Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 164: Lần đầu diện kiến Vân phi, cẩn thận cân nhắc




Mới gặp Vân phi Minh Yên hơi sững sờ, nhớ tới Tống Tiềm đã lớn như vậy rồi nhưng nhan sắc của Vân phi lại không hề già đi hai,mẫu tử rất giống nhau, lúc cười khóe môi cong lên rất là vui vẻ, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, đối xử với Minh Yên cũng rất thân thiết, vì Minh Yên có thai nên không để nàng hành đại lễ, nắm tay Minh Yên bảo nàng ngồi xuống, cười nói: “Ta nhiều lần nghe nhắc đến con từ chỗ Tiềm Nhi, cũng sớm muốn gặp nữ tử được tiểu tử Hạo Khiên kia che chở như bảo bối có dáng vẻ gì, cuối cùng hôm nay cũng gặp được rồi.”

Minh Yên biết người trong cung ai cũng cao quý, đều thích tự cao tự đại, ai biết Vân phi lại là người hòa ái dễ gần như thế, nghe thấy bà ấy nói vậy, trong lòng càng thấy bất an, chỉ có thể cúi thấp đầu im lặng rụt rè.

Vân phi quan sát Minh Yên, toàn thân váy lưới dệt kim càng tôn lên khí chất cao quý của nàng, cười hỏi: “Thân thể lão Vương phi vẫn khỏe chứ?”

Minh Yên vội vàng trả lời: “Bẩm nương nương, thân thể tổ mẫu vẫn tốt, làm phiền nương nương nhớ thương.”

Vân phi thở dài một tiếng nói: “Thân ở thâm cung không thể tùy tiện, sau khi trở về thì truyền đạt lại lời hỏi thăm của ta đến lão nhân gia người, phải giữ gìn thân thể cho thật tốt, hôm nay Hạo Khiên đã có tiền đồ, sau này lão Vương phi cũng yên tâm an dưỡng tuổi già.”

Minh Yên cẩn thận suy nghĩ lời của Vân phi, nhất thời không hiểu rốt cuộc là có ý gì, trước tiên là nói về Chu Hạo Khiên đã có tiền đồ, sau lại nói lão Vương phi an dưỡng tuổi già, đột nhiên trong lòng Minh Yên rét lạnh, lúc này Chu Hạo Khiên đi quan ngoại tìm Phi Ưng lệnh, Vân phi tuyên nàng vào cung, là có ý gì? Chẳng lẽ Vân phi nghi ngờ Chu gia?

Mối quan hệ giữa Chu Hạo Khiên và Tống Tiềm đương nhiên không cần phải bàn tới, Vân phi đang thăm dò điều gì?

Nghĩ tới đây sau lưng Minh Yên đổ mồ hôi hột, nàng vờ như không để ý ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nhìn lướt qua mặt Vân phi, lại nhìn thấy sâu trong đáy mắt Vân phi hiện lên vẻ bất lực, mặc dù biến mất rất nhanh nhưng nàng vẫn nhìn thấy được.

Vân phi… Bất lực… lại nhớ tới câu hỏi ngấm ngầm hại người vừa rồi của Vân phi dường như đang tìm hiểu chuyện gì đó, trong lòng Minh Yên chợt sáng rõ, ngước mắt nhìn hai tay đặt trên đầu gối của Vân phi đang xoắn chặt vào nhau, rõ ràng là có chút khẩn trương.

Minh Yên để bản thân bình tĩnh lại, nở nụ cười nói: “Tiểu Vương gia luôn nhớ đến đại ân của Thánh thượng, không nói đến thiếp thân có thể gả vào vương phủ chính là ân điển của Hoàng thượng, hiện nay con đường làm quan của tiểu Vương gia thuận buồm xuôi gió, cũng là nhờ vào ân sủng và tín nhiệm của Hoàng thượng, tiểu Vương gia từng nói với thiếp thân mặc dù Phi Ưng lệnh là đồ của vương phủ nhưng Phi Ưng ba mươi sáu kỵ lại trung thành và tận tâm với triều đình, sau khi mất Phi Ưng lệnh từ trên xuống dưới vương phủ đều bồn chồn lo sợ, hôm nay không dễ gì có tin tức của Phi Ưng lệnh, bất kể có thế nào tiểu Vương gia đều nóng lòng muốn lấy  Phi Ưng lệnh về, vậy mới không cô phụ lòng trung thành với Hoàng thượng.”

Nghe thấy Minh Yên trả lời như vậy, Vân phi cực kỳ hài lòng nở nụ cười, cơ thể cũng được thả lỏng không ít, thuận miệng nói: “Trung thành với triều đình, trung thành với Hoàng thượng, là phẩm đức của một thần tử, Hạo Khiên có thể như vậy cũng coi như không làm nhực uy phong của tổ tiên, rất tốt, rất tốt.”

Minh Yên nghe vậy thì biết mình nghĩ không sai, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, vội vàng đứng dậy cung kính đứng ở một bên nghe dạy bảo, nghe Vân phi nói xong thì đáp: “Vâng, thiếp thân không hiểu được đạo lý lớn, có điều thường nghe tiểu Vương gia nói trước kia chàng quá bừa bãi, làm ra rất nhiều chuyện sai, hôm nay lạc đường biết quay đầu, chỉ ngóng trông quãng đời còn lại có thể tận trung với triều đình, tận trung với Hoàng thượng, để báo đáp ân tri ngộ tin cậy của Hoàng thượng.”

Trong từng câu chữ của Minh Yên không hề nhắc tới Tống Tiềm, chỉ nói Chu Hạo Khiên một lòng với triều đình, một lòng với Hoàng thượng, chỉ thấy Vân phi cười đến mức có thể nở ra một đóa hoa thì càng xác nhận phỏng đoán ở trong lòng, bởi vậy có thể an tâm được chút, chỉ có điều trận kinh hãi này thật sự khiến trong lòng Minh Yên kinh hoàng.

“Hạo Khiên có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, trung quân yêu dân, lấy muôn dân làm nhiệm vụ của mình, đó mới là nam tử hán đại trượng phu, mặc dù trước kia từng hoang đường bừa bãi, tuy nhiên tuổi trẻ ai mà không điên cuồng, chỉ cần có thể quay đầu, ngày nào đó trung thành đền đáp triều đình, nhất định vương phủ có thể vĩnh tồn.” Vân phi từ từ nói, chỉ là trên mặt không còn sự dịu dàng như vừa rồi nữa, ngược lại càng trang nghiêm hơn.

Minh Yên vội vàng quỳ xuống, nói: “Thiếp thân ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương, Hoàng thượng có ân tái tạo với thiếp thân, thiếp thân và tiểu Vương gia không dám buông thả, không dám quên đại ân của Thánh thượng, tiểu nữ tử không có năng lực gì, chỉ biết làm một hiền thê lương mẫu, để tiểu Vương gia không cần lo trước lo sau, chuyên tâm tận trung với triều đình, nhằm báo đáp ơn vua.”

Nói gần nói xa, biểu lộ lập trường của hai phu thê, Vân phi vươn tay đỡ Minh Yên dậy, nói: “Con đang có thai, đứng lên đi.”

“Tạ ơn nương nương.” Lúc này Minh Yên mới đứng dậy.

Vân phi lại tán gẫu với Minh Yên mấy câu, cẩn thận hỏi thăm tình hình gần đây của vương phủ, Minh Yên biết gì nói nấy không chút giấu giếm, hàn huyên một lúc lâu mới cho người tiễn Minh Yên ra ngoài.

Minh Yên vừa đi, Vân phi lập tức cung kính đứng dậy, rất nhanh màn được vén lên, một bóng dáng màu vàng đi ra, Vân phi khom mình hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

Tuyên Đế vươn tay nâng Vân phi dậy, cười nói: “Ái phi cực khổ rồi, đứng lên đi.”

Lời đồn long thể Tuyên Đế khiếm an, nhưng lúc này nhìn sắc mặt hồng hào nào giống bị bệnh chứ, Vân phi vịn tay Tuyên Đế đứng dậy, dịu dàng nói: “Thần thiếp thấy đứa nhỏ Minh Yên này là một người phúc hậu, nhớ mãi đại ân tứ hôn của Hoàng thượng không dám quên, là một đứa bé ngoan.”

Ánh mắt Tuyên Đế chớp lóe, đi đến chỗ Vân phi ngồi ban nãy ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng: “Gần đây Tiềm Nhi không vào cung sao? Đã mấy ngày rồi không thấy nó.”

Nhắc tới Tống Tiềm, khóe mắt Vân phi đỏ lên, nhưng vẫn cố giả vờ như không có chuyện gì nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ biết thân thể Hoàng thượng khiếm an, không dám ngày nào cũng đến quấy rầy, có điều mấy ngày trước bị phong hàn nhưng không có gì đáng ngại.”

Tuyên Đế ngẩng đầu nhìn Vân phi, trầm giọng nói: “Nàng không cần phải cẩn thận như vậy đâu, Trẫm đã biết chuyện Tiềm Nhi vì tìm thuốc cho Trẫm mà ngã xuống sườn rồi, đã tuyên Thái y đi qua chữa trị rồi, nàng đừng lo lắng.”

Vân phi nghe vậy thì vội vàng muốn tạ ân nhưng bị Tuyên Đế ngăn lại, nhìn Vân phi gần đây gầy gò thì có chút thương tiếc nói: “Thằng bé bị thương nhất định nàng rất lo lắng, cho phép nàng hôm nay đi thăm nó, trước khi trời tối trở về cung là được.”

Vân phi quỳ cảm tạ hoàng ân, sau khi tiễn Tuyên Đế đi, cả người như bị liệt ngồi ở trên giường. Cho phép mình đi thăm nhi tử là vì hôm nay mình giúp Hoàng đế thăm dò phủ Vũ Ninh Vương, vừa rồi Vân phi thật sự sợ, sợ Minh Yên nói ra chuyện không nên nói, nếu không sẽ dẫn tới họa lớn. Hoàng thượng vẫn luôn đề phòng phủ Vũ Ninh Vương, mấy năm gần đây trơ mắt nhìn Hạo Khiên chịu nhiều uất ức, bà thân là dì nhưng lại không dám giúp hắn làm chuyện gì, chỉ có thể để nhi tử của mình vô tâm với chính sự, sau đó yên lặng dọn dẹp cục diện rối rắm của Chu Hạo Khiên để lại, dùng cái này để làm giảm lòng đề phòng của Hoàng thượng.

Mấy năm qua hai mẫu tử luôn dè dặt cẩn trọng, lại chưa từng nghĩ tới từ đầu đến cuối vẫn không được Tuyên Đế tin tưởng, hôm nay gặp Tống Tiềm phải nói tường tận lại chuyện này mới được, để nó có lòng đề phòng cũng tốt.