“Tần Trắc mẫu phi nói đúng, hôm nay chuyện cần phải làm là lấy lại công bằng cho Vũ di nương, nhưng Minh Yên đâu thể trơ mắt nhìn Vương gia càng lúc càng hiểu lầm tiểu Vương gia mà không có lấy một lời biện bạch, đúng không? Nếu Vương gia có thành kiến với tiểu Vương gia, càng cho rằng tiểu Vương gia sai, vậy chẳng phải quá bất công với tiểu Vương gia sao? Thế nên Minh Yên mới muốn nói rõ chuyện này, Tần Trắc mẫu phi còn gì không hiểu, Minh Yên có thể giải thích.”
Tần Trắc Phi sửng sốt, ngày trước Minh Yên chưa từng bạo dạn như này, nhất là khi ở trước mặt Vũ Ninh Vương. Bà ta có hơi sững sốt, bởi vì dù sao bà ta và Minh Yên đều là người giỏi giấu mình, nay đối thủ bất ngờ thay đổi sách lược thành ra không tránh khỏi lúng túng.
Minh Yên nhìn mặt Tần Trắc phi hơi ngớ ra thì trong lòng hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này luôn cho rằng mọi việc đều nằm trong tính toán của bà ta, nhưng bà ta sai rồi, chữ ngờ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào!
Vũ Ninh Vương biết Tần Trắc phi đang nói đỡ cho mình, mà nghe Minh Yên nói vậy cũng không thích, nhưng không thể phủ nhận nàng có lý, chỉ là ông ta không muốn đối diện với sự thật. Lúc này ông ta mới nói tiếp: “Thôi mau kết thúc chuyện của Vũ di nương đi, lằng nhằng mãi còn ra thể thống gì.”
May mà Vũ Ninh Vương không mở miệng nói Vũ di nương không xứng đáng này kia, không thì thể nào Chu Hạo Khiên lại nổi cơn tam bành nữa.
Minh Yên không đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Mục Trắc phi, cong môi mỉm cười. Vũ Ninh Vương như thể đã quên Vũ di nương là di nương của Chu Hạo Thần chứ không phải di nương của Chu Hạo Khiên. Chu Hạo Thần yêu thương Vũ di nương đến vậy thì sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hung thủ hại con của hắn chứ.
Mục Trắc phi còn chưa mở lời, chợt ở cửa có một bóng người lảo đảo đi vào. Chu Hạo Thần với bộ mặt âm trầm lao tới quỳ gối trước mặt lão Vương phi và Vũ Ninh Vương: “Xin tổ mẫu phân xử, tuy Vũ di nương chỉ là một di nương nhưng dù sao hài tử trong bụng nàng ấy cũng là hài tử của tôn nhi, nay suýt nữa một xác hai mạng, nhất quyết không thể bỏ qua dễ dàng cho kẻ nham hiểm ác độc kia. Hài tử mất hôm nay là hài tử đầu tiên của tôn nhi, sao có thể để nó ra đi mà không nhắm mắt đây ạ?”
Chu Hạo Thần đau xé lòng, bi thương hiện rõ trên mặt, không phải đang vờ vịt. Thật ra Minh Yên cũng hiểu, Chu Hạo Thần và Vũ di nương kia đã nảy sinh tình cảm từ lâu, dù Vũ di nương có phải là người của Chu Hạo Khiên hay không, nhưng lúc Chu Hạo Thần chưa biết sự thật thì hắn đã thật lòng yêu Vũ di nương rồi, thật lòng thích đứa con trong bụng Vũ di nương, mà giờ đứa trẻ bất ngờ gặp chuyện, sao hắn có thể chấp nhận được chứ?
Lão Vương phi khẽ thở dài, nhìn Chu Hạo Thần nói: “Con đứng lên trước đi, có chuyện gì cứ từ từ nói, ở đây có ai bảo không trả lại công bằng cho Vũ di nương đâu, phụ thân của con chỉ không muốn kéo dài chuyện này thôi.”
Một câu của lão Vương phi giữ thể hiện giúp Vũ Ninh Vương, Vũ Ninh Vương nhìn Chu Hạo Thần: “Con đứng dậy trước đi, con xem dáng vẻ của con kìa, để người ngoài biết được thì mặt mũi để ở đâu hả?”
Chu Hạo Thần như muốn nói gì đó song cuối cùng vẫn nhịn, im lặng đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh Mục Trắc phi, bấy giờ Mục Trắc phi mới nói: “Chuyện đã tới nước này, xin mẫu phi và Vương gia tìm lại công bằng cho Thần Nhi. Đấy là tôn nhi đầu tiên của thần thiếp, sao có thể bị hại như vậy…”
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, một khi liên quan tới Mục Trắc phi và Chu Hạo Thần, Vũ Ninh Vương lập tức thay đổi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao Vũ di nương lại sảy thai?”
Minh Yên thầm cười khinh, lật mặt nhanh thật đó, đúng là liên quan tới nữ nhân và con trai ông ta thương thì thái độ khác hẳn, so sánh mới thấy Chu Hạo Khiên quá đáng thương. Minh Yên càng bất bình cảm thán cho Chu Hạo Khiên, nàng tưởng rằng cuộc nói chuyện mới nãy chí ít có thể khiến Vũ Ninh Vương nghĩ lại, nhưng giờ xem ra nàng đã tốn công vô ích rồi, chẳng thà cho con chó miếng thịt, nó còn vẫy vẫy cái đuôi mua vui cho mình.
Vũ Ninh Vương hỏi vậy, Tần Trắc phi lập tức lên tiếng, đáp lời Vũ Ninh Vương: “Lỗi tại thần thiếp, thấy đêm qua có trận tuyết lớn, mùa đông lại chẳng có cảnh gì để ngắm nên đã gửi thiếp mời hẹn mọi người tới Vọng Mai hiên ngắm tuyết. Mẫu phi ngại đi nên không tham gia, Úc Trắc phi thì đang có thai, dù sao cũng là tam thai đi lại không tiện nên cũng không đi. Thiếp thân thấy chỉ có thiếp thân và Mục muội muội có hứng nên đã gửi thiếp mời cho các di nương ở các viện, cùng vui vẻ một phen, không ngờ nhiều người lại xảy ra sơ suất.”
Nghe qua thì thấy không có gì sai, lời của Tần Trắc phi đúng là sự thật, nhưng ngẫm kỹ, Tần Trắc phi lại cố tình nhấn giọng nói Minh Yên đang mang tam thai nên không đi, như thể có hơi tự cao. Minh Yên không nhịn được cười khẩy một cái, Tần Trắc phi quả không lãng phí một cơ hội nào để bôi nhọ nàng.
Chuyện ở Vọng Mai hiên rất đơn giản, chỉ là mấy di nương cãi nhau thôi, thật ra ai có mặt ở trong đó đều có liên quan cả, nữ nhân ở chung một chỗ không phải tranh giành người thương thì còn có chuyện gì để làm. Nhất là trong đó có một di nương đang được sủng ái lại mang thai, hiển nhiên tất cả sẽ nhắm vào Vũ di nương, mà đúng lúc Mục Trắc phi và Tần Trắc phi không có ở đấy, Vũ di nương lại xảy ra chuyện, thế nên dù chuyện có làm lớn đến đâu cũng không ảnh hưởng tới Tần Trắc phi, bà ta còn có thể nhân cơ hội này để bôi đen người khác, tất nhiên người bị bôi đen nhiều nhất là ba di nương của Chu Hạo Khiên.
Mà nói ra thì ba người này cũng thật đen đủi, theo lời họ kể thì họ chẳng làm gì, lúc đó Vũ di nương định rời đi mọi người bèn đứng dậy tiễn nàng ấy, không rõ là ai ngã trước, mọi người nghiêng trái lệch phải ngã đè lên nhau, mà cạnh Vũ di nương lại là ba di nương của Chu Hạo Khiên cho nên họ bị tình nghi nhất, mũi giáo theo đó chĩa về phía Tam phòng.
Nghe Tần Trắc phi nói xong, Minh Yên cũng muốn biết Vũ Ninh Vương sẽ xử trí ra sao, nếu Vũ Ninh Vương không phân biệt đúng sai hắt nước bẩn lên Tam phòng các nàng, nói không chừng Minh Yên sẽ bất chấp tất cả tuyệt đối không để Tam phòng chịu trái đắng này.
Chu Hạo Khiên là người cẩn thận, Minh Yên biết hắn sẽ không khoanh tay chịu trói cho nên nàng cũng không cần hoang mang, nghĩ vậy tâm trạng càng nhàn nhã hơn.
Vũ Ninh Vương liếc Minh Yên rồi quay sang nhìn Chu Hạo Khiên, không biết có phải kiêng dè hai người này điều gì không, và cũng không vô lý định tội như Minh Yên nghĩ, chỉ nói: “Dẫn người lên, bản vương sẽ thẩm vấn cặn kẽ.”
Mới nãy còn thúc giục mau kết thúc không muốn lằng nhằng, mà giờ Chu Hạo Thần đến đòi công bằng cho Vũ di nương, Vũ Ninh Vương lại muốn đích thân thẩm vấn. Minh Yên dù có tốt tính đến mấy cũng không nhịn được hừ lạnh một tiếng, âm thanh không lớn nhưng đủ để Vũ Ninh Vương ở đối diện nghe rõ.
Vũ Ninh Vương ngẩng đầu nhìn Minh Yên một lúc, mặt mo đỏ bừng, hơi mất tự nhiên nên quay đầu đi. Lão Vương phi cũng không ngờ Minh Yên lại rắn như vậy, thấy phu quân của mình phải ngậm bồ hòn, bị chèn ép thế mà còn dám tỏ thái độ với gia chủ của Vương phủ, không biết nàng to gan lớn mật hay ngu muội vô tri. Song, lão Vương phi không nói, chỉ im lặng quan sát, sớm muộn bà cũng đi gặp lão Vương gia, không thể lo cho cái nhà này mãi, nhân lúc còn sống phải nhìn xem những con người này cố gắng ra saoChu Hạo Khiên mát lòng cực kỳ, một tiếng hừ nhẹ nhàng này của thê tử vào tai hắn tựa sấm trời, nhất là khi nhìn thấy cái bản mặt già của phụ thân hắn – Vũ Ninh Vương đỏ bừng lên, mặc dù có hơi đại nghịch bất đạo nhưng không thể không thừa nhận hắn rất hả hê! Tức phụ này, quả không phí công cưới về, xứng đáng!
Vũ Ninh Vương ra lệnh, chẳng mấy chốc đã dẫn người lên. Vũ Ninh Vương của lúc này ra vẻ bệ vệ tra hỏi từng câu, kết quả thu được không khác Tần Trắc phi nói là mấy. Ba nữ tử đang quỳ gối trước mặt là ba di nương của Chu Hạo Khiên, phải công nhận tất cả đều có dáng vẻ không tệ, nhất là một người tên Thủy Linh, đôi mắt vừa to vừa tròn, long lanh lấp lánh như thể biết nói. Trong lòng chua lòm, Minh Yên quay đầu liếc Chu Hạo Khiên một cái, Chu Hạo Khiên chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, thầm kêu khổ trong lòng, nếu hắn biết đời này có thể yêu được một nữ nhân thì lúc trước đã không bừa bãi như vậy, giá mà có thể quay lại từ đầu thì tốt biết mấy…
Mong là sau khi chuyện này kết thúc, Tiểu Yên Nhi của hắn đừng một cước đá hắn xuống giường, ngủ dưới sàn nhà thật sự không thoải mái tí nào!
“… Tỳ thiếp không làm thật ạ. Lúc ấy, không biết ai ở sau lưng đẩy tỳ thiếp, tỳ thiếp mới ngã về đằng trước, Vương gia minh giám, Vương gia minh giám…” Một di nương của Chu Hạo Khiên hoảng sợ cuống cuồng giải thích, ai mà không biết nếu bị quy chụp tội danh này sẽ bỏ mạng luôn. Một người giải thích, hai người kia cũng khóc òa theo, kêu gào oan uổng.
Vũ Ninh Vương nhìn ba người, hỏi: “Còn nhớ đằng sau các người là ai không?”
Ba người lắc đầu, nào nhớ rõ cái này, bọn họ vừa đi tới, còn chưa kịp nói gì đã bị đẩy một cái, lúc ấy ai còn quan tâm xem đằng sau mình là người nào. Khi Vũ Ninh Vương hỏi vậy, mặt của ba người lập tức trắng bệch không còn chút màu máu, vì nếu họ không trả lời được thì ba người họ sẽ bị tình nghi đầu tiên.
Minh Yên cũng không cuống, ung dung ngồi đó, nhưng Tần Trắc phi lại bồn chồn nhìn Minh Yên, Minh Yên càng bình tĩnh, bà ta càng hoang mang. Úc Minh Yên quả là một người không thể nhìn thấu, nhưng Tần Trắc phi cũng không lên tiếng, bà ta muốn nhìn xem Mục Trắc phi sẽ có hành động gì.
Lúc này Mục Trắc phi cũng có suy nghĩ riêng, Mục Trắc phi của bây giờ đã không còn là Mục Trắc phi của ngày xưa, đã có nhiều tính toán hơn trước. Nếu Minh Yên không đến, bà ta sẽ mặc cho Vương gia xử trí, ai ngờ Úc Minh Yên lại nhảy ra giữa chừng. Mục Trắc phi luôn dè chừng Úc Minh Yên, mặc dù không phục nhưng quả thật không thể thắng được nàng. Mà thật ra, Mục Trắc phi cũng cảm thấy chuyện hôm nay kì quái, thế nhưng bà ta lại không thể nhìn rõ.
Nghĩ tới đây Mục Trắc phi ngẩng đầu liếc nhìn Tần Trắc phi, trong lòng bùng lên lửa giận, nếu không phải bà ta cứ muốn bày vẽ ngắm tuyết thì mình đã không mất một tôn tử, càng nghĩ càng bực. Bà ta lập tức nhìn sang Vũ Ninh Vương, nói: “Vương gia, không thể cứ để con của Thần Nhi chết một cách không rõ ràng như vậy được, ba di nương này ở phía trước, nhưng nếu không có người ở đằng sau đẩy thì làm sao ngã được, thế nên vẫn phải tìm ra cái người ngã trước tiên.”
Vũ Ninh Vương cau mày, nhìn Mục Trắc phi khẽ nói: “Ta cũng biết, nhưng khó tìm lắm, nhiều người thế, ba kẻ ngu này lại không biết ai đứng sau mình thì tìm sao được?”
Mục Trắc phi nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Thiếp thân có cách.”
Vũ Ninh Vương sững người, thấy Mục Trắc nói với ba di nương của Chu Hạo Khiên: “Giờ ba người các ngươi bị tình nghi đầu tiên, muốn bảo vệ tính mạng của mình, mấy người phải ngẫm lại xem có thể nhờ ai giúp, nếu không tìm ra hung thủ thật sự, nói không chừng chính mấy người sẽ thành kẻ thế mạng. Ta không hù dọa mấy người, ngẫm kỹ lại đi.”
Giọng của Mục Trắc phi không lớn, mọi người ở trong sảnh đều nghe thấy rõ, Tần Trắc phi siết chặt nắm đấm, bĩu môi một cái rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, nhiều người hỗn loạn, ai có thể tìm được chứ!
Thật ra lão Vương phi đã có cách nhưng nghe ra ý của Mục Trắc phi muốn ba di nương của Chu Hạo Khiên đi cầu xin Minh Yên ra tay, lão Vương phi lập tức thôi, bà muốn xem xem Minh Yên có thể rửa sạch oan tình cho họ không, về sau còn phải quản gia, những chuyện như này tuyệt đối không thiếu được, chủ mẫu đương gia mà không có chút thủ đoạn thì sao quản giáo được mọi người chứ?
Ba di nương nhìn nhau, lập tức vỡ lẽ, quay sang dập đầu lạy Minh Yên, kêu gào xin Úc Trắc phi cứu mạng không ngớt. Chu Hạo Khiên nghe vậy thì nhíu mày nói: “Đã bảo với mấy người rồi, ở yên trong viện của mình đi, không nghe ta rồi gây ra tai họa hôm nay. Các ngươi tự tạo nghiệp giờ xin ai? Không thấy Trắc phi đang có thai à, sao có thể lao lực lo cho mấy người được hả? Ngu rồi bị người ta lợi dụng thì phải chịu!”
Giọng điệu của Chu Hạo Hiên thật sự không tốt lắm, gần đây Minh Yên ngủ ít, thường hay tỉnh nửa đêm, hắn không muốn Minh Yên bị làm phiền. Hơn nữa gần đây mấy người này rất không an phận, không phải hắn không biết, cũng đã cảnh cáo mấy lần nhưng bọn họ vẫn không nghe thì trách ai!
Mấy di nương này đều từng được Chu Hạo Khiên yêu thích, nhưng từ ngày có Úc Minh Yên, Chu Hạo Khiên như biến thành người khác, bọn họ hận Minh Yên tột độ, từng muốn tìm cơ hội khiến Minh Yên nếm mùi đau khổ, có ai ngờ Chu Hào Khiên không cho bọn họ lấy một cơ hội, thậm chí đến cơ hội gặp mặt Minh Yên cũng không có nốt. Hôm nay vất vả lắm mới nhận được thiếp mời thì sao bọn họ có thể bỏ qua chứ? Chỉ là quá xui xẻo, đụng phải chuyện xúi quẩy này!
Vì cái mạng, ba người bất chấp liêm sỉ, khốn khổ cầu xin. Minh Yên thầm thở dài, từ tốn nói: “Ta vốn không muốn quản chuyện này, nhưng dù sao các cô cũng là người của tiểu Vương gia, thôi thì đành lo vậy.”
Ba người mừng như điên, rối rít cảm ơn Minh Yên. Minh Yên liếc mắt, trông thấy Tần Trắc phi khẽ nhíu mày, khóe môi nàng từ từ cong lên. Có một số người không bình tĩnh như vẻ bề ngoài…