Thời gian Đại phu nhân nhất chi độc tú[1] ở Úc phủ quá lâu, đám di nương trong Úc phủ điêu linh tán lạc, hai người còn sống, một người hiểu rõ tình đời cả ngày tham thiền bái Phật không để ý tới thế sự, một người vì suy nghĩ cho nữ nhi mà bị Đại phu nhân chèn ép gắt gao, Đại phu nhân thật sự sống quá lâu trong những tháng ngày hài lòng vừa ý rồi.
[1] Nhất chi độc tú: trong một cái cây chỉ có một nhánh cây ra hoa. So sánh với có năng lực chuyên môn cao, ưu thế rõ ràng.
Úc Duy Chương ngủ ở thư phòng mười mấy ngày, không thể không buộc Đại phu nhân lại nạp thêm hai phòng thiếp thất cho ông ta. Đại phu nhân là người vô cùng khôn khéo, trong lòng suy nghĩ nâng một người cũng là nâng, mà nâng hai người cũng là nâng, nhưng nếu nâng một người rất có thể tạo thành độc sủng, rất bất lợi cho mình, nhưng nếu chỉ nâng một nha hoàn bên cạnh mình thì sẽ khiến Úc Duy Chương cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi, cho nên quyết định mua một người ở bên ngoài phủ, nâng một người bên cạnh mình, như vậy sẽ có người kiềm chế người mua ở bên ngoài phủ, lại có thể khiến Đại lão gia cảm thấy mình hiền huệ.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, ngày thường nhìn Thu Sương là người rất khôn khéo rất cơ trí, thế nhưng sao lại bị Thập Nhất di nương chèn ép đến hết sức thê thảm như vậy, không nói đến Đại lão gia mấy ngày nay mười ngày thì có sáu bảy ngày ngủ lại ở trong phòng Thập Nhất di nương.
Thu Sương ngày thường đối xử với mọi người không tới nơi tới chốn, khiến Đại phu nhân thật sự tức giận, nếu biết người này không dùng được, lúc trước bà nên nâng Đông Thanh, cho dù là Hạ Hà cũng tốt hơn nàng ta, ai bảo Đại phu nhân nhìn thấy tư sắc của Thu Sương trội hơn trong đám người, nhưng lôi kéo trái tim nam nhân không phải chỉ dựa vào khuôn mặt là đủ.
Nhìn vẻ mặt Úc Duy Chương sầm đen, lại nhìn Thập Nhất di nương mặc dù đã đổi áo váy nhưng trên tóc vẫn còn nhỏ nước thì càng thấy đau đầu hơn, bên kia Cửu di nương đang sống động miêu tả lại chuyện đã xảy ra. Đến kẻ ngốc cũng nghe ra những lời Cửu di nương nói đều có ích với nàng ta và Thập Nhất di nương, Đại phu nhân càng nghe sắc mặt càng khó coi, ánh mắt nhìn Thu Sương càng ghét bỏ, cái thứ đồ bỏ đi này thật sự làm bà ta tức chết mà!
Lúc Cửu di nương vừa mới kể đến nàng ta và Thu Sương giằng co thì Minh Yên đến, không chỉ Minh Yên đến, Lan Phương cũng đến, Lan Lăng nghe nói Thu Sương mắng thân mẫu của nàng ta cũng vội vàng chạy đến, lập tức trong phòng nhốn nháo cả lên, rất là náo nhiệt.
Mấy người hành lễ với Đại phu nhân, Đại lão gia, vẻ mặt Úc Duy Chương như đưa đám không nói gì, Đại phu nhân nói: “Nếu đã đến rồi thì ngồi đi, nghe vụ án này xem xem cuối cùng nên xử lý như thế nào.”
Nghe thấy những lời này của Đại phu nhân, Minh Yên biết mình đến là đúng rồi, lúc này Minh Yên trút đi hình tượng hướng nội ngày trước của mình, bình tĩnh tự tin cười nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mẫu thân trị gia[2] xưa nay công bằng chính trực, đừng nói những nô tài cả phòng đầy sân kia, không phải đến cả phụ thân cũng khen ngợi mẫu thân hiền huệ thục đức có cách trị gia đấy sao? Con nhớ trong gia yến[3] trước đó vài ngày phụ thân còn nói, ngài ở trong triều làm quan bận rộn rất nhiều tỏa vụ[4], mọi chuyện trong hậu viện toàn bộ dựa vào mẫu thân quản lý, những năm gần đây thê thiếp hòa thuận, con cái yên vui, phụ thân không cần lo trước lo sau, cho nên cũng mau tấn chức, mẫu thân xử sự công chính có thể khiến mọi người không phục sao?”
[2] Trị gia: trị là sửa sang, lo liệu, quản lý; gia là nhà => quản lý nhà cửa
[3] Gia yến: bữa tiệc trong nhà
[4] Tỏa vụ: những vụ việc lặt vặt
Giọng của Minh Yên trong trẻo, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, lúc này không nóng không vội chầm chậm nói ra giống như là nói thật, trên mặt Đại phu nhân lập tức cười như hoa nở. Nha đầu Minh Yên này ngày thường nhìn im lìm, biết tình cảnh hôm nay của mình không ổn, vừa mở miệng là dát vàng lên mặt mình trước, hơn nữa trước giờ nha đầu này chưa bao giờ tùy tiện mở miệng nói chuyện, đương nhiên độ tin cậy tăng lên nhiều. Không uổng công mấy ngày nay mình ưu ái nó, rốt cục cũng nhận được hồi báo, ánh mắt Đại phu nhân nhìn Minh Yên càng hiền hòa hơn.
Úc Duy Chương nghe thấy những lời Minh Yên nói vẻ mặt cũng hơi giãn ra, nhìn Minh Yên nói: “Hôm nay nha đầu con đúng là dám nói chuyện, ngày thường bảo con hé ra một tiếng cũng khó.”
Minh Yên thấy vẻ mặt Úc Duy Chương hơi giãn ra, lại biết xưa nay Úc Duy Chương sẽ không vì một nữ nhân mà đi so đo với Đại phu nhân, vì vậy vặn vặn cái khăn, trên mặt hơi ửng hồng, rụt rè nói: “Phụ thân biết xưa nay nữ nhi miệng mồm kém cỏi, từ khi vào phủ đến giờ luôn được mẫu thân dạy bảo, thường ngày giảng vài đạo lý cho nữ nhi, nữ nhi cũng hiểu ra rất nhiều chuyện. Không phải phụ thân thường hay nói, trong bụng có Càn Khôn, hành sự có sức lực, chẳng qua chỉ là nữ nhi nói thật mà thôi.”
Từ trước đến nay Minh Yên không khoe khoang, hôm nay quả thật khiến mọi người cả kinh, Lan Phương kinh ngạc nhìn thoáng qua Minh Yên, sau đó cúi đầu trong lòng lại vô cùng không bình tĩnh. Hôm nay Minh Yên rất bất thường, nhưng lại không thể nói ra được là bất thường chỗ nào, chỉ cảm thấy là lạ. Nhưng Lan Phương thật sự không muốn nhìn thấy Minh Yên như vậy, nàng cho Lan Phương một lực xung kích thật lớn.
Nàng có thể nhìn thấy cho dù là mẫu thân hay phụ thân đều đang từ từ gia tăng sự yêu thích với Minh Yên, lúc này nàng rất sợ hãi! Các nàng chính là người như vậy, ở trong mắt phụ mẫu tình thân gì đó đều là thứ yếu, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, chỉ cần nhìn Lan Hinh và Lan Tuệ gả chồng ở xa là sẽ hiểu.
Úc Duy Chương nghe thấy lời Minh Yên thì quay đầu nhìn Đại phu nhân nói: “Nương của con vì cái nhà này mà bỏ ra rất nhiều, con nói không sai chút nào, sau này phải hiếu kính mẹ con thật tốt mới được đấy.”
Minh Yên hơi cúi đầu xuống, trong lòng run rẩy một trận, ngoài miệng lại nói: “Nha hữu phản bộ nghĩa, dương tri quỵ nhũ ân[5], đạo lý này nữ nhi vẫn biết, nếu không chẳng phải uổng phí tấm lòng dạy bảo của mẫu thân sao, phụ thân cứ yên tâm đi ạ.”
[5] Tra GG thì thấy có câu dạng như vậy “Dương hữu quỵ nhũ chi ân, nha hữu phản bộ chi nghĩa – Tăng Quảng Hiền Văn”, không biết tác giả có ghi sai hay không, nói chung có nghĩa là “Dê con có hành động cảm ân, quỳ xuống tiếp nhận sữa mẹ, quạ con có tình nghĩa, ngậm thức ăn cho mẹ ăn. Thân làm con cái càng phải chu toàn đạo hiếu.”
Úc Duy Chương cực kì tự hào, quay đầu nhìn Đại phu nhân nói: “Nàng dạy Thất nha đầu rất tốt, phu nhân phí tâm, mấy năm gần đây nàng vì đám nữ nhi mà hao hết suy nghĩ, trong lòng vi phu hiểu rõ.”
Đại phu nhân vội vàng nói: “Lão gia nghiêm khắc, từ xưa đến nay nam chủ ngoại nữ chủ nội, đây là chuyện thiếp thân phải làm. Lão gia vì cái nhà này mà bôn ba bận rộn cả ngày, thiếp và bọn nhỏ mới có thể yên tâm hưởng thụ vinh hoa, lão gia mới là trụ cột trong nhà đấy.”
Hai phu thê xu nịnh lẫn nhau, Minh Yên nghe mà thấy trong lòng bực bội, Lan Lăng chỉ lo Cửu di nương, vốn không cảm thấy chuyện đã xoay chuyển theo hướng khác. Tâm tư Lan Phương càng nặng hơn, nhưng vẫn xốc lại tinh thần bày ra dáng vẻ mẫu từ tử hiếu. Cẩn thận phụ hoạ theo Đại phu nhân và Đại lão gia, Lan Phương vốn là đích nữ, Đại phu nhân càng cao hứng hơn, ngược lại ánh mắt Úc Duy Chương nhìn Minh Yên nhiều thêm chút vui vẻ.
Cửu di nương và Thập Nhất di nương vẫn luôn quỳ trên mặt đất đều thấy bất an ở trong lòng, cục diện vốn giương cung bạt kiếm, lại bị vị Thất tiểu thư không hiển sơn lộ thủy[6] này nói bâng quơ vài ba câu phá vỡ. Hôm nay Đại lão gia lòng có áy náy với Đại phu nhân, chỉ sợ chuyện hôm nay phải đi ra khỏi quỹ đạo, hai người liếc mắt nhìn nhau, đóm lửa trong mắt vụt lên, lặng lẽ đạt được hiệp nghị nào đó.
[6] Hiển hơn lộ thủy: thể hiện năng lực, cách ăn nói của mình.
Ba tỷ muội Minh Yên dựa theo trình tự ngồi xuống, quỳ phía trước Minh Yên chính là Thập Nhất di nương, theo sát là Cửu di nương và Thập di nương, ba người xếp thành một đường thẳng. Khuôn mặt Thập di nương phẫn hận dùng sức trừng mắt với Cửu di nương, Cửu di nương lại không chút sợ hãi vẫn tiếp theo lời vừa rồi kể lại mọi chuyện. Từ đầu đến cuối Thập Nhất di nương không nói lời nào, chỉ có điều thân thể nhỏ không ngừng run rẩy, càng thấy đáng thương hơn.
Đại đa số người thường có hành động theo bản năng là đồng tình với kẻ yếu trước, Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương rõ ràng đã thay đổi áo váy, nhưng lại đổi thành phong phanh, đáng lẽ rơi xuống nước nên mặc dày hơn chút, tóc nên chỉnh sửa lại cho gọn gàng, nhưng Thập Nhất di nương bây giờ thì tóc vẫn chưa khô còn có nước nhỏ xuống, chỉ sợ Đại phu nhân tức giận đến mức đã quên bản lĩnh ngoài mặt này. Nghĩ tới đây Minh Yên quay đầu nhìn về phía Tô ma ma vẫn luôn đứng hầu ở ngoài cửa.
Tô ma ma ngẩng đầu thì thấy ánh mắt sai khiến của Minh Yên, chỉ chỉ Thập Nhất di nương, lại chỉ chỉ quần áo trên người mình, Tô ma ma liếc nhìn Thập Nhất di nương lập tức hiểu ra, cảm kích nhìn Minh Yên một cái, lập tức xoay người rời đi. Lúc Tô ma ma trở lại thì trên tay có thêm một áo choàng đũi màu xanh, trong tay còn cầm một cái khăn khô, đi vào trong đại sảnh nhìn Úc Duy Chương nói: “Lão gia, ngài nhìn Thập Nhất di nương mặc dù đã thay quần áo nhưng hơi có vẻ phong phanh, trên tóc còn nhỏ nước, không biết nha hoàn bà tử trong viện hầu hạ thế nào. Rơi xuống nước là chuyện lớn, nếu không nghỉ ngơi tốt sẽ lưu lại bệnh căn, sao lại không chú ý như thế, phu nhân phân phó lão nô lấy áo choàng và khăn tới cho Thập Nhất di nương, xin lão gia ân chuẩn cho lão nô chỉnh sửa gọn gàng lại cho Thập Nhất di nương trước rồi tiếp tục hỏi chuyện.”
Úc Duy Chương nghe thấy lời Tô ma ma thì vội vàng gật đầu, cười nói: “Vẫn là phu nhân suy nghĩ chu toàn, cứ thế mà làm đi.”
Lúc này Tô ma ma mới khoác áo choàng lên người Thập Nhất di nương, vịn nàng ta đứng dậy nói: “Di nương để ta chỉnh sửa lại, lát nữa nhất định phải răn dạy nha hoàn bà tử ở trong viện, đều là lỗi của lão nô, phu nhân dặn dò mấy lần bảo ta phải cẩn thận huấn luyện, chỉ là ta cho rằng đều là người cũ, ai biết còn phạm phải sai lầm như vậy…”
Giọng của Tô ma ma dần dần biến mất ở cửa ra vào, vẻ mặt Đại lão gia có chút phức tạp nhìn Đại phu nhân, vừa rồi ông nhìn thấy Thập Nhất di nương ăn mặc phong phanh còn tưởng Đại phu nhân vì đố kỵ mà cố ý làm như thế, muốn giày vò Thập Nhất di nương, thì ra không ngờ là mình lòng dạ hẹp hòi, là đám nô tài kia mắt chó nhìn người thấp. Nghĩ tới đây bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, vẻ mặt nhìn Đại phu nhân càng dịu dàng hơn chút.
Lúc đầu Đại phu nhân còn có chút không rõ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Úc Duy Chương thì đột nhiên hiểu ra, trong lòng suy nghĩ hôm nay Tô ma ma đúng là thông minh, lát nữa nhất định phải trọng thưởng.
Đại lão gia cảm thấy mình hẳn lên có qua có lại, vốn ông là vì Thập Nhất di nương bị đẩy xuống nước, đối tượng hành hung lại là Thập di nương cho nên cũng có nghi ngờ với Đại phu nhân, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình thật hồ đồ, vì vậy đứng dậy nói: “Ta còn có chuyện phải làm, về thư phòng trước đây.”
Đại phu nhân sững sờ sau đó định thần lại, trên mặt lộ vẻ nụ cười thật tươi, rồi mới lên tiếng: “Lão gia có việc bận thì cứ đi đi, những chuyện trong nhà quấy rầy đến lão gia vốn là thiếp thân không đúng, vẫn là công việc quan trong hơn.”
Nghe thấy Đại phu nhân nói như vậy trong lòng đại lão gia cực kì thoả mãn, nhìn thái dương Đại phu nhân đã có vài nếp nhăn, đột nhiên cảm thấy mình có chút xa cách với chính thê rồi, vì vậy cười nói: “Ừ, được, ta đi trước, buổi tối sẽ qua dùng cơm với nàng.”
Lần này Đại phu nhân thật sự sững sốt, dùng cơm với bà? Phân lượng của cái chữ này có chút nặng nha, trước giờ đều là thê tử dùng cơm cùng trượng phu, trong lúc nhất thời khóe mắt Đại phu nhân có chút ẩm ướt, gật đầu nói: “Thiếp thân sẽ chuẩn bị những món lão gia thích ăn.”
Đại lão gia gật đầu một cái rồi đi, trước khi đi cũng không liếc nhìn Cửu di nương một cái.
Bởi vì Úc Duy Chương đột nhiên lấy lòng, tâm trạng của Đại phu nhân cực kì vui sướng, vì vậy đối với chuyện rơi xuống nước lần này khoan dung rất nhiều, đợi đến lúc Thập Nhất di nương quay lại quỳ xuống lần nữa, tiếp tục nghe Cửu di nương kể hết lại những chuyện đã xảy ra, Đại phu nhân là người tinh thông trạch đấu, những mánh lới nhỏ nơi hậu viện sao bà có thể nhìn vào mắt, nhưng nghĩ đến thái độ vừa rồi của Đại lão gia, Đại phu nhân vẫn chưa muốn trừng trị Thập Nhất di nương trong lúc quan hệ phu thê đang hòa hợp để rồi khiến quan hệ của hai người chuyển biến xấu, bởi vậy chỉ cấm túc Thập di nương bảy ngày để phạt cảnh cáo, Cửu di nương thì cấm túc ba ngày, bởi vì Thập Nhất di nương là người bị hại nên tặng cho nàng ta một vài thứ để bày tỏ an ủi.
Đại phu nhân không phải không muốn trừng trị Thập Nhất di nương, chỉ là thời cơ chưa tới, bà xưa nay có tính nhẫn nại, nhìn nước ấm nấu cá mới náo nhiệt. Thế nhưng Đại phu nhân lại quên mất một điểm, nếu hôm nay không có Minh Yên chỉ sợ không kết thúc như vậy. Đại phu nhân sẽ khó tránh khỏi hứng phải cơn thịnh nộ của Đại lão gia, lúc con người ta đắc ý đều sẽ nghĩ đơn giản về đối thủ, Thập Nhất di nương nhanh chóng được sủng ái chắc là người có thủ đoạn, chỉ có thể bị Đại phu nhân đang giành được thẳng lợi bỏ quên.
Xử lý xong xuôi thì để mọi người đi về, Đại phu nhân liếc nhìn Lan Lăng đang đứng ở trước mặt Cửu di nương nói: “Nghe nói hôm nay con tức giận với nha hoàn?”
Lan Lăng sững sốt, có chút bất an đứng ở nơi đó, cúi đầu trả lời: “Là tiểu tiện tỳ kia không có mắt chọc con nổi giận, con chẳng qua chỉ đánh hai bạt tai mà thôi, cũng không làm gì cả.”
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Thế sao ta lại nghe nói con nổi giận hình như là vì chuyện cây trâm?”
Trong lòng Lan Lăng căng thẳng, nàng ta nghe nói Lan Phương tặng trâm cho Minh Yên, cho rằng Lan Phương cũng bắt đầu tiếp cận Minh Yên, trong lòng không phục mới trút giận lên nha hoàn, ai biết lại nhanh chóng truyền tới tai Đại phu nhân như vậy. Nhất thời khuôn mặt đỏ lên, vặn vặn cái khăn không nói ra lời.
Đại phu nhân liếc nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Đồ không có tiền đồ, một cây trâm đáng để con làm vậy sao? Từ hôm nay chép Nữ giới một trăm lần, phạt con chép Pháp Hoa Kinh ba lần, đi về đi.”
Cửu di nương ở bên cạnh nghe Đại phu nhân xử lý Lan Lăng như vậy, trong lúc nhất thời không nhịn được, nói: “Phu nhân, Tứ tiểu thư còn nhỏ, cũng không phải cố ý, ngài tha cho nó đi.”
Đại phu nhân nhìn Cửu di nương, chỉ thản nhiên nói: “Lời ta nói hình như ngươi đã quên rồi.”
Cả người Cửu di nương run lên, cúi đầu không nói thêm gì nữa, ngay cả nhìn Lan Lăng cũng không dám, chần chừ một lúc thì xoay người rời đi. Lan Lăng đờ đẫn nhìn tất cả những gì đang diễn ra, cắn răng nghĩ đến bao giờ mình mới chép xong những thứ kia, nghĩ tới đây sắc mặt càng khó coi.
Sau khi tất cả mọi người lui xuống, Đại phu nhân vào trong phòng vẻ mặt hào hứng nhìn Tô ma ma, nói: “Hôm nay bà lập công lớn, ta phải thưởng thật tốt cho bà.”
…
Đại phu nhân sững sốt, quay đầu nhìn Tô ma ma nói: “Thất nha đầu nói?”
Trong lòng Tô ma ma thầm than một tiếng, không biết từ lúc nào Đại phu nhân gọi Thất nha đầu thuận miệng như thế, thói quen của một người thật sự rất đáng sợ, nghe thấy câu hỏi của Đại phu nhân, bà vội vàng trả lời: “Vâng, Thất tiểu thư thật sự suy nghĩ trước sau chu toàn, hôm nay nếu không phải có Thất tiểu thư giúp đỡ, chỉ sợ chuyện không kết thúc dễ dàng như vậy, Cửu di nương và Thập Nhất di nương liên thủ thiết kế ván cờ để Thập di nương nhảy vào.”
Đại phu nhân ngồi ở trên giường, sắc mặt mang theo vẻ nghiên cứu, hồi lâu mới nhìn Tô ma ma nói: “Hôm nay Thất nha đầu đúng là khiến người ta kinh ngạc, ngày thường không nói một lời, vừa mở miệng nói đã đánh trúng chỗ hiểm, không hề nói Cửu di nương và Thập Nhất di nương một câu nói bậy, lại có thể khiến lão gia có lòng cảm kích với ta. Sau đó để bà làm chuyện kia, lại khiến lão gia mang lòng hổ thẹn với ta, do đó mới đi thư phòng không quan tâm đến chuyện này nữa. Nha đầu này nhìn vào thì không ra tay với Cửu di nương và Thập Nhất di nương, cũng không va chạm mặt đối mặt, nhưng nó vừa ra tay lại vừa hóa giải vừa tấn công thay đổi toàn bộ thế cục.”
Tô ma ma thở dài một tiếng, phụ họa nói: “Còn không phải như vậy sao, Thất tiểu thư làm vậy rất khiến người ta bội phục. Nếu Cửu di nương và Thập Nhất di nương cứ cắn chết Thập di nương giở trò xấu, lúc ấy không có người khác ở đó thì ngay cả ta cũng nghi ngờ không có chứng cứ, khiến một người ngậm bồ hòn buồn bực là thứ yếu, quan trọng nhất là lão gia bất mãn với ngài, đây không phải là cực kỳ oan khuất sao?”
Đại phu nhân gật đầu một cái, bà đúng là nghĩ đến điểm này, nhưng Minh Yên… Nghĩ tới đây ngẩng đầu nhìn Tô ma ma hỏi: “Bà nói hành vi hôm nay của Thất nha đầu có phải rất khác ngày thường không? Nếu là trước kia nó sẽ không nói những thứ này làm những chuyện này.”
Lòng nghi ngờ của Đại phu nhân vẫn cực kỳ nghiêm trọng, Tô ma ma cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Thất tiểu thư không giống là người có tâm kế, vì vậy nói: “Phu nhân, từ lúc Thất tiểu thư vào phủ cho đến nay mặc dù chưa từng xảo ngôn lệnh sắc[7] khiến ngài vui vẻ, tuy nhiên lại không vượt phép tắc chút nào, chuyện hôm nay chắc là Thất tiểu thư biết được gì đó nên cố ý vội tới giải vây cho phu nhân.”
[7] Xảo ngôn lệnh sắc: nói lời ngon tiếng ngọt, nịnh hót xảo trá
Đại phu nhân nhíu mày, nhìn Tô ma ma hỏi: “Lời này của bà có ý gì?”
Tô ma ma nhỏ giọng nói: “Lão nô cũng cảm thấy hôm nay Thất tiểu thư có chút khác lạ, vì vậy cố ý đi tìm Tuyết Hủy hỏi.”
Đại phu nhân nhớ tới Tuyết Hủy liền hỏi: “Tuyết Hủy nói thế nào?”
“Tuyết Hủy nói nàng ấy ở trong vườn nghe thấy chuyện của Thập di nương, sau khi trở về thì nói một câu ở trước mặt Thất tiểu thư, Thất tiểu thư quan tâm đến, vì vậy kéo Tuyết Hủy hỏi lung tung này kia, sau đó Thất tiểu thư vội vã đến chính viện.” Tô ma ma quan sát vẻ mặt Đại phu nhân dè dặt nói, thật ra Đại phu nhân cực kì nghi ngờ thứ nữ, sẽ không dễ dàng tin tưởng, mình nói như vậy không biết Đại phu nhân có nghi ngờ hay không.
Đại phu nhân trầm ngâm không nói, trong lúc nhất thời không nhìn ra vẻ mặt có ý gì, trong lòng Tô ma ma cũng có chút hồi hộp, nhưng lại không dám tiếp tục nói chuyện giúp Minh Yên, đành phải lo sợ bất an đứng ở đó.
Qua một hồi lâu Đại phu nhân nhìn Tô ma ma nói: “Đi phân phó phòng bếp làm mấy món lão gia thích ăn, buổi tối lão gia sẽ tới đây dùng cơm.”
Tô ma ma vội vàng đáp một tiếng, ra cửa mới phát hiện cả người rét căm, chỉ cảm thấy sau lưng ẩm ướt, hẳn là bị dọa chảy đầy mồ hôi, xem ra Đại phu nhân vẫn nghi ngờ Thất tiểu thư, trong lúc nhất thời cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ là nghĩ đến dáng vẻ của Thất tiểu thư ngày hôm nay vì Đại phu nhân mà đánh cược một phen… Trong lòng khẽ lắc đầu.
*
Thập Nhất di nương trở lại sân của mình, nghe giọng nói bén nhọn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe Thập di nương ở sân bên cạnh, chỉ hơi nhíu mày nhưng cũng không mở miệng nói gì, nha hoàn Xuân Hỉ bên cạnh nàng ta nhìn thần sắc của nàng ta, dè dặt nói: “Di nương, đi vào phòng thôi, thân thể ngài quan trọng hơn, vừa mới rơi xuống nước phải nghỉ ngơi hai ngày cho thật tốt mới thỏa đáng.”
Thập Nhất di nương thu hồi suy nghĩ của mình, nhấc chân đi vào, Xuân Hỉ vịn Thập Nhất di nương vào phòng, dựa vào gối mền ở trên giường, Xuân Hỉ bưng nước trà tới để Thập Nhất di nương làm ấm cơ thể.
Thập Nhất di nương vươn tay nhận lấy, nhìn Xuân Hỉ hỏi: “Xuân Hỉ, em nói Thất tiểu thư là người như thế nào?”
Xuân Hỉ sững sốt, sau đó nói: “Thất tiểu thư là do Mai di nương phòng ngoài nuôi lớn, Mai di nương chết bệnh mới đón vào phủ, còn có đệ đệ, hiện giờ đang đọc sách ở thư viện Duyệt Vi, dường như tình cảm tỷ đệ không tốt lắm. Nhìn Thất tiểu thư là người rất hướng nội, bình thường không thích nói chuyện, cũng rất ít ra khỏi viện Trúc Ẩn, mỗi ngày chỉ dựa theo phép tắc đi thỉnh an Đại phu nhân, người trong phủ đều vô cùng thích Thất tiểu thư.”
Trong lòng Thập Nhất di nương hơi trầm xuống, một người do phòng ngoài nuôi có thể trong thời gian ngắn vào phủ lấy được lòng vui vẻ của Đại phu nhân, được Đại lão gia yêu mến, còn có thể khiến các nô tài trên dưới Úc phủ yêu thích, Thất tiểu thư này thoạt nhìn không giống với vẻ bề ngoài, chỉ là Thập Nhất di nương nhất thời không đoán ra được Minh Yên là người như thế nào.
Hôm nay Minh Yên giúp Đại phu nhân nhưng không nhắm vào mình, cũng không nói xấu mình một câu, nha đầu này vừa không đắc tội mình còn có thể được lấy được lòng Đại lão gia, sự cảm kích của Đại phu nhân, quả thật là một người không thể xem thường…
Thập Nhất di nương quyết định muốn qua lại với Minh Yên, chân nhân không lộ tướng, hẳn Thất tiểu thư cố gắng giấu tài ở trong Úc phủ. Một người như vậy, có lẽ nói mấy câu là không thể đả động đến nàng. Mình nên tiếp cận với nàng ấy như thế nào đây?
Trong lúc nhất thời Thập Nhất di nương không nắm được chủ ý, không tìm được cách nào, nhưng đã quyết định bắt đầu chú ý đến tất cả mọi thứ về Minh Yên, chỉ có hiểu rõ đối thủ, ngươi mới có thể kết minh hoặc đối địch.
Chỉ là Thập Nhất di nương không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy, đúng lúc như vậy, có lẽ ông trời thấy nàng chịu khổ nhiều năm rốt cuộc cũng đền bù cho nàng! Thập Nhất di nương là một người giỏi nắm bắt cơ hội, nếu không nàng mới vào phủ không bao lâu đã kết nối với Cửu di nương, chỉ là dù sao Cửu di nương vẫn còn có Lan Lăng nằm ở trong tay Đại phu nhân, có một số việc muốn làm mà không dám làm, Thập Nhất di nương biết Cửu di nương này chỉ có thể hợp tác khi có cơ hội thích hợp, nếu muốn thời gian dài là không thể nào, cho nên mục tiêu của nàng vẫn là Minh Yên, nàng tin tưởng Minh Yên nhất định là một người nàng sẽ không nhìn nhầm.