Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 197: Thần hồn nát thần tính, người người nguy khốn (2)




Phủ Vũ Ninh Vương.

Minh Yên bị tiếng ầm vang đánh thức, nào còn ngủ được nữa, Tam Nương chỉ nói sẽ đốt một đám lửa, chứ không nói sẽ dùng thuốc nổ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mấy nha hoàn đều bị đánh thức, đi tới phòng của Minh Yên, thấy Minh Yên vẫn an toàn  không có vấn đề gì mới bình tĩnh lại.

“Dọa chết người ta rồi, nửa đêm xuất hiện một tiếng nổ lớn, không biết còn tưởng động đất ấy chứ.” Bạch Hinh vỗ ngực nói, nhìn bốn phía không thấy bóng dáng Tam Nương đâu thì lập tức hỏi: “Không thấy Phong cô nương nhỉ, đi đâu rồi?”

Lúc này Minh Yên mới cười nói: “Có việc ra ngoài rồi, không sao.”

Bạch Hinh cũng không hỏi nhiều, biết quan hệ giữa Tam Nương và Minh Yên rất sâu đậm nên không thắc mắc, cười nói: “Không biết nhà nào xui xẻo xảy ra chuyện như vậy.”

Láng sang chuyện khác, Minh Yên nhìn mấy nha hoàn nói: “Thôi đi ngủ hết đi, nửa đêm phiền người ta tỉnh giấc thế này, dù là nhà ai cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Bạch Hinh tiếp lời: “Phong cô nương không ở đây, nô tỳ ở lại hầu chủ tử, bây giờ là khoảng thời gian phải vô cùng cẩn thận.”

Minh Yên biết Bạch Hinh lo lắng nên đồng ý. Mấy người Liên Song hết cách đành phải trở về lại phòng của mình.

Trải xong chăn đệm, đỡ Minh Yên nằm xuống, lúc này Bạch Hinh mới nói: “Chủ tử, hôm nay người nhà mẹ đẻ của Tần Trắc phi đến muốn gặp Tần Trắc phi nhưng bị Vương gia từ chối, ngay cả cửa cũng không được bước vào.”

Minh Yên sửng sốt, lập tức nói: “Chính miệng Vương gia đã bảo đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyên tâm dưỡng bệnh, dù lúc này người nhà mẹ đẻ của Mục Trắc phi có đến cũng nhất quyết không cho vào.”

Bạch Hinh sững sờ, như thể kinh ngạc, không biết tại sao Minh Yên lại chắc chắn như thế. Chẳng phải Mục Trắc phi rất được Vương gia yêu thích à? Sao có thể không cho gặp chứ?

Minh Yên nhìn sắc mặt mông lung của Bạch Hinh, điềm nhiên nói: “Trong cung hung hiểm, Vương gia muốn tránh họa, lúc này vì an nguy của vương phủ, chắc chắn Vương gia sẽ không làm liều, không tin tỷ cứ chờ xem.”

Quả nhiên hôm sau người nhà mẹ đẻ của Mục Trắc phi cũng phái người tới, người gác cổng của vương phủ vẫn ngăn cản, nghe nói người đến là Đại tẩu nhà mẹ đẻ của Mục Trắc phi, đứng ở cửa làm ầm ĩ một trận nhưng sau cùng vẫn không được vào.

“Mục Trắc phi có biết chuyện này không?” Minh Yên cau mày hỏi.

“Đã đồn ầm trong phủ rồi, tất nhiên biết chứ.” Bạch Hinh đáp, giữa hai đầu mày đều là ý cười.

“Mục Trắc phi có phản ứng gì không?” Minh Yên lại hỏi.

“Cái này thì lạ lắm, Mục Trắc phi không chỉ không khóc mà còn nói bản thân phải đi đầu làm gương, luôn luôn ủng hộ quyết định của Vương gia.” Bạch Hinh không hiểu nổi Mục Trắc phi.

Minh Yên chớp mắt, nhưng đã ghim chuyện khác thường này vào trong lòng, đợi sau này có thời gian sẽ suy ngẫm cẩn thận.

Lại nói, đêm đó phủ Tương Thân Vương xảy ra vụ nổ lớn, thế lửa ngút trời, đốt cháy vương phủ. Tam Nương châm lửa xong lập tức trở về, nhưng khi ấy trời cũng đã tờ mờ sáng rồi.

Minh Yên ăn xong điểm tâm, lúc này mới hỏi kỹ.

Tam Nương càu mày nói: “Lửa do ta châm, nhưng thuốc nổ không phải do ta làm, lúc ấy ta phóng hỏa thiên phòng, thế nhưng sau cùng lửa lại lan ra toàn bộ vương phủ. May mà nơi lửa cháy lớn không phải chính phòng, không thì người trong vương phủ đều xong đời.”

“Cô nói không phải do cô làm, ta tưởng cô châm thuốc nổ chứ, nhưng giờ xem ra không phải mỗi mình chúng ta nhắm vào phủ Tương Thân Vương, nhất định còn có cao thủ khác.” Minh Yên hừ lạnh nói, “Nhưng người này là ai? Lúc ấy cô có phát hiện gì không?”

Tam Nương gật đầu, nói: “Sau khi chuyện xảy ra, ta canh trước cửa vương phủ, cẩn thận quan sát động tĩnh, khi đám cháy bốc lớn thì thấy có hai ba người mặc áo đen nhanh chóng biến mất trong con ngõ. Ta đuổi sát không tha, tiếc rằng bọn họ quen đường hơn ta, cuối cùng vẫn bị mất dấu.”

“Ý của cô là bọn họ phát hiện ra cô nhưng không tấn công cô?” Minh Yên nhíu mày, đáng lẽ phải giết người diệt khẩu chứ.

“Đúng vậy, thật ra ta cố ý để lộ hành tung hòng điều tra lai lịch của họn họ, tất nhiên bọn họ không biết ta là ai, thế nhưng không ngờ những người kia không đứng lại, thật sự quá bất thường.”

Minh Yên cau mày, hồi lâu sau mới nói: “E rằng đêm nay phủ Túc Thân Vương cũng sẽ xảy ra chuyện.”

“Thật không?” Tam Nương đang định tối nay tới phủ Túc Thân Vương gây chuyện, dù sao hai bên xảy ra mâu thuẫn mới có trò vui để nàng xem.

“Sẽ có đấy!” Minh Yên đột nhiên đứng dậy, sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn Tam Nương, trầm giọng nói: “E rằng có kẻ muốn mưu hại chúng ta, Tam Nương, đêm nay cii tới phủ An Thân Vương, trong thành có bao nhiêu người của chúng ta thì mang theo hết, canh chừng cẩn thận ngay khi trời tối, bất kể ai tiến vào vương phủ đều bắt ngay tại chỗ, nhốt tạm lại chờ vương gia xuất cung sẽ thẩm vấn kỹ càng.”

Tam Nương không phải người không hiểu chuyện, nghe Minh Yên nói vậy, qua một lúc cũng suy nghĩ ra, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ chúng ta mới là mục tiêu của kẻ khác?”

Minh Yên gật đầu, kẻ địch quá giao xảo, suýt chút nữa mình đã trúng kế rồi.

“Tam Nương, lần này An Thân Vương dẫn người vào chữa trị cho Hoàng thượng, chỉ sợ đã khiến kẻ khác nghi ngờ, muốn mượn cơ hội này diệt trừ An Thân Vương. Ngặt nỗi bây giờ không có biện pháp tốt, thế nhưng nếu phủ Túc Thân Vương và phủ Tương Thân Vương đều gặp nạn, ai sẽ được lợi.”

“An Thân Vương!”

“Không sai, đến lúc đó mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về An Thân Vương, rõ ràng có công hộ giá mà cuối cùng lại trở thành có mưu đồ phản nghịch, đây chính là mục đích của kẻ địch.” Minh Yên nói đến đây thì đột nhiên nhướng mày, lập tức lắc đầu nói: “Không được rồi, cô không thể đến phủ An Thân Vương, cô còn có việc khác cần phải làm.”

Tam Nương nhất thời bị Minh Yên xoay mòng mòng, lại nhìn thấy Minh Yên đột nhiên lấy ra văn phòng tứ bảo, trải rộng giấy Tuyên Thành ra, múa bút thành văn.

Tam Nương càng hoang mang, Minh Yên căng thẳng, chỉ viết mấy chữ ngắn ngủn rồi cầm tờ giấy lên thổi khô, cất vào phong tư, giao cho Tam Nương trịnh trọng nói: “Tam Nương, cô mau đưa phong thư này đến tay Thượng thư bộ Hộ Liễu Nham, nhỡ kỹ, nhất định không được để người khác phát hiện. Đưa thư xong lập tức dẫn người của chúng ta canh giữ xung quanh trạch viện phủ Túc Thân Vương, chỉ cần thấy bất cứ kẻ nào khả nghi lập tức bắt lại, nhớ kỹ phải làm trong bí mật, không để người khác phát hiện. Tóm lại, đêm nay tuyệt đối không để phủ Túc Thân Vương xảy ra chuyện gì, nếu phủ Túc Thân Vương có một chút một đốm lửa, hoặc có một tiếng nổ nào, vậy tức là An Thân Vương gặp nguy rồi!”

Mặc dù lúc này Tam Nương vẫn chưa hiểu dụng ý của Minh Yên, nhưng nàng ấy tin tưởng tuyệt đối, nhận thư giấu kỹ trong người, nói: “Yên tâm, trong thành có người của chúng ta, chỉ là cổng thành bị phong tỏa tạm thời không ra ngoài được, vừa hay tối này có việc cần dùng đến.” Nói xong định đi ngay, lại đột nhiên quay đầu, bảo: “Cô đừng lo, cứ yên tâm dưỡng thai đi, có Phi Ưng vệ, có cả Phượng Kiêu, tuy người ít nhưng có thể lấy một địch trăm, việc cô căn dặn nhất định hoàn thành.”

Minh Yên biết Phượng Kiêu ở đây, cũng biết mấy người Tam Nương biết đến Phượng Kiêu, không thì lúc cướp được Lục La đã không giải thích sự có mắt của Phượng Thủy và Lạc Bạch, chính vì vậy Minh Yên vẫn có thể yên tâm, nàng biết Chu Hạo Khiên và An Thân Vương bị nhốt trong cung chắc chắn rất sốt rột, kẻ địch dùng chiêu phản công này quả thực tài tình, suýt chút nữa mình đã rơi vào bẫy rồi.

Có câu thông minh quá sẽ bị thông minh hại, bây giờ mình xém chút nữa mắc phải sai lầm tương tự, nếu không phải nghĩ kỹ chuyện Tam Nương gặp người áo đen, e rằng lần này mình đã gây ra đại họa diệt tộc rồi.

Minh Yên lấy lại bình tĩnh, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, suy ngẫm đầu đuôi mọi chuyện, bây giờ chỉ lo Liễu Nham có làm theo lời của mình không thôi?

Tam Nương dẫn người đi canh trừng phủ Túc Thân Vương nên không thể tách quân đi bảo vệ phủ An Thân Vương. Theo Minh Yên suy đoán, nếu kẻ đứng sau kia muốn tạo ra xung đột giả giữa phủ Túc Thân Vương và phủ Tương Thân Vương để giá họa cho An Thân Vương thì chắc chắn sẽ nhân cơ hội An Thân Vương bị nhốt trong cung, phái người để thứ gì đó trong phủ An Thân Vương hòng vu oan hãm hại An Thân Vương làm phản.

Minh Yên chia hai hướng, hướng đầu tiên để Tam Nương dẫn người đi không thể để cho phủ Túc Thân Vương xảy ra bất cứ chuyện gì, một mồi lửa cháy cũng không thể có chứ đừng nói là nổ lớn hỏa hoạn. Hướng thứ hai là phải canh giữ phủ An Thân Vương, nói không chừng ôm cây đợi thỏ sẽ bắt được kẻ địch mà nàng nghĩ tới.

Người trong tay Minh Yên đều giao cho Tam Nương dẫn đi, như vậy thì không có ai canh giữ phủ An Thân Vương, Vân phi nương nương muốn gả nữ nhi thứ hai của Liễu Nham cho Tống Tiềm làm Trắc phi, ngay trong thời khắc sống chết này, Minh Yên bạo gan hứa hẹn với Liễu Nham, chỉ cần ông ta có thể bảo vệ được phủ An Thân Vương, nàng chắc chắn sẽ thuyết phục Vân phi nương nương và An Thân Vương nâng Liễu Thanh Mi lên làm Vương phi.

Minh Yên thật sự không còn cách nào, trong tay không có người, chỉ có thể đánh cược. Nàng cược Liễu Nham không phải người yên phận, có thể đưa nữ nhi đi làm Trắc phi chắc chắn là một kẻ có dã tâm, không sợ ông ta có dã tâm mà chỉ sợ ông ta không có, chỉ cần ông ta có, Minh Yên sẽ thắng được năm phần, nhưng tất cả chỉ là giả định, rốt cuộc Liễu Nham có phản ứng gì thì nàng cũng không thể đoán chắc.

Lần đầu tiên sau khi sống lại Minh Yên cảm nhận được cái chết uy hiếp cận kề, nó gần trong gang tấc khiến cả người nàng run rẩy.

Minh Yên không thể ngồi chờ tin tức, có một chuyện nhất định phải chuẩn bị, nếu Liễu Nham không hành động, nàng vẫn phải tính đường lui cho An Thân Vương, cho Chu Hạo Khiên.

Mọi người đều biết Chu Hạo Khiên và An Thân Vương như hình với bóng, đồng sinh cộng tử. Giả sử Liễu Nham không ra tay giúp đỡ thật, Minh Yên chỉ có thể mạo hiểm. Trong tay Minh Yên chỉ có Bạch Hinh là biết võ công, nhưng võ công kém xa Tam Nương, cho nên không thể để Bạch Hinh đêm hôm khuya khoắt ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Thế nhưng nếu không làm gì, Minh Yên chỉ có thể chờ tin tức từ phía Liễu Nham, chuyện đó là không thể. Dù Liễu Nham có ra tay hay không, Minh Yên vẫn phải chuẩn bị một con đường thứ hai.

Nghĩ tới đây lập tức hạ quyết tâm, nhìn sắc trời dần tối đen, Minh Yên cất tiếng gọi Bạch Hinh vào.

“Chủ tử, người có gì sai bảo?” Bạch Hinh tiến lên thấp giọng hỏi.

Minh Yên kéo Bạch Hinh qua, thì thầm: “Tối nay ta có chuyện quan trọng cần tỷ đi làm.”

Bạch Hinh nhìn sắc mặt trịnh trọng của Minh Yên mà giật nảy mình, lập tức nói: “Chủ tử chỉ cần ra lệnh, dù có lên núi đao hay xuống biển lửa nô tỳ đều sẽ hoàn thành.”

Nghe Bạch Hinh quả quyết như vậy, Minh Yên lại bật cười một tiếng, nhận ra mình đã quá lo lắng rồi, nàng ghé lại gần tai Bạch Hinh, nói: “Qua giờ Tý, lúc trời tối người yên, tỷ lặng lẽ ra phía sau vương phủ của chúng ta phóng lửa đốt một sương phòng. Nhưng nhớ kỹ, nhất định phải đuổi tất cả mọi người ra, tuyệt đối không để có thương vong, mà sau khi lửa bùng cũng tuyệt đối không để lửa lan, biết chưa?”

“Đốt… Đốt vương phủ?” Bạch Hinh trợn trừng hai mắt, không thể tin cho nổi, nhất thời nghĩ mãi không rõ, hỏi lại Minh Yên: “Sao phải làm thế?”

“Không thể giải thích trong một hai câu, tóm lại tỷ cứ làm theo ta bảo, đừng phạm phải sai lầm là được.” Minh Yên nghiêm túc nói.

Bạch Hinh không hỏi nữa, gật đầu nói: “Chủ tử yên tâm, nô tỳ nhất định hoàn thành êm đẹp.”

Lúc này Minh Yên mới thở phào một hơi, suy nghĩ trong đầu, giả sử có người bỏ thứ gì vào phủ An Thân Vương thật, nhưng chỉ cần phủ Vũ Ninh Vương xảy ra hỏa hoạn, cũng không khác gì phủ An Thân Vương gặp chuyện, cứ như vậy kẻ địch sẽ mất đi tiên cơ, mặc dù không thể chuyển bại thành thắng, nhưng ít nhất cũng có thể giúp Chu Hạo Khiên và An Thân Vương bớt bị Tuyên Đế nghi kỵ. Chuyện Minh Yên có thể làm cũng chỉ được nhiêu đấy, còn lại chỉ đành xem ý trời. Mưu sự tại nhân, nàng đã chuẩn bị, giờ phải xem ông Trời có chịu phối hợp hay không thôi.

Bạch Hinh lập tức đi chuẩn bị, Minh Yên biết sự tình trọng đại như vậy nhất định phải báo với lão Vương phi một tiếng, nhỡ hỏa hoạn nửa đêm kinh động tới lão nhân gia thì thành ra bản thân lại có lỗi. Nghĩ tới đây, Minh Yên dẫn theo Liên Song, Tuyết Hủy nhân lúc trời tối bí mật đi tới viện Thúy Ninh.

Lão Vương phi nghe xong cẩn thận đánh giá Minh Yên, trầm giọng bảo: “Con thật to gan, chuyện như vậy lại dám tự ý quyết định?”

“Tổ mẫu bớt giận, tiểu Vương gia và An Thân Vương bị nhốt trong cung, nếu An Thân Vương xảy ra chuyện gì, chắc chắn tiểu Vương gia bị liên lụy, tôn tức không thể tự thân ra trận, cũng không văn thao vũ lược, chỉ có thể cố gắng hết sức giúp tiểu Vương gia thoát khỏi nguy hiểm. Bây giờ tình thế nghìn cân treo sợi tóc, rắc rối khó gỡ thật sự khó phân biệt đâu là tốt, đâu là xấu, Minh Yên chỉ có thể cố hết sức mà thôi, xin tổ mẫu ân chuẩn.”

Lão Vương phi dành cả một đời giữ vững cơ nghiệp tổ tiên nhưng cũng chưa bao giờ làm ra chuyện to gan như vậy, dù năm đó có theo lão Vương gia tới biên quan cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa, lão Vương gia cũng bảo vệ chăm sóc cho bà chu toàn, nguy hiểm đại nạn cỡ đó mà bà chưa từng phải lo lắng, thật không ngờ tới tuổi gần đất xa trời này mà vẫn phải đối mặt với nguy nan.

Minh Yên quá bạo gan, dù lão Vương phi là người phóng khoáng nhưng vẫn không thể tưởng tượng được, nữ nhân sống trong nhà sao có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng bà không thể phủ nhận Minh Yên nói rất có lý, vương phủ cận kề nguy cơ…

“Con đi bàn với Vương gia đi, dù sao cũng liên quan tới tương lai của vương phủ. Người phụ thân này của con, mặc dù không phải hùng tài mưu lược, nhưng lúc này biết đóng cửa từ chối gặp khách, biết bảo vệ vương phủ, không mù quáng nghe theo bất kỳ người nào, tính ra vẫn có chính kiến được việc.” Lão Vương phi chỉ có thể nhượng bộ tới mức này.

Minh Yên nghe xong thì biến sắc, với tính cách của Vương gia, nói cho ông ta ngh, chắc chắn ông ta sẽ phản đối. Minh Yên khẽ cắn môi, cúi người quỳ xuống, dù thế nào cũng không thể nói chuyện này cho Vương gia, nếu Vương gia biết e rằng sẽ nhốt nàng lại, Chu Hạo Khiên và An Thân Vương cũng xong đời…