Giọng nói này cực kỳ trong trẻo, Minh Yên từ từ xoay người lại thì nhìn thấy một nữ tử mặc y sam màu xanh ngọc đứng ở ngoài đình, mày liễu cong, đôi con ngươi như quả hạnh, mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng hơi vểnh lên, thật sự là một nữ hài dễ thương, Minh Yên lập tức có thiện cảm với nàng ấy, gật đầu nói: “Đúng vậy, xin hỏi cô nương là?”
“Ta lên Liễu Thanh Mi, ta có thể ngồi cùng với Úc tỷ tỷ được không?”
Liễu Thanh Mi ra vẻ thân quen khiến Minh Yên có hơi không tiện từ chối, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm thông tin về Liễu gia… Có thể tiến cung, chỉ có người nhà của Thượng thư bộ Hộ Liễu Nham, Liễu Thanh Mi này… Minh Yên đột nhiên nhớ ra, mấy hôm trước có tin đồn Vân phi nương nương nhìn trúng tiểu thư Liễu gia muốn chọn làm Trắc phi cho Tống Tiềm, chẳng lẽ chính là vị trước mắt này?
Nghĩ vậy thì không thể chậm trễ, vội cười nói: “Một mình nhàm chán, Liễu muội muội bằng lòng làm bạn Minh Yên cầu còn không được.” Nói xong Minh Yên mời Liễu Thanh Mi ngồi xuống, bản thân ngồi đối diện với Liễu Thanh Mi, ba vị phi vẫn chưa tới, tất cả các mệnh phụ tới sớm có thể tùy ý tìm người quen tìm chỗ để ngồi xuống, Minh Yên và Liễu Thanh Mi yên tĩnh ở một góc cũng dễ chịu.
Quan sát Liễu Thanh Mi, trong lòng Minh Yên thầm nghĩ, Vân phi nương nương thật có mắt nhìn, ánh mắt nữ tử này sáng trong, hiển nhiên là lớn lên trong sự cưng chiều của cả nhà, chưa từng nếm trải mùi vị đau khổ nào, dáng vẻ ngây thơ như này đi theo bên cạnh Tống Tiềm thật sự là lương duyên.
Quan hệ giữa Chu Hạo Khiên và Tống Tiềm rất thân thiết, sau này nhất định thường xuyên qua lại, Minh Yên hi vọng có thể có mối quan hệ tốt với đám thê tử của Tống Tiềm, dù sao nam nhân chào hỏi ở tiền tuyến, còn nữ nhân trời sinh qua lại ở hậu viện, tương lai Tống Tiềm vinh quang leo lên ngôi vua, Minh Yên phải có quan hệ hài hòa với những người này, sau này sẽ phải thường xuyên qua lại, mặc dù lời này có hơi khách quan nhưng lại chân thật.
Đôi mắt bồ câu của Liễu Thanh Mi nhìn chằm chằm vào Minh Yên, thở dài nói: “Úc tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp, khó trách tiểu Vương gia vì tỷ mà làm một lãng tử quay đầu.”
Minh Yên ho nhẹ một tiếng, trên mặt ửng hồng, nữ tử này thật đúng là ngay thẳng, Minh Yên có chút quẫn bách vội nói sang chuyện khác: “Liễu muội muội tiến cung một mình sao?”
“Ta đi cùng nương, nương của ta đi gặp Vân phi nương nương rồi, ta… ta ra ngoài đi dạo một lát.” Liễu Thanh Mi nói xong thì đỏ mặt, hai tay xoắn lại với nhau, dường như có hơi ngại ngùng.
Minh Yên hiểu ngay, Vân phi muốn quyết định hôn sự với Liễu phu nhân đây mà, lại sợ Liễu Thanh Mi ở một bên nghe thấy sẽ ngại nên mới sắp xếp để nàng ấy đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt của Liễu Thanh Mi chắc là đồng ý với mối hôn sự này rồi, cũng đúng thôi, người như Tống Tiềm có ai mà không thích chứ? Nhớ lại lúc mới nhìn thấy Tống Tiềm, cách một con phố đông đúc người qua lại, Minh Yên vẫn có thể nhìn thấy hắn, người này trời sinh không phải hạng tầm thường, ở trong biển người cũng không bị chìm trong đó.
Đám cung tỳ mặc thải y, không ngừng đi qua đi lại dâng trà rót nước, Minh Yên và Liễu Thanh Mi tuy mới gặp mặt lần đầu nhưng đã thân quen, Liễu Thanh Mi rất là đáng yêu, lôi kéo Minh Yên hỏi mấy chuyện mà lúc trước Chu Hạo Khiên từng làm để rước nàng về phủ, mỗi lần hỏi một việc đều thở dài nói: nhìn người thật sự không thể nhìn bề ngoài, nếu không nói thật sự không nhìn ra được, có khác gì tài tử giai nhân trong thoại bản đâu, cuối cùng nhìn Minh Yên thán Úc tỷ tỷ thật sự tốt phúc mà…
Minh Yên không nhịn được nở nụ cười, thật sự là tâm tính của tiểu nữ nhi, lúc nào cũng ảo tưởng những chuyện tốt đẹp kia, chính vì vậy lại khiến Minh Yên cảm thấy Liễu Thanh Mi này thật sự như một tờ giấy trắng, đơn thuần đáng yêu, nữ hài tử đơn thuần như vậy, gả vào Hoàng gia không biết là phúc hay họa. Trong lòng thầm than một tiếng nhưng trên mặt lại cười nói: “Muội không cần hâm mộ ta, ai cũng có phúc phận của mình, An Thân Vương nho nhã ân cần, trời sinh tính tình phong lưu phóng khoáng, muội muội mà nhìn thấy nhất định sẽ yêu mến ngay, tài tử giai nhân viết trên sách chính là như hai người vậy đó.”
Liễu Thanh Mi ôi chao một tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngượng ngùng không thôi, tiểu nữ nhi chưa xuất giá lúc nào cũng ôm ấp một tình cảm như thế, khiến người ta nhìn thấy mà cũng vui mừng theo, Minh Yên không nhịn được nở nụ cười, nói: “Có gì mà phải xấu hổ, nữ hài trưởng thành đều phải xuất giá cả…”
Hai người trò chuyện một lát, Minh Yên cực kỳ thích dáng vẻ ngây thơ đáng yêu này của Liễu Thanh Mi, Liễu Thanh Mi cũng rất thích cách nói chuyện dí dỏm, chân thành của Minh Yên, trong đình vang vọng tiếng cười, đang nói chuyện Minh Yên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lan Phương đang ở đằng xa đi tới, không khỏi nhíu mày lại.
Liễu Thanh Mi thấy vừa mới tới cũng không mặc trang phục Cáo mệnh, mà là áo váy màu tím nhạt, dáng người thon dài, khuôn mặt có hơi giống Minh Yên, nhìn là biết ngay nữ nhi của Úc gia, bèn hỏi: “Úc tỷ tỷ, vị này là?”
“Đây là Ngũ tỷ của ta, gả cho Thế tử Nam Dương Hầu.” Minh Yên vừa cười vừa nói nhìn Lan Phương ở xa đi về phía bên này, chỉ có điều trong ánh mắt lại che giấu sự lạnh lẽo.
Không biết Liễu Thanh Mi nhớ ra cái gì hơi nhíu mày lại, nói: “Úc tỷ tỷ, ta không có tỷ tỷ ruột, lại hợp rơ với tỷ, ngày khác ta đến vương phủ tìm tỷ thì không cho phép tỷ từ chối không gặp ta đấy nhé.”
Minh Yên nhớ lại vì chuyện tuyển phi của Tống Tiềm mà từ chối gặp khách, bèn cười nói: “Trước khác nay khác, muội tới đương nhiên ta phải chào đón rồi.”
Liễu Thanh Mi cả cười, nhìn Lan Phương càng lúc càng tới gần, lại nói: “Úc tỷ tỷ, không quấy rầy tỷ nữa, ta về trước đây, đợi lát nữa sẽ tìm tỷ nói chuyện sau.”
Có thể nhìn ra được dường như Liễu Thanh Mi không thích Lan Phương, cho nên trước khi Lan Phương đến thì vội vàng cáo từ, Minh Yên cũng không ngăn cản nên vẫy tay từ biệt, nhìn Liễu Thanh Mi nhanh chóng biến mất trong vườn hoa ở thành cung.
Lan Phương ở cái đình cách đó không xa đang cảm tạ cung tỳ dẫn nàng ta vào cung, lúc này mới nhấc chân đi vào trong cái đình Minh Yên đang đứng, tỷ muội rất lâu mới gặp lại, Minh Yên nhìn thấy sắc mặt Lan Phương không tốt lắm thì cười nói: “Sao Ngũ tỷ tỷ không tiến cung cùng Nam Dương Hầu phu nhân vậy?”
Nam Dương Hầu phu nhân là người có Cáo mệnh, đương nhiên hôm nay sẽ vào cung, Minh Yên cố tình hỏi như vậy là vì Lan Phương và bà bà của tỷ ta đang như nước với lửa, lúc này hai người không đi cùng nhau rất có khả năng là Nam Dương Hầu phu nhân vứt Lan Phương ở lại.
Thần sắc Lan Phương không thay đổi, cười nói: “Đi một mình càng tự do hơn, đúng không?”
Lan Phương ngồi xuống đối diện Minh Yên, cười nhìn Minh Yên, ở sâu trong đôi mắt lăn tăn gợn sóng, Chu Hạo Khiên trở thành thần tử được Vua sủng ái, Minh Yên cũng nước đẩy thuyền dâng, trong lòng Lan Phương cực kỳ không thoải mái, lúc này nhìn Minh Yên trong lòng càng khó chịu hơn, nhớ tới lời của Tống Thanh Bình nói ngày hôm qua thì lại bày ra nụ cười tươi, giọng điệu dịu dàng nói: “Có chuyện vui lớn vẫn chưa chúc mừng Thất muội muội, nếu đã gặp nhau thì tiện thể nói luôn.”
Minh Yên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lan Phương, Lan Phương cũng không để ý, vươn tay vân vê cánh hoa không biết tên được cắm trong bình đặt ở trên bàn đá, sau đó bóp nát ở giữa ngón tay, mở miệng nói: “Thất muội phu có công trạng rất cao, nghe nói Hoàng thượng cực kì quý mến nên muốn ban hôn cho hắn, đây không phải là chuyện vui lớn sao?”