*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thánh giá đến, tất cả mọi người quỳ xuống nghênh giá, tiếng bước chân chỉnh tề đi qua trước mặt, nơi khóe mắt có thể nhìn thấy bụi đất do bước chân đi qua vung lên. Minh Yên nhìn đôi ủng bằng gấm màu vàng óng thêu vân con rồng bước nhanh qua, nàng đột nhiên nhớ lại ngày đó ở trong cung của Vân phi, trong lòng không khỏi run lên, và nàng càng không nắm chắc được, một quân vương như vậy, mình có thể thuyết phục được không?
“Bình thân cả đi, không phải triều hội nên mọi người không cần giữ lễ tiết, cứ tùy ý đi.” Tuyên Đế cười khẽ một tiếng, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Mọi người đứng dậy tự động dàn ra hai bên, nhất thời trong hoa viên to lớn yên lặng đến lạ thường, vẫn là ba vị phi mở miệng trước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Sau khi tùy ý nói mấy câu, hai mắt Tuyên Đế nhìn về phía Minh Yên, mặc dù Minh Yên không ngẩng đầu lên nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt sắc bén đang đảo qua người mình, nàng biết ánh mắt sắc bén như đao đó là của ai, Đế vương trên cao vời vợi kia đã trải qua vô số thử thách của thế gian, chỉ là một ánh mắt thôi đã có thể khiến trong lòng nàng bất an.
Không biết sức mạnh nào lại khiến Minh Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt không hề né tránh đón nhận ánh mắt thăm dò kia!
Tuyên Đế sững sờ, có lẽ không ngờ Minh Yên lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nữ tử to gan như vậy thật đúng là hiếm thấy, hai đôi mắt cách nhau một thước, ông ta cười nói: “Thì ra ngươi chính là Úc Thất tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy, Trẫm đã nghe thấy tên ngươi không ít lần.”
Khóe miệng Minh Yên giật giật, đánh chết cũng không ngờ vị Đế vương trên cao vời vợi này lại nói ra một câu như thế, có phải ông ta đang âm thầm châm biếm điều gì không? Không ít lần nghe thấy tên mình chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hành động của Chu Hạo Khiên lúc cầu hôn mình.
Tuyên Đế dùng những lời này để mở đầu, không biết là vô ý hay cố ý, nếu vô ý trêu chọc một câu thì thôi, nhưng nếu cố ý… Trong lòng Minh Yên nặng trĩu, e rằng chuyện hôm nay khó xử rồi.
Tuyên Đế vừa mở miệng, đôi mắt của mọi người lập tức lia về phía Minh Yên, suy nghĩ của mỗi người khác nhau, vừa rồi Minh Yên đã nhìn thấy, đi theo phía sau Hoàng đế còn có mấy vị đại nhân rất được coi trọng, mấy vị vương gia An Thân Vương, và ba nữ tế Chu Hạo Khiên, Tống Tần, Chung Dực của Úc phủ, thật sự rất phô trương!
Minh Yên không biết mấy vị đại thần kia là ai, nhưng trong lòng suy nghĩ, có thể đi theo Hoàng đế hầu giá đương nhiên đều là người rất được Hoàng thượng tín nhiệm, còn không chính là trọng thần trên triều đình, Tuyên Đế dùng lời nói kỳ quái như vậy để mở đầu, đừng nói Minh Yên, mọi người ở đây đều sững sờ, vị Hoàng đề này đã qua tuổi hoa, gần đây thân thể không được tốt, hành động vẫn ngoài dự đoán của mọi người, khiến không ai hiểu thấu được.
Nhân tài như vậy là đáng sợ nhất, khó trách người như Tống Tiềm cũng phải ngụy trang mình nhiều năm như vậy, tình thế hôm nay vẫn chưa rõ nên vẫn không dám lộ ra tài năng, một khắc này Minh Yên đã hiểu ra, Chu Hạo Khiên luôn nói Tuyên Đế là lão hồ ly, quả thật là một người khiến người ta khó lòng phòng bị.
“Thần phụ sợ hãi, tên xấu tầm thường không nên làm bẩn hai tai Thánh thượng mới đúng ạ.” Minh Yên hạ quyết tâm, lão hồ ly này không nói thẳng vào chủ đề, vậy mình cũng vòng vo, nói mình tiếng tăm lừng lẫy cũng chỉ là muốn chỉ ra thân phận thứ xuất của mình, lãng tử như tiểu Vương gia vì một thứ nữ của quan Tứ phẩm mà quay đầu, thật không biết khiến bao nhiêu người kinh ngạc. Hoàng thượng muốn ban hôn sẽ lấy thân phận của mình ra để nói, đây rõ ràng là nói mình không xứng với Chu Hạo Khiên, vòng vo ngoằn ngoèo cũng chỉ có ý này mà thôi.
Lúc này thậm chí Minh Yên không cần nhìn cũng biết ở trong vườn này có bao nhiêu người đang thích thú chê giễu nàng đấy, chỉ sợ Lan Phương là người muốn nhìn thấy nàng bị làm khó nhất. Minh Yên đoán không sai, trong lòng Lan Phương thật sự rất sung sướng.
Tuyên Đế nghe vậy cẩn thận nhìn Minh Yên một cái, có lẽ cũng không ngờ Minh Yên lại thừa nhận mình có địa vị thấp ở trước mặt đám đông như vậy, có hơi khó giải quyết rồi, khi một lợi thế ở trong tay ngươi mất đi lực công kích thật sự rất khiến người ta tức giận. Ông ta đã quen đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, suy đoán tâm tư của bọn họ, bất chợt đụng phải một cây đinh như Minh Yên khiến Tuyên Đế cảm thấy thú vị, khóe môi dần dần nhếch lên, sự không vui khi nãy từ từ tản đi.
Đối thủ thú vị mới khiến lòng người dễ chịu, mỗi ngày đối mặt với một đám rạp khuôn trên triều thật sự phiền chán, thật ra hôm nay Tuyên Đế khá có hứng, lúc đầu nghĩ chỉ cần mình hạ một thánh chỉ xuống thì có ai dám kháng chỉ? Nhưng suy nghĩ một hồi ông ta lại cảm thấy trực tiếp hạ chỉ không còn hứng thú nữa.
Hoàng đế dò hỏi Minh Yên, người ngoài không ai dám chen vào, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, nhìn thần sắc của nàng chắc hẳn đã biết chuyện rồi, trong lòng có chút hối hận, sớm biết hôm nay tiến cung Hoàng thượng có tâm tư như thế, lẽ ra tối qua hắn nên nói trước với Minh Yên, hắn cho rằng Hoàng thượng thấy thái độ rõ ràng của mình có lẽ sẽ từ bỏ mục đích, ai biết ông ta lại chuyển mục đích lên người Minh Yên, thật sự là đau đầu, lão hồ ly này!
“Bẩn lỗ tai? Ngươi xem nhẹ mình vậy à?” Tuyên Đế nhướng mày nhìn Minh Yên, âm thanh bình lặng không gợn sóng khiến người ta không nghe ra dụng ý của ông ta, cũng không nhìn ra tâm tình của ông ta.
Minh Yên hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút mới trả lời: “Cổ nhân nói: đẻ được con trai, được ngủ trên giường, được mặc áo quần, được chơi ngọc Chương. Đẻ ra con gái, chỉ ngủ dưới đất, chỉ được lót tả, chỉ chơi ngói ngõa[1]. Trăm ngàn năm qua không phải địa vị của nữ tử đều như vậy sao? Thần phụ nào dám phá vỡ tiền lệ chứ.”
[1] Lộng chương, lộng ngõa: chơi đá ngọc, chơi chỉ dệt vải. Lộng (弄) – chơi đùa
Chương là đá ngọc thượng hạng, ngõa là một linh kiện trong guồng quay tơ[2]. Sinh nam chơi ngọc, sinh nữ chơi ngõa, thật sự là một kiến giả về trọng nam khinh nữ, Minh Yên cố tình nói vậy chẳng qua là muốn không để mình đi vào cái bẫy của Hoàng đế, dựa theo lời của Hoàng đế mà xem nhẹ mình, thật ra còn chứa đựng hàm ý về thân phận thứ nữ của mình, Minh Yên cố tình trả ngược lại câu này, còn kéo tất cả nữ tử trong thiên hạ vào, đáp án này không phải là đáp án Tuyên Đế muốn nhưng lại không có cách nào chỉ trích, rồi lại ngại xử dụng mưu lợi.
[2] Guồng quay tơ:
Quả nhiên Tuyên Đế nhíu mày, ánh mắt Vân phi lóe lên, thấp thoáng mang theo ý cười. Khóe mắt Chu Hạo Khiên dậy sóng, vẻ mặt hài lòng. Trong lòng bàn tay của Tống Tiềm lại toát ra mồ hôi lạnh, toàn thân cứng đờ, Chung Dực thẫn thờ, nữ tử đứng ở giữa kia, mặc dù thân hình nặng nề, dung mạo lại không phải là Lan Nhụy, nhưng hắn cảm thấy mình đang nhìn thấy bóng dáng của Lan Nhụy ở trên người Minh Yên. Nhớ đến trước kia, Lan Nhụy cũng rất thích nói mấy lời ngụy biện như vậy, thế nhưng trong đôi mắt bồ câu trong suốt kia lại như dòng suối lạnh như băng tuyết, đôi mắt to vô tội đó khiến người ta dở khóc dở cười, ánh mặt trời vàng óng tô điểm cho Minh Yên, màu vàng óng kia tung bay trên khuôn mặt của nàng, nàng như vậy cực kỳ giống với người mà mình yêu đến khắc cốt ghi tâm, trên đời này sao lại có hai người giống nhau như vậy, rõ ràng không phải khuôn mặt đó nhưng trên người nàng lại tản ra hơi thở giống y như đúc, chẳng lẽ là ảo giác của mình sao?
“Nếu như dựa theo ngươi nói, chẳng phải là trưởng ấu có thứ tự, đích thứ khác nhau, tôn ti trên dưới cũng không thể lộn xộn, ai cũng có phép tắc, ai cũng có nơi thuộc về?” Tuyên Đế nhìn Minh Yên híp mắt cười nói.
Minh Yên thầm than một tiếng, quả nhiên là một lão hồ ly!
Một câu đích thứ khác nhau, tôn ti trên dưới đã bức Minh Yên vào góc chết, đích thứ khác nhau, từ xưa đến nay thứ không thể ép đích, ti không thể ép tôn, Minh Yên là thứ nữ, lại là một Trắc phi, mặc dù được lòng Chu Hạo Khiên nhưng lại rơi vào cảnh ngộ lúng túng, mấy câu này của Tuyên Đế là để Minh Yên biết quy tắc pháp luật không phải là nói chơi.
Ánh mặt trời đầu xuân không chói chang lắm, chiếu rọi vào người cực kỳ ấm áp, dễ chịu, nhưng lời của Tuyên Đế lại như giội nước lạnh vào lòng người, mọi người ở đây có người lo lắng cho Minh Yên, có người xem náo nhiệt, thấy nàng không đáp lời thì lập tức tiếng nghị luận nho nhỏ xen lẫn mỉa mai theo gió xuân chầm chậm bay tới.
Chu Hạo Khiên đi tới trước một bước, đứng ở bên cạnh Minh Yên, đang muốn nói chuyện lại bị Tuyên Đế ngăn lại: “Chu Hạo Khiên, có còn nhớ rõ lời hẹn với ta không?”
Vẻ mặt Chu Hạo Khiên không đổi, khuôn mặt tuấn tú bất cần đời của ngày trước đã trở nên vô cùng nghiêm túc, thân dài ngọc lập đứng yên tại chỗ, quả thật phối với Minh Yên như trai tài gái sắc tinh điêu ngọc trác, nghe thấy ông ta nói vậy thì hắn cười nói: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần không dám trái với lời hẹn, ta đứng đây cũng không vì điều gì khác, chỉ muốn đứng cùng thê tử của ta mà thôi.”
Một câu thê tử của ta lại dấy lên một trận sóng lớn mãnh liệt, Tuyên Đế híp mắt lại, cũng không ngăn cản. Minh Yên ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, ánh mặt trời ngày xuân không mạnh nhưng lại khiến Minh Yên nheo hai mắt lại, nụ cười nơi khóe môi như sắc xuân nở rộ trong một đêm tản ra vẻ kinh diễm và sự tin tin, Chu Hạo Khiên dưới ánh mặt trời như được tô điểm thêm một vầng sáng vàng, vẫn cao lớn, vẫn khiến lòng người yên tĩnh như trước. Trong lòng hơi hoảng loạn của Minh Yên lúc này đã bình tĩnh lại, nàng biết tin tức từ trong đôi mắt của Chu Hạo Khiên tản ra, mà hắn cũng biết sự quyết tâm của Minh Yên, một ánh mắt nhỏ bé lại khiến hai người đạt được khế ước tâm linh.
Minh Yên không để ý tới ánh mắt ở xung quanh mình, nàng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Tống Tiềm, sự nghi ngờ của Chung Dực, Tống Tần bất động như núi nhưng hai nắm tay lại nắm chặt lại, nhìn thấy Lan Lăng khẩn trương, nụ cười chế nhạo của Lan Phương, vẻ mặt phức tạp của Lan Cúc, còn có cái nhíu mày của Vũ Ninh Vương, mỗi người đều có tiếng lòng của mình, nhưng tiếng lòng của ai dễ đọc hiểu nhất?
Mặc kệ đi, lúc đắc ý thì đắc ý, lúc càn rỡ thì càn rỡ, cuộc sống nào dễ chịu cả một đời chứ, cùng lắm thì chết thôi, đã suy nghĩ thông suốt, trong lòng lập tức thoải mái, tinh thần Minh Yên trong suốt, ánh mắt chớp lên, sóng gợn liên tiếp, tiếp tục làm một Tiểu Yên Nhi quật cường không chịu thua kia.
“Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là một phụ nhân nhỏ bé, nào biết mấy đạo lý lớn như thế. Tục ngữ nói ngàn vàng khó mua lang có tình, tiểu Vương gia vì Minh Yên mà đến ngay cả mạng cũng không cần, Minh Yên sao có thể cô phụ chàng? Từ ngày thành thân đó đã quyết định thề non hẹn biển, hẹn ước tới già. Chúng thần thiếp chỉ là hai người bình thường bị tình yêu khóa chặt mà thôi, vừa bất đắc dĩ nhưng lại hạnh phúc. Đích thứ khác nhau, tôn ti trên dưới không sai, thế nhưng tất cả đều không ngăn cản được tình cảm của ta và tiểu Vương gia, hơn nữa chúng thần thiếp cũng không phạm vào phép tắc lễ nghi thế gian, có đúng không ạ?” Minh Yên cũng giống Hoàng đế tỏ rõ hai người tuyệt đối không thay đổi tình cảm, lại tỏ rõ không hề làm trái phép tắc thế gian, vậy thì có tội gì?
“Một nước không thể có một ngày không vua, một nhà không thể có một ngày không chủ, hôm nay Chu Hạo Khiên kiến công lập nghiệp, cũng nên có một nhân tài quản lý hậu viện mới được.” Tuyên Đế từ từ nói, nhìn Minh Yên một cái.
Minh Yên không hề nao núng, ngẩng đầu nói: “Thần thiếp biết, mấy trăm năm qua Chính phi của vương phủ đều do Hoàng gia ban tặng, thiếp thân không dám kháng chỉ, tiểu Vương gia cũng không dám kháng chỉ, chúng thần thiếp còn muốn sống với nhau đến già, sát cánh cùng bay.”
Chu Hạo Khiên nở nụ cười, ánh sáng trong mắt chớp lóe, nha đầu này càng lúc càng to gan, có điều hắn thích!
Đừng nói Tuyên Đế, Vân phi cũng bị dọa sợ, vừa rồi Minh Yên vẫn kiên quyết không chịu, sao lại trong chớp mắt đã đồng ý rồi?
Tuyên Đế có hơi không hiểu, Úc Minh Yên này nhìn thì rất cung kính, nhưng ông ta lại cảm thấy lời này sai sai thế nào, lông mày đang nhíu chặt lại giãn ra, hỏi: “Ngươi nói vậy là đồng ý cho Chu Hạo Khiên cưới Chính phi hả?”
“Đồng ý, thần thiếp có tư cách gì mà không đồng ý, thần thiếp chỉ là một thứ nữ Trắc phi, tuyệt đối không dám cãi lời thánh chỉ, dẫn tới tai họa cho vương phủ.” Minh Yên khiêm tốn nói, Vũ Ninh Vương ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi trái tim của ông ta nhắc lên cao, lúc này nghe vậy thì nghĩ may là người biết rõ đạo lý, cho nên mới yên tâm
“Người thật sự không để ý?” Tuyên Đế không xác định hỏi, có nghe qua Úc Minh Yên ghen tị thành thói, có thai cũng không để Chu Hạo Khiên đi đến phòng của thiếp thất, chẳng lẽ đều là giả?
“Để ý!” Minh Yên dứt khoát nói.
Tuyên Đế nghe thấy câu trả lời dứt khoát như thế thì đen mặt lại, nhưng không phát tác ra được, hừ lạnh nói: “Ngươi để ý cũng không thay đổi được sự thật.”
“Hoàng thượng nói đúng, cho nên thiếp thân không thay đổi.” Minh Yên nhìn thẳng Tuyên Đế, cung kính trả lời.
Thật sự là một chuyện phí não, Úc Minh Yên này đang suy nghĩ gì vậy? Cả đời này của Tuyên Đế từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng lại không có ai khó nhìn thấu như Úc Minh Yên, rõ ràng kháng cự ông ta ban hôn nhưng ngoài miệng lại đồng ý, rõ ràng nên khóc lóc om sòm si mê khờ dại với Chu Hạo Khiên nhưng cố tình lại bất động như núi, trong đôi mắt kia không ngừng lóe lên ánh sáng vụn vặt, giống như ánh sao trên bầu trời đêm, sáng chói rực rỡ, khiến người ta nhìn không rời mắt.
“Nếu vậy, Trẫm càng muốn hạ chỉ hơn.” Tuyên Đế tiến thêm một bước bức bách.
Mặt Minh Yên vẫn không biến sắc, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ở tại đây, thần thiếp còn có một việc muốn nói trước.”
Tuyên Đế vui vẻ, cũng chỉ vậy thôi, ông ta biết không ai có thể vững vàng cả, đây không phải vẫn lộ ra cái đuôi hồ ly à?
“Ngươi có lời gì thì nói đi.” Tâm tình Tuyên Đế rất tốt, vô cùng sảng khoái.
“Sau khi Hoàng thượng ban hôn, vậy có còn can thiệp vào chuyện hậu viện của chúng thần thiếp không?” Minh Yên nói.
Đây là vấn đề gì, hậu viện của quần thần, ông ta là một Hoàng đế ăn no rửng mỡ hay sao mà đi quản chứ? “Trẫm không phải là quan huyện, huống chi quan thanh liêm khó phán quyết việc nhà, tất nhiên là không can thiệp rồi.”
“Đa tạ Hoàng thượng ân điển, vậy kính xin Hoàng thượng hạ chỉ đi ạ.” Minh Yên nói xong thì muốn quỳ xuống, Lan phi vẫn luôn không nói chuyện lúc này chợt lên tiếng: “Khoan đã!”
Một tiếng quát nhẹ khiến Minh Yên ngừng lại, quay đầu nhẹ giọng ở bên tai Tuyên Đế nói mấy lời, trong lòng Minh Yên thở phào một hơi, xem như có một người ra mặt rồi, nữ nhân vẫn luôn tranh đấu giữa các nữ nhân, nhưng lúc này lên tiếng cũng đã muộn rồi, thứ Minh Yên cần đã nắm được tới tay, mất bò mới lo làm chuồng chẳng có ích gì!
Nghe xong lời của Lan phi, sắc mặt của Tuyên Đế cực kì khó coi, nghiêng đầu liếc nhìn Minh Yên, nhất thời do dự, dường như đang cân nhắc nên mở miệng thế nào, khoảng khắc này trong hoa viên to lớn lại lặng ngắt như tờ, ai cũng không biết bí hiểm này rốt cuộc là cái gì, Lan phi nhìn ra điều gì, Úc Minh Yên lại làm ra chuyện gì…