Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, Minh Yên đang muốn nói chuyện với hắn thì khóe mắt nhìn thấy hai bóng dáng một đen một trắng bay vèo trở lại ở trước cửa không biết từ lúc nào, nhất thời hoảng sợ ngay tại chỗ, hai người này có bệnh à, ban ngày ở trong vương phủ xuất quỷ nhập thần làm gì, không đợi hai người nói chuyện, Lạc Bạch thoát khỏi tay Phượng Thủy, đi đến trước mặt Minh Yên hỏi: “Ngươi nói xem ta làm nữ nhân tốt hơn hay nam nhân tốt hơn?”
Khiến thần kinh người ta phát điên, Minh Yên không khỏi cúi đầu bi thương, nhìn Lạc Bạch cảm thấy chẳng lẽ người này bị điên? Nào có ai hỏi vấn đề như vậy, đến cả việc mình là nam hay nữ cũng không biết sao? Ngước mắt lên nhìn Phượng Thủy, người này tương đối giống nam nhân bình thường, nhưng không hề nhìn nàng mà nhìn Lạc Bạch đang giở chứng động kinh, tình cảm dịu dàng trong đôi mắt kia đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được, nàng không khỏi đồng tình với Phượng Thủy, sao lại đi yêu một tên ngốc như vậy chứ…
“Vậy ngươi là nam hay nữ?” Minh Yên cảm thấy không thể đi theo con đường của người bình thường, bèn thuận theo lời hắn hỏi.
“Không biết.”
“…”
“Nói mau!”
“…” Minh Yên rối rắm, từ khi nàng lọt lòng cho tới bây giờ chưa hề gặp chuyện thế này bao giờ, chỉ có điều Minh Yên không biết, Lạc Bạch này có quan hệ dây mơ rễ má với mấy đứa bé ở trong bụng nàng, chẳng qua là lúc đầu bàn Luân Hồi bị Thiên Đế tác động khiến Lạc Bạch ra đời sớm hơn mấy năm, Lạc Bạch thật sự không biết mình là nam hay nữ, giới tính của hắn đã bị phong ấn, cuộc sống bất nam bất nữ cứ thế trôi qua nhiều năm, từng bị người ta nói là nam nhân bà[1], từng bị mắng là ẻo lả, nhưng Lạc Bạch lại không hề để ý đến, chỉ là không biết tại sao ở trước mặt Minh Yên lại rất để ý đến chuyện này, nhất là đối với bụng của Minh Yên, khiến tâm trạng của hắn trở nên không ổn định.
[1] Nam nhân bà: là chỉ một cô gái nhưng lại có cách ăn mặc hoặc hành vi cử chỉ rất giống con trai, từ này dùng để gièm pha sau lưng người khác.
Lạc Bạch đã mất trí nhớ của kiếp trước, đứa nhỏ ở trong bụng Minh Yên kia, nữ tử mà hắn theo đuổi ngàn năm lại đi yêu Quỷ Vương chính là đứa nhỏ ở trong bụng Minh Yên đang chờ được sinh ra, kiếp trước hắn và công chúa Ly Ca bị ngăn cách bởi Thiên Đế và Quỷ Vương, kiếp này bị Thiên Đế động tay động chân vào bàn Luân Hồi khiến hắn đến nhân gian ra đời trước công chúa Ly Ca hai mươi năm, đợi đến lúc Ly Ca trưởng thành thì hắn đã già đi rồi, kiếp này đi lướt qua nhau, không quen biết nhau cũng là một loại hạnh phúc.
Người ở đây đông đúc, nào biết mấy ân oán thị phi phải trái này, ký ức đã mất sẽ không bao giờ lặp lại, tất cả chỉ cần một cơ hội.
Minh Yên nhìn Phượng Thủy rất đáng thương, đâu thể thật sự để hắn đoạn tụ được, suy nghĩ một chút lại nói: “Nếu muốn ta nói, vậy nữ tử tốt hơn.”
Minh Yên nhẹ nhàng nói một câu, lại không biết đã hoàn toàn chặt đứt chút tơ tình sau cùng của Lạc Bạch và công chúa Ly Ca, về sau mọi người nhớ lại ngày hôm nay, không phải nói một câu tuổi trẻ khinh cuồng, mà là cảm ơn Minh Yên nhất thời thương xót Phượng Thủy lại khiến Lạc Bạch tìm được hạnh phúc, trong lúc mê mang cuối cùng cũng chỉ ra một phương hướng, Lạc Bạch cố chấp để Minh Yên lựa chọn giới tính cho hắn, cảm giác không phải là định số trong tối tăm, chỉ là lúc này mọi người đều không biết, sau nhiều năm khi tất cả bí mật được hé lộ, ai sẽ trở thành kinh hồng của ai…
Lạc Bạch khẽ cau mày, mặc dù kiên quyết để Minh Yên lựa chọn giới tính nhưng Lạc Bạch lại cảm thấy dường như trong lòng có thứ gì đó đang mất đi, song hắn lại không biết thứ đó là gì, chỉ cầm lấy cục đá nhỏ đeo ở trên cổ từ lúc được sinh ra tới giờ, cục đá kia trong veo, mỏng manh, nhìn từ bên ngoài còn có thể nhìn thấy bọt nước lắc lư ở bên trong, trông rất đẹp mắt.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên một cái, lại không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy là lạ, Chu Hạo Khiên nắm chặt tay Minh Yên nở một nụ cười để nàng an tâm, Minh Yên nhìn nụ cười này của Chu Hạo Khiên lại cảm thấy lúc này dù trời sập đất sụt cũng không hề sợ hãi, trái tim lập tức bình tĩnh lại.
Lạc Bạch nhét cục đá nhỏ kia về lại trong cổ, quay đầu nhìn Minh Yên và Chu Hạo Khiên nói: “Nữ thì nữ, lựa chọn sớm cũng tốt.”
Lời nói này thật khiến người ta khó hiểu, Minh Yên càng cảm thấy Lạc Bạch kỳ quái hơn, chỉ có điều vẻ mặt Phượng Thủy lại trở nên vui vẻ, vươn tay qua nắm lấy tay Lạc Bạch nói: “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì không được phép hối hận, ta không ép ngươi.”
Lạc Bạch nhoẻn miệng cười, nụ cười này long lanh sáng rỡ, giống như cầu vồng sau cơn mưa, ngay cả Minh Yên cũng nhìn đến ngây người, lại nghe thấy người đó nói: “Không hối hận!”
Năng lực thích ứng của Chu Hạo Khiên mạnh hơn chút, lúc này ho nhẹ một tiếng nói: “Hai người các ngươi muốn thân thiết thì đi chỗ khác, ta còn có chuyện quan trọng phải làm.”
“Không phải muốn đi cứu Phong Tam Nương sao?” Lạc Bạch nhìn Minh Yên nói: “Ngươi giúp ta một việc lớn, ta sẽ báo đáp lại ngươi, ta sẽ đi cứu người này thay ngươi.”
Tình huống quẹo cua quá gấp, Minh Yên nhất thời cảm thấy thế sự xoay vần, thuộc hạ này của Chu Hạo Khiên thật sự khiến người ta vô cùng kinh hỉ bất ngờ!
Chu Hạo Khiên cũng không nhiều lời, kéo mấy người ngồi xuống ghế, cẩn thận kể lại tình huống của Phong Tam Nương viết trong thư, cuối cùng nói: “Tam Nương không quen thuỷ chiến cho nên mới cầu cứu, nếu là trên đất bằng, có mưu kế của Minh Yên đã sớm bố trí thì Chung Dực sẽ không chiếm được của hời, nhưng tên Chung Dực này vô cùng xảo trá, nhất định là biết được gì rồi nên mới lựa chọn ra tay ở trên sông.”
Lạc Bạch cười hì hì, nói: “Nếu nói đến kỹ năng bơi thì trên đời này ta đứng thứ hai thì chẳng ai dám đứng thứ nhất đâu, năm đó ta được Phượng Thủy nhặt về nhà, rảnh rỗi đến nhàm chán nên xây dựng một đội thủy quân ở hồ Thanh Vũ ở dưới đỉnh núi Vạn Trượng, hôm nay đúng lúc phát huy tác dụng.”
Minh Yên cảm thấy hết cùng lại thông, nhếch môi không nói ra kế sách của mình nữa, đã có thuỷ quân thiện chiến ở đây, mình hết đất dùng rồi, bèn ngẩng đầu nhìn sang Chu Hạo Khiên nghe hắn nói: “Cũng được, vậy làm phiền ngươi, ta còn có một chuyện muốn ngươi bận tâm nhiều hơn.”
Lúc Chu Hạo Khiên nói lời này, độ cong nơi khóe môi khiến lòng người nao nao, Minh Yên biết Chu Hạo Khiên đã hết kiên nhẫn với Chung Dực rồi, cuối cùng cũng ra tay…
Minh Yên nhìn ba người cầm một tấm bản đồ ra bàn bạc bố trí quân sự, nàng lặng lẽ đi ra ngoài, dặn dò Bạch Hinh chuẩn bị thức ăn.
Bạch Hinh nhìn xem Minh Yên hỏi: “Vậy chuẩn bị khi nãy còn cần nữa không?”
Minh Yên che miệng cười một tiếng, nhìn xem Bạch Hinh nói: “Người mặc đồ trắng kia là nữ tử, là thuộc hạ của tiểu Vương gia, chỉ đùa vui thôi, thức ăn chuẩn bị trước đó đổi mới hết đi.”
Bạch Hinh ngộ ra, xoay người rời đi, Minh Yên thấy Lạc Bạch không giống người tốt nên có cho thêm thuốc xổ vào trong thức ăn, hiện tại thì không cần nữa rồi, thật đúng là hời cho nàng ấy quá.
(Lạc Bạch đã xác định giới tính nên t sẽ từ “hắn” sang “nàng” nhé.)
Ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời đang sáng rực, xuyên qua chạc cây thưa thớt, gió lay động lá cây, ánh vàng chiếu rải rác lấp lánh trên mặt đất. Minh Yên hít sâu một hơi, tình hình trong triều đình càng lúc càng căng thẳng, cuộc quyết đấu giữa Chu Hạo Khiên và Chung Dực cũng bắt đầu tiến hành, cho dù không có chuyện của Lục La, lập trường đối địch của hai người vẫn không thay đổi, vua nào triều thần nấy, lập trường giai cấp đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Tình cảm trước kia đã chết, nhưng cuối cùng Minh Yên vẫn không muốn Chu Hạo Khiên và Chung Dực tổn thương lẫn nhau, nhưng với tình hình trước mắt, ai có thể ngăn cản được chứ? Đừng nói là mình, cho dù là người tài trong đám người như Chu Hạo Khiên và Chung Dực, chẳng phải cũng bị tình thế trước mắt nắm mũi dẫn đi? Bọn họ đều rơi vào vòng xoáy tranh đoạt quyền lực không thể tự thoát ra được, không phải ai cứu vớt ai, không phải ai tính kế ai, mà là tranh đoạt quyền lực nhốt tất cả mọi người lại, không thể làm gì khác ngoài việc thở dài mà thôi.
Chu Hạo Khiên đi ra cửa, nhìn thấy Minh Yên yên lặng thừ người thì đi tới phía sau nàng dịu dàng nói: “Đang nghĩ gì thế?”
Minh Yên không ngờ Chu Hạo Khiên lại đột ngột xuất hiện ở phía sau, bèn dịu dàng cười một tiếng, hỏi: “Phượng Thủy và Lạc Bạch đâu?”
“Đi rồi, tình thế cấp bách, còn phải cần có thời gian điều động thuỷ quân, hai người bọn họ đi đến giúp đỡ Tam Nương trước, cố gắng chống đỡ cho đến khi thủy quân tới, cho nên không có thời gian ăn cơm.” Chu Hạo Khiên nhìn chằm chằm Minh Yên, nhìn gò má vốn phúng phính nay ốm đi một chút, vươn tay ôm lấy khuôn mặt nàng, nói: “Nàng gầy rồi, thời gian này cực khổ, lúc không ở bên cạnh nàng ta lo lắng cho nàng lắm.”
Minh Yên bị Chu Hạo Khiên ôm vào trong phòng, đặt lên trên đùi, nhìn cái bụng tròn vo của nàng, trên mặt Chu Hạo Khiên lộ ra nụ cười nhẹ, nắm lấy tay Minh Yên vào trong lòng bàn tay: “Tiểu Yên Nhi, ta không thể lui được nữa, cũng nên so đấu với Chung Dực rồi.”
Minh Yên sững sờ, không ngờ Chu Hạo Khiên sẽ nói như vậy, Chung Dực… đến lúc Chu Hạo Khiên muốn đối phó với Chung Dực rồi, còn biết quang minh chính đại nói với nàng, vậy đủ thấy Chu Hạo Khiên thật sự đặt nàng lên đầu quả tim, không muốn để nàng có chút hiểu lầm nào với hắn, nhưng như vậy cũng phải khiến Minh Yên tỏ thái độ, khiến nàng biết cuối cùng giữa nàng và Chung Dực không còn quan hệ gì nữa, có yêu đến mấy cũng là người dưng.
Nhớ tới năm đó Hạnh Hoa mưa nhỏ, tay áo thổi bồng bềnh, nàng và Chung Dực tình cờ gặp nhau vừa thấy đã yêu, hôm nay nghĩ lại thật sự là chuyện kiếp trước rồi, đã sớm trở thành ký ức mơ hồ rồi, những thứ từng khiến nàng động tâm cũng dần dần mất đi màu sắc, hôm nay người trước mặt là Chu Hạo Khiên, là nam nhân đã trả giá rất nhiều vì mình, Minh Yên cúi đầu nhìn Chu Hạo Khiên, trên khuôn mặt như ngọc hiện lên nụ cười dịu dàng, khẽ nói: “Chuyện của nam nhân ta không muốn xen vào, nếu ta bảo chàng xuống tay lưu tình thì hắn sẽ làm chàng bị thương, ta không muốn vậy, nếu theo tiếng lòng của mình, ta thật hi vọng các người không có ai bị thương cả, nhưng với cục diện này không phải ta muốn là được.”
Chu Hạo Khiên có chút xúc động, hắn vốn cho rằng Minh Yên sẽ bảo mình xuống tay lưu tình, nhưng không ngờ Minh Yên lại sẽ nói như vậy, nhất thời có đủ loại cảm xúc ùa về, hắn ôm Minh Yên càng chặt hơn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Yên Nhi, nàng đặt an nguy của ta lên đầu, ta thật sự rất vui, ta vốn cho rằng nàng muốn ta xuống tay lưu tình bỏ qua cho Chung Dực.”
Minh Yên nghĩ trong lòng thật ra nàng cũng có ý nghĩ này, nhưng nghĩ đến Chung Dực có thể bao vây chặn đánh Tam Nương ở trên sông, đủ thấy thế lực của Chung Dực rất sâu, để Chu Hạo Khiên xuống tay lưu tình không phải khiến hắn bỏ mạng à? Minh Yên không muốn như vậy, cho nên chỉ có thể nói tất cả thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên không thẹn với lương tâm chính là cách tốt nhất.
Trái tim của Minh Yên, Chu Hạo Khiên hiểu, trái tim của Chu Hạo Khiên, Minh Yên cũng hiểu, trừ khi ngươi vứt bỏ tất cả ẩn cư thế ngoại, bằng không trong trận chiến tranh đoạt quyền lực này, người nào nương tay người đó sẽ thất bại, có một số việc chính ngươi không thể làm chủ được, chỉ có thể đến đâu hay đến đó, đây cũng là bất lực của đời người, cho dù là cửu ngũ chí tôn cũng chưa hẳn có thể suông sẻ mọi việc theo như ý muốn.
Trời còn chưa sáng Chu Hạo Khiên đã thức dậy lên triều, bởi vì đã quay trở về nên cũng hết ngày nghỉ, lần trở về này chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm của vạn người, bởi vì Chu Hạo Khiên đã công khai tuyên bố với mọi người, Phi Ưng lệnh đã trở về!
Triều dã oanh động, bách quan sục sôi, trong vương phủ cũng đủ loại cảnh trí khác nhau.
Trong viện Thúy Ninh liên tục truyền ra tiếng cười nói, chuyện Chu Hạo Khiên tìm được Phi Ưng lệnh quay về đủ để hai người Tần Mục sinh lòng cảnh giác, người thật sự vui vẻ chỉ có mỗi lão Vương phi, chuyện sở hữu Phi Ưng lệnh không chỉ trên triều đình tranh cãi kịch liệt, ngay cả vương phủ cũng tranh luận không ngừng.
Một người cho rằng, Phi Ưng lệnh nên để Vũ Ninh Vương nắm giữ, còn người khác lại nói, Phi Ưng lệnh do Chu Hạo Khiên tìm về thì nên để Chu Hạo Khiên trông coi, còn có một nhóm người cho rằng, Phi Ưng lệnh nên quy về cho triều đình, không nên để vương phủ Vũ Ninh giữ làm tài sản riêng, trong lúc nhất thời mọi người tranh cãi chuyện này đến mức rung động trời đất.
Lúc này Tần Trắc phi và Mục Trắc phi lại kết thành đồng minh, mũi thương đều chỉa về phía ngoài, đều cho rằng Phi Ưng lệnh nên để Vương gia trông coi, dù sao Vương gia mới là chủ nhân của vương phủ, Minh Yên không lên tiếng, trong lòng hiểu rõ, nếu lão Vương phi giấu Vũ Ninh Vương chuyện Phượng Kiêu, sao lại chịu giao Phi Ưng lệnh cho ông ta? Minh Yên chỉ cần yên lặng nhìn xem là được rồi, bởi vì bất kể hai người Tần Mục có nói năng khéo léo thế nào, mở miệng khuyên nhủ lão Vương phi đủ mọi vấn đề để bà ấy bảo Chu Hạo Khiên giao Phi Ưng lệnh ra, Minh Yên đều vững như bàn đá, không hề bất động.
Trong lúc mọi người vẫn đang giằng co, biên quan truyền cấp báo đến, nước Tây Nhung xâm phạm biên cảnh, nhất thời bóng đen che kín cả Kinh thành, ai lãnh binh xuất trận lại thành tiêu điểm tranh luận mới…
Minh Yên nhìn vẻ mặt mọi người, trong lòng chế giễu một tiếng, vừa rồi còn tranh đoạt Phi Ưng lệnh vô cùng sốt sắng, biên quan vừa có chiến sự, những người này hận không thể đẩy Phi Ưng lệnh ra ngoài cửa, sợ nhi tử bảo bối của bọn họ phải ra chiến trường, thật khiến người ta mỉa mai mà, một đám người cặn bã!