Thê Chủ Tà Mị

Chương 39: Móng vuốt sáng




Mặc dù người đến núi đào ngắm cảnh rất nhiều, nhưng là phần lớn đều chỉ đến một ngọn núi rồi dừng lại, trời tối sầm sẽ trở về trong trấn. Cho nên chỉ có một đỉnh núi bên cạnh trấn Đào Hoa là sửa sang đường, còn có đình nghỉ ngơi, bàn đá ghế đá, thậm chí có người lên núi bán đồ chơi lời một ít.

Mà phía sau vài đỉnh núi căn bản cũng không có đường đi, xe ngựa cùng ngựa cũng không thể dùng, hơn nữa đường kia cũng không dễ dàng đi, không nói đi núi tuyết, riêng là bò qua vài ngọn núi này cũng có thể làm cho người nếm không ít khổ sở.

Khắp núi hoa đào tung bay mênh mông, liên miên không dứt, cảnh trí như vậy rất là hấp dẫn người, nhất là vài người nam tử vô cùng thích.

Bởi vì Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ dừng lại, một đám người đi theo đằng sau cũng dừng lại nghỉ ngơi. Hoàng Ngọc Ngạn ở trong đình bày ra đàn, Minh Tuyên đốt hương, tiếng đàn vang lên, Lăng Nguyệt theo tiếng đàn nhảy múa nhẹ nhàng, cùng hoa đào tung bay, tựa như tiên tử hạ xuống phàm trần.

Hoàng Ngọc Ngạn không khỏi giương mắt nhìn Phong Lăng Hề, hoặc có lẽ vì lời Phong Lăng Hề nói ở khách sạn, đả kích lòng tự trọng của vị hoàng tử điện hạ này, dù sao cho tới bây giờ không có người nào sẽ cảm thấy hắn là người phiền toái, bởi vậy hắn muốn làm chút gì đó, muốn cho nàng lau mắt mà nhìn.

Đáng tiếc Phong Lăng Hề hoàn toàn không hiểu biết tâm tư của hắn, căn bản cũng vô tình đi quản.

Vân Tư Vũ bước đến bên tai Phong Lăng Hề, nhỏ giọng nói ra: “Không có đàn thật tốt như Giải Ngữ.” d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.demcodon

Phong Lăng Hề không khỏi cười cười, tài danh tài tử mỹ nhân vốn cũng không công bằng, thân phận không đủ căn bản cũng không có tư cách đi xếp hàng, cho nên kỳ thật bốn đại tài tử cũng không phải thật xuất sắc nhất, không từ mà biệt. Riêng là Giải Ngữ có thể đem Vân Dật – danh tiếng đệ nhất mỹ nhân kinh thành kia chen lấn đi lên, mà tài nghệ của Giải Ngữ so sánh với bất kỳ bốn đại tài tử nào cũng sẽ không thua kém một ai.

“Chàng hiểu đàn?”

Vân Tư Vũ gật đầu nói: “Hiểu một chút đi!” Nói xong thần bí cười nói tiếp: “Nếu ta đánh đàn, nàng có dám nghe hay không?”

Nhìn xem bộ dáng nhỏ đắc ý của hắn, Phong Lăng Hề đi tới gần cạnh môi hắn hôn một chút: “Lần sau đàn cho ta nghe.”

“Được! Bất quá nếu là xảy ra điều gì ngoài ý muốn cũng đừng trách ta.”

Một khúc nhạc kết thúc, ánh mắt Phong Lăng Hề căn bản cũng không có dời qua phía bên kia, một mực cùng Vân Tư Vũ kề tai nói nhỏ, chơi đến vô cùng cao hứng.

Trong lòng Hoàng Ngọc Ngạn lần đầu tiên sinh sinh ra một cảm giác bị thất bại đến thế.

Lăng Nguyệt ngược lại thật cao hứng, nhảy múa xong lại chạy tới cùng Vân Dật nói chuyện, Lăng Nguyệt là một người không có tính toán, nói chuyện cũng trực tiếp, hoàn toàn không lo lắng cảm nhận của đối phương.

Vừa mở miệng liền hỏi: “Vân Dật, ta nghe nói thời điểm Nhàn vương thành thân phô trương rất lớn, đều thắng được Tô tướng quân, có phải thật vậy hay không?” Hiển nhiên tốc độ lời đồn đãi này không phải nhanh bình thường.

Mà Lăng Nguyệt đã hoàn toàn quên, Vân Dật cũng là nhân vật chính thành thân ngày đó, vẫn bị so sánh với người kia.

Cũng may Vân Dật rộng lượng không cùng hắn so đo, còn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn. Bất quá chính hắn cũng không có tận mắt thấy, đành phải đem những lời đồn đãi nghe được sau khi thành thân nói cho hắn biết.

Lăng Nguyệt nháy mắt nói: “Khoa trương như vậy?” Giương mắt nhìn về phía con ngựa trắng bước chân nhàn nhã kia, hiếu kỳ nói: “Đó chính là Đạp Tuyết Vô Ngân? Không nhìn ra có gì đặc biệt.

Vân Tư Vũ thính tai nghe được lời mà hai người nói, cũng không khỏi hiếu kỳ, thời điểm hắn thành thân thật sự có nhiều bảo bối như vậy sao?

Vân Nhị công tử bây giờ mới biết, thì ra cảnh tượng hắn gả đi là như vậy, rốt cuộc cũng nhớ lại mình quyết định muốn lừa gạt bảo bối của Phong Lăng Hề, đáng tiếc lúc này Phong Lăng Hề cũng không thể đổi bảo bối đến cho hắn.

***
Thời điểm trời chiều ngả về phía tây, Phong Lăng Hề đột nhiên đi đến bên cạnh Đạp Tuyết, sờ sờ đầu của nó, sau đó vỗ cái mông ngựa làm cho chính nó chạy đi, ngay cả Tuyệt Ảnh cũng đi theo nó.

Hoàng Vũ Mặc trông thấy một màn này, không khỏi hỏi: “Nhàn vương điện hạ là định muốn trở về?”

Phong Lăng Hề đem Vân Tư Vũ ngồi ở dưới cây đào kéo lên, khiêu mi nói: “Ninh vương điện hạ, ai nói cho ngươi biết bản vương phải đi về?” Nói xong lại ôm lấy Vân Tư Vũ tiếp tục đi về đường phía trước, nhàn nhã nói: “Bản vương nếu đã đến leo núi, tự nhiên muốn đi từ đầu đến đuôi, sao có thể bỏ dở nữa chừng?”

Sắc mặt Hoàng Vũ Mặc không khỏi biến đổi, xem bao lớn trên người Khởi Vân liền hiểu, Phong Lăng Hề là sớm có chuẩn bị, lại cố ý không nói cho bọn họ biết.

Sắc mặt Tô Văn cũng khó coi, vốn là nàng cũng không quá nguyện ý đi cùng đường với Phong Lăng Hề, bất đắc dĩ đó là ý chỉ của nữ hoàng, nàng chỉ có thể nhẫn nại. Đúng là Phong Lăng Hề còn dọc theo đường đi đều châm chích với bọn họ, là ai cũng sẽ có lúc tức giận, cho nên chiến Thiên quân luôn luôn nghiêm túc ít lời cũng không khỏi mở miệng nói: “Nhàn vương điện hạ có phải thật quá đáng hay không?”

Khởi Vân còn chưa kịp mở miệng trả lời thay chủ tử, Vân Vư Tũ lại mở miệng nói trước một bước: “Tô tướng quân sao có thể nói lời không có đạo lý này, chúng tôi phải đi về hay là muốn tiếp tục đi đều là tự do của chúng tôi, chẳng lẽ còn muốn chờ ngài dặn dò hay sao?” d.i.e.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.demcodon

Lời mà Khởi Vân muốn nói đến miệng trong nháy mắt nuốt trở vào, cúi đầu cười khẽ. Quả nhiên người được chủ tử coi trọng tuyệt đối sẽ không dễ khi dễ như vậy, Vương Quân bình thường nhìn vô hại nhưng không có nghĩa thật sự là con thỏ trắng nhỏ.
Vương gia nói không sai, Vương Quân chính là mèo, bây giờ không phải là giơ móng vuốt sáng ra sao?

“Còn có Ninh vương điện hạ, nếu như thật sự xem lời nói này không vừa mắt phiền ngài thấy nàng liền đi đường vòng, cần gì chết sống quấn quýt lấy không tha?”

Sắc mặt Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc càng thêm khó coi, hai vị này ngoại trừ cha của mình sinh ra và nuôi lớn, cho tới bây giờ không có bị nam nhân khác dạy dỗ qua.

Bất quá Hoàng Vũ Mặc luôn luôn tìm Phong Lăng Hề phiền toái mặc dù sắc mặt âm u, nhưng không có nổi giận, lần trước sau khi thiếu chút nữa chọc giận Phong Lăng Hề, Hoàng Vũ Hiên đã cảnh cáo nàng, tuyệt đối không thể động thể động chạm vào Vân Tư Vũ để xảy ra chuyện gì. Nếu không đến lúc đó hoàng tỷ chắc là sẽ không cứu được nàng, mặc dù thời điểm Hoàng Vũ Mặc nghe lời này của nữ hoàng bệ hạ, biểu hiện rất khinh thường nhưng trên thực tế lại đặt ở trong lòng. Sự thật từ nhỏ đến lớn đã chứng minh, nghe lời hoàng tỷ sẽ không sai, cho nên, nàng nhẫn!

Ngược lại Tô Văn có lẽ kìm nén quá nhiều khẩu khí, lúc này vừa ra khỏi miệng chính là lời nói nặng: “Nhàn rỗi Vương Quân thật sự là dễ dạy nuôi.”

Vân Tư Vũ cười lạnh nói: “Tô tướng quân sẽ không quên, Đang quân của ngài cùng bản Vương Quân là cùng một nương sinh ra sao? Bản Vương Quân từ nhỏ mất phụ thân, nuôi dạy không tốt đó cũng là nương không có giáo tốt, thì ra Tô tướng quân đối với nhạc mẫu có ý kiến lớn như thế. Bản Vương Quân sẽ phản ứng giúp ngài.”

“Vân. Tư. Vũ!”

Mắt thấy Tô Văn muốn nổi giận, Vân Dật vội vươn tay ra giữ chặt ống tay áo của nàng, trong mắt mang theo cầu xin: “Thê chủ…”

Lúc đầu Vân Tư Vũ là bởi vì hắn mới bị đẩy đi ra, mặc dù bây giờ nhìn lại y trôi qua rất tốt, nhưng là đáy lòng Vân Dật cuối cùng vẫn tồn tại một tia áy náy. Hay bởi vì lời mà Vân Tư Vũ nói, làm cho hắn nghĩ tới ban đầu Vân Tư Vũ ở phủ tướng quân không người nào hỏi thăm tình cảnh, không khỏi lại càng tự trách.

Mặc dù không người nào tận lực đi nhằm vào Vân Tư Vũ, nhưng là nghĩ cũng biết chi phí ăn mặc của Vân Tư Vũ so ra vẫn kém hắn và Vân Thiển. Mà ngay cả là con chồng kế Vân Suối, chỉ sợ cũng so với hắn tốt hơn rất nhiều, dù sao Vân Suối có phụ thân trông nom.

Cái loại hoàn cảnh không có người nào quan tâm đó, ngẫm lại nếu là đổi thành hắn, có khả năng hắn làm không được đi quan tâm Vân Tư Vũ như vậy.