Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 163: Điều tra Lan Phương tìm hiểu nguồn gốc




Vẻ mặt Vũ di nương liên tục dao động ở trước mặt Minh Yên, mấy ngày nay Nhị phòng thật sự náo nhiệt, đây là lần đầu tiên Vũ di nương đánh lôi đài với Nhị thiếu phu nhân, khi trong lòng một nữ nhân chất chứa hận thù, đương nhiên nàng ta sẽ sử dụng muôn vàn bản lĩnh, huống chi mục đích của Vũ di nương chính là muốn Nhị phòng náo loạn không được yên ổn, hôm nay xem như rốt cuộc cũng xuất lực rồi.

Vũ di nương là người thông minh, luôn tìm ra một thời cơ thỏa đáng nhất để Chu Hạo Thần nhìn thấy Nhị thiếu phu nhân bới móc nàng ấy, Vũ di nương cũng không lấy hài tử đã mất ra để nói chuyện, cũng rất cung kính Nhị thiếu phu nhân, chỉ là sự cung kính này rốt cuộc có cung kính thật không thì không ai biết được. Có thể khiến Nhị thiếu phu nhân rớt đài mấy lần trong tay nàng ấy, coi như Vũ di nương có bản lĩnh không nhỏ.

Nhị phòng cả ngày huyên náo khiến không khí ngột ngạt, Minh Yên biết Vũ di nương khuấy đảo giở trò ở trong đó, nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy Nhị thiếu phu nhân ngay cả một di nương sẩy thai cũng không chứa chấp được, cả ngày huyên náo gà bay chó chạy, có thể đẩy mình vào thế yếu bất cứ lúc nào, được mọi người đồng tình cũng là một bản lĩnh.

Nhị phòng náo loạn rất gay gắt, cả ngày Mục Trắc phi mệt mỏi vội chạy đi chữa cháy, gần đây số lần Chu Hạo Thần và Nhị thiếu phu nhân cãi nhau tăng vọt, Vũ Ninh Vương từng qua hai lần khuyên bảo đều vô dụng, dứt khoát buông tay mặc kệ.

Nhị phòng ầm ĩ, đại phòng lại yên tĩnh đến lạ thường, bên Minh Yên cũng lấy bất động đáp vạn biến, lúc nào cũng nhìn chằm chằm Tần Trắc phi.

Lần này Lão Vương phi không nhúng tay vào quản, không nói đến đây là một đám dây mơ không gỡ được, hơn nữa Chu Hạo Thần giống lão tử[1] của hắn cũng sủng thiếp diệt thê, bà ấy lười đi nói, đức hạnh của hai phụ tử giống nhau, cứ mặc bọn họ ầm ĩ đi, đóng cửa lại không quan tâm tới sẽ không phiền não, dứt khoát nói với bên ngoài là dưỡng bệnh, ngay cả thỉnh an mỗi ngày cũng miễn luôn.

[1] Lão tử: ở đây chỉ bố, phụ thân

Lão Vương phi vừa đóng cửa không tiếp khách, trong vương phủ thanh tịnh không ít, ngoại trừ nhị phòng thỉnh thoảng phát ra chút tiếng động, thì cũng coi như bình an sống qua ngày. Sắp đến cuối năm, Mục Trắc phi, Tần Trắc phi đều bận rộn cho năm mới, không thể phân thân để đi đối nghịch với Minh Yên, thế nên mấy ngày này Minh Yên rất nhàn hạ.

Ngày hôm đó vừa tỉnh giấc trưa, mấy đứa nhóc trong bụng duỗi tay duỗi chân, Minh Yên vỗ bụng nói chuyện với bọn họ một lát rồi mới đứng dậy trang điểm, ngồi vững trước bàn trang điểm, Liên Song mới cầm lược lên thì Bạch Hinh vén màn đi vào, cười nói: “Chủ tử, Phong cô nương đến.”

Tam Nương? Ánh mắt Minh Yên sáng lên: “Mau để nàng ấy vào.”

Phong Tam Nương vẫn mặc xiêm y màu trắng như trước, trên mặt mang theo nụ cười tươi, dung mạo xinh đẹp kia vẫn khiến người ta nhìn không rời mắt, mỗi lần nhìn thấy Phong Tam Nương, Minh Yên đều nghĩ thật sự là một mỹ nhân.

Phong Tam Nương bước nhanh tới, ngồi xuống đối diện Minh Yên, cười hì hì nói: “Vị kia có động tĩnh rồi.”

Minh Yên sững sờ, một câu không đầu không đuôi, ai có động tĩnh rồi thế?

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Minh Yên, Phong Tam Nương vươn năm ngón tay ra lắc lắc, Minh Yên lập tức hiểu ra, vui mừng hỏi: “Thật à?”

Phong Tam Nương gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy, nàng ta đúng là nhịn giỏi thật, ta trông chừng nàng ta lâu như thế mới thấy nàng ta ra tay, thật khiến người ta bội phục.”

Cuối cùng Lan Phương cũng chịu ra tay rồi, nàng ngẩng đầu nhìn Phong Tam Nương nói: “Có lẽ Ngũ tỷ của ta cảm thấy tiểu Vương gia đã đi biên quan rồi, nên tỷ ta không có cố kỵ gì đúng không?”

Phong Tam Nương chế giễu cười một tiếng, nói: “Nếu chuyện gì cũng cần Lệnh chủ tự mình trông coi thì bọn tôi vô dụng rồi! Lần này đi vội như vậy không biết Lệnh chủ có chuyện lớn nào cần hoàn thành, bảo là muốn tìm Phi Ưng lệnh, nhưng không phải Phi Ưng lệnh đang ở trong tay ngài ấy à? Người này luôn như vậy, lúc nào cũng có ý đồ xấu khiến người ta không thấy rõ được.”

Nghe Phong Tam Nương lải nhải, Minh Yên thế mới biết thì ra bọn họ đều không biết rốt cuộc Chu Hạo Khiên đi làm chyện gì. Ngẫm lại thấy cũng đúng, chuyện này quan trọng thế mà, đương nhiên càng ít người biết càng tốt, vì vậy Minh Yên cũng chỉ có thể giả bộ làm như không biết gì, thở dài nói: “Ai biết đi làm gì đâu, tiểu Vương gia sợ ta lo lắng nên không chịu nói, có điều ta nghĩ đợi chàng trở về thì chúng ta sẽ biết ngay thôi.”

Phong Tam Nương cũng không muốn dò xét điều gì từ Minh Yên, nghe thấy Minh Yên nói vậy thì đáp: “Đương nhiên Lệnh chủ có bí mật của mình, bọn tôi làm thuộc hạ chỉ cần thi hành mệnh lệnh là được rồi, ta chỉ lo lắng cho an nguy của Lệnh chủ thôi.”

Minh Yên xấu hổ không thôi, thật sự là rất trung thành, đây mới là trung thần lương tướng chứ!

“Lúc gần đi Lệnh chủ có phân phó, bảo bọn tôi nghe theo mệnh lệnh của người về chuyện của Úc Ngũ tiểu thư, xem người phân phó như thế nào, kế tiếp nên làm gì đây?” Phong Tam Nương dời chủ đề, không còn sự thoải mái của vừa rồi nữa, lúc này khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Mặc dù Minh Yên có hơi không quen nhưng cũng biết Tam Nương làm vậy là tôn trọng mình, bèn cười nói: “Nếu Ngũ tỷ của ta có động tĩnh, chỉ sợ là đi tìm nha hoàn Lục La kia. Hồng Tụ và Thiên Hương xuất hiện ở chỗ ta, đương nhiên tỷ ta muốn đi xem Lục La có còn nằm trong sự khống chế của tỷ ta hay không.”

Phong Tam Nương gật đầu một cái, nàng ấy cũng nghĩ đến điểm này.

“Tính tình của Ngũ tỷ ta cẩn thận, lúc cô đi theo người của tỷ ta thì để ý nhiều một chút, phái thêm hai người trông chừng đi.” Nói đến đây thì khựng lại một lúc, nhìn Phong Tam Nương nói tiếp: “Nếu không ngoài dự đoán, Chung Dực cũng đã sẽ phái người theo dõi Ngũ tỷ, Chung Dực rất muốn bắt đươc Lục La, tóm lại Tam Nương cô phải vô cùng cẩn thận, không chỉ đề phòng Lan Phương giở trò, còn phải cẩn thận Chung Dực thiết kế chúng ta.”

Thật ra Phong Tam Nương rất tò mò, vì sao Chung Dực muốn cướp mấy nha hoàn này với Úc Minh Yên, chỉ có điều cũng biết trong chuyện này nhất định có bí mật. Sờ sờ lỗ mũi vẫn nên thôi, làm thuộc hạ vẫn nên bớt tò mò lại, vì vậy gật đầu nói: “Úc Trắc phi yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nhưng bên Chung Dực nghe người nói như thế ta phải cẩn thận sắp xếp lại mới được, không thể để chuyện cũ lặp lại.”

Đối với chuyện lần trước Chung Dực nửa đường cướp Hồng Tụ và Thiên Hương đi, Phong Tam Nương vẫn luôn ghim ở trong lòng, coi đó là một nỗi nhục lớn, lần này nhất định phải lấy lại mặt mũi mới được.

“Chung Dực làm người bình tĩnh cẩn thận, hơn nữa rất có mưu lược, Tam Nương cô phải cẩn thận một chút. Ta không có ý nói cô không đấu lại hắn, mà là cô ở biên quan lâu, không hiểu rõ về Chung Dực.” Minh Yên nghĩ tới đây lại nhìn Tam Nương hé miệng cười một tiếng, cúi đầu nói ở bên tai nàng ấy: “Ta dạy cô một kế, khi cô phát hiện nhân mã của Chung Dực xuất hiện thì dùng đến.”

Tam Nương lắng nghe mấy lời Minh Yên nói ở bên tai nàng ấy, vẻ mặt chấn động, trong đôi mắt kia lấp lóe ánh sáng, sau đó không ngừng thán phục, cười nói: “Người đúng là chân nhân không lộ tướng mà, kế này tốt lắm, được, ta xem tên nhóc Chung Dực kia còn liều lĩnh không!”

Khóe miệng Minh Yên giật giật, yên lặng nghĩ thầm: “Ta quen Chung Dực nhiều năm như thế, đương nhiên hiểu rõ con người này, bây giờ lập trường trái ngược, vậy đúng là xin lỗi Chung Dực rồi!”

Tiễn Tam Nương đi, Minh Yên trở lại trong phòng, dựa nghiêng vào gối mềm bên cạnh cửa sổ, nhìn đầy tớ bận rộn chạy qua chạy lại trong sân, yên lặng suy tư.

Đến nay Minh Yên vẫn không rõ tại sao Lan Phương lại đẩy nàng vào chỗ chết, có lẽ cả đời này cũng sẽ không biết được đáp án của vấn đề kia nhưng dù sao Minh Yên khó có thể quên được. Hôm nay Lan Phương có hành động, chỉ cần theo đường dây này thì nhất định có thể tìm được Lục La, đợi đến lúc tìm được Lục La rồi vậy có thể tra ra điều mình muốn biết.

Nhớ lại năm đó, cả đời Lan Nhụy coi như nở mày nở mặt, Úc Duy Chương cũng được coi là một người phụ thân tốt của Lan Nhụy, thương nàng cưng chìu nàng, so với nữ nhi đích xuất của ông ta còn yêu thương hơn ba phần, nhưng tại sao sau khi nàng mất lại không hề có chút nghi ngờ nào, chẳng lẽ Đại phu nhân đã nói gì đó? Lan Nhụy thất vọng, tức giận, không biết đời này có cơ hội hỏi một tiếng vì sao không?

Từ từ thoát ra khỏi suy nghĩ, Minh Yên lo lắng thở dài, nhà chồng nhà mẹ đẻ đều không yên ổn, ở trong lúc khó khăn nhất, Minh Yên tự nói với mình nhất định phải chống đỡ! Mặc dù Chu Hạo Khiên đi chuyến này không có nguy hiểm gì lớn, nhưng nếu để người khác phát hiện hành tung của hắn, nói không chừng sẽ sinh ra sóng gió gì đó, cho nên Minh Yên phải ứng phó với đủ loại người hỏi thăm ở trong phủ. Nhất là gần đây phu nhân danh môn tới cửa bái phỏng ngày càng nhiều, phần lớn đều mời nàng ra ngoài gặp, vòng tới vòng lui cũng chỉ hỏi thăm hành tung của Chu Hạo Khiên mà thôi.

Cuộc sống như vậy thật sự rất mệt mỏi, nhưng lại không thể không ứng phó, Minh Yên dứt khoát nhắm mắt lại.

Mọi chuyện như hòa thượng gõ chuông, qua một ngày tính một ngày thôi!

Đến hai mươi tám tháng Chạp, thật sự là một ngày khiến người ta nửa buồn nửa vui, đầu tiên là nhận được tin tức của Phong Tam Nương, nói là chuyện không ngoài dự đoán của Minh Yên, người của Úc Lan Phương vừa vào địa giới Giang Nam thì trở nên đa nghi, mỗi bước đi hết sức cẩn thận, còn có nhiều lần suýt chút nữa để bọn họ lặng lẽ chuồn mất, may mà Phong Tam Nương nhạy bén cho nên mới không bị bẽ mặt.

Người của Lan Phương trở nê cẩn thận hơn, vậy chứng tỏ khoảng cách đến chỗ Lục La không còn xa nữa, cuối cùng trong lòng Minh Yên cũng thở phào nhẹ nhõm, Tam Nương không nhắc tới Chung Dực, có lẽ không đụng người của Chung Dực.

Vừa mới tiễn người của Tam Nương đi, lại chưa từng nghĩ tới sẽ nghênh đón ý chỉ ở trong cung.

Người truyền chỉ là một nội thị cực kỳ sạch sẽ, nội dung của ý chỉ cũng rất đơn giản, Vân phi đột nhiên tuyên triệu Minh Yên vào cung!

Tin tức này thật sự có tính chất nổ mạnh, Minh Yên gả vào vương phủ lâu như vậy vẫn chưa triệu kiến Minh Yên, sao lần này lại chọn lúc Chu Hạo Khiên không có ở đây lại tuyên nàng vào cung, cho dù là Minh Yên có gan lớn cũng bị dọa sợ.

Dù là kẻ ngốc cũng biết, lúc này trong cung không yên ổn, đi vào có thể có chuyện gì tốt chứ. Nhưng Minh Yên vẫn phải trở về viện thay xiêm y, lên xe ngựa trong dưới ánh mắt hâm mộ của một đám người, xe ngựa của nội thị đi ở phía sau tiến về phía hoàng cung.

Dừng xe ngựa ở trước cửa hoàng cung, đám người Bạch Hinh vịn Minh Yên xuống xe, đứng trước cửa cung nguy nga đồ sộ, nhìn tường cung cao cao, ngói lưu ly nhiều màu, cung điện tráng lệ ở đằng xa giống như một con mãnh thú muốn ăn thịt người.

Minh Yên híp mắt, hít một hơi thật sau, đè sự thấp thỏm không yên ở trong lòng xuống, một hồi lâu nhìn nội thị dẫn đường cười nói: “Nhờ công công dẫn đường.”

Cả đám nha hoàn Bạch Hinh đều không được phép bước vào cửa cung, Minh Yên chỉ có thể một mình đi theo đằng sau nội thị, bước qua cánh cửa sơn đen thật cao, đi vào lối giữa[2] được trải bằng đá xanh, cẩn thận  đi vào trong thâm cung.

[2] Lối giữa: chữ hán “dũng đạo”; ngày xưa đường dành cho quan đi, con đường được đắp cao hơn hai bên.

Minh Yên đi tới đi lui đi đến mức muốn ngất xỉu, đường đi trong cung chín cong mười tám quẹo, khắp nơi đều là ngã rẽ, ba ngoặt hai quẹo không phân rõ đông tây nam bắc, Minh Yên vỗ trán, có câu thâm cung tựa như biển thật sự không giả chút nào, đầu của nàng sắp bị xoay đến chóng mặt rồi, may được Vân phi đồng tình nàng là thai phụ, phái kiệu mềm nâng nàng đến, nếu không Minh Yên thật sự mệt đến mức muốn ngất đi tại chỗ.

Không biết đi qua bao nhiêu cung điện lớn rốt cục cũng ngừng lại, kiệu mềm được hạ xuống đất, Minh Yên cẩn thận đi xuống, nhớ tới dặn dò của lão Vương phi thì không dám quan sát xung quanh, chỉ hơi cúi đầu xuống đi theo phía sau nội thị bước vào một cánh cửa.

Đi tới trước rồi ngừng lại, chợt nghe thấy nội thị cẩn thận cười nói: “Vị tỷ tỷ này, làm phiền ngài thông bẩm cho Vân phi nương nương một tiếng, Úc Trắc phi phủ Vũ Ninh Vương đến rồi.”

“Nương nương phái nô tì đứng chờ ở đây, nếu đến rồi thì đi theo nô tì vào trong thôi.” Hiển nhiên cung nữ kia nói với Minh Yên, Minh Yên vội vàng gật đầu, đi theo sau lưng cung nữ đi về phía trước, sắp nhìn thấy di mẫu của Chu Hạo Khiên rồi, Minh Yên thật sự không rõ bà ấy muốn gặp mình làm gì…