Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 189: Tết Đoan Ngọ tụ hội đủ chiêu trò (1)




“Không cho phép lấy an toàn của bản thân ra nói đùa!” Chu Hạo Khiên vô cùng nghiêm túc cảnh cáo Minh Yên.

Minh Yên than nhẹ một tiếng, kéo tay Chu Hạo Khiên, dịu dàng nói: “Ta chỉ lấy độc trị độc thôi, chàng tưởng ta là đứa ngốc lấy tính mạng của hài tử ra đổi với bà ta chắc? Bà ta không xứng, chàng yên tâm, tất cả chỉ là diễn, ta biết điểm dừng.”

Minh Yên sẵn sàng làm tất cả vì Chu Hạo Khiên, nhưng nàng cũng biết liều mạng không phải là thượng sách, song, có những lúc kẻ địch của ta quá giảo hoạt, ta buộc phải dùng đến cách lấy độc trị độc để tính toán.

Thấy Minh Yên kiên quyết như vậy, mặc dù Chu Hạo Khiên vẫn cau mày nhưng không phản đối nữa, có điều vẫn dặn dò: “Quan sát tình hình, tuyệt đối không được coi nhẹ an toàn của bản thân.”

Minh Yên mỉm cười gật đầu, nằm trong lòng Chu Hạo Khiên nghe hắn kể chuyện trên triều đình. Ngoài cửa sổ rực rỡ như gấm, mà bên trong cửa sổ thì êm đềm tựa nước, dòng nước êm đềm chảy qua tim lại khiến lòng người rộn ràng vui tươi, kết thúc mùa xuân này bằng một sắc xuân ngập tràn tình tứ.

Minh Yên không ngủ, sáng sớm đã dậy để mấy nha hoàn hầu hạ rửa mặt trang điểm, nghe bọn họ báo lại tin tức sáng nay. Trong không khí thoang thoảng mùi ngải cứu được đốt, thơm mà không nồng, quyện với hương hoa theo gió thổi tới, nhắc nhở cho ta biết hôm nay đã là Đoan Ngọ.

Hôm qua Minh Yên đã gửi quà tết về Úc phủ như thường lệ cho người ngoài nhìn. Đồng thời, trong ngày hôm qua, Tần Trắc phi và Mục Trắc phi đều phái người đưa túi thơm và túi lưới ngũ thải tới để Minh Yên chọn.

Vì không biết đồ có an toàn không nên nàng quyết không đeo trên người, nhưng để tránh người khác nghi ngờ, Minh Yên vẫn chọn mỗi thứ một cái, sau đó cất trong hộp gấm. Thật ra Minh Yên cũng biết, theo lý, quang minh chính đại đưa túi thêu tới thế này, lại còn biết ai đưa tới thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng đề phòng trường hợp ngoài ý muốn, Minh Yên vẫn phải cẩn thận.

Minh Yên bảo Hồng Tụ chọn mấy cái giữ lại, Hồng Tụ mở to mắt nhìn một lượt rồi chọn hai cái đơn giản nhất, hôm nay nhìn Minh Yên đã ăn vận chỉnh chu nói: “Nếu không mang bất kì cái nào do Mục Trắc phi và Tần Trắc phi đưa tới sợ là sẽ bị người ta nói không phóng khoáng, nhưng mang thì lại không yên tâm, ai biết bên trong có bỏ gì không.” Nói rồi lấy ra một túi thêu, một túi lưới ngũ thải mang lên cho Minh Yên, màu sắc và hoa văn giống hệt cái hai người kia đưa tới.

Minh Yên sửng sốt nhận ra, nhất định là Hồng Tụ thức trắng cả đêm vội vàng thêu và đánh túi lưới ngũ thải giống như đúc, để hôm nay mình có cái để mang trên người không khiến người khác nghi ngờ. Nàng xúc động vô cùng, nắm lấy tay Hồng Tụ nói: “Nha đầu ngốc, không mang cũng không sao mà.”

“Mang lên vẫn tốt hơn, vậy mới chặn được lời ra tiếng vào, hơn nữa trong túi đựng toàn dược liệu an thai, mang trên người cũng yên tâm hơn.” Hồng Tụ buộc túi thêu, thắt túi lưới ngũ thải trên tay cho Minh Yên, xong rồi mới vừa cười vừa nói.

Bạch Hinh nhìn Hồng Tụ, nói: “Làm trong một đêm, chắc không ngủ tí nào đúng không? Ngươi vất vả rồi, hôm nay ngươi cứ ở nhà ngủ bù đi, có đám chúng tôi theo hầu chủ tử dự tiệc rồi.”

Hồng Tụ đồng ý, quả thật cả đêm không ngủ không tỉnh táo nổi.

Minh Yên chuẩn bị xong xuôi, ăn chút điểm tâm, lúc này mới nhìn mấy nha hoàn, nói: “Trưa nay phải thật cẩn thận, làm theo lời ta đã dặn, nhớ rõ chưa?”

Mấy nha hoàn gật đầu, biết ngày hôm nay vô cùng quan trọng, mấy người sốc lại tinh thần, rà soát lại tất cả một lần, xong rồi Minh Yên mới hài lòng gật đầu, dẫn mấy nha hoàn tới viện Thúy Ninh.

Vừa đi qua hoa viên, Minh Yên không ngờ lại đụng mặt Mục Trắc phi, Mục Trắc phi dẫn theo Lâm Ba và Niệm Trân bước nhanh về phía này, trông có vẻ rất vội, hai người bất ngờ thấy đối phương thì đều giật nảy mình.

Minh Yên hành lễ với Mục Trắc phi: “Mẫu phi vội như vậy không biết có chuyện gì?”

Mục Trắc phi nhìn Minh Yên, khi ánh mắt dừng ở túi thêu nàng đeo bên hông thì biến sức, cười nói: “Chuyện là thế này, nhớ hôm qua có nha hoàn qua đưa túi thêu cho con không? Nha hoàn này sơ ý lấy nhầm túi thêu của ta đưa cho con.” Nói rồi chỉ túi thêu Minh Yên đang đeo bên hông: “Chính là cái này, Minh Yên con đừng chê ta nhỏ nhen, ta không tặng cái túi thêu này được, nó là đồ của nhà mẹ đẻ ta đưa tới, không thể cho con.”

Sau đó không màng mọi người kinh ngạc, Mục Trắc phi bước tới tự tay tháo túi thêu của Minh yên xuống, tốc độ nhanh chóng mặt không kịp ngăn cản, rồi để lại một câu: “Ta còn có việc, sẽ đưa một cái đẹp hơn qua cho con.”

Mục Trắc phi nhanh chóng dẫn nha hoàn rời đi, nhìn bóng lưng của ba chủ tớ, Bạch Hinh cau này, hỏi: “Thế này là thế nào? Không nói năng gì đã lấy túi thêu của người ta, cái này…” Bạch Hinh ngừng một thoáng: “Bên trong đựng thảo dược an thai, nếu Mục Trắc phi mở ra xem thì sao?”

Mặc dù Minh Yên không biết suy nghĩ trong đầu Mục Trắc phi, nhưng nàng có thể khẳng định trong túi thêu đưa tới kia có vấn đề. Chẳng lẽ lương tâm của Mục Trắc phi trỗi dậy, hay thật sự chỉ là nha hoàn kia cầm nhầm? Nhìn theo bóng hình vội vàng của Mục Trặc phi, Minh Yên nhất thời không dám khẳng định.

Mới nghĩ có lẽ sẽ không ai to gan dộng tay động chân vào túi thêu, thế nhưng chuyện vừa rồi…

“Liên Song, em lập tức về lấy túi thêu trong hộp gấm mang tới hiệu thuốc, hỏi xem trong đó đựng thứ gì.” Minh Yên thấp giọng, Liên Song gật đầu đi ngay.

Nhớ tới vụ Hồng Đằng La trước đó, sắc mặt Minh Yên sa sầm, nàng hỏi Bạch Hinh: “Tú nương của Hương Chức phường có động thái gì không?”

Bạch Hinh đỡ Minh Yên đi về phía trước, khẽ bẩm: “Không ạ, trông có vẻ không qua lại với ai, không có động thái gì.”

Minh Yên càng nghiêm mặt, có thể tú nương này không biết rõ tình hình, hoặc có thể nàng ta là một người rất khó đối phó, đã nhiều ngày trôi qua vậy rồi mà vẫn không có hành động thì thật sự rất kiên nhẫn. Minh Yên đã hỏi lang trung, dựa theo liều lượng và thời gian sử dụng Hồng Đằng La, nếu hôm nay bị kinh hãi hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, độc tố trong cơ thể mình có thể sẽ kích phát dẫn đến sảy thai. Kẻ đó dùng trăm phương nghìn kế mưu tính nhiều như vậy, không phải để chờ tới ngày hôm nay sao?

Trò hay đều tụ về ngày hôm nay, tết Đoan Ngọ năm nay rộn ràng quá… Minh Yên ngửa đầu nhìn trời, thời khắc này, khuôn mặt cố tình trang điểm nhợt nhạt như phủ một tầng mênh mang, ngày hôm nay phải cẩn thận vô cùng!

Tiệc trưa bày ở viện Thúy Ninh, lúc Minh Yên tới bên trong đã nói cười rôm rả, mọi người có mặt thật sự đầy đủ, ngay cả Linh Ngọc và Linh Tú cũng đến, Tần Trắc phi dẫn theo Đại phu nhân và Thiện tỷ nhi tới, bên Mục Trắc phi thì có Nhị phu nhân và Linh Tú, chia phe rõ ràng.

Thấy Minh Yên đến, ánh mắt mọi người lập tức chuyển sang nàng, hôm nay Minh Yên mặc một bộ áo váy đỏ rực tươi trẻ, chỉ vàng họa hoa sáng lấp lánh, đường thêu trên váy mã diện hết sức công phu, Minh Yên rất ít khi mặc màu sắc diễm lệ như vậy, thế nhưng rực rỡ mấy cũng không che được sắc mặt tái nhợt, bước đi chậm chạp, tất cả đều được mọi người rỉ tai nhau, thật ra Minh Yên còn không được khỏe như này, đây chỉ đang cố gắng gồng mình thôi.

Mỗi người trong phòng có một thái độ khác nhau, lão Vương phi lo lắng nhìn Minh Yên, không cho nàng hành lễ vấn an, kêu hai nha hoàn Bạch Hinh và Tuyết Hủy đỡ nàng ngồi xuống. Sau khi Minh Yên ngồi vững mới nhìn lão Vương phi, nói: “Cảm ơn tổ mẫu quan tâm.”

“Con mang thai ba đứa, tất nhiên vất vả hơn người khác, nói làm cái gì, cứ ngồi đi.” Lão Vương phi vừa cười vừa nói, cứ như chắc chắn rằng sắc mặt Minh Yên không tốt là do mang thai ba.

Minh Yên ngượng ngùng cúi đầu, trong chớp mắt đó liếc nhìn Tần Trắc phi, chỉ thấy Tần Trắc phi vẫn điềm nhiên bình tĩnh như thường, nghe lão Vương phi nói mới cười nói theo: “Mẫu phi nói đúng quá ạ, mang thai một đứa đã rất vất vả rồi, Úc Trắc phi mang thai ba tất nhiên cực khổ hơn người khác, phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, những nghi lễ xã giao này bỏ qua cũng không sao.”

Lão Vương phi cười gật đầu, nói: “Uyển Nghi nói đúng lắm, trưởng bối quan tâm vãn bối cũng là đang tạo phúc cho vãn bối.”

Minh Yên nghe lời này thì mỉm cười trong lòng, biết lão Vương phi nói ẩn ý, nhưng Tần Trắc phi vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không có gì khác thường, còn Mục Trắc phi lại trở nên hoảng hốt. Minh Yên nhớ tới chuyện vừa rồi ở hoa viên, Mục Trắc phi vội vàng lấy lại túi thêu, thái độ vội vàng ấy… Nếu túi thêu kia thật sự có vấn đề, nếu Mục Trắc phi muốn hại mình, thấy mình mang trên người đáng lẽ phải vui mới đúng, chứ không phải là đùng đùng lấy lại. Chẳng lẽ có uẩn khúc gì trong này?

Nhất thời nghĩ không ra đáp án, Minh Yên cảm thấy Mục Trắc phi càng lúc càng kì quái.

Mọi người hầu chuyện lão Vương phi, mặt ai cũng tươi cười, nhìn qua cả phòng vui vẻ hòa thuận, nhưng không biết được mấy người bình tĩnh trước nguy cơ tứ phía này.

Buổi trưa, Vũ Ninh Vương và Chu Hạo Khiên đều không về dùng cơm, Hoàng thượng mở ngự yến trong cung, đây là ân điển cực lớn, lão Vương phi đuổi gã sai vặt truyền lời ra ngoài, cười nói: “Hai người họ không về, chúng ta ăn cơm của chúng ta, bắt đầu thôi.”

Yến tiệc trưa này được bày ở phòng khách, mà ngay ngoài phòng khách chính là vườn hoa, muôn hồng nghìn tía đua nhau khoe sức, vô cùng đẹp mắt. Trong viện dựng đài cao, mời gánh hát đến hát hí khúc, mời nữ tiên sinh tới đọc thơ, mọi người vừa ngồi xuống đã có nha hoàn dâng danh sách vở hát lên đưa cho lão Vương phi.

Hôm nay lão Vương phi rất vui, chọn ngay vở “Đại náo thiên cung”, mọi người cười không thôi, nói lão Vương phi đang muốn cải lão hoàn đồng, không thì sao lại thích xem kịch nam. Lão Vương phi mỉm cười, chỉ nói: “Lớn rồi thích xem cái gì vui vui một tí, không thì đám các con lại thấy nhàm chán.”

“Mẫu phi đang nghĩ cho chúng con, thật ra con cũng rất muốn xem vở “Đại náo thiên cung” này, nhưng co đã là bà bà rồi sao có thể trẻ con được nữa, may mà hôm nay được hưởng phúc của mẫu phi.” Mục Trắc phi như đã lấy lại bình tĩnh, tiếp lời lão Vương phi.

Trong lúc đang nói chuyện, rượu thịt lần lượt được mang lên, để tất cả không phải ngồi tụ vào một chỗ ăn cơm nên đã bố trí mỗi người một bàn nhỏ, như vậy cũng tiện cho việc nói chuyện xem hát kịch. Món ăn mĩ vị hiếm lạ, rượu ngon thơm nồng được đựng trong bát đĩa bình rượu tinh xảo, được dâng lên như nước chảy.

Trên sân khấu cũng bắt đầu diễn hát, tiếng chiêng tiếng trống vang dội, các đào kép mặc đồ hóa trang biểu diễn tưng bừng. Linh Ngọc và Linh Túc xem không rời mắt, ngay cả Thiện tỷ nhi cũng lắc lắc túi nhỏ mang theo trên người cười to, chỉ lên sân khấu không ngừng nói gì đó với Đại phu nhân, Đại phu nhân yêu chiều nhìn nữ nhi dịu dàng giải thích. Minh Yên nhìn cảnh này mà nghĩ thầm, nếu ai cũng biết điểm dừng, sẽ có bao nhiêu người phải ghen tị với cảnh ca hát vui vẻ của hôm nay đây.

Nhưng có những kẻ không biết quý trọng, chỉ hòng mưu toan thứ không thuộc về mình, cuối cùng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, không biết sẽ rơi vào kết cục thế nào.

Tuy xung quanh rất náo nhiệt nhưng Minh Yên vẫn có thể cảm nhận được không khí căng thẳng, ngửi được hơi thở hung hiểm, trong lòng càng cảnh giác.

Hát xong một vở, mọi người khen hay thì theo thông lệ sẽ được thưởng, trông lão Vương phi rất vui, lúc thưởng cũng rất hào phóng, chủ gánh dẫn theo người hát tới tạ ơn, sau đó quay lại biểu diễn tiếp, nhưng mà đã đổi sang kịch nam giọng dài, y y a a rất êm tai.

“Nghe nói hôm nay ngoài sông đào có đua thuyền rồng, tiếc rằng chúng ta không đi xem được.” Tần Trắc phi cười nói với lão Vương phi: “Nhớ lần gần nhất nhìn thấy thuyền rồng đã là chuyện của mười mấy năm trước, chớp mắt cái đã già rồi.”

Lão Vương phi thở dài, nếu là trước kia còn có thể dẫn theo gia quyến, bao hết tửu lầu Lâm Giang để ngắm. Nhưng giờ người già chân đau không muốn di chuyển, nghe Tần Trắc phi nói thì cười: “Bà già như ta không muốn đi, các con thích đi thì đi đi, nhưng không chuẩn bị trước, giờ e rằng không còn chỗ nhìn.”

Phu nhân tiểu thư nội trạch không thể lộ mặt ngoài đường, Minh Yên không hiểu ý đồ của Tần Trắc phi, sao lúc này mới nhắc tới đi xem thuyền rồng, nếu muốn xem thì phải chuẩn bị trước rồi chứ, không biết bà ta định giở trò gì. Nghĩ vậy, nàng ngước mắt nhìn Tần Trắc phi, nghe bà ta cười nói: “Sáng nay con nhận được thiếp mời của Lư phu nhân, bảo là đã bao hết tửu lầu Lâm Giang, mặt tiền cũng rất sạch sẽ, hỏi nhà ta có đi không, con nghĩ ngài thích yên tĩnh tất nhiên không muốn đi, Minh Yên đang mang thai lớn không tiện đi lại, con thì không có tâm trạng, Mục muội muội lại vướng một đống việc nhà, không ai đi được nên con đành từ chối.”

Minh Yên nhíu mày, đột nhiên nhắc tới chuyện này, rốt cuộc Tần Trắc phi định làm gì?