Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 198: Minh Yên bày kế đánh chìm thuyền




Minh Yên tỏ thái độ kiên quyết, trịnh trọng nói lại lần nữa: “… Tổ mẫu, không phải Minh Yên không muốn đi, nhưng đại sự cấp bách, người cũng biết tính tình của Vương gia mà, chắc chắn ngài ấy sẽ không đồng ý, nếu Vương gia tức giận nhốt Minh Yên lại thì cũng không sao, thế nhưng tiểu Vương gia và vương phủ sẽ gặp phải tai ương sau khi Hoàng thượng tỉnh lại, xin tổ mẫu tin Minh Yên lần này, Minh Yên không có cách cứu vớt bách tích khổ nạn, mà con cũng không có khả năng ấy, nên con chỉ có thể cố gắng hết mình bảo vệ tiểu Vương gia thôi.”

Minh Yên đau khổ nài xin, lão Vương phi nhìn mà đau lòng, đỡ nàng dậy nói: “Con đang mang thai, sao động một tí lại quỳ chứ? Con à, con phải biết lời con nói là đúng, thế nhưng con cũng phải biết phúc họa liền kề.”

Minh Yên gật đầu, quả quyết: “Cho dù phúc họa liền kề, nhưng đánh giá thế cục trước mắt, rõ ràng chúng ta đang bị kẻ khác mưu hại, thoát được tai họa lần này nói không chừng sẽ có phúc lớn.”

Lão Vương phi xoa trán, bất đắc dĩ nói: “Nha đầu con quá to gan, kế hoạch động trời như vậy mà con cũng dám nói ra, lại còn dám phái người tới phủ Túc Thân Vương và phủ An Thân Vương!” Nói đến đây nhìn lại Minh Yên, mặc dù có hơi áy náy nhưng thái độ vẫn không chịu thay đổi, thở dài: “Đất vàng chôn cổ người, đánh cược một phen vậy!”

Minh Yên mừng rỡ, kích động nắm lấy tay lão Vương phi, nói: “Đa tạ tổ mẫu, đa tạ tổ mẫu, tôn tức nghĩ An Thân Vương đã tìm được thần y từ lâu, ngày Hoàng thượng tỉnh lại không sớm thì muộn, tình cảnh trong cung cũng khá phức tạp, quan trọng nhất là ngoại viện của chúng ta không đủ mạnh, còn Tương Thân Vương và Túc Thân Vương dù cũng đang bị nhốt ở trong cung thì vây cánh lực lượng đều nắm giữ quân binh thực quyền, chỉ cần một cơ hội là có thể dấy binh, nhưng chúng ta lại không làm được, cho nên An Thân Vương mới quyết tâm chữa cho Hoàng thượng tỉnh lại, thời gian cho chúng ta cũng không có nhiều, phải sắp xếp mọi thứ chu toàn trước khi Hoàng thượng tỉnh, tìm nơi yên ổn bên trong khe hẹp.”

Lão Vương phi không biết dùng từ gì đế diễn cảm cảm xúc của mình vào lúc này, Minh Yên chỉ là một thứ nữ mà có thể bình tĩnh trước bước ngoặt nguy hiểm này, không những làm người ta kinh ngạc đơn thuần mà còn có bội phục. Lão Vương phi như thoáng thấy mình của năm đó, bây giờ già cả lớn tuổi, đắn đo do dự thành ra mất đi nhiệt huyết quả cảm rồi.

Bà khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay Minh Yên, nói: “Thôi, bây giờ là thời thế của đám trẻ các con, muốn làm thì cứ làm đi, là tốt hay xấu không phải ta có thể định đoạt. Có điều con phải biết quan tâm tới bản thân mình, không thể tùy hứng.”

Minh Yên nhìn lão Vương phi, trong lòng rối ren khó tả, cả đời bảo vệ cơ nghiệp, bây giờ sắp giao lại thì phải theo con cháu vượt sóng gió, chỉ xét riêng mỗi tấm lòng này, Minh Yên đã cảm thấy mình không tài nào sánh bằng, không biết lúc về già mình có hào sảng được một nửa như lão Vương phi không.

Sau khi cảm ơn lão Vương phi, lúc này Minh Yên mới lặng lẽ về Vô Vi Cư. Đêm đã khuya, gió thổi lạnh, thật ra Minh Yên đã hạ quyết tâm thì dù lão Vương phi không đồng ý, nàng vẫn sẽ làm vậy, cùng lắm thì liều mạng bị phạt, may mà lão Vương phi có hơi do dự và phản đối nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, chắc hẳn lúc này trong lòng lão nhân gia cũng không dễ chịu khi phải đem gia nghiệp ra đánh cược.

Vũ Ninh Vương giữ thế trung lập, muốn sóng gió lướt qua cũng không dính một giọt lên thân, thế nhưng ông ta không nghĩ tới với quan hệ giữa Chu Hạo Khiên và An Thân Vương thì sao có thể giữ thế trung lập được?

*****

Ỷ Lan Cung.

Cả đám Tương Thân Vương, Túc Thân Vương, An Thân Vương đều đang im lặng trông coi, mặc dù Hoàng thượng ở chỗ của Vân phi nhưng cũng không thể không cho vương gia phi tử vào thăm nom, đạo lý này thì Vân phi và An Thân Vương đều hiểu, không khí trong đại điện ngột ngạt khó chịu, mọi người ai nấy đều trông rất lo lắng, nhưng ai biết rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì?

Chu Hạo Khiên ngồi bên dưới An Thân Vương, vẫn cái vẻ ngông nghênh như xưa, chỉ là không thể tùy hứng như ở ngoài cung. Mọi người đều biết tính nết của Chu Hạo Khiên, lúc này cũng không ai muốn động vào hắn, trong mắt người khác, Chu Hạo Khiên không khác gì cao da chó, không thể dính vào không thể gây sự, còn nếu dây vào hắn, muốn xé ra cũng phải trầy da tróc thịt, đau đớn vô cùng, cho nên dù có nghiến răng nghiến lợi hận Chu Hạo Khiên thì cũng không muốn chọc vào hắn.

Thần y An Thân Vương mời và Thái y cùng đi ra, An Thân Vương vội vàng đi tới đón, sốt ruột hỏi: “Thần y, thế nào rồi?”

“Bẩm Vương gia, mạch tượng của Hoàng thượng đã dần ổn định, mấy người chúng tôi đoán nếu không có gì ngoài ý muốn thì hừng sáng là có thể tỉnh lại.” Thần y lau mồ hôi, sống tới từng tuổi này, mới ở trong cung được mấy này mà ông ấy đã cảm thấy như đi vào điện Diêm Vương, nếu không có An Thân Vương ra sức bảo vệ, có lẽ đầu của ông ấy đã rơi xuống đất từ lâu, bởi vậy ông vô cùng cung kính với An Thân Vương, bớt kiêu ngạo đi nhiều.

Bầu không khí trong đại điện đã bớt căng thẳng, Túc Thân Vương và Tương Thân Vương liếc nhau, ánh lửa trong mắt hai người lóe lên, sau đó lập tức quay đầu ra chỗ khác.

Vân phi ở bên chăm nom vẫn chưa hề đi ra, Lan Phi và Chung Phi nhanh chóng chạy đến, tất nhiên bọn họ phải ở bên hầu hạ khi Hoàng thượng tỉnh lại.

Người đến người đi, Chu Hạo Khiên đã hơi mất kiên nhẫn, chỉ muốn Hoàng thượng mau mau tỉnh lại, hắn cũng được về nhà, không biết Minh Yên lo lắng bao nhiêu. Mãi suy nghĩ nên không biết đã đi ra ngoài điện từ lúc nào, hắn ngẩng đầu nhìn sao trời, chưa kịp nhìn rõ đã thấy một đám cháy bốc cao tận trời, sáng chói nóng bỏng, dù đứng ở xa nhìn vẫn khiến người ta cảm thấy lóa mắt.

Lại cháy nữa?

Đây đã là lần thứ hai, lần trước là phủ Tương Thân Vương, lần này là phủ nhà nào? Chu Hạo Khiên siết chặt nắm đấm, tuyệt đối đừng là phủ Túc Thân Vương, nếu đúng là phủ Túc Thân Vương, vậy thì An Thân Vương nguy rồi!

Tin tức ngoài cung có cháy lập tức truyền khắp Ỷ Lan Cung, người trong điện đều đi ra, nhìn xem hướng của đám cháy.

Sắc mặt của An Thân Vương rất khó coi, cũng liếc nhìn Chu Hạo Khiên, trong lòng hai người đều hiểu rõ, hướng đó rõ ràng là hướng phủ Túc Thân Vương, sắc mặt lập tức tối sầm lại!

“Lục đệ, hình như đó là hướng phủ đệ của đệ?” Tương Thân Vương nhìn Túc Thân Vương, nhẹ nhàng nói.

Túc Thân Vương nhìn Tương Thân Vương, sắc mặt hơi khó coi, lập tức đáp: “Tứ ca chớ quên, phủ Vũ Ninh Vương và phủ đệ của ta cùng con phố.” Nói đến đây quay sang nhìn Chu Hạo Khiên: “Có phải không, tiểu Vương gia?”

Chu Hạo Khiên nhìn Túc Thân Vương, biết rõ vương phủ của mình tuyệt đối sẽ không xảy ra hỏa hoạn, nhưng lúc này vẫn gật đầu đáp: “Vương gia nói không sai, có lẽ là phủ Vũ Ninh Vương bị cháy cũng nên, mấy ngày nay không có gió, thời tiết khô hanh, đã xảy ra liên tiếp các vụ cháy lớn rồi, không biết Đề đốc Cửu môn làm ăn kiểu gì, đợi Hoàng thượng tỉnh lại, vi thần nhất định sẽ dâng tấu vạch tội!”

Tương Thân Vương đảo mắt, phụ họa theo Chu Hạo Khiên: “Đúng vậy, nhận bổng lộc mà không hoàn thành công việc thì đáng bị dâng tấu vạch tội!”

Tương Thân Vương khá là đen, sân vườn vừa mới được tu sửa xong, còn chưa ở bữa nào đã bị một mồi lửa đốt trụi, trong lòng đang kìm nén bực bội, nghe Chu Hạo Khiên nói vậy, tất nhiên hắn ta rất tán thành.

Túc Thân Vương nhìn hai người, cười lạnh nói: “Giới nghiêm toàn thành, Đề đốc Cửu môn có ba đầu sáu tay cũng không chạy kịp, chuyện bất ngờ xảy ra, không tránh khỏi luống cuống.”

Đề đốc Cửu môn là người của Túc Thân Vương, thực ra Đề đốc Cửu môn và Kinh vệ có chút mâu thuẫn trong chuyện quyền hạn, lần này phong tỏa thành, nếu không phải Chung Dực dẫn theo binh mạnh ngựa khỏe đến, Đề đốc Cửu môn đã không ngăn được người của Chỉ huy sứ Kinh vệ dưới trướng Tương Thân Vương, Hoàng thượng nguy kịch, Chỉ huy sứ Kinh Vệ và Đề đốc Cửu môn lại phát sinh xung đột, Chung Dực dẫn theo binh mã tham gia vào, đó cũng chính là đêm Tam Nương đào tường được Chung Dực thả đi.

Đủ mọi thế lực dây dưa, lúc này giao tranh phải xem nắm đấm của ai mạnh hơn, tất nhiên vì chuyện xảy ra đột ngột, dù là Chỉ huy sứ Kinh vệ, Đề đốc Cửu môn hay phe An Thân Vương đang ẩn mình cũng không mạnh bằng nắm đấm của Túc Thân Vương.

Trịnh Trí thuộc Kinh doanh, lần này tham dự cũng có mâu thuẫn với hậu quân phủ Đô đốc, tất nhiên hắn làm theo ý của An Thân Vương, chỉ làm bộ làm tích rồi lập tức rút binh bảo tồn lực lượng. Tống Tần là Thành Môn lĩnh[1], là một bia đỡ đạn đúng chuẩn, Thành Môn lĩnh trực thuộc Kinh vệ, hơn nữa còn là lực lượng tiên phong, Kinh vệ và Đề đốc Cửu môn xảy ra xung đột, người xui xẻo đầu tiên chính là Thành Môn lĩnh.

[1] Thành Môn lĩnh (城门领): Vị trí quản lí canh gác cổng thành.

Tống Tần rất thông minh, ở lần xung đột đầu tiên không cẩn thận bị người của hậu quân phủ Đô đốc vứt khỏi tường thành, chân sái eo đau không thể động đậy, đành phải về nhà dưỡng thương. Để Trịnh Trí, Túc Thân Vương và Tương Thân Vương sống mái với nhau, còn hắn là người thuộc phe An Thân Vương, tất nhiên phải bảo tồn lực lượng, chuồn là thượng sách.

Ngay khi đón được thần y vào Kinh thành, An Thân Vương đã lập tức trao đổi chuyện này cùng mọi người, một khi xảy ra tình huống như hiện tại, mọi người nhất định phải bảo toàn binh mã trong tay mình, cho nên Trịnh Trí và Tống Tần mới một người làm bộ làm tịch cho người ta nhìn, một người giả vờ bị thương lui về nhà.

“Một lần coi như là tai nạn, nhưng không lẽ hai lần vẫn là tai nạn? Hơn nữa trông có vẻ thế lửa không nhỏ, lại còn cháy ngay ở phủ Thân Vương, tai nạn này làm người ta bội phục quá.” Chu Hạo Khiên dửng dưng nói, không có ý định chịu thua.

Túc Thân Vương trợn trừng mắt với Chu Hạo Khiên, đang định nói thì nghe thấy An Thân Vương bảo: “Lục ca, huynh đừng chấp nhặt với đệ ấy, cái tính của tiểu tử này hăng máu vậy đó, sắp lên chức phụ thân rồi nhưng vẫn không biết thu liễu lại.”

An Thân Vương xen vào, Túc Thân Vương cũng không thể cứ dây dưa, bèn tỏ thái độ không chấp kẻ có tiếng hư hỏng, cười kinh một tiếng không nói nữa.

Nhưng hôm nay mọi người đều không biết, rốt cuộc nơi xảy ra hỏa hoạn có phải là phủ Túc Thân Vương không.

Trời dần tối, có lẽ tất cả đều biết Hoàng thượng sẽ tỉnh lại lúc bình minh cho nên không ai muốn rời khỏi Ỷ Lan Cung một bước, mọi người đều ở đây trông coi.

Một mình Chu Hạo Khiên đi vào phòng nghỉ ngơi ở điện thờ phụ[2], vừa mới bước vào đã nhìn thấy một bóng người ngồi trong phòng, không tránh khỏi bị dọa sợ, nhìn kỹ lại thì nhận ra người đó là Phượng Thủy. Chu Hạo Khiên mừng rỡ vô cùng, bước nhanh tới, hỏi hắn: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”

[2] Điện thờ phụ: nằm ở hai bên điện thờ chính.

“Hai ngày nay ta vẫn luôn nghiên cứu giờ thay ca gác và hoạt động trong cung, cuối cùng cũng phát hiện ra sơ hở lén chạy vào đây.” Phượng Thủy hạ thấp giọng.

Chu Hạo Kiên kéo Phượng Thủy lại hỏi: “Phủ Vũ Ninh Vương sao rồi? Lạc Bạch có tới xem Minh Yên không, nàng ấy vẫn ổn chứ?”

Phượng Thủy gật đầu, nhìn Chu Hạo Khiên bằng ánh mắt phức tạp, thật lâu sau mới nói: “Người ngài cưới về không phải là thê tử, mà là một quân sư.”

Chu Hạo Khiên sửng sốt, cau mày hỏi: “Ý gì thế?”

Phượng Thủy bèn kể lại tất cả những gì Minh Yên làm trong mấy ngày qua, trước khi vào cung hắn còn dẫn theo Lạc Bạch tới vương phủ gặp Minh Yên, hỏi rõ ràng mọi chuyện, chỉ là lúc tới vương phủ vẫn chưa xảy ra hỏa hoạn, khi vào hoàng cung rồi mới thấy cháy.

Mấy ngày này Chu Hạo Khiên và An Thân Vương không thể liên lạc với bên ngoài, trong lòng đã sớm như lửa đốt, lo lắng nhất chính là phủ Túc Thân Vương và phủ Tương Thân Vương đều bị cháy, nhìn bằng mắt thường là hai hổ đang tranh đấu, nhưng quan sát kĩ lại, hai vương gia sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, chắc chắn có kẻ muốn khơi mào mâu thuẫn giữa hai người. Người đó là ai? Tất nhiên là người không dính líu vào chuyện này, tất cả đầu mối sẽ chỉ vào An Thân Vương, đến lúc đó dù Hoàng đế có ra quyết định gì thì vẫn sẽ đề phòng An Thân Vương, mất nhiều hơn được, đây mới là kết quả kẻ địch muốn.

Chu Hạo Khiên kích động, thật sự rất kích động. Minh Yên làm như vậy, là vì hiện tại tin tức của mọi người đều bị tắc nghẽn, ai cũng cho rằng phủ Túc Thân Vương bị cháy, nhưng chẳng ai biết Minh Yên đã sớm phái người canh giữ phủ Túc Thân Vương, lần này không chỉ khiến phủ Túc Thân Vương không có chút tổn thương nào, ngược lại còn có thể bắt được người định phóng hỏa, chỉ cần lần theo manh mối, sớm muộn gì người giật dây cũng sẽ nổi lên mặt nước.

Quan trọng nhất là nhân lúc Túc Thân Vương và Tương Thân Vương chưa biết thông tin chính xác, Chu Hạo Khiên sẽ tận dụng cơ hội này, bọn họ muốn vu oan cho An Thân Vương, Chu Hạo Khiên sẽ khiến bọn họ trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Hắn càng nghĩ càng hưng phấn, sắc mặt biến hóa không ngừng, rất lâu sau mới bình tĩnh lại, nói với Phượng Thủy: “Tranh thủ trời chưa sáng ngươi xuất cung đi, bảo Minh Yên đừng lo lắng, ta và An Thân Vương đều ổn, cũng tiện nói với Tống Tần và Trịnh Trí, thương thế lành rồi thì làm việc đi, muốn làm bích hoa[3] thì cũng phải thể hiện bản lĩnh thật sự mới được.” Nói đến đây thì ngừng lại, hỏi Phượng Thủy: “Thủ lĩnh của Kinh doanh sắp về hưu, nếu Trịnh Trí thể hiện tốt, nói không chừng lần này có thể thay vào vị trí đó, cơ hội phải do mình nắm lấy.”

[3] Bích hoa (壁花): Chỉ những người thích cuộc sống yên tĩnh, an phận, không thích cuộc sống xô bồ.

Phượng Thủy sờ cằm, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Giảo hoạt, cái gì ngài cũng tận dụng cho được, thế này chẳng phải Kinh doanh sẽ biến thành vật trong túi của ngài à?”

Chu Hạo Khiên cười hì hì, gật đầu với Phượng Thủy, nói: “Người này quá lười, chưa đến lúc quan trọng sẽ không liều mạng xông pha, vừa có đường tắt lại có thể giảm bớt thiệt hại, cớ sao không làm?” Chợt ngừng lại, nhìn Phượng Thủy, dặn dò: “Đừng quên, chuyện ta yêu cầu ngươi, ngươi thuộc Phi Ưng vệ đấy, không phải là Phượng Kiêu, nước Đại Chiêu không có Phượng Kiêu, biết chưa?”