Lâm Ba và Niệm Trân liếc nhìn nhau, hai người đều không cam lòng. Niệm Trân nói: “Chẳng lẽ mấy năm nay của chúng ta đều thành công cốc ạ? Cuối cùng lại mất công làm lời cho Tần Trắc phi?”
“Đúng vậy, mấy năm nay trông Tần Trắc phi hiền lành thật thà là thế, ai ngờ vừa ra tay đã cướp một nửa quyền quản gia của người. Một nửa còn lại, nếu không có Vương gia che chở cũng không giữ được.” Lâm Ba cũng bất mãn phàn nàn.
Mục Trắc phi cũng hơi bực, nhắc tới Tần Trắc phi lại sôi một bụng lửa giận, sắc mặt sa sầm, nhìn Minh Yên lại càng nghi ngờ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta thấy Úc Trắc phi có vẻ không bình thường, ta cũng là người đã từng sinh con.” Nói tới đây, Mục Trắc phi im lặng một lát rồi quay sang nhìn hai nha hoàn của mình: “Mấy ngày tới các ngươi dám sát Tần Trắc phi thật chặt, đừng để bà ta làm chuyện xấu rồi hắt nước bẩn lên chúng ta, truyền lời xuống, sắp tới phải thật cảnh giác cho ta, nếu ai gây phiền phức cho ta, đừng trách ta không nể mặt ông bà của chúng mà đuổi sạch tất cả.”
Nghe Mục Trắc phi nói vậy, Lam Ba và Niệm Trân cũng lo lắng, hỏi: “Chủ tử, ý của người là… Tần Trắc phi đã động tay, cho nên sắc mặt của Úc Trắc phi mới tái nhợt, bước đi chậm chạp như thế?”
“Nhiều ngày rồi không thấy Úc Trắc phi lộ diện, mọi người bàn tán càng lúc càng nhiều, cho nên hôm nay nàng ta mới cố gắng ra vườn đi dạo, chứng minh cho mọi người thấy cái thai trong bùng nàng ta không sao. Nhưng nàng ta đã quên mất, giấu đầu lòi đuôi càng khiến người ta nghi ngờ.” Dạo gần đây phải so chiêu với Tần Trắc phi nên sức chiến đấu, mắt quan sát và khả năng tư duy của Mục Trắc phi được nâng cao lên nhiều, do đó hôm nay mới có được đánh giá cao minh như vậy, còn nếu là trước kia, bà ta sẽ không nghĩ nhiều đến thế.
Mục Trắc phi nói rồi đứng dậy, nhìn hai người: “Lần này không thể khinh thường, chuyện liên quan tới hoàng mệnh, kẻ nào liều mạng xông lên đều buộc phải lui xuống cho ta, tước vị rất quan trọng, nhưng cũng phải giữ được mạng để hưởng.”
Nếu Minh Yên nghe được lời này, e rằng sẽ kinh sợ đến rớt cả cằm xuống đất, mất nửa đời người, kết quả lại phát hiện chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, không cam lòng thật, không phục thật, giận dữ thật, nhưng mà… Đi một bước nhìn một bước, cuộc đời này còn dài, ai có thể nghĩ tới cuối con đường của mình chứ!
Như súng bắn đổi thành đại pháo, Mục Trắc phi có thể phát triển nhanh đến vậy thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Cũng không phải Mục Trắc phi thông minh ra, mà là trải qua phong ba chốn cung đình này, Mục Trắc phi mông lung hốt hoảng, cảm nhận được đã bỏ lỡ một số việc lúc Vương phi vào cửa, nếu lúc ấy Vương gia có can đảm như Chu Hạo Khiên, mình có dũng khí như Úc Minh Yên thì liệu bây giờ kết cục đã khác chăng?
Nhưng suy đoán cũng chỉ vô ích, sở dĩ Hoàng thượng không giết hai người họ là vì tiếc nhân tài, Hoàng thượng coi trọng năng lực của Chu Hạo Khiên nên không nỡ giết hắn, đặc biệt là gần đây Phi Ưng ba mươi sáu kỵ liên tiếp lập chiến công ở biên quan, càng củng cố thêm uy danh cho Chu Hạo Khiên, lúc trước Vương gia văn không được võ chẳng xong, nếu bất chấp tất cả có khi hai người họ đã đi đầu thai rồi, cho nên có một số việc không phải ai cũng đi con đường giống nhau.
Mục Trắc phi nghĩ đến đây thì không khỏi thở dài, đột nhiên thấy thật chán nản bực bội.
*****
“Chủ tử, chúng ta dạo một vòng như vậy, Mục Trắc phi sẽ nghi ngờ thật ạ?” Liên Song cẩn thận hỏi, đỡ Minh Yên ngồi xuống trường kỷ, đúng lúc Bạch Hinh bưng trà đi vào, nghe Liên Song hỏi chuyện bèn nói: “Nghi cũng tốt, không nghi cũng tốt, dù sao chúng ta chỉ diễn ngang qua, nếu Mục Trắc phi nghĩ ra, đó là số mệnh của bà ta, nếu không nghĩ ra, tương lai sau này bị Tần Trắc phi lợi dụng vu oan cũng xứng đáng.” Nói tới đây, Bạch Hinh khẽ cau mày: “Hơn nữa, vẫn chưa biết rốt cuộc là ai đứng ở sau hạ độc thủ đâu đấy, có khi là bà ta cũng không biết chừng, là bà ta thật thì càng tốt, bà ta nhất định sẽ hành động, đừng lo, cứ chờ đi, chậm nhất là mai sẽ có tin tức.”
Minh Yên chỉ cười không nói, Bạch Hinh nói không sai, Liên Song nghe Bạch Hinh giảng giải như vậy cũng lấy lại tinh thần, cười nói: “Đúng vậy, đó là số mệnh của bà ta.”
Ba người đang nói chuyện thì Hồng Tụ vén màn đi vào, trên mặt mang theo nụ cười, đi đến bên Minh Yên cười bẩm: “Mấy ngày nay nô tỳ ra ngoài, quả thật có mấy người đến hỏi thăm, nhưng đều là nha hoàn bà tử làm việc nặng, nhất thời không nhận ra là ai.”
Minh Yên không quan tâm, cười nói: “Ai hỏi không trọng, chỉ cần truyền tin đi là được.”
*****
Tiểu sân nhỏ vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng sự yên tĩnh này lại khiến lòng người hoang mang bấn loạn. Tần Trắc phi dựa người lên cửa sổ, nhíu mày ngẫm nghĩ, giữa mày như có tầng sương mù che phủ, cặp mắt gợn sóng dập dờn.
“Bẩm chủ tử, Úc Trắc phi đã về, chỉ đi quanh hoa viện một vòng không làm gì hết.” Luyện Hoa khẽ thưa, đặt tách trà có hoa văn ‘đấu thải như ý’ lên bàn trên kháng trước mặt Tần Trắc phi.
Tần Trắc phi nghe vậy từ tốn hỏi lại: “Không làm gì hết?”
“Dạ vâng.”
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, qua một hồi lâu, Luyện Hoa mới khẽ nói: “Mấy ngày nay Vô Vi Cư không yên chút nào, Thái y lang trung thay phiên nhau vào, cũng ăn không ít quả hoa hồng, hôm nay Úc Trắc phi còn mặc xiêm y Hương Chức phường đưa tới đi dạo hoa viên, mùi hương trên xiêm y đúng hương của chúng ta, không lầm được.”
Lúc này Tần Trắc phi mới vui vẻ, cười nói: “Tốt lắm, vậy là kế hoạch của chúng ta đã thành công một nửa, chỉ cần chờ tới tết Đoan Ngọ nữa thôi.”
Lượng hương liệu trên xiêm y đã được khống chế, chỉ cần nắm được lượng Hồng Đằng La thì có thể tính chuẩn ngày sảy thai, nghĩ đến đây, Luyện Hoa run lên, lại hỏi: “Vậy bên Mục Trắc phi…”
“Dạo gần đây bà ta thông minh lên rồi, qua mấy lần so chiêu, tuy số lần ta thắng chiếm phần hơn nhưng bà ta cũng không chịu tổn thất gì, nếu muốn vu oan chuyện này lên đầu bà ta thì vẫn cần mưu tính kĩ, không thể vội vàng.” Tần Trắc phi cẩn thận một đời, tới thời điểm này sao chấp nhận tay trắng được.
Dựa theo lệ cũ, đến tết Đoan Ngọ hằng năm, mọi người trong vương phủ đều sẽ tề tụ ở chỗ lão Vương phi, cả ngày tưng bừng là điều tất nhiên khỏi phải bàn, người nhiều hỗn loạn, chỉ cần Úc Trắc phi đi, mình sẽ có cơ hội ra tay. Tần Trắc phi nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm tách trà trở nên trắng bệch, khớp xương hiện rõ, bà ta nhìn Luyện Hoa nói: “Đến hôm đó, để đề phòng bất trắc, em dẫn Đại gia ra ngoài, đừng để nó ở trong phủ, nhỡ chúng ta thất thủ cũng không liên lụy đến nó…”
Luyện Hoa hoảng sợ trong lòng, vội nói: “Chủ tử đừng nói vậy, kế hoạch của chúng ta kín kẽ chu toàn, nhất định sẽ không có việc gì.”
Tần Trắc phi nhìn Luyện Hoa, nha hoàn này đã theo mình nhiều năm cũng không chịu lấy chồng, bà ta nói: “Luyện Hoa, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ta đây cũng chỉ tính đường lui thôi. Mục tiêu lớn nhất của đời ta là có thể cho Hạo Nam một tương lai sáng lạn, mấy năm nay nó tủi thân làm quản sự trong phủ, ta biết nó không cam lòng, nhưng lúc trước ta yếu thế, không thể đối đầu được với Mục Trắc phi, chỉ có thể giúp Hạo Nam che giấu bản thân, hiện giờ chỉ cần nhịn thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ đại công cáo thành, nhi tử của ta cũng không cần phải ở dưới người ta nữa.”
Nhớ trước đây, Chu Hạo Thần có Mục Trắc phi và Vương gia yêu thương hết mực, Chu Hạo Khiên mất mẹ từ sớm nhưng lại được lão Vương gia khi còn sống đối xử cực kỳ tốt, lão Vương phi cũng bảo vệ đủ đường. Còn nhi tử của mình, tuy là trưởng tử nhưng có ai để mắt đến? Không được mọi người quan tâm, mẫu tử bà ta cứ phải vừa sống vừa chịu đựng như vậy.
Mục Trắc phi chỉ là Trắc phi, mình cũng là Trắc phi, dựa vào cái gì mà nhi tử của bà ta được tranh đoạt tước vị còn nhi tử của mình thì không? Nếu lúc trước không có lão Vương phi bảo vệ, có lẽ mình đã bị đuổi khỏi phủ từ lâu, nhớ ngày trước lúc Mục Trắc phi mới vào phủ ngông cuồng kiêu căng, khí thể ép người đó như không để ai vào mắt, bản thân mình cũng chịu không ít khổ từ bà ta.
Con người luôn trưởng thành từ trong gian nan khốn khổ, bà ta học cách bày mưu, học cách ngụy trang, cố gắng hạ sinh được thứ trưởng tử cho Vương gia trước Mục Trắc phi, chỉ cần có danh phận thứ trưởng tử này, nếu sau này Chu Hạo Khiên xảy ra chuyện, ít nhất nhi tử của bà ta cũng có danh phận thứ trưởng tử để tranh đoạt tước vị, trưởng ấu có thứ tự, chỉ cần được vậy thì vẫn nên chuyện.
Mấy năm nay Tần Trắc phi cố ý sống ẩn mình để Mục Trắc phi lơ là cảnh giác, ai biết bà ta ngu ngốc thật sự, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không trừ khử được một Chu Hạo Khiên, nuôi hổ gây họa, nào ngờ hôm nay hắn lại như chim ưng tung cánh, nắm được Phi Ưng lệnh của Chu gia ở trong tay, trở thành mối lo nhất hiện tại.
Đã mấy lần Tần Trắc phi đánh tiếng với Vũ Ninh Vương, đáng lẽ Phi Ưng lệnh phải nằm ở trong tay ông ta, ai ngờ Vũ Ninh Vương lại không có hứng thú với chuyện này, ngoại trừ có vẻ không vui thì cũng không có ý định lấy lại Phi Ưng lệnh, nhiều lúc Tần Trắc phi thật sự không hiểu nổi nam nhân này đang nghĩ cái gì.
Cả một đời tầm thường vô vị, không có công trạng trên chiến trường, con đường làm quan cũng hướng tới yên ổn, không hiểu tại sao ông thân là một đấng nam nhi mà lại chẳng có chút quyết đoán nào, còn không bằng Chu Hạo Khiên… Nghĩ vậy bà ta bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt càng nghiêm lại.
Luyện Hoa nhìn Tần Trắc phi đang thừ người mà khẽ lắc đầu, muốn khuyên điều gì đó lại không mở được miệng, đang định vén màn đi ra thì Vô Song lại bất ngờ vén màn đi tới, dọa nàng ta giật mình, vỗ ngực hỏi: “Nha đầu nhà muội sao đi không có tiếng động gì thế?”
“Luyện Hoa tỷ tỷ, tỷ đừng có vu oan cho ta, ta bước lớn tiếng lắm, tỷ có tâm sự gì nên không nghe thấy à?” Vô Song cười đáp.
“Có chuyện gì thế?” Tần Trắc phi lấy lại tinh thần, hỏi Vô Song.
“Tết Đoan Ngọ nhiều việc, giờ trong nhà lại có người đang mang thai, ý của lão Vương phi muốn tổ chức lớn một chút, huân lá ngải cứu trong viện và treo cả trên cửa, còn phải làm túi thơm, đồ trang sức, choàng tay, vội lắm.” Vô Song bẩm lại, “Lão Vương phi mời người và Mục Trắc phi qua nói chuyện, chắc là muốn bàn bạc chuyện tết Đoan Ngọ, đã sắp đến tháng Năm, nên bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Khóe môi Tần Trắc phi nhếch lên, sao lão Vương phi lại coi trọng Úc Minh Yên đến vậy, đâu thấy Úc Minh Yên và lão Vương phi thân nhau, bình thường cũng không thấy lão Vương phi đứng ra bảo vệ Úc Minh Yên, chỉ có lúc xảy ra chuyện lớn, lão Vương phi sẽ không để Úc Minh Yên phải chịu thiệt thòi. Cùng là Trắc phi nhưng đãi ngộ khác nhau hoàn toàn, lúc trước mình tốn không biết bao công sức lão Vương phi mới hài lòng, dựa vào đâu Úc Minh Yên lại đạt được dễ dàng như vậy?
Cuộc đời này không bao giờ có công bằng, chỉ có tàn ác!
Tần Trắc phi thay y phục rồi qua viện Thúy Ninh.
Mục Trắc phi đã tới, vừa vào cửa đã nghe thấy Mục Trắc phi cười nói: “Mẫu phi nghĩ đúng quá ạ, nhi tức cũng muốn làm lớn, lá ngải cứu dùng trong sáng sớm Đoan Ngọ đã được chuẩn bị xong, lá ngải cần phải phơi khô, cho nên trước đó đã phơi khô ở thôn trang rồi bó thành các bó đưa tới, như vậy chúng ta sẽ bớt chút việc, hương liệu trong túi thơm cũng được chuẩn bị xong, đều mua từ hiệu thuốc tốt nhất, đã được rửa sạch sẽ, phơi khô, sẽ không có mùi lạ. Còn mỗi chuyện làm đồ trang sức và dây đeo ngũ sắc, phủ ta nhiều tú nương, mấy chuyện này dăm ba bữa là làm xong, không cần sốt ruột…”
Tần Trắc phi sững người ở cửa, sắc mặt càng khó coi, Mục Trắc phi thế mà lại chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy rồi, không chừa lại cho mình chút nào, mình mới chỉ đến muộn một bước, công lao đều bị bà ta đoạt mất…
“Làm tốt lắm, năm nay con làm cẩn thận lắm. Ta nhớ có năm Đoan Ngọ hỗn loạn khiến mọi người chê cười không ít, thiếu hết cái này tới cái khác.” Lão Vương phi vui vẻ trêu Mục Trắc phi.
Mục Trắc phi ngượng ngùng nói: “Mẫu phi dạy phải, chính vì có năm phạm không ít lỗi nên năm nay càng phải làm cẩn thận hơn, tính con trước giờ xuề xòa, tật xấu này cần phải sửa đổi thôi.”
Hiếm khi Mục Trắc phi khiêm tốn như vậy, lão Vương phi mỉm cười, đang định nói chuyện thì thấy Tần Trắc phi vén màn đi vào, cười nói: “Con đến đúng lúc lắm, ta cứ nghĩ tính Nhu Gia tùy hứng, Đoan Ngọ năm nay cần con để ý, nào ngờ lúc hỏi tới thì chuyện đã đâu vào đấy, thật là bất ngờ.”
“Mục muội muội vốn thông minh tài trí, không phải không giỏi, chỉ là hơi lười thôi, được năm chăm chỉ, con cũng được nhãn rỗi.” Tần Trắc phi mỉm cười, sau đó quay sang nói với lão Vương phi: “Năm nay khác mọi năm, Úc Trắc phi đang có thái, mọi việc đều phải vô cùng cẩn thận, đặc biệt là chuyện dược liệu ăn uống, không thể để xảy ra vấn đề gì.” Nói tới đây lại quay sang Mục Trắc phi: “Mục muội muội phải chú ý vấn đề này đấy, có muội lo liệu mẫu phi cũng có thể yên tâm.”
Mục Trắc phi thầm cắn môi, con hồ ly tinh này, một câu đã đẩy chuyện dược liệu ăn uống sang cho mình, không thể để bà ta đắc ý vậy được!
Tần Trắc phi đúng là cáo già xảo quyệt, ở tình thế như vậy mà có thể lập tức lật ngược ván cờ, phải biết rằng chỉ cần Mục Trắc phi nhận việc này, đến lúc đó chẳng khó để động tay vào đồ ăn và dược liệu. Mục Trắc phi nghĩ tới điểm này mà trong lòng bùng lửa giận.
Lão Vương phi như không nhìn ra sóng gió tranh đấu giữa hai người, chỉ bưng chén trà lên uống, thần thái nhàn nhã, sắc mặt vui vẻ.
Mục Trắc phi nhìn Tần Trắc phi, cười nói: “Tần tỷ tỷ nói đúng, hiện giờ hai ta đang cùng quán xuyến công việc trong vương phủ, một mình ta vội không hết việc, mẫu phi cũng đã nói, có năm ta mắc không ít lỗi, năm nay cũng không thể để mất thể diện trước đám hậu bối được, thế nên ta vẫn muốn nhờ Tần tỷ tỷ giúp đỡ, không thì mẫu phi đã không phiền Tần tỷ tỷ giúp ta quản gia, mà nói ra cũng do ta không được việc, đến tuổi này rồi vẫn không biết tiến bộ, Tần tỷ tỷ đừng chê cười ta đấy.”
Tần Trắc phi sửng sốt, chén trà trong tay rung rung, nhướng mày một cái, như thể không ngờ Mục Trắc phi lại nói vậy, ai cũng biết bà ta rất kiêu ngạo, đánh chết cũng không chịu cúi đầu, hôm nay quá khác thường.
Bà ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy Mục Trắc phi nói tiếp: “Mẫu phi, Tần tỷ tỷ làm gì cũng chu đáo cẩn thận, lại rất có lòng, hơn con không biết bao nhiêu lần, mấy việc ban đầu con vẫn có thể làm tốt, còn những việc sau thì giao cho Tần tỷ tỷ đi ạ. Yến hội trong tết Đoan Ngọ này, túi thơm này, đều là việc cầu kì, vẫn nên giao Tần tỷ tỷ thôi, con đi theo hỗ trợ Tần tỷ tỷ là được rồi, tiện thể học hỏi luôn, không thì lão nhân gia người lại nghĩ con lười biếng, hôm nay con chăm chỉ rồi, người không được hủy đi cơ hội của con.”
Lão Vương phi cười ha ha, nói: “Con đúng là cái đồ được đằng chân lân đằng đầu, rõ ràng là lười chảy thây mà còn lý do lý chấu, được rồi, để con không than ta ác với con, việc hôm nay cứ quyết định vậy đi.” Nói rồi nhìn Tần Trắc phi: “Uyển Nghi à, việc này phải phiền con bận lòng rồi, nay đã khác xưa, danh tiếng vương phủ ta đang lên, chúng ta phải cẩn thận.”
Tần Trắc phi nghe đến đó đành phải đứng dậy, gượng cười đáp: “Nhi tức sẽ cố gắng, chỉ là Mục muội muội quản gia nhiều năm, vẫn cần muội ấy giúp con một tay.”
Lão Vương phi nhìn hai người, ánh mắt lóe sáng, ngay sau đó cười nói: “Được, Nhu Gia cũng không thể phủi tay mặc kệ, hai con cứ bàn bạc với nhau đi.”
Chỉ với một câu của lão Vương phi, Tần Trắc phi vốn muốn kéo Mục Trắc phi vào giờ lại thành ra tự vác đá đập vào chân mình, đành từ bỏ kế hoạch ban đầu. Mình chuẩn bị cùng Mục Trắc phi, xảy ra chuyện gì thì khó thoát khỏi liên đới. Nghĩ đến đây, Tần Trắc phi liếc nhìn Mục Trắc phi, thấy bà ta nhàn cúi đầu uống trà thì càng tức giận, hình như hôm nay không có chuyện gì được vừa ý, trong lòng lại bực bội.
Lão Vương phi hỏi hai người một số chuyện xong giải tán. Tiền ma ma bóp vai cho lão Vương phi, khẽ hỏi: “Lão Vương phi, người thấy ai trong hai vị này đáng nghi hơn?”
Lão Vương phi hừ lạnh một tiếng, nói: “Hiện giờ ai cũng giả vờ giả vịt hết, nhưng Mục Trắc phi có tiến bộ thật, làm việc đã biết dùng tới cái đầu. Chỉ là Uyển Nghi… Là loại người như vậy ư?”
Tiền ma ma không dám đáp lời, nhưng vẫn nói: “Chứng cứ của Úc Trắc phi chính xác, lão nô cũng đã điều tra, trong hương kia quả thật có Hồng Đằng La.”
Lão Vương phi hừ lạnh một tiếng, khép hai mắt lại, lửa giận hiện lên giữa hai mày càng lớn, rất lâu sau mới hạ giọng, nói: “Vậy càng tốt, có lẽ theo đầu mối này sẽ bắt được kẻ ẩn mình hạ độc thủ năm đó, đừng sốt ruột, mạng của Thải Nguyệt, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nó.”
Nhắc tới tiên Vương phi, Tiền ma ma buồn bã nói: “Đã nhiều năm rồi mà một chút tin tức cũng không có, hiện giờ Úc Trắc phi mang thai, kẻ đó lại không nhịn được ra tay, chúng ta nhân cơ hội này điều tra ngọn nguồn.”
Lão Vương phi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, nhìn Tiền ma ma nói: “Chú ý bên Minh Yên, ban ngày ít đến thôi, chúng ta tốt với nó chưa chắc đã là chuyện tốt, có gì vẫn nên đợi khi trời tối bí mật gặp như trước thì hơn, cũng không cần phái tiểu nha hoàn thân cận đi truyền tin. Triều đình rung chuyển liên tục, trong vương phủ cũng nổi gió bão, cẩn thận một chút.”
Tiền ma ma nhìn lão Vương phi đã lớn tuổi còn phải nhọc lòng những việc này mà đau lòng, lót gối mềm cho lão Vương phi xong mới nhỏ giọng: “Lão nô biết rồi, người cứ yên tâm. Úc Trắc phi vào cung mà vẫn bình yên vô sự, huống chi hiện giờ đã biết có người muốn mưu hại nàng ấy, tất nhiên sẽ cẩn thận hết mực, chúng ta cũng chú ý nhiều một chút, chắc chắn mẫu tử bình an. Đến lúc đó hạ sinh tiểu Thế tử, Hoàng thượng hạ chỉ sắc phong thì ván đã đóng thuyền, nhẫn nhịn mấy năm nay giờ nhịn thêm hai tháng nữa thôi, người phải giữ gìn sức khỏe thì mới có thể nhìn được chắt trai chứ ạ.”
Lão Vương phi nghe đến câu cuối thì bật cười, lại thở dài một hơi: “Không biết lão lang trung kia có đáng tin không, ông ta nói là hai nữ một nam, không biết có thật không nữa…”
Nữ tử mang thai hơn bốn tháng, lang trung có kinh nghiệm đều có thể bắt mạch biết trong bụng là nam hay nữ, nhưng trường hợp của Minh Yên khá đặc biệt, là thai ba nên ai cũng không dám khẳng định chắc chắn. Người ngoài cho rằng sức khỏe của Minh Yên có vấn đề nên mới thường xuyên gọi lang trung tới, nhưng không biết thật ra lão Vương phi đang nóng lòng muốn biết trong bụng là nam hay nữ. Lão Vương phi không phân biệt đối xử, nhưng để kết thúc cục diện phức tạp trước mắt này tất nhiên bà hy vọng hài tử trong bụng là hai nữ một nam như Hoàng thượng nói, danh phận đã định, chuyện đã rồi thì cũng khó mà dậy sóng.
Tiền ma ma không dám trả lời, chuyện như vậy ai dám khẳng định, nhìn lão Vương phi nhắm mắt ngủ, lúc này bà ấy mới nhẹ nhàng đi ra, gọi nha hoàn thiếp thân tới dặn dò mấy câu, nha hoàn kia lập tức ra khỏi viện Thúy Ninh, đi thẳng tới Vô Vi Cư…
*****
Mục Trắc phi rất tức giận, hiện giờ Tần Trắc phi có thể bình tĩnh chèn ép bà ta trước mặt lão Vương phi, nếu bà ta không phản kháng thì xong đời thật luôn. Đang lúc bực bội thì Lâm Ba đi đến, thì thầm mấy câu vào tai Mục Trắc phi.
Mục Trắc phi bật dậy, hỏi: “Nương và Đại tẩu của ta tới à? Lúc này tới gây chuyện gì nữa! Mau mời vào.”
Mục Trắc phi cau mày, biết họ lại đến nói mấy chuyện hay nói, nhưng hiện tại… Bà ta thở dài một hơi, làm người sao mà khó thế? Nhà mẹ đẻ và nhà chồng, tình yêu và lợi ích đều khiến người ta đau đầu, cuộc sống này thật là khó khăn. Bà ta xoa xoa trán, vực dậy tinh thần chuẩn bị ứng đối, tự hỏi không biết lần này họ lại muốn làm gì đây.