Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 191: Tổn thương Chung Dực để trừ họa




Khi Chu Hạo Khiên nhận được tin là vừa mới ra khỏi cửa cung, Bạch Hinh phái người chờ hắn, thấy người vừa ra lập tức báo lại việc này cho Chu Hạo Khiên.

Vũ Ninh Vương và Chu Hạo Khiên sóng vai đi ra, đột nhiên nhận được tin, trước khi Chu Hạo Khiên về không quên quay đầu nhìn Vũ Ninh Vương, cười khinh: “Ngày ta còn nhỏ nhiều lần gặp nguy hiểm tới tính mạng, truy tìm hung thủ thì không khác ngoài những thứ tử của ông luôn nhăm nhe vị trí của ta, bây giờ con của ta còn chưa ra đời đã thành cái đinh trong mắt bọn họ, thủ đoạn ngoan độc như vậy cũng dám dùng, nhưng chỉ có lần này thôi, sức chịu đựng của con người có hạn!”

Chu Hạo Khiên cướp ngựa phi vội về phủ.

Vũ Ninh Vương nhìn hướng nhi tử mình biến mất, sắc mặt vẫn vậy, ngay cả hơi thở cũng không nhanh không chậm như cũ, đứng cô đơn một mình ở nơi đó, tưởng chửng cả trời đất này chỉ có mỗi mình ông ta.

“Sao thế Vũ Ninh Vương? Vừa rồi tiểu Vương thấy lệnh lang cướp ngựa phóng đi, có chuyện gì vậy? Dù sao cũng là phụ tử, có chuyện gì mà làm ầm ĩ như thế?”

Nghe thấy giọng nói này, Vũ Ninh Vương từ từ xoay người, chắp tay nói: “Tham kiến Tương Thân Vương, để ngài chê cười rồi, trước giờ khuyển tử vẫn lỗ mãn không biết phép tắt như thế đó.”

Mặt mày của Tương Thân Vương và Tống Tiềm gần như giống nhau, chỗ khác duy nhất chính là lớn tuổi hơn Tống Tiềm, lúc này trên mặt nở nụ cười, chậm rãi đứng trước mặt Vũ Ninh Vương, vỗ vỗ lên vai của ông ta, nói: “Quả thật tiểu Vương gia có hơi không hiểu chuyện, có nhi tử nào lại trừng mắt phồng mũi với phụ thân mình như thế chứ, thật là không ra đâu vào đâu, ngày khác bản vương gặp sẽ mắng hắn mấy câu.”

Vũ Ninh Vương cười gượng, sắc mặt có hơi mất tự nhiên, nói: “Không dám phiền Tương Thân Vương đại giá, dạo này thằng bé thay đổi nhiều rồi, ta cũng thấy hài lòng, nếu nó vẫn làm xằng làm bậy như mấy năm trước có lẽ ta phải dâng tấu xin Hoàng thượng thu lại vị trí Vương thế tử của nó, nhưng giờ nhìn thằng bé còn có thể uốn nắn lại, thôi thì cứ từ từ dạy dỗ vậy.”

Tương Thân Vương không khỏi nhíu máy, người trong Kinh thành không ai không biết Vũ Ninh Vương yêu thương thiên vị nhi tử Chu Hạo Thần do Mục Trắc phi sinh, mấy năm nay Chu Hạo Thần cũng được đánh giá là tuổi trẻ tài cao, nhưng sở dĩ vẫn không thăng chức tất nhiên vì có kẻ cố ý chèn ép. Trăm năm qua phủ Vũ Ninh Vương mãi là hào môn thế gia bậc nhất nước Đại Chiêu, chỉ tiếc thanh thế lớn như vậy đến đời Vũ Ninh Vương đương nhiệm đã tàn lụi rất nhiều, tất nhiên có một số người không muốn phủ Vũ Ninh Vương xuất hiện một kỳ tài ngút trời, tận lực chèn ép cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện một người đặc biệt, người mà tất cả đều không nghĩ tới, Chu Hạo Khiên, lãng tử quay đầu trong vòng một đêm chỉ vì một nữ nhân!

“Vũ Ninh Vương thật sự là một phụ thân tốt, ta nghe nói ông không thích nhi tử này, sao giờ lại thay đổi bắt đầu bảo vệ nó rồi?” Ánh sáng lóe lên trong mắt Tương Thân Vương, mà trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, dưới ánh nắng đầu hè trông càng ấm áp.

Sắc mặt Vũ Ninh Vương có hơi kỳ quái, ông thở dài thườn thượt, nói: “Thánh ý khó chống.”

Tương Thân Vương sửng sốt, lập tức vỡ lẽ, cười lớn một tiếng, nói: “Bản vương còn có chút việc, không quấy rầy Vương gia nữa, ngày khác lại gặp.”

Nhìn bóng lưng của Tương Thân Vương từ từ biến mất, lúc này Vũ Ninh Vương mới nhấc chân đi ra khỏi cung, sắc mặt vừa tức giận lại xen lẫn chút bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, bước nhanh rời đi.

“Vương gia, ngài nghĩ bây giờ Vũ Ninh Vương còn có ý định thay người không?” Chung Lương nhìn bóng lưng của Vũ Ninh Vương, hỏi Túc Thân Vương.

Túc Thân Vương cười khinh một tiếng, đáp: “Hay cho câu thánh ý khó chống…”

Nghe Túc Thân Vương nói, Chung Lương biến sắc: “Chẳng lẽ Vũ Ninh Vương buông bỏ thật rồi? Nhưng cũng phải, cả đời này của ông ta tầm thường không có chí tiến thủ, đây còn là chuyện của bề trên, tất nhiên không dám chống lại thánh ý, chỉ là không ngờ Chu Hạo Khiên lại tài giỏi tới vậy, ngay đến Hoàng thượng cũng hết lời tán dương hắn.”

Chung Dực vẫn luôn không nói gì lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, ánh mắt thâm trầm nhìn xa xăm.

“Quả thật Chu Hạo Khiên khiến tất cả mọi người phải lấy làm kinh hãi, thế nhưng ta đã quên mất một việc, biểu đệ từng nói không thể coi thường Chu Hạo Khiên này, cá bơi trước nước chim lượn tầng không là chuyện hiển nhiên.” Nói đến đây, Túc Thân Vương quay đầu nhìn Chung Dực, cười nói: “Biểu đệ, đệ nói xem lần này Chu Hạo Khiên có thể cười đến cuối được không?”

Chung Dực ngẩng đầu nhìn Túc Thân Vương, thái độ vẫn cung kính như trước giờ, cười đáp: “Có thể!”

“Nếu Úc Minh Yên quý báu của hắn chết thì sao?” Sắc mặt Túc Thân Vân đột nhiên trở nên dữ tợn, giọng nói cũng gằn lên sự khinh ghét.

Chung Dực kinh hãi, nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: “Không biết Vương gia nói vậy là có ý gì?” 

Túc Thân Vương cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi đệ không thấy Chu Hạo Khiên cưỡi ngựa phi nhanh trở về sao? Có lẽ là vội về chịu tang đấy.”

Giọng nói của Túc Thân Vương lạnh lùng không chút hơi ấm, lời nói ra lại châm chọc mỉa mai, mặt Chung Dực tái nhợt, người thoáng run lên, hỏi: “Ý của Vương gia là…”

Túc Thân Vương quay đầu nhìn Chung Dực, bật cười nói: “Có một số nữ nhân đã được định sẵn trở thành họa thủy, trước khi chưa trở thành họa thủy phải nhanh chóng loại trừ mới là thượng sách.”

Chung Dực lảo đảo, nhìn bóng lưng của Túc Thân Vương đã đi xa nhất thời không biết nói gì, Chung Lương nhìn con trai bảo bối của mình, nghiến răng nói: “Đã bảo với con rồi, nữ nhân này không thể giữ lại được, bây giờ Vương gia đã sinh lòng nghi kỵ, lúc xử nàng ta đã bỏ qua cho con, con lại chấp mê bất ngộ, sẽ có kết cục gì trong lòng tự biết rõ!”

Chung Lương nhanh chân đuổi theo Túc Thân Vương, mà Chung Dực thì chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, hắn không muốn giết Úc Minh Yên, không phải hắn thích nàng, mà là hắn nhìn thấy hình bóng quen thuộc của Lan Nhụy trên người nàng, hắn đã bắt đầu nghi ngờ, thế nhưng còn chưa điều tra rõ mà Vương gia đã động thủ sao?

Đau thương đột nhiên chiếm cứ trái tim của hắn, hắn đau tới mức không nhịn được cúi gập người, không nhịn được nước mắt ào ra như đê vỡ. Ngay cả một hình bóng cũng không thể lưu giữ được? Đấy là một sinh mệnh đang sống sờ sờ sao có thể nói giết là giết?

Chung Dực nghĩ tới đây thì bất chấp tất cả, hắn phải đi gặp nàng, dù là lần cuối cùng được gặp nàng, lúc Lan Nhụy chết hắn đã không tới, còn Minh Yên… Hắn nhớ lại nữ tử cầm bó hoa trên tay ngày đó, một lần thôi cũng được…

Chung Dực lập tức gọi người hầu dắt ngựa tới, phi nhanh về hướng phủ Vũ Ninh Vương, mặc dù không muốn thừa nhận, vẫn luôn muốn trốn tránh, thế nhưng Chung Dực không thể không đối mặt trước thời khắc đau thương tột cùng như đào núi lấp biển này, hóa ra Minh Yên đã âm thầm chiếm một vị trí đặc biệt trong tim hắn, không phải là muốn trói nàng bên người, mà là chỉ cần đứng từ xa nhìn nàng hạnh phúc cũng đủ mãn nguyện rồi, thế nhưng bây giờ ngay cả ước vọng ấy cũng sắp tan vỡ rồi sao?

Gió lướt qua khuôn mặt, mang theo nước mắt nóng ấm, vốn tưởng rằng đời này sẽ không phải rơi lệ…