái nệm êm phía sau cho nàng, nói: “Nàng cũng phải chú ý tới bản thân, mệt thì nằm nghỉ một lát.”
Minh Yên gật đầu, vừa định nhắm mắt lại thì nghe thấy trong viện có tiếng ồn ào, không khỏi nhíu mày, Chu Hạo Khiên đỡ Minh Yên, nói: “Nàng cứ nằm im, ta đi xem sao, chắc không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.”
Minh Yên biết Chu Hạo Khiên đang dỗ dành mình, nghe động tĩnh trong viện có vấn đề, thấy Chu Hạo Khiên đã đi ra, Minh Yên vẫn giùng giằng ngồi dậy, mang giày ra cửa sổ nhìn xem.