Minh Yên nói như thế mọi người lập tức sợ khiếp, không biết là cách đặc biệt gì, mấy di nương đứng đó đều lo lắng, ngước mắt nhìn Minh Yên. Minh Yên khẽ cười một cái, nói: “Mọi người không cần sợ, chỉ cần mọi người nói thật thì sợ cái gì?”
Nghe câu này của Minh Yên, các vị di nương có biểu cảm khác nhau, thật ra Minh Yên nói câu này với mục đích thăm dò, chỉ cần không thẹn với lòng thì sẽ nhẹ nhõm, còn ai trong lòng có quỷ thì kiểu gì cũng căng thẳng. Đặc biệt là Minh Yên vừa giáng đòn phủ đầu, thoáng cái đã sắp xếp vị trí của mọi người đâu ra đấy khiến bọn họ mang một tâm lý cho rằng Minh Yên rất lợi hại, có hơi dè chừng trước mặt Minh Yên, lo lắng bồn chồn càng thể hiện ra mặt nhiều hơn.
Quan lão gia thăng đường sẽ ngồi dưới tấm bảng sáng treo cao, gõ kinh đường mộc, bày gậy sát uy, ai nhìn cũng phải run sợ, đó là khí thể trấn áp khiến người khuất tất không dám nói dối. Hôm nay Minh Yên học theo quan lão gia, vừa ra tay đã sắp xếp chính xác vị trí của mọi người ở Vọng Mai hiên, đánh mạnh vào tâm lý của mỗi người, được vậy mới có thể uy hiếp, và rồi dưới áp lực sẽ để lộ sơ hở. Đồng thời, Minh Yên cũng hi vọng mình có thể tìm được dấu vết sót lại.
Hai quân giao đấu công tâm vi thượng, công thành vi hạ[1], Minh Yên cho rằng nàng nên đánh bài tâm lý đầu tiên, dùng khí thế áp đảo đối phương trước.
[1] Công tâm vi thượng, công thành vi hạ: có nghĩa là đánh vào lòng người là thượng sách, đánh thành, dùng vũ lực là hạ sách (Binh pháp Tôn Tử).
Nhất thời không ai hiểu được rốt cuộc Minh Yên muốn làm gì, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Minh Yên. Minh Yên nhìn mỗi người một biểu cảm, chậm rãi nói: “Ta nghĩ chuyện này không phải là không thể tra ra người dở trò, đâu ai tự dưng lại té ngã, trong này chắc chắn có nguyên do, trước hết chúng ta hỏi các di nương xem lúc Vũ di nương ngã họ đang làm gì.”
Minh Yên nói vậy, mọi người đều thấy nực cười, kêu họ nói lúc ấy mình đang làm gì nhưng ai sẽ nói thật đây?
Giống như nhìn ra nghi hoặc của mọi người, Minh Yên bèn cười nói: “Không phải là để họ tự nói về bản thân họ, mà là để họ nói về người họ thấy, người xung quanh họ. Nếu ai nói dối sẽ biết được ngay. Ví dụ như Trần di nương nhìn thấy Cổ di nương đang làm gì, nhưng đồng thời Chu di nương cũng nhìn thấy Cổ di nương đang làm gì, nếu hai người nói không giống nhau, vậy tức là có một người đang nói dối, mà nếu tìm ra ai nói dối, mặc dù câu này không dễ nghe nhưng ta cũng nói luôn, vương phủ không chứa chấp được loại người này.”
Minh Yên làm vậy thật sự rất thông minh, lúc ấy nhiều người hỗn loạn, mọi người sẽ không chỉ thấy một người đang làm gì mà sẽ thấy nhiều người, nếu họ nói giống nhau, vậy chứng tỏ không ai nói dối, nhưng một khi có người nói không khớp, vậy chứng tỏ có người đang nói dối, như một sợi xích, người này móc lấy người nọ, người kia móc với người kia, cứ liên tục đối chứng như thế, chỉ cần có một chỗ sai thì rất dễ dàng tìm ra người nói dối.
Thật ra cách này rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể nghĩ ra cách đơn giản này, nó đòi hỏi phải biết tư duy suy luận. Cho nên khi Minh Yên vừa dứt lời, một số vị di nương có vẻ hơi lúng túng, Minh Yên khẽ cười một tiếng, ngồi xuống chỗ của mình, nói với nha hoàn bà tử trong phòng: “Các ngươi cũng giống vậy, sau khi các di nương nói xong thì sẽ đến các ngươi nói, nếu kẻ nào nói dối sẽ bị đuổi ra khỏi phủ luôn. Ta không dọa các ngươi, cũng không phải nói chơi, chuyện này liên quan tới một mạng người. Hơn nữa các ngươi đều có gia đình của mình, trên có già, dưới có trẻ, lúc tới lượt mình tự biết nghĩ rồi hẵng nói.”
Lời này có ý đe dọa, nhưng Minh Yên không quan tâm, là chủ nhân mà không có lấy một chút uy quyền thì không trấn áp được lũ nô tài gian xảo này.
Quả nhiên sắc mặt của mọi người đều nghiêm lại, trong phòng càng im ắng. Mục Trắc phi hơi cau mày liếc Tần Trắc phi, thầm nghĩ không biết lần này có thể túm được cái đuôi của bà ta không, bản thân không thể nghĩ ra thủ đoạn tinh vi cỡ này, nhưng nếu có nhiều thời gian đủ để vu oan giáng họa thì vẫn làm được, chỉ là thời gian quá gấp không kịp ra tay, nếu lần này không làm gì được bà ta, e là Mục Trắc phi sẽ lại tức lắm.
Giờ nghe Minh Yên nói, Mục Trắc phi như mở cờ trong bụng, nhìn Minh Yên nói: “Cách này không tệ, nhưng ta nghĩ nên thay đổi một chút sẽ tốt hơn.”
Dù Mục Trắc phi không phải người thông minh nhất, nhưng qua nhiều năm quản lí nội vụ vương phủ cũng không phải hạng xoàng, lý luận có thể không giỏi nhưng thực chiến rất nhiều. Cách của Minh Yên không tệ nhưng lại khiến bà ta nhớ tới một việc, tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận.
Minh Yên ngước mắt nhìn Mục Trắc phi, cười nói: “Xin Trắc mẫu phi chỉ giáo.”
Mục Trắc phi lập tức nhìn sang Vũ Ninh Vương, cười nói: “Vương gia còn nhớ vụ trộm cách đây bảy, tám năm không, lúc chúng ta hỏi cung không đề phòng, kết quả tên tiểu nhân kia lươn lẹo, dù chúng ta biết hắn là thủ phạm nhưng cũng chỉ có thể đuổi hắn đi.”
Mục Trắc phi kể lại, Vũ Ninh Vương dần dần nhớ ra, gật đầu hỏi: “Đúng là có chuyện này, ý của nàng là…?”
Mục Trắc phi nói tiếp: “Thiếp thân nghĩ, nếu để những người này nói ngay trước mặt tất cả, có khi kẻ giở trò sẽ tìm cớ che giấu, ta hãy để họ ghi ra giấy, không ai nhìn thấy của ai, không ai nghe thấy ai nói vậy sẽ càng chính xác, nếu không biết viết cũng không sao, cử một người biết viết viết thay, chàng thấy sao?”
Lúc này Minh Yên đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Mục Trắc phi, thật sự bà ta đã chỉ ra lỗ hỏng lớn trong cách của mình, vậy nên mới có câu ba gã thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng. Nàng lập tức cười đáp Mục Trắc phi: “Đa tạ Trắc mẫu phi đã chỉ điểm, kế này rất hay.” Nói rồi quay sang nhìn lão Vương phi, thưa: “Tổ mẫu, ngài thấy sao ạ?”
Lão Vương phi gật đầu, sai người chuẩn bị giấy bút, sau đó lại bổ sung: “Tốt nhất là tách họ ra, dùng các tấm bình phong đơn ngăn giữa, không cho phép thảo luận, không cho phép nhìn trộm nhau.”
Lão Vương phi nói vậy lại bổ sung thêm khuyết điểm, Minh Yên rất vui, hợp mưu góp sức như này quả thật bớt không ít việc, chẳng trách quan huyện có sư gia, Vương gia có phụ tá, bớt đau đầu thật sự!
Có lão Vương phi ra lệnh, chẳng mấy chốc các tấm bình phong đơn được mang lên, ngăn giữa mọi người, cũng may phòng của lão Vương phi đủ lớn mới không bị chật, bàn nhỏ và ghế đẩu, giấy bút nghiên mực đều đầy đủ. Người không biết viết đã có người biết chữ cặp cùng, trong đại sảnh bận rộn nhưng im lặng, tất cả đều trật tự đâu vào đấy.
Minh Yên đi từng bước, hạ từng chiêu, vung một cái lưới lớn rồi từ từ thu lại khiến người ta không thể vùng vẫy. Nếu ngay từ đầu Minh Yên hỏi loạn mộ hồi, Tần Trắc phi vẫn có thể dựa vào lời của nàng mà phản bác, nhưng Minh Yên vô cùng thông minh, dùng hành động để thắng miệng lưỡi, từng bước từng bước khiến bà ta hết đường phản kháng, mắt thấy đã sắp bị túm cổ.
Cả đời này của Tần Trắc phi chưa từng hoang mang như hôm nay, lòng bàn tay còn ướt mồ hôi, bà ta như đã hiểu ra, Minh Yên đây là đang nhằm vào bà ta.
Ban đầu là từ chối dự tiệc, sau đó xảy ra chuyện thì đóng cửa không ra ngoài, cho đến khi Chu Hạo Khiên làm trò khóc lóc om sòm, Vương gia xuất hiện, Úc Minh Yên nhận ra tình huống không ổn mới lập tức chạy tới. Nếu bà ta có thể kêu Hạo Nam dẫn Vương gia đến, tất nhiên Úc Minh Yên cũng biết hai phụ tử này không hợp nhau mà vội tới cứu thua.
Tần Trắc phi bồn chồn căng thẳng, vốn tưởng kế hoạch hôm nay thập toàn thập mỹ, ai ngờ lại rơi vào tình thế khó khăn như hiện tại. Bà ta luôn cho rằng Úc Minh Yên sẽ không tham gia dự tiệc vì bảo vệ đứa con trong bụng, và cũng biết Úc Minh Yên sẽ không tham gia bất cứ tiệc tùng nào, bà ta không nhắm vào Úc Minh Yên mà mục đích thật sự là muốn Nhị phòng và Tam phòng trở mặt nhau, bà ta có thể ngư ông đắc lợi, nhưng bà ta đánh giá thấp Úc Minh Yên rồi.
Tần Trắc phi đã cân nhắc rất lâu, sở dĩ chọn Vũ di nương cũng là vì Chu Hạo Nam chưa có đích tử, mà thứ tử cũng không có luôn, không có người thừa tự là nỗi lo hàng đầu, nếu Vũ di nương hạ sinh con trai, thật sự sẽ đánh một đòn mạnh vào địa vị của Chu Hạo Nam, cho nên bà ta quyết không để đứa trẻ này ra đời phá hỏng đại kế của bà ta.
Còn đứa con trong bụng Minh Yên, không phải Tần Trắc phi chưa tính tới, dùng hương, dùng đồ ăn, thậm chí cả hoa cỏ đều đã nghĩ qua, chỉ là Vô Vi Cư như dựng tường đồng vách sắt, bất kể thứ gì đều không thể lọt vào, Chu Hạo Khiên quan tâm Úc Minh Yên hết mực khiến bà ta cảm thấy rất bất lực, cho nên lần này Tần Trắc phi muốn dấy lên mâu thuẫn giữa Mục Trắc phi và Úc Minh Yên, xem có thể nhân cơ hội này để ra tay không, chỉ là kế hoạch không được thuận lợi như ý muốn!
Tần Trắc phi nhìn quanh phòng, nhìn nụ cười nhẹ nhàng mà chói mắt trên mặt Minh Yên, còn trẻ mà lần nào ra tay cũng cẩn thận chót lọt, khiến lần nào bà ta xuất kích cũng ra về tay trắng, nếu cứ tiếp diễn thế này, e rằng tước vị không dễ tới tay.
Ai có thể ngờ Chu Hạo Khiên không ra gì, chỉ biết chơi bời lêu lổng lại vì một nữ nhân mà quay đầu, làm ra bao nhiêu chuyện khiến người ta kinh ngạc, giờ trong khó khăn lại từng bước vượt qua, có được ân sủng của Hoàng thượng, Tần Trắc phi không thể cứ chờ đợi mãi, chờ thêm nữa Chu Hạo Khiên sẽ vững chân, tất cả sẽ không còn kịp nữa.
Mỗi người trong phòng đều có suy nghĩ riêng, thật sự đau buồn chắc chỉ có Chu Hạo Thần, hai mắt hắn ta vằn tia máu, bộc lộ cảm xúc bi thương, sầu khổ trong ánh mắt tuyệt đối không phải giả vờ, xem ra Chu Hạo Thần là thật lòng thật dạ với Vu di nương, cũng rất trông mong đứa trẻ sắp ra đời, nhưng bất ngờ xảy ra chuyện như vậy, dù là ai đi chăng nữa e rằng đều không thể chấp nhận.
Minh Yên vô thức che bụng mình, dù có chuyện gì xảy ra, nàng đều không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hại con của nàng, ai dám làm hại con của nàng, nàng sẽ liều mạng với kẻ đó!
Thật ra trong lòng Minh Yên có một cảm giác, Chu Hạo Nam vẫn chưa có đích tử thì sao Chu Hạo Thần có thể có con trước hắn được chứ. Đã nhiều lần nàng để Bạch Hình nhắc nhở Vũ di nương phải hết sức cẩn thận, nhưng không hiểu sao lần này Vũ di nương lại chủ quan đi dự tiệc, một người thông minh như vậy sao có thể bất cần mạo hiểu? Bản năng mách bảo nàng có lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình khác…
Chẳng mấy chốc mọi người đã viết xong, sau khi viết tên mình, Tiền ma ma đích thân đi thu rồi giao lên lão Vương phi, cũng sai người cất bình phong, qua một hồi bận rộn lại khôi phục yên tĩnh lần nữa.
Xem kĩ mỗi tờ giấy là một việc không đơn giản, Minh Yên liếc Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên hiểu ý, cười hì hì đi tới trước mặt lão Vương phi và nói: “Tổ mẫu, để con xem giúp người nhé.”
Lão Vương phi đưa tập giấy trong tay cho Chu Hạo Khiên, nói: “Chia cho tất cả mọi người cùng xem, xem có chỗ nào bất thường không.”
Chu Hạo Khiên làm theo lời lão Vương phi, chia tập giấy thành mấy phần, đưa cho mọi người, sau đó luân phiên đổi cho nhau, như vậy sẽ tránh bỏ sót. Lúc đi tới trước mặt Chu Hạo Nam, Chu Hạo Khiên khẽ nhếch môi, nhìn hắn ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý mà không nói gì, đưa giấy cho hắn rồi quay đi luôn.
Chu Hạo Nam hơi nhướng mày, im lặng nhìn bóng lưng của Chu Hạo Khiên, chỉ là cảm giác đồ vật trong tay nặng tựa ngàn cân, khiến hắn ta không thể cầm chắc được!
Mất trọn hai nén hương cuối cùng mỗi người cũng xem hết phần giấy của mình, Minh Yên lấy làm kinh ngạc, vậy mà không có một lỗ hổng, tất cả đều viết tương đối giống nhau, ngọn nguồn khiến mọi người bị ngã là tại một tiểu nha hoàn trong viện của Nhị thiếu phu nhân, trong lúc hầu hạ không cẩn thận xô phải một vị di nương trong viện của Đại thiếu phu nhân, tạo thành phản ứng dây chuyền, người đẩy ta ta đẩy người, cuối cùng làm Vũ di nương ngã xuống bậc thềm dẫn tới sinh non…
Kết quả này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Minh Yên cảm thấy sai sai, nhưng lại không biết sai ở đâu, ngẩng đầu nhìn Tần Trắc phi thì phát hiện trong mắt Tần Trắc phi vừa lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến mất, đồng thời thấy Tần Trắc phi quét mắt về phía một di nương mờ nhạt không có gì đáng chú ý, Tần Trắc phi liếc qua cực nhanh như thể chỉ liếc ngang qua, thế nhưng Minh Yên đã bắt được vẻ kinh ngạc hiện lên trong ánh mắt đó!
Nếu Minh Yên đoán không sai, Tần Trắc phi đã gài người thật, nhưng người kia còn chưa kịp ra tay thì đã có người nhanh tay hơn. Từ nãy tới giờ Tần Trắc phi luôn cho rằng người của mình làm, ai ngờ Minh Yên điều tra một hồi mới biết chứ thật ra bà ta cũng không biết người của mình đã làm gì, cho nên Tần Trắc phi mới có thái độ như thế, mới không nhịn được nhìn người mình gài vào.
Đừng nói là Tần Trắc phi mà ngay đến cả Minh Yên cũng bất ngờ, nếu không phải là người của Tần Trắc phi ra tay thì rốt cuộc đó là ai? Nghĩ tới đây, lưng nàng như túa một lớp mồ hôi, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên…
Qua thẩm tra, tiểu nha hoàn kia nước mắt dàn dụa nhất quyết không nhận mình cố ý, một mực nói không hiểu sao đai lưng bị lỏng, vô tình giẫm lên rồi trượt chân, sau đó nàng ta không dám nói thật, mọi người cũng không nghi ngờ nàng ta, nàng ta càng không dám nói, hơn nữa lúc ấy mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía ba vị di nương của Vô Vi Cư, nàng ta cho rằng có thể tìm được đường sống…
Thẩm tra tới thẩm tra lui lại nhận được một kết quả như vậy, Minh Yên có hơi thất vọng, cứ tưởng ít nhất có thể ép Tần Trắc phi lòi đuôi, khiến lão Vương phi cảnh giác, nhưng chẳng biết có phải do Tần Trắc phi quá may mắn hay do nàng quá đen đủi mà người của Tần Trắc phi còn chưa ra tay mà bà ta đã thu được kết quả như mong muốn. Còn tiểu nha hoàn kia, là vô tình hay cố ý thì ai có thể nói rõ đây?
Tiểu nha hoàn kia là người của Nhị thiếu phu nhân, coi như nàng ta vô tình thật thì e rằng cũng khó biện minh. Không bao lâu nữa Vũ di nương sẽ lâm bồn, thế mà nha hoàn của Nhị thiếu phu nhân chưa có con lại không cẩn thận hại Vũ di nương ngã ở Vọng Mai hiên dẫn đến sinh non, giờ có nói thế nào thì cũng đã bị hiềm nghi rồi.
Minh Yên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Chu Hạo Thần nhìn Nhị thiếu phu nhân bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, còn sắc mặt Nhị thiếu phu nhân đã trắng bệch, nhất thời không nói nên lời, thật ra dù nàng ta có giải thích như thế nào thì chuyện này cũng không rõ ràng.
Ba vị di nương của Chu Hạo Khiên thoát hiềm nghi, Minh Yên thầm thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Vốn đã thống nhất, chỉ cần Vũ di nương sinh con ra sẽ để nàng ta xuất phủ, giờ Vũ di nương gặp tai bay vạ gió, Chu Hạo Thần lập tức quỳ xuống xin lão Vương phi và Vương gia thương xót Vũ di nương vừa mất con mà giữ nàng ấy lại, kêu nài khẩn thiết, nét mặt bi thương, từng câu từng chữ khiến người nghe mủi lòng. Minh Yên không khỏi cảm thán, quả thật Chu Hạo Thần và Chu Hạo Khiên khác xa nhau, hai người có hai cách thể hiện tình cảm, một sôi trào cuồn cuộn, một bùng nổ căm phẫn, giả như Chu Hạo Khiên rơi vào tình cảnh này, thể nào hắn cũng đứng đó, vừa trợn mắt vừa hùng hổ nói: “Ta muốn yêu ai thì yêu người đó, kẻ nào cản ta, ta sẽ trở mặt với kẻ đó!”
Hầu hết nữ nhân đều thích kiểu nam nhân tinh tế như Chu Hạo Thần, ví dụ như kiếp trước của mình là Lan Nhụy không phải cũng thích Chung Dực đó sao, thế nhưng sống lại lần này, Minh Yên đã thấu hiểu sâu sắc, kiểu nam nhân có thể bảo vệ được nữ nhân của mình phải như Chu Hạo Khiên, hơi lưu manh, làm việc không câu nệ, ngươi khốn nạn thì hắn còn khốn nạn hơn, dám đụng vào nữ nhân hắn yêu vậy phải bước qua xác của hắn trước. Nam nhân như vậy rất thô lỗ mà cũng rất ấm áp. Lần đầu tiên Minh Yên cảm thấy kiểu nam nhân như Chu Hạo Thần thật giả tạo màu mè, sao trước đây nàng không có mắt nhìn thế nhỉ. Bất tri bất giác suy nghĩ đã thay đổi, tình yêu cũng xảy ra thay đổi về chất mà lại khiến lòng người nở hoa.
Nhị thiếu phu nhân liều chết không đồng ý, quỳ trước mặt lão Vương phi, khóc sướt mướt nhắc lại chuyện lần trước đã thống nhất cho Vũ di nương xuất phủ thì sao giờ có thể đổi ý? Thế nhưng Chu Hạo Thần lại nói, lúc trước thống nhất là đợi sinh hạ hài tử bình an, giờ hài tử mất rồi, thế thủ phạm hại chết hài tử là ai?
Hai phu thê tranh cãi không ngớt, Nhị thiếu phu nhân kêu gào oan uổng, nàng ta không làm, nàng ta không sai khiến tiểu nha hoàn kia, ai ngờ nàng ta lại xui xẻo như vậy, thế nào lại té ngã xuống dưới chân nha hoàn kia, thật sự lúc đó muốn ăn tươi nuốt sống nha hoàn kia luôn.
Náo loạn đến như vậy, Vũ Ninh Vương rất tức giận, lập tức nói: “Nể tình Vũ di nương mất con cho ở lại phủ.” Sau đó phất tay áo bỏ đi.
Trong mắt Minh Yên, Vũ Ninh Vương như đang chạy trối chết. Việc đã tới nước này khó mà nói rõ ai sai, cũng chính vì kết quả cuối cùng chỉ là một chuyện không may xảy ra, song, nó lại trùng hợp một cách kì lạ khó nói, như cục bùn trong tay, nhưng dù sao cũng không sạch sẽ, thôi cứ mặc thế đi.
Vũ Ninh Vương đã lên tiếng, lão Vương phi không thể làm ông ta mất mặt, hơn nữa Vũ di nương cũng đáng thương thật, cho nên không ngăn cản. Còn Nhị thiếu phu nhân thì bị khiển trách vì tội quản giáo hạ nhân không tốt. Tất cả đi tới bước này, thôi cũng coi như xong, mọi người đều cáo lui.
Lão Vương phi giữ Minh Yên lại, Mục Trắc phi đang xanh mặt nhìn Nhị thiếu phu nhân nên không chú ý nhiều đến chuyện lão Vương phi giữ Minh Yên lại. Tần Trắc phi thì dừng bước, nhưng cũng không thể ở lại, chỉ nhìn Minh Yên với ánh mắt đầy ẩn ý rồi dẫn người của mình đi.
Trong phòng khách nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh, Tiền ma ma đỡ lão Vương phi vào phòng trong, Minh Yên và Chu Hạo Khiên bèn theo vào, hai người theo lời lão Vương phi ngồi xuống, Tiền ma ma dẫn nha hoàn lui ra, đích thân giữ cửa không cho ai vào.
Trông hôm nay lão Vương phi có hơi mệt mỏi, Mình Yên nhìn mà xót lòng, nói: “Tổ mẫu cứ nghỉ ngơi đi ạ, có việc gì đợi người khỏe lên rồi nói cũng không muộn, hôm nay bận cả một ngày, người cũng mệt rồi.”
Lão Vương phi lắc đầu, nhìn phu thê Chu Hạo Khiên, mím môi trầm tư rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra: “Có chuyện này ta muốn nói rõ với các con, ta ngày một yếu đi, không biết lúc nào ngủ rồi không tỉnh dậy nữa. Chuyện này ta đã giấu trong lòng rất nhiều năm, luôn muốn nói ra, nhân dịp hôm nay nói rõ ra luôn.”
Thái độ của lão Vương phi rất nghiêm túc, Minh Yên không khỏi thầm run lên, ngay cả Chu Hạo Khiên cũng đanh mặt lại, gượng cười: “Tổ mẫu, người nói gì vậy, người còn khỏe thế này, còn thọ được mấy chục năm nữa, đừng nói mấy lời xúi quẩy như thế, tôn nhi không thích đâu.”
Lão Vương phi không nói gì, sức khỏe của bà, bà là người rõ nhất, gần đây thuốc thang liên miên, cơ thể đã không còn được như trước kia, nhưng bà vẫn cố gắng để nhìn xem Chu Hạo Khiên có thật đã trưởng thành, thuận lợi nhận tước vị không, nếu sau khi bà đi gặp lão Vương gia rồi mà chuyện này vẫn chưa được định, thế thì bà chết cũng không nhắm mắt.
“Già rồi vậy đó, chung quy một ngày nào đó cũng sẽ phải đi, các con đừng lo, ta chỉ muốn chuẩn bị kĩ lưỡng thôi, có một số việc phải nói với các con, tránh cho có một ngày thật sự xảy ra chuyện mà thân thể ta lại không chống đỡ được thì các con có chỗ trông cậy. Phủ Vũ Ninh Vương chúng ta có thể trăm năm không suy ở cái nước Đại Chiêu này là có nguyên do của nó, hôm nay ta muốn kể chuyện này với các con, chuyện rất quan trọng, các con phải nghe cho kỹ.” Lão Vương phi như có hơi xúc động, ho khan hai tiếng, mặt đỏ hồng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời hơn hẳn bình thường.