Sau khi Chu Hạo Khiên đi rồi, Minh Yên cười không ngừng, cười đến mức chảy cả nước mắt, trong lòng suy nghĩ nếu Chu Hạo Khiên cẩn thận suy nghĩ lại chỉ sợ muốn ăn tươi nuốt sống nàng!
Hồng Tụ đang bưng điểm tâm phòng bếp vừa mới làm xong mang đi vào, nhìn thấy Minh Yên cười vui vẻ thì bản thân cũng không nhịn được cười rộ lên, thuận miệng hỏi: “Chủ tử có gì vui hay sao mà cười thế ạ.”
Tình thú giữa phu thê Minh Yên không tiện nói với nha hoàn, đành phải hàm hồ nói: “Ta nghĩ chỉ cần tiểu Vương gia ra tay, hôm nay nhất định có thể đại thắng trở về, cho nên không nhịn được mà vui vẻ thôi.”
Hồng Tụ không nghe ra huyền cơ trong này, ngược lại cực kỳ nghiêm túc nói: “Tiểu thư, tiểu Vương gia đối xử tốt với người thật sự không cần bàn tới, hôm nay người có thai hơn bốn tháng rồi, vậy mà không thấy tiểu Vương gia đến phòng của thiếp thất nghỉ ngơi, theo lý, chủ mẫu mang thai phải sắp xếp thông phòng thiếp thất cho trượng phu, nhưng nô tỳ nhìn tiểu Vương gia dường như không hề để tâm chút nào.”
Nói đến việc này khuôn mặt Minh Yên giãn hẳn ra, thật ra nàng biết Hồng Tụ nói có lý, nhà nào mà không phải như thế, thật ra ngay từ đầu nàng cũng muốn làm một đôi phu thê bạch phát tề mi tương kính như tân với Chu Hạo Khiên, nàng sẽ làm một thê tử hiền lành cực kỳ hoàn mỹ, nhưng mọi chuyện lại phát triển không theo đường đi nàng vạch sẵn, sau khi giao trái tim cho nam nhân này, nàng trở nên ích kỷ hơn, thì ra nàng cũng ghen tị, không thể chấp nhận việc chia sẻ người yêu của mình cho những nữ nhân khác, nếu chia sẻ là một trượng phu thì cũng thôi, nhưng nếu là người nàng yêu thì tuyệt đối không làm được.
“Tiểu Vương gia không có thông phòng thiếp thất gì, nha đầu em đừng đa tâm quá, cứ yên tâm đi.” Nói đến đây thì kéo Hồng Tụ ngồi xuống, nói: “Ta vẫn cho rằng ngoài Chung Dực ra ta sẽ không yêu thêm bất cứ ai, nhưng dù sao ông Trời vẫn ưu ái ta, mang tiểu Vương gia cho ta, Hồng Tụ, ta và tiểu Vương gia thật lòng yêu thương nhau, chúng ta chỉ có đối phương, không có bất kỳ nữ nhân dư thừa nào ở giữa chúng ta.”
Đương nhiên Hồng Tụ hi vọng Minh Yên hạnh phúc, nghe nàng nói thế lòng đầy vui mừng, nhớ tới lời của Chung Dực, muốn nói ra lại cảm thấy không cần thiết nữa, quá khứ qua rồi, nàng ấy cũng thông cảm cho Chung thiếu gia, nhưng bây giờ nàng ấy nhìn thấy tiểu thư nhà mình hạnh phúc thì cũng không quản nhiều như vậy.
“Tiểu thư và cô gia liền cánh cùng bay, đằm thắm lâu dài, nô tì mới vui vẻ như thế, khổ tận cam lai, có thể thấy được trời cao đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện rồi.” Hồng Tụ có cảm xúc rất sâu đậm với điều này, vẻ mặt hơi có cảm giác mất mát, chỉ sợ Minh Yên lo lắng cho mình nên vội vàng che dấu, cười nói: “Bạch Hinh đi cùng tiểu Vương gia, chủ tử có chuyện gì thì cứ dặn dò nô tì là được rồi, mấy ngày này nô tì gần như đã hiểu rõ tình hình trong vương phủ, sẽ không gây phiền toái cho chủ tử.”
Minh Yên vỗ vỗ tay Hồng Tụ, cũng không xem nhẹ sự mất mát vừa mới hiện lên trong mắt Hồng Tụ, chắc hẳn nha đầu này có tâm sự gì rồi, nhưng lúc này Minh Yên thật sự không đủ lực để quan tâm tới chỉ có thể đặt nó xuống trước, đợi ổn định lại rồi sẽ nói sau.
Minh Yên nhìn Hồng Tụ nói: “Chuyện ngoài viện đã có Liên Song và Bạch Hinh, còn có Tuyết Hủy, Ký Dung, em đừng lo nghĩ nhiều, chờ qua năm ta sẽ để em ra ngoài, sắp xếp cho em một công việc tốt, em ở ngoài vương phủ làm việc cho ta. Trong phủ ta là người có được tâm tư, nhưng ngoài phủ hai mắt lại tối đen, dù sao trong lòng cũng không nỡ, em và Thiên Hương vẫn nên ở ngoài sẽ tốt hơn, tránh để bị người ta lợi dụng.”
Trong lời Minh Yên chỉ ai Hồng Tụ biết rõ, biết Minh Yên vốn không cần các nàng, chẳng qua giúp đỡ Minh Yên làm việc ở ngoài phủ, trong lòng kiên định được chút, cười nói: “Nô tì đều nghe theo chủ tử.”
Minh Yên và Hồng Tụ lại tâm sự thêm mấy câu, không lâu sau Tuyết Hủy đi vào, khắp người đầy bông tuyết, sau khi phủi sạch bông tuyết ở trước cửa, lúc này mới vén màn đi vào phòng trong, cười nói: “Bên viện Thúy Ninh náo loạn lắm, nô tì nghe nói không biết sao tiểu Vương gia lại mắng Tần Trắc phi, còn đánh mấy di nương không an phận kia, cả viện Thúy Ninh đều huyên náo không còn hình dáng gì.”
Minh Yên sững sờ, mắng Tần Trắc phi thì xem như trong dự liệu, dù sao Minh Yên là muốn hắn đi gây chuyện, nhưng không có bảo hắn đi đánh người, nhất thời khóe mắt giựt giựt, cái người này rõ là…
“Sau đó thì sao?” Minh Yên hỏi, chuyện sẽ không đơn giản như vậy, với con người như Tần Trắc phi, hẳn sẽ có hậu chiêu.
“Nghe nói Tần Trắc phi gọi hết tất cả những người có mặt ở Vọng Mai hiên đến, để các nàng ta kể lại tình huống lúc đó, các nàng ta cùng nhau cho rằng lúc ấy người đẩy ngã Vũ di nương chính là thiếp thất của tiểu Vương gia.” Tuyết Hủy nói đến trọng điểm.
Khóe môi Minh Yên khẽ mím môi, quả nhiên không ngoài dự tính. Mục đích của Tần Trắc phi thật sự là mình, nếu hôm nay mình đi, nếu mọi người trăm miệng một lời chỉ ra và xác nhận là do thiếp thất của Chu Hạo Khiên đẩy Vũ di nương, vậy mình khó tránh khỏi nổi giận, một khi thai phụ tức giận thì không biết sẽ có hậu quả gì, cảm xúc quá dữ dội lỡ như động thai thì ai mà đoán trước được?
Nhưng hẳn là Tần Trắc phi biết chút thủ đoạn này sẽ không khiến mình thật sự bị động thai, dù sao Minh Yên tự nhận sức nhẫn nại của mình không hề tệ, Tần Trắc phi cũng nên biết điều này, đây chẳng qua chỉ là một trong những thủ đoạn nhỏ đi đầu của Tần Trắc phi, đằng sau hẳn còn mấy thủ đoạn lôi đình khác có thể thật sự khiến mình bị động thai. Nhưng Tần Trắc phi không ngờ, hôm nay mình hoàn toàn không đến viện Thúy Ninh, cho nên những sắp xếp của bà ta đều vô ích.
Bây giờ Chu Hạo Khiên đi qua, Minh Yên cố ý để Chu Hạo Khiên bày ra dáng vẻ không đứng đắn của ngày trước, náo loạn một trận, dựa vào thủ đoạn thông thường để xử lý chuyện này, có lẽ sẽ khiến Tần Trắc phi có hơi trở tay không kịp, đánh là phải đánh bất ngờ, Tần Trắc phi sẽ giao đấu như thế nào với Chu Hạo Khiên, Minh Yên thật sự mong chờ.
Lúc này, trong viện Thúy Ninh đã rối thành một nùi, lão Vương phi quát to một tiếng, lúc này mọi người mới yên tĩnh lại, Chu Hạo Khiên vươn tay phất phất ống tay áo, khinh thường nhìn Tần Trắc phi một cái, duỗi chân đạp một nha hoàn ở trước mặt khiến nàng ta ngã chổng vó lên trời, miệng còn mắng chửi: “Tiểu gia ta không nổi bão, các người thật sự xem ta là quả hồng mềm mà bóp hả, nguyên một đám đều cho là người của ta đẩy Vũ di nương, chỉ dựa vào khẩu cung của mấy nha hoàn này là có thể buộc tội? Hôm nay ta không tin ai hết, người đâu, dẫn người mang rượu, vẩy nước quét nhà ở Vọng Mai hiên tới đây, phàm là người đi qua Vọng Mai hiên đều gọi lên hết cho ta! Tiểu gia ta không thẩm tra ra được nguyên do thì thật uổng phí cho bộ quan phục này rồi!”
Nếu nói Chu Hạo Khiên ở viện Thúy Ninh dấy lên một trận hỏa thì cũng không hẳn là cố tình gây sự, mà quả thật Chu Hạo Khiên cảm thấy chuyện này có chỗ bất thường, có nhiều lỗ hỏng, nếu thật sự là vậy thì câu nói kia của Minh Yên không phải là giả, những chuyện này là nhắm vào Minh Yên và mấy đứa bé trong bụng nàng.
Điều Chu Hạo Khiên không thể chấp nhận được nhất chính là có người động đến Minh Yên và hài tử của hắn, dù sao náo cũng đã náo rồi, Chu Hạo Khiên dứt khoát quậy lớn lên, hôm nay không giết gà dọa khỉ, những người này sẽ vĩnh viễn không yên tĩnh.
Vẻ mặt Lão Vương phi cũng không đẹp mấy, gần cuối năm kiêng kỵ nhất chính là trong nhà xảy ra chuyện, là điềm báo năm sau cả nhà bình an, bởi vậy khuôn mặt cực kỳ khó coi. Nhìn Chu Hạo Khiên náo loạn, suy nghĩ để hắn gây sức ép cũng tốt, liên tiếp xảy ra chuyện thật sự khiến người ta không thể tiếp nhận được, nhớ tới Minh Yên, lão Vương phi nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Minh Yên thế nào rồi, không phải nói trật eo sao, có mời lang trung đến khám chưa?”
Chu Hạo Khiên ngồi ở bên cạnh lão Vương phi, nói: “Đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường, lúc này đã đở hơn nhiều rồi, vốn muốn cùng đi, tôn nhi lo lắng cho hài tử trong bụng nên không để nàng ấy đi cùng.”
Lão Vương phi gật đầu một cái, nói: “Hài tử quan trọng hơn, đừng để nó gò bó mấy cấp bậc lễ nghĩa kia, phép tắc gì đó sinh xong rồi lấy ra nói cũng không muộn.”
“Đa tạ tổ mẫu thông cảm, Minh Yên biết nhất định sẽ rất vui. Trong bụng có ba đứa, so với phụ nhân mang thai bình thường thì bụng to hơn rất nhiều, đi lại cũng cực kỳ phí sức, khiến người ta nhìn thấy mà thấp thỏm không thôi.” Nói đến đây thì ngừng một lát, Chu Hạo Khiên châm chọc nói: “Hôm nay tuyết lớn như vậy, còn có người đưa thiếp mời cho Minh Yên ra ngoài ngắm tuyết, may mà Minh Yên không đi, nếu đi, chỉ sợ không chỉ một mình Vũ di nương sinh non thôi đâu.”
Vẻ mặt Lão Vương phi biến đổi, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Hài tử này, sao lại nói như vậy?”
Câu nói này của Chu Hạo Khiên có hàm ý khác, thiếp mời là do Tần Trắc phi đưa, Tần Trắc phi không thể không mở miệng nói: “Là ta đưa thiếp mời cho Úc Trắc phi, vốn nghĩ rằng trong vương phủ nhiều người như vậy nếu không mời Úc Trắc phi chẳng phải sẽ khiến Úc Trắc phi nghĩ ta đối xử với nàng ấy khác biệt sẽ sinh ra hiểu lầm, ta nghĩ nếu Úc Trắc phi có thể tới thì là thêm gấm thêm hoa, nếu không thể tới thì cũng là vì thân thể không tiện, có tới hay không cũng chỉ là một lễ tiết mà thôi, cũng không ai tính toán so đo làm chi.” Nói đến đây Tần Trắc phi quay đầu nhìn về phía lão Vương phi, vành mắt có hơi đỏ, nói tiếp: “Cũng chỉ là tâm ý của con thôi, ai nghĩ tiểu Vương gia lại hiểu lầm, thật sự khiến con không biết nên nói sao cho tốt.”
Lão Vương phi nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Con có hơi xoi mói rồi, chẳng qua chỉ là một thủ tục thôi, con cũng tính toán so đo?”
Chu Hạo Khiên nhớ tới lời của Minh Yên, trong lòng thầm than, quả nhiên hôm nay tổ mẫu không hề có chút nghi ngờ với Tần Trắc phi, khó trách Minh Yên không để mình hành động thiếu suy nghĩ, nghĩ tới đây Chu Hạo Khiên cố tình lộ ra vẻ mặt đáng đánh đòn của ngày trước, chế giễu nói: “Con xoi mói? Tổ mẫu, người suy nghĩ một chút đi, lần ngắm tuyết trước Minh Yên thiếu chút nữa bị người ta làm hại sinh non, lúc này lại muốn ngắm tuyết, kết quả Vũ di nương sinh non, cho nên nói tuyết này vẫn không nên ngắm thì tốt hơn!”
Nhắc tới Vũ di nương, dù sao đứa bé trong bụng của nàng ta cũng là đứa bé đầu tiên của Chu Hạo Thần, Mục Trắc phi nghe thấy Chu Hạo Khiên nhắc tới đứa bé kia thì lửa giận lại xông lên, nói: “Nếu không phải do di nương tốt của tiểu Vương gia, sao Vũ di nương có thể sinh non chứ?”
Chu Hạo Khiên nhìn Mục Trắc phi, trong lòng thật sự chán ghét người này, giọng điệu nói chuyện cũng không sao tốt lên được, lạnh lùng châm chọc nói: “Mang thai bụng to, ai bảo nàng ta đi ngắm tuyết? Không biết đường đi trơn trượt dễ xảy ra chuyện à?”
Mục Trắc phi nghe Chu Hạo Khiên nói vậy, trong lòng như có điều sáng tỏ, một ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu, Chu Hạo Khiên thấy vậy thì gật đầu một cái, Minh Yên nói không sai, nữ nhân này tiến bộ hơn lúc trước rồi, có thể suy một ra ba, không uổng công mình tốn một đống nước miếng.
Tần Trắc phi cúi đầu che dấu sự lạnh lẽo trong ánh mắt, đôi môi mím chặt, sau đó nói: “Tuyết đẹp như vậy, ở trong phòng bị đè nén lâu nên muốn đi ra ngoài xem thử cũng là chuyện đương nhiên. Tuyết lớn như thế cực kỳ hiếm thấy, có lẽ mấy năm sau cũng không thấy lại được, lần tuyết lớn gần đây nhất đã là chuyện của mấy năm trước rồi.”
Lão Vương phi gật đầu nói: “Điều này cũng đúng, tuyết năm nay vô cùng nhiều, mấy năm khí trời mới đổi một lần, lần sau muốn thấy lại không biết phải đợi thêm mấy năm nữa.”
Tần Trắc phi muốn nói sang chuyện khác, Chu Hạo Khiên nào cho phép bà ta được như ý, ngước mắt nhìn Mục Trắc phi, lại thấy một bà tử bên cạnh Mục Trắc phi lặng lẽ lui ra ngoài, hai mắt sáng lên. Sau đó nhìn tiểu nha hoàn giữ cửa hỏi: “Xem xem người tiểu gia muốn đã tới chưa?”
Tiểu nha hoàn kia vừa muốn lên tiếng thì thấy Vũ Ninh Vương bước nhanh đi vào, đi theo phía sau là Chu Hạo Nam, nghe thấy lời của Chu Hạo Khiên thì không hỏi đúng sai đã trực tiếp nói: “Ngươi lại muốn làm gì? Chẳng qua chỉ là di nương sinh non mà thôi, cũng không phải là chuyện gì lớn, đáng để ngươi giống trống khua chiên hưng sư vấn tội khuấy đảo cả nhà không được yên ổn như vậy sao?”
Chu Hạo Khiên nghe vậy thì xù lông lên, nếu là người khác hắn vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng đằng này người luôn chống lại hắn là phụ thân. Tà hỏa của Chu Hạo Khiên bốc lên, lập tức bất chấp mọi thứ, châm chọc nói: “Thì ra cũng chỉ là một di nương, chết thì chết, mất thì mất, năm đó sao ông không để cục cưng bảo bối của ông chết thì chết, mất thì mất luôn đi!”
Câu cục cưng bảo bối này, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Chu Hạo Khiên đang nói tới ai, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Mục Trắc phi lập tức trở nên trắng xanh, lúc này vẻ mặt Tần Trắc phi trở nên hòa hoãn, yên lặng ngồi ở một bên chậm rãi xem kịch hay, bà ta biết ngay chỉ cần Chu Hạo Khiên đối đầu Vũ Ninh Vương, bảo đảm sẽ mất trí, hiềm khích giữa phụ tử bọn họ không phải nói đôi câu là có thể nói rõ ràng.
Xem ra Chu Hạo Khiên này ngay cả Mục Trắc phi cũng đắc tội, có náo nhiệt để xem rồi!
Vũ Ninh Vương nghe nói thế thì đen mặt lại, bước một bước dài đi lên muốn động thủ, Chu Hạo Khiên chộp lấy cánh tay của Vũ Ninh Vương, lạnh lùng nói: “Ông còn xem ta là một đứa nhóc hay sao?” Vũ Ninh Vương muốn tránh thoát nhưng lại không tránh ra được sự kiềm chế của Chu Hạo Khiên, khuôn mặt đen lập tức căng đến đỏ bừng, người ở trong phòng đều không dám mở miệng, có ai ngờ tới Chu Hạo Khiên lại dám làm như vậy, sắc mặt Chu Hạo Nam thay đổi mấy lần, nhưng vẫn không nói chuyện.
Lão Vương phi tức giận cực kỳ, vừa nhìn thấy đôi phụ tử oan gia kia thì vô cùng đau đầu, đang muốn mở miệng khuyên bảo lại nghe thấy ở ngoài cửa truyền đến giọng của Minh Yên: “Thiếp thân đến thật sự không đúng lúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Minh Yên vừa nghe nói Vũ Ninh Vương đến viện Thúy Ninh thì biết ngay việc lớn không tốt, Chu Hạo Khiên chỉ cần đối đầu với Vũ Ninh Vương là sẽ dễ dàng bị chọc tức, lúc này mới vội vàng đi tới, cũng may không xảy ra chuyện gì, chỉ có điều cục diện này phải gỡ bỏ thế nào mới tốt đây?