Tuyên Đế đánh cược với phu thê Chu Hạo Khiên, chưa được mấy ngày mà toàn Kinh thành không ai nào không biết, nhất thời hai người bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Sau khi mọi người của vương phủ biết tin thì có thái độ khác nhau, vì miệng vàng lời ngọc hứa hẹn nên bất kể ai cũng không thể tùy tiện thay đổi, nếu Minh Yên sinh hai nữ một nam thật, nam hài kia sẽ được phong làm Vương Thế tử, vậy thì Chu Hạo Khiên kế thừa tước vị là chuyện ván đã đóng thuyền không cần bàn cãi. Kế sách hiện thời, chỉ có khiến đứa trẻ này không được hạ sinh!
Thời gian cứ thế trôi, Minh Yên cũng cảm nhận được mùi vị bất an trong không khí, thật ra trong lòng nàng cũng hiểu, lời của Hoàng thượng đã khiến không ít người mất bình tĩnh, vốn dĩ họ không vội diệt trừ hài tử trong bụng Minh Yên, đợi sinh ra cũng có cơ hội, nhưng bây giờ không đợi được nữa, nếu sinh hai nữ một nam thật, một khi danh phận Vương Thế tử được quyết định vậy thì đã chậm rồi.
Mới một tháng ngắn ngủi, Minh Yên đã gặp chuyện bất ngờ mấy lần, đa số xảy ra khi tới vấn an lão Vương phi hoặc trên đường về, những chuyện bất ngờ được bày bố khéo léo vô cùng, rất khó bắt được nhược điểm và chứng cứ, nhiều lần gặp bất trắc, lão Vương phi có chút tức giận, bà ấy nói với Minh Yên không cần đến thỉnh an mỗi ngày nữa, miễn cho Minh Yên đi thỉnh an, Vô Vi Cư lại chẳng thể hắt nước tới, không hề có cơ hội nào để tạo ra sự cố cho Minh Yên.
Thời tiết dần nóng lên, áo kép đổi sang áo mỏng, lúc này vừa mới chuyển mùa, Hương Chức phường đã đưa xiêm y mùa xuân đang thịnh hành nhất năm nay tới. Lần trước Minh Yên mặc xiêm y của Hương Chức phường tiến cung một chuyến, quả thực Hương Chức phường ăn nên làm ra hẳn. Có nữ nhân nào không thích chưng diện chứ? Dù Minh Yên cầu kì chuyện váy áo cũng phải vừa lòng, Hương Chức phường phát đạt bận không hết việc nên đã tuyển thêm hơn mười tú nương, một tháng chưởng quỹ quyết toán một lần, mà mỗi lần đều tươi cười rạng rỡ.
Lần này chưởng quỹ đích thân dẫn người đưa xiêm y tới, tiện thể hồi bẩm với Minh Yên luôn, vì nhiều người làm, diện tích hơi nhỏ, vừa hay cửa hàng bên cạnh đóng cửa bỏ không, muốn hỏi xem có thể mua đứt cửa hàng đó không để khỏi chật chội như này nữa.
Minh Yên nhìn sổ sách, quả thật việc làm ăn khấm khá hơn nhiều, người làm cũng tăng không ít, diện tích có hơi chật nên đã đồng ý ngay. Chỉ là dặn chưởng quỹ phải thương lượng chuyện giá cả với người ta, không thể ỷ thế hiếp người, sau đó mới cho hắn lui.
Sau khi chưởng quỹ đi, Minh Yên mới ra ngoài, lập tức thấy mấy nha hoàn đang sắp xếp xiêm y chưởng quỹ mang đến, Minh Yên vừa bước tới đã ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, hương thơm rất nhẹ lại như thấm vào lòng người. Minh yên không thích hương quá nồng, người của Hương Chức phường rất rõ, nàng không khỏi mỉm cười.
Minh Yên nhìn Bạch Hinh, nói: “Hôm nào tỷ tới Hương Chức phường hỏi xem đây là hương gì, mua một ít để ở trong phòng, ta rất thích mùi thơm này.”
Bạch Hinh cười đáp: “Vâng, nô tỳ ngửi mùi hương này cũng thấy rất dễ chịu, ngay đến cả vương phủ chúng ta cũng không có loại hương nhẹ nhàng mà thơm lâu như này.”
“Đúng vậy đó, hương này thật sự đặc biệt, khi nào mua về xin chủ tử ban cho chúng nô tỳ một ít ạ.” Liên Song mỉm cười nói, tâm trạng rất tốt, mấy ngày nay ít chuyện nguy hiểm xảy ra, tất nhiên phải vui rồi.
Minh Yên cười đáp, dặn Bạch Hinh mua nhiều chút rồi chia cho mọi người trong viện một phần, nàng cũng không bận tâm chút tiền ấy, Bạch Hinh cười nói: “Chủ tử thật sự quá tốt, mai mọi người sẽ vui lắm đây.”
Váy áo Hương Chức phường đưa tới quả thật xuất sắc, màu sắc rực rỡ mà không tục, đẹp mà không diêm dúa, Minh Yên rất thích, ra lệnh: “Những y phục này cứ làm như trước đây, giặt qua một lần rồi cất trong tủ, bỏ thêm hoa khô của chúng ta cho thơm.”
Mọi người đều biết Minh Yên có thói quen này, giờ nghe nàng dặn thì lập tức thưa vâng, mấy người Liên Song và Tuyết Hủy tự ôm y phục mang đi giặt. Minh Yên thích sạch sẽ, không bao giờ manh y phục đến phòng giặt hồ ở trong phủ giặt, tất cả đều được mấy nha hoàn trong Vô Vi Cư giặt riêng.
Nhóm nha hoàn đều đã đi làm việc, Minh Yên ngả người xuống cái sạp ở gian trong, dựa lên đệm mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, thời tiết nắng nóng, cách ngày lâm bồn cũng không còn xa, nàng chợt nghĩ tới đứa nhỏ của Cửu di nương, Bát muội muội của mình, đúng là một đứa trẻ đáng yêu, không biết ba hài tử trong bụng mình có đáng yêu vậy không, và rồi nàng cứ thế ngẩn ngơ nghĩ.
Qua tết, Dương ca nhi phải về quê tham gia thi huyện, thi huyện được tổ chức vào tháng Hai mỗi năm, thi liên tiếp năm vòng, sau đó lại thi phủ ba vòng liên tiếp vào tháng Bốn, không có gì bất ngờ khi cậu đạt được tư cách đồng sinh. Lại nói với cái tuổi này của Dương ca nhi, giờ mới đỗ được đồng sinh là quá muộn, nhưng thành tích rất đáng mừng, đứng đầu bảng, Minh Yên rất vui, ngay cả Úc Duy Chương cũng vui không ngớt. Úc Dương thành là tú tài, cũng được coi là người có học, qua năm sau sẽ tham gia thi Hương, sau khi đỗ cử nhân thì có thể tham gia thi Đình tổ chức ba năm một lần, dù không thể đỗ Trạng nguyên, dù chỉ đỗ truyền lư[1], Minh Yên cũng rất mừng.
[1] Truyền lư: phép đời khoa cử thi đình xong, sáng sớm xướng danh các người đỗ gọi là truyền lư.
Tính thời gian, Dương ca nhi cũng sắp về rồi, Minh Yên cong môi, lần này trở về, Dương ca nhi không còn là người vô danh tiểu tốt, người đứng đầu thi viện một năm mới được một người, cũng coi như có chút danh tiếng, không uổng phí công sức theo học ở thư viện Duyệt Vi, nhớ tới chuyện học này, Minh Yên không khỏi thở dài, lúc trước nhờ Chung Dực giúp đỡ, Úc Dương mới được vào thư viện Duyệt Vi, Chung Dực… sao cứ dây dưa mãi không dứt.
Minh Yên vừa chợp mắt đã cảm giác có gì đó cọ trên mặt mình, vừa mở mắt thì lập tức thấy cặp mắt đen láy của Chu Hạo Khiên, nàng cười nói: “Vừa mới ngủ chàng đã đến làm phiền.” Nói rồi ngồi dậy, Chu Hạo Khiên lấy đệm mềm lót sau lưng nàng, đưa tay gạt những lọn tóc rối cho nàng, nói: “Có chuyện muốn kể với nàng, thể nào nàng cũng vui.”
Minh Yên nghe vậy cười nói: “Tin tốt gì à? Hay là chàng lại thăng chức?” Minh Yên lắc đầu, còn trẻ vậy đã ngồi vào vị trí Chỉ huy sứ Chính Tam phẩm, không thể tham lam, bây giờ Chung Dực cũng mới là quan Chính Tam phẩm, nhưng Chung Dực bước vào quan trường sớm hơn Chu Hạo Khiên, cho nên hắn phải khiêm tốn, khiêm tốn hơn nữa!
Chu Hạo Khiên đang định kể, Bạch Hinh bất ngờ xông vào, sắc mặt rất khó coi, cầm xiêm y Hương Chức phường đưa tới hồi sáng, thấy Chu Hạo Khiên đang ở đây thì sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần hành lễ với hai người. Minh Yên cười hỏi: “Tỷ sao thế? Có chuyện gì à?”
Bạch Hinh lấy lại bình tĩnh, xong rồi mới thưa: “Y phục này có vấn đề, suýt chút nữa chúng ta mắc mưu rồi.”
Minh Yên ngạc nhiên. Sao có thể chứ? Hương Chức phường là sản nghiệp của Minh Yên, sẽ có vấn đề gì chứ? Nghĩ vậy nàng không khỏi nhíu này, nói: “Có vấn đề gì?”
Không đợi Bạch Hinh nói, sắc mặt Chu Hạo Khiên đã sầm xuống, nhíu mày hỏi Bạch Hinh: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Sắc mặt Bạch Hinh cũng không khá hơn, thưa: “Sáng nay Hương Chức phường đưa tới một rương y phục mùa xuân mới làm, trong y phục có hương thơm thoang thoảng, chủ tử rất thích nên đã sai nô tỳ tới Hương Chức phường hỏi xem là loại hương gì, nô tỳ lập tức đi, từ Hương Chức phường biết được đây là hương do một vị tú nương nghiên cứu chế ra, tình cờ bị quản sự phát hiện, cảm thấy rất thơm nên đã mua lại công thức từ tay nàng ta, sau khi may xong y phục sẽ cho xông hương rồi gởi đi, chỗ y phục đưa tới cho chủ tử lần này cũng được xông loại hương này.”
Bạch Hinh nói một hồi, Minh Yên vẫn không nghe ra có vấn đề gì, ngước mắt nhìn Bạch Hinh, hỏi: “Ý tỷ là loại hương này có vấn đề?”
Bạch Hinh gật đầu, đáp: “Chỉ mình hương này thì không có vấn đề gì, cũng không hại đến người, nguyên liệu trong đó cũng rất tốt, không ảnh hưởng tới thai phụ, không phải mấy thứ như xạ hương gì đó.”
“Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?” Chu Hạo Khiên mất kiên nhẫn, chỉ cần nghĩ tới có người muốn hại Minh Yên là hắn lại tức giận.
“Sau khi nô tỳ có được hương, biết hương này vô cùng phức tạp, nếu chỉ cần tăng thêm bất kì một hương liệu nào cũng có thể dẫn tới sảy thai, vì thế đã đặc biệt tới hiệu thuốc hỏi, để lang trung phân tích. Tới ba hiệu, lang trung đều nói không sao thì nô tỳ mới yên tâm, cuối cùng có một vị lang trung, vô tình nói ra một câu, ông ấy nói hương này vô cùng tốt, không hề hại người, cũng không ảnh hưởng tới thai phụ, nhưng có một điều, trong hương này có một lại hương liệu hiếm có, chỉ mọc trên vách núi ở Nam Hải, tên là Hồng Đằng La gì đó, loại thực vật này chỉ mọc trên vách núi, cả cây tỏa ra mùi thơm đặc biệt, vì số lượng ít nên rất quý, loại hương liệu này cũng không có độc tính gì, còn có tác dụng dưỡng nhan đẹp da, nhưng không thể dùng với một thứ khác, đó chính là quả hoa hồng mà dạo gần đây chủ tử thường ăn, chỉ cần hai thứ này gặp nhau sẽ dẫn tới sảy thai.”
(Lời tác giả: quả hoa hồng là một loại táo)
Minh Yên có hơi mất bình tĩnh, bày kế hay lắm, thủ đoạn như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được. Còn Chu Hạo Khiên thì bật dậy muốn đi ra ngoài, khắp người bừng bừng lửa giận, Minh Yên giữ chặt hắn lại, hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”
“Hương Chức phường.” Mặt Chu Hạo Khiên đã trầm như nước, đen như mực. Sao chuyện này có thể không điều tra rõ ràng chứ? Biết Vô Vi Cư tường đồng vách sát, thế nhưng lại bày ra thủ đoạn này, nếu Bạch Hinh không cẩn thận e rằng đã rơi vào bẫy rồi, sao hắn không bực cho được? Không giận cho được?
Minh Yên kéo Chu Hạo Khiên lại rồi mới nói: “Chàng cuống cái gì? Chúng ta phải ngẫm kĩ chuyện này đã, giờ chàng tới Hương Chức phường e là sẽ rút dây động rừng, tạm thời đừng manh động, chàng bắt được bọn lâu la thì có ích gì, quan trọng nhất phải bắt được kẻ cầm đầu phía sau kìa.”
Không phải Chu Hạo Khiên không biết điều này mà là nhất thời giận quá, chỉ cần liên quan đến Minh Yên, rất ít chuyện có thể khiến hắn bình tĩnh.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Minh Yên, ra lệnh cho Bạch Hinh: “Đốt hết y phục Hương Chức phường đưa tới cho ta, không được giữ lại món nào cả.”
Minh Yên sầm mặt, vội can ngăn: “Đừng sốt ruột, Bạch Hinh mang y phục đi giặt hai lần, cố gắng giặt hết mùi hương trên đó đi.”
Bạch Hinh vội đáp, lui ra làm việc theo lệnh của Minh Yên. Trong phòng yên tĩnh trở lại, Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, cười nói: “Sao chàng lại hấp tấp vậy, hôm nay ta không ăn quả hoa hồng, cũng không mặc chỗ y phục đó, không sao, đừng sốt ruột.”
Chu Hạo Khiên xanh mặt, nhìn Minh Yên, nói: “Đã được bảy tháng, còn hai ba tháng nữa là sinh rồi, sao có thể không sốt ruột chứ? Những người này điên thật rồi, thủ đoạn như vậy cũng nghĩ ra được. Hương thẩm thấu qua da, kết hợp với quả hoa hồng có thể khiến nàng sảy thai, những nữ nhân này đúng là không yên tĩnh chút nào, thủ đoạn độc ác khiến người ta không hề nghĩ tới cũng nghĩ ra được thì còn cái gì họ không dám làm?”
“Nếu đã vậy, chúng ta hãy dụ rắn ra khỏi hang, có khi sẽ túm được kẻ đứng sau giật dây đấy.” Lúc này sắc mặt của Minh Yên cũng trở nên nghiêm túc, hài tử trong bụng như tính mạng của bọn họ, nếu ai dám động vào sẽ phải trả cái giá thật đắt.
“Nàng định làm gì?” Cuối cùng Chu Hạo Khiên cũng bình tĩnh được chút, nghe thấy lời Minh Yên nói thì dần lấy lại lí trí, nhìn sắc mặt Minh Yên dường như nàng đã nghĩ ra chủ ý hay gì đó, lập tức hỏi.
“Kẻ duy nhất muốn tính mạng hài tử của chúng ta chỉ có Đại phòng và Nhị phòng, trước mắt quan sát thấy Mục Trắc phi kém thông minh hơn Tần Trắc phi, bà ta sẽ không nghĩ ra thủ đoạn như vậy, Tần Trắc phi là người thâm sâu khó lường, rất có thể là bà ta. Nhưng dạo này Mục Trắc phi rất hay gặp người nhà mẹ đẻ, không thể loại trừ đây là kế của Mục gia, cho nên bây giờ khẳng định rốt cuộc là ai, ta vẫn chưa dám chắc.” Minh Yên từ tốn nói, trong mắt ánh lên tia sáng, sâu thẳm trong đôi mắt ẩn hiện ý cười.
“Người của Mục gia lại có quan hệ mật thiết với Túc Thân Vương, tuy ngoài mặt không thể hiện nhưng thuộc hạ La Bình của Mục Trắc phi lại là một nhân vật khả nghi, tin tức đều được truyền qua người này, có mấy lần còn thấy La Bình ra vào phủ Túc Thân Vương.” Chu Hạo Khiên bình tĩnh nói.
Minh Yên rùng mình, nếu gia tộc Mục thị có ước định gì với Túc Thân Vương thật, trong lòng Minh Yên lạnh băng, nàng quả quyết: “Nếu đúng là vậy thì không thể nương tay, trước đó ta không muốn đối địch với Mục Trắc phi vì cảm thấy bà ta không uy hiếp được ta, nhưng giờ xem ra ta quá thiển cận rồi, thế nhưng quên mất sau lưng Mục Trắc phi còn có gia tộc Mục thị, mà người của gia tộc Mục thị sao có thể trơ mắt nhìn tước vị thuộc về chàng?”
Chu Hạo Khiên gật đầu, nói: “Bọn họ đã uy hiếp tới tính mạng của hài tử, quyết không thể nương tay.”
Minh Yên nghe vậy bèn thì thầm vào tai Chu Hạo Khiên. Chu Hạo Khiên lập tức nở nụ cười, nói: “Được, cứ làm như nàng nói, nhưng nàng phải cẩn thận đấy, ta không thể ở bên bảo vệ nàng mỗi ngày được, cũng không được coi thường bên Tần Trắc phi, khi chưa túm được hung thủ thật sự, tuyệt đối không thể mất cảnh giác.”
Sau khi Chu Hạo Khiên bàn bạc thỏa đáng với Minh Yên rồi đứng dậy rời đi, Minh Yên suy ngẫm lại chuyện này một lần nữa, sau đó gọi mấy nha hoàn vào, nhìn sắc mặt tất cả đều căng thẳng, Minh Yên lập tức biết Bạch Hinh đã kể chuyện này với họ, cho nên vừa vào cửa đã thấy sắc mặt ai nấy đều không vui.
Minh Yên nhìn mấy người họ, cười nói: “Chuyện như hôm nay khó mà đề phòng, các người không cần cả giận mất khôn, người ta đã khiêu khích, vậy chúng ta cũng không thể để người ta coi thường, cho nên chỉ khi đánh bại được kẻ địch thì mới bảo vệ được tôn nghiêm của mình, hiểu chưa?”
Mấy nha hoàn gật đầu, mắt Liên Song đỏ hồng, cắn răng nói: “Vốn tưởng Vô Vi Cư nghiêm mật như vậy, chúng ta chỉ cần không ra khỏi thì không sao, ai ngờ còn xảy ra chuyện này, chúng ta đã chủ quan rồi.”
“Chính vì Vô Vi Cư tường đồng vách sắt, chúng ta lại không hay ra ngoài, thế nên họ mới chó cùng rứt giậu, bất chấp thủ đoạn.” Hồng Tụ nghiến răng nói. Thiên Hương không tiện đi lại, hiện đang giúp đỡ trượng phu quản lí cửa hàng cho Minh Yên, hoặc thỉnh thoảng sẽ đến điền trang xem, cuộc sống rất ổn định.
Dù sao cũng què một chân, vào làm trong Vương phủ sẽ khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, Minh Yên không muốn nàng ấy tủi thân, chỉ bảo nàng ấy một thàng mang sổ sách tới một lần, bình thường không có việc gì lớn thì không để nàng ấy tới, Thiên Hương cũng hiểu tấm lòng của Minh Yên, rất là cảm kích, cũng ít đi lại.
Tuyết Hủy và Ký Dung đều là người trưởng thành, lúc này nhìn Minh Yên, Tuyết Hủy bèn mở lời trước: “Chắc chủ tử đã có tính toán, người nói đi, chúng nô tỳ sẽ hết lòng vì người, cơn giận này không xả ra là không được.”
Nhìn ý chí chiến đấu sục sôi của các nha hoàn, Minh Yên vui mừng vô cùng, cười nói: “Địch không ở ngoài sáng nên việc đầu tiên phải làm ra tung mồi, xem ai mới là kẻ đứng sau giở trò.” Nói tới đây Minh Yên nhìn Bạch Hinh: “Loại hương này do tỷ điều tra ra, vậy tỷ làm cho ta loại hương giống y hệt vậy đi, nhưng chúng ta sẽ không dùng Hồng Đằng La gì đó, chỉ cần có mùi gần giống loại hương này là được.”
Bạch Hinh lập tức gật đầu thưa, Minh Yên dặn thêm: “Tỷ bí mật gặp chưởng quầy của Hương Chức phường, bắt ông ta cho tỷ một lời giải thích rõ ràng về hương này, tỷ phái người theo dõi tú nương kia cho ta, cả ngày lẫn đêm, theo dõi tất cả người nhà của tú nương này nữa, xem có người nào tiếp xúc với họ không, bất kể là ai cũng phải điều tra. Có thể có thứ quý hiếm như Hồng Đằng La này thì sao còn làm một tú nương, chắc chắn có chỗ khác thường.”
“Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.” Bạch Hinh gật đầu đáp.
Lúc này, Minh Yên nhìn sang Ký Dung, nói: “Rau dưa và trái cây của Vô Vi Cư xưa nay đều do tỷ trông coi, mấy ngày tới mua nhiều quả hoa hồng một chút, người khác hỏi thì cứ bảo gần đây ta ăn uống không ngon miệng, không thích ăn cái khác, chỉ thích ăn mỗi quả này.”
Ký Dung không thích hỏi lý do, chỉ biết vùi đầu đi làm, Minh Yên nói thế nào nàng ấy làm thế đó, nghe lệnh rồi thưa vâng.
Tiếp đó, Minh Yên nhìn Liên Song và Hồng Tụ, hai mày nhíu lại rồi mới nói: “Hồng Tụ ít lộ mặt, mọi người không biết nhiều về tỷ, những ngày tới tỷ không cần đi ra ngoài, nếu có người hỏi thăm chuyện trong Vô Vi Cư, tỷ cứ nói gần đây ta thường mệt mỏi, không có tinh thần, còn lại đừng nhiều lời.”
Hồng Tụ mỉm cười thưa: “Nô tỳ rất ít lộ mặt, lúc ra ngoài cũng tỏ vẻ hiền lành thật thà, nói gì người ta cũng sẽ tin đôi phần.”
Minh Yên cười, đúng là vậy, sau đó nhìn Liên Song, nói: “Mấy ngày tới em thường xuyên đến chỗ Mục Trắc phi và Tần Trắc phi xin thuốc an thai, thuốc trong phủ đều phải báo lại, lúc em đi đừng nói nhiều lời, chỉ bảo là để phòng nguy cấp.”
Liên Song thưa vâng, Minh Yên vẫy vẫy tay cho mấy nha hoàn đi làm việc, đôi khi làm ngược lại thành ra lại không được, mình làm theo, người ta mới tưởng đó là thật, con người kỳ quái vậy đấy.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Vô Vi Cư tường đồng vách sắt giờ lại càng nghiêm mật, không chỉ trong chuyện ăn uống phải qua nhiều lớp kiểm tra mà người ngoài cũng khó có thể bước vào một bước, mà dạo gần đây số lần lang trung tới rất thường xuyên, ngay cả ngự y trong cung cũng tới vài lần, đột nhiên bầu không khí trong vương phủ cũng căng thẳng theo.
Cảnh xuân đã đến, cây lá xanh tươi, muôn hồng nghìn tía đung đưa trên cành, Minh Yên nhiều ngày không thấy mặt đang vịn tay Liên Song bước chầm chậm trong hoa viên, dù ở xa cũng thấy được sắc mặt Minh Yên hơi tái nhợt, bước đi hết sức nhẹ nhàng, Liên Song ở bên thì càng chầm chậm giống chủ, tuy nhìn lướt qua giống hằng ngày, nhưng nhìn kỹ lại nhận ra hai người vô cùng cẩn thận. Xiêm y mà Minh Yên đang mặc là xuân sam Hương Chức phường đưa tới mấy ngày trước, từ xa nhìn lại thấy một bóng người yểu điệu, mà kiểu váy năm nay lại đặc biệt rộng, theo bước đi làn váy bay bay trông càng yêu kiều xinh đẹp.
Mục Trắc phi đang ngắm hoa trong đình ở cách đó không xa, theo hầu bên cạnh chính là đại nha hoàn Lâm Ba và Niệm Trân của bà ta. Mục Trắc phi nhìn theo bóng dáng của Minh Yên, thấp giọng hỏi: “Nghe nói dạo này Úc Trắc phi cho gọi lang trung nhiều hơn hẳn lúc trước, các ngươi nói xem có phải nàng ta có vấn đề gì không?”
Lâm Ba thưa: “Nào ai biết ạ, trong vương phủ thiếu gì lời đồn, ngay cả lão Vương phi cũng phái Tiền ma ma qua xem rất nhiều lần nhưng vẫn không có tin chuẩn xác, trông hôm nay đi lại có vẻ nhẹ nhàng cẩn thận hơn thì không khác gì ạ.”
“Đã hơn bảy tháng, cách ngày lâm bồn cũng không còn xa. Nhưng thai phụ tới tháng thứ bảy đâu nhợt nhạt thế này, ta nhớ Vũ di nương khi ấy hồng hào lắm mà.” Niệm Trân không đồng ý với Lâm Ba.
Mục Trắc phi nhớ tới lời của Vũ Ninh Vương, cau mày nói: “Hạ lệnh cho tất cả, sau này người của Nhị phòng cách xa Vô Vi Cư một chút, không có việc gì thì không được động tới họ.”
“Chủ tử, vì sao phải thể ạ?” Lâm Ba lắp bắp kinh hãi.
“Đây là lệnh của Vương gia, Vương gia nói Đương kim Thánh thượng đặc biệt quan tâm tới hài tử trong bụng Úc Minh Yên, nếu xảy ra chuyện khuất tất… Các ngươi nói xem sẽ như thế nào?” Thật ra, Mục Trắc phi cũng không mong Minh Yên hạ sinh hài tử, nhưng Vũ Ninh Vương nói rất đúng, dù không cam tâm thì vẫn không dám động vào hài tử trong bụng Úc Minh Yên, suy cho cùng cũng liên đới tới Hoàng gia, mấy ngày trước người của nhà mẹ đẻ thúc giục bà ta động thủ mà bà ta vẫn chưa có lời đáp, đi đến bước đường này cũng không biết suốt bao năm qua mình tranh đấu vì điều gì, lao tâm khổ tứ làm gì. Một câu của Hoàng thượng, tất cả đều vô ích, còn có ý nghĩa gì đâu.