Lan Lăng vô cùng xấu hổ, lập tức có hơi mặc cảm, cảm thấy bản thân còn không bằng hai tiểu tử, thật sự tổn thương lòng tự trọng.
Nhìn sắc mặt của Lan Lăng, lúc này Minh Trình mới cười hi hi nói: “Nương, con nghe Thất di mẫu nói dì ấy ngưỡng mộ người nhất đấy.”
Lan Lăng sửng sốt, nói: “Ta có gì để ngưỡng mộ, muội ấy mới là người được bao nữ tử ngưỡng mộ ấy.”
“Lần trước Thất di mẫu tới có nói, quyền lực phú quý chỉ là thứ phù phiếm, chuyện vui vẻ nhất trong đời nữ nhân là có thể ngày nào cũng ngủ đến khi tự tỉnh, nhi nữ quấn quanh, phu thê hòa thuận. Thất di mẫu thông minh như vậy mà vẫn đang nỗ lực trong vũng lầy để có được hạnh phúc, còn người nhìn mình xem, không phải đã có nhi nữ quấn quanh, phu thê hòa thuận rồi ư? Tất nhiên Thất di mẫu rất ngưỡng mộ người rồi.”
“Hình như là thế thật…” Lan Lăng lập tức cảm thấy thoải mái, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ lên, nhưng nhớ tới Minh Yên lại thở dài, chỉ mong lần này có thể bình an vô sự.
Lan Lăng lại ngẩn người, Minh Trình nhân cơ hội ra dấu với Minh Tấn, cười đầy đắc ý, Minh Tấn háy cậu ấy một cái, ý nói có chút chuyện này cũng làm không xong, đệ còn không biết xấu hổ à? Minh Trình bị gõ đầu, trừng Đại ca của mình một cái, quay đầu nhìn Mẫn Nhu, cười nói: “Nhu Nhi à, muội thấy Đại ca hay Nhị ca tốt hơn?”
Vừa hỏi vừa đưa bánh hạt dẻ Mẫn Nhu thích ăn nhất, Mẫn Nhi cười hì hì, ngẩng đầu nhìn Minh Trình, nói: “Tất nhiên là Nhị ca tốt hơn ạ.”
Minh Trình đắc ý.
Nhưng Mẫn Nhu lại nói tiếp một câu khiến Minh Trình lập tức khóc không ra nước mắt: “Đại ca bảo, hối lộ là không hay, Nhị ca, huynh vừa hối lộ muội…”
Minh Trình: -_-|||
******
Tại phủ Nam Dương Hầu, dạo gần đây thật sự rất náo nhiệt, xét thấy Nam Dương Hầu phu nhân khá căm hận Minh Yên, Úc Lan Phương cũng cực kỳ chán ghét Minh Yên, gần đây lại có đủ mọi tin đồn về chuyện rời phủ để bàn, thành ra hai người nói chuyện ngày càng ăn ý hợp nhau.
Ban đầu Nam Dương Hầu phu nhân nghĩ dù sao Lan Phương cũng là người của Úc gia, Úc Minh Yên lại từng giúp nàng ta, cho nên cố tình buông lời gièm pha Minh Yên trước mặt Lan Phương, bao lời khó nghe đều nói tất, thế nhưng không thể ngờ Lan Phương lại phụ họa theo bà ta, khiến Nam Dương Hầu phu nhân rất ngạc nhiên, hỏi Lan Phương tại sao thì nàng ta đáp: Xuất giá tòng phu. Hầu phu nhân vui mừng, từ sau ngày đó Lan Phương cũng sống thoải mái hơn.
Theo đó quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất hòa hợp, nghĩ đến Lan Phương nếm mật nằm gai từ khi xuất giá, cuối cùng hôm nay cũng có hiệu quả, nàng ta đứng sau lưng quạt cho Nam Dương Hầu phu nhân mà mở ra một nụ cười mỉa mai, chẳng bao lâu nữa nàng ta có thể đứng vững trong Hầu phủ này rồi.
Nhưng Lan Phương cảm giác có gì đó không đúng, gần đây hành động của Tống Thanh Bình hơi khác thường, mình phải chú ý kỹ mới được, có điều con hát kia có tốt đến mức khiến hắn phải vứt bỏ gia nghiệp như vậy không? Lan Phương nhớ lại những hành động lời nói của Tống Thanh Bình, trong lòng càng cảm thấy có gì đó quái lại, sau này mình phải cẩn thận chú ý hơn mới được.
******
Sau khi Lan Cúc hay tin cũng lập tức gửi thiệp, muốn đi thăm Minh Yên, đồng thời cũng gửi tin về Úc phủ, hy vọng mẫu thân của mình có thể tỏ chút lòng thành trong lúc này. Đại phu nhân nghĩ tới tình cảnh trước mắt, nếu Minh Yên ngã ngựa, đó là một tổn thất lớn với Úc phủ, lại nghĩ đến Úc Dương dù không thân với Minh Yên, nhưng cũng là một mẹ đẻ ra, mắt thấy mấy ngày nữa Úc Dương sẽ về, nể mặt mũi cũng nên đi, lúc này mới phái Tô ma ma đi một chuyến, ai ngờ không gặp được người, ngược lại khiến Đại phu nhân nổi cơn tam bành.
Tô ma ma ở một bên giải thích: “Không phải Thất tiểu thư không gặp, mà là nghe nói bị động thai, lão Vương phi từ chối tất cả những người tới thăm, nghe nói ngay cả Nhị tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Tứ tiểu thư gửi thiệp cũng bị trả về, lão nô xem chừng lần này Thất tiểu thư không ổn thật, ngài đừng nóng giận, dù sao chúng ta cũng là người nhà mẹ đẻ, lão Vương phi đích thân nói đợi sau khi Thất tiểu thư thuận lợi hạ sinh hài tử sẽ sẽ tới chịu tội với ngài.”
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, còn chưa mở miệng đã thấy Thập Nhất di nương đi đến, sắc mặt càng khó coi, dạo gần đây ngày nào Úc Duy Chương cũng ngủ lại phòng nàng ta, không biết con hồ ly này đã dở trò gì, nếu không phải nàng ta còn có giá trị cho mình lợi dụng thì đã đuổi khỏi phủ từ lâu rồi.
Thập Nhất di nương cười mỉm đi đến, thi lễ, nói: “Phu nhân, vừa mới nhận được tin hôm nay Nhị thiếu gia trở về.”
Đại phu nhân nghe vậy hớn hở ra mặt, lần này Úc Dương lấy được hạng nhất đương nhiên phải ăn mừng, bà ta ngẩng đầu nhìn Thập Nhất di nương, nói: “Vậy chuẩn bị tổ chức tiệc mừng thôi, đồng môn của Dương ca nhi, đồng liêu của lão gia thể nào cũng đến, không thể qua loa sơ sài được.”
“Vâng.” Thập Nhất di nương khom người thưa.
Đại phu nhân rất hài lòng trước thái độ nhún nhường của Thập Nhất di nương, đang định phất tay cho nàng ta lui ra thì lại nghe thấy Thập Nhất di nương nói: “Nhưng mà trong sổ sách không có nhiều tiền, tỳ thiếp xin phu nhân cho ý kiến giải quyết.”
Không có tiền? Đại phu nhân khẽ cau mày, hỏi: “Sao lại không có tiền? Dạo này không làm gì tốn kém, tiền đâu hết rồi?”
Sắc mặt Đại phu nhân lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Thập Nhất di nương với ánh mắt sắc lẹm, sổ sách mấy ngày nay đều do Thập Nhất di nương quản lí, không có tiền tất nhiên phải hỏi nàng ta.
Thập Nhất di nương vò khăn, dường như rất sợ uy thế của Đại phu nhân, khẽ cắn môi nói: “Trước đó vài hôm vẫn còn tiền, trăm ngày của Bát tiểu thư có tiêu một ít, tiền linh tinh đã được nhập vào sổ của khố phòng, những thứ này lại không thể lấy ra tiêu, tiền chảy ra ngoài như nước nhưng không có khoản bù vào, lại thêm mấy ngày này tốn cho đồng liêu của lão gia cũng nhiều, quay đi quay lại đã tiêu hơn hai ngàn lượng, cho nên bây giờ mới không còn tiền.”
“Hơn hai ngàn lượng? Làm cái gì tiêu nhiều tiền vậy?” Một lời khiến Đại phu nhân sửng sốt, Úc Duy Chương tiêu nhiều tiền thế mà không nói với bà ta một tiếng, rốt cuộc có việc gì?
“Nghe nói sắp tới sinh thần của Trắc phi Tương Thân Vương, tỳ thiếp không rõ cụ thể, lão gia cũng không bảo câu nào.” Thập Nhất di nương từ tốn nói.
Sắc mặt Đại phu nhân sa sầm, hỏi Thập Nhất di nương: “Lão gia hạ triều chưa?”
“Đã trở về rồi, nhưng chẳng mấy chốc lại đi ra ngoài ngay, cụ thể đi đâu thì tỳ thiếp cũng không biết.” Thập Nhất di nương đáp.
Sau khi phất tay cho Thập Nhất di nương lui ra, Đại phu nhân nói với Tô ma ma: “Một sinh thần mà tiêu tốn hai ngàn lượng là chuyện vô lý, bà lập tức phái người đi điều tra, chắc lại nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài rồi.”
Ở ngã rẽ, Thập Nhất di nương nhìn bóng lưng vội vã của Tô ma ma mà hé miệng cười, giăng lưới lâu như vậy cũng nên thu lưới rồi.
Trăng trèo đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn, Minh Yên không ngờ sẽ gặp lại Lạc Bạch trong tình cảnh quỷ dị này.
Chu Hạo Khiên bị Tống Tiềm gọi đi lúc nửa đêm, Minh Yên đứng dậy tiễn hắn, vừa quay lại phòng thì thấy Lạc Bạch. Lạc Bạch vẫn như trước, một thân áo trắng, tóc buộc cao đơn giản, cài một chiếc trâm gỗ, cặp mắt kia như sóng nước vỗ, so với lần trước gặp nay đã nữ tính hơn nhiều.
“Sao ngươi lại ở đây?” Minh Yên phất tay bảo Bạch Hinh lui ra, lúc này mới cười hỏi Lạc Bạch.
Lạc Bạch nhíu chặt mày, nhìn Minh Yên, nói: “Ngủ không được nên tìm cô buôn chuyện, tiện thể xem bụng cô thế nào rồi.”
Minh Yên sầm mặt, bụng có gì đẹp để xem, nếu không phải biết rõ sở thích của Lạc Bạch, nàng cũng sẽ tưởng nàng ấy đang nói đùa.
“Phượng Thủy đâu? Không phải hai người luôn như hình với bóng à?” Minh Yên ngồi trên ghế dựa êm trước giường, nhẹ giọng hỏi. Nàng mặc một bộ váy áo lam nhạt nhưng vẫn lộ bụng to, trông có vẻ nặng nề.
“Theo tiểu Vương gia làm nhiệm vụ rồi, ta nhàm chán nên đến thăm cô thôi.” Mặc dù nói chuyện với Minh Yên, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào bụng Minh Yên.
Minh Yên khó hiểu, cười nói: “Ngươi nhìn bụng của ta làm gì?”
Lạc Bạch đỏ mặt, ấp úng nói: “Không biết, ta cứ cảm thấy cái bụng của cô có sức hấp dẫn cực lớn với ta, giống như bên trong có thứ rất quan trọng với ta vậy.”
Minh Yên vừa rót cho mình chén nước, may mà uống xong rồi chứ không nhất định sẽ bị sặc chết. Nàng lấy khăn lau khóe miệng, nói: “Ngươi nói gì vậy, trong bụng ta là ba hài tử của ta, thứ quan trọng gì của ngươi, ngươi thật sự càng ngày càng quái đản.”
Lạc Bạch lắc đầu, vươn tay muốn kiểm tra bụng Minh Yên, lại đột nhiên rụt tay về như bị dọa sợ, hai tay nắm thành quyền, sau đó nói: “Ta là người bị nguyền rủa, trời sinh không rõ giới tính, sau này gặp Phượng Thủy, hắn đối xử với ta rất tốt, rất rất tốt, thế nhưng ta vẫn mông lung không biết mình là nam nhân hay nữ nhân. Mãi đến sau gặp cô, cô nói cô thích ta là nữ tử, ta mới nghĩ mình là nữ tử. Ta không biết tại sao cứ nhất định muốn cô nói là nam hay nữ, giống như có cái gì đó đang lôi kéo ta ở trong nơi tối tăm vậy. Thế nhưng khi ta trở thành nữ tử thật, ta luôn cảm thấy trong tim mình thiếu thứ gì đó, một thứ rất quan trọng, làm ta hàng đêm khó ngủ.”
Minh Yên im lặng lắng nghe, quan sát Lạc Bạch, nàng ấy rầu rĩ tựa như có gì đó biến mất mà không thấy, sự rầu rĩ trong mắt Lạc Bạch cũng không phải giả vờ, nỗi lòng ấy Minh Yên rất hiếm khi gặp.
“Tại sao ngươi vẫn cố chấp vì điều này? Tấm chân tình Phượng Thủy dành cho ngươi, ngươi nên quý trọng nó mới phải, tại sao cứ cố chấp như vậy?” Minh Yên dịu dàng hỏi.
Lạc Bạch lắc đầu, đột nhiên bật dậy, liếc nhìn bụng Minh Yên, dường như trong lòng đã hạ quyết tâm gì đó, nói: “Lúc hạ sinh ba hài tử này nhất định phải tới tìm ta, nếu không ta liều mạng với cô.”
Minh Yên toát mồ hôi lạnh, nói: “Nói như chúng ta có thâm thù đại hận không bằng, biết rồi, chắc chắn sẽ báo cho ngươi.”
Lạc Bạch gật đầu, đi tới cửa lại quay đầu, nói: “Cô gặp chuyện gì khó khăn hay không thể giải quyết được thì cứ báo tin cho ta biết.” Dứt lời lấy ra trong ngực một túi đồ, đặt trước mặt Minh Yên, nói: “Đây là pháo lửa, chỉ cần ta ở Kinh thành, cô châm lửa bắn thì ta sẽ đến ngay.”
Minh Yên còn chưa kịp đáp lời, Lạc Bạch đã biết mất không thấy đâu, ngơ người nhìn túi pháo lửa kia, nhất thời không biết nên làm sao.
Chẳng mấy chốc Chu Hạo Khiên trở về, Minh Yên kéo hắn lại kể chuyện của Lạc Bạch. Chu Hạo Khiên khẽ cau mày, ôm Minh Yên vào lòng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Phượng Thủy nói Lạc Bạch không giống người thường, trên người nàng ấy có rất nhiều bí mật, đến bây giờ Phượng Thủy vẫn chưa tra rõ, Lạc Bạch cũng mất rất nhiều ký ức, nhưng có một chuyện Phượng Thủy khẳng định chắc chắn, có vẻ như Lạc Bạch rất có hứng thú với cái thai trong bụng của nàng, đã nhiều lần nói với Phượng Thủy, trong bụng của nàng có thứ rất quan trọng với nàng ấy, thế nhưng lại không thể nói ra thứ quan trọng ấy là gì, mà mỗi lần như vậy Lạc Bạch lại trở nên mất kiểm soát, sau này nàng phải chú ý đấy.”
Minh Yên gật đầu, nói: “Ta cảm thấy nàng ấy sẽ không làm hại ta, chàng yên tâm đi.”
Nhưng Minh Yên nào biết, một câu thích ngươi là nữ tử ngày trước đã đánh tan ngàn năm chờ đợi của Lạc Bạch, sau này khi chân tướng được làm rõ, Lạc Bạch đã khóc ba ngày ba đêm thương tiếc cho nàng ấy gặp phải người bất lương, lầm lỡ một cuộc đời. Đây đều là chuyện của sau này, còn tâm trạng rầu rĩ bây giờ phải kéo dài đến khi Phi Ly ra đời, lúc này Minh Yên cũng không thể ngờ, ba cây pháo lửa kia lại có tác dụng cực lớn trong ngày nàng lâm bồn, cứu bốn tính mạng mẫu tử các nàng. Không biết từ nơi xa xôi nào, có đúng là thật không mà bàn tay của vận mệnh đang can thiệp vào tất cả, duyên phận giữa người với người có lẽ đã được sắp đặt trước, dù ngươi cố gắng thay đổi cũng chỉ tốn công vô ích.
Tạm thời không nhắc tới, Chu Hạo Khiên lập tức dời chủ đề câu chuyện đi, nói đến tình tình trong triều: “Đêm nay Hoàng thượng té xỉu ở ngự thư phòng, thế cục trong triều đã biến hóa chỉ trong một buổi tối, Tương Thân Vương và Túc Thân Vương tiến cung trong đêm, nhưng vẫn bị An Thân Vương nhanh chân hơn, Vân phi là người đầu tiên phát hiện Hoàng thượng té xỉu, biết tình hình nguy cấp nên đã đưa Hoàng thượng về cung của bà ấy, đồng thời triệu An Thân Vương tiến cung trước, vừa rồi lúc ta tiến cung mới thấy Túc Thân Vương và Tương Thân Vương chạy tới.”
Minh Yên sửng sốt, nếu Hoàng thượng không tỉnh lại… Chẳng phải thiên hạ sẽ rung chuyển. Thái tử chưa lập, người người tranh đấu, sợ rằng sinh linh đồ thán.
“Bây giờ thế nào rồi?” Minh Yên hỏi cuống lên.
Chu Hạo Khiên vỗ vỗ tay, cười nói: “Nàng nghĩ ta vào cung làm gì, trước đó vài ngày An Thân Vương đã tìm được thần y Giang Nam cho ở trong vương phủ chờ lệnh, ta tiến cung để dẫn thần y vào đó.”
Nhưng Minh Yên vẫn không rõ, Chu Hạo Khiên vỗ vỗ tay nàng, nói thầm: “Chỉ khi chúng ta nắm Hoàng thượng trong tay mới có thể có chút hi vọng…”
Lúc này Minh Yên mới thật sự cảm thấy sợ hãi, bật thốt hỏi: “Hoàng thượng té xỉu… là do An Thân Vương ra tay?”
Chu Hạo Khiên lắc đầu, cười khẩy, nói: “An Thân Vương một lòng hướng thiện, sao có thể ra tay với phụ thân ruột của mình. Nhưng Phượng Kiêu bắt được bồ câu đưa thư, biết được hành động của một số kẻ, lúc này mới phòng ngừa chu đáo, trùng hợp hôm nay xảy ra chuyện, nhưng cũng may vừa kịp, nếu bị kẻ kia nhanh chân hơn một bước, hậu quả khó mà lường được.”
Minh Yên chỉ cảm thấy trong lòng như tụ mây đen, tranh đấu hoàng vị tựa như lửa sém lồng mày, mình còn hai tháng nữa là sinh rồi, cảm giác bất an càng ngày càng rõ.
Chu Hạo Khiên đỡ Minh Yên nằm xuống, nói: “Ta còn phải ra ngoài, mấy ngày tới sẽ rất bận, nàng cẩn thận đấy, không có chuyện thì đừng ra cửa làm gì.”
Minh Yên gật đầu, biết tình thế hiện giờ như nghìn cân treo sợi tóc, nàng nhất quyết sẽ không để mình kéo chân hắn, cười nói: “Chàng yên tâm đi, ta không sao, cứ lo việc của chàng đi.”
Chu Hạo Khiên hôn lên trán của nàng, nói: “Cố gắng qua phen này thời gian tới chúng ta sẽ an nhàn hơn, chỉ mong Hoàng thượng có thể tỉnh lại.”
Sau khi Chu Hạo Khiên rời đi, Minh Yên không hề buồn ngủ chút nào, suy ngẫm lại lời của Chu Hạo Khiên mới nói, hiển nhiên là một trong hai vị Túc Thân Vương hoặc Tương Thân Vương không chờ nổi muốn tranh đoạt hoàng vị, vậy mà lại nổi điên muốn mưu hại phụ thân ruột của mình, chỉ là bọn họ không biết Phương Kiêu đã bí mật ẩn náu trong Kinh Thành, mạng lưới tin tức đã bị Kinh dịch khống chế rất rộng, điều này thì Minh Yên không hề nghi ngờ. Phượng Kiêu ở nước Tây Nhung đã từng trợ giúp mấy Hoàng đế đăng cơ, cho nên vô cùng tài giỏi trong việc nắm bắt thông tin. Tuy mới tới Kinh Thành không lâu, nhưng người dưới trướng Phương Kiêu đã xuất hiện lớp lớp, giờ chỉ cần bén rễ, phân bố lực lượng của mình một cách âm thầm dưới sự sắp xếp của Chu Hạo Khiên và An Thân Vương, đây cũng không phải việc khó.
Phi Ưng ba mươi sáu kỵ đóng quân tại biên quan, chỉ cần Phi Ưng không bị điều động, Chu Hạo Khiên sẽ không bị người khác theo dõi chằm chằm, không biết tới thế lực Phượng Kiêu, chỉ cần An Thân Vương có thể cứu Hoàng đế tỉnh lại, An Thân Vương sẽ lập công lớn, chỉ cần thêm một năm, chỉ cần Hoàng thường cố gắng được thêm một năm, thế lực của An Thân Vương sẽ vươn lên mạnh mẽ.
Cái quý giá nhất là thời gian, Minh Yên nắm chặt tay, thiếu nhất cũng là thời gian, chỉ mong Hoàng thượng có thể tỉnh lại.
Chu Hạo Khiên không còn gọi thẳng tên Tống Tiềm nữa mà đã đổi thành An Thân Vương, điều này cũng có nghĩa trong lòng Chu Hạo Khiên, Tống Tiềm không còn là một ca ca bình thường, mà nay là người mình phải tận trung, quân thần khác biệt… Hiện tại bắt đầu giữ đúng khoảng cách, im lặng nhắm mắt lại, nhà đế vương vô tình bậc nhất, không biết qua cơn sóng dữ này giang sơn xã tắc sẽ ra sao.
Tất cả kế hoạch của Minh Yên đều xoay quanh Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không tỉnh dậy được nữa, toàn bộ kế hoạch của nàng sẽ không thể thực hiện, chuyện nàng có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho Hoàng thượng mau tỉnh lại.
Tin tức Hoàng thượng nguy kịch lan khắp Kinh thành chỉ trong một đêm, Đề đốc Cửu môn phụng chỉ phong thành, cấm đi lại ban đêm, đến giờ cấm đi lại ban đêm mà trên đường còn có người thì sẽ giết không cần hỏi. Lệnh phong thành do Chung Lương truyền xuống theo ý của Túc Thân Vương, nhưng Ngũ quân phủ Đô đốc lại không có quyền can thiệp vào trị an Kinh thành, trị an Kinh thành thuộc quyền quản lý của Kinh vệ, Túc Thân Vương làm thế này là đã trực tiếp đối kháng với thế lực của Tương Thân Vương. Chỉ huy Kinh Vệ – An Thành Thái là thúc phụ của Trắc phi Tương Thân Vương, việc phong tỏa kinh thành, cấm đi lại ban đêm thuộc quyền hạn chức trách của ông ta.
Hậu quân của phủ Đô đốc đối đầu với Chỉ huy Kinh vệ, hai bên giương cung bạt kiếm, nồng nặc mùi thuốc súng, nhất thời làm ai nấy cũng lo lắng bất an.
Trong đó, biểu đệ Lư Toàn của Tần Trắc phi lại là người của Tương Thân Vương, nhà mẹ đẻ của Mục Trắc phi có quan hệ thông gia với Túc Thân Vương, ngoài phủ hai vương đánh nhau mà trong phủ hai vị Trắc phi cũng tranh đấu không ngừng. Minh Yên tính thời gian, Hoàng thượng đã hôn mê ba ngày rồi, ba ngày này quá là gian nan, sốt ruột, dày vò, nghe nói tối hôm qua Kinh vệ và Hậu quân của phủ Đô đốc sống mái một phen, chẳng trách đã qua nửa đêm mà vẫn nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm hỗn loạn trong thành.
Vũ Ninh Vương cáo bệnh ở nhà, đóng cổng khóa cửa, dù là ai đến cũng không gặp, lúc này vẫn tỏ thái độ trung lập, Minh Yên thật sự bội phục ông ta, trước thế cục này, ai cũng muốn tìm chủ tử mới, nghĩ cho tương lai sau này, chỉ mỗi Vũ Ninh Vương vẫn vững như núi Thái Sơn, sự trầm ổn bình tĩnh này dù không mang lại tiền đồ rực rỡ cho vương phủ nhưng cũng không kéo tới tai ương, cùng lắm sau này vẫn sống như cũ, giữ thế trung lập, tại thời điểm này đã phát huy tác dụng vô cùng tuyệt diệu.
Mấy ngày nay tâm trạng Minh Yên lên xuống thất thường, thai máy cũng nhiều hơn, vì để an toàn, Tam Nương đã bí mật vào ở trong Vô Vi Cư, bảo vệ bên cạnh Minh Yên, ban ngày không lộ mặt, ban đêm cũng một tấc không rời. Chu Hạo Khiên vào cung từ ngày đó đến này vẫn không ra, tất cả triều thân vào cung cũng không được về, cho nên bây giờ không ai biết tình thế trong cung ra sao, nàng cứ lo sợ bồn chồn, càng lúc càng cảm nguy hiểm.
Buổi tối Minh Yên không buồn ngủ, ngồi nghiêng trước cửa sổ, nhìn trăng sáng treo trên ngọn cây, vầng sáng đẹp đẽ êm dịu như có thể quyện lấy người ta. Hậu viện của vương phủ ở đầu một con ngõ dài, ra ngõ quẹo trái chính là đường lớn, vì cách không xa nên khi màn đêm bao phủ, dưới trời sao tĩnh lặng, nghe rất rõ tiếng bước chân của lính đi tuần, cũng chính lúc này là lúc kinh thành yên tĩnh nhất, yên tĩnh khiến lòng người căng thẳng.
Tam Nương chậm rãi ngồi dậy, nhìn Minh Yên, cười nói: “Đừng lo, võ công của tiểu Vương gia rất cao, đả thương được ngài ấy là một chuyện không dễ. Chúng ta không cần lo lắng, họ sẽ bình an trở về, họ biết chúng ta đang đợi họ.”
Hôm trước Trịnh Trí vào cung cũng chưa về, cứ như diều đứt dây, không có chút tin tức nào.
Nếu là ngày trước, kiểu gì người của mình ở trong cung cũng có thể truyền tin tức ra, ai ngờ lần này Tướng lĩnh Sài Ngôn – tâm phúc của Hoàng thượng lại cho phong tỏa bốn cổng của nội kinh, người này lạnh lùng chỉ trung thành làm việc cho mỗi Hoàng thượng, nắm trong tay trọng binh của bốn cổng, bởi vậy Sài Ngôn ra lệnh một câu khóa cổng thành, lính canh cổng đều được đổi thành tướng sĩ thân tín, ngay cả con chim cũng không bay ra được chứ đừng nói là người.
Cũng chính vào lúc này, Minh Yên mới vỡ lẽ, vì sao An Thân Vương lại phải đưa thần y vào cung cứu mạng Hoàng đế, có lẽ hắn đã tính được Hoàng thượng có chuẩn bị cho tương lại, Kinh thành vừa loạn, Sài Ngôn lập tức hạ lệnh phong tỏa cổng thành, ra tay mạnh mẽ quyết đoán, nhanh không gì sánh kịp, có thể đoán được Hoàng đế đã dặn dò ông ta điều gì đó, cho nên mới có năng lực xoay chuyển tình thế như này.
“Tam Nương, khi nào cô và Trịnh Trí thành thân?” Minh Yên quay đầu nhìn nàng ấy, nhẹ giọng cười hỏi.
Phong Tam Nương không phải là người hay ngượng ngùng, ngồi đối diện với Minh Yên, rót cho mỗi người một tách trà, lúc này mới nới: “Chờ chàng ấy xuất cung ta sẽ gả cho chàng ấy luôn!”
“Nhanh thế à? Ai nói không vội thế nhỉ?” Minh Yên cười đùa, cố gắng làm không khí nặng nề này vui vẻ lên.
“Ta vốn không định thành thân sinh con trong một hai năm tới, ta là người trên giang hồ, không quá để ý những điều này, nhưng lần này chàng ấy vào cung không ra được, ta ở ngoài cung không vào được, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, nếu cách biệt âm dương chẳng phải sẽ tiếc nuối lắm sao? Cho nên ta nghĩ thông rồi, chờ chàng xuất cung ta sẽ gả cho chàng ấy luôn, không quan tâm gì hết.”
Nữ nhi trên giang hồ luôn phóng khoáng cởi mở trong chuyện hôn nhân, không giống các tiểu thư khuê các câu nệ đủ thứ, sự phóng khoáng này khiến Minh Yên cũng phải hâm mộ, có chút âu lo: “Không phải phụ mẫu của Trịnh Trí, phu thê Trịnh lão tướng quân phản đối hôn sự này à, cần ta mời lão Vương phi giúp không?”
Tam Nương nở một nụ cười, nói: “Không cần đâu, sơn nhân tự có diệu kế.”