Nơi hẹn gặp mặt rất vắng vẻ, ở tận đầu mây trắng vùng ngoại ô, trên đỉnh núi Thanh Bình. Trên núi đất đá lởm chởm, mây mù mịt mùng, tùng xanh tươi tốt vươn cao đu đưa nghiêng ngả theo hướng gió liên tục.
Thiên Hương đi lại không tiện, bò lên trên đã mệt không thở nổi, một mình ngồi trên tảng đá lớn thở hổn hểnh lấy hơi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nàng ấy dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi, lúc này mới nói: “Chung thiếu gia, nô tỳ đã tới rồi. Ngài có ở đây không?”
Trên núi toàn cây là cây, xanh um tươi tốt, nếu muốn ẩn nấp rất khó tìm kiếm. Thiên Hương đứng ở chỗ dễ thấy nhất trên đỉnh núi, nhìn quanh bốn phía, trong lòng tràn ngập thống khổ.
Đang lúc xuất thần, một bóng áo xanh vọt ra, liếc mắt nhìn qua không ai khác chính là Chung Dực.
Hai người nhìn nhau, Thiên Hương ngóng con sốt ruột, lo lắng hỏi: “Hài tử của ta đâu? Chúng nó an toàn chứ?”
“An toàn, chỉ cần cô trả lời vấn đề của ta, ta sẽ trả bọn trẻ lại cho cô.” Chung Dực khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe sáng như nước chảy lấp lánh khiến người ta không thể nắm bắt, tựa như đang chơi đùa với cá nhỏ ở trong nước, ngươi sẽ không biết một khắc sau nó sẽ bơi đi hướng nào.
Thiên Hương cúi thấp đầu, hỏi: “Chung thiếu gia muốn hỏi gì?”
“Rõ ràng cô là thị nữ thiếp thân của Lan Nhụy, trung thành với nàng ấy tuyệt đối, tại sao bây giờ lại cam nguyện phục tùng Úc Minh Yên? Theo ta được biết, Úc Minh Yên và Lan Nhụy chưa từng gặp nhau.” Chung Dực nói thẳng, muốn dùng thế công như lôi đình đánh thẳng vào ý chí của Thiên Hương. Chung Dực biết Thiên Hương sẽ không dễ dàng nói ra, mà theo bản năng Chung Dực biết, ở trong lòng mấy nha hoàn này Minh Yên rất có uy.
Thiên Hương run lên, nhìn chằm chằm Chung Dực, mãi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, chẳng lẽ Chung Dực đã sinh nghi rồi sao? Thiên Hương không chắc chắn, nhưng có một chuyện nàng ấy vẫn có thể làm được, tiểu thư nhà mình khó lắm mới được sống lại, bây giờ còn có được tình yêu mỹ mãn, về công về tư đều không thể để lộ chuyện này.
Thiên Hương nhíu mày, thẳng lưng trả lời rõ ràng: “Thất tiểu thư hiền lành nhân hậu, đối xử với chúng nô tỳ rất tốt, xét gốc rễ, tiểu thư nói dù sao chúng nô tỳ cũng là người của Úc phủ, không thể buông tay mặc kệ, cho nên mới thu nhận chúng nô tỳ. Lục tiểu thư đã chết, mặc dù mấy năm nay Thiên Hương vẫn không muốn tin, nhưng biết đây là sự thật. Thất tiểu thư đối đãi với chúng nô tỳ ơn trọng như núi, nô tỳ có tan xương nát thịt cũng khó báo đáp, trung thành với tiểu thư là lẽ đương nhiên, không phải sao ạ?”
Ánh mắt Chung Dực lóe lên, nói đường hoàng như vậy nếu là người ngoài chắc hẳn sẽ tin ngay, bởi dù sao chủ cũ cũng đã qua đời, đổi chủ mới lại có ơn với bọn họ, điểm này thật sự không có gì để bới móc. Nhưng Chung Dực không phải người ngoài, tất nhiên không dễ dàng tin lời của Thiên Hương, lúc này điềm nhiên nói: “Thiên Hương, cô là người thế nào, Chung Dực ta không dám nói hiểu rõ mười phần, nhưng ít nhất cũng nhìn thấu tám chín phần, sao cô có thể tùy tiện đổi chủ như vậy chứ? Nghĩ đến hài tử của cô đi, ta muốn có một câu trở lời thật sự.”
Sắc mặt Thiên Hương thoáng chốc trắng bệnh, lòng bàn tay và lưng đều ướt đẫm mồ hôi, mặc dù đang ở trên đỉnh núi lạnh lẽo nhưng nỗi sợ này lại càng lúc càng lớn. Thiên Hương cắn răng nói: “Chung thiếu gia, con người rồi sẽ thay đổi. Cũng như năm đó ngài thề non hẹn biển, hẹn ước bạc đầu với tiểu thư của bọn tôi đấy thôi, nhưng tiểu thư của bọn tôi vừa mất chưa được bao lâu, xương cốt còn chưa lạnh, ngài đã tỳ bà biệt bão[1], cưới niềm vui mới, lúc ấy ngài có cảm thấy có lỗi với tiểu thư của bọn tôi không? Ngài có cảm thấy buồn nôn không? Vốn tưởng ngài là người si tình nhất thế gian, mà về sau mới biết ngài là người bạc tình bạc nghĩa nhất. Tiểu thư của bọn tôi bị người của Úc phủ hại chết, ngài cưới ai không cưới lại cưới người của Úc phủ, ngài muốn tiểu thư của bọn tôi xuống dưới cửu tuyền không yên à?”
[1] Tỳ bà biệt bão: ví von như phụ nữ tái giá. Ý nói Chung Dực thay lòng cưới người khác
Thiên Hương có hơi kích động, lúc mới lọt vào tay Chung Dực, nàng ấy không biết Chung Dực lại cưới Lan Cúc ngay sau khi Lan Nhụy mới chết được hai tháng, lúc ấy vẫn hoàn toàn tin tưởng hắn giống trước kia, mà giờ đây mới thật sự hận thấu xương.
Chung Dực sửng sốt, thần sắc đột nhiên trở nên mông lung, qua một hồi lâu mới nói: “Ta có lỗi với Lan Nhụy, ta nợ nàng ấy tất sẽ trả, cô không cần lo.”
Nghe Chung Dực nói như đinh chặt sắt, Thiên Hương có hơi nghi ngờ nhưng rồi lập tức cười khinh, nói: “Trả? Trả kiểu gì? Người cũng đã chết rồi, ngài còn thấy chưa muộn ư?”
“Muộn còn hơn không, đây là chuyện giữa ta và Lan Nhụy, cô không cần xen vào, một ngày nào đó cô sẽ hiểu những lời ta nói.” Chung Dực quả quyết, không một chút do dự, đứng giữa ngàn xanh ngát, bóng hình này càng khiến người ta cảm thấy cô độc, giống như trong trời đất này chỉ có mình hắn.
Thiên Hương mang nỗi buồn phiền khó chịu, không thể nói rõ vì điều gì, nhưng đối mặt với một Chung Dực bền gan vững chí, nàng ấy vẫn nói: “Chung thiếu gia, giữa chúng ta không có bất cứ dây dưa gì, vấn đề ngài vừa hỏi, ta không thể trả lời. Ngài bắt con của ta, người làm mẹ như ta vô cùng đau khổ, bọn trẻ chết ta cũng không thiết sống, thế nhưng ngài muốn lợi dụng ta hại Úc Trắc phi thì ta tuyệt đối không đồng ý.”
Chung Dực quan sát tỉ mỉ thần sắc trên mặt Thiên Hương, chỉ thấy nàng ấy vô cùng bình tĩnh, lúc nhắc tới Minh Yên không hề có chút khác thường nào, giống như nhắc tới một người không quen biết vậy, nhưng càng như vậy càng khiến Chung Dực nghi ngờ, một người sao có thể tin tưởng một người mới quen biết chưa được mấy ngày như vậy, lúc nói đến sao có thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy, giống như người đó đã ở trong lòng ngàn vạn năm, bật thốt là có thể nói ra, không một chút do dự.
Điều này là trái lẽ thường, nếu người bình thường quen biết một người không lâu, khi nhắc tới người này chắc chắn phải có hơi do dự đắn đo, chứ không phải kiểu thoải mái và tin tưởng không chút vướng bận như này. Mấy năm qua Chung Dực nhận không ít vụ án hình ngục, truy nã người đếm không xuể, thế nhưng không một ai lại có thể tin tưởng không hề phòng bị một người mình mới quen biết. Nếu nói trong này không có ẩn tình, tin thế nào được chứ?
“Ta không muốn hại Úc Trắc phi, ta chỉ muốn tìm hiểu rõ một việc, rốt cuộc Úc Trắc phi và Lan Nhụy có quan hệ gì? Nếu cô biết xin hãy trả lời ta.” Chung Dực chân thành hỏi Thiên Hương. Một số việc có lẽ đã chậm, có lẽ đã muộn, nhưng dù sao vẫn tốt hơn chấp mê bất ngộ.
Thiên Hương nghe vậy trong lòng kinh hãi, Chung Dực đã biết cái gì rồi? Nhớ tới lời dặn của Minh Yên, Thiên Hương biết mình không thể tiết lộ, không lẽ Chung Dực đã biết cái gì nên mới bắt cóc con của mình để uy hiếp, muốn moi được gì từ miệng mình… Thiên Hương nhìn vách núi sâu hun hút dưới chân, cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Chung Dực, nói: “Trẻ con vô tội, hi vọng Chung thiếu gia giơ cao đánh khẽ, nô tỳ đi đây.”
Dứt lời, Thiên Hương thả mình nhảy xuống vách núi, nàng ấy không thể nhìn hài tử bị hại, cũng không thể phản bội tiểu thư, thôi thì chết quách cho xong, mặc dù nhát gan nhưng còn cách nào đâu…
Hành động đột ngột của Thiên Hương khiến Chung Dực sợ hết hồn, thật ra hắn chỉ muốn hù dọa Thiên Hương thôi, sao hắn có thể làm tổn thương thị nữ Lan Nhụy yêu quý nhất khi còn sống chứ? Giai nhân đã đi rồi, nhưng hắn vẫn sẽ bảo vệ những gì quan trọng nhất của nàng ấy.
Chung Dực lao tới, vươn người ra khỏi rìa vách núi, một tay nắm chặt vách đá, một tay kéo tay Thiên Hương.
Ở khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, may mà chưa tạo thành tai họa.
Sau khi kéo Thiên Hương lên, Chung Dực nhìn Thiên Hương mặt mũi trắng bệch ngồi đó, chậm rãi nói: “Ta chưa từng nghĩ sẽ động tới tính mạng của hài tử nhà cô, hay tính mạng của cô, ta chỉ muốn biết suy đoán trong lòng ta có đúng hay không thôi. Vốn không chắc chắn nhưng bây giờ ta đã hiểu ra rồi, cô mau xuống núi đi, hài tử của cô đã ở nhà rồi.”
Thiên Hương không hiểu ý của Chung Dực, nhưng lờ mờ cảm thấy mình có thể hiểu được chút gì đó, nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: “Ngài có ý gì?”
Chung Dực không nói lời nào quay người rời đi, bóng dáng cao gầy hòa vào núi xanh, từ từ biến mất không nhìn thấy gì nữa.
Thiên Hương không dám đuổi theo, nhớ tới hài tử của mình bèn chầm chậm xuống núi. Vừa trở về từ cõi chết, lúc này nhớ lại mới thật sự sợ hãi, vốn tưởng Chung Dực điên thật rồi, nhưng không biết tại sao khi nhìn bóng lưng của hắn lại luôn khiến lòng mình mang một nỗi buồn mang mác…
Lúc này trời đã nhá nhem tối, Chung Dực lần theo đường núi Thanh Bình trở về Chung phủ, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có điều trong đôi mắt kia đã không còn như trước, trước kia đôi mắt ấy bình lặng như đầm nước sâu mà giờ đây lại bắt đầu dậy sóng, tạo cho người ta một cảm giác mơ hồ như sức sống bừng dậy.
***
Qua một đêm trong vương phủ đột nhiên nổi lên rất nhiều tin đồn, tất cả đều nhắm vào Minh Yên, dần dần dồn nén, khiến người ta không thở nổi.
Lúc này đồ đạc đã thu dọn xong nhưng lại truyền ra tin đồn như vậy, ngay cả Minh yên cũng thấy đau đầu, hơn nữa trong vương phủ rắc rối phức tạp đủ mọi loại người, tất cả đều hận không thể vây chặt Minh Yên khiến nàng không giãy dụa nổi.
Mấy nha hoàn đều tức vô cùng, tất cả đều đứng chung quanh Minh Yên.
Trên bệ cửa sổ đặt lư vàng Kỳ Lân đang tỏa ra hương thơm thoang thoảng, rèm thưa mới toanh mới vừa đổi phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới nắng mặt trời.
Trong sân yên tĩnh, Minh Yên dựa nghiêng trên gối mềm, tóc dài đen nhánh cũng không búi lên, cứ để thả sau lưng như vậy, trong tay cầm một trâm cài gỗ mun, đuôi trâm được khắc hoa văn tinh xảo, Minh Yên nhìn chằm chằm cây trâm ấy hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Xem ra có không ít người không muốn chúng ta rời phủ, nếu không kẻ đó sẽ không có cơ hội ra tay, chỉ cần hài tử trong bụng ta được sinh ra, đối với kẻ đó là một uy hiếp vô cùng lớn. Đích tử đích tôn, không ai có thể vượt qua.”
“Chủ tử, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Bạch Hinh đã tức xanh mặt, một đám chết tiệt dám đặt điều bàn tán, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.
“Đợi đi.” Khóe miệng Minh Yên nhếch lên, ý cười trong đôi mắt càng rõ, nàng nhìn mấy nha hoàn nói: “Mọi người ra giữ cửa đi, bất kể ai tới đều nói ta không khỏe không thể tiếp khách. Còn nữa, Bạch Hinh, tỷ phái người truyền những suy đoán đồn đại trong vương phủ về chúng ta ra khắp Kinh thành bằng tốc độ nhanh nhất, càng nhanh càng tốt!”
Mấy nha hoàn đều giật mình, lo lắng nhìn Minh Yên, nói: “Chủ tử, chuyện này… làm thế ạ?”
Minh Yên khẽ cười một tiếng, sau đó nói: “Sóng to gió lớn, ấy mới là cơ hội tốt nhất để chúng ta rời khỏi phủ… Người kia đã tạo cho ta một cơ hội tốt, tính ra phải cảm ơn kẻ đó ấy chứ, mấy người phải nhớ kỹ, chuyện gì cũng có hai mặt, có hại tất có lợi, có lợi tất có hại, người thông minh thường bị thông minh lừa.”
Mấy nha hoàn không hiểu, Minh Yên cũng không giải thích, chỉ cười bảo: “Cứ chờ đi, mấy ngày nữa sẽ hiểu rõ ngay thôi.”
Chuyện tốt không kể ra, chuyện ác truyền ngàn dặm, tin tức phu thê Chu Hạo Khiên muốn rời phủ chờ sinh nhanh chóng lan truyền khắp Kinh thành, theo đó còn có rất nhiều lời đồn, mà lời đồn được nói nhiều nhất là hôm đó Tần Trắc phi mới nói hai câu, lập tức đẩy Minh Yên và Chu Hạo Khiên lên đầu sóng ngọn gió, bởi vì lần này liên quan đến tước vị vương phủ nên mọi người đặc biệt quan tâm.
Dù là Hoàng thượng hậu phi trong cung hay nữ nhi Úc phủ đã xuất giá đều biết tin này.
Tất nhiên Hoàng thượng nghi ngờ không chắc, Vân phi biết Hoàng thượng đa nghi nên cũng không dám nói nhiều, ngược với đó là Chung phi và Lan phi không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, Vân phi cũng không giận, chỉ cười bảo: “Dù sao vẫn chưa dọn ra ngoài, bây giờ nói sớm quá.”
Một câu nhẹ nhàng chặn đứng tất cả, nhưng thật ra trong lòng Vân phi cũng không nắm chắc. Song, nhớ tới Minh Yên bình tĩnh vững tâm, dũng cảm cơ trí, chắc chắn sẽ không khoanh tay chịu chết thì bà cũng yên tâm.
Trong ba người Lan Lăng, Lan Phương, Lan Cúc, phải nói người lo lắng nhất là Lan Lăng, mấy lần muốn tới vương phủ thăm hỏi đều bị Tống Tần ngăn cản, lấy lý do rất đơn giản: “Hồ ly giảo hoạt như Úc Minh Yên, dù tình thế rơi vào hung hiểm cỡ nào nàng ấy đều sẽ có cách hóa giải. Nàng xem tới giờ nàng ấy vẫn không có động thái gì là biết chắc chắn nàng ấy đang đợi thời cơ, không phải nàng ấy đang từ chối gặp khách à? Nàng cầm bái thiếp tới gặp, đảm bảo sẽ trả lại nàng.”
Lan Lăng chưa từ bỏ ý định, phái người gửi thiệp, ít nhất cũng gặp một lần để an ủi nàng, ai ngờ đúng như Tống Tần nói bị trả về, chỉ là trên thiệp mời bị trả về có viết thêm hai chữ: “Chớ lo.”
Lúc này Lan Lăng mới yên tâm, lại nghĩ đến Tống Tần, trong lòng không khỏi khâm phục, người này thật sự quá thông minh, sao hắn biết Minh Yên đã có cách ứng phó?
Ba đứa trẻ ở bên Lan Lăng, Mẫn Nhu còn nhỏ tất nhiên không biết chuyện này, còn Tống Minh Trình và Tống Minh Tấn, Minh Trình cũng không lớn lắm, nhưng đã hiểu chuyện, thấy dáng vẻ xoắn xuýt của Lan Lăng thì cười lén, nhưng không nói lời nào.
Minh Tấn thì bất đắc dĩ xoa xoa đầu, châm trà cho Lan Lăng, rồi lại đưa điểm tâm cho tiểu muội của mình, cũng tranh thủ lườm Minh Trình một cái, lúc này mới chậm rãi nói: “Nương, người cần gì phải lo vậy, phụ thân đã nói rồi, Thất di mẫu là hồ ly chuyển thế, xảo quyệt hơn người khác nhiều, người không cần lo dì ấy bị hại đâu. Theo nhi tử thấy, trong Kinh biến hóa khôn lường, lời đồn nhan nhản, nương cứ chờ đấy, không tới mấy ngày chắc chắn sẽ xoay ngược tình thế thôi.”
Thật ra Lan Lăng cũng không ngốc, chỉ là trước mắt dần xuất hiện nhiều người thông minh. Nghe Minh Tấn giải thích như vậy, trong lòng lập tức hiểu ra, cười nói: “Ý của con là mọi chuyện đều do Thất di mẫu của con bày ra.”
“Cũng không hẳn vậy, Thất di mẫu là người cẩn thận, người ta không đánh dì ấy, dì ấy cũng sẽ không động vào người ta, sợ là có người ngáng chân trong chuyện dì ấy rời phủ, thế nên Thất di nương mới thúc gió nổi sóng, đục nước béo cò.” Minh Tấn thật sự rất bội phục vị Thất di mẫu này, trong lời nói có mấy phần tôn kính: “Đừng lo, người cứ nghe phụ thân, chỉ cần ngồi ghế ôm mâm hoa quả, đứng bên xem trò hay thôi.”