Thê Chủ Tà Mị

Chương 90: Đối đầu




Một nội gián nào đó nhìn về người bay tới bên giường kia, run rẩy rùng mình một cái, người này là người ư? Sao lại giống như quỷ thế?

Bất quá nhìn thấy tiểu hồ ly và bạc băng không có phản ứng, nàng cũng không có ngốc đến nhảy ra ngoài quyết một trận tử chiến với người đó, chỉ là trông ngóng ở trước cửa sổ âm thầm quan sát.

Khuôn mặt Dạ Tinh cứng ngắc đứng bên giường, lẳng lặng mà nhìn bánh bao nhỏ thật vui vẻ lăn qua lăn lại ở trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Mà bánh bao nhỏ sau khi phát hiện có người đang nhìn mình, không khỏi cũng mở to một đôi mắt ngập nước long lanh nhìn chằm chằm Dạ Tinh, nhìn một lúc lâu, đột nhiên nhếch miệng cười một cái, bò tới mép giường.

Mặt Dạ Tinh không hề cảm xúc nhìn bánh bao nhỏ đang bò đến, duỗi ra móng vuốt nhỏ nắm lấy ống tay áo của nàng, sau đó run rẩy đứng lên.

Bánh bao nhỏ còn thiếu mấy ngày nữa mới được ba tháng. Mặc dù so với những đứa trẻ bình thường thì phát triển tốt hơn, thế nhưng đứng lên vẫn còn rất vất vả, chân nhỏ run đến mức được gọi là một cái rất lợi hại, cuối cùng không ổn trực tiếp nhào về phía Dạ Tinh.

Dạ Tinh vội vàng duỗi tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy nó, sợ nó sơ ý một chút lăn xuống giường; mà bánh bao nhỏ thiếu chút nữa ngã xuống lại hoàn toàn không có bị dọa. Bởi vì Dạ Tinh hơi khom người xuống, nó nhìn chuẩn cơ hội liền bắt một cái được vạt áo của nàng, chân nhỏ giẫm một cái lại giẫm một cái, bộ dáng kia rõ ràng là muốn bò lên trên người nàng.

Bánh bao nhỏ là lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Tinh, thế nhưng hiển nhiên nó rất thích Dạ Tinh.

Tiểu hồ ly và bạc băng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh kia của bánh bao nhỏ thiếu chút nữa mừng đến phát khóc lên: ‘Ô ô... tiểu ác ma rốt cuộc tìm được món đồ chơi mới, chúng nó rốt cuộc có thể giải thoát.’

Dạ Tinh nhìn nó ra sức phấn đấu nhưng không tức giận chút nào, bánh bao nhỏ không ngừng leo lên. Nàng do dự một chút đưa tay ôm nó lên, nàng dù sao vẫn phải mang bánh bao nhỏ đi, mà mang theo giống như có chút không thích hợp.

Rốt cục đạt tới độ cao thích hợp bánh bao nhỏ cười rất vui vẻ, sau đó nó trực tiếp dùng móng vuốt nhỏ nâng mặt Dạ Tinh lên, thoa một ngụm nước miếng lên mặt nàng.

Sống lưng Dạ Tinh trong nháy mắt cứng ngắc, mặc dù nàng thấy qua bánh bao nhỏ làm ra cử động nhiệt tình như vậy với Thái hậu. Thế nhưng đến phiên mình, nàng cảm thấy rất không quen. Bất quá thân thể là cứng, nhưng gương mặt than kia lại không có trở nên càng thêm cứng ngắc, trái lại nhu hòa rất nhiều. Mặc dù vẫn là gương mặt không hề có cảm xúc.

Dạ Tinh đã xem như là đưa ra phản ứng rất lớn, hơn nữa tuyệt đối được cho là thân thiện. Nhưng bánh bao nhỏ rõ ràng rất không vừa ý, thoa xong nước miếng liền trừng con mắt ngập nước long lanh nhìn nàng. Tựa hồ đang chờ đợi cái gì, thấy nàng vẫn không có phản ứng, nụ cười nhỏ trên mặt không còn. Sau đó khuôn mặt nhỏ sụ xuống, lại sau đó mím miệng nhỏ, cuối cùng từng giọt từng giọt lệ rơi xuống.

Dạ Tinh rất luống cuống, nàng không biết mình đã làm sai điều gì. Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm ở chung với tiểu hài tử, cũng không biết những tiểu hài tử khác có thể đau lòng hay không. Thế nhưng nàng rõ ràng cảm giác bánh bao nhỏ rất đau lòng, nhưng, nàng rốt cuộc làm sao xúc phạm tới nó?

Nhìn bánh bao nhỏ không ngừng tơi xuống từng giọt, Dạ Tinh mím môi môi, mặt mũi tràn đầy âm trầm, trên người bay ra một tia sát khi như có như không.

Rõ ràng làm cho Dạ Tinh lộ ra sát khí nhưng bánh bao nhỏ cũng coi như viên mãn.

Mà một nội gián nào đó vẫn trông ngóng cẩn thận quan sát ở trước cửa sổ lại thay đổi sắc mặt, rất sợ Dạ Tinh dưới cơn nóng giận bóp chết bánh bao nhỏ, cũng bất chấp Dạ Tinh đáng sợ hay không đáng sợ vội vàng vọt vào. Nhưng Dạ Tinh ngay cả khóe mắt cũng không thưởng cho nàng, chớ đừng nói đến là bởi vì nàng đột nhiên xuất hiện mà giật mình hoặc là đề phòng.

Một nội gián nào đó cũng không hoảng sợ, nàng vừa nhìn Dạ Tinh thì biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng, đối phương khẳng định là sớm đã phát hiện nàng, chỉ có điều mặc kệ nàng thôi.

Cảm nhận được sát khí trên người Dạ Tinh, bánh bao nhỏ khóc đến càng đau lòng. Mặc dù Dạ Tinh rất cẩn thận không có để sát khí kia lan đến gần nó, nhưng bánh bao nhỏ thật sâu cảm thấy Dạ Tinh không thích nó. Bánh bao nhỏ vẫn luôn nhận được tình cảm của nhiều người, nhưng lần đầu tiên nó gặp phải người không thích nó như thế. Tâm tư nhỏ bé yếu đuối sắp không chịu nổi đau buồn.

Đương nhiên Minh Thất chính thức chán ghét nó trực tiếp bị tâm tư nhỏ của nó loại bỏ ra ngoài. Bởi vì nó không thích tên bại hoại kia.

Một nội gián nào đó nhìn Dạ Tinh, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng nói: “Đại tỷ, tiểu hài tử hôn ngươi là yêu thích ngươi, ngươi nên hôn trở lại, nếu không nó sẽ cho rằng ngươi không thích nó.” Được rồi, thật sự là một nội gián nào đó cũng là nói lung tung. Nàng lại không sinh qua hài tử, làm sao sẽ biết nhiều như vậy? Nàng chẳng qua là cảm thấy nếu như không nữa đánh vỡ phần quỷ dị này, tâm tư nhỏ bé của nàng cũng sắp không chịu đựng nổi phần quỷ dị này mà run như cầy sấy.

Đại tỷ? Một nội gián nào đó cũng thật là biết gọi người, Dạ Tinh có thể nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều. Gương mặt đó của Dạ Tinh nhìn qua lại giống như tiểu nữ hài không lớn lên, thế nhưng bởi vì mặt than cộng thêm thân tựa khí chất u linh và khí thế đánh đâu thắng đó, thật lòng làm cho người không có cách nào xem nàng là thành tiểu nữ hài. Nhưng trên thực tế, nàng mới vừa vặn trưởng thành mà thôi, mà nơi này tròn mười bốn tuổi coi như trưởng thành.

Bất quá Dạ Tinh sẽ rối rắm vấn đề xưng hô như vậy sao? Đương nhiên không biết.

Nàng chỉ là mặt không hề có cảm xúc nhìn bánh bao nhỏ khóc đến đau lòng, cân nhắc lời của một nội gián nào đó nói, nghĩ đến Thái hậu tựa hồ mỗi lần đều có hôn nhẹ bánh bao nhỏ. Nàng không khỏi mím mím môi, sau đó nhẹ nhàng dùng môi đụng một cái vào cái trán của bánh bao nhỏ, ném ra hai chữ: “Không khóc...”

Dạ Tinh rất ít khi mở miệng nói chuyện, giọng nói của nàng có chút trầm thấp nhưng rất êm tai. Trong giọng nói không có một chút nào cảm giác dịu dàng, thế nhưng lại rõ ràng hạ thấp giọng.

Có thể làm cho Dạ Tinh mở miệng mặc dù chỉ là hai chữ, bánh bao nhỏ cũng có thể viên mãn lần nữa.

Một nội gián nào đó vốn chỉ là thuận miệng bịa chuyện, không nghĩ tới lại là chó ngáp phải ruồi. Thật sự nói ra đây là tâm tư tiểu hài nhi của bánh bao nhỏ bị Dạ Tinh hôn một cái, bánh bao nhỏ đột nhiên ngừng lại, trên lông mi còn dính chút nước mắt. Trong nháy mắt thật lòng nhìn Dạ Tinh một lúc, xác định Dạ Tinh cũng là thích nó, trong nháy mắt bánh bao nhỏ đã quên trước đây đau lòng mà ôm cổ nàng cười khanh khách.

Một nội gián nào đó không nói gì, thì ra là thật sự hôn một cái là tốt rồi à! Tiểu công tử ngươi cũng quá thỏa mãn rồi.

Dạ Tinh ở chỗ này lần đầu tiên tiến hành công trình vĩ đại dỗ hài tử, mà Nhàn vương điện hạ lại đang nhìn Minh Thất và Vân Tư Vũ ngẩn người.

Phong Lăng Hề nhìn Vân Tư Vũ tức giận đánh cho Minh Thất không còn chút sức lực nào đánh trả, vừa nhìn móng tay đen kia của Vân Tư Vũ cũng biết rất độc, nhìn trong phòng bị khí độc ăn mòn phải hoàn toàn thay đổi, không khỏi bắt đầu như đi vào cõi mơ. Tại sao tiểu mèo hoang nhà cô lại là tiểu độc vật trong truyền thuyết vậy chứ?

Hơn nữa cô rất tò mò, tại sao tiểu mèo hoang nhà cô lại bị trói đến chỗ này?

Trên mặt Minh Thất đã nổi lên một mảnh bầm đen, hiển nhiên trúng độc không nhẹ, còn đang không ngừng nhét thuốc vào trong miệng để chống lại độc tính. Nàng biết mình không phải là đối thủ của Vân Tư Vũ, thế nhưng nàng không cam lòng cứ thất bại như vậy. Nàng còn có một thẻ bạc chưa đánh, nghĩ tới cũng không lại ham chiến.

Mặc dù biết Vân Tư Vũ dám động thủ với nàng, vậy khẳng định là hắn đã xác định dã chủng kia an toàn. Thế nhưng nàng lại muốn đánh cuộc một lần, Vân Tư Vũ an bài người ở bên cạnh nàng chắc chắn sẽ không nhiều, nói không chừng cũng không nhất định có thể cứu được dã chủng kia ra.

Chỉ là nàng xông tới một cái liền nhìn thấy Phong Lăng Hề, trong nháy mắt sắc mặt bắt đầu nhăn nhó. Thế nhưng nàng còn chưa kịp ra tay thì bị Phong Lăng Hề đạp một cước trở lại. Vân Tư Vũ đứng phía sau nàng đột nhiên nhìn thấy Phong Lăng Hề xuất hiện liền hiện ra trạng thái sững sờ.

Minh Thất nhắm hai mắt lại, chịu đựng cuồn cuộn tinh lực trong ngực, cưỡng chế một cái xoay chuyển trên không trung, mặt nhanh chóng phóng tới về phía Vân Tư Vũ.

Thế nhưng Phong Lăng Hề sẽ cho nàng ta cơ hội ở ngay trước mặt cô mà bắt lấy Vân Tư Vũ ư? Đương nhiên là không.

Ngay lúc Minh Thất đưa tay muốn bắt Vân Tư Vũ đi, thì một bóng người nhanh hơn nàng trực tiếp cuốn Vân Tư Vũ đi. Sau đó nàng chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc thanh thúy, cảm giác hình như có lực nặng ngàn cân đề về phía bên hông, làm cho nàng không chịu nổi luồng sức mạnh kia, hung hăng mà đập xuống đất, tiếng răng rắc kia không cần phải nói, khẳng định là xương cốt gãy nát.

Phong Lăng Hề đạp mạnh xuống ở trên eo nàng, ôm Vân Tư Vũ trực tiếp lướt ra khỏi lầu gỗ, song song đi đến lầu gỗ khác trên cây to.

Vân Tư Vũ bị giam lỏng ở trên lầu, Minh Thất cứ như vậy bị đập xuống nhất định sẽ đem tấm ván gỗ đập thành cái động. Trong lúc Vân Tư Vũ đang ló đầu quan sát thì lầu gỗ lại đột nhiên ầm một tiếng, hóa thành một đống gỗ vụn.

Vân Tư Vũ há miệng líu lưỡi mà nhìn một đống gỗ vụn kia, cũng không phải khiếp sợ nội lực của Phong Lăng Hề. Hắn hiện tại trong lòng chỉ có một ý nghĩ, xong đời rồi, Hề nhất định sẽ bị sư phụ đuổi giết ngàn dặm; lại nghĩ tới Phong Lăng Hề tựa hồ là cố ý đá Minh Thất vào trong lầu gỗ thì phải. Vân Tư Vũ không khỏi hoài nghi suy nghĩ, nàng không phải là cố ý phá huỷ lầu gỗ chứ? Lầu gỗ này là kẻ thù của nàng ư?

Đang nghĩ ngợi, liền nghe một tiếng nổi giận quát: “Muốn chết!”

Sau đó Vân Tư Vũ còn chưa phản ứng lại, Phong Lăng Hề liền chủ động nghênh đón bóng dáng nhanh chóng tiến đến kia. Phong Lăng Hề chủ động nghênh chiến, có thể thấy đối phương rất có thực lực. Nếu không cũng sẽ không để cho Phong Lăng Hề coi trọng như vậy.

Vân Tư Vũ sững sờ đứng trên nhánh cây, ấp úng phun ra hai chữ: “Sư phụ...”

Lần này thật sự xong đời, sao sư phụ lại về vừa vặn vào lúc này chứ? Đây chính là nhân chứng, vật chứng cũng lấy được rồi!

Bên kia giọng nói nổi giận lại vang lên: “Lại dám chạy đến nơi đây đại khai sát giới, đi chết đi!”

Vị chủ nhân sơn cốc này trước mắt chỉ có thể nhìn thấy thân hình lấp lóe cho nên tức giận như vậy, không riêng bởi vì Phong Lăng Hề phá huỷ lầu gỗ, cũng bởi vì chung quanh sơn cốc chứa đầy thi thể.

Bởi vì lo lắng cho Vân Tư Vũ và bánh bao nhỏ, Phong Lăng Hề và Dạ Tinh đi trước một bước tiến vào cốc; mà những người kia chung quanh sơn cốc đương nhiên sẽ không không có ai xử lý. Vị chủ nhân sơn cốc này vừa về đến thì phát hiện thiên đường của mình trở thành máu chảy thành sông, dưới cơn nóng giận ngay cả những con tôm nhỏ bên ngoài kia cũng không kịp quản, trực tiếp liền vọt vào, đầu tiên nhìn liền khóa chặt Phong Lăng Hề.

Hai người ngươi tới - ta đi đánh cho khó bỏ khó phân, mà ven sơn trong cốc một mảnh máu tanh. Hai người nhấc tay làm dáng đầu hàng: “Đừng đừng... chúng ta là người của Giáo chủ, chúng ta là người tốt...”

Các nàng bao vây lại rồi đến thẩm vấn hai người, một người trong đó hừ lạnh nói: “Các ngươi là người của Giáo chủ, chúng ta thấy là người của Cung chủ thì đúng hơn!” Người này tuyệt đối là đang đùa giỡn với tù binh!

Cảnh Duyệt bị người xách ra từ trong chăn của mỹ nhân đi theo làm việc nghe xong lời của hai người, nhưng không khỏi cau mày nói: “Giáo chủ? Các ngươi là người của Ma Giáo?”

“Đúng đúng, chúng ta là người của Giáo chủ, chúng ta đối với Giáo chủ trung thành như một, nhật nguyệt chứng giám!” Được rồi, hai người này có vẻ như... cũng là nội gián?

Cảnh Duyệt nhíu mày: “Người của Ma Giáo, các ngươi cũng không biết xấu hổ khi nói mình là người tốt à? Vậy chúng ta người của Thánh Cung thì tính là gì?”

Hai người kia há hốc miệng, bọn họ nhìn ra những người này là đến cứu Giáo chủ nhà các nàng. Thế nhưng bọn họ không biết người ta căn bản không biết Giáo chủ nhà bọn họ là ai, bọn họ càng không có nghĩ tới chính là: những người này sẽ là người của Thánh Cung. Ma Giáo và Thánh Cung mặc dù không có kết thù, thế nhưng cũng không có quan hệ thân thiết gì.

Thậm chí không ít nhân sĩ giang hồ dựa vào thủ đoạn làm việc của Thánh Cung và Ma Giáo mà phán đoán. Ma Giáo và Thánh Cung hẳn là lẫn nhau thấy không vừa mắt, đến bây giờ vẫn không có đánh nhau. Bất quá là bởi vì bọn họ vẫn không có cơ hội đối đầu thôi.

Đương nhiên đây không phải cái gì chính tà không thể cùng đứng với nhau. Trên thực tế, Ma Giáo và Thánh Cung cũng không tính là người chính nghĩa gì. Bất quá Thánh Cung nghe tới khá là chính nghĩa. Nếu như thật muốn nói ra cái lý do, phỏng đoán là một núi không thể chứa hai cọp, đáng tiếc những nhân sĩ giang hồ kia không biết Đạo. Giáo chủ Ma Giáo kỳ thật không phải con cọp, mà là con mèo hoang, bình thường gãi gãi người chỉ là thích đùa mà thôi. Hắn cũng không muốn xưng bá võ lâm, chỉ muốn tiêu dao tự tại mới bước chân vào giang hồ.