Trong bầu trời đêm đen nhánh, ánh sao nhấp nháy trên màn đêm rực rỡ chói lọi, khiến người ta không nỡ dời mất đi, Minh Yên lắng nghe Chu Hạo Khiên kể lại chuyện về Phượng Kiêu trong truyền thuyết kia.
“Người đứng đầu Phượng Kiêu đều là mỹ nữ tuyệt thế sao? Mỗi một người đều vậy à?” Minh Yên tò mò hỏi.
“Đúng, người bên trong Phượng Kiêu kia nữ tử chiếm phần lớn, nam tử rất ít, đương gia cầm lái về cơ bản đều là nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử cực đẹp.” Chu Hạo Khiên ở biên quan nhiều năm, đương nhiên biết rất nhiều tin đồn về Phượng Kiêu.
Trong lòng Minh Yên chẳng có cảm xúc gì, dựa vào bả vai Chu Hạo Khiên nhìn ngôi sao trên trời hỏi: “Lần này chàng đi đến núi Vạn Trượng tìm Phượng Kiêu, nếu gặp phải người cực đẹp thì không cho phép chàng thay lòng.”
Chu Hạo Khiên chưa từng nghĩ Minh Yên lại lo lắng về chuyện này, không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói: “Người khác có đẹp hay không liên quan gì đến ta, mỹ mạo cũng chỉ là một lớp da mà thôi, ta thích nàng cũng không phải là vì nàng đẹp, ta thích nàng chính là vì trái tim của nàng, người khác có đẹp nhưng có được trái tim của nàng sao? Trên đời này chỉ có một trái tim mang tên Úc Minh Yên thôi, những cái khác ta không quan tâm.”
Minh Yên nghe lời này cực kì xuôi tai, chậm rãi nói: “Ta rất vui khi nghe thấy chàng nói vậy, ngày mai đi rồi sao?”
Chu Hạo Khiên gật đầu một cái, nói: “Bệnh của Hoàng thượng càng ngày càng nặng, hôm nay tình hình của An Thân Vương bất lợi, trước kia tuy nói có Phi Ưng ba mươi sáu kỵ làm hậu thuẫn, nhưng dù sao sức lực có đơn bạc một chút, nếu thật sự tham gia vào đại chiến đoạt trữ thì phải vận dụng rất nhiều vũ lực, chúng ta sẽ rơi vào thế hạ phong. Hôm nay nếu biết Phượng Kiêu là của Chu gia chúng ta, có Phượng Kiêu giúp đở sẽ như hổ thêm cánh, chúng ta hành động cũng không cần dè dặt nữa.”
Minh Yên biết sự lo lắng của Chu Hạo Khiên, tham gia đoạt trữ có Tương Thân Vương, Túc Thân Vương, An Thân Vương, chỉ có điều hiện nay tình thế của An Thân Vương thật sự bất lợi, nhiều năm qua An Thân Vương vẫn luôn giấu tài, môn khách phụ tá không ít, nhưng quyền hành chân chính thì không nhiều. Sau lưng Tương Thân Vương có Kinh vệ, sau lưng Túc Thân Vương có Ngũ quân Đô Đốc Phủ, sau lưng An Thân Vương thì chỉ có Chu Hạo Khiên vừa gia nhập Kinh doanh không bao lâu vẫn chưa vững căn cơ. Lúc trước Phi Ưng ba mươi sáu kỵ là vũ khí bí mật của bọn họ, tuy nhiên nhân số quá ít, nếu phát động chính biến thật sự không chiếm được ưu thế, nhưng hôm nay nếu có Phượng Kiêu trong truyền thuyết, vậy thì hoàn toàn khác.
Mấy đời Đế Vương nước Tây Nhung đăng cơ đều có liên quan lớn đến Phượng Kiêu, chỉ cần Chu Hạo Khiên suy nghĩ một chút thôi là cảm thấy toàn thân tràn ngập sức lực rồi.
Minh Yên nhìn vẻ mặt kích động trào dâng của Chu Hạo Khiên, không đành lòng làm hắn mất hứng thú, bèn dặn dò: “Đi đường cẩn thận, đừng vì gấp rút lên đường mà ngày đêm không nghỉ, nếu không về kịp trong năm cũng không sao, tóm lại thân thể chàng mới là quan trọng nhất…”
Chu Hạo Khiên muốn đi trong năm nay, lộ trình từ nơi này đến núi Vạn Trượng rất xa, một lần đi ít nhất là mất hai tháng, nhất định không kịp trở về ăn Tết, không ngờ Tết đoàn viên đầu tiên sau khi hai người thành thân lại phải tách ra, Minh Yên có chút khó chịu, nhưng cũng biết quốc sự làm trọng, một đêm trước khi tách ra, mềm mại lưu luyến, hết sức triền miên.
Chuyến này Chu Hạo Khiên đi biên quan chắc hẳn mất mấy tháng, đương nhiên phải lấy cớ thật tốt trình lên Hoàng thượng, lúc này chuyện Phi Ưng lệnh mất tích đã sớm dấy lên vô số phong ba ngầm cuộn trào ở trong triều đình, Chu Hạo Khiên dứt khoát lấy cớ có tung tích của Phi Ưng lệnh nên xin ý chỉ đi tìm trước.
Tìm kiếm Phi Ưng lệnh là chuyện hệ trọng, mặc dù Hoàng thượng bị bệnh nặng, nhưng nhớ tới giao hẹn Chu Hạo Khiên từng nói với mình thì gật đầu đồng ý, lấy hai tháng làm hạn định, bất kể có tìm được hay không đều phải hồi kinh báo cáo.
Ngày tháng Chu Hạo Khiên không có ở đây, Minh Yên cảm thấy có chút nhàm chán, vì để mình không lo nghĩ cho Chu Hạo Khiên quá mức bèn dứt khoát suy ngẫm lại chuyện hai ngày trước Vũ di nương bị sẩy thai, lần suy ngẫm này thật sự phát hiện ra một vài điểm đáng ngờ.
Chu Hạo Khiên đi tìm Phi Ưng lệnh là chuyện hợp tình hợp lý cần phải làm, hắn là đích tử đích tôn của vương phủ, chỉ có điều chuyện này gợi lên không ít sóng nhỏ trong vương phủ, hai ngày này Mục Trắc phi vừa nhìn thấy Minh Yên là sắc mặt âm trầm, mặc dù vẻ mặt Tần Trắc phi vẫn như trước không có gì thay đổi, nhưng càng như vậy mới khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp hắt vào, Minh Yên nhìn thấy thời tiết tốt thì nói với Bạch Hinh: “Bên Vũ di nương có ai đi thăm không?”
Bạch Hinh không ngờ Minh Yên lại hỏi như thế, suy nghĩ một lát nói: “Trong phủ có một vài người đi qua rồi.”
Minh Yên gật đầu một cái, nói: “Hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta cũng đi qua thăm đi, tỷ vào kho chọn mấy loại thuốc bổ mang qua.”
Tuyết Hủy ở một bên vội nói: “Chủ tử, nô tì thay mặt người đi qua thăm là được rồi, nay người bụng lớn, tiểu Vương gia lại không có ở đây cho nên phải cẩn thận một chút mới được, không thể khinh thường đâu ạ.”
Liên Song cũng đồng ý, cùng Bạch Hinh khuyên can, Minh Yên cười nói: “Mấy người thật sự coi ta như tờ giấy mỏng à, không có chuyện gì đâu, cả ngày ở trong phòng bực bội lắm, hôm nay mặt trời đẹp, tản bộ cũng tốt, không nghe Thái y nói sao? Phải hoạt động thỏa đáng, vậy mới có ích cho việc sinh con.”
Minh Yên kiên trì tới cùng, mọi người đều không thể cưỡng chế khuyên can, mấy đại nha hoàn như lâm đại địch hộ tống mình đi qua, như vậy mới an tâm được.
Mấy ngày nay Nhị thiếu phu nhân và Nhị thiếu gia không ít lần cãi nhau, cả vương phủ ai không biết, Nhị thiếu gia nghi ngờ Nhị thiếu phu nhân động tay động chân hại đứa nhỏ của Vũ di nương, Nhị thiếu phu nhân thà chết cũng không nhận, huyên náo túi bụi cả lên, trời ngày đông ít trò tiêu khiển, vì vậy chiến tranh của nhị phòng đã trở thành đề tài để mọi người đàm tiếu, tin đồn dạng gì cũng có.
Trong sân Vũ di nương vắng ngắt, bà tử giữ cửa không ngờ Minh Yên sẽ đến, vội vàng đi bẩm báo, rồi cười đón Minh Yên đi vào.
Sân của Vũ di nương không tính là lớn, ngược lại rất tinh tế, cách bài trí đồ đạc trong phòng thanh nhã sang trọng chiếm phần lớn, không hề có chút hơi thở con buôn, Minh Yên yên lặng gật đầu, đại nha hoàn của Vũ di nương nhấc màn lên, Minh Yên nhấc chân đi vào, lại thấy Vũ di nương đang ngồi nghiêng dựa vào đầu giường, thấy Minh Yên đi vào thì muốn đứng dậy hành lễ.
“Cô đừng quan tâm đến lễ nghĩa, hôm nay vẫn đang bảo dưỡng thân thể, có lòng là được.” Minh Yên vội vàng ngăn cản nàng ấy, Vũ di nương gầy đi không ít, trước kia hai mắt như thủy linh, khuôn mặt mềm mại giờ tiều tụy đi phần nào, mất đi đứa bé hiển nhiên bị đả kích rất lớn.
Nha hoàn dâng trà lên, Minh Yên nhìn Bạch Hinh nói: “Mấy người đợi ở bên ngoài đi.”
Bạch Hinh biết Minh Yên có chuyện muốn nói với Vũ di nương, lập tức dẫn đám người Liên Song lui xuống, Vũ di nương thấy vậy cũng để nha hoàn của mình lui xuống, lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau, Vũ di nương lại có hơi khẩn trương, nhất thời không biết nên nói cái gì, nàng ấy luôn có chút kính sợ Minh Yên.
Minh Yên nhìn Vũ di nương, thở dài nói: “Chúng ta quen biết đã lâu, thế nhưng nói chuyên riêng với nhau như thế này lại là lần đầu tiên, cô đừng sợ, ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi cô thôi.”
Nghe thấy Minh Yên có chuyện muốn hỏi mình, sắc mặt Vũ di nương càng trắng không còn một chút máu, cả người cũng khẩn trương hơn, hai tay xoắn chặt lại với nhau, hơi mím môi, mở miệng nói: “Trắc phi chủ tử có vấn đề gì muốn hỏi thì cứ hỏi, cái mạng này của nô tì là của tiểu Vương gia, không có gì là không thể nói cả.”
Minh Yên không ngờ Vũ di nương sẽ nói như thế, nhất thời ngẩn ra, nhìn Vũ di nương mặc xiêm y trắng thuần càng khiến khuôn mặt thon gầy tái nhợt. Vũ di nương là người của Chu Hạo Khiên sắp xếp vào nhị phòng, Minh Yên biết nhưng khi chính miệng Vũ di nương nói ra Minh Yên lại cảm thấy có chỗ bất thường.
Người giống như Vũ di nương hẳn là thi hành mệnh lệnh, thứ kiêng kị nhất chính là động tình, nhìn dáng vẻ này của nàng ấy… chỉ sợ thật sự động tình rồi.
“Cô thật sự thích Nhị thiếu gia?” Minh Yên không hiểu sao lại nói ra lời này, vừa hỏi ra miệng thì lập tức hối hận, nhưng đã nói ra rồi cũng không thể thu hồi lại, chỉ có thể lúng túng nhìn Vũ di nương.
Thân thể Vũ di nương run lên, vẻ mặt hoảng sợ, hồi lâu mới mím chặt môi cúi thấp đầu đáp đúng, nhưng ngay sau đó nước mắt lại rơi xuống, nức nở nói: “Nô tì biết nô tì không nên động tình, cũng biết mình phạm sai lầm, đợi tiểu Vương gia trở về sẽ tự lĩnh phạt, chỉ có điều xin Úc Trắc phi nói với tiểu Vương gia một tiếng, Nhị gia thật sự chưa từng muốn tranh đoạt vị trí thế tử của ngài ấy, thật sự không có.”
Nghe thấy Vũ di nương nói vậy, Minh Yên nhìn nàng ấy, trong lòng thương xót không thôi, bèn nói: “Cô đừng khóc, nghe người nói bây giờ không được khóc, sinh non cũng phải dưỡng thân thể một tháng như ở cữ vậy, khóc nhiều sẽ làm hại đến mắt, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng khóc, đừng khóc.”
Minh Yên vốn không phải là người vô tình, cộng thêm tình hình lúc này của Vũ di nương thật sự khó khăn, một bên là chủ tử của mình, một bên là nam nhân mình động tâm, cuộc sống như vậy thật không dễ sống chút nào. Nhìn thân thể nhỏ gầy kia, chỉ sợ vì chuyện này mà lo lắng không ít.
Vũ di nương không ngờ Minh Yên lại an ủi mình nên sững sờ nhìn Minh Yên, rồi cũng từ từ ngừng khóc, hồi lâu mới lên tiếng: “Là ta có lỗi với tiểu Vương gia, lúc trước cam tâm tình nguyện tiến vào Nhị phòng làm mật thám, theo dõi động tĩnh của Nhị phòng, lại chưa từng nghĩ tới vậy mà ta thật sự thích Nhị gia. Ta biết ta phạm phải phép tắc, ta sẽ tự mình lĩnh phạt.”
Minh Yên nhìn Vũ di nương vẫn luôn nói lĩnh phạt, trong lòng nghĩ chẳng lẽ phép tắc của Chu Hạo Khiên rất nghiêm? Nhưng ngẫm lại Vũ di nương cũng rất đáng thương, vừa muốn trung thành với Chu Hạo Khiên theo dõi nam nhân mình yêu thích, vừa muốn khiển trách lương tâm, đã có lỗi với Chu Hạo Khiên lại có lỗi với Chu Hạo Thần, thật sự là một chuyện tồi tệ mặt trái mặt phải đều không có kết quả tốt, hiện nay còn mất con, quả thật là xui xẻo trong xui xẻo mà.
“Cô thật sự thích Nhị gia?” Minh Yên hỏi.
Vũ di nương cắn môi, nói: “Vâng, vốn chỉ muốn gặp dịp thì chơi lừa chàng ấy vào tròng, ai biết chàng ấy lại thật lòng với ta, từ khi ta ra đời cho đến nay thì bị phụ mẫu ruồng bỏ, sau đó được tiểu Vương gia cứu từ trong tay bọn buôn người, vốn là bản thân cam tâm tình nguyện, ta nghĩ chỉ cần có thể báo đáp ân huệ của tiểu Vương gia, dù là chuyện gì ta đều cam tâm tình nguyện đi làm. Chỉ là… chỉ là chưa từng nghĩ tới sẽ thích Nhị gia…”
Minh Yên thở dài, nhìn Vũ di nương hỏi: “Nhị gia chưa từng nghi ngờ cô?”
Vũ di nương lắc đầu, nói: “Có lẽ chàng ấy không ngờ sau cùng là ta lừa gạt chàng, ta cũng không còn mặt mũi nào gặp chàng, là ta cô phụ tấm chân tình của chàng ấy.”
Minh Yên im lặng, nàng đồng tình với đám người Vũ di nương khi họ có quy tắc của mình, Chu Hạo Khiên không ở đây, Minh Yên cũng không thể nói gì được, nhưng Minh Yên vẫn nhìn Vũ di nương nói: “Ta có chuyện muốn hỏi cô, hài tử trong bụng cô…”
Nói đến đây Minh Yên đột nhiên không hỏi nổi nữa, thở dài một tiếng, trên mặt đầy sự đồng tình, chậm rãi đứng dậy, vẫn nghiến răng nói: “Ta hi vọng hài tử này không phải vì muốn trung thành với tiểu Vương gia mà tự cô làm cho sẩy.”
Toàn thân Vũ di nương chấn động, nhìn vào hai mắt của Minh Yên, hồi lâu sau nói: “Trắc phi chủ tử thật sự thông minh quá, người đã đoán đúng rồi.”
Mặc dù Minh Yên hỏi như vậy nhưng lại không muốn chấp nhận đáp án của Vũ di nương, lẩm bẩm: “Sao cô xuống tay được vậy, hài tử vô tội.”
Trong khoảnh khắc này nước mắt chảy dài trên mặt Vũ di nương, nàng ấy từ từ nói: “Sinh hài tử này ra cũng chỉ tăng thêm phiền muộn mà thôi.”
Minh Yên nhạy bén phát hiện điểm bất thường, nhíu mày hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì?”
Vũ di nương cúi đầu nhìn mình cái bụng đã bằng phẳng của mình, trên mặt phủ đầy sương lạnh, nói: “Trong đồ ăn của ta bị hạ một thứ vô sắc vô vị, có thể khiến hài tử trở nên ngu ngốc, có lẽ sinh ra chỉ là một thai chết. Lúc đại phu nhìn ra được đã không có cách nào cứu chữa, với lượng thuốc ta hấp thu vào trong bụng này thì khi sinh hài tử ra không chết cũng trở thành đứa ngốc. Hài tử như vậy nếu sinh ra chẳng phải sẽ khiến Nhị gia bị người ta chỉ trỏ sao? Ta vốn không ngờ Nhị thiếu phu nhân lại độc ác như vậy, lần này ta chỉ lấy lại công bằng cho hài tử mà thôi.”
Trong lòng Minh Yên rét lạnh, không ngờ trong chuyện này còn có ẩn tình như thế, càng không nghĩ đến Nhị thiếu phu nhân lại tuyệt tình như vậy, nàng hỏi: “Cô khẳng định là Nhị thiếu phu nhân làm?”
Vũ di nương gật đầu một cái, nói: “Chuyện này sao có thể lầm được? Đồ ăn thức uống của ta đều từ trong phòng bếp nhỏ của Nhị thiếu phu nhân, người khác không thể nhúng tay vào được, ta cũng mua chuộc mấy nha hoàn trong sân Nhị thiếu phu nhân, bọn họ từng nói có loáng thoáng nghe thấy Nhị thiếu phu nhân muốn mưu hại hài tử trong bụng ta, lúc ta vừa mới qua, không phải Trắc phi chủ tử để Bạch Hinh nhắc nhở ta ăn ít đồ bổ lại sao, nói là Nhị thiếu phu nhân vẫn luôn bồi bổ thân thể cho ta, chỉ sợ thai nhi quá lớn đến lúc sinh sẽ khó sinh mà dẫn tới chết, mỗi một việc có thể giả được sao?”
Giờ Minh Yên mới hiểu, mình vẫn cảm thấy chuyện này bất thường, hôm nay quả nhiên thật sự bất thường. Hiển nhiên là nha hoàn Vũ di nương mua chuộc trong viện Nhị thiếu phu nhân vu oan giá họa cho nàng ta, nàng ngước mắt nhìn Vũ di nương hỏi: “Cô khẳng định ta sẽ ra tay giúp thiếp thất của tiểu Vương gia rửa sạch oan khuất?”
“Trắc phi chủ tử người tốt, nô tì biết người nhiều lần giúp nô tì vượt qua cửa ải khó khăn. Ta nghĩ chỉ cần người ra tay thì nhất định có thể tra được ra được tiểu nha hoàn kia, chỉ cần tiểu nha hoàn kia khăng khăng không nhận, mọi người càng sẽ nghi ngờ nàng ta, ta cũng chỉ muốn lấy lại công bằng cho hài tử của mình thôi, đúng không?” Vũ di nương cười lạnh một tiếng, chỉ có điều bi thương trên mặt càng khiến người ta chua xót hơn.
Thì ra đây mới là chân tướng sự việc, khó trách lại nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Tần Trắc phi, quả nhiên không phải Tần Trắc phi ra tay, chỉ là nhìn Nhị thiếu phu nhân hờ hững không có đầu óc gì không ngờ lại độc ác như thế…