Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 199: Thanh Mi tới báo tin




Phượng Thủy gật gật đầu, nói: “Yên tâm, ta đi đây, muộn chút nữa là sẽ không kịp, sắp đến giờ đổi linh gác rồi.”

Chu Hạo Khiên gật đầu, thấy Phượng Thủy lách mình ra từ cửa phía sau của điện thờ phụ, lập tức không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn ánh đèn đỏ mờ ảo và màn che đung đưa.

Đẩy cửa sổ ra nhìn, lửa cháy hừng hực kia đã biến mất, đường chân trời bắt đầu sáng xanh, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ sáng, lại một ngày mới đến, gió lạnh thổi qua, Chu Hạo Khiên chỉ cảm thấy ý chí sôi sục, Tiểu Yên Nhi của hắn thật sự khiến người ta bất ngờ, thế mà lại tạo cho bọn họ một lợi thế bực này, nhớ tới mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười của Minh Yên, Chu Hạo Khiên cảm thấy bao dày vò trong mấy ngày qua chẳng là gì cả, hắn chỉ mong Hoàng thượng mau tỉnh lại để hắn có thể xuất cung trở về gặp nàng, nghĩ tới là lập tức kích động, hai phu thê bọn họ sắp gặp được nhau rồi.

*****

Trời đã sáng, lửa đã tắt, cuối cùng Minh Yên cũng có thể thở phào, vụ hỏa hoạn này thật sự quá lớn, rõ ràng nàng đã dặn Bạch Hinh phải khống chế thế lửa, nào ngờ toàn bộ Tây viện của vương phủ lại cháy thành tro, may mà không có ai bị thương, nếu không thì Minh Yên sẽ áy náy lắm.

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy trong viện có tiếng bước chân, nhìn qua cửa sổ, hóa ra là người đi dập lửa trở về, thấy ai nấy cũng đen bụi hết cả mặt cả người, có thể tưởng tượng ra lúc đó kinh hoàng cỡ nào.

Rèm đung đưa, Bạch Hinh đi vào, nàng ngước mắt lên nhìn thì thấy Bạch Hinh mệt mỏi vô cùng, mặt mũi lem nhem, cả người đầy tro bụi, không nhịn được bèn hỏi: “Sao lại ra nông nỗi này?”

Bạch Hinh quỳ xuống, nói: “Nô tỳ không hoàn thành nhiệm vụ của chủ tử, còn bị người khác đốt cháy Tây viện, xin chủ tử trách phạt.”

Minh Yên nghe vậy thì sửng sốt, chỉ thấy đầu óc trống rỗng. Tây viện không phải do Bạch Hinh đốt? Đây… Đây là chuyện gì?

Hồi lâu sau Minh Yên mới hoàn hồn, nhìn Bạch Hinh nói: “Mau đứng dậy đi, có gì từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng Bạch Hinh khàn khàn, viền mắt sưng đỏ, Minh Yên tự tay rót trà đưa cho nàng ấy, nói: “Đừng cuống, uống ngụm nước trước đi đã.”

Bạch Hinh thật sự mệt muốn chết, không đứng dậy mà ngã ngồi xuống đất, nhận lấy chén trà rồi uống một hơi cạn sạch, Minh Yên lại rót thêm một chén nữa cho nàng ấy, Bạch Hinh uống xong mới nói: “Chủ tử, ta làm theo dặn dò của ngài đợi đến giờ Tý đi phóng hỏa, ai ngờ ta còn chưa ra tay đã thấy Tây viện có ánh lửa, ta nhìn mà sợ khiếp, chẳng lẽ có người đột nhập vào vương phủ? Càng nghĩ càng lo lắng, bèn chạy về phía ánh lửa. Ai ngờ khi ta chạy tới, thế lửa càng lúc càng lớn, nghĩ nếu không dập lửa có lẽ toàn bộ vương phủ sẽ cháy rụi, thế là không quan tâm tới kẻ phóng hỏa, lập tức gào to hô hào dập lửa, may mà quanh đó đều là chỗ ở của người hầu trong phủ, nghe thấy ta hô thì mọi người xách theo thùng nước chạy vội tới. Cho dù có nhiều người, mọi người biết đã dập được đám cháy nhưng nghĩ lại vẫn sợ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

Minh Yên nhíu mày, thế mà lại có người phóng hỏa…. Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Hinh, hỏi: “Có nhìn ra ai không?”

Bạch Hinh trầm ngâm nhớ lại, nói: “Sau khi mọi người dập được lửa, nô tỳ đuổi theo hướng kẻ kia chạy, nô tỳ nhớ rõ kẻ kia mặc đồ đen, che mặt, lúc nhìn thấy ta thì giật mình, nhìn dáng vẻ thì hẳn là biết nô tỳ, thế nhưng nô tỳ ngoại trừ thấy đôi mắt kia rất quen thì không hề biết hắn là ai, sau đó hắn trèo tường đi mất.”

“Tỷ thấy đôi mắt kia rất quen? Vậy tỷ có nghĩ đến là ai không?” Minh Yên lập tức hỏi.

Bạch Hinh lắc đầu, sau đó nói: “Lúc ấy cách rất xa, người đó lại che mặt, chỉ thấy đôi mắt kia rất quen thôi, còn nếu bảo nghĩ ra là ai không thì thật sự không nghĩ đến ai hết, trừ phi để nô tỳ gặp lại người này.”

Minh Yên chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn Bạch Hinh, nói: “Tỷ đi thay y phục rồi nghỉ ngơi đi, ta có việc sẽ gọi tỷ, chuyện này không phải lỗi của tỷ, tạm thời vẫn chưa biết kẻ kia là ai, sắp tới chúng ta phải cẩn thật mới được.”

Bạch Hinh gật đầu, thật sự mệt gần chết, tạ ơn Minh Yên rồi lê bước lui xuống.

Nàng vừa ngồi xuống, rèm cửa lại vang lên, lần này người đi vào là Phượng Thủy.

Minh Yên bật dậy, sốt ruột hỏi: “Sao, bọn họ vẫn ổn chứ?”

“Tất cả đều ổn, tiểu Vương gia bảo ta chuyển lời, bọn họ đều ổn, đừng quá lo lắng. Hôm nay không có gì bất ngờ thì Hoàng thượng sẽ tỉnh lại, có rất nhiều việc cần xử lý, ta không thể ở lại lâu.” Phượng Thủy vừa cười vừa nói, “Tiểu Vương gia biết những việc người làm thì rất kích động, có lẽ sẽ còn chuyện vui bất ngờ phía sau, mà chuyện vui bất ngờ gì thì ta cũng không rõ.”

Biết Chu Hạo Khiên không sao, cuối cùng Minh Yên cũng buông bỏ lo lắng, biết có lẽ Phượng Thủy còn nhiệm vụ, bèn nói: “Ngươi mau đi làm việc đi, ở chỗ ta không có chuyện gì đâu.” Nói tới đây chợt dừng lại một chập rồi mới nói tiếp: “Nếu bên Tam Nương bắt được kẻ nào, nhất định không được để hắn chết, đây là nhân chứng.”

Phượng Thủy hé miệng cười, gật đầu, xoay người rời đi.

Minh Yên lại ngồi xuống bên giường, biết hắn không sao thì có thể bình tĩnh nghĩ lại chuyện tối qua.

Kẻ phóng hỏa trước Bạch Hinh là ai? Liên Song đã sớm về bẩm báo, lửa cháy được một lúc thì Mục Trắc phi, Tần Trắc phi và Vũ Ninh Vương cũng đến, mình đang mang thai không thể tới xem, lão Vương phi không khỏe nên chỉ phái Tiền ma ma qua xem, bây giờ Minh Yên nghĩ không ra kẻ phóng hỏa là người của Túc Thân Vương hay người của Tương Thân Vương. Nếu hai vị vương gia này đều muốn hại An Thân Vương thì sẽ không chạy tới phủ Vũ Ninh Vương phóng hóa, trường hợp này khá thấp, ngoại trừ hai người họ thì còn ai khác nữa?

Dù sao làm vậy cũng có lợi cho An Thân Vương, chẳng lẽ là phụ tá của An Thân Vương? Minh Yên cảm thấy trường hợp này cũng không cao, nếu là phụ tá của An Thân Vương thật thì đã không lén lút như vậy, ít nhất cũng phải báo tin cho mình biết chứ, không thì sao thái độ của Chu Hạo Khiên lại bất ngờ như thế.

Nghĩ tới nghĩ lui Minh Yên vẫn không nghĩ ra, Bạch Hinh bảo đôi mắt kia rất quen, chẳng lẽ là người trong vương phủ? Nếu thật vậy thì người đó là ai? Mục Trắc phi? Tần Trắc phi? Có lẽ đều không phải, khoan nói tới Mục Trắc phi không thông minh để nghĩ ra chiêu này, Tần Trắc phi thì ít qua lại với người bên ngoài, không thể biết rõ tình thế hiện tại, xác suất là bà ta cũng rất thấp. Nhưng ngoại trừ hai người này thì còn ai có thể thần không biết quỷ không hay phóng hóa chứ?

Chẳng lẽ là Vũ Ninh Vương? Suy nghĩ này vừa lóe lên, Minh Yên lập tức lắc đầu, không thể nào, Vương gia cẩn thận, luôn giữ thế trung lập, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện kinh người như vậy…

Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra được, chợt có tiếng bước chân vang lên, có hơi vội vã, là Tam Nương trở về, thấy trên mặt nàng ấy nở nụ cười tươi, Minh Yên mừng rỡ, chắc là có thu hoạch lớn rồi!

Minh Yên chờ không nổi kéo Tam Nương ngồi xuống, lập tức hỏi: “Sao rồi?”

Tam Nương gật đầu, nói: “Quả đúng như cô đoán, tối hôm qua thật sự có kẻ lẻn vào phủ Túc Thân Vương, nhưng chưa kịp hành động đã bị người của chúng ta bắt được, bịt miệng trói chặt nhốt lại.”

Lúc này Minh Yên mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt rồi, Phượng Thủy vừa tới, hắn nói có lẽ trong hôm nay Hoàng thượng sẽ tỉnh, việc này chờ tiểu Vương gia về xử lý.”

Tam Nương gật đầu, thế cục rắc rối phức tạp, lúc này không nên tùy tiện hành động, tránh để rước thêm phiền phức cho Chu Hạo Khiên, nghĩ tới đây trong lòng càng khâm phục Minh Yên, dù là lúc nào nàng cũng có thể nhìn thấu mọi việc.

“Nếu hôm nay tiểu Vương gia có thể về thì ta về trước đây, có rất nhiều việc phải xử lý, còn phải bàn bạc với Tống Tần và Trịnh Trí nữa, mấy ngày nay bọn ta đều bị giữ chân, tin tức truyền đi chậm vô cùng.” Tam Nương nhìn Minh Yên nói.

Minh Yên gật đầu, cười nói: “Cô cứ đi đi, ở chỗ ta không có chuyện gì, không cần lo lắng, nhưng mọi người phải cẩn thận đấy, Hoàng thượng mới tỉnh, tình hình trong Kinh thành lại hỗn loạn như thế, không biết sẽ có thủ đoạn lôi đình gì nữa đâu.”

Tam Nương gật đầu, không nói chuyện với Minh Yên nữa, đứng dậy cáo từ.

Về chuyện trong vương phủ xảy ra hỏa hoạn, Minh Yên cố ý qua chỗ lão Vương phi kể lại mọi chuyện, lão Vương phi cũng rất kinh ngạc, nhíu mày không nói, nhất thời cũng không nghĩ ra người này là ai, hai bà cháu nhìn nhau hồi lâu, mãi sau Minh Yên mới nói: “Mặc dù không biết người đó là ai, nhưng Bạch Hinh bảo trông đôi mắt kia rất quen, nếu như gặp lại có lẽ sẽ nhận ra, nếu quen thì con đoán là người của vương phủ, một ngày nào đó có thể gặp mặt, nói không chừng sẽ biết đó là ai.”

Lão Vương phi nhìn Minh Yên, nói: “Không ngờ trong này còn có uẩn khúc như vậy, sáng nay Mục Trắc phi và Tần Trắc phi qua chỗ ta yêu cầu tra rõ người phóng hỏa, nhưng bị ta trấn áp xuống.”

Vương phủ bị cháy, can hệ trọng đại, hai người Tần Mục không thể đổ cho người khác, tất nhiên phải tra rõ. Minh Yên gật đầu, nhìn lão Vương phi cười nói: “Điều này là trách nghiệm phải làm, không có gì bất ngờ.” Nói đến đây nàng khựng lại, vừa cười vừa nói: “Con nhận được tin có lẽ trong hôm nay Hoàng thương sẽ tỉnh lại, tiểu Vương gia sắp được về nhà rồi, tổ mẫu đừng lo.”

Đây là một tin tốt, sắc mặt lão Vương phi lập tức vui lên, chắp tay trước ngực, niệm: “A Di Đà Phật, vậy là tốt rồi, trời cao phù hộ…”

Minh Yên nhìn lão Vương phi, biết bà rất lo cho Chu Hạo Khiên, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, chí ít trong căn nhà lạnh lẽo này vẫn còn một nơi ấm áp.

Sau khi cáo từ lão Vương phi, Minh Yên chậm rãi trở về Vô Vi Cư, thế mà lại gặp Tần Trắc phi giữa đường, Minh Yên đang định làm lễ thì Tuyết Hủy chạy tới, thở hổn hển nói: “Bẩm chủ tử, Liễu tiểu thư tới.”

Liễu Thanh Mi? Minh Yên thất kinh, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Chẳng phải đã nói là không gặp khách à? Bảo nàng ấy về đi.” Trước mặt Tần Trắc phi, Minh Yên không thể đi gặp Liễu Thanh Mi được, dù sao mình đã từ chối tiếp khách mấy ngày nay, nếu đột nhiên muốn gặp Liễu Thanh Mi thì e rằng sẽ khiến người ta hoài nghi.

Tuyết Hủy nói tiếp: “Nô tỳ cũng bảo vậy, bây giờ chủ tử ngày càng nặng nề, từ chối tiếp khách từ lâu, thế nhưng Liễu tiểu thư nói mấy ngày vừa qua Kinh thành giới nghiêm không thể tới, lần trước vào cung Vân phi nương nương có nhờ Liễu tiểu thư đưa đồ cho ngài, hôm nay Kinh thành đã bỏ lệnh giới nghiêm nên vội vàng qua đưa.”

Minh Yên thầm nghĩ, Liễu Thanh Mi này thật đúng là người thông minh, biết rõ mình không thể gặp khách cho nên mới dùng kế này, rất thỏa đáng, ai cũng biết Vân phi là di mẫu của Chu Hạo Khiên, có đồ đưa cho Minh Yên là chuyện hết sức bình thường.

“Đã vậy thì không thể không gặp, mau mời vào đi.” Minh Yên nhíu mày, tay phải đỡ hông, tay trái vịn Liên Song, nhìn Tần Trắc phi nói: “Minh Yên cáo lui trước.”

“Mau đi đi, đây là chuyện quan trọng.” Tần Trắc phi vừa cười vừa nói, phất phất tay bảo Minh Yên đi, nhưng lúc nhìn theo bóng lưng của Minh Yên, sắc mặt Tần Trắc phi lại trở nên u ám, không ngờ Vân phi quan tâm đến Minh Yên như vậy. Bà ta khẽ cau mày, đứng đó một lúc rồi đi về tiểu viện của mình, tối qua xảy ra hỏa hoạn, rất nhiều đồ bị thiêu rụi, phòng ốc bị cháy cũng cần tu sửa lại, vừa phải mời thợ còn phải chuẩn bị vật liệu, bận bịu vô cùng, nhất thời không có thời gian đối phó với Minh Yên, e rằng phải hai ba ngày nữa mới rảnh rỗi được.

Gặp lại Liễu Thanh Mi, nàng ấy vẫn hoạt bát dễ mến như trước, thấy Minh Yên thì lập tức cười tươi như hoa, mở miệng gọi: “Úc tỷ tỷ.”

Minh Yên thật sự rất thích người đáng yêu như này, cười tủm tỉm nắm tay nàng ấy nói: “Sao muội lại đến đây?”

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, nha hoàn dâng trà lên, có mấy lá trà xanh dập dờn trong chén trà Đấu Thải, tương phản mà như kết hợp với họa tiết mai trúc cúc trên chén trà, trong dĩa Phấn Thải có hoa văn uyên ương hồ sen đựng hoa quả đã được ướp lạnh nước giếng, cắt thành các miếng nhỏ, cắm sẵn tăm, nhìn rất ngon miệng.

Liễu Thanh Mi cũng không khách sáo, cầm tăm bỏ một miếng vào miệng, híp mắt cười nói: “Ngọt quá, trời nóng mà được ăn quả lạnh như này thật là sướng.”

Minh Yên híp mắt cười, nàng rất thích Thanh Mi ngây ngơ hoạt bát, lại nghe thấy nàng ấy hỏi: “Úc tỷ tỷ, quả này là quả hoa hồng nhỉ? Sao quả nhà muội không ngọt bằng quả này?”

“Nếu muội thích thì khi về mang theo một ít về, đây là bên nông trang biếu tặng, không đáng bao nhiêu tiền.” Minh Yên quay sang dặn Liên Song, Liên Song lập tức đi làm.

Liễu Thanh Mi cũng hơi ngại ngùng, đôi mắt to sáng lấp lánh, thấp giọng nói: “Đã ăn còn mang về, mẫu thân của muội mà biết thể nào cũng mắng muội cho coi.”

Minh Yên bật cười, thật sự lâu rồi không được cười vui vẻ như vậy, nói: “Sợ gì, Liễu phu nhân có hỏi thì cứ bảo là ta ép muội mang về.”

Liễu Thanh Mi cười hì hì, thì thầm: “Úc tỷ tỷ tốt quá, lần đầu gặp tỷ, muội đã thích tỷ rồi.”

Minh Yên cầm tăm xiên cho nàng ấy một miếng quả, cười nói: “Hôm nay muội tới để ăn thôi à?”

“Ôi chao, quên mất việc chính rồi.” Liêu Thanh Mi kêu lên, bỏ hoa quả trong tay xuống, nói: “Mẫu thân của muội nhờ muội chuyển lời với tỷ, vốn muốn đích thân tới, nhưng sau đó mẫu thân của muội lại nói bà ấy không tiện nên để muội đến.”